• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế (3 Viewers)

  • Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế - Chương 40

Đặt tay lên trán Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên khẽ niệm chú pháp rồi từ trên đó rút xuống một luồng khí đen hư hư thực thực đầy yêu dị, rồi sau đó lại cho nó dung hoà vào mi tâm của chính mình.


“Bản thể làm, Ác Chi Hồn chịu nha”


Bắt Ác Chi Hồn vào không gian ý thức của mình xong, Mộ Khuynh Tiên cũng không vội vào bên trong gặp hắn. Nàng nhanh chóng lấy lại thanh tỉnh rồi vùi đầu lòng Lý Thuần Quân, tinh tế cảm nhận nhiệt lượng đến từ cơ thể đối phương.


Nàng vẫn luôn muốn làm điều này.


“Bây giờ linh hồn của ngươi đã không còn hoàn chỉnh rồi… Vậy thì ta đành dùng chính mình đến bù đắp cho ngươi đi”


Mộ Khuynh Tiên nhắm mắt lại, tự chém đi phần ác bên trong mình rồi lại cho nó dung nhập vào linh hồn của Lý Thuần Quân theo cách tương tự, cốt là để bù lại chỗ thiếu sót mà nàng vừa lấy đi của hắn.


Linh hồn của hai cá thể là hoàn toàn khác nhau, vậy nên nó không thể dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ được. Một cách đơn giản mà nói thì nó cơ bản giống như cách chúng ta đem nước trộn vào xăng dầu vậy.


Hai bên nhiều nhất chỉ có thể chen nhau làm đầy thể tích linh hồn, còn chuyện dung hoà làm một thể là một chuyện không có khả năng xảy ra.


Mà cho dù có thì tỉ lệ xảy ra vẫn là rất thấp, có thể nói gần như bằng không.


“Có Ác Chi Hồn của ta bên cạnh, hắn sẽ đỡ gặp phải nguy hiểm, cũng như… Ta có thể tiện bề giám sát hắn hơn” Mộ Khuynh Tiên thầm nghĩ: “Mặc dù Thủ Hộ Chi Giới có lắp sẵn thiết bị giám sát, nhưng khi ở trong một số bí cảnh đặc thù, nó sẽ không thể truyền tính hiệu về cho ta nữa… Vậy nên, giao Ác Chi Hồn cho hắn vẫn là thượng sách”


Mộ Khuynh Tiên tự biết tâm lí của mình không được bình thường, và sở dĩ nàng cẩn thận như vậy cũng là vì nàng sợ hắn sẽ lọt vào mắt xanh của nữ nhân nào đó.


Ham muốn chiếm hữu quá lớn khiến nàng không muốn hắn rơi vào tay bất kì nữ nhân nào khác ngoài mình. Và nàng cũng không hi vọng sắp tới sẽ xảy ra bất kì chuyện gì vượt ngoài khả năng khống chế của mình…


Cho nên, cẩn thận một chút vẫn hơn.


“Nha? Nhột…”


Đang lúc tập trung suy nghĩ, nàng đột nhiên cảm nhận được thân thể của mình đang bị thứ gì đó chạm vào.


Thấy lạ, nàng vội vàng mở mắt ra liền phát hiện Lý Thuần Quân đang vô thức sờ soạng khắp nơi trên người nàng. Sau cùng, khi đã sờ đã tay, hắn liền đem nàng ôm chặt lại, hệt như một cái gối ôm vậy.


Bị sờ soạng lung tung, lại thêm cả việc mình đang ăn mặc không khác gì khoả thân, dục hoả của Mộ Khuynh Tiên nguyên bản đã yên tĩnh từ lâu liền đột nhiên âm ỉ, rồi cuối cùng bùng cháy trở lại.


Da mặt nàng đỏ lên, hơi thở lại trở nên dồn dập, và lí trí trong mắt nàng cũng dần dần sụp đổ với tốc độ mà chính nàng cũng không trở tay kịp.


“Đều tại ngươi hết! Ta trước kia không có dâm đãng như thế này!”


Kì thực, nàng biết rõ… Sở dĩ dục vọng của nàng lớn đến như vậy, hết thảy đều là do tâm lí của nàng có vấn đề.


