• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế (1 Viewer)

  • Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế - Chương 6

Sau một khoảng thời gian ngắn, cả bọn đều đã thành công vượt qua không gian, cùng nhau đi đến kinh đô.


Lý Thuần Quân bị mất máu đến choáng váng, thậm chí trên hộp sọ của hắn còn in lên mấy vết dấu răng, phải uống thêm mấy loại đan dược thì mới có thể hồi phục.


Còn về Mộ Khuynh Tiên thì… Sau khi nàng lặng lẽ thức tỉnh thêm một dòng truyền thuyết, hắn đã bắt đầu có chút không áp chế nổi nàng rồi.


Lăng Tuyệt vẫn dẫn đầu nhóm người, miệng liên tục thao thao bất tuyệt khoe khoang về sự phồn hoa, sầm uất của kinh đô,thành trì trọng yếu nhất của nhân tộc, cũng là nơi mà Nhân Hoàng đang ở.


Cá nhân Lý Thuần Quân cũng cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa kinh đô với những toà thành khác. Từ kiến trúc, dân cư, các phiên chợ hàng hoá, khách điếm, tửu lâu,… Hết thảy đều hoàn toàn vượt xa.


Hùng vĩ, đẹp đẽ, tráng lệ chính là những tính từ thích hợp nhất để miêu tả cho sự phồn vinh của kinh đô.


Lý Thuần Quân âm thầm cảm khái. Hắn kiếp trước luôn chui rúc trong tiên động mà tu luyện, làm sao có thể biết đến bầu không khí náo nhiệt như này?


Không chỉ náo nhiệt, mà tư chất trung bình của những người dân ở đây cũng rất cao.


Khi nhờ hệ thống thử quét qua một lần, hắn thấy rõ mật độ người có được tư chất siêu phàm ở đây cao hơn những nơi khác rất nhiều… Nhưng vẫn như cũ, tư chất sử thi trở lên vẫn một mực không xuất hiện.


Quá khó tìm!


Bất quá, hắn cũng không vội đi tìm.


Dù sao thì nơi đây mới chỉ là rìa ngoài của kinh đô mà thôi, còn Hoàng Cung mới là đầm rồng hang hổ chân chính!


Nghĩ đến đây, Lý Thuần Quân bắt đầu có chút hưng phấn lên.


“Đi thôi, ta dẫn các ngươi vào Hoàng Cung” Lăng Tuyệt nói.


Lý Thuần Quân suy nghĩ một chút liền xấu hổ gãi gãi đầu: “Như vậy có được hay không? Ta ngược lại cứ có cảm giác như mình đang ăn bám đối tác vậy… Người khác sẽ không để ý đến bọn ta sao?”


“Để ý thì chắc là sẽ có, dù sao thì ta cũng rất hiếm khi dẫn khách về nhà thiết đãi…”


“Vì vậy, sau khi vào cung, các ngươi phải cẩn thận ứng phó, đừng tùy tiện nghe người khác nói lời mây gió” Lăng Tuyệt trịnh trọng nhắc nhở.


Nghe đối phương hảo ý nhắc nhở như vậy, Lý Thuần Quân liền khẽ gật đầu.


Hắn ngửi thấy mùi cung đấu!


Chuyện cung đấu vốn cực kì đau đầu, Lý Thuần Quân lười nhác đi xen vào. Hắn đơn giản chỉ muốn dựa vào nhân lực của Hoàng Cung để thu nạp mấy thiên tài về dưới trướng mà thôi.


Cây cao dễ gặp gió, và sống cao điệu cũng sẽ rất khổ sở.


Lý Thuần Quân vốn không cầu một đời cao sang quyền quý… Nếu không thì làm sao kiếp trước hắn có thể chỉ dựa vào khổ tu mà thành đạo được đây?


Bây giờ nghĩ lại… Hắn đột nhiên có chút không hiểu vì sao mình lại có thể thành tiên chỉ với đống tư chất dở hơi này.


Lăng Tuyệt thấy Lý Thuần Quân hiểu ra vấn đề liền không tiếp tục nói nhảm nữa. Hắn tức thời tế ra pháp bảo là một thanh thần cung có cương phong tung hoành rồi ngự lên đấy, một mình xé gió bay đi mất.


“Ôm chặt vào”


Vừa nhắc nhở Mộ Khuynh Tiên, hắn cũng tế ra pháp bảo là một thanh phi kiếm rất phổ thông, chân ngự lên trên đấy rồi cả hai người liền đồng loạt xé gió đuổi theo Lăng Tuyệt.


Khoảng nửa ngày sau, dưới sự dẫn đường của Lăng Tuyệt, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đã thuận lợi đến được Hoàng Cung.


Hoàng Cung tráng lệ, hùng vĩ như thế nào thì thật khó để miêu tả. Nó giống như một toà Thần Cung nằm phía bên kia bầu trời, cao lớn, xa xăm, nguy nga, đẹp đẽ, không thể nhìn thấy điểm tận cùng.


Từ ngoài nhìn vào, Lý Thuần Quân có thể thấy rõ các kiến trúc bên trong đều được chạm khắc bằng vàng ròng, cột cao màu đỏ thẫm có chân long quấn quanh, mái nhà vươn lên từng đôi phượng vĩ, long khí dồi dào không gì sánh được.


Dưới ánh chiều tà, dương quang phản chiếu tạo ra kim quang sáng lạn, biến Hoàng Cung trở nên xa hoa, chói mắt đến cùng cực.


“Đột nhiên lại không muốn nhập cung” Lý Thuần Quân không tự chủ lẩm bẩm.


Lăng Tuyệt khoé miệng giật một cái, bất quá, hắn cũng không nói gì.


Mộ Khuynh Tiên thì vẫn ngoan ngoãn ngồi trên vai gáy của Lý Thuần Quân, nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài lấy, hoàn toàn không chút choáng ngợp trước sự xa hoa, phi phàm của Hoàng Cung.


Lần đầu tiên mà Hoàng Cung – nơi Nhân Hoàng đang sống lại trở nên tầm thường đến như vậy, bởi vì… Hai người họ căn bản không thèm để sự xa hoa kia vào mắt.


Đáp xuống trước cổng Hoàng Thành, Lăng Tuyệt lấy ra một tấm lệnh bài giơ trước mặt đám lính gác.


Còn về phần đám lính gác, sau một vài giây loading, bọn hắn lập tức biến sắc, đồng loạt quỳ xuống trước Lăng Tuyệt: “Cung nghênh Thất Hoàng Tử trở về!”


“Miễn lễ”


“Mau chuẩn bị nơi ở cho hai người họ đi, họ là khách của ta, không được phép khinh nhờn” Lăng Tuyệt lạnh nhạt nói.


“Tuân lệnh!”


Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên lập tức đi theo viên lính gác kia nhập cung, cùng Lăng Tuyệt mỗi người đi một đường.


Tuy nhiên, Lý Thuần Quân cũng không thắc mắc gì. Hắn biết rõ Lăng Tuyệt có chuyện cần phải làm ngay sau khi trở về.


Và hắn… Cũng tuyệt đối không vì được dựa hơi Thất Hoàng Tử mà phách lối!


Điệu thấp làm đầu, điệu thấp làm đầu.


Viên lính gác kia vừa dẫn đường, vừa liếc nhang liếc dọc Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên, ánh mắt lộ rõ vẻ hiếu kì cùng thiện ý.


Có lẽ hắn ta chỉ đơn thuần là đang tò mò mà thôi, nhưng lại vì thân phận cách biệt mà không dám hỏi nhiều.


“May quá, quân lính ở Hoàng Cung rất biết phép tắc kỉ cương” Lý Thuần Quân thầm nhẹ nhõm một hơi.


Sau một lúc, Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên đã được viên lính gác dẫn đến một biệt viện mười phần thanh nhã. Nơi đây chủ yếu là để khách nhân có thể ở lại nghỉ ngơi.


Nhưng… Bởi vì là phòng trong Hoàng Cung nên đồ nội thất ở đây cũng mười phần xa xỉ hào nhoáng, để Lý Thuần Quân không cách nào thích ứng nổi.


Mộ Khuynh Tiên thân hình kiều tiểu từ trên cổ Lý Thuần Quân nhảy xuống, mềm nhũn ngã lên giường, lăn lăn vài vòng rồi cười tít mắt nói: “Ca ca, tối nay chúng ta ngủ chung đi?”


“Miễn”


“…”


Mộ Khuynh Tiên tay ôm lấy chiếc gối, gò má phồng lớn thành hình bánh bao, đơn giản khả ái đến cùng cực.


“Ca, ngươi thật sự không muốn?” Mộ Khuynh Tiên hỏi lại.


Lý Thuần Quân vẫn trả lời rất dứt khoát: “Không”


Mộ Khuynh Tiên: “…”


Nàng khẽ nhếch lên cái răng nanh bén nhọn rồi liên tục mài răng, trông dáng vẻ dường như nàng đang cố ý đe doạ Lý Thuần Quân.


“Trừ khi ngươi cắn chết được ta, bằng không thì nằm mơ cũng không có chuyện ta đồng ý ngủ với ngươi” Lý Thuần Quân ngữ khí mười phần kiên định nói tiếp: “Ngươi cũng đã lớn rồi, đừng có nhõng nhẽo ỷ lại nữa”


Mộ Khuynh Tiên tay nhỏ nắm lại, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.


Rõ ràng mới hôm trước hắn còn cho phép nàng ngủ chung, ấy vậy mà giờ hắn lại không chịu đồng ý!


Khó chịu!


Bực bội!


“Ta không lớn! Ta vẫn muốn được cưng chiều!” Mộ Khuynh Tiên duỗi tiểu thủ tới, dùng sức kéo Lý Thuần Quân về phía mình.


Lý Thuần Quân bị giật đến thân hình liêu xiêu, dường như có chút không chịu nổi trước lực khí của nàng. Và sau một hồi giằng co, hắn cuối cùng cũng đuối sức, bị nàng kéo đến ôm thật chặt trên giường.


“Nha đầu thúi, ngươi không định lớn lên hay sao?” Lý Thuần Quân dở khóc dở cười, hoàn toàn chịu thua trước sự cứng đầu của Mộ Khuynh Tiên.


Đến tuổi dậy thì rồi nha… Nàng đã bắt đầu mọc ra cá tính ương ngạnh bướng bỉnh rồi.


Haizzz.


“Lớn lên thì sau này hẳn tính, ta hiện tại vẫn chưa tính là lớn” Mộ Khuynh Tiên bĩu môi, đáng yêu cực kì.


Khi phải đối diện với vẻ đáng yêu của Mộ Khuynh Tiên, Lý Thuần Quân kiên định được không quá mười giây liền đã mềm lòng.


Thuộc tính la lỵ khống thức tỉnh ấy mà.


“Tiểu Khuynh Tiên, ta cũng không tính là ca ca ruột của ngươi, đừng nên tiếp xúc thân mật với ta như vậy” Lý Thuần Quân thật tâm thật ý khuyên nhủ.


Tiểu Khuynh Tiên cười hì hì đáp: “Ta chỉ có mỗi mình ngươi là thân nhân, ta không gần gũi với ngươi thì ta phải gần gũi với ai đây?”


Lý Thuần Quân: “…”


Cũng… Cũng đúng.


Hắn cũng phần nào hiểu được lí do vì sao mà nàng lại ham thích cảm giác được ôm ấp chiều chuộng như vậy.


Hậu quả từ một tuổi thơ không mấy tốt đẹp mà ra.


Aizz.


Khuynh Tiên a Khuynh Tiên, ta yêu chiều ngươi như vậy… Nhưng rốt cục phải đến tận bao giờ thì ngươi mới có thể hiểu được nỗi lòng của ta đây?


Nghĩ đến đấy, nội tâm Lý Thuần Quân thầm thở dài một hơi.


Nay đã không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cố gắng dỗ cho nàng ngủ rồi lặng lẽ tìm cách chuồn đi.


Nằm sấp trên ngực Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên dường như vẫn chưa đủ thoả mãn với loại nhiệt độ này, thế là nàng lại mở miệng vòi vĩnh: “Ca ca, mau ôm lấy ta”


“Ta từ chối”


“Ca…”


Mộ Khuynh Tiên lại nũng nịu một tiếng, âm tiết như thể kéo dài đến vô hạn, ngọt chết người.


Lại thêm cả việc cặp mắt sáng trong ngây thơ của nàng đang chiết xạ ra vô số tinh quang như đập thẳng vào mắt Lý Thuần Quân, khiến hắn thực sự có chút… Không cưỡng lại được.


“Thôi… Được rồi”


Mộ Khuynh Tiên thấy hắn chấp thuận liền kinh hỉ ra mặt, liên tục cười lên ríu rít tựa tiếng chim hót, lại êm tai như chuông bạc đong đưa.


Nếu thập tam công công có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ kinh ngạc đến mức băng hoại cả thế giới quan.


Đây rõ ràng không phải chủ thượng mà hắn từng biết.


Chủ thượng nhà hắn không khả ái như vậy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom