Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Thế gian nào có chuyện vẹn toàn
Sở dĩ Chúc Thanh Trạch có thể có bằng hữu khắp thiên hạ chính là vì hắn chẳng những có năng lực mà còn đủ nghĩa khí. Hơn nữa để hiểu biết tính tình một người, còn phải nhờ vào khứu giác độc đáo của hắn.
Chúc Thanh Trạch chưa bao giờ phản bội bằng hữu, cũng như hiếm khi bị phản bội. Nhưng bây giờ, hắn lại phải phá lệ.
Đời này, người mà Chúc Thanh Trạch để ý có rất nhiều, cũng cực kỳ quý trọng từng người một làm bạn ở bên cạnh mình. Vì thật sự trân quý, nên mới cực kỳ để ý.
Nhưng đến một ngày nào đó, người mà Chúc Thanh Trạch quan tâm nhất lại đứng trước ranh giới sinh tử… hắn lại không thể không làm việc mà hắn đã từng thống hận nhất — phản bội.
Thế gian có loại độc tên là An Tức*, vào thân thể sẽ như cây thuốc phiện, ngủ yên cho đến khi độc xâm nhập vào xương cốt thì chết.
* An Tức: ngủ yên
Chúc Thanh Trạch có rất nhiều tri kỷ, nhưng người yêu lại chỉ có một. Khi người kia trúng phải loại độc khó giải, trong lúc nhất thời Chúc Thanh Trạch căn bản không thể chấp nhận được sự thật này.
Người hạ độc tên là Sở Thiên Hoàng, là chưởng môn đời này của Sở gia.
Ngay khi biết nữ nhân mình yêu trúng độc, Chúc Thanh Trạch không chút do dự đi tìm Sở Thiên Hoàng đánh một trận — Kết quả, đương nhiên là thua. Võ công của hắn với Sở Thiên Hoàng kém nhau quá xa, thậm chí ngay cả lực phản kháng lại cũng không có.
“Ngươi đương nhiên không giết được ta.” Sau khi đánh bại Chúc Thanh Trạch, Sở Thiên Hoàng lại không có giết hắn ngay lập tức mà đứng trước mặt hắn đưa ra một giao dịch khiến Chúc Thanh Trạch phải cắn răng đồng ý: “Huống chi cho dù ngươi có giết được ta, ngươi cũng không cứu được nàng.”
“…” Chúc Thanh Trạch chưa bao giờ chật vật như vậy, khóe miệng hắn tràn ra vết máu đỏ tươi, ánh mắt giống như ác quỷ mà trừng Sở Thiên Hoàng.
“Đừng nhìn ta như vậy.” Sở Thiên Hoàng cười nói: “Bởi vì An Tức không có thuốc giải.”
“…” Trong nháy mắt, sắc mặt Chúc Thanh Trạch trắng bệch, môi run run, không nói nên lời, ánh mắt ảm đạm vì tuyệt vọng — hắn thật sự sẽ mất nàng sao.
“Nhưng trên thế giới này vẫn có người có thể cứu được nàng.” Sở Thiên Hoàng bắt đầu dụ dỗ.
“Ai?” Giọng Chúc Thanh Trạch tối tăm vô cùng… Hắn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó.
“Cố Lân Đường — hay nói đúng hơn là cành hoa quế của Cố Lân Đường.” Sở Thiên Hoàng chậm rãi lên tiếng: “Chỉ có vị bằng hữu kia của ngươi… mới có thể cứu được người ngươi yêu.”
“Nằm mơ!” Chúc Thanh Trạch từ chối không chút do dự.
“Ngươi thật sự để nàng cứ thống khổ như vậy mà chết sao.” Sở Thiên Hoàng nói: “Trong bụng nàng không phải là còn có cốt nhục của ngươi sao… Chúc Thanh Trạch, chẳng lẽ ngươi cứ để mặc cho nàng thống khổ mà chết sao?”
Trước đó, Chúc Thanh Trạch chưa từng nghe nói đến có loại độc nào tên là An Tức. Hắn không biết thống khổ mà chết trong miệng Sở Thiên Hoàng rốt cuộc là chỉ cái gì, nhưng hắn đã sinh ra dự cảm không hay.
“Trở về suy nghĩ lại thật kỹ đi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nếu ngươi đã suy nghĩ kỹ, có thể tới tìm ta.”
Nhìn Sở Thiên Hoàng trước mặt, Chúc Thanh Trạch hận không thể xông lên ăn thịt nhai xương Sở Thiên Hoàng — Hắn biết thế lực Sở Thiên Hoàng lớn bao nhiêu, thậm chí đoán được có một vài thế lực, môn phái hùng hậu trên giang hồ đều có dính dáng đến Sở gia. Lúc trước trên giang hồ phái ra người nhiều như vậy đuổi giết Sở Thiên Hoàng, nhưng ngay cả bóng dáng của Sở Thiên Hoàng cũng không tìm thấy…
Chúc Thanh Trạch dùng tay áo lau đi vết máu bên môi, sau đó lảo đảo rời đi.
Không lâu sau, người yêu của hắn phát độc. Tinh thần Chúc Thanh Trạch như muốn hỏng mất — nữ nhân hắn yêu thương, da thịt trên người nàng bắt đầu bị bong ra. Nàng khóc nức nở nhưng vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc hài tử còn chưa ra đời của hắn.
Chúc Thanh Trạch gần như điên cuồng, hắn tìm kiếm tất cả những đại phu mình biết, nhưng câu trả lời nghe được lại là loại độc này vốn không có thuốc giải… Không, thậm chí chưa từng có người nào nghe đến tên nó.
Tên là An Tức nhưng lại làm cho người trúng độc trước khi chết đi ngay cả một phút cũng không ngủ yên.
Nữ nhân của hắn rất thông minh, nàng không cầu xin, chỉ yên lặng chịu đựng thống khổ một mình, ánh mắt kiên cường đó của nàng khiến Chúc Thanh Trạch thống khổ vô cùng. Nàng nói: Thanh Trạch, tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời thiếp chính là không thể sinh cho chàng một đứa con…
Chúc Thanh Trạch rốt cục như Sở Thiên Hoàng mong muốn, thỏa hiệp.
Hắn không thể chịu đựng nổi cảnh người yêu của hắn tiếp tục bị hành hạ tra tấn như vậy. Hắn phải cứu nàng… cho dù có phải phản bội Cố Lân Đường đi chăng nữa.
“Đây là một lựa chọn sáng suốt.” Sở Thiên Hoàng nói thế, sau đó cho hắn thuốc giảm bớt độc tính của An Tức: “An Tức không có thuốc giải, thứ thuốc ta đưa cho ngươi chỉ có thể ngăn chặn được nửa năm.”
Chúc Thanh Trạch trầm mặc không nói, cầm lọ thuốc rời đi, để lại Sở Thiên Hoàng phía sau với vẻ mặt đầy ý cười thâm trầm.
Sở gia vì muốn có được thứ mà mình muốn sẽ không từ thủ đoạn. Giống như phụ thân bọn họ – Sở Lệ Thu, không chút do dự vì theo đuổi của mình mà đánh mất tính mạng.
Cả nhà bọn họ đều là kẻ điên: dù là phụ thân hắn, hay mẹ hắn, thậm chí ngay cả bản thân…
Sở Thiên Hoàng cười xán lạn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
Sau khi Chúc Thanh Trạch giao dịch xong với Sở Thiên Hoàng liền bắt đầu chờ đợi ngày Cố Lân Đường rời Tây Vực. Mặt hắn không còn nụ cười chiêu bài ngày xưa mà là hờ hững chưa bao giờ có.
Sau đó Chúc Thanh Trạch làm theo lời Sở Thiên Hoàng phân phó, mang Cố Thiên Thụ vào Phù Dung Thiên. Hắn không chút bất ngờ khi thấy Cố Lân Đường phẩy tay áo bỏ đi, lại chỉ có thể trầm mặc mà nhìn.
Phản bội, một khi bắt đầu sẽ rất khó có thể kết thúc.
Chúc Thanh Trạch hôn lên trán nữ nhân đang say ngủ bên cạnh, không chút bất ngờ thấy miệng vết thương loang lổ trên cổ nàng.
Thống khổ mà An Tức mang lại không hề thua gì lăng trì. Chúc Thanh Trạch không thể chịu đựng được cảnh người hắn yêu thống khổ mà chết, vì thế chỉ có thể lựa chọn phản bội.
Dù vậy, Chúc Thanh Trạch vẫn muốn Sở Thiên Hoàng phải trả giá đắt — một cái giá thật đắt.
Có người, bề ngoài thì tao nhã nhưng tâm tư lại cứng cỏi như sắt thép.
Mà Chúc Thanh Trạch lại chính là một người như thế. Hắn nhẹ nhàng cầm lọn tóc người yêu, sau đó dùng dao cắt đi, bỏ vào trong ngực mình.
Sống hay chết, có đôi khi đó là một giới hạn vi diệu.
Lần thứ hai Cố Thiên Thụ gặp Chúc Thanh Trạch là lúc chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày tổ chức lễ hội.
Người bạn tốt này của hắn sau cái ngày ở Phù Dung Thiên liền mạc danh kỳ diệu biến mất. Cũng không biết có thật là có việc gấp hay là sợ mình trách tội. Chẳng qua lúc trước Cố Thiên Thụ còn thấy bất bình vì thiếu niên nọ bị ép buộc nhưng giờ đã sớm bị Phó Thạch Kính phá hủy không còn một mảnh… Bởi thế, lúc này nhìn thấy Chúc Thanh Trạch cũng không còn thấy không thoải mái nữa.
Chúc Thanh Trạch mặc một thân màu xanh, trong tay ôm một chậu hoa đào xinh đẹp. Vừa nhìn thấy Cố Thiên Thụ liền nở một nụ cười xán lạn: “Lân Đường, ta tìm ngươi mãi.”
“…” Được rồi, sau khi nghe những lời này, Cố Thiên Thụ đột nhiên nhớ tới thuộc tính nói nhiều của Chúc Thanh Trạch. Khóe miệng hắn nhếch lên một độ cong, không đáp lại.
“Ngươi còn giận ta sao.” Chúc Thanh Trạch đáng thương nhìn Cố Thiên Thụ: “Ta nhận sai còn không được sao…”
“…” Cố Thiên Thụ cảm thấy thật ra Chúc Thanh Trạch cũng không có gì đáng trách. Điều duy nhất đáng trách ở tên này chính là nói quá nhiều… Nhiều đến nỗi mình cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Ngươi xem, hoa đào này là ta đặc biệt vì ngươi mà tìm đó.” Chúc Thanh Trạch nói: “Ngươi thích không?”
Không biết làm sao mà Chúc Thanh Trạch có được chậu hoa này. Chậu hoa đào trong tay hắn có màu sắc hiếm hoi: phấn hồng, hồng nhạt, hồng đậm, đỏ thẫm. Màu sắc được sắp xếp từ nhạt sang đậm, cực kỳ hi hữu.
“Vất vả lắm ta mới kiếm ra đó.” Chúc Thanh Trạch nói: “Vội vã mang tới chuộc tội…”
“Ta không giận.” Cố Thiên Thụ trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Cảm ơn.”
Vẫn đứng sau lưng Cố Thiên Thụ, sau khi Vân Đình nghe thấy Cố Thiên Thụ nói lời cảm ơn, mới tiến lên một bước nhận lấy chậu hoa đào trên tay Chúc Thanh Trạch.
“Lân Đường, ta còn tưởng chuyện ngươi nói tới Xuân Viên là trò đùa nữa chứ.” Chúc Thanh Trạch thấy Cố Thiên Thụ quả thật không giận, lúc này mới thả lỏng một hơi, ngồi xuống bên người Cố Thiên Thụ bắt đầu không kiêng nể gì ăn điểm tâm mà Vân Đình chuẩn bị cho Cố Thiên Thụ: “Không ngờ ngươi đến thật… Thế nào, coi trọng ai sao?”
“…” Cố Thiên Thụ uống trà, liếc nhìn đĩa điểm tâm không còn nhiều, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ khó chịu — Mỗi ngày Vân Đình chỉ chuẩn bị cho hắn một đĩa nhỏ mà tên Chúc Thanh Trạch này lại dám gần ăn hết của hắn!
“… Khụ…” Không biết có phải do ánh mắt oán niệm của Cố Thiên Thụ quá mạnh mẽ hay không, tay Chúc Thanh Trạch chậm lại, còn nói thầm hai tiếng: “Lân Đường, ngươi đúng là càng ngày càng keo kiệt…”
“…” Ta keo kiệt đó thì sao, có ngon thì tới cắn ta đi! Ánh mắt Cố Thiên Thụ tỏ vẻ đúng lý hợp tình.
“Rồi rồi.” Chúc Thanh Trạch thực không có cốt khí rút lui: “Không ăn thì không ăn…”
“…” Hừ! Cố Thiên Thụ cầm lấy một miếng mứt mận bỏ vào miệng.
“Hai ngày nữa chúng ta cùng đến lễ hội có được không?” Chúc Thanh Trạch nói: “Coi như là nể mặt chậu hoa đào ta đưa cho ngươi, đồng ý đi mà…”
“Ờ.” Cố Thiên Thụ cảm thấy đi cùng Chúc Thanh Trạch cũng không có gì, vì thế đồng ý.
“Tốt quá!” Chúc Thanh Trạch hiển nhiên không ngờ Cố Thiên Thụ lại dễ nói chuyện đến vậy, hắn vô cùng vui vẻ nở nụ cười, còn thực không biết xấu hổ nói với Vân Đình: “Vân Đình, ngươi làm mứt ngon thật, có thể làm cho ta một ít mang về không?”
Vân Đình nhìn Cố Thiên Thụ.
“…” Tuy Cố Thiên Thụ không muốn nhưng vẫn gật đầu. Được rồi, cho dù Chúc Thanh Trạch không mang về thì mỗi ngày Vân Đình cũng chỉ cho hắn ăn có một đĩa nhỏ…
“Có thể có bằng hữu như ngươi, ta còn cầu cái gì nữa.” Chúc Thanh Trạch vừa nói vừa đứng dậy: “Vậy ba ngày sau ta tới tìm ngươi, ngươi không được cho ta leo cây đó.”
Cố Thiên Thụ lười nhìn hắn, chỉ nói với Vân Đình: “Một ít thôi.”
“…” Tôn thượng, ngài có biết ngài như vậy thật sự rất đáng yêu không. Bị manh một mặt đầy máu, Vân Đình nghĩ vậy.
“…” Cố Lân Đường, ngươi có biết ngươi như vậy thật sự rất đáng giận không. Bị chọc tức đến nỗi muốn hộc máu, Chúc Thanh Trạch nghĩ thế.
Chúc Thanh Trạch chưa bao giờ phản bội bằng hữu, cũng như hiếm khi bị phản bội. Nhưng bây giờ, hắn lại phải phá lệ.
Đời này, người mà Chúc Thanh Trạch để ý có rất nhiều, cũng cực kỳ quý trọng từng người một làm bạn ở bên cạnh mình. Vì thật sự trân quý, nên mới cực kỳ để ý.
Nhưng đến một ngày nào đó, người mà Chúc Thanh Trạch quan tâm nhất lại đứng trước ranh giới sinh tử… hắn lại không thể không làm việc mà hắn đã từng thống hận nhất — phản bội.
Thế gian có loại độc tên là An Tức*, vào thân thể sẽ như cây thuốc phiện, ngủ yên cho đến khi độc xâm nhập vào xương cốt thì chết.
* An Tức: ngủ yên
Chúc Thanh Trạch có rất nhiều tri kỷ, nhưng người yêu lại chỉ có một. Khi người kia trúng phải loại độc khó giải, trong lúc nhất thời Chúc Thanh Trạch căn bản không thể chấp nhận được sự thật này.
Người hạ độc tên là Sở Thiên Hoàng, là chưởng môn đời này của Sở gia.
Ngay khi biết nữ nhân mình yêu trúng độc, Chúc Thanh Trạch không chút do dự đi tìm Sở Thiên Hoàng đánh một trận — Kết quả, đương nhiên là thua. Võ công của hắn với Sở Thiên Hoàng kém nhau quá xa, thậm chí ngay cả lực phản kháng lại cũng không có.
“Ngươi đương nhiên không giết được ta.” Sau khi đánh bại Chúc Thanh Trạch, Sở Thiên Hoàng lại không có giết hắn ngay lập tức mà đứng trước mặt hắn đưa ra một giao dịch khiến Chúc Thanh Trạch phải cắn răng đồng ý: “Huống chi cho dù ngươi có giết được ta, ngươi cũng không cứu được nàng.”
“…” Chúc Thanh Trạch chưa bao giờ chật vật như vậy, khóe miệng hắn tràn ra vết máu đỏ tươi, ánh mắt giống như ác quỷ mà trừng Sở Thiên Hoàng.
“Đừng nhìn ta như vậy.” Sở Thiên Hoàng cười nói: “Bởi vì An Tức không có thuốc giải.”
“…” Trong nháy mắt, sắc mặt Chúc Thanh Trạch trắng bệch, môi run run, không nói nên lời, ánh mắt ảm đạm vì tuyệt vọng — hắn thật sự sẽ mất nàng sao.
“Nhưng trên thế giới này vẫn có người có thể cứu được nàng.” Sở Thiên Hoàng bắt đầu dụ dỗ.
“Ai?” Giọng Chúc Thanh Trạch tối tăm vô cùng… Hắn đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó.
“Cố Lân Đường — hay nói đúng hơn là cành hoa quế của Cố Lân Đường.” Sở Thiên Hoàng chậm rãi lên tiếng: “Chỉ có vị bằng hữu kia của ngươi… mới có thể cứu được người ngươi yêu.”
“Nằm mơ!” Chúc Thanh Trạch từ chối không chút do dự.
“Ngươi thật sự để nàng cứ thống khổ như vậy mà chết sao.” Sở Thiên Hoàng nói: “Trong bụng nàng không phải là còn có cốt nhục của ngươi sao… Chúc Thanh Trạch, chẳng lẽ ngươi cứ để mặc cho nàng thống khổ mà chết sao?”
Trước đó, Chúc Thanh Trạch chưa từng nghe nói đến có loại độc nào tên là An Tức. Hắn không biết thống khổ mà chết trong miệng Sở Thiên Hoàng rốt cuộc là chỉ cái gì, nhưng hắn đã sinh ra dự cảm không hay.
“Trở về suy nghĩ lại thật kỹ đi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Nếu ngươi đã suy nghĩ kỹ, có thể tới tìm ta.”
Nhìn Sở Thiên Hoàng trước mặt, Chúc Thanh Trạch hận không thể xông lên ăn thịt nhai xương Sở Thiên Hoàng — Hắn biết thế lực Sở Thiên Hoàng lớn bao nhiêu, thậm chí đoán được có một vài thế lực, môn phái hùng hậu trên giang hồ đều có dính dáng đến Sở gia. Lúc trước trên giang hồ phái ra người nhiều như vậy đuổi giết Sở Thiên Hoàng, nhưng ngay cả bóng dáng của Sở Thiên Hoàng cũng không tìm thấy…
Chúc Thanh Trạch dùng tay áo lau đi vết máu bên môi, sau đó lảo đảo rời đi.
Không lâu sau, người yêu của hắn phát độc. Tinh thần Chúc Thanh Trạch như muốn hỏng mất — nữ nhân hắn yêu thương, da thịt trên người nàng bắt đầu bị bong ra. Nàng khóc nức nở nhưng vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc hài tử còn chưa ra đời của hắn.
Chúc Thanh Trạch gần như điên cuồng, hắn tìm kiếm tất cả những đại phu mình biết, nhưng câu trả lời nghe được lại là loại độc này vốn không có thuốc giải… Không, thậm chí chưa từng có người nào nghe đến tên nó.
Tên là An Tức nhưng lại làm cho người trúng độc trước khi chết đi ngay cả một phút cũng không ngủ yên.
Nữ nhân của hắn rất thông minh, nàng không cầu xin, chỉ yên lặng chịu đựng thống khổ một mình, ánh mắt kiên cường đó của nàng khiến Chúc Thanh Trạch thống khổ vô cùng. Nàng nói: Thanh Trạch, tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời thiếp chính là không thể sinh cho chàng một đứa con…
Chúc Thanh Trạch rốt cục như Sở Thiên Hoàng mong muốn, thỏa hiệp.
Hắn không thể chịu đựng nổi cảnh người yêu của hắn tiếp tục bị hành hạ tra tấn như vậy. Hắn phải cứu nàng… cho dù có phải phản bội Cố Lân Đường đi chăng nữa.
“Đây là một lựa chọn sáng suốt.” Sở Thiên Hoàng nói thế, sau đó cho hắn thuốc giảm bớt độc tính của An Tức: “An Tức không có thuốc giải, thứ thuốc ta đưa cho ngươi chỉ có thể ngăn chặn được nửa năm.”
Chúc Thanh Trạch trầm mặc không nói, cầm lọ thuốc rời đi, để lại Sở Thiên Hoàng phía sau với vẻ mặt đầy ý cười thâm trầm.
Sở gia vì muốn có được thứ mà mình muốn sẽ không từ thủ đoạn. Giống như phụ thân bọn họ – Sở Lệ Thu, không chút do dự vì theo đuổi của mình mà đánh mất tính mạng.
Cả nhà bọn họ đều là kẻ điên: dù là phụ thân hắn, hay mẹ hắn, thậm chí ngay cả bản thân…
Sở Thiên Hoàng cười xán lạn, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
Sau khi Chúc Thanh Trạch giao dịch xong với Sở Thiên Hoàng liền bắt đầu chờ đợi ngày Cố Lân Đường rời Tây Vực. Mặt hắn không còn nụ cười chiêu bài ngày xưa mà là hờ hững chưa bao giờ có.
Sau đó Chúc Thanh Trạch làm theo lời Sở Thiên Hoàng phân phó, mang Cố Thiên Thụ vào Phù Dung Thiên. Hắn không chút bất ngờ khi thấy Cố Lân Đường phẩy tay áo bỏ đi, lại chỉ có thể trầm mặc mà nhìn.
Phản bội, một khi bắt đầu sẽ rất khó có thể kết thúc.
Chúc Thanh Trạch hôn lên trán nữ nhân đang say ngủ bên cạnh, không chút bất ngờ thấy miệng vết thương loang lổ trên cổ nàng.
Thống khổ mà An Tức mang lại không hề thua gì lăng trì. Chúc Thanh Trạch không thể chịu đựng được cảnh người hắn yêu thống khổ mà chết, vì thế chỉ có thể lựa chọn phản bội.
Dù vậy, Chúc Thanh Trạch vẫn muốn Sở Thiên Hoàng phải trả giá đắt — một cái giá thật đắt.
Có người, bề ngoài thì tao nhã nhưng tâm tư lại cứng cỏi như sắt thép.
Mà Chúc Thanh Trạch lại chính là một người như thế. Hắn nhẹ nhàng cầm lọn tóc người yêu, sau đó dùng dao cắt đi, bỏ vào trong ngực mình.
Sống hay chết, có đôi khi đó là một giới hạn vi diệu.
Lần thứ hai Cố Thiên Thụ gặp Chúc Thanh Trạch là lúc chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày tổ chức lễ hội.
Người bạn tốt này của hắn sau cái ngày ở Phù Dung Thiên liền mạc danh kỳ diệu biến mất. Cũng không biết có thật là có việc gấp hay là sợ mình trách tội. Chẳng qua lúc trước Cố Thiên Thụ còn thấy bất bình vì thiếu niên nọ bị ép buộc nhưng giờ đã sớm bị Phó Thạch Kính phá hủy không còn một mảnh… Bởi thế, lúc này nhìn thấy Chúc Thanh Trạch cũng không còn thấy không thoải mái nữa.
Chúc Thanh Trạch mặc một thân màu xanh, trong tay ôm một chậu hoa đào xinh đẹp. Vừa nhìn thấy Cố Thiên Thụ liền nở một nụ cười xán lạn: “Lân Đường, ta tìm ngươi mãi.”
“…” Được rồi, sau khi nghe những lời này, Cố Thiên Thụ đột nhiên nhớ tới thuộc tính nói nhiều của Chúc Thanh Trạch. Khóe miệng hắn nhếch lên một độ cong, không đáp lại.
“Ngươi còn giận ta sao.” Chúc Thanh Trạch đáng thương nhìn Cố Thiên Thụ: “Ta nhận sai còn không được sao…”
“…” Cố Thiên Thụ cảm thấy thật ra Chúc Thanh Trạch cũng không có gì đáng trách. Điều duy nhất đáng trách ở tên này chính là nói quá nhiều… Nhiều đến nỗi mình cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Ngươi xem, hoa đào này là ta đặc biệt vì ngươi mà tìm đó.” Chúc Thanh Trạch nói: “Ngươi thích không?”
Không biết làm sao mà Chúc Thanh Trạch có được chậu hoa này. Chậu hoa đào trong tay hắn có màu sắc hiếm hoi: phấn hồng, hồng nhạt, hồng đậm, đỏ thẫm. Màu sắc được sắp xếp từ nhạt sang đậm, cực kỳ hi hữu.
“Vất vả lắm ta mới kiếm ra đó.” Chúc Thanh Trạch nói: “Vội vã mang tới chuộc tội…”
“Ta không giận.” Cố Thiên Thụ trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Cảm ơn.”
Vẫn đứng sau lưng Cố Thiên Thụ, sau khi Vân Đình nghe thấy Cố Thiên Thụ nói lời cảm ơn, mới tiến lên một bước nhận lấy chậu hoa đào trên tay Chúc Thanh Trạch.
“Lân Đường, ta còn tưởng chuyện ngươi nói tới Xuân Viên là trò đùa nữa chứ.” Chúc Thanh Trạch thấy Cố Thiên Thụ quả thật không giận, lúc này mới thả lỏng một hơi, ngồi xuống bên người Cố Thiên Thụ bắt đầu không kiêng nể gì ăn điểm tâm mà Vân Đình chuẩn bị cho Cố Thiên Thụ: “Không ngờ ngươi đến thật… Thế nào, coi trọng ai sao?”
“…” Cố Thiên Thụ uống trà, liếc nhìn đĩa điểm tâm không còn nhiều, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ khó chịu — Mỗi ngày Vân Đình chỉ chuẩn bị cho hắn một đĩa nhỏ mà tên Chúc Thanh Trạch này lại dám gần ăn hết của hắn!
“… Khụ…” Không biết có phải do ánh mắt oán niệm của Cố Thiên Thụ quá mạnh mẽ hay không, tay Chúc Thanh Trạch chậm lại, còn nói thầm hai tiếng: “Lân Đường, ngươi đúng là càng ngày càng keo kiệt…”
“…” Ta keo kiệt đó thì sao, có ngon thì tới cắn ta đi! Ánh mắt Cố Thiên Thụ tỏ vẻ đúng lý hợp tình.
“Rồi rồi.” Chúc Thanh Trạch thực không có cốt khí rút lui: “Không ăn thì không ăn…”
“…” Hừ! Cố Thiên Thụ cầm lấy một miếng mứt mận bỏ vào miệng.
“Hai ngày nữa chúng ta cùng đến lễ hội có được không?” Chúc Thanh Trạch nói: “Coi như là nể mặt chậu hoa đào ta đưa cho ngươi, đồng ý đi mà…”
“Ờ.” Cố Thiên Thụ cảm thấy đi cùng Chúc Thanh Trạch cũng không có gì, vì thế đồng ý.
“Tốt quá!” Chúc Thanh Trạch hiển nhiên không ngờ Cố Thiên Thụ lại dễ nói chuyện đến vậy, hắn vô cùng vui vẻ nở nụ cười, còn thực không biết xấu hổ nói với Vân Đình: “Vân Đình, ngươi làm mứt ngon thật, có thể làm cho ta một ít mang về không?”
Vân Đình nhìn Cố Thiên Thụ.
“…” Tuy Cố Thiên Thụ không muốn nhưng vẫn gật đầu. Được rồi, cho dù Chúc Thanh Trạch không mang về thì mỗi ngày Vân Đình cũng chỉ cho hắn ăn có một đĩa nhỏ…
“Có thể có bằng hữu như ngươi, ta còn cầu cái gì nữa.” Chúc Thanh Trạch vừa nói vừa đứng dậy: “Vậy ba ngày sau ta tới tìm ngươi, ngươi không được cho ta leo cây đó.”
Cố Thiên Thụ lười nhìn hắn, chỉ nói với Vân Đình: “Một ít thôi.”
“…” Tôn thượng, ngài có biết ngài như vậy thật sự rất đáng yêu không. Bị manh một mặt đầy máu, Vân Đình nghĩ vậy.
“…” Cố Lân Đường, ngươi có biết ngươi như vậy thật sự rất đáng giận không. Bị chọc tức đến nỗi muốn hộc máu, Chúc Thanh Trạch nghĩ thế.
Bình luận facebook