Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362
Hai ba con giằng co, không ai nhường ai, bầu không khí lại giương cung bạt kiếm.
Cuối cùng Lục Triều Dương kéo Đường Ngọc Sở không hề lưu luyến rời khỏi nhà họ Lục, anh cho Lục Toàn Hưng một thái độ vô cùng kiên quyết.
Tuy rằng Toàn Hưng đã sớm biết kết quả này nhưng vẫn tức giận đến đen mặt vì thái độ kiêu căng của Lục Triều Dương.
“Tuyết Chi, bà coi thái độ của nó là gì? Tùy tiện làm bậy, hoàn toàn không đặt người ba này vào mắt, sao tôi có thể yêu tâm giao toàn bộ nhà họ Lục cho nó chứ?”
Lâm Tuyết Chi nghe ông ta muốn giao toàn bộ nhà họ Lục cho Lục Triều Dương thì đáy mắt nhanh chóng lướt qua sự nham hiểm, nhưng nhanh chóng giấu đi, bà ta đưa tay xoa nhẹ lồng ngực Lục Toàn Hưng đang nổi giận, dịu dàng nói: “Ông không thể ép buộc đứa nhỏ Triều Dương này, ông càng ép nó thì nó càng phản kháng, chúng ta có thể từ từ khuyên nhủ.”
“Khuyên như thế nào?” Giọng Lục Toàn Hưng vẫn rất tức giận.
Lâm Tuyết Chi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nếu không được thì tôi có thể ra mặt nói chuyện với Đường Ngọc Sở.”
Lục Toàn Hưng nghe vậy thì im lặng nhìn bà ta một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, trầm giọng nói: “Tuyết Chi, khiến bà nhọc lòng rồi.”
Lâm Tuyết Chi cười: “Giữa vợ chồng không cần khách sáo như vậy, hơn nữa tôi thật sự yêu thương Triều Dương như con mình, tôi cũng hy vọng nó có thể tìm một người vợ tốt.”
Lục Toàn Hưng nghe lời này thì trong mắt đầy cảm động, khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt cũng có ý cười, ông ta nắm lấy tay bà ta, giọng điệu hiếm khi dịu dàng nói: “Tuyết chi, thái độ của Triều Dương như vậy đúng là làm khó bà.”
Năm đó sự dịu dàng của bà ta đã làm cho ông ta say mê, cho nên không quan tâm tất cả đưa bà ta về nhà, nhưng cái giá phải trả là ly hôn với mẹ Triều Dương, đồng thời cũng mất đi hai đứa nhỏ.
Nhưng nhiều năm như vậy, sự dịu dàng của bà ta chưa từng giảm đi, cũng trả giá cho gia đình này rất nhiều, cho nên ông ta không hối hận quyết định năm đó.
Lâm Tuyết Chi vẫn dịu dàng cười: “Không trách Triều Dương, dù sao năm đó cũng do tôi nên ông và mẹ nó mới ly hôn...”
Lâm Tuyết Chi nói đến đây thì thở dài, vẻ mặt áy náy: “Nếu không phải tôi thì hiện tại ít nhất nó cũng có một gia đình hạnh phúc, tính cách cũng không đến mức lạnh lùng như thế.”
“Đừng nói như vậy, không phải lỗi của bà, do nó không hiểu chuyện mới như vậy.” Lục Toàn Hưng nhớ lại thái độ của Lục Triều Dương với Lâm Tuyết Chi thì cơn tức giận vất vả lắm mới biến mất lại bùng lên: “Sao tên nhóc thối kia lại không hiểu chuyện như thế, nếu nó cứ tùy tiện làm bậy, đến lúc đó tôi sẽ giao toàn bộ nhà họ Lục cho Thần Đông và Thần Tây.”
Đáy mắt Lâm Tuyết Chi hiện lên sự vui mừng, nhưng vẻ ngoài vẫn giả vờ bối rối khuyên nhủ: “Toàn Hưng, ông đừng kích động, dù sao Triều Dương mới thật sự là người thừa kế nhà họ Lục, ông cũng đừng nghĩ như thế.”
Đối diện với vẻ bối rối của bà ta thì Lục Toàn Hưng không nhịn được bật cười: “Tôi chỉ nói mà thôi, tôi biết chừng mực.”
Sau đó ông ta thở dài, cúi đầu không nói gì nữa.
Mà ông ta cúi đầu nên không phát hiện trong mắt Lâm Tuyết Chi lóe lên sự nham hiểm, Lâm Tuyết Chi nhìn người đàn ông chung chăn gối hai mươi mấy năm trước mắt, tuy rằng trong lòng bà ta biết rõ ông ta đối xử với mình rất tốt, nhưng bà ta chỉ cần nghĩ đến chuyện ông ta giao toàn bộ nhà họ Lục cho Lục Triều Dương thì hoàn toàn xóa đi chuyện ông ta đối xử tốt với mình.
Con trai của bà ta làm việc chăm chỉ cho sự nghiệp của nhà họ Lục, vì nhà họ Lục đã phải bỏ ra nhiều công sức, nhưng kết quả cũng chỉ là đồ cưới cho Lục Triều Dương mà thôi.
Sao bà ta có thể nuốt trôi cơn tức giận này chứ?
Chỉ cần Lục Toàn Hưng còn sống, di chúc còn chưa lập thì Thần Đông và Thần Tây còn có cơ hội.
...
Xe Maybach màu đen chạy ra khỏi khu biệt thự nhà họ Lục đi về phía dưới chân núi, bên trong xe rất yên tĩnh, Đường Ngọc Sở ngồi trong xe im lặng nhìn phong cảnh bên đường.
Mà ánh mắt Lục Triều Dương tập trung nhìn con đường phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe môi vẫn lộ ra tâm trạng của anh không tốt lắm.
Một lúc sau, Đường Ngọc Sở quay đầu, lo lắng nhìn sườn mặt lạnh lùng của Lục Triều Dương.
“Triều Dương...” Cô nhẹ nhàng gọi.
“Hả?”
“Anh không sao chứ?”
Lục Triều Dương nghiêng đầu cong môi với cô: “Anh không sao, em không cần lo lắng.”
Thật sự không sao? Đường Ngọc Sở không tin tưởng lắm, cô mím môi lại hỏi: “Chúng ta cứ rời đi như vậy thì thật sự không sao chứ?”
Đường Ngọc Sở nghĩ đế lời ba anh nói thì có chút lo lắng, cô thật sự sợ ba anh sẽ làm gì đó với Thanh Chiêu, vậy thì có thể tình cảm của Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu cũng không được chấp nhận giống như cô hay không?
Cô đã như vậy nên không muốn bạn tốt của mình cũng gặp chuyện như thế.
“Nếu em lo lắng cho Thanh Chiêu, vậy thì không cần lo lắng, chỉ cần anh ở đây thì ba anh không dám làm gì Thanh Chiêu đâu.”
Giọng điệu của anh thật sự rất kiên định.
Đường Ngọc Sở không khỏi cảm thấy mình có chút buồn cười, anh là ai chứ, là Lục Triều Dương đó, tuy rằng không có khả năng đi lên trời, nhưng vẫn đủ năng lực bảo vệ cho người thân và bạn bè.
Đường Ngọc Sở cười: “Ừ, em không lo lắng nữa. Em tin anh.”
“Cảm ơn em đã tin tưởng.” Lục Triều Dương quay đầu cười với cô.
Đường Ngọc Sở cười cười, sau đó lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: “Chúng ta quay về Bắc Ninh luôn sao?”
“Hiếm khi đến kinh thành một chuyến, anh đưa em đi dạo.” Lục Triều Dương xoay tay lái, xe nhanh chóng rẽ vào khúc cua, chạy về hướng Đường Ngọc Sở không biết.
Phong cảnh của kinh thành rất nhiều, nhưng hiện tại đang cuối thua, không còn ai muốn ngắm cảnh nữa.
Xe lái lên núi, từ xa Đường Ngọc Sở nhìn thấy núi lá phong, dưới bầu trời xanh thẳm thì nó vô cùng bắt mắt, đặc biệt xinh đẹp.
Xe dừng lại ở cổng công viên, xe vừa dừng lại, Đường Ngọc Sở không chờ nổi mở cửa xuống xe, đập vào mắt là lá phong đỏ rực rỡ làm cho cô khó kiềm chế sự vui mừng.
“Đi thôi, anh đưa em đi dạo.” Lục Triều Dương đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô đi vào công viên.
Bởi vì không phải ngày nghỉ, lại không phải thời điểm du lịch cho nên du khách trong công viên không quá nhiều.
Hai hàng cây phong dọc ở hai bên đường, gió thổi làm cho lá phong lung lay rồi rơi xuống, Đường Ngọc Sở không nhịn được đưa tay bắt một chiếc lá, sau đó giống như nhận được bảo bối, cầm lên không trung, cười vô cùng vui vẻ.
Lục Triều Dương im lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng, anh nhìn cô cười hồn nhiên như đứa trẻ thì trong lòng động đậy, anh lấy điện thoại, mở camera ra chụp một bức ảnh cho cô.
“Tách tách!”
Đường Ngọc Sở nghe thấy tiếng camera nên quay đầu, đúng lúc nhìn thấy hai mắt anh đầy dịu dàng, khóe môi cô không nhịn được cong lên, vẻ mặt tươi cười: “Anh chụp lén em.”
Lục Triều Dương cười: “Phong cảnh đẹp, người cũng đẹp làm cho trái tim anh xao xuyến.”
Đường Ngọc Sở sững sờ, sau đó bật cười ra tiếng: “Anh đang nói mấy lời âu yếm sao?”
Lục Triều Dương nhướng mày: “Em nghĩ sao cũng được.”
Sau đó anh đưa tay ôm cô vào lòng, tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng Lục Triều Dương kéo Đường Ngọc Sở không hề lưu luyến rời khỏi nhà họ Lục, anh cho Lục Toàn Hưng một thái độ vô cùng kiên quyết.
Tuy rằng Toàn Hưng đã sớm biết kết quả này nhưng vẫn tức giận đến đen mặt vì thái độ kiêu căng của Lục Triều Dương.
“Tuyết Chi, bà coi thái độ của nó là gì? Tùy tiện làm bậy, hoàn toàn không đặt người ba này vào mắt, sao tôi có thể yêu tâm giao toàn bộ nhà họ Lục cho nó chứ?”
Lâm Tuyết Chi nghe ông ta muốn giao toàn bộ nhà họ Lục cho Lục Triều Dương thì đáy mắt nhanh chóng lướt qua sự nham hiểm, nhưng nhanh chóng giấu đi, bà ta đưa tay xoa nhẹ lồng ngực Lục Toàn Hưng đang nổi giận, dịu dàng nói: “Ông không thể ép buộc đứa nhỏ Triều Dương này, ông càng ép nó thì nó càng phản kháng, chúng ta có thể từ từ khuyên nhủ.”
“Khuyên như thế nào?” Giọng Lục Toàn Hưng vẫn rất tức giận.
Lâm Tuyết Chi suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nếu không được thì tôi có thể ra mặt nói chuyện với Đường Ngọc Sở.”
Lục Toàn Hưng nghe vậy thì im lặng nhìn bà ta một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, trầm giọng nói: “Tuyết Chi, khiến bà nhọc lòng rồi.”
Lâm Tuyết Chi cười: “Giữa vợ chồng không cần khách sáo như vậy, hơn nữa tôi thật sự yêu thương Triều Dương như con mình, tôi cũng hy vọng nó có thể tìm một người vợ tốt.”
Lục Toàn Hưng nghe lời này thì trong mắt đầy cảm động, khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt cũng có ý cười, ông ta nắm lấy tay bà ta, giọng điệu hiếm khi dịu dàng nói: “Tuyết chi, thái độ của Triều Dương như vậy đúng là làm khó bà.”
Năm đó sự dịu dàng của bà ta đã làm cho ông ta say mê, cho nên không quan tâm tất cả đưa bà ta về nhà, nhưng cái giá phải trả là ly hôn với mẹ Triều Dương, đồng thời cũng mất đi hai đứa nhỏ.
Nhưng nhiều năm như vậy, sự dịu dàng của bà ta chưa từng giảm đi, cũng trả giá cho gia đình này rất nhiều, cho nên ông ta không hối hận quyết định năm đó.
Lâm Tuyết Chi vẫn dịu dàng cười: “Không trách Triều Dương, dù sao năm đó cũng do tôi nên ông và mẹ nó mới ly hôn...”
Lâm Tuyết Chi nói đến đây thì thở dài, vẻ mặt áy náy: “Nếu không phải tôi thì hiện tại ít nhất nó cũng có một gia đình hạnh phúc, tính cách cũng không đến mức lạnh lùng như thế.”
“Đừng nói như vậy, không phải lỗi của bà, do nó không hiểu chuyện mới như vậy.” Lục Toàn Hưng nhớ lại thái độ của Lục Triều Dương với Lâm Tuyết Chi thì cơn tức giận vất vả lắm mới biến mất lại bùng lên: “Sao tên nhóc thối kia lại không hiểu chuyện như thế, nếu nó cứ tùy tiện làm bậy, đến lúc đó tôi sẽ giao toàn bộ nhà họ Lục cho Thần Đông và Thần Tây.”
Đáy mắt Lâm Tuyết Chi hiện lên sự vui mừng, nhưng vẻ ngoài vẫn giả vờ bối rối khuyên nhủ: “Toàn Hưng, ông đừng kích động, dù sao Triều Dương mới thật sự là người thừa kế nhà họ Lục, ông cũng đừng nghĩ như thế.”
Đối diện với vẻ bối rối của bà ta thì Lục Toàn Hưng không nhịn được bật cười: “Tôi chỉ nói mà thôi, tôi biết chừng mực.”
Sau đó ông ta thở dài, cúi đầu không nói gì nữa.
Mà ông ta cúi đầu nên không phát hiện trong mắt Lâm Tuyết Chi lóe lên sự nham hiểm, Lâm Tuyết Chi nhìn người đàn ông chung chăn gối hai mươi mấy năm trước mắt, tuy rằng trong lòng bà ta biết rõ ông ta đối xử với mình rất tốt, nhưng bà ta chỉ cần nghĩ đến chuyện ông ta giao toàn bộ nhà họ Lục cho Lục Triều Dương thì hoàn toàn xóa đi chuyện ông ta đối xử tốt với mình.
Con trai của bà ta làm việc chăm chỉ cho sự nghiệp của nhà họ Lục, vì nhà họ Lục đã phải bỏ ra nhiều công sức, nhưng kết quả cũng chỉ là đồ cưới cho Lục Triều Dương mà thôi.
Sao bà ta có thể nuốt trôi cơn tức giận này chứ?
Chỉ cần Lục Toàn Hưng còn sống, di chúc còn chưa lập thì Thần Đông và Thần Tây còn có cơ hội.
...
Xe Maybach màu đen chạy ra khỏi khu biệt thự nhà họ Lục đi về phía dưới chân núi, bên trong xe rất yên tĩnh, Đường Ngọc Sở ngồi trong xe im lặng nhìn phong cảnh bên đường.
Mà ánh mắt Lục Triều Dương tập trung nhìn con đường phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khóe môi vẫn lộ ra tâm trạng của anh không tốt lắm.
Một lúc sau, Đường Ngọc Sở quay đầu, lo lắng nhìn sườn mặt lạnh lùng của Lục Triều Dương.
“Triều Dương...” Cô nhẹ nhàng gọi.
“Hả?”
“Anh không sao chứ?”
Lục Triều Dương nghiêng đầu cong môi với cô: “Anh không sao, em không cần lo lắng.”
Thật sự không sao? Đường Ngọc Sở không tin tưởng lắm, cô mím môi lại hỏi: “Chúng ta cứ rời đi như vậy thì thật sự không sao chứ?”
Đường Ngọc Sở nghĩ đế lời ba anh nói thì có chút lo lắng, cô thật sự sợ ba anh sẽ làm gì đó với Thanh Chiêu, vậy thì có thể tình cảm của Thanh Chiêu và Tiêu Tiêu cũng không được chấp nhận giống như cô hay không?
Cô đã như vậy nên không muốn bạn tốt của mình cũng gặp chuyện như thế.
“Nếu em lo lắng cho Thanh Chiêu, vậy thì không cần lo lắng, chỉ cần anh ở đây thì ba anh không dám làm gì Thanh Chiêu đâu.”
Giọng điệu của anh thật sự rất kiên định.
Đường Ngọc Sở không khỏi cảm thấy mình có chút buồn cười, anh là ai chứ, là Lục Triều Dương đó, tuy rằng không có khả năng đi lên trời, nhưng vẫn đủ năng lực bảo vệ cho người thân và bạn bè.
Đường Ngọc Sở cười: “Ừ, em không lo lắng nữa. Em tin anh.”
“Cảm ơn em đã tin tưởng.” Lục Triều Dương quay đầu cười với cô.
Đường Ngọc Sở cười cười, sau đó lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tò mò hỏi: “Chúng ta quay về Bắc Ninh luôn sao?”
“Hiếm khi đến kinh thành một chuyến, anh đưa em đi dạo.” Lục Triều Dương xoay tay lái, xe nhanh chóng rẽ vào khúc cua, chạy về hướng Đường Ngọc Sở không biết.
Phong cảnh của kinh thành rất nhiều, nhưng hiện tại đang cuối thua, không còn ai muốn ngắm cảnh nữa.
Xe lái lên núi, từ xa Đường Ngọc Sở nhìn thấy núi lá phong, dưới bầu trời xanh thẳm thì nó vô cùng bắt mắt, đặc biệt xinh đẹp.
Xe dừng lại ở cổng công viên, xe vừa dừng lại, Đường Ngọc Sở không chờ nổi mở cửa xuống xe, đập vào mắt là lá phong đỏ rực rỡ làm cho cô khó kiềm chế sự vui mừng.
“Đi thôi, anh đưa em đi dạo.” Lục Triều Dương đi đến bên cạnh cô, nắm tay cô đi vào công viên.
Bởi vì không phải ngày nghỉ, lại không phải thời điểm du lịch cho nên du khách trong công viên không quá nhiều.
Hai hàng cây phong dọc ở hai bên đường, gió thổi làm cho lá phong lung lay rồi rơi xuống, Đường Ngọc Sở không nhịn được đưa tay bắt một chiếc lá, sau đó giống như nhận được bảo bối, cầm lên không trung, cười vô cùng vui vẻ.
Lục Triều Dương im lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng, anh nhìn cô cười hồn nhiên như đứa trẻ thì trong lòng động đậy, anh lấy điện thoại, mở camera ra chụp một bức ảnh cho cô.
“Tách tách!”
Đường Ngọc Sở nghe thấy tiếng camera nên quay đầu, đúng lúc nhìn thấy hai mắt anh đầy dịu dàng, khóe môi cô không nhịn được cong lên, vẻ mặt tươi cười: “Anh chụp lén em.”
Lục Triều Dương cười: “Phong cảnh đẹp, người cũng đẹp làm cho trái tim anh xao xuyến.”
Đường Ngọc Sở sững sờ, sau đó bật cười ra tiếng: “Anh đang nói mấy lời âu yếm sao?”
Lục Triều Dương nhướng mày: “Em nghĩ sao cũng được.”
Sau đó anh đưa tay ôm cô vào lòng, tiếp tục đi về phía trước.
Bình luận facebook