Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 69
“Canh sườn nấu nấm —— hai vị mời ăn.”
Ông chủ hơn bốn mươi tuổi ưỡn bụng bia đặt tô canh xuống, không đi ra xa mà ngồi ở cửa vào nhìn đứa con út ngồi tại bàn trống làm bài tập, đứa con lớn học cao trung thì mới ra ngoài đi học thêm. Trên tấm biển ở cửa viết “Quán cơm Hồng Ải Tử”, nằm đối diện địa chỉ cũ của viện phúc lợi tại thành phố Văn Mao. Mùa đông năm ngoái viện phúc lợi bị một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi, hiện giờ dời đến vùng ngoại ô, còn đang thi công.
Tìm tới đây thì đã giữa trưa, Đinh Huyên và Đoàn Luật Minh dứt khoát ăn cơm tại chỗ này. Hoàn cảnh rất sạch sẽ, họ chọn một cái bàn sát cửa sổ, ông chủ vô cùng thân thiện, đồ ăn cũng được nhanh chóng đưa lên.
“Vị canh không tệ.” Đoàn Luật Minh nhìn lướt qua chân ghế ở bàn bên cạnh, sau đó cầm muôi múc canh cho Đinh Huyên.
“Anh đang nhìn gì thế?” Đinh Huyên phát hiện anh luôn có vẻ như vô tình nhìn sang bên cạnh.
“Không có gì.” Đoàn Luật Minh cười, đưa bát canh tới trước mặt cô.
“Huynh nói xem cô ta có thấy chúng ta không?” Dưới cái bàn bên cạnh, có một đứa trẻ ngồi trên thanh ngang phía dưới bàn, tóc cột thành hai búi, mặc chiếc váy cổ xưa màu hồng nhạt, đeo đai lưng màu tím, đong đưa đôi chân, giọng nói rất cao, cũng rất non nớt.
“Khẳng định không nhìn thấy.” Một đứa bé khác đứng bên cạnh trên mặt đất, ăn mặc kiểu thư sinh, bên hông đeo một miếng ngọc bội, cầm chiếc quạt xếp trong tay gõ lên đùi, ăn nói có vẻ già dặn, “Bọn họ đều không nhìn thấy.”
“Nhưng ta cảm thấy hình như người nam kia là yêu quái đó.” Tiểu cô nương chống cằm nói.
“Vậy khẳng định cũng không lợi hại bằng ta.” Người bạn của tiểu cô nương hiển nhiên rất bất mãn.
“Nhưng huynh không biết gì hết.” Tiểu cô nương thở dài, cau mày suy nghĩ, “Cứ cảm thấy gặp được cô ta ở đâu… đúng rồi!” Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, nhảy xuống thanh ngang, không biết từ đâu kéo ra một tờ giấy, giống như trải chiếu mà mở tờ giấy ra, đứng trên một góc bị vểnh, chỉ xuống, “Huynh xem, có phải là cô ta phải không?”
Tiểu thư sinh tiến lại gần, giống như nhìn báo chữ lớn, rất nghiêm túc gật đầu: “Quả thật là bức họa của cô ta.”
“Thế nên cô ta là nhà tiên tri biết viết chuyện xưa sao?” Ánh mắt tiểu cô nương phát sáng, “Đi bảo cô ta biến chúng ta lớn lên được không?”
“Muội ngốc à, chúng ta có thể trực tiếp bảo cô ta viết ta trở thành ——” tiểu thư sinh ho khan một tiếng, “Hoàng đế, thống lĩnh tất cả yêu quái trên thiên hạ. Sau đó muội chính là hoàng hậu của ta.”
“Ta không thèm làm hoàng hậu của huynh!” Tiểu cô nương tức giận dậm chân một cái, “Ta muốn biến lớn!”
“Biến hoàng đế!”
“Biến lớn!”
“Biến hoàng đế!”
“Biến lớn!”
Đoàn Luật Minh không nói gì day day mi tâm, tiếng cãi cọ the thé khiến anh hơi đau đầu.
“Anh sao thế?” Đinh Huyên lo lắng nhìn anh, “Khó chịu à?”
“Không sao.” Đoàn Luật Minh cười.
“Anh xem tin tức viện phúc lợi bị cháy này, báo đưa tin rằng mạch điện hỏng bắt lửa, bắt đầu bốc cháy từ phòng tư liệu.” Đinh Huyên đặt đũa xuống, đẩy di động tới trước mặt Đoàn Luật Minh, “Toàn bộ tư liệu trẻ em đặt trong phòng này đều có từ trước khi máy tính còn chưa phổ biến, tất cả đều bị thiêu hủy.” Nói cách khác, rốt cuộc không thể kiểm tra kỷ lục của Đoàn Luật Minh ở viện phúc lợi.
“Hẳn là có người cố ý.” Đoàn Luật Minh cầm bình nước ép cam tươi, rót đầy ly cho Đinh Huyên.
“Ai có thể dự đoán mọi việc từ mùa đông năm ngoái chứ?” Đinh Huyên nhíu mày.
“Lẩu cá đậu phụ, đầy đủ rau củ.” Ông chủ nhanh nhẹn đặt nồi xuống, “Vừa nãy nghe hai vị nói tới viện phúc lợi, là tới tìm người à? Muốn nghe chuyện gì, có thể hỏi tôi. Quán cơm này của tôi mở từ hồi cha vợ tôi, đến giờ đã hơn hai mươi năm.”
