Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 15
“Xương ức chia theo thứ tự từ trên xuống dưới: cán ức, thân ức, mỏm kiếm.” Đoàn Luật Minh trên bục giảng cầm bút laser mở trang PPT cuối cùng, chứng tỏ đây là trọng điểm của lớp hôm nay.
Nếu là lớp khác, khẳng định sinh viên ngồi phía dưới sẽ cầm di động chụp ảnh lại, nhưng tại lớp của Đoàn Luật Minh, không ai dám làm vậy. Tất cả sinh viên đều cầm bút ghi chép lại vào quyển vở. Đinh Huyên vẫn ngồi ở dãy cuối cùng.
Tiếng chuông tan học ring ring vang lên.
Mọi người thu dọn cặp sách, khi đi ngang qua bục giảng đều chào “Tạm biệt thầy”.
Đoàn Luật Minh không ngước mắt lên, chỉ trả lời ngắn gọn một câu “Tạm biệt”.
Đinh Huyên nhét máy tính vào ba lô, cầm cốc nước đi tới trước bục giảng: “Bây giờ tôi phải đi gặp giám chế Trương, không đến văn phòng của anh.”
Đinh Huyên không giải thích rõ ràng, Đoàn Luật Minh cũng hiểu có liên quan đến kịch bản, anh cầm áo khoác đi về phía cửa ra vào, giọng điệu không cho người khác từ chối: “Tôi đưa em đi.”
Đoàn Luật Minh đã đổi xe, một chiếc Maybach mới nhất.
Đinh Huyên ngồi ở ghế phó lái, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Thư ký của giám chế Trương gửi tin nhắn hồi sáng, bảo cô ba giờ chiều hôm nay qua đó, cũng không cần đến văn phòng cao cấp, trực tiếp đợi ở phòng tiếp khách lầu hai. Trong lòng Đinh Huyên thoáng hiểu được chuyện gì.
Đoàn Luật Minh chạy thẳng đến dưới lầu công ty điện ảnh truyền hình.
“Anh muốn lên cùng không?” Đinh Huyên cởi dây an toàn.
“Không cần, tôi nghe được.” Đoàn Luật Minh nhìn cô một cái.
Đinh Huyên trực tiếp xuống xe.
Lần này giám chế Trương không để cô chờ, ông ta mau chóng tới nơi. Mà Đinh Huyên vẫn đang dự tính có cần nói chuyện cô đã xóa toàn bộ đề cương không.
“Sau bữa cơm lần trước, cảnh sát có tra hỏi cô không?” Giám chế Trương quan sát cô, vừa cười vừa trốn tránh trách nhiệm của mình, “Tôi cũng không biết đạo diễn Khưu là loại người này, thế nên lúc ấy khi Tống Vĩ đưa cô ra ngoài, tôi đã…”
Đinh Huyên xiết chặt nắm tay, không hề nhúc nhích nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt ẩn nhẫn này khiến giám chế Trương xấu hổ. Ông ta ho khan một tiếng: “Dù sao cô cũng không xảy ra ——” nói còn chưa xong, phong lan treo cạnh tường đột nhiên rớt xuống đất.
Đinh Huyên chợt quay đầu nhìn xuống dưới lầu. Chiếc xe của Đoàn Luật Minh lẳng lặng đậu ở ven đường.
“Tiểu Trần! Tiểu Trần!” Giám chế Trương vội vàng đứng lên gọi người, tay phải bị đập trúng chảy máu.
Đinh Huyên nắm chặt tay vịn dưới ghế.
Trợ lý Trần vội vã tiến vào, hoảng sợ, xoay người chạy ra tìm hộp đựng thuốc. Giám chế Trương đau đến khóe miệng run rẩy, nhỏ giọng mắng một câu, ngữ khí nói chuyện với Đinh Huyên cũng không ổn: “Nói thật với cô, lần này chuyện đạo diễn Khưu khui ra, công ty chúng tôi cũng bị liên lụy. Cô lại coi như là đương sự —— kịch bản này, cô tìm công ty khác đi. Chúng tôi từ bỏ.”
“Được.” Đinh Huyên chẳng hề do dự, cô xách ba lô xoay người đi thẳng ra ngoài.
Rõ ràng có đoán trước, nhưng trong lòng vẫn chợt có một cái hố trống rỗng, nhưng hiện tại cô không cảm giác được cái gì, lúc trước dựa theo yêu cầu của giám chế Trương mà cô đành chua xót bất đắc dĩ sửa đi sửa lại kịch bản, hiện giờ trong lòng hoang vu chỉ là một mảnh chết lặng.
Ra khỏi đại sảnh lầu một, Đinh Huyên không hề quay đầu lại nhìn, cô lập tức đi tới cạnh chiếc xe của Đoàn Luật Minh, nhưng phát hiện chỗ ghế lái trống không. Bên trong không có ai.
Đinh Huyên quan sát xung quanh. Ngựa xe như nước người đến người đi, nhưng chỉ không thấy bóng dáng của Đoàn Luật Minh. Cô lấy di động ra gọi điện, đối phương tắt máy.
Một trận gió lớn thổi tới, rõ ràng là cảnh sắc tươi đẹp thế mà từ chân trời lại xuất hiện mây đen cuồn cuộn. Lá cây hương chương ven đường rụng dưới đất bị gió thổi lên lượn vòng trên không trung.
Trong lòng Đinh Huyên trầm xuống. Có khả năng là thời tiết thay đổi đột ngột, cũng có thể…là Đoàn Luật Minh.
Cô quay đầu đón một chiếc xe taxi, đi tới chỗ ở của Đoàn Luật Minh mà cô từng ngủ lại một đêm.
Radio trên xe taxi liên tục đưa tin ùn tắc giao thông, tuy rằng bây giờ mới ba giờ chiều.
“Haiz, có thể trên cầu lớn cũng bị kẹt.” Bác tài vỗ vô-lăng nói một câu.
Quả nhiên xe vừa chạy lên cầu lớn Trường Giang thì chạy chầm rì rì giống như con kiến, cho đến khi tới giữa cầu thì hoàn toàn ngừng lại.
Cho dù cửa xe đóng lại, vẫn có thể nghe được tiếng gào thét của gió lớn trên cầu. Xe lửa chạy ở tầng dưới, chấn động đến nỗi khiến chỗ gắn liền cây cầu phập phồng. Cây cầu này đã có lịch sử vài thập niên, không có dây văng, tầm nhìn trống trải bao la.
Lúc này mây đen đã trải rộng không trung.
Đinh Huyên bấm hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh bên ngoài thổi vào mạnh mẽ, thổi bay tóc cô. Phóng tầm mắt nhìn ra, mặt sông cuồn cuộn sóng nước, con thuyền xa xa gần gần đứng im tựa như không có động tĩnh, phía sau khu rừng bảo vệ con đê, dân cư ở những tòa nhà cao ốc mang vẻ dân quốc đang lặng lẽ trong làn sương mù.
Gió lớn từng đợt, Đinh Huyên đóng cửa kính xe lại, khóe mắt cô đột nhiên phát hiện trong dòng sông có một bóng đen thật to như ẩn như hiện tựa như hình chiếu máy bay biến mất trong bọt nước.
“Chú có nhìn thấy trong nước có cái gì không?” Cô mau chóng quay đầu hỏi bác tài.
“Rùa?” Bác tài nói đùa.
Dòng máu toàn thân Đinh Huyên sắp đóng băng. Nhưng cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cô lục lọi trí nhớ, chẳng có đầu mối: “Còn phải chờ bao lâu nữa?”
“Nhìn tình hình kẹt xe thế này, một tiếng nữa.” Bác tài nhàn nhã nói.
Cô không thể đợi tiếp nữa, trực tiếp trả tiền mở cửa xe bước xuống. Cho dù đi qua cầu lớn cũng còn hơn ngồi chờ tại chỗ. Nhưng vừa mới xuống xe, cảnh sát tuần tra đi ngang qua lập tức gọi cô lại, sợ cô muốn nhảy sông, bảo cô trở về xe ngay lập tức. Đinh Huyên bất đắc dĩ, chỉ đành trở về xe taxi.
Lần chờ đợi này quả thật một tiếng đồng hồ.
Bầu trời nổi cơn mưa nhỏ, sau đó mau chóng càng rơi càng lớn. Trong lúc chờ đợi gian nan, bác tài rốt cuộc chạy xe đến địa điểm. Đinh Huyên xuống xe kéo mũ áo lên chạy tới dưới lầu, sau vài bước thì dừng chân.
Trước mắt là băng cảnh báo màu vàng, cảnh sát mặc áo mưa đang canh gác, đám đông vây xem bung ô dù, cô còn nhìn thấy hai chiếc xe cứu hỏa to lớn đậu dưới lầu, cùng với cửa sổ lầu bảy bốc cháy cuồn cuộn khói mù.
“Ngọn lửa này thật là quỷ quái mà, sao lại dập không tắt?” Một nhân viên cứu hỏa đang chỉ huy các hộ gia đình trong tòa nhà sơ tán, lớn tiếng hỏi đồng sự.
Đinh Huyên thay đổi sắc mặt, cô định chen vào đám người tiến vào trong cùng hỏi cảnh sát rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như Đoàn Luật Minh xảy ra chuyện, e là sẽ oán trách cô. Cô nhìn xung quanh, bỗng nhiên thoáng thấy một cái bóng màu trắng vụt qua trong luống hoa.
Cửu Vĩ? Con hồ ly kia?
Đinh Huyên lập tức rời khỏi đám người.
“Cửu Vĩ? Tôi biết anh ở đây.” Cô lau đôi mắt bị mưa làm ướt, giọt nước trên lông mi run run, “Tôi thấy anh rồi.”
Lùm cỏ lay động, một con cáo cỡ nhỏ rốt cuộc lộ mặt ra, hình như mang theo chút biểu cảm xấu xa, nhìn Đinh Huyên ở trước mặt. Thật ra nó luôn ở đây xem náo nhiệt, sau khi phát hiện Đinh Huyên nó mới trốn đi.
“Hiện tại Đoàn Luật Minh đang ở đâu?” Đinh Huyên ngồi xổm xuống.
Hồ ly hình như không nghe thấy lời cô, nó ở trong mưa liếm bộ lông của mình.
“Anh không cần giấu tôi,” Đinh Huyên hạ giọng, “Thỏ khôn có ba hang, Đoàn Luật Minh không chỉ có một căn hộ này thôi phải không? Anh ta về nhà hay là ở bên ngoài?”
Hồ ly hình như rất kinh ngạc, nó nghiêng đầu nhìn cô, trong vẻ cười như không cười có một loại ma mị không nói nên lời, nó đột nhiên bật dậy chạy ra ngoài.
“Chờ tôi với!” Đinh Huyên chạy theo nó.
Nửa tiếng sau.
Đinh Huyên đứng tại một nơi cách mấy khối đường, tòa nhà mười sáu tầng của một tiểu khu cao cấp. Sau khi hồ ly đưa cô đi lên thì mất bóng dáng.
Tầng lầu này có hai hộ gia đình, cửa chính của 1601 đóng chặt, 1602 thì đóng hờ.
Đinh Huyên đẩy ra cánh cửa không khép kín kia.
Bên trong không bật đèn, dưới ánh sáng hoàng hôn u ám, tách trà nằm trên bàn, ngăn tủ chạm trổ, tất cả trang hoàng và tranh sơn dầu đều lặng im như nhau, tấm màn cửa sổ trắng tinh bị gió điều hòa thổi bay. Cạnh vách tường, có một người quỳ gối dựa vào tường.
Chần chừ một lát, Đinh Huyên nhẹ chân đi qua. Lần đầu tiên cô nhìn thấy…thông điệp cô đơn yếu đuối phát ra từ trên người anh… Trong khoảnh khắc này cô mới có thể so sánh người trước mắt cùng với nhân vật mà cô từng yêu thích dưới ngòi bút của mình. Nhưng mà, nhưng mà…
Anh đột nhiên mở to mắt, đôi mắt phát ra ánh sáng khiến cô khó khăn lắm mới dừng lại.
Thân trên của Đoàn Luật Minh chỉ mặc một chiếc áo không tay màu đen, bên cạnh đặt một cái cốc chứa chất lỏng màu đỏ đen, vết rạch dữ tợn trên cánh tay đang dần dần khép lại, từ từ khôi phục lại lớp da ngoài bóng loáng. Chỉ có vết cắt bên hông cánh tay anh còn chưa xử lý xong.
Dưới con mắt nhìn chăm chăm của anh, Đinh Huyên đi tới, lặng lẽ ngồi xuống, cầm lấy miếng bông y tế bên cạnh thấm nước chu sa rồi chà lên vết thương vẫn còn rướm máu kia.
Anh đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay cô.
“Tôi…” Đinh Huyên định lên tiếng giải thích, “Tôi mới vừa ——”
“Em rốt cuộc còn nhớ bao nhiêu phần trong đề cương?” Anh nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn hơi tái nhợt, nhưng màu sắc u ám xung quanh cùng với thân trên không che đậy dường như làm nổi bật vẻ mê hoặc của anh, giống như sức hấp dẫn của ma quỷ.
“Đây là chuyện ngoài dự liệu.” Đinh Huyên cụp hai mắt xuống, một loại cảm xúc gọi là áy náy từ từ dâng trào, “Tôi chỉ nhắc đến nam chính thường xuyên dấy lên gió tanh mưa máu ——”
“Thế nên một câu đơn giản của em, đổi lấy sự tàn bạo của hiện thực.” Đoàn Luật Minh ngắt lời cô, câu sau có lẽ là anh nhất thời vô tình, nhưng cũng quả thực tiết lộ ý nghĩa nào đó mà anh chưa từng thể hiện ra, “Rốt cuộc tại sao em lại tạo ra một người như vậy?”
Một người như tôi.
Đinh Huyên nhìn chằm chằm mắt anh, không thể dời tầm mắt, trong lòng cô cũng kinh hoảng —— trong tiềm thức Đoàn Luật Minh thừa nhận anh là do Đinh Huyên tạo ra. Giờ phút này, Đinh Huyên rốt cuộc biết được, anh ở trước mắt không chỉ là một nhân vật, mà là một người có máu có thịt, có cảm xúc.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chẳng biết qua bao lâu, cô rốt cuộc tìm về suy nghĩ của mình.
“Tôi…” Giọng nói Đinh Huyên khô khốc, “Thật ra tôi ——”
“Thay quần áo đi.” Đoàn Luật Minh đứng lên, không muốn nghe cô giải thích, trong nháy mắt anh khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, tiện tay ném khăn lông màu trắng bên cạnh lên người cô, che khuất tầm mắt cô.
“Cũng giống như không mặc.” Anh lại thản nhiên thốt ra một câu, âm thanh không hề gợn sóng.
Đinh Huyên lúng túng xấu hổ, khuôn mặt nóng hổi, lúc này cô mới hiểu được anh không phải nói chính anh đi thay quần áo, mà là bảo cô đi thay quần áo —— bây giờ mới đầu tháng mười, ban ngày nhiệt độ hai bảy hai tám độ, bởi vậy hôm nay cô ra ngoài chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, bây giờ sau khi dầm mưa, chiếc áo dính chặt trên người.
……
Trải qua việc này, Đoàn Luật Minh không nói gì cả, cũng chẳng còn sóng gió to lớn.
Mỗi ngày đi học, viết luận văn, đến viện y học đã trở thành việc hằng ngày của Đinh Huyên. Cô đi theo Đoàn Luật Minh, vẫn là lấy danh nghĩa phỏng vấn, vào phòng thí nghiệm y học phân tử, phòng nuôi cấy tế bào, còn vây xem sinh viên lấy con thỏ chuột bạch ra giải phẫu, cô vẫn chưa xem qua phòng thi thể ở lầu một và phòng trưng bày mẫu vật con người. Bỏ qua phương diện nguy hiểm, Đinh Huyên phát hiện thật ra coi như mình và Đoàn Luật Minh ở cùng rất hòa thuận, điều kiện trước tiên là không ngỗ nghịch anh.
Thời gian dần trôi qua, thời tiết từ từ chuyển lạnh, Đinh Nhược Kỳ thuận lợi nhận được vai diễn nữ thứ, theo kế hoạch sẽ khởi quay vào tháng mười một.
Ngày tháng từ từ đến gần, qua sự giới thiệu trước của Uông Ninh, lấy lý do đại diện Uông Ninh, và thân phận trong tổ biên kịch, Đinh Huyên tiến vào danh sách nhân viên đoàn phim.
Bởi vì “Liễu diệp nhân tâm” của Uông Ninh là phim về y khoa, xác định việc chọn cảnh tại bệnh viện rất quan trọng, thế nên phải liên lạc trước với bệnh viện. Trước lễ khởi quay một ngày, trợ lý đạo diễn vội vàng gọi điện đến, xác nhận công việc với Đinh Huyên, bảo cô đến bệnh viện hợp tác gặp mặt viện trưởng, bởi vì kịch bản nhất thời sửa chữa vài chỗ, cần phải thông báo trước với phía hợp tác, nhận được thư đồng ý quay phim.
Thời gian khẩn cấp, Đinh Huyên nhận được thông báo liền chạy đến bệnh viện. Đợi sau khi lên xe điện ngầm mới ý thức được, bệnh viện này lại là một bệnh viện tư nhân mà lần trước cô đã ở đây sau khi xảy ra tai nạn ở bờ biển —— bởi vì bệnh viện này nằm gần bờ biển nhất.
Trùng hợp vậy à? Đinh Huyên nhíu mày.
Một tiếng sau, đến bệnh viện tìm được chủ nhiệm Lâm tiếp đón cô, sau khi bày tỏ mục đích đến, đối phương vô cùng sảng khoái.
“Đi thôi, tôi đưa cô đi tìm viện trưởng. Tài liệu đã fax qua nhất định phải có chữ ký của viện trưởng mới đưa cho cô được.” Chủ nhiệm Lâm cười tủm tỉm dẫn cô đến thang máy, “Nghe nói Nhan Nghiên cũng đóng phim này? Ồ, cô có thể giúp tôi xin hình ký tên không? Con gái tôi đang học sơ trung, rất thích Nhan Nghiên!”
“Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ xin giúp.” Đinh Huyên cảm thấy chủ nhiệm Lâm không chỉ tính tình hiền hòa, con người cũng rất hòa nhã.
Tại cửa thang máy, đã có một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng đó.
Người này đứng thẳng lưng, vóc dáng rất cao, hai tay đút trong túi áo, mái tóc màu nâu vàng hơi lộn xộn buộc ra sau một nhúm nhỏ. Đinh Huyên đến gần mới nhìn thấy anh ta đang nhai kẹo cao su, còn thật sự thổi bong bóng.
Người đi lại xung quanh hình như đều nhìn thấy anh ta, nhưng cũng không để ý tới anh ta. Ví dụ như chủ nhiệm Lâm vẫn còn đang nói con gái thích làm minh tinh.
Thang máy đến, Đinh Huyên và chủ nhiệm Lâm bước vào, vị bác sĩ thổi bong bóng cũng đi vào.
“Vị này cũng là bác sĩ?” Đinh Huyên không nhịn được nhỏ giọng hỏi chủ nhiệm Lâm.
Chủ nhiệm Lâm sửng sốt, hình như mới phát hiện có một bác sĩ vóc dáng cao lớn đứng đằng trước, thế là nghiêng người nhìn xem, rất nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi cậu ở khoa nào?”
Anh ta vẫn nhai kẹo cao su thổi bong bóng, hình như không nghe thấy câu hỏi, cũng lười đáp lại người khác.
Thang máy tới tầng năm, anh ta nhấc chân bước ra.
Tầng năm, khoa nhi.
Thang máy tiếp tục chạy lên.
Tầng tám, chủ nhiệm Lâm đưa Đinh Huyên đi ra, quẹo mấy vòng, đi qua cầu vượt, hướng về phía một tòa nhà khác, thẳng đến cuối hành lang.
Trong tầm nhìn, cánh cửa gỗ lim rất dày kia càng ngày càng gần.
Chủ nhiệm Lâm gõ cửa, lại thấp giọng hỏi Đinh Huyên: “Cô có mang theo con dấu không?”
“Có ạ.” Đinh Huyên gật đầu, mở túi tìm con dấu.
“Vào đi.” Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nam ổn định.
Cánh cửa mở ra, ánh sáng rạng rỡ bên trong chiếu rọi ra ngoài.
“Viện trưởng.” Chủ nhiệm Lâm cất tiếng chào hỏi, nhấc chân đi vào.
Đinh Huyên đầu tiên kinh ngạc, bút nằm trong túi đựng bút của cô thế mà tất cả đều bị đổi thành kẹo cao su, sau đó cô theo âm thanh của chủ nhiệm Lâm nhìn sang phía trước ——
Trong ánh sáng ngược chiều chói mắt, Đoàn Luật Minh mặc âu phục mang giày da đang từ phía sau bàn giám đốc xử lý giấy tờ từ từ đứng lên.
Nếu là lớp khác, khẳng định sinh viên ngồi phía dưới sẽ cầm di động chụp ảnh lại, nhưng tại lớp của Đoàn Luật Minh, không ai dám làm vậy. Tất cả sinh viên đều cầm bút ghi chép lại vào quyển vở. Đinh Huyên vẫn ngồi ở dãy cuối cùng.
Tiếng chuông tan học ring ring vang lên.
Mọi người thu dọn cặp sách, khi đi ngang qua bục giảng đều chào “Tạm biệt thầy”.
Đoàn Luật Minh không ngước mắt lên, chỉ trả lời ngắn gọn một câu “Tạm biệt”.
Đinh Huyên nhét máy tính vào ba lô, cầm cốc nước đi tới trước bục giảng: “Bây giờ tôi phải đi gặp giám chế Trương, không đến văn phòng của anh.”
Đinh Huyên không giải thích rõ ràng, Đoàn Luật Minh cũng hiểu có liên quan đến kịch bản, anh cầm áo khoác đi về phía cửa ra vào, giọng điệu không cho người khác từ chối: “Tôi đưa em đi.”
Đoàn Luật Minh đã đổi xe, một chiếc Maybach mới nhất.
Đinh Huyên ngồi ở ghế phó lái, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Thư ký của giám chế Trương gửi tin nhắn hồi sáng, bảo cô ba giờ chiều hôm nay qua đó, cũng không cần đến văn phòng cao cấp, trực tiếp đợi ở phòng tiếp khách lầu hai. Trong lòng Đinh Huyên thoáng hiểu được chuyện gì.
Đoàn Luật Minh chạy thẳng đến dưới lầu công ty điện ảnh truyền hình.
“Anh muốn lên cùng không?” Đinh Huyên cởi dây an toàn.
“Không cần, tôi nghe được.” Đoàn Luật Minh nhìn cô một cái.
Đinh Huyên trực tiếp xuống xe.
Lần này giám chế Trương không để cô chờ, ông ta mau chóng tới nơi. Mà Đinh Huyên vẫn đang dự tính có cần nói chuyện cô đã xóa toàn bộ đề cương không.
“Sau bữa cơm lần trước, cảnh sát có tra hỏi cô không?” Giám chế Trương quan sát cô, vừa cười vừa trốn tránh trách nhiệm của mình, “Tôi cũng không biết đạo diễn Khưu là loại người này, thế nên lúc ấy khi Tống Vĩ đưa cô ra ngoài, tôi đã…”
Đinh Huyên xiết chặt nắm tay, không hề nhúc nhích nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt ẩn nhẫn này khiến giám chế Trương xấu hổ. Ông ta ho khan một tiếng: “Dù sao cô cũng không xảy ra ——” nói còn chưa xong, phong lan treo cạnh tường đột nhiên rớt xuống đất.
Đinh Huyên chợt quay đầu nhìn xuống dưới lầu. Chiếc xe của Đoàn Luật Minh lẳng lặng đậu ở ven đường.
“Tiểu Trần! Tiểu Trần!” Giám chế Trương vội vàng đứng lên gọi người, tay phải bị đập trúng chảy máu.
Đinh Huyên nắm chặt tay vịn dưới ghế.
Trợ lý Trần vội vã tiến vào, hoảng sợ, xoay người chạy ra tìm hộp đựng thuốc. Giám chế Trương đau đến khóe miệng run rẩy, nhỏ giọng mắng một câu, ngữ khí nói chuyện với Đinh Huyên cũng không ổn: “Nói thật với cô, lần này chuyện đạo diễn Khưu khui ra, công ty chúng tôi cũng bị liên lụy. Cô lại coi như là đương sự —— kịch bản này, cô tìm công ty khác đi. Chúng tôi từ bỏ.”
“Được.” Đinh Huyên chẳng hề do dự, cô xách ba lô xoay người đi thẳng ra ngoài.
Rõ ràng có đoán trước, nhưng trong lòng vẫn chợt có một cái hố trống rỗng, nhưng hiện tại cô không cảm giác được cái gì, lúc trước dựa theo yêu cầu của giám chế Trương mà cô đành chua xót bất đắc dĩ sửa đi sửa lại kịch bản, hiện giờ trong lòng hoang vu chỉ là một mảnh chết lặng.
Ra khỏi đại sảnh lầu một, Đinh Huyên không hề quay đầu lại nhìn, cô lập tức đi tới cạnh chiếc xe của Đoàn Luật Minh, nhưng phát hiện chỗ ghế lái trống không. Bên trong không có ai.
Đinh Huyên quan sát xung quanh. Ngựa xe như nước người đến người đi, nhưng chỉ không thấy bóng dáng của Đoàn Luật Minh. Cô lấy di động ra gọi điện, đối phương tắt máy.
Một trận gió lớn thổi tới, rõ ràng là cảnh sắc tươi đẹp thế mà từ chân trời lại xuất hiện mây đen cuồn cuộn. Lá cây hương chương ven đường rụng dưới đất bị gió thổi lên lượn vòng trên không trung.
Trong lòng Đinh Huyên trầm xuống. Có khả năng là thời tiết thay đổi đột ngột, cũng có thể…là Đoàn Luật Minh.
Cô quay đầu đón một chiếc xe taxi, đi tới chỗ ở của Đoàn Luật Minh mà cô từng ngủ lại một đêm.
Radio trên xe taxi liên tục đưa tin ùn tắc giao thông, tuy rằng bây giờ mới ba giờ chiều.
“Haiz, có thể trên cầu lớn cũng bị kẹt.” Bác tài vỗ vô-lăng nói một câu.
Quả nhiên xe vừa chạy lên cầu lớn Trường Giang thì chạy chầm rì rì giống như con kiến, cho đến khi tới giữa cầu thì hoàn toàn ngừng lại.
Cho dù cửa xe đóng lại, vẫn có thể nghe được tiếng gào thét của gió lớn trên cầu. Xe lửa chạy ở tầng dưới, chấn động đến nỗi khiến chỗ gắn liền cây cầu phập phồng. Cây cầu này đã có lịch sử vài thập niên, không có dây văng, tầm nhìn trống trải bao la.
Lúc này mây đen đã trải rộng không trung.
Đinh Huyên bấm hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh bên ngoài thổi vào mạnh mẽ, thổi bay tóc cô. Phóng tầm mắt nhìn ra, mặt sông cuồn cuộn sóng nước, con thuyền xa xa gần gần đứng im tựa như không có động tĩnh, phía sau khu rừng bảo vệ con đê, dân cư ở những tòa nhà cao ốc mang vẻ dân quốc đang lặng lẽ trong làn sương mù.
Gió lớn từng đợt, Đinh Huyên đóng cửa kính xe lại, khóe mắt cô đột nhiên phát hiện trong dòng sông có một bóng đen thật to như ẩn như hiện tựa như hình chiếu máy bay biến mất trong bọt nước.
“Chú có nhìn thấy trong nước có cái gì không?” Cô mau chóng quay đầu hỏi bác tài.
“Rùa?” Bác tài nói đùa.
Dòng máu toàn thân Đinh Huyên sắp đóng băng. Nhưng cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cô lục lọi trí nhớ, chẳng có đầu mối: “Còn phải chờ bao lâu nữa?”
“Nhìn tình hình kẹt xe thế này, một tiếng nữa.” Bác tài nhàn nhã nói.
Cô không thể đợi tiếp nữa, trực tiếp trả tiền mở cửa xe bước xuống. Cho dù đi qua cầu lớn cũng còn hơn ngồi chờ tại chỗ. Nhưng vừa mới xuống xe, cảnh sát tuần tra đi ngang qua lập tức gọi cô lại, sợ cô muốn nhảy sông, bảo cô trở về xe ngay lập tức. Đinh Huyên bất đắc dĩ, chỉ đành trở về xe taxi.
Lần chờ đợi này quả thật một tiếng đồng hồ.
Bầu trời nổi cơn mưa nhỏ, sau đó mau chóng càng rơi càng lớn. Trong lúc chờ đợi gian nan, bác tài rốt cuộc chạy xe đến địa điểm. Đinh Huyên xuống xe kéo mũ áo lên chạy tới dưới lầu, sau vài bước thì dừng chân.
Trước mắt là băng cảnh báo màu vàng, cảnh sát mặc áo mưa đang canh gác, đám đông vây xem bung ô dù, cô còn nhìn thấy hai chiếc xe cứu hỏa to lớn đậu dưới lầu, cùng với cửa sổ lầu bảy bốc cháy cuồn cuộn khói mù.
“Ngọn lửa này thật là quỷ quái mà, sao lại dập không tắt?” Một nhân viên cứu hỏa đang chỉ huy các hộ gia đình trong tòa nhà sơ tán, lớn tiếng hỏi đồng sự.
Đinh Huyên thay đổi sắc mặt, cô định chen vào đám người tiến vào trong cùng hỏi cảnh sát rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu như Đoàn Luật Minh xảy ra chuyện, e là sẽ oán trách cô. Cô nhìn xung quanh, bỗng nhiên thoáng thấy một cái bóng màu trắng vụt qua trong luống hoa.
Cửu Vĩ? Con hồ ly kia?
Đinh Huyên lập tức rời khỏi đám người.
“Cửu Vĩ? Tôi biết anh ở đây.” Cô lau đôi mắt bị mưa làm ướt, giọt nước trên lông mi run run, “Tôi thấy anh rồi.”
Lùm cỏ lay động, một con cáo cỡ nhỏ rốt cuộc lộ mặt ra, hình như mang theo chút biểu cảm xấu xa, nhìn Đinh Huyên ở trước mặt. Thật ra nó luôn ở đây xem náo nhiệt, sau khi phát hiện Đinh Huyên nó mới trốn đi.
“Hiện tại Đoàn Luật Minh đang ở đâu?” Đinh Huyên ngồi xổm xuống.
Hồ ly hình như không nghe thấy lời cô, nó ở trong mưa liếm bộ lông của mình.
“Anh không cần giấu tôi,” Đinh Huyên hạ giọng, “Thỏ khôn có ba hang, Đoàn Luật Minh không chỉ có một căn hộ này thôi phải không? Anh ta về nhà hay là ở bên ngoài?”
Hồ ly hình như rất kinh ngạc, nó nghiêng đầu nhìn cô, trong vẻ cười như không cười có một loại ma mị không nói nên lời, nó đột nhiên bật dậy chạy ra ngoài.