Nếu là cặp đôi thông thường, họ sẽ phải tìm hiểu về nhau rất lâu mới bắt đầu nghĩ đến chuyện này… Nhưng mà, Yandere thì lại không giống vậy…


Cách mà một Yandere hành xử không thể áp dụng hai chữ ‘thông thường’.


“Ta mặc bộ này thật sự là sai lầm sao?” Mộ Khuynh Tiên có cảm giác phần lớn nguyên nhân khiến mình trở thành cái dạng này là từ trang phục mà ra.


Bị Lý Thuần Quân ôm chặt, kích thích mà Mộ Khuynh Tiên nhận phải cũng càng ngày càng lớn. Từ đó, một số phản ứng sinh lí đã bắt đầu xuất hiện ở khắp nơi trên cơ thể nàng, làm nàng không tự chủ nhận đến một điểm khoái cảm..


Nhưng mà…


Một điểm khoái cảm đó đã triệt để đánh sập hàng phòng tuyến cuối cùng trong tâm trí nàng.


“Xin lỗi, ta lại phải làm chuyện có lỗi với ngươi rồi”


Mộ Khuynh Tiên cười khổ rổi lập tức tự ném mình vào bên trong không gian ý thức.


Tại nơi đó, một nam nhân mặt đầy tà khí, khí chất tràn đầy sâm nhiên quỷ dị đã đứng đợi sẵn, mặt mũi cơ hồ giống Lý Thuần Quân như đúc, chỉ là… Hắn trông vô cùng tà ác vặn vẹo, không giống bản thể một tẹo nào ngoài ngoại hình.


Thấy nàng xuất hiện, Ác Chi Hồn định mở miệng hỏi gì đó nhưng trong lòng lại đột nhiên phun lên một thứ dự cảm bất an đến cùng cực.


Mộ Khuynh Tiên phất tay, một chiếc giường êm ái liền hiện ra giữa không trung. Nơi đây chính là thế giới của nàng, nàng muốn làm gì thì làm, không ai cản được.


“Mộ Khuynh Tiên, ngươi…”


Ác Chi Hồn ngờ ngợ nhận ra nàng đang muốn làm gì với mình, trên gương mặt lạnh lùng liền lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn không chút do dự liên tục lùi về phía sau, nhằm kéo dài khoảng cách với nàng.


“Bản thể của ngươi rất hư hỏng, ngươi phải thay hắn gánh chịu hoả khí của ta” Mộ Khuynh Tiên thanh âm yếu ớt nói.


Ác Chi Hồn: “???”


Mặc dù rất nghi hoặc nhưng động tác rút lui của hắn vẫn không dừng lại.


Bất quá, thật đáng tiếc là bất kể Ác Chi Hồn có chạy nhanh đến đâu, hắn vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Mộ Khuynh Tiên.


Đè hắn xuống giường, Mộ Khuynh Tiên tự tay lột sạch quần áo trên người Ác Chi Hồn. Và trong một khoảnh khắc, nàng đã thử nhìn vào trong mắt của đối phương.


Khác với đôi mắt ngập tràn tham lam cùng dục vọng của nàng lúc này, Ác Chi Hồn ngược lại sở hữu một cặp nhãn thần chỉ có sự ngờ vực cùng hoảng sợ.


Từ đó, nàng hoàn toàn có thể nhìn ra được Lý Thuần Quân căn bản chưa từng có thứ suy nghĩ đó với nàng qua một lần nào.


Ác Chi Hồn đại diện cho mặt tiêu cực, toàn bộ những cảm xúc nguyên thủy của chủ thể. Vậy nên, hắn chính là tấm gương chân thực, đại diện cho toàn bộ suy nghĩ trong lòng Lý Thuần Quân dành cho nàng.


“Ngươi chưa từng xem ta là nữ nhân…” Mộ Khuynh Tiên thất lạc vô cùng, nước mắt chảy xuống rơi lên mặt Ác Chi Hồn.


Nàng vốn dĩ đang trong trạng thái vô cùng kích động, và sự thật này chỉ khiến nàng càng thêm điên cuồng hơn.


Ác Chi Hồn đồng tử co rụt lại, tròng mắt liên tục chấn động.


Hắn rất thông minh, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra ý nghĩa đằng sau câu nói vừa rồi của Mộ Khuynh Tiên.


“Xin lỗi” Ác Chi Hồn nói khẽ.


Nhưng Mộ Khuynh Tiên lại như không hề nghe thấy đối phương đang nói gì. Nàng đã triệt để phát điên, dùng sức xé đi toàn bộ y phục trên người mình, lộ ra cỗ thân thể trắng nõn không tì vết.


Nàng mặc kệ là lần đầu của mình sẽ có cảm giác như nào, đau đớn ra sao… Bởi vì vào lúc này, nàng chỉ muốn điên cuồng hết mức có thể, phát tiết toàn bộ những ấm ức mà nàng đã nhận phải trong suốt thời gian qua.


Ác Chi Hồn thở dài, để mặc cho Mộ Khuynh Tiên mất kiểm soát làm bất cứ chuyện gì với mình tùy thích. Còn hắn… Hắn đành nằm yên ở đó gánh chịu, cũng âm thầm suy nghĩ về tương lai của mình.


Hắn đã biết được tấm lòng của nàng, và bản thể thì không… Điều này cũng có nghĩa trước khi nàng thành công công lược được bản thể, hắn hẳn là sẽ không về được.


Ngược lại… Hắn còn phải chịu cảnh bị nàng giày vò dài dài…


“Bản thể làm, Ác Chi Hồn chịu…”


“Con mẹ nó, tại sao chứ? Lão tử không phục! Cái tên đần độn đó biết chừng nào mới nhận ra chứ?”


Ác Chi Hồn có cảm giác mình xong rồi, dược hoàn cũng không cứu được.








Sáng hôm sau, Lý Thuần Quân tỉnh dậy khá sớm.


Nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên vẫn còn ngủ, hắn mỉm cười sờ đầu nàng một cái rồi lặng lẽ rời đi. Hắn không để lại cho nàng thứ gì khác ngoài một phong thư từ biệt cùng Trữ Vật Giới Chỉ được để sẵn trên bàn.


“Hẹn ngày gặp lại”


Nói xong, Lý Thuần Quân liền đóng chặt cửa phòng. Mặc dù trong lòng còn có chút bồi hồi cùng không nỡ, nhưng hắn vẫn phải rời khỏi nơi này.


Chân đạp phi kiếm, bóng dáng Lý Thuần Quân dần dần khuất dạng nơi chân trời.


Âm thầm chính là phong cách hành sự của hắn. Thậm chí đến cả chuyện hắn phải ra đi cũng không mấy ai biết được, và cũng không có ai ra mặt đưa tiễn hắn.


Lý Thuần Quân đi được khoảng nửa ngày thì Mộ Khuynh Tiên liền choàng tỉnh dậy. Nàng đảo mắt nhìn kĩ xung quanh vẫn tìm không tìm thấy bóng dáng của hắn, duy chỉ nhìn thấy không gian trữ vật cùng một phong thư từ biệt đã được để sẵn trên bàn.


Đọc sơ qua nội dung một chút, Mộ Khuynh Tiên liền cười lạnh đem nó đốt thành tro.


Lý Thuần Quân vẫn luôn coi mình như mẹ nàng vậy, toàn căn dặn đủ chuyện không đâu.


Lại nhìn đến chỗ chiếc nhẫn, bên trong chứa đựng cơ hồ toàn bộ số linh thạch mà Lý Thuần Quân đã đổi được cùng một số tài bảo vô cùng có giá trị.


Được giao lại khối gia tài lớn như vậy, Mộ Khuynh Tiên cũng không biết mình nên dùng chỗ nào, chỉ đành bấm dụng cầm lấy cho hắn vừa lòng.


Xong xuôi, nàng lại đảo mắt về phía vũng nước nhỏ trên giường, mặt nhỏ đỏ bừng lên, vô thức đưa tay sờ xuống phần nhạy cảm nhất của mình.