“Vậy ông có quen biết nhân viên của viện phúc lợi từ ba mươi năm trước không?” Đoàn Luật Minh hỏi.
“Ba mươi năm trước à? Thế thì tôi không giúp được rồi.” Ông chủ tỏ vẻ tiếc nuối nói.
“Dù sao vẫn cám ơn ông.” Đoàn Luật Minh đáp.
Đinh Huyên nhất thời có chút chán nản.
“Không sao, lát nữa chúng ta đến tiệm internet Tân Thế Kỷ xem thử.” Đoàn Luật Minh an ủi cô. Trên mạng đăng địa chỉ tại tiệm internet này.
“Bố, con làm xong bài tập rồi, có thể xem tivi chưa?” Tại cửa, đứa trẻ đeo khăn quàng cổ lệch một bên hô to.
“Được.”
Vừa bật tivi thì thấy kênh thời sự địa phương, cậu bé cầm điều khiển từ xa, rất quen thuộc muốn đổi sang kênh thiếu nhi.
“Đợi đã!” Đinh Huyên bật dậy, “Đừng đổi kênh!”
“Đậu Đậu đừng đổi kênh, để khách xem.” Ông chủ lập tức nói.
“Theo như được biết, đêm qua tiệm internet Tân Thế Kỷ khai trương từ bốn năm trước đã bốc cháy, không hề có thiết bị phòng cháy nào cả. Trước mắt, người chịu trách nhiệm có liên quan đã bị bắt giữ. Việc điều tra nguyên nhân hỏa hoạn cùng với công việc khắc phục hậu quả đang khẩn trương tiến hành…”
“Sao lại cháy rồi…” Đinh Huyên thì thào. Rốt cuộc là ai, là ai luôn chạy trước bọn họ một bước?
Đoàn Luật Minh nghiêm mặt, đột nhiên hỏi: “Ông chủ, gần Văn Mao có thôn trường thọ không?”
“Thôn trường thọ?” Ông chủ vỗ đùi, “Có! Gần Văn Mao có vài thị trấn đều được gọi là thôn trường thọ. Cậu hỏi cái nào?”
“Thôn xóm đã từng hưng thịnh, sau đó suy tàn.” Đoàn Luật Minh nói.
Ông chủ sửng sốt, tỏ vẻ kỳ quái: “Thôn đã suy tàn?” Ông ta cào cào mái tóc thưa thớt, “Tây Bình Châu, Tường An Khẩu, Lão Câu Lĩnh… hình như đều là thế.” Nói tới đây bản thân ông ta cũng cảm thấy lạ lùng, “Kể ra lại có vài chỗ hiện giờ không có mấy người. Cơ mà dù sao hiện tại thanh niên trẻ tuổi đều đi tới thành phố lớn.”
“Trong mấy chỗ đó, hiện giờ nơi nào có ít người nhất?”
“Tây Bình Châu.” Ông chủ đứng dậy, “Cậu chờ chút, quê của vợ tôi hình như ở đấy.”
Chỉ chốc lát sau, vợ ông chủ từ sau bếp đi ra, khuôn mặt tròn trĩnh trông rất thân thiện, khoảnh khắc nhìn thấy Đoàn Luật Minh, ánh mắt bà ta chợt lóe sáng: “Là hai người muốn đến Tây Bình Châu?”
“Phải, chúng tôi đến đó du lịch. Muốn làm quen với phong thổ địa phương một chút.” Đoàn Luật Minh đáp.
Bà chủ cười ha ha ngồi xuống: “Phong cảnh Tây Bình Châu chẳng có gì đặc sắc, cơ mà có thể đi xem hạc tiên.”
“Xem hạc tiên?” Đinh Huyên cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Đúng, Tây Bình Châu có nhiều đầm lầy, vào mùa xuân sẽ có rất nhiều hạc bay tới. Hồi nhỏ tôi thấy nhiều lắm, sau đó gia đình tôi dọn đi thì không thấy được nữa. Có điều nghe nói nơi đấy giờ đã xây dựng thành khu bảo vệ tự nhiên.”
“Tôi có thể hỏi vì sao gia đình bà dọn đi không?” Đinh Huyên lại hỏi.
“Haiz, thế hệ của chúng tôi rất chú trọng tập quán cũ xưa. Không khí bên đó không tốt.” Bà chủ khoát tay, nói tiếp, “Hồi trước Tây Bình Châu là một nơi tốt, nhà nhà nuôi cá làm ruộng, cuộc sống tốt đẹp. Cụ già hơn trăm tuổi cũng rất nhiều. Hồi bé mỗi năm tôi đều nhìn bọn họ đến từ đường chúc tết —— từ đường đó của chúng tôi, phụ nữ không thể vào, chỉ có đàn ông được thôi —— ít nhất có mười cụ ông trăm tuổi dẫn đầu bái lạy tổ tiên. Còn chưa tính đến cụ bà cùng thế hệ đứng ở bên ngoài. Nhưng mà sau đó, nói không ra không tốt chỗ nào, tóm lại cụ già trăm tuổi càng ngày càng ít, cuộc sống cũng dần dần tệ hơn. Dù sao thanh niên trẻ tuổi ra ngoài làm việc không muốn trở về, dứt khoát dọn đi.”
“Cha vợ tôi năm đó cũng ra nghề như vậy, cùng sư phụ học tay nghề xào rau vài năm, rồi tự mình mở quán này.” Ông chủ nói chen vào.
“Vậy ba mươi năm trước ở Tây Bình Châu có phát hiện một đứa bé trai bị vứt bỏ không?” Đoàn Luật Minh hỏi.
“Có.” Bà chủ hết sức kinh ngạc, “Sao cậu biết?”
Đinh Huyên ngạc nhiên không thể tin điều mình nghe được, cô chợt quay đầu nhìn sang Đoàn Luật Minh.
Anh đã cầm áo khoác lấy ví tiền ra: “Tính tiền, ngoài ra có thể cho tôi địa chỉ của Tây Bình Châu không?”
……
Phòng khách sạn.
Đinh Nhược Kỳ ngồi trên sofa, lấy túi chườm nước đá đặt lên mắt cá chân bị sưng, cô cởi ra giày cao gót bên chân còn lại. Buổi sáng quay cảnh trên dây treo cô bị trật chân, tưởng rằng không sao tiếp tục quay, không ngờ sau khi trở về mới phát hiện mắt cá chân đã sưng phù giống như được hóa trang.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hiểu Toa chạy tới mở cửa ra.
“Nghe nói cô lại bị thương.” Lệ Duy An tiến vào.
“Cái gì mà kêu lại?” Đinh Nhược Kỳ oán thán một tiếng.
“Người đại diện trước của cô sau khi mất tích vẫn chưa tìm được à?” Lệ Duy An đến sofa đơn bên cạnh ngồi xuống.
“Chưa.” Đinh Nhược Kỳ cũng không muốn nói về đề tài này, “Anh thường xuyên chơi thiết bị không người lái phải không?” Cô nhớ phần lớn chiều hướng xã giao của Lệ Duy An là về thiết bị không người lái.
“Phải.” Lệ Duy An gật đầu.
“Vậy đối với phương diện mã số máy móc có phải anh rất quen thuộc phải không?” Đinh Nhược Kỳ chần chừ một lát, vẫn lấy ra máy nghe lén nhỏ bé từ trong túi xách đưa cho Lệ Duy An.
Lệ Duy An liếc một cái là nhìn ra: “Cô lấy đâu ra máy nghe lén cỡ nhỏ thế? Thứ này còn rất cao cấp.”
“Tôi lên mạng kiểm tra một chút, thứ này hình như còn thêm chức năng ghi âm. Anh có thể giúp tôi tìm người xem bên trong có ghi âm gì được không?” Đinh Nhược Kỳ hỏi. Ở phương diện này, Lệ Duy An quen biết nhiều người hơn cô.
“Không thành vấn đề.” Lệ Duy An cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp bỏ vào trong túi áo, “Đúng rồi, chị cô dạo này thế nào?”
Đinh Nhược Kỳ chợt ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tại sao anh quan tâm đến cô ấy như vậy? Anh —— có ý với cô ấy ư?”
“…” Lệ Duy An ho khan một tiếng, đứng lên đi tới cửa vào, “Ngày mai tôi cho cô biết trong máy nghe lén có gì.” Nói xong anh ta đóng sầm cửa lại.
Đinh Nhược Kỳ nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, thật lâu chẳng nói gì.
……
Vị trí của Tây Bình Châu hơi xa.
Đoàn Luật Minh mở máy dẫn đường, lại dựa theo lời chỉ đường của bà chủ trước đó, chạy xe tiến vào con đường đất ở nông thôn. Con đường chật hẹp chỉ đủ một chiếc xe chạy qua, cỏ dại mọc giữa con đường chưa từng có bánh xe chạy qua. Mà nhìn qua cửa kính xe, đồi núi thấp bé ở phía xa nhấp nhô, gần kề là bụi cỏ lau xanh tươi, thỉnh thoảng có mấy con vịt hoang bay lên.
Tới gần cửa thôn, dấu vết dân cư dần dần hiện ra. Một mảnh đầm lầy từng bị thiêu cháy, cỏ lau mảnh mai héo rũ vẫn đứng thẳng trong nước, cỏ dại khô vàng bên cạnh ngâm trong nước, một mảnh khô héo hiện ra trước mắt, làm nổi bật rặng mây đỏ trong nắng chiều rạng rỡ. Mà ngay tại đây trong ánh vàng héo và ánh đỏ đan xen, chợt hiện ra mấy con hạc trắng đứng thẳng một chân. Tiếng hạc kêu ngắn ngủi cao vút truyền đến trong gió, mấy con hạc trắng vỗ cánh nổi gió, bay đến bụi cỏ xanh tươi, nhanh chóng biến mất trong tầng tầng lớp lớp bụi cỏ lau thấp thoáng.
“Tới rồi.” Đoàn Luật Minh dừng xe lại.
Đinh Huyên mở cửa xe, đập vào tầm mắt là một thôn xóm rất tĩnh lặng, chẳng có khói bếp vào giờ ăn tối. Đi thẳng vào, vài căn nhà đã lâu năm không tu sửa, đổ nát tiêu điều, nóc nhà sụp xuống, cửa chính xiêu vẹo. Mặt tường màu trắng bị hun đen kịt. Trên đường không có người đi đường, chỉ có một con chó vàng gầy trơ xương vội vàng chạy qua.
“Bà chủ nói chú hai của bà ấy vẫn còn nhà ở đây. Ở con đường thứ hai quẹo trái, căn nhà đầu tiên.” Đoàn Luật Minh nắm chặt Đinh Huyên đi tới con đường thứ hai.
Vừa tới đầu đường, trông thấy một căn nhà mới sửa, tại cửa vào có một nông phụ cầm chậu đổ nước ra ngoài.
“Xin chào.” Đinh Huyên lập tức tiến lên chào hỏi.
Nông phụ lau tay trên người, nói tiếng địa phương: “Có việc sao?”
……
Mười phút sau.
Nông phụ hớn hở dẫn Đinh Huyên và Đoàn Luật Minh mang theo hoa quả bánh ngọt hộp quà đi vào trong, không quên tiếp đón hai người họ: “Hai người ngồi đi, ngồi đi —— lão Lưu, có khách đến!”
Cửa buồng trong mở ra, vang lên tiếng kẹt. Lão Lưu ngậm điếu thuốc, mặc áo thun không tay thủng lỗ đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy hai vị khách ở phòng chính thì sửng sốt: “Hai người là ai?”
“Bọn họ là khách du lịch Tuệ Lan giới thiệu tới.” Vợ lão Lưu vui vẻ từ trong phòng đi ra, hạ giọng nói với ông ta, “Còn mang theo quà tặng nữa. Chỉ muốn tìm người dẫn bọn họ đi dạo, còn có tiền cầm, ông đi cùng bọn họ đi.”
“Ờ…” Lão Lưu quay đầu quan sát, cầm lấy một đôi giày thể thao quân dụng màu vàng dính bùn ở dưới cái ghế nhỏ, định mang vào, “Hai người muốn đi dạo ở đâu?”
“Nói chuyện trước đi. Thật ra chúng tôi khá hứng thú đối với lịch sử của thôn này.” Đoàn Luật Minh nói.
“Lịch sử? Vậy phải hỏi cha tôi.” Lão Lưu tay cầm giày nói, “Bằng không tôi gọi ông ấy qua? Cha tôi sắp chín mươi tuổi, nhưng mà đầu óc rất minh mẫn. Có điều —— hai người định cho bao nhiêu tiền?”
Đoàn Luật Minh mở thẳng ví tiền lấy ra hai trăm tệ đặt trên bàn.
Lão Lưu cười rất tươi, cất tiền vào trong túi quần: “Tôi đi gọi ông ấy tới.” Nói xong, ông ta đi về phía sân nhà.
“Uống trà uống trà.” Vợ lão Lưu bưng ra tách trà sơn tra, thắp ngọn nến trên bàn, “Căn nhà này vừa mới sửa xong, còn chưa kịp bắt điện.”
Trong ánh nến mờ nhạt, Đinh Huyên đứng lên đi về phía cạnh tường, trên mặt tường có tranh dán tường của mười đại nguyên soái dựng nước, còn treo một khung hình lớn, bên trong chứa không ít ảnh cũ.
“Những tấm ảnh đó đều là ảnh cũ, hình như chụp hồi trước giải phóng.” Vợ lão Lưu thuận tay cầm giẻ lau chùi mặt kính của khung hình, “Tổ tiên chúng tôi từng có Trạng Nguyên, là thế gia vọng tộc.”
Bà ta còn nói gì đó, Đinh Huyên đã hoàn toàn không nghe thấy.
“Luật Minh, anh qua đây nhìn tấm ảnh này.” Giọng Đinh Huyên hơi run rẩy.
Đoàn Luật Minh đi tới, nhìn tấm ảnh đen trắng ố vàng có vết xước dưới ngón tay tái nhợt của Đinh Huyên. Trong tấm ảnh ba nữ hai nam còn trẻ đang đứng. Phái nam mặc trường sam, trên đầu đội mũ chỏm, bảo thủ mà quy củ. Phái nữ cũng mặc sườn xám rộng thùng thình. Một người lớn tuổi hơn một tí còn bồng một đứa bé.
Sự chú ý của Đinh Huyên lại ở người nữ ở bên ngoài cùng, một cô gái vóc dáng thon gầy, đeo vòng tay trên cổ tay, khuôn mặt trẻ trung trắng trong thuần khiết, có lẽ chỉ mười sáu mười bảy tuổi, không tươi cười, mang theo biểu cảm đặc biệt giống như khắc trên đầu gỗ vào thời ấy, không nhúc nhích nhìn chằm chằm thợ chụp ảnh.
Phía sau truyền đến tiếng chống gậy trên mặt đất, ông cụ ho khan nói mấy câu.
Lão Lưu dịch sơ thành tiếng phổ thông: “Cha tôi nói hai người đang xem ảnh hồi bé của ông ấy.”
“Chính là tấm này?” Đoàn Luật Minh hỏi, “Người nào là cha ông?”
“Đứa bé đó.” Lão Lưu cười, “Người bồng ông ấy là bà nội tôi.”
“Thế người kia là ai?”
Lão Lưu đổi sang tiếng địa phương hỏi cha ông ta, sau khi nhận được câu trả lời mới nói: “Đây là chị em tốt của bà nội tôi, cha tôi nói hồi nhỏ từng gặp bà ấy, khi đó bà ấy đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn trông giống như một cô gái trẻ.”
Dưới ánh nến, khuôn mặt Đinh Huyên không còn màu máu. Sắc mặt Đoàn Luật Minh cũng trầm xuống trong chớp mắt.
Người “vẫn trông giống như một cô gái trẻ” gần một thế kỷ trước, bọn họ đã từng gặp qua.
Chính là cô gái nghe nói cũng xuất thân từ cô nhi viện, dựa vào quỹ từ thiện mới có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật tim.
Cô gái chơi đùa cùng Phương Cách, khiến tất cả y tá đều rất yêu thương.
Cô gái…khiến Tư Nam dù vứt bỏ sinh mệnh cũng muốn cứu giúp.
Trang Hàn.
Ông chủ hơn bốn mươi tuổi ưỡn bụng bia đặt tô canh xuống, không đi ra xa mà ngồi ở cửa vào nhìn đứa con út ngồi tại bàn trống làm bài tập, đứa con lớn học cao trung thì mới ra ngoài đi học thêm. Trên tấm biển ở cửa viết “Quán cơm Hồng Ải Tử”, nằm đối diện địa chỉ cũ của viện phúc lợi tại thành phố Văn Mao. Mùa đông năm ngoái viện phúc lợi bị một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi, hiện giờ dời đến vùng ngoại ô, còn đang thi công.
Tìm tới đây thì đã giữa trưa, Đinh Huyên và Đoàn Luật Minh dứt khoát ăn cơm tại chỗ này. Hoàn cảnh rất sạch sẽ, họ chọn một cái bàn sát cửa sổ, ông chủ vô cùng thân thiện, đồ ăn cũng được nhanh chóng đưa lên.
“Vị canh không tệ.” Đoàn Luật Minh nhìn lướt qua chân ghế ở bàn bên cạnh, sau đó cầm muôi múc canh cho Đinh Huyên.
“Anh đang nhìn gì thế?” Đinh Huyên phát hiện anh luôn có vẻ như vô tình nhìn sang bên cạnh.
“Không có gì.” Đoàn Luật Minh cười, đưa bát canh tới trước mặt cô.
“Huynh nói xem cô ta có thấy chúng ta không?” Dưới cái bàn bên cạnh, có một đứa trẻ ngồi trên thanh ngang phía dưới bàn, tóc cột thành hai búi, mặc chiếc váy cổ xưa màu hồng nhạt, đeo đai lưng màu tím, đong đưa đôi chân, giọng nói rất cao, cũng rất non nớt.
“Khẳng định không nhìn thấy.” Một đứa bé khác đứng bên cạnh trên mặt đất, ăn mặc kiểu thư sinh, bên hông đeo một miếng ngọc bội, cầm chiếc quạt xếp trong tay gõ lên đùi, ăn nói có vẻ già dặn, “Bọn họ đều không nhìn thấy.”
“Nhưng ta cảm thấy hình như người nam kia là yêu quái đó.” Tiểu cô nương chống cằm nói.
“Vậy khẳng định cũng không lợi hại bằng ta.” Người bạn của tiểu cô nương hiển nhiên rất bất mãn.
“Nhưng huynh không biết gì hết.” Tiểu cô nương thở dài, cau mày suy nghĩ, “Cứ cảm thấy gặp được cô ta ở đâu… đúng rồi!” Ánh mắt tiểu cô nương sáng lên, nhảy xuống thanh ngang, không biết từ đâu kéo ra một tờ giấy, giống như trải chiếu mà mở tờ giấy ra, đứng trên một góc bị vểnh, chỉ xuống, “Huynh xem, có phải là cô ta phải không?”
Tiểu thư sinh tiến lại gần, giống như nhìn báo chữ lớn, rất nghiêm túc gật đầu: “Quả thật là bức họa của cô ta.”
“Thế nên cô ta là nhà tiên tri biết viết chuyện xưa sao?” Ánh mắt tiểu cô nương phát sáng, “Đi bảo cô ta biến chúng ta lớn lên được không?”
“Muội ngốc à, chúng ta có thể trực tiếp bảo cô ta viết ta trở thành ——” tiểu thư sinh ho khan một tiếng, “Hoàng đế, thống lĩnh tất cả yêu quái trên thiên hạ. Sau đó muội chính là hoàng hậu của ta.”
“Ta không thèm làm hoàng hậu của huynh!” Tiểu cô nương tức giận dậm chân một cái, “Ta muốn biến lớn!”
“Biến hoàng đế!”
“Biến lớn!”
“Biến hoàng đế!”
“Biến lớn!”
Đoàn Luật Minh không nói gì day day mi tâm, tiếng cãi cọ the thé khiến anh hơi đau đầu.
“Anh sao thế?” Đinh Huyên lo lắng nhìn anh, “Khó chịu à?”
“Không sao.” Đoàn Luật Minh cười.
“Anh xem tin tức viện phúc lợi bị cháy này, báo đưa tin rằng mạch điện hỏng bắt lửa, bắt đầu bốc cháy từ phòng tư liệu.” Đinh Huyên đặt đũa xuống, đẩy di động tới trước mặt Đoàn Luật Minh, “Toàn bộ tư liệu trẻ em đặt trong phòng này đều có từ trước khi máy tính còn chưa phổ biến, tất cả đều bị thiêu hủy.” Nói cách khác, rốt cuộc không thể kiểm tra kỷ lục của Đoàn Luật Minh ở viện phúc lợi.
“Hẳn là có người cố ý.” Đoàn Luật Minh cầm bình nước ép cam tươi, rót đầy ly cho Đinh Huyên.
“Ai có thể dự đoán mọi việc từ mùa đông năm ngoái chứ?” Đinh Huyên nhíu mày.
“Lẩu cá đậu phụ, đầy đủ rau củ.” Ông chủ nhanh nhẹn đặt nồi xuống, “Vừa nãy nghe hai vị nói tới viện phúc lợi, là tới tìm người à? Muốn nghe chuyện gì, có thể hỏi tôi. Quán cơm này của tôi mở từ hồi cha vợ tôi, đến giờ đã hơn hai mươi năm.”
“Vậy ông có quen biết nhân viên của viện phúc lợi từ ba mươi năm trước không?” Đoàn Luật Minh hỏi.
“Ba mươi năm trước à? Thế thì tôi không giúp được rồi.” Ông chủ tỏ vẻ tiếc nuối nói.
“Dù sao vẫn cám ơn ông.” Đoàn Luật Minh đáp.
Đinh Huyên nhất thời có chút chán nản.
“Không sao, lát nữa chúng ta đến tiệm internet Tân Thế Kỷ xem thử.” Đoàn Luật Minh an ủi cô. Trên mạng đăng địa chỉ tại tiệm internet này.
“Bố, con làm xong bài tập rồi, có thể xem tivi chưa?” Tại cửa, đứa trẻ đeo khăn quàng cổ lệch một bên hô to.
“Được.”
Vừa bật tivi thì thấy kênh thời sự địa phương, cậu bé cầm điều khiển từ xa, rất quen thuộc muốn đổi sang kênh thiếu nhi.
“Đợi đã!” Đinh Huyên bật dậy, “Đừng đổi kênh!”
“Đậu Đậu đừng đổi kênh, để khách xem.” Ông chủ lập tức nói.
“Theo như được biết, đêm qua tiệm internet Tân Thế Kỷ khai trương từ bốn năm trước đã bốc cháy, không hề có thiết bị phòng cháy nào cả. Trước mắt, người chịu trách nhiệm có liên quan đã bị bắt giữ. Việc điều tra nguyên nhân hỏa hoạn cùng với công việc khắc phục hậu quả đang khẩn trương tiến hành…”
“Sao lại cháy rồi…” Đinh Huyên thì thào. Rốt cuộc là ai, là ai luôn chạy trước bọn họ một bước?
Đoàn Luật Minh nghiêm mặt, đột nhiên hỏi: “Ông chủ, gần Văn Mao có thôn trường thọ không?”
“Thôn trường thọ?” Ông chủ vỗ đùi, “Có! Gần Văn Mao có vài thị trấn đều được gọi là thôn trường thọ. Cậu hỏi cái nào?”
“Thôn xóm đã từng hưng thịnh, sau đó suy tàn.” Đoàn Luật Minh nói.
Ông chủ sửng sốt, tỏ vẻ kỳ quái: “Thôn đã suy tàn?” Ông ta cào cào mái tóc thưa thớt, “Tây Bình Châu, Tường An Khẩu, Lão Câu Lĩnh… hình như đều là thế.” Nói tới đây bản thân ông ta cũng cảm thấy lạ lùng, “Kể ra lại có vài chỗ hiện giờ không có mấy người. Cơ mà dù sao hiện tại thanh niên trẻ tuổi đều đi tới thành phố lớn.”
“Trong mấy chỗ đó, hiện giờ nơi nào có ít người nhất?”
“Tây Bình Châu.” Ông chủ đứng dậy, “Cậu chờ chút, quê của vợ tôi hình như ở đấy.”
Chỉ chốc lát sau, vợ ông chủ từ sau bếp đi ra, khuôn mặt tròn trĩnh trông rất thân thiện, khoảnh khắc nhìn thấy Đoàn Luật Minh, ánh mắt bà ta chợt lóe sáng: “Là hai người muốn đến Tây Bình Châu?”
“Phải, chúng tôi đến đó du lịch. Muốn làm quen với phong thổ địa phương một chút.” Đoàn Luật Minh đáp.
Bà chủ cười ha ha ngồi xuống: “Phong cảnh Tây Bình Châu chẳng có gì đặc sắc, cơ mà có thể đi xem hạc tiên.”
“Xem hạc tiên?” Đinh Huyên cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Đúng, Tây Bình Châu có nhiều đầm lầy, vào mùa xuân sẽ có rất nhiều hạc bay tới. Hồi nhỏ tôi thấy nhiều lắm, sau đó gia đình tôi dọn đi thì không thấy được nữa. Có điều nghe nói nơi đấy giờ đã xây dựng thành khu bảo vệ tự nhiên.”
“Tôi có thể hỏi vì sao gia đình bà dọn đi không?” Đinh Huyên lại hỏi.
“Haiz, thế hệ của chúng tôi rất chú trọng tập quán cũ xưa. Không khí bên đó không tốt.” Bà chủ khoát tay, nói tiếp, “Hồi trước Tây Bình Châu là một nơi tốt, nhà nhà nuôi cá làm ruộng, cuộc sống tốt đẹp. Cụ già hơn trăm tuổi cũng rất nhiều. Hồi bé mỗi năm tôi đều nhìn bọn họ đến từ đường chúc tết —— từ đường đó của chúng tôi, phụ nữ không thể vào, chỉ có đàn ông được thôi —— ít nhất có mười cụ ông trăm tuổi dẫn đầu bái lạy tổ tiên. Còn chưa tính đến cụ bà cùng thế hệ đứng ở bên ngoài. Nhưng mà sau đó, nói không ra không tốt chỗ nào, tóm lại cụ già trăm tuổi càng ngày càng ít, cuộc sống cũng dần dần tệ hơn. Dù sao thanh niên trẻ tuổi ra ngoài làm việc không muốn trở về, dứt khoát dọn đi.”
“Cha vợ tôi năm đó cũng ra nghề như vậy, cùng sư phụ học tay nghề xào rau vài năm, rồi tự mình mở quán này.” Ông chủ nói chen vào.
“Vậy ba mươi năm trước ở Tây Bình Châu có phát hiện một đứa bé trai bị vứt bỏ không?” Đoàn Luật Minh hỏi.
“Có.” Bà chủ hết sức kinh ngạc, “Sao cậu biết?”
Đinh Huyên ngạc nhiên không thể tin điều mình nghe được, cô chợt quay đầu nhìn sang Đoàn Luật Minh.
Anh đã cầm áo khoác lấy ví tiền ra: “Tính tiền, ngoài ra có thể cho tôi địa chỉ của Tây Bình Châu không?”
……
Phòng khách sạn.
Đinh Nhược Kỳ ngồi trên sofa, lấy túi chườm nước đá đặt lên mắt cá chân bị sưng, cô cởi ra giày cao gót bên chân còn lại. Buổi sáng quay cảnh trên dây treo cô bị trật chân, tưởng rằng không sao tiếp tục quay, không ngờ sau khi trở về mới phát hiện mắt cá chân đã sưng phù giống như được hóa trang.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hiểu Toa chạy tới mở cửa ra.
“Nghe nói cô lại bị thương.” Lệ Duy An tiến vào.
“Cái gì mà kêu lại?” Đinh Nhược Kỳ oán thán một tiếng.
“Người đại diện trước của cô sau khi mất tích vẫn chưa tìm được à?” Lệ Duy An đến sofa đơn bên cạnh ngồi xuống.
“Chưa.” Đinh Nhược Kỳ cũng không muốn nói về đề tài này, “Anh thường xuyên chơi thiết bị không người lái phải không?” Cô nhớ phần lớn chiều hướng xã giao của Lệ Duy An là về thiết bị không người lái.
“Phải.” Lệ Duy An gật đầu.
“Vậy đối với phương diện mã số máy móc có phải anh rất quen thuộc phải không?” Đinh Nhược Kỳ chần chừ một lát, vẫn lấy ra máy nghe lén nhỏ bé từ trong túi xách đưa cho Lệ Duy An.
Lệ Duy An liếc một cái là nhìn ra: “Cô lấy đâu ra máy nghe lén cỡ nhỏ thế? Thứ này còn rất cao cấp.”
“Tôi lên mạng kiểm tra một chút, thứ này hình như còn thêm chức năng ghi âm. Anh có thể giúp tôi tìm người xem bên trong có ghi âm gì được không?” Đinh Nhược Kỳ hỏi. Ở phương diện này, Lệ Duy An quen biết nhiều người hơn cô.
“Không thành vấn đề.” Lệ Duy An cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp bỏ vào trong túi áo, “Đúng rồi, chị cô dạo này thế nào?”
Đinh Nhược Kỳ chợt ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tại sao anh quan tâm đến cô ấy như vậy? Anh —— có ý với cô ấy ư?”
“…” Lệ Duy An ho khan một tiếng, đứng lên đi tới cửa vào, “Ngày mai tôi cho cô biết trong máy nghe lén có gì.” Nói xong anh ta đóng sầm cửa lại.
Đinh Nhược Kỳ nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ, thật lâu chẳng nói gì.
……
Vị trí của Tây Bình Châu hơi xa.
Đoàn Luật Minh mở máy dẫn đường, lại dựa theo lời chỉ đường của bà chủ trước đó, chạy xe tiến vào con đường đất ở nông thôn. Con đường chật hẹp chỉ đủ một chiếc xe chạy qua, cỏ dại mọc giữa con đường chưa từng có bánh xe chạy qua. Mà nhìn qua cửa kính xe, đồi núi thấp bé ở phía xa nhấp nhô, gần kề là bụi cỏ lau xanh tươi, thỉnh thoảng có mấy con vịt hoang bay lên.
Tới gần cửa thôn, dấu vết dân cư dần dần hiện ra. Một mảnh đầm lầy từng bị thiêu cháy, cỏ lau mảnh mai héo rũ vẫn đứng thẳng trong nước, cỏ dại khô vàng bên cạnh ngâm trong nước, một mảnh khô héo hiện ra trước mắt, làm nổi bật rặng mây đỏ trong nắng chiều rạng rỡ. Mà ngay tại đây trong ánh vàng héo và ánh đỏ đan xen, chợt hiện ra mấy con hạc trắng đứng thẳng một chân. Tiếng hạc kêu ngắn ngủi cao vút truyền đến trong gió, mấy con hạc trắng vỗ cánh nổi gió, bay đến bụi cỏ xanh tươi, nhanh chóng biến mất trong tầng tầng lớp lớp bụi cỏ lau thấp thoáng.
“Tới rồi.” Đoàn Luật Minh dừng xe lại.
Đinh Huyên mở cửa xe, đập vào tầm mắt là một thôn xóm rất tĩnh lặng, chẳng có khói bếp vào giờ ăn tối. Đi thẳng vào, vài căn nhà đã lâu năm không tu sửa, đổ nát tiêu điều, nóc nhà sụp xuống, cửa chính xiêu vẹo. Mặt tường màu trắng bị hun đen kịt. Trên đường không có người đi đường, chỉ có một con chó vàng gầy trơ xương vội vàng chạy qua.
“Bà chủ nói chú hai của bà ấy vẫn còn nhà ở đây. Ở con đường thứ hai quẹo trái, căn nhà đầu tiên.” Đoàn Luật Minh nắm chặt Đinh Huyên đi tới con đường thứ hai.
Vừa tới đầu đường, trông thấy một căn nhà mới sửa, tại cửa vào có một nông phụ cầm chậu đổ nước ra ngoài.
“Xin chào.” Đinh Huyên lập tức tiến lên chào hỏi.
