Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 116: Từ bỏ tôn nghiêm cuối cùng.
Sau 2 tháng chạy trốn thì Chiêu Hoa, Chiêu Linh đã tới được một cái thành trì.
Nói là thành trì nhưng thật ra là bốn cây trụ lớn ở bốn góc, tường thành được đính những thanh gỗ nhỏ, chỉ là một cái tường thành bằng gỗ, cây yếu ớt không trụ nổi một cơn bão.
Nhìn chỉ là thành gỗ yếu kém, nhưng rất nhiều người qua lại nơi đây, tu vi thấp nhất cũng là Thánh Nhân, người ở đây xưng là Túc Mệnh.
Túc Mệnh cũng đưa chia thành nhiều cách gọi, tiểu Túc Mệnh là chỉ tu vi Thánh Nhân sơ kì, Túc Mệnh là trung kì Thánh Nhân, Đại Túc là Thánh Nhân thượng kì, nếu đầy đủ là Đại Túc Mệnh thì chỉ Thánh Nhân viên mãn, Lão Túc Mệnh là Thiên Thánh, Tổ Túc là Chí Thánh.
Cảnh giới ở vùng không gian này chỉ dừng lại ở Thánh Nhân cảnh của Tô Lăng giới, không hiểu vì sao những đứa trẻ nơi đây vừa sinh ra đã là Tiểu Túc Mệnh.
Tu luyện phát triển chút nữa thì đã lên Túc Mệnh và Đại Túc Mệnh, người ở đây sinh ra và chết đi đều cùng một cảnh giới Túc Mệnh.
Cả đời này bọn họ chẳng thể nào tiến thêm được nửa bước, đơn giản vì khi được sinh ra ở vùng không gian này, bọn họ đã được trú định là sinh linh nơi đây.
Giới hạn là Túc Mệnh, muốn đột phá thì chỉ có thể ra bên ngoài vùng thế giới khác, nhưng phàm là kẻ muốn rời khỏi đây đều đã bị hóa thành tro bụi.
Số mệnh của bọn họ là sống ở đây mãi mãi cho tới khi vùng không gian này bị hủy diệt, thì họ cũng theo đó mà biến mất.
Chiêu Hoa và Chiêu Linh bước vào một cái phòng trọ nhỏ, các nàng mang theo một ít linh thạch đặt xuống, thuê một căn phòng nhỏ.
Khi các nàng đặt Hàn Vũ Thiên xuống, mắt hắn có hơi cử động nhẹ, tiếp sau đó là chậm rãi mở mắt.
Cảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là một đôi mắt long lánh khác đang nhìn chằm chằm vào mình a.
Không nói hai lời theo bản năng thôi động khí tức đẩy lui Chiêu Linh ra, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cau mày nói:
"Hai ngươi là ai?"
"Bọn ta?"
Chiêu Linh chỉ vào mình nghiêng đầu nhìn hắn, Chiêu Hoa cau mày tản ra khí tức nói:
"Ta là Chiêu Hoa, muội ấy là Chiêu Linh, chúng ta thấy ngươi bất tỉnh ở trong rừng, nên mới cứu đem tới đây."
Hàn Vũ Thiên hồi tưởng lại vào lúc trước khi bất tỉnh, hắn đã tiêu hao thọ nguyên để chui vào vòng không gian, do tốc độ quá nhanh đã xảy ra phản phệ, khiến thọ nguyên hao hết chỉ còn 10 năm.
Vào lúc hắn hơi lấy lại ý thức thì nghe một chữ giết, cũng theo phản xạ mà tiêu hao thêm thọ nguyên, thời gian còn lại cũng chỉ có 2 năm.
"Từ lúc ta bất tỉnh đã bao lâu?"
Hàn Vũ Thiên cau mày nhìn Chiêu Hoa hỏi, Chiêu Hoa cũng nheo mắt nói.
"Hơn 2 tháng."
Hàn Vũ Thiên sầm mặt lại ánh mắt sắc lạnh, hắn lại thở ra một hơi nói:
"Ân này ta ghi nhớ, về sau sẽ trả."
Nói xong thân hình lóe lên định rời đi thì hắn bị Chiêu Linh ngăn lại, nàng quẹt mũi một cái nói:
"Ta không cho ngươi đi, thì ngươi không được đi."
Hàn Vũ Thiên phóng xuất sát khí làm cho nhà trọ hơi run run như muốn sập, Chiêu Hoa khí tức cũng ập tới dằn co với hắn.
Hai loại khí tức va chạm ầm ầm vào nhau tạo ra chấn động, rất nhanh cả 2 khí tức đều tiêu tán.
"Ta không có thời gian chơi với các ngươi, tránh ra đi."
Hàn Vũ Thiên lời nói băng hàn trong mơ hồ không gian xung quanh đã kết thành từng lớp băng mỏng.
"Ngươi đừng nóng vội như vậy, bọn ta chỉ là muốn giúp ngươi khôi phục tu vi thôi."
Chiêu Linh không chút sợ hãi hay e dè mà bước tới phía, nàng mỉm cười đưa tay về phía trước nói:
"Sinh mệnh của ngươi yếu ớt, ta đoán chỉ còn vài năm, hay là ta và ngươi hợp tác thấy thế nào?"
Hàn Vũ Thiên híp mắt nói:
"Hợp tác? Nghe có vẻ thú vị đây, nói một chút cho ta nghe xem."
Chiêu Linh nâng lên một cây nhân sâm với khí tức sinh mệnh bao quanh nói:
"Ta giúp ngươi khôi phục 400 năm tuổi thọ, ngươi giúp ta trả thù cho bộ lạc."
Hàn Vũ Thiên phất tay nói:
"Như vậy thì không có hứng thú, chỉ 400 năm tuổi thọ mà giúp các báo thù cho bộ lạc ư? Tu vi các ngươi như vậy còn bị truy sát tới suýt chết, ta thà rời đi khôi phục sinh mệnh từng chút, nhưng bảo toàn tính mạng, cáo từ."
Chiêu Hoa ngăn hắn lại cau mày nói:
"Vậy 1000 năm? Đây là cực hạn mà bọn ta có thể làm."
Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:
"Ta đã nói mình không có hứng thú, các ngươi tự mình tìm kẻ khác đi."
Chiêu Hoa hừ lạnh nói:
"Nếu đã như vậy thì ngươi không cần rời đi, với một ít tuổi thọ đó thì để mạng lại đây đi."
Hàn Vũ Thiên dừng bước ánh mắt không chút cảm xúc nói:
"Chà, đây là đang uy hiếp ta?"
Hắn chậm rãi tách ra thành 5 bóng người khác nhau, nhưng tu vi lại đồng đều tới lạ thường.
"Vậy hãy thử một chút, xem ai mới là kẻ bỏ mạng?"
Hỷ, Nộ, Ai, Ố và Vô xuất hiện khiến 2 nàng kinh hãi không thôi, đây là lần đầu tiên các nàng thấy được năm người ở chung một thân thể.
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ngươi không đủ sức để ngăn ta lại đâu, rời đi thì tốt hơn."
Chiêu Linh vẫn là ánh mắt kiên định nhưng giờ phút này đã chảy ra 2 hàng lệ nói:
"Ta thật sự đang rất cần sự giúp đỡ, bộ lạc của ta đang gặp nguy hiểm, sống chết còn không rõ, ngươi mạnh như vậy chắc chắn có thể giúp tỷ muội bọn ta."
Sau khi thấy được 5 thân ảnh Hàn Vũ Thiên biến ra, Chiêu Linh càng biết suy nghĩ của mình về người này rất đúng.
Cường đại hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, giác quan thứ 6 luôn mạch bảo nàng rằng, chỉ có hắn, chỉ có hắn mới giúp được mà thôi.
Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi nói:
"Thời gian hiện tại đối với ta là quý giá hơn tất cả, đừng có lãi nhãi nữa."
Hắn hóa thành hắc quang muốn rời đi nhưng lại thấy Chiêu Linh dập đầu với mình.
Mỗi một cái dập đầu đều là bụp bụp rất mạnh, nhà trò bằng gỗ nên đầu nàng không chảy máu, nhưng gỗ ở chỗ nàng dập xuống thì đang rạn nứt.
"Chiêu Linh, tội tình gì mà muội phải làm vậy? Giao Chiêu cả đời thề không quỳ dưới chân kẻ khác mà."
Chiêu Hoa bi thương nhìn tiểu muội của mình, nàng nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Chiêu Giao bộ lạc bọn ta có thề với trời đất, không được dập đầu trước bất kì ai, đó được xem là sỉ nhục lớn nhất cho cả bộ lạc, muội ấy đã từ bỏ tôn nghiêm cuối cùng để cầu xin ngươi."
Hàn Vũ Thiên ánh mắt vẫn không hề thay đổi nói:
"Là nàng ta tự bỏ xuống tôn nghiêm ấy, ta không có ép buộc."
Hắn nhìn Chiêu Linh một lúc nói:
"Nếu như ngươi trong 1 năm tìm được một món thuộc tính thủy thì hãy tới tìm ta."
Hàn Vũ Thiên vung tay lên liền có một sợi dây chuyền màu lam rơi xuống tay Chiêu Linh, hắn thản nhiên nói:
"Tìm được bảo vật thuộc tính thủy thuần khiết, thì hãy nhỏ một giọt máu lên mặt dây chuyền, nó sẽ dẫn đường các ngươi tới gặp ta."
Nói xong hắn đã rời đi, Chiêu Linh ôm sợi dây chuyền rồi nhìn về phía tỷ tỷ.
"Muội chắc chắn lời hắn nói không?"
Chiêu Hoa ôm tiểu muội vào lòng hỏi, Chiêu Linh gật đầu nói:
"Lời hắn nói tất cả đều là thật."
Nói là thành trì nhưng thật ra là bốn cây trụ lớn ở bốn góc, tường thành được đính những thanh gỗ nhỏ, chỉ là một cái tường thành bằng gỗ, cây yếu ớt không trụ nổi một cơn bão.
Nhìn chỉ là thành gỗ yếu kém, nhưng rất nhiều người qua lại nơi đây, tu vi thấp nhất cũng là Thánh Nhân, người ở đây xưng là Túc Mệnh.
Túc Mệnh cũng đưa chia thành nhiều cách gọi, tiểu Túc Mệnh là chỉ tu vi Thánh Nhân sơ kì, Túc Mệnh là trung kì Thánh Nhân, Đại Túc là Thánh Nhân thượng kì, nếu đầy đủ là Đại Túc Mệnh thì chỉ Thánh Nhân viên mãn, Lão Túc Mệnh là Thiên Thánh, Tổ Túc là Chí Thánh.
Cảnh giới ở vùng không gian này chỉ dừng lại ở Thánh Nhân cảnh của Tô Lăng giới, không hiểu vì sao những đứa trẻ nơi đây vừa sinh ra đã là Tiểu Túc Mệnh.
Tu luyện phát triển chút nữa thì đã lên Túc Mệnh và Đại Túc Mệnh, người ở đây sinh ra và chết đi đều cùng một cảnh giới Túc Mệnh.
Cả đời này bọn họ chẳng thể nào tiến thêm được nửa bước, đơn giản vì khi được sinh ra ở vùng không gian này, bọn họ đã được trú định là sinh linh nơi đây.
Giới hạn là Túc Mệnh, muốn đột phá thì chỉ có thể ra bên ngoài vùng thế giới khác, nhưng phàm là kẻ muốn rời khỏi đây đều đã bị hóa thành tro bụi.
Số mệnh của bọn họ là sống ở đây mãi mãi cho tới khi vùng không gian này bị hủy diệt, thì họ cũng theo đó mà biến mất.
Chiêu Hoa và Chiêu Linh bước vào một cái phòng trọ nhỏ, các nàng mang theo một ít linh thạch đặt xuống, thuê một căn phòng nhỏ.
Khi các nàng đặt Hàn Vũ Thiên xuống, mắt hắn có hơi cử động nhẹ, tiếp sau đó là chậm rãi mở mắt.
Cảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là một đôi mắt long lánh khác đang nhìn chằm chằm vào mình a.
Không nói hai lời theo bản năng thôi động khí tức đẩy lui Chiêu Linh ra, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng cau mày nói:
"Hai ngươi là ai?"
"Bọn ta?"
Chiêu Linh chỉ vào mình nghiêng đầu nhìn hắn, Chiêu Hoa cau mày tản ra khí tức nói:
"Ta là Chiêu Hoa, muội ấy là Chiêu Linh, chúng ta thấy ngươi bất tỉnh ở trong rừng, nên mới cứu đem tới đây."
Hàn Vũ Thiên hồi tưởng lại vào lúc trước khi bất tỉnh, hắn đã tiêu hao thọ nguyên để chui vào vòng không gian, do tốc độ quá nhanh đã xảy ra phản phệ, khiến thọ nguyên hao hết chỉ còn 10 năm.
Vào lúc hắn hơi lấy lại ý thức thì nghe một chữ giết, cũng theo phản xạ mà tiêu hao thêm thọ nguyên, thời gian còn lại cũng chỉ có 2 năm.
"Từ lúc ta bất tỉnh đã bao lâu?"
Hàn Vũ Thiên cau mày nhìn Chiêu Hoa hỏi, Chiêu Hoa cũng nheo mắt nói.
"Hơn 2 tháng."
Hàn Vũ Thiên sầm mặt lại ánh mắt sắc lạnh, hắn lại thở ra một hơi nói:
"Ân này ta ghi nhớ, về sau sẽ trả."
Nói xong thân hình lóe lên định rời đi thì hắn bị Chiêu Linh ngăn lại, nàng quẹt mũi một cái nói:
"Ta không cho ngươi đi, thì ngươi không được đi."
Hàn Vũ Thiên phóng xuất sát khí làm cho nhà trọ hơi run run như muốn sập, Chiêu Hoa khí tức cũng ập tới dằn co với hắn.
Hai loại khí tức va chạm ầm ầm vào nhau tạo ra chấn động, rất nhanh cả 2 khí tức đều tiêu tán.
"Ta không có thời gian chơi với các ngươi, tránh ra đi."
Hàn Vũ Thiên lời nói băng hàn trong mơ hồ không gian xung quanh đã kết thành từng lớp băng mỏng.
"Ngươi đừng nóng vội như vậy, bọn ta chỉ là muốn giúp ngươi khôi phục tu vi thôi."
Chiêu Linh không chút sợ hãi hay e dè mà bước tới phía, nàng mỉm cười đưa tay về phía trước nói:
"Sinh mệnh của ngươi yếu ớt, ta đoán chỉ còn vài năm, hay là ta và ngươi hợp tác thấy thế nào?"
Hàn Vũ Thiên híp mắt nói:
"Hợp tác? Nghe có vẻ thú vị đây, nói một chút cho ta nghe xem."
Chiêu Linh nâng lên một cây nhân sâm với khí tức sinh mệnh bao quanh nói:
"Ta giúp ngươi khôi phục 400 năm tuổi thọ, ngươi giúp ta trả thù cho bộ lạc."
Hàn Vũ Thiên phất tay nói:
"Như vậy thì không có hứng thú, chỉ 400 năm tuổi thọ mà giúp các báo thù cho bộ lạc ư? Tu vi các ngươi như vậy còn bị truy sát tới suýt chết, ta thà rời đi khôi phục sinh mệnh từng chút, nhưng bảo toàn tính mạng, cáo từ."
Chiêu Hoa ngăn hắn lại cau mày nói:
"Vậy 1000 năm? Đây là cực hạn mà bọn ta có thể làm."
Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:
"Ta đã nói mình không có hứng thú, các ngươi tự mình tìm kẻ khác đi."
Chiêu Hoa hừ lạnh nói:
"Nếu đã như vậy thì ngươi không cần rời đi, với một ít tuổi thọ đó thì để mạng lại đây đi."
Hàn Vũ Thiên dừng bước ánh mắt không chút cảm xúc nói:
"Chà, đây là đang uy hiếp ta?"
Hắn chậm rãi tách ra thành 5 bóng người khác nhau, nhưng tu vi lại đồng đều tới lạ thường.
"Vậy hãy thử một chút, xem ai mới là kẻ bỏ mạng?"
Hỷ, Nộ, Ai, Ố và Vô xuất hiện khiến 2 nàng kinh hãi không thôi, đây là lần đầu tiên các nàng thấy được năm người ở chung một thân thể.
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ngươi không đủ sức để ngăn ta lại đâu, rời đi thì tốt hơn."
Chiêu Linh vẫn là ánh mắt kiên định nhưng giờ phút này đã chảy ra 2 hàng lệ nói:
"Ta thật sự đang rất cần sự giúp đỡ, bộ lạc của ta đang gặp nguy hiểm, sống chết còn không rõ, ngươi mạnh như vậy chắc chắn có thể giúp tỷ muội bọn ta."
Sau khi thấy được 5 thân ảnh Hàn Vũ Thiên biến ra, Chiêu Linh càng biết suy nghĩ của mình về người này rất đúng.
Cường đại hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, giác quan thứ 6 luôn mạch bảo nàng rằng, chỉ có hắn, chỉ có hắn mới giúp được mà thôi.
Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi nói:
"Thời gian hiện tại đối với ta là quý giá hơn tất cả, đừng có lãi nhãi nữa."
Hắn hóa thành hắc quang muốn rời đi nhưng lại thấy Chiêu Linh dập đầu với mình.
Mỗi một cái dập đầu đều là bụp bụp rất mạnh, nhà trò bằng gỗ nên đầu nàng không chảy máu, nhưng gỗ ở chỗ nàng dập xuống thì đang rạn nứt.
"Chiêu Linh, tội tình gì mà muội phải làm vậy? Giao Chiêu cả đời thề không quỳ dưới chân kẻ khác mà."
Chiêu Hoa bi thương nhìn tiểu muội của mình, nàng nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Chiêu Giao bộ lạc bọn ta có thề với trời đất, không được dập đầu trước bất kì ai, đó được xem là sỉ nhục lớn nhất cho cả bộ lạc, muội ấy đã từ bỏ tôn nghiêm cuối cùng để cầu xin ngươi."
Hàn Vũ Thiên ánh mắt vẫn không hề thay đổi nói:
"Là nàng ta tự bỏ xuống tôn nghiêm ấy, ta không có ép buộc."
Hắn nhìn Chiêu Linh một lúc nói:
"Nếu như ngươi trong 1 năm tìm được một món thuộc tính thủy thì hãy tới tìm ta."
Hàn Vũ Thiên vung tay lên liền có một sợi dây chuyền màu lam rơi xuống tay Chiêu Linh, hắn thản nhiên nói:
"Tìm được bảo vật thuộc tính thủy thuần khiết, thì hãy nhỏ một giọt máu lên mặt dây chuyền, nó sẽ dẫn đường các ngươi tới gặp ta."
Nói xong hắn đã rời đi, Chiêu Linh ôm sợi dây chuyền rồi nhìn về phía tỷ tỷ.
"Muội chắc chắn lời hắn nói không?"
Chiêu Hoa ôm tiểu muội vào lòng hỏi, Chiêu Linh gật đầu nói:
"Lời hắn nói tất cả đều là thật."
Bình luận facebook