• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (2 Viewers)

  • Chương 125

Khi đã quen với tình huống xảy ra khác trong kịch bản gốc, Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình và cầm dao găm đứng lên.

Ba tên người sói này hợp tác cực kỳ ăn ý, bọn chúng có trí tuệ như con người và am hiểu chiến thuật tác chiến, lúc này chúng từ từ kéo dãn khoảng cách với hai người, chờ thời cơ để hành động.

“Mau rời khỏi đây.” Lexus nói với cô bằng giọng hơi dồn dập. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Mục tiêu của chúng là tôi.”

Đường Ngọc Phỉ nhân cơ hội dùng dao găm cắt váy ngủ của cô ngang đầu gối, lộ ra một đoạn bắp chân, để nó không ảnh hưởng đến hành động của mình. Cô đứng sau Lexus, bảo vệ điểm mù sau lưng anh, nói: “Tôi không thể đi được, tôi có thể đối phó một tên, anh có thể xử lý hai gã còn lại không?”

Khi Lexus nghe cô nói xong, anh hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Đường Ngọc Phỉ, vừa định nói, Đường Ngọc Phỉ đã hét lên: “Đừng quay đầu lại!”

Quả nhiên, ba tên người sói đột nhiên bắt đầu tấn công dữ dội, Đường Ngọc Phỉ vung dao găm trong tay, nhưng chỉ sượt qua cơ thể tên người sói và cắt đứt vài sợi lông.

Chỉ vậy thôi cũng đã làm đầu Đường Ngọc Phỉ ướt đẫm mồ hôi rồi, những phương pháp tự vệ của cô vốn dư sức đối phó với người bình thường, nhưng để đối phó với lũ sinh vật phi tự nhiên này thật sự không dễ.

Tốc độ của chúng quá nhanh và sức mạnh quá lớn, dù chỉ đối phó một tên cũng rất tốn sức.

Tình hình còn tệ hơn là Lexus dường như đã kiệt sức. Sau khi một lần nữa ép hai kẻ người sói kia lùi lại thì anh đã hơi loạng choạng. Trong mắt anh lóe lên huyết sắc, mạch máu hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt và lạnh lẽo, như thể anh đang phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Anh đã vô thức bắt đầu thở dốc.

Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Lúc này ánh trăng đã hoàn toàn bị che khuất, nhưng so với tưởng tượng của cô thì nhanh hơn nhiều.

Nhìn tình hình hiện giờ, có vẻ như cô sẽ phải một mình ngăn chặn sự tấn công của ba con sói này.

Cô có thể làm được không?

Hít một hơi thật sâu, Đường Ngọc Phỉ nắm chặt dao găm, ánh mắt cương quyết.

Dù không được cô cũng phải làm, cô không thể để Lexus chết được.

Lũ người sói phát hiện ra tình trạng Lexus không tốt, liền phát động tấn công cùng lúc. Lúc này Đường Ngọc Phỉ đã chắn trước người Lexus, vung dao găm buộc bọn chúng lùi lại. Chỉ là lũ ấy tấn công càng thêm nhanh và mạnh hơn, Đường Ngọc Phỉ cố hết sức để chống cự, trên vai cô đã bị móng vuốt sắc nhọn cào rách một mảng lớn. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cơn đau xé da xé thịt khiến trước mắt cô tối sầm lại, thế nhưng cô vẫn nghiến răng chịu đựng.

Lại thêm một tên người sói khác nhào tới, Đường Ngọc Phỉ cố gắng giơ dao găm lên để chống cự, cú va chạm cực lớn khiến cánh tay cô đau nhói.

Xương của cô đã bị gãy.

Chưa bao giờ Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cái chết cận kề cô như thế, nanh vuốt tên người sói dường như ở ngay trước mắt cô, nước bọt tanh hôi chảy ra, tay phải cô không còn sức để nhấc lên được nữa, chỉ có thể thay bằng tay trái không thuận.

Cô liều mạng kéo dài thời gian, cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua nhưng mặt trăng mới chỉ sáng một nửa.

“Lexus, anh còn sức để chạy không?” Đường Ngọc Phỉ biết, chắc chắn Lexus đã phát hiện ra cô không phải là cô Lillian xinh đẹp tay trói gà không chặt kia, cô nhỏ giọng nói: “Tôi có thể cầm cự một lát, anh lập tức chạy đi, đợi đến khi nguyệt thực kết thúc rồi hãy quay lại.”

Lexus cau mày nhìn cô, anh không nhúc nhích cũng không lên tiếng.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng sói tru cao vút vang lên ngoài hành lang, Đường Ngọc Phỉ sửng sốt, sau đó cô gần như rơi vào tuyệt vọng.

Thế mà vẫn còn một tên nữa.

Tiếng bước chân của dã thú từ xa vọng tới, còn mang theo âm thanh kỳ lạ, như thế hắn đang kéo một thứ gì đó rất nặng.

Một gã người sói to lớn chậm rãi đi tới, trong miệng hắn ta gặm một cánh tay đầm đìa máu tươi, cứ như vậy kéo theo cái đầu tóc rối xù của một cô gái.

Váy trên người cô gái đã giúp cô ta chắn gần hết ma sát với sàn, đến khi cô ta ngẩng đầu lên thấy Lexus, liền bật khóc nức nở: “Lexus, cứu tôi, mau cứu tôi!”

Đó là một khuôn mặt giống hệt Đường Ngọc Phỉ, Lillian.

Mà ánh mắt tinh tường của Đường Ngọc Phỉ chuẩn xác bắt được vết thương đã đóng vảy trên bụng gã người sói, đây là Wilson, quả nhiên là anh ta đến để trả thù, đã thế trời xui đất khiến thế nào anh ta còn tìm thấy Lillian bị cô nhốt trong tủ quần áo.

Sự xuất hiện của Lillian khiến đám người sói trong phòng đều sững sờ, Lexus nhìn lướt qua Đường Ngọc Phỉ và cuối cùng nhìn về phía Lillian.

Rất dễ nhận thấy, anh ấy đã nhận ra người kia mới thực sự là đứa trẻ được anh dạy dỗ bấy lâu.

Đầu Đường Ngọc Phỉ nặng nề, cô đứng yên bất động, tốt lắm, giờ cô không cần phải nghĩ lý do để giải thích với Lexus nữa, mọi người đều đã rõ.

Cuối cùng, Wilson cũng buông cánh tay Lillian ra, vẫn bộ dạng hung dữ ấy đi về phía Lexus và Đường Ngọc Phỉ, anh ta đứng trước mặt hai người gào rú, giống như để ra oai. Sau đó, anh ta đột ngột nhào tới, móng vuốt sắc bén lóe lên.

“Lexus, là cô ta! Chính cô ta đã giả dạng tôi rồi nhốt tôi trong tủ quần áo!” Lillian vẫn không rõ tình hình hiện giờ, vẻ mặt cô ta phấn khích, la hét ầm ĩ.

“Cô câm miệng cho tôi!” Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ bị tiếng hét của cô ta làm cho khó chịu, trong lòng cô tức giận. Trái lại, một sức mạnh không biết từ đâu tới, cô đá vào mặt sói của Wilson. Sau đó, toàn bộ chân cô đều bị tê liệt, rồi cô rơi vào vòng tay lạnh giá của Lexus, cô gần như đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Nhưng Wilson cũng chẳng khá hơn là bao, anh ta bị ăn đau vì đánh giá thấp đối phương, và bị cô đá lùi lại hai bước.

Đường Ngọc Phỉ nghiến răng muốn đứng dậy, nhưng lại bị Lexus ôm lấy eo, anh nghiêng người dựa vào bả vai Đường Ngọc Phỉ, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên vai cô, Đường Ngọc Phỉ phát ngốc.

Mẹ nó, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn hút máu hả?!

“Lexus, buông tôi ra!” Cô hơi tức giận.

Lexus rời khỏi vai cô và nhẹ nhàng nói: “Tôi thực sự xin lỗi khi để một người phụ nữ phải che chắn giúp tôi.”

Cùng lúc đó, xảy ra một cảnh tượng khiến Đường Ngọc Phỉ càng thêm kinh hoàng. Bốn tên người sói trước mặt cô vậy mà bắt đầu biến hóa, bộ lông bọn chúng mờ dần, lộ ra làn da bóng loáng, đôi mắt vàng nhạt dần, chúng biến thành bốn gã đàn ông trần truồng đứng lên.

Nguyệt thực đã kết thúc rồi.

Lillian hét lên một tiếng, sau đó bất tỉnh.

Đường Ngọc Phỉ quả thực há hốc mồm, biến hình cũng không mặc quần áo sao, như thế này cũng quá, con mẹ nó, không đứng đắn rồi.

Ngay sau đó, một bàn tay to lạnh lẽo che mắt Đường Ngọc Phỉ lại, bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Không lịch sự, đừng nhìn.”

Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt lại, bên tai cô vang lên tiếng kêu thảm thiết của đám đàn ông, rồi tiếng kính vỡ, và sau đó mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Đến khi cô mở mắt ra lần nữa, trong phòng đã không thấy bóng dáng một tên người sói nào. Lillian ngất đi ở cách đó không xa, còn Lexus thì đang đứng trước mặt cô. Con ngươi của anh đã trở lại màu tím sẫm, vẻ mặt anh bình tĩnh, tư thế tao nhã, có mảnh kính vỡ rơi dưới chân anh.

Mặc dù tóc anh hơi bù xù, quần áo cũng bị móng vuốt sói xé rách và vẫn còn dính vết máu, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến phong thái quý tộc của anh. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ngoài cửa sổ mặt trăng đã treo cao, to lớn mà sáng ngời, chân Đường Ngọc Phỉ mềm nhũn ra, cô ngồi thụp xuống sàn, ‘Trùng động’ đã biến lại thành vòng tay và trở lại trên cổ tay cô.

Cô vẫn còn sống, cũng không bị thiếu đi bất kỳ cánh tay hay chân nào, tốt quá.

Lexus xoay người lại rồi đi tới chỗ cô, từ trên cao nhìn cô.

