Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43+44
Chương 43:
Làm chuyện leo cây này khiến Minh Khinh Khinh cảm thấy bản thân giống hệt như Romeo nửa đêm lẻn ra ngoài gặp Juliet, vừa giống như mấy cậu thanh niên lưu manh bắt ép con gái nhà lành ra ngoài hẹn hò….Khoan đã, cô đang suy diễn lung tung gì thế này.
Mượn ánh trăng yếu ớt, cô leo lên vị trí bằng tầng hai, vừa hay có một chạc cây có thể để cô lắc lư bám vào đó.
Minh Khinh Khinh cẩn thận vịn thân cây, từ trong túi áo khoác móc ra một nắm đá nhỏ —— trước khi bò lên đây cô đã nhặt ở dưới đất.
Cô lấy từng viên một ném về phía cửa sổ tầng ba.
Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, đêm tối như mực nên cô không nhắm được chuẩn xác, cộng thêm ở giữa còn có cây cối cản trở, thế là những viên đá mà Minh Khinh Khinh ném ra đều bị tán cây cản lại, không có một viên nào trúng đích và đều rớt xuống đất.
Minh Khinh Khinh sờ hai viên đá còn sót lại trong túi áo, nhíu mày suy tư, quyết định trèo lên cao thêm một chút.
Trèo lên cao một chút nữa, tầm ngắm sẽ chính xác hơn.
“Bụp!” Viên đá kế cuối của cô bất ngờ đập trúng vào cửa sổ căn phòng của tiểu zombie, tạo ra một âm thanh giòn giã, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt gây chú ý.
Nhưng vào đúng lúc này, dưới chân cô đột nhiên loạng choạng, chân phải giẫm vào khoảng không, chạc cây vang lên một tiếng nứt gãy khe khẽ.
Cô thốt lên tiếng hô nhỏ, cả người lập tức mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Chết thật, chưa ra trận mà đã ngã ngựa rồi.
Thế nhưng, chuyện nữ minh tinh nổi tiếng nửa đêm ngã gãy xương mắt cá chân lại không hề xảy ra như trong tưởng tượng của cô.
Nháy mắt, hơi thở lạnh lẽo như núi tuyết hệt như gió đêm bao trùm lấy cô, cổ tay cô cố gắng giãy giụa chạm vào làn da lạnh buốt mà tái nhợt, cảm giác quen thuộc như gặp lại cố nhân trong tích tắc lại ập đến.
Trái tim Minh Khinh Khinh điên cuồng loạn nhịp, vội vàng mở mắt ra thì thấy mình đã rơi vào một vòm ngực vững chắc.
Cảnh tượng này lúc cô quay phim thường có trong kịch bản, nhưng đoàn làm phim tuyệt đối sẽ không dám để cô từ trên cao rơi xuống, bởi vì nam diễn viên kia cho dù có đỡ được cô, hai cánh tay của anh ta chắc chắn cũng sẽ bị chấn thương đến tàn phế.
Vậy nên bình thường cô đều phải buộc dây cáp bên hông, thong thả rớt xuống, sau đó phần hậu kỳ sẽ điều chỉnh tốc độ khung hình nhanh hơn.
Thế mà lúc này không có dây cáp, đối phương vẫn có thể đón được cô.
Không chỉ đón được cô mà dưới tác động của lực va chạm, đối phương cũng không hề hấn gì.
Lực kiểm soát tuyệt đối và sức mạnh này mang đến cho người khác một cảm giác an toàn không gì so sánh được.
Nhịp tim điên cuồng do bị mất thăng bằng của Minh Khinh Khinh từ từ ổn định lại.
Trong đêm khuya, ngoại trừ một chút ánh trăng hắt ra từ những rặng mây, còn lại đều tối đen như mực.
Khuôn mặt điển trai của Phó Tuyết Thâm còn trắng hơn cả tuyết.
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu lên, bắt gặp chiếc cằm hoàn hảo và đôi mắt xanh thẳm đang cụp xuống.
Lúc chạm mặt ở cổng biệt thự, Minh Khinh Khinh chỉ thấy anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn chưa để ý đến đôi mắt của anh, lúc này bốn mắt nhìn nhau cô mới đột nhiên nhận ra, so với đôi mắt xanh xám của hai tháng về trước, đôi mắt của anh hiện tại đã rút đi một tầng sương mù, khôi phục lại màu xanh thẳm trong suốt và sắc sảo, tựa như một vị quý tộc cổ đại thần bí, trông có vẻ cao quý mà lạnh lùng.
——đương nhiên, tính từ cuối cùng là bởi vì màn đêm đã che đi đôi tai đang đỏ bừng của Phó Tuyết Thâm.
Phó Tuyết Thâm vội vàng đặt cô xuống đất, đợi cô đứng vững thì nhanh chóng rút tay về.
“Chờ đã!” Minh Khinh Khinh nhìn động tác của anh, cảm giác như anh lại sắp muốn bỏ chạy, bèn lật đật nắm quần áo anh lại.
Vừa nắm vào, Minh Khinh Khinh phát hiện giữa những ngón tay vô cùng mềm mại, đột nhiên nhận ra tiểu zombie đang mặc bộ đồ ngủ thêu màu xanh đậm, tóc mái đen nhánh che khuất vầng trán, mà bộ đồ ngủ thêu của anh bị cô xốc lên một góc lớn, lộ ra một phần cơ bụng trắng nõn và săn chắc——
Khoan đã, cơ bụng?
Minh Khinh Khinh giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh*.
(Ngũ lôi oanh đỉnh: bị năm loại sét đánh vào đầu – nguồn: Google.)
Nhìn thấy cơ bụng của tiểu zombie, thật sự chẳng khác gì nhìn thấy con chó nhà cô đi bằng hai chân.
Nhân lúc cô lơ là, Tiểu Phó ấn mạnh Achilles chi hoàn đang sôi trào trên ngực, tức tốc biến mất.
Lòng bàn tay và trước mắt Minh Khinh Khinh bỗng chốc trống rỗng.
Cô tức muốn hộc máu, vất vả lắm mới gặp được lại thả cho người ta chạy mất: “Cậu chạy cái gì chạy? Tôi cũng đâu có ăn thịt được cậu.”
Tiểu zombie dừng lại cách cô mười mét, đứng quay lưng về phía cô.
Minh Khinh Khinh vội vàng chạy về phía anh, nhưng anh lại xoay người đối diện cô, giơ năm ngón tay ra cản lại: “Đừng lại đây!”
Minh Khinh Khinh: “???”
Minh Khinh Khinh bước lên phía trước một bước, tiểu zombie lại lùi về phía sau một bước.
……Achilles chi hoàn lại có xu hướng muốn bùng cháy.
Chỉ cần Phó Tuyết Thâm nhìn cô, chỉ cần tới gần cô, nhịp tim và cảm xúc của anh lại biến động không thể kiểm soát, và một khi cảm xúc của anh có phản ứng, Achilles chi hoàn lại nóng lòng muốn giải phóng ánh sáng.
Không.
Như vậy không được, không được, như vậy sẽ mang đến rắc rối cho cô.
Tiểu Phó nhớ lại những hình ảnh của Minh Khinh Khinh trong viên pha lê của hoàng tỷ—— cô không hề thích anh. Nếu để cô phát hiện anh thích cô, là sự yêu thích của đàn ông dành cho phụ nữ, liệu cô sẽ có thái độ gì đây? Đổi lập trường mà suy nghĩ, khi biết được thú cưng có tính chiếm hữu và dành tình yêu cho chủ nhân, chắc chắn chủ nhân sẽ rất kinh ngạc và chán ghét!
Cô không thích anh, anh càng không thể vì yêu thích cô mà mang đến tai họa vô hạn cho cô được.
Trong lòng Tiểu Phó từng trận co rút đau đớn, nhưng anh vẫn cố gắng khống chế sự yếu lòng, dùng thần lực trấn áp Achilles chi hoàn, đồng thời cố hết sức trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
Anh trầm giọng hỏi: “Cô đến tìm tôi, có chuyện gì không?”
Minh Khinh Khinh vốn có một bụng lời muốn hỏi, một bụng đầy nhớ mong, nhưng bóng dáng cách đó không xa lại lộ ra vẻ lạnh nhạt, bỗng chốc cắt ngang nguồn cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt của cô.
…. tiểu zombie vẫn còn tức giận?
“Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.” Minh Khinh Khinh nói.
“Cô hỏi đi, tôi sẽ cố hết sức trả lời.” Giọng điệu của tiểu zombie vẫn lãnh đạm như cũ.
Nếu không phải đã biết rõ về anh, có lẽ Minh Khinh Khinh sẽ nghi ngờ người thanh niên điển trai trước mắt chỉ đang mang bộ da của tiểu zombie, chứ không phải là tiểu zombie của cô.
“Khoảng thời gian này cậu đã đi đâu?”
“Tôi có để lại mảnh giấy, nói cho cô biết là tôi về nhà rồi mà.”
Trước kia Tiểu Phó đã từng đề cập với Minh Khinh Khinh rằng anh đến từ hành tinh khác, Minh Khinh Khinh cũng không rõ hành tinh đó cụ thể nằm ở đâu, nhưng luôn nghĩ rằng đó là một nơi khá xa xôi hẻo lánh, nếu không thì tiểu zombie cũng đã không lưu lạc trên Trái đất lâu như vậy mà chưa thể trở về.
Nhưng hoàn toàn không ngờ là anh lại biến mất giữa đêm… thì ra là anh không phải gặp nguy hiểm gì cả, mà đã thực sự trở về.
Minh Khinh Khinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút mất mát.
Tiểu zombie đã thay đổi rất nhiều, đi lại linh hoạt và không còn nói lắp nữa.
Có kẻ hầu người hạ tung hô, còn có tiền.
Vậy chắc là không cần cô nuôi anh nữa, cũng không cần cô nữa rồi đúng không?
“Vậy cậu quay lại làm gì?” Minh Khinh Khinh hoàn toàn không nhận ra giọng điệu của mình có chút chua xót khó hiểu.
Tiểu zombie thân hình thẳng tắp, đứng sừng sững cách cô mười mét, vẫn dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: “Xử lý công vụ.”
Đúng rồi, Minh Khinh Khinh sực nhớ đến chiếc máy thu thập không khí kỳ lạ trên nóc biệt thự đối diện, còn có lúc chạng vạng chiếc xe chuyển đồ đến nữa, chắc là anh có chuyện cần xử lý thật.
“Vậy cuối cùng cậu vẫn phải trở về?”
“Đúng vậy.”
“Khi nào thì trở về?”
“Hai mươi sáu ngày sau.”
Hai người một hỏi một đáp, tiểu zombie giống như đang ‘giải quyết việc chung’, hoàn toàn không còn sự lệ thuộc và mong chờ Minh Khinh Khinh như trước đây nữa.
Minh Khinh Khinh nhìn anh chằm chằm.
Hai mươi sáu ngày? Nghĩa là ba tuần rưỡi sau, anh lại biến mất?
Nếu cô không phát hiện anh trở lại Trái đất, phải chăng một tháng này anh sẽ không chủ động đến gặp cô?
Đây được xem là cái gì…là cái gì…
Thấy Minh Khinh Khinh im lặng, Phó Tuyết Thâm hỏi: “Cô còn gì muốn hỏi nữa không?”
Minh Khinh Khinh buồn bực đáp: “Hết rồi.”
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua phần tóc trước trán Phó Tuyết Thâm, làm lộ ra đôi mắt màu xanh thẳm của anh. Anh đứng từ xa nhìn Minh Khinh Khinh, nhưng Minh Khinh Khinh không thể nhìn rõ được nét mặt của anh, chỉ cảm thấy lờ mờ.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, bầu không khí cũng trở nên cứng ngắc.
Phó Tuyết Thâm nói: “Vậy thì, để tôi đưa cô về.”
Trong lòng Minh Khinh Khinh cảm thấy rất khó chịu, như thể đang bị kim đâm từng nhát. Sao chỉ mới hai tháng xa cách mà tiểu zombie đã trở nên lạnh nhạt như vậy? Anh rõ ràng không hề mất trí, nhưng lại giống như đã mất trí.
Lúc này Minh Khinh Khinh mới bừng tỉnh, trước kia sở dĩ cô được đằng chân lên đằng đầu, là vì mỗi ngày tiểu zombie đều đứng ở huyền quan đợi cô trở về, toàn bộ thế giới trong mắt anh chỉ có một mình cô, cho nên cô mới xem nhẹ anh, ưu tiên những thứ khác lên hàng đầu.
Mà hiện tại anh cũng giống như cô lúc đó, đặt sự nghiệp và quê hương lên hàng đầu, còn làm cho cô rất hụt hẫng.
Vậy thì trước đây tiểu zombie còn buồn đến mức nào nữa?
Đặc biệt là lúc đó anh còn lưu lạc trên Trái đất, người duy nhất có thể nương tựa và tin tưởng chỉ có một mình cô.
Minh Khinh Khinh nhìn bóng dáng xa lạ của người thanh niên anh tuấn, đồng thời bước lên phía trước vài bước.
Kết quả đúng như cô dự đoán, tiểu zombie lập tức lui về sau mấy bước.
Minh Khinh Khinh bất mẫn nói: “Nói muốn đưa tôi về mà? Đây là cách cậu đưa tôi về đó sao? Hai người chúng ta cách xa vạn dặm thế thì về kiểu gì?”
Phó Tuyết Thâm ra sức dùng thần lực trấn áp Achilles, Achilles mới miễn cưỡng không phát sáng, nhưng anh không thể bảo đảm là lúc Minh Khinh Khinh bước tới gần anh, trái tim của anh sẽ không đập như gõ trống.
Anh đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để kiềm chế những tình cảm và mong nhớ đang cuộn trào.
Tầm mắt của anh chợt rơi vào mu bàn tay đang buông thõng bên hông của Minh Khinh Khinh.
Mu bàn tay của Minh Khinh Khinh bị xước nhẹ vài chỗ, ửng lên một màu đỏ nhạt, trong đêm tối căn bản không thể nhìn thấy, nhưng với tư cách là người của hoàng tộc Claflin, Phó Tuyết Thâm có thị lực vô cùng tốt.
Anh nhìn chằm chằm vết thương của cô, trong lòng bỗng dâng trào cảm xúc lo lắng, gần như không thể kiềm chế được mình, giây tiếp theo định bước lên phía trước.
Nhưng cảm giác nóng rực mà Achilles đang phát ra đã kéo định lực của anh quay lại.
Màu xanh thẳm dâng trào trong đôi mắt Tiểu Phó cũng càng lúc càng âm u.
Minh Khinh Khinh không đợi anh trả lời, tiếp tục bước về phía trước hai bước, hai bước đó cô còn cố ý vướng chân vào nhau.
Chiêu trò chân trái vướng chân phải này đêm nay cô đã sử dụng hai lần.
Phó Tuyết Thâm: “…….”
Nhưng vẫn có hiệu quả.
Chàng thanh niên điển trai lập tức tiến đến bên cạnh cô, một tay đỡ lấy cô đang chuẩn bị ngã xuống đất.
“Đau.” Minh Khinh Khinh nhân cơ hội này túm lấy ống tay áo của Tiểu Phó, tuy rằng cô vẫn chưa kịp sái chân là tiểu zombie đã đỡ cô dậy, nhưng cũng là lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cô.
Cô mặt nhăn mày nhó nhìn Tiểu Phó: “Sái chân rồi.”
Phó Tuyết Thâm: “…..”
Dưới ánh trăng, Minh Khinh Khinh ngẩng đầu lên nhìn anh, chóp mũi trắng nõn lấm tấm một tầng mồ hôi mịn.
Tiểu Phó không có cách nào kiềm chế được nhịp tim của mình, anh rất muốn dời tầm mắt khỏi cô, nhưng khí quan và thần kinh của anh đều không nghe theo sự sai bảo. Anh hoàn toàn bị cô nắm trong lòng bàn tay, ngay cả hô hấp cũng bị nắm chặt.
Sao lại có một người phụ nữ đáng sợ như vậy. Phó Tuyết Thâm nghĩ bụng.
Không cần phải là người định mệnh cô cũng có thể chiếm được tình cảm, sự nhiệt tình và dâng hiến của anh dễ như trở bàn tay.
Achilles càng lúc càng nóng rực, càng lúc càng cháy bỏng, như thể đang nhắc nhở anh đừng dẫn cô xuống đáy vực sâu không biết hậu quả.
Nhưng Tiểu Phó rốt cuộc cũng đánh mất đi sự tự chủ mà anh luôn tự hào.
Anh ngồi xổm trước mặt Minh Khinh Khinh, giống như một con hải cẩu vừa được dỗ dành đã quay lại, đưa tấm lưng rộng lớn cho Minh Khinh Khinh, đôi mắt xanh ướt át chứa đựng sự bất lực và ấm ức: “Lên, lên đi.”
Chương 44:
Tiểu Chu vừa mở cửa ra đã trợn mắt há mồm.
Trong màn đêm đen kịch, một cậu thanh niên điển trai đang cõng Minh Khinh Khinh quay về.
Bóng đêm mát lạnh như hóa thành một lớp nền sau lưng anh, trên người anh là bộ đồ ngủ bằng tơ lụa màu xanh đậm và đôi dép bông, nước da trắng trẻo, vóc dáng cao ráo, so với Tiểu Chu còn cao hơn một cái đầu, giống như một vị quý tộc của thế giới khoa học viễn tưởng gì đó tao nhã hạ phàm.
Tiểu Chu vô thức ngước lên nhìn anh, tầm mắt không kiềm chế được lại rơi vào đôi mắt xanh xinh đẹp như ngọc lưu ly của anh.
Cậu thanh niên cũng không kịp chào hỏi Tiểu Chu, vừa vào cửa đã quen cửa quen nẻo đặt Minh Khinh Khinh xuống sô pha ngoài huyền quan, sau đó chạy vào ngăn tủ tìm thuốc.
Anh tìm được thuốc khử trùng rồi, nhưng không tìm thấy thuốc trị vết thương.
Anh quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tiểu Chu: “Tiểu Chu, cho tôi hỏi, thuốc trị vết thương nằm ở đâu vậy?”
Tiểu Chu đang chìm trong cơn kinh ngạc hậu tri hậu giác mới phát hiện cậu thanh niên đang nói chuyện mình.
Tiểu Chu giật mình, vội vàng ‘Oh’ một tiếng, chỉ thiếu điều đứng nghiêm hành lễ.
“Vâng! Ở trên lầu, để tôi đi lấy!” Tiểu Chu lật đật chạy lên tầng ba lấy thuốc.
Tất tả chạy lên lấy thuốc xong, anh ấy lại ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu.
Bỗng nhiên, Tiểu Chu phanh gấp một cái, đột ngột dừng lại —— mình, đang làm gì vậy?
???
Sao tự nhiên mình lại nhập vai người hầu thế này? Rõ ràng là cậu thanh niên kia nói chuyện rất nhẹ nhàng cơ mà!
Tiểu Chu ngơ ngác cầm thuốc xuống lầu.
Cậu thanh niên đã dùng tăm bông xử lý chỗ trầy da trên tay cho Minh Khinh Khinh.
Anh nửa quỳ ở đó, sườn mặt tĩnh lặng và nghiêm túc, chỉ là hơi nhíu mày, giống như đang cố kìm nén điều gì đó.
Tiểu Chu bước tới, đặt rượu thuốc sang một bên, sau đó không hiểu sao một tiếng cũng không dám thốt lên, chỉ đi đến góc tường đứng gục đầu xuống, như đang chờ chỉ thị…….
Đợi đến khi ý thức được mình lại đang làm gì, anh ấy thực sự muốn phát điên! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao cứ đứng trước mặt cậu thanh niên này là mình lại mất tự chủ, tự biến thành người hầu thế này?
Lẽ nào cậu thanh niên này có siêu năng lực gì đó như ‘Ta chính là vương tử điện hạ, ai nhìn thấy ta cũng sẽ biến thành người hầu của ta’?.
Tiểu Chu vừa miên man suy nghĩ, vừa cố gắng đưa bản thân thoát ra khỏi trạng thái kỳ lạ này.
“Vị này là?” Anh ấy cất tiếng.
Nửa đêm nửa hôm, Minh Khinh Khinh đột nhiên mang về một cậu thanh niên đẹp trai lạ hoắc lạ huơ, lại còn đang mặc đồ ngủ. Nếu không phải cậu thanh niên này có khí chất siêu phàm, mà Minh Khinh Khinh cũng không phải loại người đó, quả thực Tiểu Chu sẽ cho rằng Minh Khinh Khinh vừa rồi ra ngoài là đến câu lạc bộ khiêu/dâm gì đó.
Minh Khinh Khinh cũng đang cân nhắc xem nên giới thiệu cho Tiểu Chu thế nào —— cũng không thể nói, ‘người đứng trước mặt anh đây là người ngoài hành tinh, nửa năm trước cậu ấy đi nhầm vào nhà em, em từng có mối quan hệ nuôi dưỡng cậu ấy, đợt trước chưa rõ trắng đen đã trách lầm cậu ấy, cậu ấy bỏ nhà ra đi và hiện tại vẫn còn hờn dỗi, em đang cố gắng dỗ dành cậu ấy quay lại’.
“Hàng xóm.” Minh Khinh Khinh chỉ về phía biệt thự đối diện: “Người mới chuyển đến ấy. Em bị trật chân nên cậu ấy có lòng tốt đưa em về.”
“Thì ra người mới chuyển đến là cậu?” Tiểu Chu kinh ngạc.
Cậu thanh niên này đã được hai mươi tuổi chưa nhỉ? Còn trẻ như vậy mà đã giàu có đến thế sao? Hay là tổ tiên của cậu ấy là công tước phương Tây gì đó?
Tiểu Chu và Tiểu Phó chào hỏi nhau: “Cậu là người nước ngoài à? Mới về nước?”
Tướng mạo này quả thực ăn đứt toàn bộ tiểu thịt tươi hay lão thịt khô trong giới giải trí, chỉ cần đóng cái bóng lưng thôi cũng đủ nổi tiếng rồi. Nếu trước đây từng sống trong nước, sao anh ấy lại không thấy người này trên các phần mềm linh tinh như Douyin, “Bộ sưu tập những nam thần đẹp trai khiến người khác ngơ ngẩn” nhỉ?
Claflin chắc cũng được coi là nước ngoài chứ nhỉ? Phó Tuyết Thâm khẽ gật đầu, học theo người Trái đất lịch sự vươn tay ra với Tiểu Chu: “Xin chào, tôi họ Phó.”
“Phó tiên sinh.” Tiểu Chu được đối đãi lịch sự mà có chút lo sợ, vội vàng đưa hai tay ra bắt lấy tay anh, dùng sức nắm chặt.
Vừa chạm vào da thịt của cậu thanh niên này, Tiểu Chu liền cảm thấy có chỗ bất thường—— thân nhiệt của đối phương quá thấp, đây là thân nhiệt của một người đang sống sao?
Tiểu Chu rùng mình, vội vàng rút tay về.
Anh ấy lặng lẽ đánh giá cậu thanh niên, đột nhiên có một loại sợ hãi không giải thích được. Cảm giác này không phải do cậu thanh niên cố ý tạo ra cho anh ấy, vì cậu thanh niên không làm gì cả, thậm chí trên mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng anh ấy lại có một cảm giác như bị áp đảo, giống như chuỗi thức ăn dưới chót gặp chuỗi thức ăn trên đỉnh vậy.
Tiểu Chu nghĩ mãi cũng không tìm ra được nguyên nhân, chỉ có thể tạm thời cho rằng vì cậu thanh niên này là quý tộc nhị đại. Thông thường những quý tộc nhị đại đều có khí chất rất mạnh mẽ.
Cậu thanh niên hình như phát hiện mình đang bị đánh giá, ngước mắt lên nhìn anh ấy.
Tầm mắt Tiểu Chu vội vàng né tránh.
Nhưng Phó Tuyết Thâm không hề tỏ ra khó chịu khi bị đánh giá, anh thu dọn tăm bông, gói vào trong khăn giấy, đôi mắt màu xanh lam ôn hòa tao nhã, nghiêm túc giải thích với Tiểu Chu: “Thân nhiệt của gia tộc chúng tôi đều thấp hơn người bình thường rất nhiều, mong là anh đừng để ý.”
Tiểu Chu liền nói: “Không đâu không đâu.”
Đây là lần đầu tiên Minh Khinh Khinh nhìn thấy tiểu zombie giao tiếp với người khác, không khỏi nhìn tiểu zombie bằng ánh mắt mới lạ. Anh có thể biểu đạt một câu rất dài bằng tiếng Trung, còn biết chủ động bắt tay người khác.
Trạng thái phong độ như bây giờ mới là một tiểu zombie thực sự sao?
Còn trạng thái ngốc nghếch làm nũng như lúc trước, chẳng qua vì rơi xuống Trái đất nên hỏng não?
Phải công nhận một điều là khi tiểu zombie hỏng não, đi ba bước té một trận, nói chuyện lắp ba lắp bắp hay động một chút là hốc mắt lại ngập nước, Minh Khinh Khinh mới có thể xem anh là thú cưng.
Còn hiện tại, người đàn ông đẹp trai phong độ đang đứng mặt Minh Khinh Khinh đây, chỉ cần khoác lên mình bộ vest đen và áo sơ mi trắng chỉnh chu, bảo đảm sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong bữa tiệc; mà mặc lên mình bộ quân phục cứng nhắc màu xanh lục, nói là quân phiệt ngoài hành tinh Minh Khinh Khinh cũng tin.
Ngoài điều này ra, anh còn sở hữu một năng lực rất khủng khiếp là tay không bẻ cổ một con sói…..
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm góc nghiêng của người thanh niên, tầm mắt bỗng nhiên khựng lại.
Cô đột nhiên nhận ra, sau khi tiểu zombie trở lại, à không, bây giờ chắc là không thể dùng danh xưng này gọi anh nữa, phải là Tiểu Phó, Phó tiên sinh, Phó Tuyết Thâm sau khi trở lại, đã trở thành một người đàn ông thực thụ. Cơ bụng của anh vô cùng săn chắc, dưới làn da trắng nõn là những múi cơ bắp như ẩn như hiện. Đường cong trên cánh tay anh cũng rất đẹp mắt, có thể đón được cô từ trên cây ngã xuống dễ như trở bàn tay như vậy, chứng tỏ sức lực cũng không thể khinh thường. Anh từ đầu đến chân đều toát ra hoocmon nam tính.
Sau khi Phó Tuyết Thâm giải thích về thân nhiệt bất thường của mình, Tiểu Chu chỉ cho rằng đó là một chứng bệnh lạ, điều này ngược lại có thể giải thích được sự bí ẩn của căn biệt thự đối diện, nói không chừng rèm cửa sổ vẫn luôn kéo lại là vì đang dưỡng bệnh.
Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn, bắt đầu nói đùa: “Phó tiên sinh, cậu có biết căn nhà đối diện rất được săn đón không? Không ngờ cậu lại hẫng tay trên mua đứt căn biệt thự đó của ảnh đế.”
Phó Tuyết Thâm: “Ảnh đế?”
“Cậu không biết sao?” Tiểu Chu ngạc nhiên nói: “Là Bùi Hồng Trác, người vừa mới đoạt giải thưởng Kim Tượng của Hollywood năm trước đấy. Bình thường cậu ít khi xem tin tức truyền thông lắm à?”
“Thế ư? Tôi đúng là không hiểu biết nhiều.” Phó Tuyết Thâm âm thầm liếc Minh Khinh Khinh một cái: “Chắc là cô Minh đây khá hiểu anh Bùi nhỉ.”
Minh Khinh Khinh: “……”
“Sao cậu biết? Siêu thật đấy!” Tiểu Chu giơ ngón tay cái lên: “Khinh Khinh của chúng tôi và Bùi Hồng Trác từng làm chung một công ty, cũng xem như là tiền bối hậu bối, giao tình quả thực rất khắng khít!”
Phó Tuyết Thâm: “Có thể nhận ra.”
Dừng một chút, anh lại nhìn chằm chằm Minh Khinh Khinh, cười mói: “Khắng khít đến mức nếu tôi không sống ở đối diện, rất có thể người sống ở đối diện, cùng cô Minh đây sớm chiều chung đụng, ngày đêm hòa hợp là anh Bùi ấy chứ.”
Minh Khinh Khinh: “…..” Kinh! Tiểu zombie còn biết dùng hai thành ngữ cùng một lúc!
Bùi Hồng Trác muốn mua căn nhà đối diện là chuyện của Bùi Hồng Trác, không liên quan gì đến Minh Khinh Khinh, nhưng không biết tại sao Minh Khinh Khinh lại có chút chột dạ vô cớ. Cô sờ sờ chóp mũi, nói: “Thì không phải đã không cho anh ấy mua nữa rồi sao?”
“Không phải là cô không cho anh ta mua, mà là tôi.” Tiểu Phó tiếp tục mỉm cười: “Bởi vì, cô cũng đâu bài xích chuyện anh ta đến sống ở đối diện đâu đúng không?”
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu nhìn anh: “Dù sao một tháng nữa cậu cũng phải quay về, liên quan gì đến cậu?”
Nụ cười của Tiểu Phó có chút lạnh lẽo: “Cũng đúng nhỉ. Tôi là một con thú cưng mà. Đâu có tư cách hỏi đến người mà cô cảm thấy có thể trở thành đối tượng kết hôn.”
Minh Khinh Khinh: “…..”
Tiểu Chu đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, chuyện gì với chuyện gì thế này? Gì mà sủng vật rồi kết hôn? Anh ấy đúng lúc chen vào một câu: “Trước đây hai người từng quen nhau sao?”
Minh Khinh Khinh quay đầu: “Không quen!”
Tầm mắt Phó Tuyết Thâm vẫn dừng trên mặt cô: “Không quen.”
Lần này cả hai cùng trăm miệng một lời.
Tiểu Chu cố gắng kéo bầu khồng khí trở lại, thân thiện nói với Phó Tuyết Thâm: “Phải rồi, Khinh Khinh có nói với cậu cô ấy là nghệ sĩ không? Cậu có từng xem qua các tác phẩm của Khinh Khinh nhà chúng tôi chưa?”
Phó Tuyết Thâm không hé răng, nửa quỳ xuống, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, cởi giày và tất chân của Minh Khinh Khinh ra rồi xoa rượu thuốc lên đó.
Tầm mắt của anh rơi vào mắt cá chân trắng nõn của Minh Khinh Khinh, đôi mắt chợt ngẩn ngơ, lỗ tai cũng tự nhiên mà biến thành màu đỏ.
“Ráng, ráng chịu một chút.” Vừa rồi vẫn còn là một Tiểu Phó dỗi thiên trách địa, đột nhiên bây giờ lại ăn nói lắp bắp.
Anh dùng thần lực khống chế Achilles, sau đó vươn tay nhấc một bàn chân của Minh Khinh Khinh lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của mình.
Minh Khinh Khinh vốn dĩ không hề trật khớp, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót. Phó Tuyết Thâm vừa mới đụng vào cô, cô liền hít hà một tiếng như đau lắm, nói với anh: “Nhẹ tí, đau muốn chết à.”
Không ai để ý đến Tiểu Chu, Tiểu Chu hỏi với cô đơn. Anh ấy nhìn về phía mắt cá chân của Minh Khinh Khinh, quan tâm hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không?”
Minh Khinh Khinh liếc anh ấy: “Anh nói xem?”
Tiểu Chu do dự nhìn mắt cá chân trắng nõn của Minh Khinh Khinh, đáp: “Nhưng anh thấy đâu có đỏ, cũng đâu có sưng?”
Mặt Minh Khinh Khinh liền nóng lên, dùng khóe mắt liếc nhìn tiểu zombie, sau đó trừng mắt với Tiểu Chu: “Anh học cách sơ cứu chưa? Bình thường không đỏ không sưng mới có thể bị trật khớp mắt cá chân hơn đấy.”
Nói xong những lời này, sợ tiểu zombie cũng nhận ra là cô đang giả vờ, Minh Khinh Khinh vội vàng nhặt đôi tất đăng nằm trên mặt đất lên.
Một bàn chân của cô vẫn đang đặt trên đầu gối Tiểu Phó, vừa duỗi tay ra, không cẩn thận lại bị mất thăng bằng.
Phó Tuyết Thâm vội đỡ lấy cô. Minh Khinh Khinh cuối cùng cũng ngồi vững lại, nhặt chiếc vớ lên, nhanh chóng mặc vào.
Động tác của Phó Tuyết Thâm đột nhiên khựng lại.
Minh Khinh Khinh không hề ý thức được, vừa rồi trong lúc mất thăng bằng, mái tóc dài của cô đã sượt qua đầu vai anh, môi cô cũng vô tình lướt qua vành tai anh. Chỉ là một cái chạm cực kỳ nhẹ nhàng giữa cánh môi và vành tai, thậm chí còn không có cảm giác gì, thế nhưng vành tai của Phó Tuyết Thâm lại giống như một giọt mực đen nhỏ vào mặt hồ, cảm giác tê dại ngứa ngáy đột nhiên trỗi dậy——
Cảm giác ngứa ngáy xẹt qua như một tia chớp, đùng đùng chui vào trong lòng anh, đi đến đâu, linh hồn như bị điện giật đến đó.
“Vẫn còn đau, xoa chắc cũng không có tác dụng gì. Xem ra ngày mai phải đi khám bác sĩ rồi.” Minh Khinh Khinh nói câu này xong, tưởng rằng mình đã nói dối trót lọt, ai người tiểu zombie bỗng nhiên đặt rượu thuốc sang một bên, đứng bật dậy.
“Muộn lắm rồi, tôi về trước đây.”
Tiểu Phó nói xong thì đưa tăm bông và rượu thuốc cho Tiểu Chu, sau đó xoay người bước ra ngoài.
“Cậu ấy bị sao vậy?” Tiểu Chu cầm rượu thuốc, nói: “Hay là vừa rồi anh hỏi đến vấn đề không nên hỏi? Kỳ thực anh chỉ cảm thấy người này rất có tiền, vừa mới đến Trung Quốc còn lạ nước lạ cái, chắc chắn vẫn chưa biết nên đầu tư cái gì, nói không chừng có thể thuyết phục cậu ấy đầu tư cho em bộ phim điện ảnh tiếp theo…..”
“Không liên quan đến anh.” Minh Khinh Khinh nhìn cánh cửa bị đóng lại, nói: “Trước đây em chưa hỏi rõ trắng đen đã trách lầm cậu ấy, nên hẳn là cậu ấy vẫn còn tức giận.”
Minh Khinh Khinh âm thầm thở dài, giống loài của Tiểu Phó thù dai tới vậy sao? Tục ngữ nói, liệt lang sợ triền nữ*… tuy rằng có chỗ không đúng, nhưng xem ra muốn khôi phục lại quan hệ trước kia, cô phải nỗ lực hơn nữa mới được.
(Liệt lang sợ triền nữ: đàn ông phong độ sợ dạng phụ nữ chủ động đeo bám.)
Mà Tiểu Phó sau khi vội vã chạy ra khỏi cửa biệt thực, bước chân có chút loạng choạng, lập tức dịch chuyển, giây tiếp theo đã ở trong căn phòng của căn biệt thự đối diện. Ngọn lửa Achilles vẫn đang lập lòe, anh dùng thần lực xanh bao phủ lên Achilles, cố gắng hết sức để ổn định Achilles lại.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng Achilles cũng tạm thời bị thần lực trấn áp. Khống chế được nó rồi, nhưng trái tim anh vẫn còn đập điên cuồng.
Anh đưa tay chạm vào vành tai.
Màu đỏ thẫm từ vành tai lan đến trên mặt, độ nóng lên đến cực điểm.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn. Vương tử điện kiềm chế sự xấu hổ trên mặt, vẻ mặt đanh lại, cố gắng làm cho ánh mắt của mình trông lạnh lùng hơn.
Phải lạnh lùng vô tình lên!
Nếu cứ để mặc và tiếp xúc với Khinh Khinh như vậy, nói không chừng chỉ trong vòng một tháng, Achilles có thể sáng lên đến chín nghìn chín trăm vạn lần.
Ngày mai anh phải ra ngoài tránh mặt mới được.
…..
Thế nhưng Tiểu Phó hoàn toàn không ngờ được, ngày hôm sau mới sáng tinh mơ, Minh Khinh Khinh đã lái chiếc Land Rover đậu dưới căn biệt thự của anh. Cô thậm chí còn không thèm tìm lý do, thẳng thừng lái xe đến đây ngồi canh anh, vừa thấy cửa có động tĩnh liền hạ cửa sổ xe xuống.
“Hi, chào buổi sáng.” Minh Khinh Khinh tháo kính râm, treo lên cổ váy, tay áo phồng gác lên vô lăng, mỉm cười với Tiểu Phó: “Vừa sáng ra đã thấy nhớ cậu, đưa cậu đi hóng gió nhé?”
Tình huống hình như đã hoàn toàn đảo ngược, Minh Khinh Khinh lại trở thành người đứng lay khung cửa, ngó xem khi nào anh về.
Tiểu Phó nhàn nhạt nhìn Minh Khinh Khinh vài giây, rồi quay đầu trở về phòng.
Sau đó, đám người Raymond và hạm trưởng nhìn thấy, vị vương tử điện hạ lợi hại, đứng trước sát thủ khát máu như Tinh Ba cũng không hề chớp mắt, tàn nhẫn lạnh lùng; đứng trước một quốc vương bệ hạ thống trị cả hành tinh vẫn bình tĩnh quả quyết, vậy mà trên mặt lúc này lại đang đỏ rực từng mảng dày đặc.
Bình luận facebook