“Chờ tôi với!” Đinh Huyên chạy theo nó.
Nửa tiếng sau.
Đinh Huyên đứng tại một nơi cách mấy khối đường, tòa nhà mười sáu tầng của một tiểu khu cao cấp. Sau khi hồ ly đưa cô đi lên thì mất bóng dáng.
Tầng lầu này có hai hộ gia đình, cửa chính của 1601 đóng chặt, 1602 thì đóng hờ.
Đinh Huyên đẩy ra cánh cửa không khép kín kia.
Bên trong không bật đèn, dưới ánh sáng hoàng hôn u ám, tách trà nằm trên bàn, ngăn tủ chạm trổ, tất cả trang hoàng và tranh sơn dầu đều lặng im như nhau, tấm màn cửa sổ trắng tinh bị gió điều hòa thổi bay. Cạnh vách tường, có một người quỳ gối dựa vào tường.
Chần chừ một lát, Đinh Huyên nhẹ chân đi qua. Lần đầu tiên cô nhìn thấy…thông điệp cô đơn yếu đuối phát ra từ trên người anh… Trong khoảnh khắc này cô mới có thể so sánh người trước mắt cùng với nhân vật mà cô từng yêu thích dưới ngòi bút của mình. Nhưng mà, nhưng mà…
Anh đột nhiên mở to mắt, đôi mắt phát ra ánh sáng khiến cô khó khăn lắm mới dừng lại.
Thân trên của Đoàn Luật Minh chỉ mặc một chiếc áo không tay màu đen, bên cạnh đặt một cái cốc chứa chất lỏng màu đỏ đen, vết rạch dữ tợn trên cánh tay đang dần dần khép lại, từ từ khôi phục lại lớp da ngoài bóng loáng. Chỉ có vết cắt bên hông cánh tay anh còn chưa xử lý xong.
Dưới con mắt nhìn chăm chăm của anh, Đinh Huyên đi tới, lặng lẽ ngồi xuống, cầm lấy miếng bông y tế bên cạnh thấm nước chu sa rồi chà lên vết thương vẫn còn rướm máu kia.
Anh đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay cô.
“Tôi…” Đinh Huyên định lên tiếng giải thích, “Tôi mới vừa ——”
“Em rốt cuộc còn nhớ bao nhiêu phần trong đề cương?” Anh nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn hơi tái nhợt, nhưng màu sắc u ám xung quanh cùng với thân trên không che đậy dường như làm nổi bật vẻ mê hoặc của anh, giống như sức hấp dẫn của ma quỷ.
“Đây là chuyện ngoài dự liệu.” Đinh Huyên cụp hai mắt xuống, một loại cảm xúc gọi là áy náy từ từ dâng trào, “Tôi chỉ nhắc đến nam chính thường xuyên dấy lên gió tanh mưa máu ——”
“Thế nên một câu đơn giản của em, đổi lấy sự tàn bạo của hiện thực.” Đoàn Luật Minh ngắt lời cô, câu sau có lẽ là anh nhất thời vô tình, nhưng cũng quả thực tiết lộ ý nghĩa nào đó mà anh chưa từng thể hiện ra, “Rốt cuộc tại sao em lại tạo ra một người như vậy?”
Một người như tôi.
Đinh Huyên nhìn chằm chằm mắt anh, không thể dời tầm mắt, trong lòng cô cũng kinh hoảng —— trong tiềm thức Đoàn Luật Minh thừa nhận anh là do Đinh Huyên tạo ra. Giờ phút này, Đinh Huyên rốt cuộc biết được, anh ở trước mắt không chỉ là một nhân vật, mà là một người có máu có thịt, có cảm xúc.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chẳng biết qua bao lâu, cô rốt cuộc tìm về suy nghĩ của mình.
“Tôi…” Giọng nói Đinh Huyên khô khốc, “Thật ra tôi ——”
“Thay quần áo đi.” Đoàn Luật Minh đứng lên, không muốn nghe cô giải thích, trong nháy mắt anh khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, tiện tay ném khăn lông màu trắng bên cạnh lên người cô, che khuất tầm mắt cô.
“Cũng giống như không mặc.” Anh lại thản nhiên thốt ra một câu, âm thanh không hề gợn sóng.
Đinh Huyên lúng túng xấu hổ, khuôn mặt nóng hổi, lúc này cô mới hiểu được anh không phải nói chính anh đi thay quần áo, mà là bảo cô đi thay quần áo —— bây giờ mới đầu tháng mười, ban ngày nhiệt độ hai bảy hai tám độ, bởi vậy hôm nay cô ra ngoài chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, bây giờ sau khi dầm mưa, chiếc áo dính chặt trên người.
……
Trải qua việc này, Đoàn Luật Minh không nói gì cả, cũng chẳng còn sóng gió to lớn.
Mỗi ngày đi học, viết luận văn, đến viện y học đã trở thành việc hằng ngày của Đinh Huyên. Cô đi theo Đoàn Luật Minh, vẫn là lấy danh nghĩa phỏng vấn, vào phòng thí nghiệm y học phân tử, phòng nuôi cấy tế bào, còn vây xem sinh viên lấy con thỏ chuột bạch ra giải phẫu, cô vẫn chưa xem qua phòng thi thể ở lầu một và phòng trưng bày mẫu vật con người. Bỏ qua phương diện nguy hiểm, Đinh Huyên phát hiện thật ra coi như mình và Đoàn Luật Minh ở cùng rất hòa thuận, điều kiện trước tiên là không ngỗ nghịch anh.
Thời gian dần trôi qua, thời tiết từ từ chuyển lạnh, Đinh Nhược Kỳ thuận lợi nhận được vai diễn nữ thứ, theo kế hoạch sẽ khởi quay vào tháng mười một.
Ngày tháng từ từ đến gần, qua sự giới thiệu trước của Uông Ninh, lấy lý do đại diện Uông Ninh, và thân phận trong tổ biên kịch, Đinh Huyên tiến vào danh sách nhân viên đoàn phim.
Bởi vì “Liễu diệp nhân tâm” của Uông Ninh là phim về y khoa, xác định việc chọn cảnh tại bệnh viện rất quan trọng, thế nên phải liên lạc trước với bệnh viện. Trước lễ khởi quay một ngày, trợ lý đạo diễn vội vàng gọi điện đến, xác nhận công việc với Đinh Huyên, bảo cô đến bệnh viện hợp tác gặp mặt viện trưởng, bởi vì kịch bản nhất thời sửa chữa vài chỗ, cần phải thông báo trước với phía hợp tác, nhận được thư đồng ý quay phim.
Thời gian khẩn cấp, Đinh Huyên nhận được thông báo liền chạy đến bệnh viện. Đợi sau khi lên xe điện ngầm mới ý thức được, bệnh viện này lại là một bệnh viện tư nhân mà lần trước cô đã ở đây sau khi xảy ra tai nạn ở bờ biển —— bởi vì bệnh viện này nằm gần bờ biển nhất.
Trùng hợp vậy à? Đinh Huyên nhíu mày.
Một tiếng sau, đến bệnh viện tìm được chủ nhiệm Lâm tiếp đón cô, sau khi bày tỏ mục đích đến, đối phương vô cùng sảng khoái.
“Đi thôi, tôi đưa cô đi tìm viện trưởng. Tài liệu đã fax qua nhất định phải có chữ ký của viện trưởng mới đưa cho cô được.” Chủ nhiệm Lâm cười tủm tỉm dẫn cô đến thang máy, “Nghe nói Nhan Nghiên cũng đóng phim này? Ồ, cô có thể giúp tôi xin hình ký tên không? Con gái tôi đang học sơ trung, rất thích Nhan Nghiên!”
“Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ xin giúp.” Đinh Huyên cảm thấy chủ nhiệm Lâm không chỉ tính tình hiền hòa, con người cũng rất hòa nhã.
Tại cửa thang máy, đã có một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng đó.
Người này đứng thẳng lưng, vóc dáng rất cao, hai tay đút trong túi áo, mái tóc màu nâu vàng hơi lộn xộn buộc ra sau một nhúm nhỏ. Đinh Huyên đến gần mới nhìn thấy anh ta đang nhai kẹo cao su, còn thật sự thổi bong bóng.
Người đi lại xung quanh hình như đều nhìn thấy anh ta, nhưng cũng không để ý tới anh ta. Ví dụ như chủ nhiệm Lâm vẫn còn đang nói con gái thích làm minh tinh.
Thang máy đến, Đinh Huyên và chủ nhiệm Lâm bước vào, vị bác sĩ thổi bong bóng cũng đi vào.
“Vị này cũng là bác sĩ?” Đinh Huyên không nhịn được nhỏ giọng hỏi chủ nhiệm Lâm.
Chủ nhiệm Lâm sửng sốt, hình như mới phát hiện có một bác sĩ vóc dáng cao lớn đứng đằng trước, thế là nghiêng người nhìn xem, rất nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi cậu ở khoa nào?”
Anh ta vẫn nhai kẹo cao su thổi bong bóng, hình như không nghe thấy câu hỏi, cũng lười đáp lại người khác.
Thang máy tới tầng năm, anh ta nhấc chân bước ra.
Tầng năm, khoa nhi.
Thang máy tiếp tục chạy lên.
Tầng tám, chủ nhiệm Lâm đưa Đinh Huyên đi ra, quẹo mấy vòng, đi qua cầu vượt, hướng về phía một tòa nhà khác, thẳng đến cuối hành lang.
Trong tầm nhìn, cánh cửa gỗ lim rất dày kia càng ngày càng gần.
Chủ nhiệm Lâm gõ cửa, lại thấp giọng hỏi Đinh Huyên: “Cô có mang theo con dấu không?”
“Có ạ.” Đinh Huyên gật đầu, mở túi tìm con dấu.
“Vào đi.” Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nam ổn định.
Cánh cửa mở ra, ánh sáng rạng rỡ bên trong chiếu rọi ra ngoài.
“Viện trưởng.” Chủ nhiệm Lâm cất tiếng chào hỏi, nhấc chân đi vào.
Đinh Huyên đầu tiên kinh ngạc, bút nằm trong túi đựng bút của cô thế mà tất cả đều bị đổi thành kẹo cao su, sau đó cô theo âm thanh của chủ nhiệm Lâm nhìn sang phía trước ——
Trong ánh sáng ngược chiều chói mắt, Đoàn Luật Minh mặc âu phục mang giày da đang từ phía sau bàn giám đốc xử lý giấy tờ từ từ đứng lên.
Bình luận facebook