Đường Ngọc Phỉ lau mồ hôi lạnh và máu trên trán, nở một nụ cười mệt mỏi với anh: “Thế nào, bây giờ anh định tìm tôi tính sổ sao, Lexus?”

“Cô là ai?”

Anh nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi.

“Tôi tên Đường Ngọc Phỉ, rất xin lỗi đã mạo danh Lillian lâu như vậy, tiếp theo anh muốn làm gì?” Không biết có phải vì mệt đến sống không còn gì luyến tiếc hay không, nhưng Đường Ngọc Phỉ lại không hề sợ hãi, mà còn nhướng mày nhìn anh.

Lexus cụp mắt xuống, nhỏ giọng lặp lại một câu: “Đường, quả là một dòng họ cao quý.”

Khóe miệng Đường Ngọc Phỉ giật giật, trong số mười dòng họ quý tộc đứng đầu của châu Âu, Don là biểu tượng của một dòng họ quý tộc Tây Ban Nha, nhưng cô là người Trung Quốc mà.

Hơn nữa, tại sao anh chàng ma cà rồng này lại cứ bắt lấy trọng điểm này vậy hả?!

Lexus ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào Đường Ngọc Phỉ, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi nhé.”

Hả?

Đường Ngọc Phỉ chưa kịp phản ứng, trên cổ cô đã tê rần, anh ấy vậy mà lại cắn cổ mình lần nữa ư!

Cô sẽ bị mất quá nhiều máu nếu tiếp tục hút nữa, Đường Ngọc Phỉ giơ tay định đẩy Lexus, nhưng cánh tay trái duy nhất có thể cử động của cô lại run dữ dội, tay cô không còn chút sức lực nào cả.

Lexus không bị đẩy ra, ngược lại anh còn ôm ngang người cô, Đường Ngọc Phỉ cứ như vậy dựa vào trong lòng anh bị anh hút máu, trong lòng cô vụt qua vô số câu “con mẹ nó”.

Rốt cuộc đây là chuyện quái quỷ gì vậy!

Trong lòng cô bị kích động, sau đó cũng ngất đi, chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Trong mơ cô như ngâm trong hầm băng, lạnh băng làm răng cô run lên cầm cập, Đường Ngọc Phỉ muốn cuộn mình lại nhưng không được, có người giam cầm nửa người cô, sau đó cánh tay phải cô đau nhói lên.

Vì vậy Đường Ngọc Phỉ đột nhiên mở to hai mắt, đập vào mắt cô là một gương mặt điển trai nhưng lại vô cùng tái nhợt.

“Đừng cử động cánh tay bị thương.” Lexus nhẹ nhàng nói, vẫn bằng giọng điệu nửa ra lệnh quen thuộc.

Trong phòng được thắp sáng bởi ánh nến, xem ra đã là ban ngày, lúc này Đường Ngọc Phỉ đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi và mềm mại, cách đó không xa là chiếc ghế sô pha mềm mại màu đỏ sẫm, hoa văn thêu bằng chỉ vàng. Đây không phải phòng Lexus, cũng không phải phòng của Lillian.

“Anh giúp tôi băng bó cánh tay à?” Đường Ngọc Phỉ nhìn cánh tay mình đặt ngoài chăn đã được cố định bằng tấm ván gỗ.

Sau đó cô phát hiện trên vai mình cũng quấn băng gạc, mà áo ngủ của cô lại không cánh mà bay, cơ thể cô dưới chăn hình như là… không mặc quần áo?

“Anh, anh, anh, anh cởi quần áo của tôi?!” Đường Ngọc Phỉ suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi mình, anh không phải là quý ngài ma cà rồng sao, thế mà lại cởi quần áo của cô trong lúc cô ngất xỉu!

“Người hầu đều bị sói cắn chết, tôi nhắm mắt lại rồi sẽ không nhìn trộm cơ thể của quý cô.” Lexus giải thích, không hề có chút vẻ ngượng ngùng và xấu hổ nào.

“Như vậy cũng không được! Đây không phải là việc quý ngài nên làm!” Đường Ngọc Phỉ trừng mắt nhìn anh, vậy không phải anh sờ rồi sao?!

Lexus cau mày sửa lời cô: “Thời gian cô sống ngắn ngủi so với cuộc đời của tôi, cô chỉ là một đứa trẻ.”

“Đứa trẻ cái gì chứ, sao lúc hút máu tôi anh lại không nhớ tới tôi chỉ là một đứa trẻ?” Đường Ngọc Phỉ hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, đây là sự thật không thể chối cãi!” Diễn đàn Vietwriter.vn

Cô vừa nói xong, thì Lexus rơi vào yên lặng, như đang tự hỏi.

Ngay lúc Đường Ngọc Phỉ đợi đến hết kiên nhẫn, cuối cùng Lexus cũng lên tiếng, giọng nói có phần khó hiểu: “Lúc nãy khi vừa tỉnh lại cô có nói “Mẹ nó”, từ này có ý gì?”

…Đường Ngọc Phỉ suýt không thở nổi, khóe miệng cô giật giật: “Lexus, anh thật biết nắm bắt trọng điểm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom