Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357
Tần Ý Tiêm vừa mới nói là không diễn phim điện ảnh mới nữa, Phùng Phong lập tức gọi điện thoại đến ngay.
Phùng Phong nói muốn để cho Cố Ngọc Lam giúp cô đóng vai nữ chính phim này.
“Đạo diễn Phùng, ông điên rồi à?” Đây là phản ứng đầu tiên của Đường Ngọc Sở, cô hoàn toàn không thể hiểu được vì sao đạo diễn Phùng lại đưa ra một lời đề nghị điên cuồng như thế, đây là chuyện liên quan đến năng lực chuyên ngành của ông ta, không ngờ ông ta lại nghĩ quẩn như vậy!
Để cho Cố Ngọc Lam đóng vai nữ chính, nghĩ tiền đầu tư của Hoàng Đình và Thời Thụy không có giá trị hay sao?
“Ngọc Sở, tôi biết đây là một lời đề nghị hết sức mạo hiểm, thế nhưng cô cũng biết đó, chúng ta làm nghề này thì phải có tinh thần mạo hiểm mới được, thật ra kết quả cũng không quan trọng lắm.”
Câu nói của ông ta rất êm tai, nhưng mạo hiểm cũng cần phải mạo hiểm cho đáng, có đánh chết cô cũng không dám mạo hiểm dùng Cố Ngọc Lam.
“Đạo diễn Phùng, xin lỗi ông, tôi không thể đồng ý với lời đề nghị của ông được. Tôi sẽ tìm một diễn viên khác phù hợp hơn.”
“Thật sự không thể nể mặt tôi à?”
“Đạo diễn Phùng, trước kia ông nói muốn cho Cố Ngọc Lam góp mặt trong bộ phim, tôi đã nể mặt ông lắm rồi. Cố Ngọc Lam không có sức kêu gọi phòng vé thì thôi đi, nhưng cô ta còn là một nghệ nhân bị đánh giá rất kém, tôi sẽ không lấy tiền đầu tư của công ty để đùa cợt đâu.”
Cô khựng lại một chút: “Hơn nữa, tôi nghĩ đạo diễn Phùng cũng sẽ không lấy danh tiếng của mình ra để làm trò cười đâu nhỉ, đúng không?”
Ở đầu dây bên kia, đạo diễn Phùng im lặng, Đường Ngọc Sở cũng giữ im lặng, không ai nói tiếng nào, cô tin rằng Phùng Phong có thể phân biệt được tốt xấu, sẽ không não tàn đến mức cho Cố Ngọc Lam đóng vai chính trong bộ phim này.
Một hồi lâu sau, giọng nói của Phùng Phong mới vang lên: “Ngọc Sở, xin lỗi cô, tôi đường đột quá. Có thể mạo hiểm nhưng đừng lấy danh tiếng của mình ra để mạo hiểm, bởi thế…cô cứ coi như tôi chưa từng đề nghị cho Cố Ngọc Lam làm nữ chính đi vậy.”
Sự lý trí của Phùng Phong khiến cho Đường Ngọc Sở thở phào nhẹ nhõm: “Đạo diễn Phùng, cảm ơn ông đã hiểu cho tôi.”
Tiếng cười của đạo diễn Phùng vang lên ở đầu dây bên kia: “Ngọc Sở, đáng lý tôi phải cảm ơn cô đã giúp tôi tỉnh táo lại mới phải. Thật ra cũng vì nể vợ mình mà tôi mới nảy sinh ra ý nghĩ điên rồ này thôi, có điều bây giờ cho dù vợ tôi có giận thì tôi cũng sẽ không lấy sự nghiệp của mình ra để đùa giỡn.”
Đường Ngọc Sở biết Phùng Phong chiều vợ có tiếng, nếu như đây là do vợ ông ta xúi giục thì chắc chắn là có dính líu đến Cố Ngọc Lam.
Cô tin chắc rằng đạo diễn Phùng cũng đã thấu tỏ, bởi thế chẳng vạch trần nữa mà nói ậm ờ: “Đạo diễn Phùng, có người bụng dạ xấu xa, kêu chị nhà ít tiếp xúc thì hơn.”
Phùng Phong im lặng một lúc rồi nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Hai người lại bàn luận vài câu về chuyện nữ chính trong bộ phim điện ảnh rồi mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, Đường Ngọc Sở lấy danh sách ứng cử viên cho vai nữ chính ra.
Vài người trong danh sách có khí chất gần giống với Tần Ý Tiêm nhưng lại không có linh khí như cô ấy.
Đây là điểm quan trọng nhất của nữ chính phim điện ảnh.
Đường Ngọc Sở đau đầu mà nhíu mày lại.
Bởi vì ngày mai là lễ khai máy bộ phim điện ảnh, ngoại trừ việc phải chọn xong nữ chính còn phải đi đàm phán với công ty của cô ấy, bởi thế chuyện này càng trở nên phiền phức hơn.
Cuối cùng, cô nghĩ đến nghĩ lui một hồi mới quyết định gọi điện cho người quản lý của từng diễn viên trong danh sách, thăm dò thử xem gần đây bọn họ có còn lịch trống hay không.
Sau khi loại trừ những diễn viên đã kín lịch ra, chỉ còn sót lại một hai người có thể, nhưng bọn họ không hợp với hình tượng nữ chính trong lòng cô.
Lẽ nào phải dùng tạm à?
Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa Hoàng Đình là Thời Thụy, cũng là dự án đầu tiên do cô phụ trách, cô không muốn thành tích xấu quá.
Cô thật sự không nghĩ nổi cách nữa, chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Lục Triều Dương mà thôi.
Lục Triều Dương đang mở cuộc họp với quản lý cấp cao trong tập đoàn, điện thoại anh rung lên, anh lập tức ngừng họp ngay mà cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
“Ngọc Sở, sao thế?” Anh vừa nghe máy vừa sải bước đi về phòng làm việc của mình.
“Triều Dương, anh có đang bận gì không?”
Đường Ngọc Sở dè dặt hỏi thăm anh qua điện thoại, Lục Triều Dương mỉm cười rồi đáp lại một cách dịu dàng: “Không bận.”
Đường Ngọc Sở siết chặt điện thoại trong tay, cô mím môi, vẻ do dự hằn lên trên gương mặt.
Nói thật lòng cô cũng không muốn để chuyện nhỏ nhặt như chọn nữ chính cho bộ phim điện ảnh làm phiền đến anh ấy, cô ngại ngùng nói không nổi thành lời.
Thấy đầu dây bên kia yên tĩnh, Lục Triều Dương nhíu mày lại: “Ngọc Sở, sao thế em?”
“Triều Dương…” giọng nói rụt rè của cô lại vang lên.
“Ừ, anh đây.”
“…Em muốn nhờ anh giúp một việc.”
“Em nói đi.” Lục Triều Dương ngồi xuống ghế giám đốc của mình rồi mở máy lên.
“Là…Là chuyện liên quan đến bộ phim mới của em, muốn nhờ anh góp ý.”
Phim điện ảnh mới? Lục Triều Dương nhíu mày lại, không phải cô đã chuẩn bị chu đáo hết mọi chuyện rồi hay sao? Chỉ còn sót lại buổi họp báo khai máy là có thể quay được rồi.
Làm sao cần đến anh góp ý đây?
“Sao thế?” Anh hỏi.
Đầu dây bên kia lại im lặng thêm một chốc rồi mới kể rõ ngọn ngành mọi chuyện cho anh biết.
“Bởi thế em muốn nhờ anh giới thiệu người đóng vai nữ chính cho mình sao?” Lục Triều Dương hỏi thẳng.
“Ừm. Em thật sự không nghĩ ra còn có ai trong giới giải trí phù hợp với vai diễn này nữa.”
Anh có thể nhận ra sự phiền muộn qua giọng nói của cô ấy.
Lục Triều Dương im lặng một lúc rồi mới cất tiếng hỏi: “Ngọc Sở, bộ phim điện ảnh này nhất định phải dùng đến ngôi sao đang nổi tiếng để kêu gọi phòng vé sao?”
“Lẽ nào không cần sao?”
Đường Ngọc Sở không hiểu vì sao anh lại hỏi như thế, bây giờ làm gì có bộ phim điện ảnh nào không dùng ngôi sao nổi tiếng kia chứ, bởi vì ngôi sao nổi tiếng có nhiều người hâm mộ, chắc chắn phòng vé sẽ không tệ.”
Lục Triều Dương bật cười: “Thật ra đã có danh tiếng của đạo diễn Phùng là đã đủ để đảm bảo phòng vé rồi, thế thì em có thể lựa chọn trong số sao hạng hai hạng ba, cho dù là phim điện ảnh hay là phim truyền hình thì điều quan trọng nhất là sự ăn ý của đạo diễn và diễn viên, chỉ cần diễn xuất khá, thông thường sẽ không flop đâu.”
Mặc dù nói là nói như thế nhưng cô vẫn cảm thấy mạo hiểm quá: “Lỡ ế vé thì sao?”
“Thế thì xem như đây là học phí của em.”
Vốn dĩ vì cô nên anh mới hợp tác với Thời Thụy, bởi thế anh không hề quan tâm đến mối đầu tư lần này lời hay lỗ.
Câu nói của anh khiến cho Đường Ngọc Sở rất cảm động, nhưng với cô mà nói, học phí cao quá, không nên để thua lỗ mới phải.
Triều Dương nói có thể lựa chọn trong số những diễn viên không nổi tiếng, thế thì sự lựa chọn của cô sẽ trở nên nhiều hơn.
Cô bắt đầu liệt kê lại danh sách, cuối cùng chọn được một người, một nữ diễn viên không chỉ có khí chất gần giống với Tần Ý Tiêm mà cũng rất trong sáng và có linh khí.
Lúc Thân Ngải Hân nhận được cuộc điện thoại của cô, đồng thời biết rằng cô mời mình đóng phim, cô ấy dứt khoát đồng ý ngay.
Thân Ngải Hân đã đồng ý nên xem như việc gấp cháy sém đến lông mày của Đường Ngọc Sở đã được giải quyết.
Sau khi cúp máy, Đường Ngọc Sở tựa người vào lưng ghế, cô thở dài một hơi, xem như giải quyết được rồi.
Phải cảm ơn lời đề nghị của Lục Triều Dương.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn tin cho anh: “Triều Dương, để cảm ơn lời đề nghị của anh, tối nay em mời khách.”
Cô nhanh chóng nhận lại được tin nhắn trả lời: “Được.”
Nhìn thấy chữ ‘được’ ngắn gọn trên màn hình, Đường Ngọc Sở không khỏi bật cười rồi tắt máy tính đi, cô dọn dẹp lại bàn cho sạch sẽ, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc vắng vẻ không một bóng người.
Phùng Phong nói muốn để cho Cố Ngọc Lam giúp cô đóng vai nữ chính phim này.
“Đạo diễn Phùng, ông điên rồi à?” Đây là phản ứng đầu tiên của Đường Ngọc Sở, cô hoàn toàn không thể hiểu được vì sao đạo diễn Phùng lại đưa ra một lời đề nghị điên cuồng như thế, đây là chuyện liên quan đến năng lực chuyên ngành của ông ta, không ngờ ông ta lại nghĩ quẩn như vậy!
Để cho Cố Ngọc Lam đóng vai nữ chính, nghĩ tiền đầu tư của Hoàng Đình và Thời Thụy không có giá trị hay sao?
“Ngọc Sở, tôi biết đây là một lời đề nghị hết sức mạo hiểm, thế nhưng cô cũng biết đó, chúng ta làm nghề này thì phải có tinh thần mạo hiểm mới được, thật ra kết quả cũng không quan trọng lắm.”
Câu nói của ông ta rất êm tai, nhưng mạo hiểm cũng cần phải mạo hiểm cho đáng, có đánh chết cô cũng không dám mạo hiểm dùng Cố Ngọc Lam.
“Đạo diễn Phùng, xin lỗi ông, tôi không thể đồng ý với lời đề nghị của ông được. Tôi sẽ tìm một diễn viên khác phù hợp hơn.”
“Thật sự không thể nể mặt tôi à?”
“Đạo diễn Phùng, trước kia ông nói muốn cho Cố Ngọc Lam góp mặt trong bộ phim, tôi đã nể mặt ông lắm rồi. Cố Ngọc Lam không có sức kêu gọi phòng vé thì thôi đi, nhưng cô ta còn là một nghệ nhân bị đánh giá rất kém, tôi sẽ không lấy tiền đầu tư của công ty để đùa cợt đâu.”
Cô khựng lại một chút: “Hơn nữa, tôi nghĩ đạo diễn Phùng cũng sẽ không lấy danh tiếng của mình ra để làm trò cười đâu nhỉ, đúng không?”
Ở đầu dây bên kia, đạo diễn Phùng im lặng, Đường Ngọc Sở cũng giữ im lặng, không ai nói tiếng nào, cô tin rằng Phùng Phong có thể phân biệt được tốt xấu, sẽ không não tàn đến mức cho Cố Ngọc Lam đóng vai chính trong bộ phim này.
Một hồi lâu sau, giọng nói của Phùng Phong mới vang lên: “Ngọc Sở, xin lỗi cô, tôi đường đột quá. Có thể mạo hiểm nhưng đừng lấy danh tiếng của mình ra để mạo hiểm, bởi thế…cô cứ coi như tôi chưa từng đề nghị cho Cố Ngọc Lam làm nữ chính đi vậy.”
Sự lý trí của Phùng Phong khiến cho Đường Ngọc Sở thở phào nhẹ nhõm: “Đạo diễn Phùng, cảm ơn ông đã hiểu cho tôi.”
Tiếng cười của đạo diễn Phùng vang lên ở đầu dây bên kia: “Ngọc Sở, đáng lý tôi phải cảm ơn cô đã giúp tôi tỉnh táo lại mới phải. Thật ra cũng vì nể vợ mình mà tôi mới nảy sinh ra ý nghĩ điên rồ này thôi, có điều bây giờ cho dù vợ tôi có giận thì tôi cũng sẽ không lấy sự nghiệp của mình ra để đùa giỡn.”
Đường Ngọc Sở biết Phùng Phong chiều vợ có tiếng, nếu như đây là do vợ ông ta xúi giục thì chắc chắn là có dính líu đến Cố Ngọc Lam.
Cô tin chắc rằng đạo diễn Phùng cũng đã thấu tỏ, bởi thế chẳng vạch trần nữa mà nói ậm ờ: “Đạo diễn Phùng, có người bụng dạ xấu xa, kêu chị nhà ít tiếp xúc thì hơn.”
Phùng Phong im lặng một lúc rồi nói: “Ừm, tôi biết rồi.”
Hai người lại bàn luận vài câu về chuyện nữ chính trong bộ phim điện ảnh rồi mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, Đường Ngọc Sở lấy danh sách ứng cử viên cho vai nữ chính ra.
Vài người trong danh sách có khí chất gần giống với Tần Ý Tiêm nhưng lại không có linh khí như cô ấy.
Đây là điểm quan trọng nhất của nữ chính phim điện ảnh.
Đường Ngọc Sở đau đầu mà nhíu mày lại.
Bởi vì ngày mai là lễ khai máy bộ phim điện ảnh, ngoại trừ việc phải chọn xong nữ chính còn phải đi đàm phán với công ty của cô ấy, bởi thế chuyện này càng trở nên phiền phức hơn.
Cuối cùng, cô nghĩ đến nghĩ lui một hồi mới quyết định gọi điện cho người quản lý của từng diễn viên trong danh sách, thăm dò thử xem gần đây bọn họ có còn lịch trống hay không.
Sau khi loại trừ những diễn viên đã kín lịch ra, chỉ còn sót lại một hai người có thể, nhưng bọn họ không hợp với hình tượng nữ chính trong lòng cô.
Lẽ nào phải dùng tạm à?
Đây là lần hợp tác đầu tiên giữa Hoàng Đình là Thời Thụy, cũng là dự án đầu tiên do cô phụ trách, cô không muốn thành tích xấu quá.
Cô thật sự không nghĩ nổi cách nữa, chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Lục Triều Dương mà thôi.
Lục Triều Dương đang mở cuộc họp với quản lý cấp cao trong tập đoàn, điện thoại anh rung lên, anh lập tức ngừng họp ngay mà cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
“Ngọc Sở, sao thế?” Anh vừa nghe máy vừa sải bước đi về phòng làm việc của mình.
“Triều Dương, anh có đang bận gì không?”
Đường Ngọc Sở dè dặt hỏi thăm anh qua điện thoại, Lục Triều Dương mỉm cười rồi đáp lại một cách dịu dàng: “Không bận.”
Đường Ngọc Sở siết chặt điện thoại trong tay, cô mím môi, vẻ do dự hằn lên trên gương mặt.
Nói thật lòng cô cũng không muốn để chuyện nhỏ nhặt như chọn nữ chính cho bộ phim điện ảnh làm phiền đến anh ấy, cô ngại ngùng nói không nổi thành lời.
Thấy đầu dây bên kia yên tĩnh, Lục Triều Dương nhíu mày lại: “Ngọc Sở, sao thế em?”
“Triều Dương…” giọng nói rụt rè của cô lại vang lên.
“Ừ, anh đây.”
“…Em muốn nhờ anh giúp một việc.”
“Em nói đi.” Lục Triều Dương ngồi xuống ghế giám đốc của mình rồi mở máy lên.
“Là…Là chuyện liên quan đến bộ phim mới của em, muốn nhờ anh góp ý.”
Phim điện ảnh mới? Lục Triều Dương nhíu mày lại, không phải cô đã chuẩn bị chu đáo hết mọi chuyện rồi hay sao? Chỉ còn sót lại buổi họp báo khai máy là có thể quay được rồi.
Làm sao cần đến anh góp ý đây?
“Sao thế?” Anh hỏi.
Đầu dây bên kia lại im lặng thêm một chốc rồi mới kể rõ ngọn ngành mọi chuyện cho anh biết.
“Bởi thế em muốn nhờ anh giới thiệu người đóng vai nữ chính cho mình sao?” Lục Triều Dương hỏi thẳng.
“Ừm. Em thật sự không nghĩ ra còn có ai trong giới giải trí phù hợp với vai diễn này nữa.”
Anh có thể nhận ra sự phiền muộn qua giọng nói của cô ấy.
Lục Triều Dương im lặng một lúc rồi mới cất tiếng hỏi: “Ngọc Sở, bộ phim điện ảnh này nhất định phải dùng đến ngôi sao đang nổi tiếng để kêu gọi phòng vé sao?”
“Lẽ nào không cần sao?”
Đường Ngọc Sở không hiểu vì sao anh lại hỏi như thế, bây giờ làm gì có bộ phim điện ảnh nào không dùng ngôi sao nổi tiếng kia chứ, bởi vì ngôi sao nổi tiếng có nhiều người hâm mộ, chắc chắn phòng vé sẽ không tệ.”
Lục Triều Dương bật cười: “Thật ra đã có danh tiếng của đạo diễn Phùng là đã đủ để đảm bảo phòng vé rồi, thế thì em có thể lựa chọn trong số sao hạng hai hạng ba, cho dù là phim điện ảnh hay là phim truyền hình thì điều quan trọng nhất là sự ăn ý của đạo diễn và diễn viên, chỉ cần diễn xuất khá, thông thường sẽ không flop đâu.”
Mặc dù nói là nói như thế nhưng cô vẫn cảm thấy mạo hiểm quá: “Lỡ ế vé thì sao?”
“Thế thì xem như đây là học phí của em.”
Vốn dĩ vì cô nên anh mới hợp tác với Thời Thụy, bởi thế anh không hề quan tâm đến mối đầu tư lần này lời hay lỗ.
Câu nói của anh khiến cho Đường Ngọc Sở rất cảm động, nhưng với cô mà nói, học phí cao quá, không nên để thua lỗ mới phải.
Triều Dương nói có thể lựa chọn trong số những diễn viên không nổi tiếng, thế thì sự lựa chọn của cô sẽ trở nên nhiều hơn.
Cô bắt đầu liệt kê lại danh sách, cuối cùng chọn được một người, một nữ diễn viên không chỉ có khí chất gần giống với Tần Ý Tiêm mà cũng rất trong sáng và có linh khí.
Lúc Thân Ngải Hân nhận được cuộc điện thoại của cô, đồng thời biết rằng cô mời mình đóng phim, cô ấy dứt khoát đồng ý ngay.
Thân Ngải Hân đã đồng ý nên xem như việc gấp cháy sém đến lông mày của Đường Ngọc Sở đã được giải quyết.
Sau khi cúp máy, Đường Ngọc Sở tựa người vào lưng ghế, cô thở dài một hơi, xem như giải quyết được rồi.
Phải cảm ơn lời đề nghị của Lục Triều Dương.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nhắn tin cho anh: “Triều Dương, để cảm ơn lời đề nghị của anh, tối nay em mời khách.”
Cô nhanh chóng nhận lại được tin nhắn trả lời: “Được.”
Nhìn thấy chữ ‘được’ ngắn gọn trên màn hình, Đường Ngọc Sở không khỏi bật cười rồi tắt máy tính đi, cô dọn dẹp lại bàn cho sạch sẽ, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc vắng vẻ không một bóng người.
Bình luận facebook