Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 117
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Beta: Đào Sindy
Chính là hai năm nay, Phùng gia nghèo túng, chi phí ăn mặc giảm sút. Chuyện trong nhà, nàng ta không quan tâm, cũng không tham dự vào sinh hoạt trong nhà. Đôi tay của Phùng Hi vẫn rất non, khuôn mặt nàng ta vẫn trắng nõn mịn màng như trước... Mặt như vậy, nếu chịu lực mạnh đánh xuống, tất nhiên sẽ sưng lên thật to.
Nếu người ngang hàng dám ra tay đánh nàng ta như vậy, đương nhiên Phùng Hi sẽ đánh lại. Nhưng trước mặt là mẫu thân của Bùi Trạch, là bà bà (mẹ chồng) của nàng ta, nàng ta không dám đánh lại, đành phải căm phẫn nhìn sang: "Dựa vào đâu mà đánh ta?"
Dương thị không đáp lại nàng ta, đổi tay khác lại tát một cái, làm nàng ta trái phải đối xứng. Đánh xong, dường như ngại bẩn, rút khăn thêu ra xoa xoa tay: "Còn dám hỏi dựa vào đâu, nghĩ lại xem mình đã làm chuyện đê tiện thối nát gì."
Hai bên má Phùng Hi đều đau rát, nàng ta thật sự muốn đánh chết bà bà ác độc này, nhưng không dám, đành khóc.
Vừa nãy phụ tử Bùi gia cũng cảm thấy không đúng, sau khi hai người trao đổi ánh mắt, vẫn quyết định đi vào bên trong viện xem một chút, còn chưa đi đến nơi đã đụng phải tiểu nha hoàn vốn nên phục vụ ở trong viện.
"Lão gia, đại thiếu gia, mau đi nhìn xem đi, phu nhân đang ra tay với thiếu phu nhân."
Mấy người phụ tử bọn họ đi qua, thị thiếp của Bùi Hoảng cũng nghe thấy động tĩnh đi ra xem náo nhiệt, còn có thứ tỷ con thứ ra xem. Bùi Hoảng liếc các nàng một cái, ánh mắt ép người lùi lại, sau đó mới đi đến bên cạnh Dương thị: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có việc gì không thể nói, để bà phải ra tay?"
Vốn Dương thị có đầy bụng xấu hổ oan ức. Coi như phu già nghèo túng, nhưng vẫn có không ít gia tư gia tài. Lão gia lo miệng ăn núi lở, lại đi đặt mua ruộng đất, còn tìm cách tham gia vào mấy chuyện mua bán kiếm tiền, chi phí ăn mặc trong nhà không thiếu.
Trong nhà đã không thiếu điều này, thân tức phụ lại vì ít đồ như vậy mà làm trộm, loại chuyện này nghĩ lại thấy xấu hổ chết người.
Bà ta lại hung dữ nhìn Phùng Hi một cái, mới quái gở nói: "Làm gì nữa? Phụ tử các người còn cảm thấy ta không nói đạo lý? Cũng bởi vì thứ không biết xấu hổ này, ta đây ở trong cung bị Hi Quý phi nói đến mức không ngóc đầu lên được. Ta rất hối hận, lúc trước chọn ai không chọn, lại chọn người ngu xuẩn, lòng dạ độc ác, đức hạnh bại hoại như vậy, còn vì nàng ta mà đi xin ý chỉ tứ hôn."
Nhớ lại nhi tử Bùi Trạch và Phùng Hi là do Thái hậu ban hôn, Dương thị không khỏi muốn khóc. Thái hậu ban hôn, dù hai người nhìn nhau phát ghét cũng không có cách nào tách ra được, không hòa ly được, cũng không hưu thê được. Nghĩ đến cả đời này Trạch Nhi phải buộc cùng một chỗ với người như thế, Dương thị cực kì khó chịu. Bà ta rất muốn làm ầm ĩ đến Phùng gia, hỏi xem rốt cuộc Phùng Khánh Dư và Từ thị dạy nữ nhi thế nào? Sao lại nuôi ra một đứa trộm thế được?
Nhưng bà ta cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không dám thật sự làm ầm lên. Kể một ngàn nói một vạn đứa không biết xấu hổ này là tức phụ nhà mình, càng làm ầm ĩ, quý phủ lại càng khó chống đỡ nổi.
Bùi Hoảng và Bùi Trạch đều trở nên khẩn trương, đã thế Phùng Hi đang che mặt khóc nức nở cũng luống cuống. Nghĩ lại gần đây nàng ta đã làm việc trái với lương tâm, là lần đó. Lúc ấy cho rằng Phùng Nguyên không có khả năng làm ầm ĩ, nếu làm ầm lên thì nàng ta cũng bị hủy danh tiếng. Chẳng lẽ nàng ta vào cung tìm Phùng Niệm tố cáo mình sao? Trong lòng Phùng Hi cầu gia gia khấn nãi nãi, chỉ hi vọng Dương thị nổi giận không phải vì chuyện này.
Kết quả thì sao? Sợ cái gì thì cái đó đến.
Dương thị vẫy tay cho nô tài lui ra, sau đó giơ tay lên chỉ vào Phùng Hi: "Ông hỏi nàng ta đi, để chính nàng ta nói trước khi nàng ta gả đến đây đã làm chuyện không biết xấu hổ gì!"
"Ta không, ta không làm!"
"Ngươi không nói đúng không? Được, ta nói. Người này không biết xấu hổ, trộm một hộp đồ trang sức của thân muội muội. Bên kia không thuận theo, làm ầm ĩ trước mặt Quý phi. Quý phi nói những thứ đó là do nàng đưa cho Phùng Nguyên, để nàng ta tự cầm về."
...
...
Hai phụ tử Bùi gia nghe mà choáng váng.
"Bà nói nàng trộm trang sức của muội muội trong nhà?"
"Ta không làm!"
"Được, nếu ngươi không làm, ta đây để người ta lên nha môn giải oan. Cho dù nhà chúng ta nghèo túng, cũng không thể tùy tiện để người ta làm nhục."
Dương thị dứt lời, giả vờ định ra ngoài. Phùng Hi giật mình, níu người lại.
"Chẳng phải ngươi nói không trộm sao? Ngươi kéo ta làm gì?"
"Ta không trộm, ta đã sớm nói qua với nàng rồi. Ta phải thành thân, đã thế không thể nào mang thêm mấy bộ trang sức ư? Nàng không thiếu mấy thứ đó, nàng cũng thân với trong cung, trong cung sẽ còn thưởng nàng nhiều, lấy quyền này cho ta thêm trang sức. Đã làm như vậy, nàng ta còn làm ầm ĩ đến trong cung, còn dám xưng là thân muội muội của ta!"
Một câu này khiến tam quan của Dương thị sụp đổ. Có lẽ là do lời này quá vô sỉ, nàng chết lặng một chút, thậm chỉ không có nổi sức lực để đánh tiếp. Dương thị nhắm mắt lại, nói với bản thân đừng vội, sau này còn rất nhiều cơ hội để trừng trị nàng ta, việc cấp bách trước mắt là giải quyết xong chuyện này.
"Bây giờ ngươi lập tức trả đồ lại, trả đồ còn nguyên vẹn trở lại."
"Vậy ta rất mất mặt..."
"Sĩ diện thì đừng làm trộm, làm trộm bị người ta chế nhạo là đáng đời. Tốt nhất ngươi nhanh chóng trả đồ lại, ta mặc kệ ngươi bịa như thế nào, nhất định phải bịa lời giải thích hợp lí cho ta. Ngươi không biết xấu hổ, cũng đừng liên lụy đến nhi tử của ta."
Dương thị nói xong xoay người rời khỏi, trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay chịu kích thích quá lớn, nàng không chỉ khó chịu trong lòng, đầu óc cũng ong ong.
Nàng rời đi trước, không bao lâu sau Bùi Hoảng cũng đi ra. Trong phòng chỉ còn lại Phùng Hi và Bùi Trạch. Vừa rồi Bùi Trạch không lên tiếng, lúc này trầm mặt đi đến trước Phùng Hi: "Ta chỉ nghĩ ngươi quen nuông chiều nịnh nọt hư vinh, không
Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Beta: Đào Sindy
Chính là hai năm nay, Phùng gia nghèo túng, chi phí ăn mặc giảm sút. Chuyện trong nhà, nàng ta không quan tâm, cũng không tham dự vào sinh hoạt trong nhà. Đôi tay của Phùng Hi vẫn rất non, khuôn mặt nàng ta vẫn trắng nõn mịn màng như trước... Mặt như vậy, nếu chịu lực mạnh đánh xuống, tất nhiên sẽ sưng lên thật to.
Nếu người ngang hàng dám ra tay đánh nàng ta như vậy, đương nhiên Phùng Hi sẽ đánh lại. Nhưng trước mặt là mẫu thân của Bùi Trạch, là bà bà (mẹ chồng) của nàng ta, nàng ta không dám đánh lại, đành phải căm phẫn nhìn sang: "Dựa vào đâu mà đánh ta?"
Dương thị không đáp lại nàng ta, đổi tay khác lại tát một cái, làm nàng ta trái phải đối xứng. Đánh xong, dường như ngại bẩn, rút khăn thêu ra xoa xoa tay: "Còn dám hỏi dựa vào đâu, nghĩ lại xem mình đã làm chuyện đê tiện thối nát gì."
Hai bên má Phùng Hi đều đau rát, nàng ta thật sự muốn đánh chết bà bà ác độc này, nhưng không dám, đành khóc.
Vừa nãy phụ tử Bùi gia cũng cảm thấy không đúng, sau khi hai người trao đổi ánh mắt, vẫn quyết định đi vào bên trong viện xem một chút, còn chưa đi đến nơi đã đụng phải tiểu nha hoàn vốn nên phục vụ ở trong viện.
"Lão gia, đại thiếu gia, mau đi nhìn xem đi, phu nhân đang ra tay với thiếu phu nhân."
Mấy người phụ tử bọn họ đi qua, thị thiếp của Bùi Hoảng cũng nghe thấy động tĩnh đi ra xem náo nhiệt, còn có thứ tỷ con thứ ra xem. Bùi Hoảng liếc các nàng một cái, ánh mắt ép người lùi lại, sau đó mới đi đến bên cạnh Dương thị: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có việc gì không thể nói, để bà phải ra tay?"
Vốn Dương thị có đầy bụng xấu hổ oan ức. Coi như phu già nghèo túng, nhưng vẫn có không ít gia tư gia tài. Lão gia lo miệng ăn núi lở, lại đi đặt mua ruộng đất, còn tìm cách tham gia vào mấy chuyện mua bán kiếm tiền, chi phí ăn mặc trong nhà không thiếu.
Trong nhà đã không thiếu điều này, thân tức phụ lại vì ít đồ như vậy mà làm trộm, loại chuyện này nghĩ lại thấy xấu hổ chết người.
Bà ta lại hung dữ nhìn Phùng Hi một cái, mới quái gở nói: "Làm gì nữa? Phụ tử các người còn cảm thấy ta không nói đạo lý? Cũng bởi vì thứ không biết xấu hổ này, ta đây ở trong cung bị Hi Quý phi nói đến mức không ngóc đầu lên được. Ta rất hối hận, lúc trước chọn ai không chọn, lại chọn người ngu xuẩn, lòng dạ độc ác, đức hạnh bại hoại như vậy, còn vì nàng ta mà đi xin ý chỉ tứ hôn."
Nhớ lại nhi tử Bùi Trạch và Phùng Hi là do Thái hậu ban hôn, Dương thị không khỏi muốn khóc. Thái hậu ban hôn, dù hai người nhìn nhau phát ghét cũng không có cách nào tách ra được, không hòa ly được, cũng không hưu thê được. Nghĩ đến cả đời này Trạch Nhi phải buộc cùng một chỗ với người như thế, Dương thị cực kì khó chịu. Bà ta rất muốn làm ầm ĩ đến Phùng gia, hỏi xem rốt cuộc Phùng Khánh Dư và Từ thị dạy nữ nhi thế nào? Sao lại nuôi ra một đứa trộm thế được?
Nhưng bà ta cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, không dám thật sự làm ầm lên. Kể một ngàn nói một vạn đứa không biết xấu hổ này là tức phụ nhà mình, càng làm ầm ĩ, quý phủ lại càng khó chống đỡ nổi.
Bùi Hoảng và Bùi Trạch đều trở nên khẩn trương, đã thế Phùng Hi đang che mặt khóc nức nở cũng luống cuống. Nghĩ lại gần đây nàng ta đã làm việc trái với lương tâm, là lần đó. Lúc ấy cho rằng Phùng Nguyên không có khả năng làm ầm ĩ, nếu làm ầm lên thì nàng ta cũng bị hủy danh tiếng. Chẳng lẽ nàng ta vào cung tìm Phùng Niệm tố cáo mình sao? Trong lòng Phùng Hi cầu gia gia khấn nãi nãi, chỉ hi vọng Dương thị nổi giận không phải vì chuyện này.
Kết quả thì sao? Sợ cái gì thì cái đó đến.
Dương thị vẫy tay cho nô tài lui ra, sau đó giơ tay lên chỉ vào Phùng Hi: "Ông hỏi nàng ta đi, để chính nàng ta nói trước khi nàng ta gả đến đây đã làm chuyện không biết xấu hổ gì!"
"Ta không, ta không làm!"
"Ngươi không nói đúng không? Được, ta nói. Người này không biết xấu hổ, trộm một hộp đồ trang sức của thân muội muội. Bên kia không thuận theo, làm ầm ĩ trước mặt Quý phi. Quý phi nói những thứ đó là do nàng đưa cho Phùng Nguyên, để nàng ta tự cầm về."
...
...
Hai phụ tử Bùi gia nghe mà choáng váng.
"Bà nói nàng trộm trang sức của muội muội trong nhà?"
"Ta không làm!"
"Được, nếu ngươi không làm, ta đây để người ta lên nha môn giải oan. Cho dù nhà chúng ta nghèo túng, cũng không thể tùy tiện để người ta làm nhục."
Dương thị dứt lời, giả vờ định ra ngoài. Phùng Hi giật mình, níu người lại.
"Chẳng phải ngươi nói không trộm sao? Ngươi kéo ta làm gì?"
"Ta không trộm, ta đã sớm nói qua với nàng rồi. Ta phải thành thân, đã thế không thể nào mang thêm mấy bộ trang sức ư? Nàng không thiếu mấy thứ đó, nàng cũng thân với trong cung, trong cung sẽ còn thưởng nàng nhiều, lấy quyền này cho ta thêm trang sức. Đã làm như vậy, nàng ta còn làm ầm ĩ đến trong cung, còn dám xưng là thân muội muội của ta!"
Một câu này khiến tam quan của Dương thị sụp đổ. Có lẽ là do lời này quá vô sỉ, nàng chết lặng một chút, thậm chỉ không có nổi sức lực để đánh tiếp. Dương thị nhắm mắt lại, nói với bản thân đừng vội, sau này còn rất nhiều cơ hội để trừng trị nàng ta, việc cấp bách trước mắt là giải quyết xong chuyện này.
"Bây giờ ngươi lập tức trả đồ lại, trả đồ còn nguyên vẹn trở lại."
"Vậy ta rất mất mặt..."
"Sĩ diện thì đừng làm trộm, làm trộm bị người ta chế nhạo là đáng đời. Tốt nhất ngươi nhanh chóng trả đồ lại, ta mặc kệ ngươi bịa như thế nào, nhất định phải bịa lời giải thích hợp lí cho ta. Ngươi không biết xấu hổ, cũng đừng liên lụy đến nhi tử của ta."
Dương thị nói xong xoay người rời khỏi, trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay chịu kích thích quá lớn, nàng không chỉ khó chịu trong lòng, đầu óc cũng ong ong.
Nàng rời đi trước, không bao lâu sau Bùi Hoảng cũng đi ra. Trong phòng chỉ còn lại Phùng Hi và Bùi Trạch. Vừa rồi Bùi Trạch không lên tiếng, lúc này trầm mặt đi đến trước Phùng Hi: "Ta chỉ nghĩ ngươi quen nuông chiều nịnh nọt hư vinh, không
Bình luận facebook