“Nhớp quá… Quả nhiên, chuyện hôm qua là thật” Mộ Khuynh Tiên xấu hổ muốn độn thổ: “Cũng may là hắn không để ý, bằng không thì ta tiêu rồi…”


Có thể quần nhỏ đã giúp nàng ngăn lại đa phần tiên thủy ứa ra, thế nhưng cảm giác ẩm ướt trơn trượt kia vẫn vượt qua lớp vải mỏng mà lan toả ra khắp đùi nàng, nhường nàng xấu hổ vô cùng.


Mặc dù nói hôm qua nàng cùng Ác Chi Hồn chỉ là thần hồn song tu… Nhưng mà, những xúc cảm mà linh hồn cảm nhận được còn kích thích hơn so với việc tiếp xúc ngoài đời thật rất nhiều.


Thành ra, những khoái cảm lẫn kích thích mà nàng cảm nhận được… Sẽ tác động đến đại não… Và cả cơ thể thực của nàng.


Đây là phản ứng sinh lí bình thường… Bình thường đến mức đáng xấu hổ.


“Hôm qua ta thực sự điên rồi”


Dẫu cho kí ức đang khá mơ hồ nhưng nàng vẫn biết được bộ mặt điên cuồng của mình đêm qua.


Mặc kệ là lần đầu, nàng vẫn chơi rất máu lửa, chơi đến thâu đêm suốt sáng, thậm chí đến tận khi không cảm nhận được khí tức của Lý Thuần Quân nữa thì nàng mới chịu thôi.


Mà bất ngờ là Ác Chi Hồn cũng không phản kháng lại nàng, ngược lại còn tận tình chiều theo ý nàng… Hệt như cái cách mà bản thể Lý Thuần Quân thường đối xử với nàng vậy.


“Xem ra Ác Chi Hồn cũng không đến nỗi ngu ngốc như bản thể của hắn” Mộ Khuynh Tiên có chút ngoài ý muốn nói khẽ: “Cũng phải, Ác Chi Hồn thường sẽ tinh ranh, giảo hoạt hơn bản thể một chút”


“Mặt khác…”


Mộ Khuynh Tiên hít sâu một hơi. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là nàng vẫn chơi chưa đã, dường như mới chỉ thoả mãn được phần nào đó mà thôi.


Tu vi của nàng rất cao, vậy cho nên thể lực của nàng cũng tuyệt đối không phải hạng xoàng.


Thành ra, một đêm máu lửa đối với nàng mà nói căn bản không tính là gì.


Bày xong pháp trận kết giới khoá chặt căn phòng này, nàng liền đem Ác Chi Hồn triệu hoán ra.


Mặc dù đối phương không phải thực thể, nhưng bằng vào khả năng của mình, nàng có thể cho hắn tồn tại ở trạng thái bán thực thể.


Ác Chi Hồn thấy nàng, mí mắt nhảy một cái: “…, Đừng bảo là ngươi lại thèm?


“Không phải lại thèm, mà là chơi chưa đã” Mộ Khuynh Tiên lại liếm môi, khoé miệng nhếch lên một đường cong đầy tà khí.


So với Ác Chi Hồn còn tà hơn.


“Người ngoài sẽ nghe được!”


“Yên tâm đi, ta đã bày sẵn kết giới, dưới cấp Tiên không ai lẻn vào nghe trộm được đâu” Mộ Khuynh Tiên có chút không đợi được nói.


Vừa nói, nàng vừa đem áo ngực cùng chiếc quần lót ướt sũng cởi xuống. Dục hoả phun trào điên cuồng như thể ngưng thực, khiến Ác Chi Hồn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.


Còn chưa khởi động mà mọi thứ của nàng đều đã sẵn sàng…


Thật không biết khi bản thể nhìn thấy bộ mặt này của nàng sẽ có biểu cảm gì đây?


Trong lúc suy nghĩ, Mộ Khuynh Tiên đã đẩy hắn xuống giường, bắt đầu hành sự…


“Ta hư hỏng như này đều do ngươi cả, ngươi phải chịu trách nhiệm, hiểu chưa?”


Ác Chi Hồn: “…”


Do bản thể nha? Chứ có phải do ta quái đâu?


Ta chỉ là kẻ chết thay!


Nồi của bản thể, mắc gì phải để ta đơn độc đi cõng thay cơ chứ?


Ta không phục!


“Ưm~ nha~”


“…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom