• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế (1 Viewer)

  • Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế - Chương 58

Biết rõ đằng sau có âm mưu, thế nhưng Lý Thuần Quân cũng không vội vàng đi suy diễn thêm giả thuyết làm gì. Một phần nguyên nhân cũng là vì hắn vẫn chưa thu thập đủ manh mối để kết luận một cách chính xác.


Thay vì làm rầm rầm rộ rộ, hắn đã lựa chọn án binh bất động.


Tuy nhiên, hắn án binh bất động không có nghĩa là hắn sẽ không làm gì. Bởi vì trong thời gian xuống thang, hắn vẫn luôn chú ý đến tình huống xung quanh, từ đó phân tích ra một ít thông tin rất hữu dụng.


“Ở đây được bao phủ bởi một loại pháp tắc rất quỷ dị… Nếu như không tìm được chìa khoá, có lẽ ta sẽ phải chết già ở đây” Lý Thuần Quân nhíu mày: “Nhưng đó là trong trường hợp cố đấm ăn xôi mà thôi”


“Có vẻ như chủ nhân của nơi này không tàn nhẫn đến mức đem lối về bịt kín, phong toả toàn bộ đường chạy…”


Ngoài ra, theo sự quan sát của hắn, có lẽ ở đây đang tồn tại một thứ gì đó có khả năng phóng đại tà tính trong thâm tâm của con người, khiến cho họ trở nên mất kiểm soát.


Cũng vì vậy nên thi thoảng mới có người đánh mất lí trí, trở thành một con quái vật tràn đầy hung tính bị ác niệm chi phối.


“Cũng may là đạo tâm ta đủ vững vàng, không chịu ảnh hưởng gì mấy” Lý Thuần Quân thầm nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời cũng nâng cao cảnh giác lên: “Có lẽ đây cũng là một loại bẫy rập được bố trí sẵn, chờ đợi chúng ta tự chui đầu vào”


Một thứ có thể phóng đại ác niệm của tu sĩ… Tất nhiên sẽ không bao giờ là một món đồ lương thiện. Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân cũng bắt đầu có hứng thú với món tà vật bí ẩn kia.


Dùng thì chắc là không dùng, nhưng cũng có thể xem như một lá bài tẩy nếu như hắn ‘chẳng may’ thu được.


Ha ha.


“Hệ thống, quét vật phẩm”


[Bị pháp tắc ngăn trở, không thể thăm dò]


Lý Thuần Quân: “???”


Cái gì cơ?


Chẳng phải chính ngươi đã nói chỉ cần là pháp tắc dưới Thiên Tiên thì ngươi đều có thể vượt qua hết sao? Vậy thì… Hiện tại là thế nào?


Từ từ… Chờ chút đã!


Dường như đã ý thức ra một chuyện khủng khiếp nào đó, mặt mày Lý Thuần Quân liền tái xanh lại, trọng trọng nuốt xuống một ngụm nước bọt.


“Thôi xong rồi, quả này đi thẳng, không cách nào đứng được!” Lý Thuần Quân thầm than khổ: “Thôi, đi tới đâu thì tới. Cát nhân tự có thiên tướng!”


Hắn lựa chọn từ bỏ suy nghĩ, bởi vì bằng vào bộ não khiêu thoát của mình, chính hắn cũng không biết mình sẽ nhảy tới phương trời nào nếu cứ tiếp tục suy diễn bừa bãi.


Lại đi thêm mấy ngày, đoàn người đã bắt đầu có hiện tượng sụp đổ.


Rõ ràng lúc mới vào đây họ vẫn bừng bừng phấn chấn, thế mà hiện giờ họ đã chính thức tan đàn xẻ nghé, mạnh ai người nấy chạy, trông bết bát không sao nói hết.


Thế nhưng, đến tận bây giờ mới chạy thì đã muộn rồi.


Nguyên nhân là vì sau nhiều ngày cuốc bộ khô khan, hầu hết những người ở đây đều đã rơi vào trạng thái suy yếu ở cả thể chất lẫn tinh thần. Mà hơn thế nữa, ở đây có đến gần một phần ba số lượng người là tay trong của ám thủ, nắm rõ địa thế như lòng bàn tay… Cho nên, chạy không được.


Tuy là chưa thể hiện rõ ràng, nhưng bộ mặt thật của chúng đã dần dần hiện ra. Từ ban đầu là một nhóm dung binh đoàn vừa anh dũng vừa thân thiện, bây giờ họ lại trở nên cộc cằn thô lỗ, không nói hai lời liền đấm, thái độ khác xa như trời và đất.


Không những vậy, đoá bạch liên hoa A Lăng kia càng là không biết kiêng nể. Nàng xem mọi nam nhân ở đây như một món đồ chơi vậy, giết chóc tùy ý với bộ mặt mỉm cười thánh thiện, trông tương phản đến buồn nôn.


Rõ ràng nàng sở hữu một tố chất thanh khiết nhất trời đất… Thế mà, nội tâm nàng lại hôi thối, bẩn thỉu còn hơn cả thi thể lâu ngày đang phân hủy vậy.


Lý Thuần Quân cũng không ra tay ứng cứu bất kì ai, bởi vì hắn không có ngu mà đi lo chuyện bao đồng. Thay vào đó, hắn vẫn luôn chú ý đến bầu không khí xung quanh, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết.


“Huyết tinh, sát khí, âm khí, tiếng kêu khóc của oan hồn… Số lượng cực nhiều… Chẳng lẽ chỗ này là một tế đàn trá hình?” Lý Thuần Quân ngầm nghiệm ra một suy đoán.


Hắn đoán vậy cũng không phải không có căn cứ, bởi vì dưới sự kích thích của sát khí, âm khí cùng sự quấy nhiễu của âm hồn, người có tâm lí yếu sẽ rất dễ phát điên.


Mà thậm chí kể cả người trong cuộc cũng khó mà tránh khỏi loại tác động này. Tỉ như đoá bạch liên hoa ‘thánh khiết’ đang giết chóc bừa bãi kia.


“Vấn đề là bọn chúng đang tế cho cái gì? Tà thần? Lại hoặc là một tư tưởng cực đoan nào đó?”


Nghỉ ngơi lấy sức được một chút, A Lăng lại trịch thượng lên tiếng, yêu cầu toàn bộ mọi người tiếp tục đi sâu vào trong.


Tuy là ai ở đây cũng đều nhăn nhó khó chịu, thế nhưng họ lại không dám cãi lời A Lăng, đơn giản vì họ sợ chết.


Lý Thuần Quân bảo trì điệu thấp, tựa như một cái bóng trong suốt lặng lẽ đi theo đám người. Và cũng chính vào lúc này, hắn đã vô tình nhìn thấy một thanh niên khoác áo choàng đen trông rất quen thuộc: Tào Chính Thuần.


“Sao ngươi lại ở đây?” Lý Thuần Quân vô thức lên tiếng.


Tào Chính Thuần xoay mặt nhìn qua, cả kinh làm ra thủ thế giữ im lặng.


Khi nhận thấy đang không có ai chú ý đến mình, hắn mới mở miệng nói: “Nói nhỏ thôi, sao ngươi lại biết ta?”


“Ta từng thấy ngươi tham gia tỉ võ ở Hoàng Đô, sao lại không biết cơ chứ?”


“Vậy sao? Vậy ngươi có tham gia không? Dường như ta chưa từng thấy ngươi” Tào Chính Thuần có chút nghi ngờ nhìn Lý Thuần Quân.


Lý Thuần Quân nhỏ giọng giải thích: “Ta không tham gia, nhưng bằng hữu của ta thì có. Nàng chính là… Cái gì nhỉ? Mộ U Lan thì phải? Ta không nhớ rõ tên giả của nàng”


“Mộ U Lan… À” Tào Chính Thuần có chút toát mồ hôi lạnh: “Bằng hữu của ngươi thật chiến, đến ta còn phát sợ đây này”


“Khụ khụ, đừng xem nàng như nữ nhân, được chưa” Lý Thuần Quân chân thành nói.


Đúng vậy, Mộ Khuynh Tiên không có lấy nửa xu giống nữ nhân. Bởi vì trên đời này làm gì có nữ nhân nào vừa cường thế, vừa bá đạo lại vừa bạo lực giống như nàng?


“Nói mới nhớ, dường như sau khi tên xui xẻo kia bị Mộ U Lan đập nát bét xong, ngươi có lên đài chữa trị cho hắn thì phải” Tào Chính Thuần trí nhớ rất tốt, trong đầu nhanh chóng tái hiện lại cảnh tượng ngày hôm đó.


“Là ta”


“Vậy nàng đâu? Chẳng lẽ… Nàng cũng đang ở đây?”


Lý Thuần Quân khoát tay: “Nàng ở lại Hoàng Đô rồi, ta một mình lưu lạc, không liên quan đến nàng nữa”


“Vậy sao? Nếu đã chung đường, chúng ta coi như cùng gặp xui xẻo” Tào Chính Thuần cười khổ nói: “Không lâu trước khi tiến vào đến tận đây, ta đã mơ hồ nhận ra đằng sau có âm mưu… Nhưng mà, luồng kiếm ý kia thật sự quá mức mê hoặc, ta không cưỡng lại được”


“Kiếm ý?” Lý Thuần Quân mở to mắt.


Trái lại, Tào Chính Thuần rất nghi ngoặc nhìn Lý Thuần Quân, tựa hồ không hiểu vì sao hắn lại làm ra biểu lộ như vậy: “Ngươi không cảm nhận được sao? Luôn có một luồng kiếm ý mờ nhạt lưu chuyển trong mạch linh khí ở đây, ta phải tốn kha khá thời gian mới phát giác ra được”


Lý Thuần Quân: “…”


Nói thừa.


Đường đường là trời sinh kiếm tâm như ngươi còn gặp khó, ta thân là thường nhân thì có thể cảm nhận được cái gì?


Nếu thần thức vẫn còn thì may ra… Nhưng không, đằng này ta chả còn cái đinh gì cả!


Người so sánh với người là một loại đả kích sâu sắc.


“Luồng kiếm ý kia thế nào?”


Tào Chính Thuần nghiêm mặt lại, nhưng trong ánh mắt thì đang cháy bừng lên ngọn lửa khát vọng: “Mặc dù rất mờ nhạt nhưng ta biết nó rất mạnh, cực kì mạnh… Có thể nói là áp đảo toàn bộ kiếm ý trên thế giới này!”


“Ngầu như vậy?”


“Đúng! Tuy là ta không có lòng tin mình sẽ lĩnh ngộ được nó, nhưng mà… Chỉ cần hiểu một chút da lông bên ngoài thôi cũng đủ để ta tung hoành cả đời!” Tào Chính Thuần phấn khởi nói.


Để một kiếm tâm phải cam chịu như vậy… Đủ để hiểu luồng kiếm ý kia là kinh khủng đến bực nào.


Đừng nói chỗ này là di chỉ Tiên Đế nha…


Không, tuyệt đối không phải! Nhiều nhất chỉ tính là một chút truyền thừa, tuyệt đối không thể là di chỉ được!


Kể cả vậy… Giá trị của nó vẫn rất khủng khiếp, đủ để đạp lên đầu không ít đại năng.


“Mặt khác, ta cảm thấy sát ý ở chỗ này rất nồng đậm, huyết tinh dày đặc… Có lẽ là một tế đàn nào đó đi” Tào Chính Thuần lại nói.


Lý Thuần Quân khẽ gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy, nhưng ta lại không biết bọn hắn đang muốn tế cho vật gì”


Tào Chính Thuần cùng Lý Thuần Quân đã âm thầm thôi diễn ra rất nhiều khả năng, nhưng trong trường hợp không có đủ manh mối, bọn hắn thật không dám kết luận tùy tiện, chỉ có thể âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ hành động.


Càng vào sâu bên trong, đoàn người lại càng lúc càng xuất hiện thêm nhiều người bị phát điên.


Mặc dù hầu hết những người này đều đã bị giết chết ngay sau đó, nhưng trong trường hợp còn chưa nhìn thấy chân tướng mà đã đáng sợ đến như vậy… Lý Thuần Quân đã phần nào nhận thức được sự kinh khủng của cái lò sát khí này.


Tào Chính Thuần là kiếm tâm, một lòng truy cầu kiếm đạo nên rất khó bị sát khí đánh động. Còn hắn thì dựa vào đạo tâm


được tôi luyện qua vô số tuế nguyệt mà kháng lại sát khí nên cũng chưa gặp vấn đề gì lớn.


Nhưng mà… Những người khác thì không giống vậy.


Nỗi sợ hãi bị phóng đại, người người ở đây dần đánh mất đi sự thanh tỉnh vốn có. Họ lần lượt bị đám dong binh kia tàn nhẫn giết chết, xác thịt đều bị vận chuyển đi, có lẽ là chuẩn bị làm vật tế thần… Bất quá, chuyện này chắc cũng chỉ có Lý Thuần Quân cùng Tào Chính Thuần biết được.


“Có lẽ đã sắp đến nơi rồi đi”


Tần suất người bị phát điên xuất hiện ngày một tăng. Mà sát khí, huyết tinh cũng càng thêm phần nồng đậm cay mũi. Thấy vậy, Lý Thuần Quân bắt đầu nổi giận, nhưng cũng rất tiết chế tiếp tục quan sát.


Theo suy đoán của hắn, không dưới vạn người đã bị dẫn dụ vào đây rồi bị giết chết. Việc làm tàn khốc như vậy, đến hắn cũng đều có chút không nhịn được.


Lại đi thêm một chốc, trước mặt đoàn người liền xuất hiện một tế đàn đẫm máu, và bên dưới chân tế đàn chính là một hồ máu đỏ thẫm hàng thật giá thật, tanh hôi, huyết tinh đến cực hạn.


Tào Chính Thuần con ngươi co rụt lại, tay cầm chặt chuôi kiếm, răng ngà cắn chặt. Chính hắn cũng bắt đầu có chút không nhịn được cái giáo phái này rồi.


“Suỵt, đừng vội hành động” Lý Thuần Quân vội vàng ra tay ngăn chặn, đồng thời còn liên tục đảo mắt quan sát xung quanh.


Bên dưới tế đàn, huyết đàm liên tục sôi ùng ục. Chẳng biết thứ nhiệt lượng kia là từ đâu phát ra, thế nhưng mỗi khi đám dong binh kia ném thi thể xuống, cỗ thi thể kia liền bị hoà tan rất nhanh, cuối cùng là trở thành một phần của huyết đàm.


Ai cũng thấy, nhưng lại không một ai tiến lên ngăn cản… Vì sợ hãi.


Ban đầu, Lý Thuần Quân cũng không làm rõ được giáo phái này rốt cục đang tế cho vật gì… Cho đến khi hắn nhìn thấy đồ án hồ điệp màu xanh lam cực kì mỹ lệ được in trên trụ đá, tâm tình của hắn liền triệt để bị phẫn nộ đốt lên.


“Lam! Hồ! Điệp!”


Tưởng là ai, hoá ra là Lam Hồ Điệp đang giở trò!


Lần này, Tào Chính Thuần phải ra tay cảnh tỉnh Lý Thuần Quân. Hắn đưa tay chỉ về phía trung tâm của tế đàn, sắc mặt ngưng trọng nói: “Kiếm ý bắt nguồn từ trung tâm của tế đàn, nhưng mà… Nó không có tà ác như những gì giáo phái này đã làm”


“Tất nhiên, thứ mà đám này muốn cung phụng không phải là thanh kiếm kia… Mà là một con ả Bán Tiên cực kỳ thâm độc” Lý Thuần Quân trầm giọng nói.


“Bán Tiên!?” Tào Chính Thuần có chút thất thố kêu lên.


Lý Thuần Quân nặng nề chau mày lại, răng ngà cắn chặt: “Hẳn là ả ta đang tạo cơ hội để đột phá Chân Tiên… Vậy là… Tế đàn này được dùng để phục vụ cho ả ta sao?”


“Không, tuyệt đối không đơn giản như vậy”


Bằng vào hiểu biết của Lý Thuần Quân đối với Lam Hồ Điệp, chắc chắn ả ma nữ kia sẽ không làm chuyện chỉ có mục đích đơn giản như vậy.


“Chẳng lẽ… Thanh kiếm kia là một kiện Tiên Khí?” Lý Thuần Quân nhãn thần sáng lên: “Có khi nào ả ta muốn mượn huyết tinh cùng sát khí để thức tỉnh nó, đồng thời còn lấy chính mớ hỗn độn này làm lợi cho mình?”


“Nguy rồi!”


Như đã nghĩ ra điều gì đó, Lý Thuần Quân lập tức vỗ vai Tào Chính Thuần, cực kì nghiêm túc nói: “Bằng mọi giá, chúng ta phải ngăn cản quá trình hiến tế! Bằng không, một khi ả ta trở thành Chân Thiên, nắm giữ Tiên Khí… Vậy thì không ai trong chúng ta có thể tồn tại được nữa!”


Vừa nói, Lý Thuần Quân cũng tê cả da đầu. Hắn không ngờ tới khả năng lập mưu của Lam Hồ Điệp lại đáng sợ đến như vậy.


Tấm địa đồ kia chẳng qua chỉ là mồi nhử, và thuộc hạ của ả ta sẽ phụ trách việc giăng câu.


Trong khi đó, ả ta sẽ âm thầm bố trí tất cả, vừa giúp ả có thể thuận lợi đột phá Chân Tiên, vừa có thể thành công khống chế Tiên Khí…


Muốn đột phá Chân Tiên không phải dễ, tuyệt đối không phải chỉ cần hấp thụ xác thịt của vạn người là xong… Mấu chốt của vấn đề toàn bộ đều nằm ở kiện binh khí kia, đó chính là chìa khoá để ả ta đột phá.


Nói cách khác, chỉ cần Tiên Khí không thức tỉnh, mọi chuyện có thể xem như sơ bộ ổn thoả.


Bản thân Tào Chính Thuần cũng không phải người ngu. Khi nghe Lý Thuần Quân nói như vậy, hắn cũng đại khái đoán được kế hoạch đằng sau của ám thủ.


“Liên thủ giết chúng” Tào Chính Thuần xuất kiếm, đơn độc lao lên trước.


Lý Thuần Quân cũng lấy Trảm Thủ ra, trầm mặc một chút rồi thở dài: “Không ngờ lại phải để ngươi xuất vỏ sớm đến như vậy”


Đeo lên mặt nạ che mặt, Lý Thuần Quân cầm chặt Trảm Thủ trên tay, ánh mắt cháy bừng sát khí, toàn bộ lương thiện, ôn nhu đều biến mất, chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng tàn khốc.


“Phong Đao Lạc Ấn, giải!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom