Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381
CHƯƠNG 381: NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC HOAN NGHÊNH
Cố Hạnh Nguyên nhìn Lạc Kiều, khẽ thở dài: “Kiều Kiều, cậu vẫn là quá trẻ . Rất nhiều chuyện vẫn không có nghĩ thông suốt. Được rồi, tớ cũng không tranh luận với cậu nữa. Chuyện này nếu đã xảy ra rồi, vậy thì cậu nên đi nói với anh ta, đừng tự mình làm chủ có được không. Chúng ta bây giờ ra ăn cơm.”
Không lâu sau, Cố Hạnh Nguyên dẫn Lạc Kiều từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngồi về vị trí cũ.
Lạc Hàn quan tâm nhìn em gái, sắc mặt của anh ta rõ ràng không tốt lắm: “Em không có chuyện gì chứ?”
Lạc Kiều rất nhanh lại lộ ra nụ cười nhìn sang anh trai: “Anh đừng lo lắng quá, em không sao.” Nói rồi, cô ta cầm đũa thuận tay gắp một miếng thịt để vào trong bát của Lạc Hàn: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Anna thật ra cũng biết chuyện gì, nhưng nếu Lạc Kiều và Cố Hạnh Nguyên đều không muốn nhắc đến, vậy bản thân cũng đừng nhiều chuyện, tránh mọi người đều ngượng ngập, hơn nữa dù sao còn có tụi nhỏ ở đây.
Bắc Minh Thiện lúc này đang ở trong phòng ăn của nhà tổ nhà Bắc Minh, đồ ăn vẫn phong phú như vậy, nhưng lại chỉ có anh và Phỉ Nhi.
Anh vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, nhất là thái độ lạnh lùng của Cố Hạnh Nguyên đối với mình thì cảm thấy không có khẩu vị gì cả.
Gắp ít đồ ăn, sau khi ăn hai miếng thì cảm thấy ngang bụng.
“Keng”
Anh ném đôi đũa nên bàn, đây gọi là ăn cơm gì chứ.
Phỉ Nhi bê bát, cẩn thận ngước mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Thiện, trong người anh không thoải mái sao? Có cần em gọi người hầu đổi một bát canh khác hoặc cái gì khác không?”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Phỉ Nhi, thuận tay cầm một tờ khăn giấy lau miệng: “Không sao, em ăn đi.”
“Thiện, em muốn lát nữa ăn cơm xong thì đi đưa bát canh gà cho bà Bắc Minh, anh có muốn đi cùng em không?” Cô ta dò hỏi Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện đứng dậy: “Em gọi lão Lý lái xe đưa mình đi. Thuận tiện nói với dì Tâm, anh gần đầy rất bận không rảnh đi thăm dì.”
Nói rồi anh xoay người rời khỏi phòng ăn.
Giang Tuệ Tâm hôm nay đã đỡ hơn một chút, ban ngày Bắc Minh Đông dùng xe lăn đẩy bà ta đi ra bên ngoài.
Bây giờ đang nói chuyện cùng với Bắc Minh Đông ở trong phòng bệnh.
Chỉ thấy cửa phòng bệnh được mở ta từ bên ngoài, Phỉ Nhi xách một chiếc hộp giữ nhiệt đi vào: “Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh.”
Bắc Minh Đông gật đầu với cô ta.
Nhưng sau khi Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Phỉ Nhi, một chút cũng không vui, bà vốn dĩ còn đang mỉm cười thì lập tức tối sầm lại.
Phỉ Nhi đều nhìn thấy, nhưng không có hiểu hiện trên mặt.
Cô ta đi đến trước giường của Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, đây là canh gà con chuẩn bị cho dì, bệnh tình của dì vừa mới tốt lên, cần phải bồi bổ. Ngoài ra Thiện nói với con, khoảng thời gian này anh ấy rất bận, không thể đến thăm dì.”
Giang Tuệ Tâm vẫn không có để tâm, Bắc Minh Đông nói: “Cảm ơn, khiến cô nhọc lòng rồi.” Nói rồi đưa tay nhận lấy hộp canh gà.
“Bà Bắc Minh, con thấy dì khí sắc hôm nay không tệ. Con nghĩ cách rất nhanh có thể khỏe lại xuất viện được rồi. Không biết dì có lời gì muốn con chuyển cho Thiện không?” Phỉ Nhi vẫn mỉm cười hỏi.
Giang Tuệ Tâm nhìn Phỉ Nhi, nhướn mày: “Bảo nó bận gì thì bận, cơ thể mới là thứ quan trọng. Nhà Bắc Minh bây giờ trong trong ngoài ngoài đều phải dựa vào một mình nó chống đỡ.”
“Bà Bắc Minh, dì yên tâm đi. Đối với chuyện bên ngoài, con không giúp được, chỉ có thể để một mình Thiện gánh vác, nhưng đối với nhà họ Bắc Minh, có con là được rồi.”
Phỉ Nhi dứt lời này, Giang Tuệ Tâm lập tức trợn mắt nhìn cô ta, ánh mắt đó tràn ngập địch ý.
Phỉ Nhi bị dọa giật mình.
Giang Tuệ Tâm từ từ nói: “Lời này của cô là có ý gì, lẽ nào nói việc trên dưới của nhà Bắc Minh sau này đều do cô quản! Cô cũng quá vội vàng rồi, đừng quên cô vẫn chưa có bước vào nhà Bắc Minh.”
Phỉ Nhi xua tay giải thích: “Bà Bắc Minh, dì hiểu lầm rồi, con không phải có ý này, con chỉ là muốn ở khoảng thời gian dì ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, thay dì quản lý chuyện trong nhà, cũng vì Thiện mà san sẻ chút ít sức lực của mình.”
Giang Tuệ Tâm thấy thế thì hừ một tiếng: “Hừ, tôi cá cô cũng không dám. Nếu cô đã đến đây rồi, có vài lời tôi thấy vẫn nói thẳng ra sẽ tốt hơn. Khi ông cụ còn sống, ông ấy không xem trọng hôn sự của cô và Thiện, tôi cũng như thế. Nhưng Thiện cương quyết muốn lấy cô, tôi tôn trọng suy nghĩ của nó, không tiếp tục nói gì nữa. Hiện nay, ông cụ đột nhiên qua đời, hôn lễ của hai người cũng không có tổ chức, vậy tôi vẫn muốn giữ cách nghĩ đó với cô.”
Phỉ Nhi vừa nghe bỗng trái tim giống như con dao cứa qua, tại sao hôn lễ của mình với Thiện không được người khác coi trọng, thậm chí còn khiến người lớn có hơi phản đối.
Nghĩ đến đây mắt của cô ta bắt đầu đỏ hoe, nước mắt lưu chuyển ở bên trong.
Bắc Minh Đông thấy mẹ nói ra lời như thế, cũng hơi nhíu mày, lời này cũng quá tổn thương người khác rồi. Mặc dù anh ta cũng không có quá nhiều hảo cảm gì với Phỉ Nhi.
“Mẹ, mẹ quá mệt rồi nên nghỉ ngơi thôi.” Bắc Minh Đông nói rồi đắp chăn với Giang Tuệ Tâm, sau đó nói với Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, xin lỗi, ba tôi đột nhiên qua đời, mẹ tôi hay nói mấy lời linh tinh, cô đừng ở trong lòng.”
Phỉ Nhi khẽ mỉm cười: “Cậu Bắc Minh, nếu ở đây đã không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi đây.”
Ăn tối xong, Lạc Hàn cầm vali của em gái, dẫn cô ta về nhà gặp ba mẹ.
Cố Hạnh Nguyên và Anna sau khi tiễn hai anh em họ về, cũng nghĩ đã mấy ngày không có đi thăm mẹ rồi.
Hiếm khí hôm nay có thời gian, cô quyết định đến bệnh viện một chuyến. Do bây giờ quá muộn rồi, tụi nhỏ không thể đi cùng mình, chỉ đành nhờ Anna chăm sóc bọn chúng.
Chú Khôn sau khi đưa Cố Hạnh Nguyên về thì lái xe đi rồi, cho nên cô đi ra đầu ngõ, bắt xe.
Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên đến bệnh viện. Khi thang máy cô đợi vừa mở ra, cô cất bước đi vào thang máy, thang máy khác cũng mở ra, mấy người từ bên trong đó ra.
Cố Hạnh Nguyên vô tình ngoảnh đầu liếc nhìn, bóng dáng quen thuộc của một người phụ nữ cũng theo mọi người đi ra.
Bước chân của cô chậm lại một chút.
Cô còn chưa nhìn kỹ nhận ra là ai thì bị người đằng sau cô thúc giục: “Cô ơi, cô rốt cuộc có vào không, đừng ở đây cản đường.”
Cố Hạnh Nguyên chỉ đành nhanh chóng vào thang máy.
Ở trong thang máy chật chội, cô cẩn thận nhớ lại người phụ nữ vừa rồi nhìn thấy.
Một lúc sau cô cuối cùng cũng nhớ ra, người này chính là Phỉ Nhi.
Cô ta đến bệnh viện chắc là đến thăm Bà Bắc Minh.
Bà Bắc Minh nằm viện rồi, bản thân có phải cũng nên dẫn tụi nhỏ đến thăm không?
Nhưng vừa nghĩ đến vụ án trên tay mình, cô khẽ thở dài. Vẫn là qua vài ngày nữa rồi nói tiếp.
Cô đến phòng bệnh VIP mà mẹ nằm, đẩy cửa ra thì nhìn thấy bác sĩ đang tiến hành kiểm tra cho mẹ.
Cô chỉ đành ở phòng quan sát chờ đợi, một lúc sau bác sĩ từ trong phòng bệnh đí ra, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đứng ở đó, khẽ gật đầu với cô: “Cô Cố.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với bác sĩ, sau đó cũng gật đầu: “Bác sĩ, xin hỏi bệnh tình của mẹ tôi như thế nào rồi?”
Trên mặt của bác sĩ treo nụ cười, ông ta nhìn Cố Hạnh Nguyên nói: “Bởi vì hôm nay quá muộn rồi, chúng tôi vốn dĩ định ngày mai nói tin tức tốt này cho cô. Không ngờ cô đến rồi.”
Cố Hạnh Nguyên nghe thế thì lông mày đang nhíu lại lập tức giãn ra, xem ra hôm nay đến đúng lúc rồi.
Cô ta vội nói: “Xin hỏi bác sĩ rốt cuộc có tin tức tốt gì?”
“Bà Lục Lộ lúc sẩm tối, khi chúng tôi thay thuốc cho bà ấy, phát hiện bà ấy đã bắt đầu có ý thức, chắc rất nhanh bà ấy có thể tỉnh lại rồi.” Bác sĩ khẽ mỉm cười nói.
Cố Hạnh Nguyên mở to mắt, cô có hơi không dám tin vào tai mình. Hai tay cô nắm chặt cánh tay mình: “Bác sĩ, xin bác sĩ nói lại lần nữa.”
Bác sĩ khẽ mỉm cười: “Tôi nói bà Lục Lộ đã bắt đầu có ý thức, tôi đoán chắc cô sẽ rất nhanh tỉnh lại. Mau đi thăm mẹ cô đi. Ha ha.”
Tin tức tốt này đến thật quá đúng lúc, cô lập tức cảm thấy mây đen đầy trời đều tản ra.
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.” Cô vội vàng xoay người đi về phòng bệnh.
Cô đến trước giường bệnh của Lục Lộ, nhìn mẹ.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, nhưng trong mắt đã lại tràn ngập nước mắt.
Mẹ lúc này hai mắt vẫn nhắm nghiền, có thể nghe thấy hô hấp của bà ta rõ ràng rất bình ổn.
Từ từ, cô cầm chiếc ghế qua, ngồi bên cạnh giường.
Đưa tay khẽ khàng nắm lấy một tay của Lục Lộ.
“Mẹ, con là Nguyên. Hôm nay nghe thấy bác sĩ nói mẹ đã bắt đầu có ý thức. Mặc dù không biết mẹ còn phải đợi bao lâu mới có thể tỉnh lại, nhưng con thật sự rất vui.”
Cố Hạnh Nguyên nói rồi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Sau khi cô đưa tay lau sạch nước mắt, sau đó lại nở nụ cười: “Mẹ, mẹ có biết không, tiểu bảo bối đã được đón về rồi. Mẹ bây giờ đã có hai cháu trai một cháu gái rồi. Hai ngày nay con đang bận xử lý một vụ án, đợt hai ngày nữa con dẫn tụi nhỏ đến thăm mẹ có được không…”
Cố Hạnh Nguyên ở trong phòng bệnh nói chuyện với Lục Lộ, lúc này cửa phòng bệnh bên ngoài mở hé ra một khe. Có một đôi mắt thông qua khe hở nhìn vào bên trong.
Mặc dù không nghe thấy bên trong nói cái gì, nhưng nhìn ra được Cố Hạnh Nguyên ở bên trong có bộ dạng rất thân mật với người phụ nữ nằm trên giường.
Một lúc sau, tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, người đó lại đóng cửa phòng lại, kéo chiếc mũ lưỡi chai xuống thấp.
Hai tay đút vào trong túi từ từ rời khỏi.
Tất cả mọi chuyện, Cố Hạnh Nguyên ở bên trong hoàn toàn không biết, cô tiếp tục nói chuyện với Lục Lộ.
Có lẽ sự thật lòng của cô cảm động ông trời, hoặc là tình thân không thể bối bỏ tồn tại giữa hai mẹ con cô.
Khi một giọt nước mắt của Cố Hạnh Nguyên nhỏ lên mu bàn tay đã lão hóa của Lục Lộ.
Ngón tay của bà ta hơi run lên.
Cố Hạnh Nguyên mới đầu tưởng là ảo giác, nhưng khi cô kinh ngạc phát hiện khóe mắt của Lục Lộ chảy ra nước mắt.
Khi cô đang rơi lệ, đôi mắt ở dưới mí mắt cũng không ngừng đảo.
Cố Hạnh Nguyên vui mừng, dùng tay lau nước mắt của mình đi, sau đó lại đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt của Lục Lộ.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ có phải đã nghe thấy giọng của con hay không, mẹ có thể mở mắt nhìn con được không, con đã đợi ngày này thật sự rất lâu rồi.”
Dưới lời kêu gọi không ngừng của Cố Hạnh Nguyên, Lục Lộ cuối cùng từ từ mở hai mắt ra.
Cố Hạnh Nguyên vui mừng nhìn mẹ, sau đó đưa tay ấn vào chuông khẩn cấp.
Rất nhanh, bác sĩ từ trong phòng quan sát đi vào phòng bệnh.
“Bác sĩ, quay đâu xem. Mẹ tôi bà ấy đã tỉnh rồi.” truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Cố Hạnh Nguyên nói rồi, lại gọi khẽ Lục Lộ hai tiếng: “Mẹ, mẹ, con là Nguyên.”
Bác sĩ đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, xin cô hãy tránh ra một chút, tôi kiểm tra cho bà ấy.”
Cố Hạnh Nguyên vội tránh người ra.
Bác sĩ sau khi kiểm tra cẩn thận xong, quay đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: “Chúc mừng cô Cố, tôi vừa kiểm tra cho bà ấy, bà ấy bây giờ đã tỉnh rồi, có điều do bà ấy hôn mê suốt, các chỉ số của não bộ và cơ thể có thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn cần một chút thời gian.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Lạc Kiều, khẽ thở dài: “Kiều Kiều, cậu vẫn là quá trẻ . Rất nhiều chuyện vẫn không có nghĩ thông suốt. Được rồi, tớ cũng không tranh luận với cậu nữa. Chuyện này nếu đã xảy ra rồi, vậy thì cậu nên đi nói với anh ta, đừng tự mình làm chủ có được không. Chúng ta bây giờ ra ăn cơm.”
Không lâu sau, Cố Hạnh Nguyên dẫn Lạc Kiều từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngồi về vị trí cũ.
Lạc Hàn quan tâm nhìn em gái, sắc mặt của anh ta rõ ràng không tốt lắm: “Em không có chuyện gì chứ?”
Lạc Kiều rất nhanh lại lộ ra nụ cười nhìn sang anh trai: “Anh đừng lo lắng quá, em không sao.” Nói rồi, cô ta cầm đũa thuận tay gắp một miếng thịt để vào trong bát của Lạc Hàn: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Anna thật ra cũng biết chuyện gì, nhưng nếu Lạc Kiều và Cố Hạnh Nguyên đều không muốn nhắc đến, vậy bản thân cũng đừng nhiều chuyện, tránh mọi người đều ngượng ngập, hơn nữa dù sao còn có tụi nhỏ ở đây.
Bắc Minh Thiện lúc này đang ở trong phòng ăn của nhà tổ nhà Bắc Minh, đồ ăn vẫn phong phú như vậy, nhưng lại chỉ có anh và Phỉ Nhi.
Anh vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, nhất là thái độ lạnh lùng của Cố Hạnh Nguyên đối với mình thì cảm thấy không có khẩu vị gì cả.
Gắp ít đồ ăn, sau khi ăn hai miếng thì cảm thấy ngang bụng.
“Keng”
Anh ném đôi đũa nên bàn, đây gọi là ăn cơm gì chứ.
Phỉ Nhi bê bát, cẩn thận ngước mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Thiện, trong người anh không thoải mái sao? Có cần em gọi người hầu đổi một bát canh khác hoặc cái gì khác không?”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Phỉ Nhi, thuận tay cầm một tờ khăn giấy lau miệng: “Không sao, em ăn đi.”
“Thiện, em muốn lát nữa ăn cơm xong thì đi đưa bát canh gà cho bà Bắc Minh, anh có muốn đi cùng em không?” Cô ta dò hỏi Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện đứng dậy: “Em gọi lão Lý lái xe đưa mình đi. Thuận tiện nói với dì Tâm, anh gần đầy rất bận không rảnh đi thăm dì.”
Nói rồi anh xoay người rời khỏi phòng ăn.
Giang Tuệ Tâm hôm nay đã đỡ hơn một chút, ban ngày Bắc Minh Đông dùng xe lăn đẩy bà ta đi ra bên ngoài.
Bây giờ đang nói chuyện cùng với Bắc Minh Đông ở trong phòng bệnh.
Chỉ thấy cửa phòng bệnh được mở ta từ bên ngoài, Phỉ Nhi xách một chiếc hộp giữ nhiệt đi vào: “Bà Bắc Minh, cậu Bắc Minh.”
Bắc Minh Đông gật đầu với cô ta.
Nhưng sau khi Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Phỉ Nhi, một chút cũng không vui, bà vốn dĩ còn đang mỉm cười thì lập tức tối sầm lại.
Phỉ Nhi đều nhìn thấy, nhưng không có hiểu hiện trên mặt.
Cô ta đi đến trước giường của Giang Tuệ Tâm: “Bà Bắc Minh, đây là canh gà con chuẩn bị cho dì, bệnh tình của dì vừa mới tốt lên, cần phải bồi bổ. Ngoài ra Thiện nói với con, khoảng thời gian này anh ấy rất bận, không thể đến thăm dì.”
Giang Tuệ Tâm vẫn không có để tâm, Bắc Minh Đông nói: “Cảm ơn, khiến cô nhọc lòng rồi.” Nói rồi đưa tay nhận lấy hộp canh gà.
“Bà Bắc Minh, con thấy dì khí sắc hôm nay không tệ. Con nghĩ cách rất nhanh có thể khỏe lại xuất viện được rồi. Không biết dì có lời gì muốn con chuyển cho Thiện không?” Phỉ Nhi vẫn mỉm cười hỏi.
Giang Tuệ Tâm nhìn Phỉ Nhi, nhướn mày: “Bảo nó bận gì thì bận, cơ thể mới là thứ quan trọng. Nhà Bắc Minh bây giờ trong trong ngoài ngoài đều phải dựa vào một mình nó chống đỡ.”
“Bà Bắc Minh, dì yên tâm đi. Đối với chuyện bên ngoài, con không giúp được, chỉ có thể để một mình Thiện gánh vác, nhưng đối với nhà họ Bắc Minh, có con là được rồi.”
Phỉ Nhi dứt lời này, Giang Tuệ Tâm lập tức trợn mắt nhìn cô ta, ánh mắt đó tràn ngập địch ý.
Phỉ Nhi bị dọa giật mình.
Giang Tuệ Tâm từ từ nói: “Lời này của cô là có ý gì, lẽ nào nói việc trên dưới của nhà Bắc Minh sau này đều do cô quản! Cô cũng quá vội vàng rồi, đừng quên cô vẫn chưa có bước vào nhà Bắc Minh.”
Phỉ Nhi xua tay giải thích: “Bà Bắc Minh, dì hiểu lầm rồi, con không phải có ý này, con chỉ là muốn ở khoảng thời gian dì ở trong bệnh viện nghỉ ngơi, thay dì quản lý chuyện trong nhà, cũng vì Thiện mà san sẻ chút ít sức lực của mình.”
Giang Tuệ Tâm thấy thế thì hừ một tiếng: “Hừ, tôi cá cô cũng không dám. Nếu cô đã đến đây rồi, có vài lời tôi thấy vẫn nói thẳng ra sẽ tốt hơn. Khi ông cụ còn sống, ông ấy không xem trọng hôn sự của cô và Thiện, tôi cũng như thế. Nhưng Thiện cương quyết muốn lấy cô, tôi tôn trọng suy nghĩ của nó, không tiếp tục nói gì nữa. Hiện nay, ông cụ đột nhiên qua đời, hôn lễ của hai người cũng không có tổ chức, vậy tôi vẫn muốn giữ cách nghĩ đó với cô.”
Phỉ Nhi vừa nghe bỗng trái tim giống như con dao cứa qua, tại sao hôn lễ của mình với Thiện không được người khác coi trọng, thậm chí còn khiến người lớn có hơi phản đối.
Nghĩ đến đây mắt của cô ta bắt đầu đỏ hoe, nước mắt lưu chuyển ở bên trong.
Bắc Minh Đông thấy mẹ nói ra lời như thế, cũng hơi nhíu mày, lời này cũng quá tổn thương người khác rồi. Mặc dù anh ta cũng không có quá nhiều hảo cảm gì với Phỉ Nhi.
“Mẹ, mẹ quá mệt rồi nên nghỉ ngơi thôi.” Bắc Minh Đông nói rồi đắp chăn với Giang Tuệ Tâm, sau đó nói với Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, xin lỗi, ba tôi đột nhiên qua đời, mẹ tôi hay nói mấy lời linh tinh, cô đừng ở trong lòng.”
Phỉ Nhi khẽ mỉm cười: “Cậu Bắc Minh, nếu ở đây đã không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi đây.”
Ăn tối xong, Lạc Hàn cầm vali của em gái, dẫn cô ta về nhà gặp ba mẹ.
Cố Hạnh Nguyên và Anna sau khi tiễn hai anh em họ về, cũng nghĩ đã mấy ngày không có đi thăm mẹ rồi.
Hiếm khí hôm nay có thời gian, cô quyết định đến bệnh viện một chuyến. Do bây giờ quá muộn rồi, tụi nhỏ không thể đi cùng mình, chỉ đành nhờ Anna chăm sóc bọn chúng.