Nông phụ lau tay trên người, nói tiếng địa phương: “Có việc sao?”
……
Mười phút sau.
Nông phụ hớn hở dẫn Đinh Huyên và Đoàn Luật Minh mang theo hoa quả bánh ngọt hộp quà đi vào trong, không quên tiếp đón hai người họ: “Hai người ngồi đi, ngồi đi —— lão Lưu, có khách đến!”
Cửa buồng trong mở ra, vang lên tiếng kẹt. Lão Lưu ngậm điếu thuốc, mặc áo thun không tay thủng lỗ đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy hai vị khách ở phòng chính thì sửng sốt: “Hai người là ai?”
“Bọn họ là khách du lịch Tuệ Lan giới thiệu tới.” Vợ lão Lưu vui vẻ từ trong phòng đi ra, hạ giọng nói với ông ta, “Còn mang theo quà tặng nữa. Chỉ muốn tìm người dẫn bọn họ đi dạo, còn có tiền cầm, ông đi cùng bọn họ đi.”
“Ờ…” Lão Lưu quay đầu quan sát, cầm lấy một đôi giày thể thao quân dụng màu vàng dính bùn ở dưới cái ghế nhỏ, định mang vào, “Hai người muốn đi dạo ở đâu?”
“Nói chuyện trước đi. Thật ra chúng tôi khá hứng thú đối với lịch sử của thôn này.” Đoàn Luật Minh nói.
“Lịch sử? Vậy phải hỏi cha tôi.” Lão Lưu tay cầm giày nói, “Bằng không tôi gọi ông ấy qua? Cha tôi sắp chín mươi tuổi, nhưng mà đầu óc rất minh mẫn. Có điều —— hai người định cho bao nhiêu tiền?”
Đoàn Luật Minh mở thẳng ví tiền lấy ra hai trăm tệ đặt trên bàn.
Lão Lưu cười rất tươi, cất tiền vào trong túi quần: “Tôi đi gọi ông ấy tới.” Nói xong, ông ta đi về phía sân nhà.
“Uống trà uống trà.” Vợ lão Lưu bưng ra tách trà sơn tra, thắp ngọn nến trên bàn, “Căn nhà này vừa mới sửa xong, còn chưa kịp bắt điện.”
Trong ánh nến mờ nhạt, Đinh Huyên đứng lên đi về phía cạnh tường, trên mặt tường có tranh dán tường của mười đại nguyên soái dựng nước, còn treo một khung hình lớn, bên trong chứa không ít ảnh cũ.
“Những tấm ảnh đó đều là ảnh cũ, hình như chụp hồi trước giải phóng.” Vợ lão Lưu thuận tay cầm giẻ lau chùi mặt kính của khung hình, “Tổ tiên chúng tôi từng có Trạng Nguyên, là thế gia vọng tộc.”
Bà ta còn nói gì đó, Đinh Huyên đã hoàn toàn không nghe thấy.
“Luật Minh, anh qua đây nhìn tấm ảnh này.” Giọng Đinh Huyên hơi run rẩy.
Đoàn Luật Minh đi tới, nhìn tấm ảnh đen trắng ố vàng có vết xước dưới ngón tay tái nhợt của Đinh Huyên. Trong tấm ảnh ba nữ hai nam còn trẻ đang đứng. Phái nam mặc trường sam, trên đầu đội mũ chỏm, bảo thủ mà quy củ. Phái nữ cũng mặc sườn xám rộng thùng thình. Một người lớn tuổi hơn một tí còn bồng một đứa bé.
Sự chú ý của Đinh Huyên lại ở người nữ ở bên ngoài cùng, một cô gái vóc dáng thon gầy, đeo vòng tay trên cổ tay, khuôn mặt trẻ trung trắng trong thuần khiết, có lẽ chỉ mười sáu mười bảy tuổi, không tươi cười, mang theo biểu cảm đặc biệt giống như khắc trên đầu gỗ vào thời ấy, không nhúc nhích nhìn chằm chằm thợ chụp ảnh.
Phía sau truyền đến tiếng chống gậy trên mặt đất, ông cụ ho khan nói mấy câu.
Lão Lưu dịch sơ thành tiếng phổ thông: “Cha tôi nói hai người đang xem ảnh hồi bé của ông ấy.”
“Chính là tấm này?” Đoàn Luật Minh hỏi, “Người nào là cha ông?”
“Đứa bé đó.” Lão Lưu cười, “Người bồng ông ấy là bà nội tôi.”
“Thế người kia là ai?”
Lão Lưu đổi sang tiếng địa phương hỏi cha ông ta, sau khi nhận được câu trả lời mới nói: “Đây là chị em tốt của bà nội tôi, cha tôi nói hồi nhỏ từng gặp bà ấy, khi đó bà ấy đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn trông giống như một cô gái trẻ.”
Dưới ánh nến, khuôn mặt Đinh Huyên không còn màu máu. Sắc mặt Đoàn Luật Minh cũng trầm xuống trong chớp mắt.
Người “vẫn trông giống như một cô gái trẻ” gần một thế kỷ trước, bọn họ đã từng gặp qua.
Chính là cô gái nghe nói cũng xuất thân từ cô nhi viện, dựa vào quỹ từ thiện mới có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật tim.
Cô gái chơi đùa cùng Phương Cách, khiến tất cả y tá đều rất yêu thương.
Cô gái…khiến Tư Nam dù vứt bỏ sinh mệnh cũng muốn cứu giúp.
Trang Hàn.
Bình luận facebook