Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 113: Tử Vực.
Cự Ma Nguyên dung hợp vào Hàn Vũ Thiên, khiến cơ thể hắn tráng kiện và cao hơn rất nhiều, trời cao hóa thành hắc ám.
Hàn Vũ Thiên tốc độ tăng vọt từng quyền nện lên cáp mô, lần này mỗi một quyền hắn nện lên lớp da nhày nhụa ấy, đều được hắc khí khôi phục một cách nhanh chóng.
Bây giờ không còn kiên kỵ gì nữa rồi, mỗi một quyền uy lực và chuyển động nhanh chóng, cáp mô đã là mắt đỏ tới muốn nứt ra, xương cốt trong cơ thể rắc rắc không thôi.
"Đau quá... dừng lại."
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Hàn Vũ Thiên dừng động tác lại, cáp mô nằm ngửa ở trên đất toàn thân rỉ máu, nó ngước nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Ngươi, vì sao lại tấn công ta vậy?"
Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi cười nói:
"Năm đó ta còn là một tiểu hài tử, ngươi và đồng bọn không phải đã vây giết ta sao? Hiện tại ta tới trả thù đó là lý do đấy."
Cáp mô ộp lên một tiếng giọng yếu ớt chậm chạp nói:
"Năm đó là ngươi tấn công trước... loài cáp sơn bọn ta chỉ là phòng vệ chính đáng... không hại ai bao giờ, ộp."
Hàn Vũ Thiên híp mắt cười nói:
"Đừng có lý luận nữa, ngươi ở trong tay ta thì ngoan ngoãn phục tùng đi."
Nô ấn cũng chậm rãi được Hàn Vũ Thiên khắc vào căn nguyên của cáp mô khổng lồ, nó đau đớn muốn phản kháng nhưng đánh bất lực, xương cốt vỡ vụn chẳng thể di chuyển.
Mà cũng vào lúc này hắn bước tới cổ trận của Ác Long để lại lúc trước, khi còn là Nhân Cảnh vào trong trung tâm Lăng Lang phải mất một ít nguyên hồn, nhưng hiện tại chỉ cần vài chục bước chân của Thánh Nhân là đã tới được rồi.
Hàn Vũ Thiên bước tới cổ trận bàn tay đặt xuống, từng đường vân hoàng kim và hắc ám đan xen nhau.
Kế sau đó là một màu lam huyền ảo làm trung tâm, cổ trận xoay tròn từng nét cổ lão của khởi nguyên, linh khí tích trữ cũng vì vậy mà bạo phát ra bên ngoài.
Mấy vạn năm tích trữ của Ác Long, đủ để nện vô mặt một tên Thánh Nhân thành Đạo Tổ, nhưng đối với nó chỉ là một ít linh khí có thể bồi bổ mà thôi.
Hàn Vũ Thiên vung tay lên một cái vòng tròn không gian khổng lồ xuất hiện, hướng nó thông tới chính là Vạn Niên cung đại điện.
Ghế cung chủ vẫn ở đó, y nguyên như cũ nhưng lần này sẽ tích trữ một lượng linh khí khổng lồ hơn trước a.
"Cái gì vậy?"
"Sao thứ này lại có thể vào được Vạn Niên cung chứ?"
Một đám đệ tử và quản sự kinh sợ không thôi, linh khí phóng xuất chui vào trong ghế cung chủ.
Một lượng lớn linh khí tới kinh người ầm ầm hạ xuống, Giao lão cũng cùng lúc xuất hiện tạo ra một kết giới ngăn cách mọi người.
"Là cảm ngộ linh khí lần trước, đại trưởng lão vì sao lại ngăn bọn ta lại?"
Một đệ tử lâu năm lập tức có chút không hiểu nói, Giao lão hừ lạnh quát:
"Lượng linh khí này lớn hơn cả những cột linh khí lúc trước mấy lần, ngay cả lão đây còn dám hấp thu, một tên tiểu oa nhi ngươi có thể sao?"
Mọi người yên lặng chỉ có thể nhìn cột linh khí hạ xuống trong tiếc nuối, trải qua mấy canh giờ linh khí cũng từ từ nhạt đi một chút.
Những linh khí đó cũng không còn hội tụ vào ghế cung chủ, mà tản ra toàn bộ đảo trời và Vạn Niên thành.
Mọi người kinh ngạc khi nồng độ linh khí đột ngột gia tăng, những tiểu bối bế quan cũng là nhận được một ít đãi ngộ từ đây.
Vạn Niên thành phát triển thuận lợi, luân có đại trận truyền tống đem tài nguyên từ các thành khác tới.
Tọa độ đều được lưu trữ lại như một cái máy tính ở trên truyền tống trận, tài nguyên đem tới trao đổi đều chỉ được mang theo 7 người, không được cao hơn để phòng hờ có kẻ dẫn số lượng lớn nhân lực tới với ý định không tốt, truyền tống này có thể phân biệt được tài nguyên cất giấu là thật hay là chứa người ở trong đấy.
Vòng tròn không gian rạn nứt đã chuẩn bị tới cực hạn của nó, Hàn Vũ Thiên ném cáp mô vào bên trong, tiếp theo đó chính là thu lại những thanh kiếm đang đâm trên lưng tứ đại yêu thú, ra lệnh cho bọn chúng chui vào cái vòng.
Cái vòng nứt ra đã bắt đầu có dấu hiệu rung lắc, Hàn Vũ Thiên quát:
"Vạn Niên cung sẽ có Lục Thần Thú Hộ Sơn, các ngươi phát về sau phát triển vạn niên cung cho tốt, vài năm sau ta trở lại sẽ đưa các ngươi đi."
Lời cuối cùng này đã khiến vòng không gian sụp đỗ, Hàn Vũ Thiên cũng phong ấn cổ trận hướng về phía xa mà đi.
Mọi người trong đại sảnh thì hơi trầm mặt, năm con yêu thú bị ném vào đã thu nhỏ lại thành vài trượng, Giao lão phất tay nói:
"Theo lệnh của cung chủ, tiếp tục phát triển Vạn Niên cung cho tới khi ngài ấy trở về, Hàn gia phụ trách bảo hộ Vạn Niên thành, Đại Sa vào 2 năm tới sẽ tổ chức thí luyện cho các đệ tử bậc 1, 2 và 3, Vạn Niên thành chính thức mở cổng đón thương nhân và trao đổi rộng rãi với tam thành, Mạch Liên khôi phục chức trưởng lão luyện đan, Hồng Thiên phục chức trưởng lão luyện khí, Thanh Hiên thiếu cung chủ nhận lại pháp kiếm, Đoạn Tình viện sẽ không còn là nơi nuôi dưỡng đám trẻ nữa, nơi đó Tiêu Hạo viện chủ sẽ có an bài."
Một đạo chiếu lệnh của đại trưởng lão đã khiến Vạn Niên cung tốc độ tăng mạnh, tình hình ngay trước mắt Vạn Niên cung làm chủ, Hàn gia là thủ hộ tộc, Đoạn Tình viện từ nay trở đi sẽ trở thành nơi thần bí nhất, cùng với vị ngũ thiếu cung chủ đã bế quan kia.
Mọi thứ như đã được Hàn Vũ Thiên tính toán từ trước, hắn hiện tại một đường nhắm tới chính là thứ gọi là Tử Vực nằm giữa khe rãnh biên giới Nam Cương và Hoàn Thi.
Hiện Thánh Nhân viên mãn cũng phải tốn 10 ngày nửa tháng mới có thể được Tử Vực trong lời đồn kia, người ta kể rằng Tử Vực bình minh thì cảnh đẹp tuyệt diễm, hoàng hồn thì là vong xuyên địa ngục, kẻ bước vào sẽ không bao giờ thoát ra được.
Tương truyền có một vị thiếu niên tới từ Phỉ Hoàn ngày nay là Hoàn Thi quốc, may mắn sống sót rời khỏi Tử Vực nhận được một bộ công pháp huyền ảo, sau này trở về quê hương lập đạo xưng vua, đổi Phỉ Hoàn đại lục thành Hoàn Thi quốc.
Cũng nhờ vào vị vua đầu tiên của Hoàn Thi quốc năm ấy, truyền xuống đạo pháp môn huyền bí kia cho tiểu bối, từ đời này tới đời khác mới giữ vững được Hoàn Thi mấy chục vạn năm tồn tại.
Nhưng truyền thuyết đã là của mấy chục vạn năm trước, ít ai có thể tin vào những lời nói này, cũng có vài người xem như chuyện cười mà tới Tử Vực quậy một chuyến, kết cục là một đi không trở lại, Tử Vực dù thế nào vẫn là nơi huyền bí đáng sợ.
Hàn Vũ Thiên đang suy đoán không biết nơi đó ẩn chứa thứ gì, mà lại có thể mấy chục vạn năm không ai khám phá được, hắn càng tò mò về Tử Vực thì tốc độ lại càng nhanh.
Hàn Vũ Thiên tốc độ tăng vọt từng quyền nện lên cáp mô, lần này mỗi một quyền hắn nện lên lớp da nhày nhụa ấy, đều được hắc khí khôi phục một cách nhanh chóng.
Bây giờ không còn kiên kỵ gì nữa rồi, mỗi một quyền uy lực và chuyển động nhanh chóng, cáp mô đã là mắt đỏ tới muốn nứt ra, xương cốt trong cơ thể rắc rắc không thôi.
"Đau quá... dừng lại."
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Hàn Vũ Thiên dừng động tác lại, cáp mô nằm ngửa ở trên đất toàn thân rỉ máu, nó ngước nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Ngươi, vì sao lại tấn công ta vậy?"
Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi cười nói:
"Năm đó ta còn là một tiểu hài tử, ngươi và đồng bọn không phải đã vây giết ta sao? Hiện tại ta tới trả thù đó là lý do đấy."
Cáp mô ộp lên một tiếng giọng yếu ớt chậm chạp nói:
"Năm đó là ngươi tấn công trước... loài cáp sơn bọn ta chỉ là phòng vệ chính đáng... không hại ai bao giờ, ộp."
Hàn Vũ Thiên híp mắt cười nói:
"Đừng có lý luận nữa, ngươi ở trong tay ta thì ngoan ngoãn phục tùng đi."
Nô ấn cũng chậm rãi được Hàn Vũ Thiên khắc vào căn nguyên của cáp mô khổng lồ, nó đau đớn muốn phản kháng nhưng đánh bất lực, xương cốt vỡ vụn chẳng thể di chuyển.
Mà cũng vào lúc này hắn bước tới cổ trận của Ác Long để lại lúc trước, khi còn là Nhân Cảnh vào trong trung tâm Lăng Lang phải mất một ít nguyên hồn, nhưng hiện tại chỉ cần vài chục bước chân của Thánh Nhân là đã tới được rồi.
Hàn Vũ Thiên bước tới cổ trận bàn tay đặt xuống, từng đường vân hoàng kim và hắc ám đan xen nhau.
Kế sau đó là một màu lam huyền ảo làm trung tâm, cổ trận xoay tròn từng nét cổ lão của khởi nguyên, linh khí tích trữ cũng vì vậy mà bạo phát ra bên ngoài.
Mấy vạn năm tích trữ của Ác Long, đủ để nện vô mặt một tên Thánh Nhân thành Đạo Tổ, nhưng đối với nó chỉ là một ít linh khí có thể bồi bổ mà thôi.
Hàn Vũ Thiên vung tay lên một cái vòng tròn không gian khổng lồ xuất hiện, hướng nó thông tới chính là Vạn Niên cung đại điện.
Ghế cung chủ vẫn ở đó, y nguyên như cũ nhưng lần này sẽ tích trữ một lượng linh khí khổng lồ hơn trước a.
"Cái gì vậy?"
"Sao thứ này lại có thể vào được Vạn Niên cung chứ?"
Một đám đệ tử và quản sự kinh sợ không thôi, linh khí phóng xuất chui vào trong ghế cung chủ.
Một lượng lớn linh khí tới kinh người ầm ầm hạ xuống, Giao lão cũng cùng lúc xuất hiện tạo ra một kết giới ngăn cách mọi người.
"Là cảm ngộ linh khí lần trước, đại trưởng lão vì sao lại ngăn bọn ta lại?"
Một đệ tử lâu năm lập tức có chút không hiểu nói, Giao lão hừ lạnh quát:
"Lượng linh khí này lớn hơn cả những cột linh khí lúc trước mấy lần, ngay cả lão đây còn dám hấp thu, một tên tiểu oa nhi ngươi có thể sao?"
Mọi người yên lặng chỉ có thể nhìn cột linh khí hạ xuống trong tiếc nuối, trải qua mấy canh giờ linh khí cũng từ từ nhạt đi một chút.
Những linh khí đó cũng không còn hội tụ vào ghế cung chủ, mà tản ra toàn bộ đảo trời và Vạn Niên thành.
Mọi người kinh ngạc khi nồng độ linh khí đột ngột gia tăng, những tiểu bối bế quan cũng là nhận được một ít đãi ngộ từ đây.
Vạn Niên thành phát triển thuận lợi, luân có đại trận truyền tống đem tài nguyên từ các thành khác tới.
Tọa độ đều được lưu trữ lại như một cái máy tính ở trên truyền tống trận, tài nguyên đem tới trao đổi đều chỉ được mang theo 7 người, không được cao hơn để phòng hờ có kẻ dẫn số lượng lớn nhân lực tới với ý định không tốt, truyền tống này có thể phân biệt được tài nguyên cất giấu là thật hay là chứa người ở trong đấy.
Vòng tròn không gian rạn nứt đã chuẩn bị tới cực hạn của nó, Hàn Vũ Thiên ném cáp mô vào bên trong, tiếp theo đó chính là thu lại những thanh kiếm đang đâm trên lưng tứ đại yêu thú, ra lệnh cho bọn chúng chui vào cái vòng.
Cái vòng nứt ra đã bắt đầu có dấu hiệu rung lắc, Hàn Vũ Thiên quát:
"Vạn Niên cung sẽ có Lục Thần Thú Hộ Sơn, các ngươi phát về sau phát triển vạn niên cung cho tốt, vài năm sau ta trở lại sẽ đưa các ngươi đi."
Lời cuối cùng này đã khiến vòng không gian sụp đỗ, Hàn Vũ Thiên cũng phong ấn cổ trận hướng về phía xa mà đi.
Mọi người trong đại sảnh thì hơi trầm mặt, năm con yêu thú bị ném vào đã thu nhỏ lại thành vài trượng, Giao lão phất tay nói:
"Theo lệnh của cung chủ, tiếp tục phát triển Vạn Niên cung cho tới khi ngài ấy trở về, Hàn gia phụ trách bảo hộ Vạn Niên thành, Đại Sa vào 2 năm tới sẽ tổ chức thí luyện cho các đệ tử bậc 1, 2 và 3, Vạn Niên thành chính thức mở cổng đón thương nhân và trao đổi rộng rãi với tam thành, Mạch Liên khôi phục chức trưởng lão luyện đan, Hồng Thiên phục chức trưởng lão luyện khí, Thanh Hiên thiếu cung chủ nhận lại pháp kiếm, Đoạn Tình viện sẽ không còn là nơi nuôi dưỡng đám trẻ nữa, nơi đó Tiêu Hạo viện chủ sẽ có an bài."
Một đạo chiếu lệnh của đại trưởng lão đã khiến Vạn Niên cung tốc độ tăng mạnh, tình hình ngay trước mắt Vạn Niên cung làm chủ, Hàn gia là thủ hộ tộc, Đoạn Tình viện từ nay trở đi sẽ trở thành nơi thần bí nhất, cùng với vị ngũ thiếu cung chủ đã bế quan kia.
Mọi thứ như đã được Hàn Vũ Thiên tính toán từ trước, hắn hiện tại một đường nhắm tới chính là thứ gọi là Tử Vực nằm giữa khe rãnh biên giới Nam Cương và Hoàn Thi.
Hiện Thánh Nhân viên mãn cũng phải tốn 10 ngày nửa tháng mới có thể được Tử Vực trong lời đồn kia, người ta kể rằng Tử Vực bình minh thì cảnh đẹp tuyệt diễm, hoàng hồn thì là vong xuyên địa ngục, kẻ bước vào sẽ không bao giờ thoát ra được.
Tương truyền có một vị thiếu niên tới từ Phỉ Hoàn ngày nay là Hoàn Thi quốc, may mắn sống sót rời khỏi Tử Vực nhận được một bộ công pháp huyền ảo, sau này trở về quê hương lập đạo xưng vua, đổi Phỉ Hoàn đại lục thành Hoàn Thi quốc.
Cũng nhờ vào vị vua đầu tiên của Hoàn Thi quốc năm ấy, truyền xuống đạo pháp môn huyền bí kia cho tiểu bối, từ đời này tới đời khác mới giữ vững được Hoàn Thi mấy chục vạn năm tồn tại.
Nhưng truyền thuyết đã là của mấy chục vạn năm trước, ít ai có thể tin vào những lời nói này, cũng có vài người xem như chuyện cười mà tới Tử Vực quậy một chuyến, kết cục là một đi không trở lại, Tử Vực dù thế nào vẫn là nơi huyền bí đáng sợ.
Hàn Vũ Thiên đang suy đoán không biết nơi đó ẩn chứa thứ gì, mà lại có thể mấy chục vạn năm không ai khám phá được, hắn càng tò mò về Tử Vực thì tốc độ lại càng nhanh.
Bình luận facebook