Chú Khôn sau khi đưa Cố Hạnh Nguyên về thì lái xe đi rồi, cho nên cô đi ra đầu ngõ, bắt xe.
Rất nhanh, Cố Hạnh Nguyên đến bệnh viện. Khi thang máy cô đợi vừa mở ra, cô cất bước đi vào thang máy, thang máy khác cũng mở ra, mấy người từ bên trong đó ra.
Cố Hạnh Nguyên vô tình ngoảnh đầu liếc nhìn, bóng dáng quen thuộc của một người phụ nữ cũng theo mọi người đi ra.
Bước chân của cô chậm lại một chút.
Cô còn chưa nhìn kỹ nhận ra là ai thì bị người đằng sau cô thúc giục: “Cô ơi, cô rốt cuộc có vào không, đừng ở đây cản đường.”
Cố Hạnh Nguyên chỉ đành nhanh chóng vào thang máy.
Ở trong thang máy chật chội, cô cẩn thận nhớ lại người phụ nữ vừa rồi nhìn thấy.
Một lúc sau cô cuối cùng cũng nhớ ra, người này chính là Phỉ Nhi.
Cô ta đến bệnh viện chắc là đến thăm Bà Bắc Minh.
Bà Bắc Minh nằm viện rồi, bản thân có phải cũng nên dẫn tụi nhỏ đến thăm không?
Nhưng vừa nghĩ đến vụ án trên tay mình, cô khẽ thở dài. Vẫn là qua vài ngày nữa rồi nói tiếp.
Cô đến phòng bệnh VIP mà mẹ nằm, đẩy cửa ra thì nhìn thấy bác sĩ đang tiến hành kiểm tra cho mẹ.
Cô chỉ đành ở phòng quan sát chờ đợi, một lúc sau bác sĩ từ trong phòng bệnh đí ra, nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đứng ở đó, khẽ gật đầu với cô: “Cô Cố.”
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với bác sĩ, sau đó cũng gật đầu: “Bác sĩ, xin hỏi bệnh tình của mẹ tôi như thế nào rồi?”
Trên mặt của bác sĩ treo nụ cười, ông ta nhìn Cố Hạnh Nguyên nói: “Bởi vì hôm nay quá muộn rồi, chúng tôi vốn dĩ định ngày mai nói tin tức tốt này cho cô. Không ngờ cô đến rồi.”
Cố Hạnh Nguyên nghe thế thì lông mày đang nhíu lại lập tức giãn ra, xem ra hôm nay đến đúng lúc rồi.
Cô ta vội nói: “Xin hỏi bác sĩ rốt cuộc có tin tức tốt gì?”
“Bà Lục Lộ lúc sẩm tối, khi chúng tôi thay thuốc cho bà ấy, phát hiện bà ấy đã bắt đầu có ý thức, chắc rất nhanh bà ấy có thể tỉnh lại rồi.” Bác sĩ khẽ mỉm cười nói.
Cố Hạnh Nguyên mở to mắt, cô có hơi không dám tin vào tai mình. Hai tay cô nắm chặt cánh tay mình: “Bác sĩ, xin bác sĩ nói lại lần nữa.”
Bác sĩ khẽ mỉm cười: “Tôi nói bà Lục Lộ đã bắt đầu có ý thức, tôi đoán chắc cô sẽ rất nhanh tỉnh lại. Mau đi thăm mẹ cô đi. Ha ha.”
Tin tức tốt này đến thật quá đúng lúc, cô lập tức cảm thấy mây đen đầy trời đều tản ra.
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.” Cô vội vàng xoay người đi về phòng bệnh.
Cô đến trước giường bệnh của Lục Lộ, nhìn mẹ.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, nhưng trong mắt đã lại tràn ngập nước mắt.
Mẹ lúc này hai mắt vẫn nhắm nghiền, có thể nghe thấy hô hấp của bà ta rõ ràng rất bình ổn.
Từ từ, cô cầm chiếc ghế qua, ngồi bên cạnh giường.
Đưa tay khẽ khàng nắm lấy một tay của Lục Lộ.
“Mẹ, con là Nguyên. Hôm nay nghe thấy bác sĩ nói mẹ đã bắt đầu có ý thức. Mặc dù không biết mẹ còn phải đợi bao lâu mới có thể tỉnh lại, nhưng con thật sự rất vui.”
Cố Hạnh Nguyên nói rồi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Sau khi cô đưa tay lau sạch nước mắt, sau đó lại nở nụ cười: “Mẹ, mẹ có biết không, tiểu bảo bối đã được đón về rồi. Mẹ bây giờ đã có hai cháu trai một cháu gái rồi. Hai ngày nay con đang bận xử lý một vụ án, đợt hai ngày nữa con dẫn tụi nhỏ đến thăm mẹ có được không…”
Cố Hạnh Nguyên ở trong phòng bệnh nói chuyện với Lục Lộ, lúc này cửa phòng bệnh bên ngoài mở hé ra một khe. Có một đôi mắt thông qua khe hở nhìn vào bên trong.
Mặc dù không nghe thấy bên trong nói cái gì, nhưng nhìn ra được Cố Hạnh Nguyên ở bên trong có bộ dạng rất thân mật với người phụ nữ nằm trên giường.
Một lúc sau, tiếng bước chân trên hành lang truyền đến, người đó lại đóng cửa phòng lại, kéo chiếc mũ lưỡi chai xuống thấp.
Hai tay đút vào trong túi từ từ rời khỏi.
Tất cả mọi chuyện, Cố Hạnh Nguyên ở bên trong hoàn toàn không biết, cô tiếp tục nói chuyện với Lục Lộ.
Có lẽ sự thật lòng của cô cảm động ông trời, hoặc là tình thân không thể bối bỏ tồn tại giữa hai mẹ con cô.
Khi một giọt nước mắt của Cố Hạnh Nguyên nhỏ lên mu bàn tay đã lão hóa của Lục Lộ.
Ngón tay của bà ta hơi run lên.
Cố Hạnh Nguyên mới đầu tưởng là ảo giác, nhưng khi cô kinh ngạc phát hiện khóe mắt của Lục Lộ chảy ra nước mắt.
Khi cô đang rơi lệ, đôi mắt ở dưới mí mắt cũng không ngừng đảo.
Cố Hạnh Nguyên vui mừng, dùng tay lau nước mắt của mình đi, sau đó lại đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt của Lục Lộ.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ có phải đã nghe thấy giọng của con hay không, mẹ có thể mở mắt nhìn con được không, con đã đợi ngày này thật sự rất lâu rồi.”
Dưới lời kêu gọi không ngừng của Cố Hạnh Nguyên, Lục Lộ cuối cùng từ từ mở hai mắt ra.
Cố Hạnh Nguyên vui mừng nhìn mẹ, sau đó đưa tay ấn vào chuông khẩn cấp.
Rất nhanh, bác sĩ từ trong phòng quan sát đi vào phòng bệnh.
“Bác sĩ, quay đâu xem. Mẹ tôi bà ấy đã tỉnh rồi.” truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Cố Hạnh Nguyên nói rồi, lại gọi khẽ Lục Lộ hai tiếng: “Mẹ, mẹ, con là Nguyên.”
Bác sĩ đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, xin cô hãy tránh ra một chút, tôi kiểm tra cho bà ấy.”
Cố Hạnh Nguyên vội tránh người ra.
Bác sĩ sau khi kiểm tra cẩn thận xong, quay đầu nói với Cố Hạnh Nguyên: “Chúc mừng cô Cố, tôi vừa kiểm tra cho bà ấy, bà ấy bây giờ đã tỉnh rồi, có điều do bà ấy hôn mê suốt, các chỉ số của não bộ và cơ thể có thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn cần một chút thời gian.”
Bình luận facebook