Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 13: Vô Sỉ.
Hàn Vũ Thiên khôi phục pháp lực liền để hai người họ Tiêu cho Giao lão chăm sóc, hắn thì đi về hướng đông nam của Lang Lăng tìm kiếm yêu thú.
Đi được một dặm thì đã bắt gặp một bầy cóc yêu, bọn chúng có đủ loại màu sắc và to hơn con trâu.
Vừa gặp Hàn Viên Thiên liền điên cuồng nhảy tới, có con dùng lưỡi độc quất tới, con thì nhảy lên dùng thân đè xuống, một con màu đen duy nhất trong số đó thì là phun độc.
Hàn Vũ Thiên thân thể nhỏ bé tránh né có chút thuận lợi, hắn vung trảo đánh ra một đạo tử quang.
Bức lui được vài con cóc, đám ếch vẫn là một bộ mặt đờ đẫn tiếp tục tấn công.
Hàn Vũ Thiên đã phóng xuất Âm Sát khí, một trảo tiếp theo vồ tới đã phá tan nội tạng của hai con ếch đang lao tới.
Một cái lưỡi độc từ bên trái quét tới, Hàn Vũ Thiên nằm xuống tránh được, từ phía trên lại quật xuống một cái lưỡi khác, hắn lại lăn qua bên phải tránh thoát, một trảo cắt đứt 2 cái lưỡi kia.
"Vậy mà toàn bộ tu vi đều là Phàm Cảnh tầng 7."
Hàn Vũ Thiên thở dốc có chút chật vật nhìn đám cóc yêu, hắn hai tay ngưng tụ một đạo khí tức âm u chưởng về phía trước.
Con cóc đen lúc này mới triển lộ thực lực của bản thân, nó phun ra một ngụm độc đen như than về phía trước, chất độc màu đen kia lạ thường tới cực điểm, nó ăn mòn linh khí thiên địa và cả đạo âm khí của Hàn Vũ Thiên.
Loading...
Hàn Vũ Thiên con ngươi có rút lại sau đó xoay người bỏ chạy, trên môi lại nở ra một nụ cười rất hài lòng.
Sau khi bỏ chạy khỏi đám cóc yêu, hắn dừng lại ở một cành cây cao, ngồi ở đó khôi phục pháp lực.
— QUẢNG CÁO —
"Vậy mà có thể ăn mòn vạn vật kể cả linh khí thiên địa, bắt nó về làm chiến sủng cũng không quá uổng chuyến này của ta."
Hàn Vũ Thiên vừa khôi phục pháp lực vừa nghĩ về con cóc đen kia.
Tiếng lá cây xào xạt chuyển động phía trên, một con yêu hầu 4 tay 3 đuôi nhảy xuống vung quyền tới.
Hàn Vũ Thiên không nói hai lời ngã người về phía sau rơi khỏi cành cây, trong lúc rơi tự do Hàn Vũ Thiên đã nắm được một cành cây khác mà leo lên.
"Một con yêu hầu chết tiệt."
Hàn Vũ Thiên cau mày nhìn con yêu hầu toàn thân màu vàng có 4 tay 3 đuôi.
Nó liên tục rít gào nhảy từ cây này sang cây khác tìm góc tấn công hắn, Hàn Vũ Thiên cau mày thật lâu tay hóa trảo vồ lên phía trên.
Tử quang đánh lên lá cây phía trên rụng hết liền lộ ra mấy trăm con khỉ màu nâu, nhưng chỉ là hai tay hai đuôi.
"Mẹ nó!"
Hàn Vũ Thiên biết yêu hầu thường sống bầy đàn, nhưng không ngờ tới lại đông đến mức độ này.
Hắn lập tức dốc toàn lực phi thân bỏ chạy, nhưng con khỉ vàng 4 tay lại không cho hắn cơ hội bỏ trốn.
Tứ quyền vung tới đánh hắn bay ngược về chỗ cũ, Hàn Vũ Thiên bộc phát Âm Sát khí để làm nhiễu loạn bầy khỉ phía trên.— QUẢNG CÁO —
Hắn một lần nữa tìm một lối khác bỏ trốn, một trảo vồ tới đánh bay yêu hầu 4 tay.
Bầy khỉ phía sau phẫn nộ hú hét ầm ỉ đuổi theo như kiến, trong rừng rậm là lợi thế của yêu hầu, bọn nó chạy nhảy rất nhanh khó mà chạy thoát.
"Vừa tới đã gặp tuyệt cảnh, vận khí của ta đã bị chó tha rồi sao?"
Hàn Vũ Thiên vừa chạy vừa chửi ầm lên, thật không nghĩ tới vừa vào bìa rừng đã gặp tuyệt cảnh.
Hắn vừa chạy vừa tránh né yêu hầu từ phía sau đánh tới, tay liên tục bấm ấn dùng quan di dò đường.
"Đây rồi."
Hàn Vũ Thiên toàn lực chạy về phía trước, hắn gào khóc như một đứa trẻ hét to:
"Cứu mạng, ai đó làm ơn cứu mạng."
Cách đó không xa có một nhóm tu sĩ cũng đi lịch luyện ở rừng Lang Lăng nghe thấy tiếng con nít liền đứng dậy.
"Có người bị yêu thú truy giết, mau ứng cứu."
Một vị tu sĩ bạch y trẻ tuổi lập tức ra lệnh, toàn bộ cầm lấy binh khí chạy về phía âm thanh phát ra.
— QUẢNG CÁO —
Bọn họ thấy được một đứa trẻ đang dùng toàn lực chạy khỏi một đàn khỉ hơn trăm con.
"Tên nhóc xui xẻo kia, lại đi vào địa bàn của bọn yêu hầu."
Một thanh niên thanh y tức giận, trường thương trong tay lao tới, bạch y thanh niên lúc trước cũng thở dài cầm theo thanh đao chém tới.
Một đám người cũng nhanh chóng tới tiếp ứng ngăn đám yêu hầu kia, toàn bộ tu sĩ này thấp nhất là Viên Cảnh tầng 4.
Hàn Vũ Thiên được cứu liền hướng một nơi khác chạy đi, âm thanh của hắn vẫn vọng lại:
"Ơn này về sau ta sẽ trả, đa tạ."
Thanh niên thanh y tức giận gào lớn:
"Tên khốn vô sỉ!"
"Vô sỉ một chút mới dễ sống chứ."
Hàn Vũ Thiên hừ lạnh tiếp tục chạy về phía trước, mặc cho đám người tu sĩ kia chóng chọi yêu hầu hung mãn.
Đi được một dặm thì đã bắt gặp một bầy cóc yêu, bọn chúng có đủ loại màu sắc và to hơn con trâu.
Vừa gặp Hàn Viên Thiên liền điên cuồng nhảy tới, có con dùng lưỡi độc quất tới, con thì nhảy lên dùng thân đè xuống, một con màu đen duy nhất trong số đó thì là phun độc.
Hàn Vũ Thiên thân thể nhỏ bé tránh né có chút thuận lợi, hắn vung trảo đánh ra một đạo tử quang.
Bức lui được vài con cóc, đám ếch vẫn là một bộ mặt đờ đẫn tiếp tục tấn công.
Hàn Vũ Thiên đã phóng xuất Âm Sát khí, một trảo tiếp theo vồ tới đã phá tan nội tạng của hai con ếch đang lao tới.
Một cái lưỡi độc từ bên trái quét tới, Hàn Vũ Thiên nằm xuống tránh được, từ phía trên lại quật xuống một cái lưỡi khác, hắn lại lăn qua bên phải tránh thoát, một trảo cắt đứt 2 cái lưỡi kia.
"Vậy mà toàn bộ tu vi đều là Phàm Cảnh tầng 7."
Hàn Vũ Thiên thở dốc có chút chật vật nhìn đám cóc yêu, hắn hai tay ngưng tụ một đạo khí tức âm u chưởng về phía trước.
Con cóc đen lúc này mới triển lộ thực lực của bản thân, nó phun ra một ngụm độc đen như than về phía trước, chất độc màu đen kia lạ thường tới cực điểm, nó ăn mòn linh khí thiên địa và cả đạo âm khí của Hàn Vũ Thiên.
Loading...
Hàn Vũ Thiên con ngươi có rút lại sau đó xoay người bỏ chạy, trên môi lại nở ra một nụ cười rất hài lòng.
Sau khi bỏ chạy khỏi đám cóc yêu, hắn dừng lại ở một cành cây cao, ngồi ở đó khôi phục pháp lực.
— QUẢNG CÁO —
"Vậy mà có thể ăn mòn vạn vật kể cả linh khí thiên địa, bắt nó về làm chiến sủng cũng không quá uổng chuyến này của ta."
Hàn Vũ Thiên vừa khôi phục pháp lực vừa nghĩ về con cóc đen kia.
Tiếng lá cây xào xạt chuyển động phía trên, một con yêu hầu 4 tay 3 đuôi nhảy xuống vung quyền tới.
Hàn Vũ Thiên không nói hai lời ngã người về phía sau rơi khỏi cành cây, trong lúc rơi tự do Hàn Vũ Thiên đã nắm được một cành cây khác mà leo lên.
"Một con yêu hầu chết tiệt."
Hàn Vũ Thiên cau mày nhìn con yêu hầu toàn thân màu vàng có 4 tay 3 đuôi.
Nó liên tục rít gào nhảy từ cây này sang cây khác tìm góc tấn công hắn, Hàn Vũ Thiên cau mày thật lâu tay hóa trảo vồ lên phía trên.
Tử quang đánh lên lá cây phía trên rụng hết liền lộ ra mấy trăm con khỉ màu nâu, nhưng chỉ là hai tay hai đuôi.
"Mẹ nó!"
Hàn Vũ Thiên biết yêu hầu thường sống bầy đàn, nhưng không ngờ tới lại đông đến mức độ này.
Hắn lập tức dốc toàn lực phi thân bỏ chạy, nhưng con khỉ vàng 4 tay lại không cho hắn cơ hội bỏ trốn.
Tứ quyền vung tới đánh hắn bay ngược về chỗ cũ, Hàn Vũ Thiên bộc phát Âm Sát khí để làm nhiễu loạn bầy khỉ phía trên.— QUẢNG CÁO —
Hắn một lần nữa tìm một lối khác bỏ trốn, một trảo vồ tới đánh bay yêu hầu 4 tay.
Bầy khỉ phía sau phẫn nộ hú hét ầm ỉ đuổi theo như kiến, trong rừng rậm là lợi thế của yêu hầu, bọn nó chạy nhảy rất nhanh khó mà chạy thoát.
"Vừa tới đã gặp tuyệt cảnh, vận khí của ta đã bị chó tha rồi sao?"
Hàn Vũ Thiên vừa chạy vừa chửi ầm lên, thật không nghĩ tới vừa vào bìa rừng đã gặp tuyệt cảnh.
Hắn vừa chạy vừa tránh né yêu hầu từ phía sau đánh tới, tay liên tục bấm ấn dùng quan di dò đường.
"Đây rồi."
Hàn Vũ Thiên toàn lực chạy về phía trước, hắn gào khóc như một đứa trẻ hét to:
"Cứu mạng, ai đó làm ơn cứu mạng."
Cách đó không xa có một nhóm tu sĩ cũng đi lịch luyện ở rừng Lang Lăng nghe thấy tiếng con nít liền đứng dậy.
"Có người bị yêu thú truy giết, mau ứng cứu."
Một vị tu sĩ bạch y trẻ tuổi lập tức ra lệnh, toàn bộ cầm lấy binh khí chạy về phía âm thanh phát ra.
— QUẢNG CÁO —
Bọn họ thấy được một đứa trẻ đang dùng toàn lực chạy khỏi một đàn khỉ hơn trăm con.
"Tên nhóc xui xẻo kia, lại đi vào địa bàn của bọn yêu hầu."
Một thanh niên thanh y tức giận, trường thương trong tay lao tới, bạch y thanh niên lúc trước cũng thở dài cầm theo thanh đao chém tới.
Một đám người cũng nhanh chóng tới tiếp ứng ngăn đám yêu hầu kia, toàn bộ tu sĩ này thấp nhất là Viên Cảnh tầng 4.
Hàn Vũ Thiên được cứu liền hướng một nơi khác chạy đi, âm thanh của hắn vẫn vọng lại:
"Ơn này về sau ta sẽ trả, đa tạ."
Thanh niên thanh y tức giận gào lớn:
"Tên khốn vô sỉ!"
"Vô sỉ một chút mới dễ sống chứ."
Hàn Vũ Thiên hừ lạnh tiếp tục chạy về phía trước, mặc cho đám người tu sĩ kia chóng chọi yêu hầu hung mãn.
Bình luận facebook