Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 144: Thần mạch?
Từ trong quỷ môn quan, hai bóng trắng và đen đột nhiên xuất hiện 2 bên cổng.
Hắc Bạch Vô Thường của Tô Lăng giới đã xuất hiện rồi, Hắc Vô Thường cầm một cái kiếm dài chạm đất chậm chậm bước tới.
Bạch Vô Thường thì hóa ra cuốn sổ ác nghiệp lật ra từng tội ác của các linh hồn đánh dấu chờ diêm vương xử án.
Hắc Vô Thương chuyển động mau lẹ từng kiếm đều lấy đi sinh mạng mang đầy tội ác của tu sĩ trong thành này.
Hắc Vô Thường ra tay nhanh gọn chỉ trong 5 hơi thở đã diệt gọn bọn tu sĩ kia, Bạch Vô Thường lấy ra một cây gọi hồn liên tục lắc lắc để những linh hồn vừa lìa khỏi xác kia không bay tán loạn.
Những quỷ sai kia lập tức chồng lên người các linh hồn ấy sợi xích địa ngục, khóa chặt hồn nguyên hiện rõ nguyên hình đầy vẻ thống khổ.
"Hà..."
Bạch Vô Thường thở ra một luồng khí trắng ánh mắt liếc sang Hàn Vũ Thiên bên cạnh, hắn thấy con mắt lạnh lẽo kia nhìn mình chỉ bằng một nửa thì nhếch môi.
Hàn Vũ Thiên cũng là hiện rõ một cơn cuồng sát kinh người trong đôi mắt, khiến cho Bạch Vô Thương chấn động không thôi.
"Xem ra việc ở đây đã xong, phiền ngươi nói với diêm vương, lần chuyển sinh này ta muốn ban cho Triệu Lệ Diễm hoàng hậu của Nam Cương thành, nàng ấy sau khi chết phải chuyển sinh y như ban đầu."
Hàn Vũ Thiên dặn dò xong liền hướng ánh mắt xuống đám người dân thường đang còn ngơ ngác kia.
Hắc Bạch Vô Thường không nói gì chỉ dẫn một đám linh hồn bị xiềng xích vào trong quỷ môn quang.
Hàn Vũ Thiên tuy giết người vô số nhưng đều là giết những kẻ đáng chết, Bát Quan thành năm đó bị tiêu diệt chính là vì miệng lưỡi không kín kẻ, buông lời lăng mạ khiến hắn chán ghét nên mới thẳng tay xóa sổ.
Còn đây là một đám tu sĩ bắt thường dân như thú vật mà buôn bán, giết vô số người vô tội khiến ai cũng chán ghét, cổng địa ngục bắt đầu khép lại, Vong Quỷ cũng hòa vào không khí biến mất.
"Đa tạ đại nhân cứu giúp!"
Một nhóm người phía xa lớn giọng quỳ xuống cung kính, bọn họ không gọi hắn là thần, mà là đại nhân thông thường của nhân tộc.
Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng ở trên một mái nhà thấp giọng nói:
"Các ngươi hãy trở về nhà của mình đi, hoặc là dẫn tộc nhân của mình đi thật xa khỏi nơi đây."
Trên dưới gần vạn dân thường đưa mắt nhìn nhau trầm mặt không trả lời, Hàn Vũ Thiên vung tay lên dùng pháp lực tháo dỡ hết những căn nhà gỗ, lắp ráp nó lại thành mấy chiếc xe đẩy nói:
"Phương tiện giúp các ngươi đi đường đây, ta còn cho thêm một ít tài nguyên mang theo."
Hắn lại vung tay trên mỗi chiếc xe gỗ đều có một túi tài nguyên khổng lồ, đương nhiên là phàm vật không đáng nhắc tới, nhưng đối với dân thường lại là tài nguyên khó cầu.
"Đa tạ đại nhân ban thưởng."
Từng cái nhân tộc đều đẩy xe gỗ rời khỏi thành, bọn họ sống được tới đâu hay tới đó, chạy được bao xa thì chạy, dù sao hắn cũng không thể cứu hết được toàn bộ người trên đại lục Hoàn Thi này.
"Sư tôn, ở đây thực lực là tất cả, người cứu bọn họ thì tương lai bọn họ cũng sẽ bị bắt lại."
Trương Tuân Vinh lên tiếng, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ta biết điều đó chứ, chỉ là cho bọn họ tự do được bao lâu thì cho vậy."
Hắn xoay người bước tới toàn lầu lớn nhất trong thành, tìm kiếm một hồi đã xác định được vị trí của các thành xung quanh, cũng trên dưới 20 thành.
"Sư tôn, đừng nói người sẽ bỏ thời gian truy quét toàn bộ thành này nha."
Thanh Hiên mắt trái giật giật có chút nghi hoặc, Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:
"Chúng ta tới thành lớn nhất đi."
Ngón tay hắn chỉ lên bản đồ chính là một tòa thành rộng gấp 3 lần những tòa thành khác, ba người hóa thành lưu quang lao thẳng tới đó không chút nghĩ ngợi gì.
Bọn họ chỉ có thời gian là vài tháng trước khi một thứ gì đó bất ngở xảy đến với Nam Cương, Tây Phỉ là thế lực ngoại lai sẽ có những điều mà bốn thế lực khác không có, ai mà biết được chúng có một sát chiêu xóa sổ Nam Cương hay không.
"Lần này hành sự kín đáo một chút."
Hàn Vũ Thiên thay đổi một bộ dáng của dân thường, hắn thản nhiên bước tới cổng thành với sự tự tin tuyệt đối.
"Sâu kiến."
Một tên tu sĩ thấy 3 kẻ không chút tu vi nào tới liền khinh thường muốn bắt vào bộ sưu tập của mình, nhưng bàn tay vừa chạm thì đã bị đóng băng.
Từng mảng băng từ từ lan rộng sau đó là bao bọc lấy toàn thân tu sĩ kia, khiến hắn thành tượng đá còn đọng trên mặt nổi sợ tột độ.
"Sư tôn như vậy mà là kín đáo sao?"
Trương Tuân Vinh và Thanh Hiên cười khổ không thôi, Hàn Vũ Thiên nhún vai bước vào bên trong thành.
Chấp tay sau lưng bước đi thong thả mà cao ngạo của hắn dẫn tới vô số ánh nhìn của tu sĩ xung quanh, không cảm nhận được tu vi khiến bọn họ càng thêm cảnh giác với hắn.
Từ trên cao một tu sĩ tu vi Vũ Cảnh nhìn không vừa mắt Hàn Vũ Thiên liền vung tay đánh ra một đạo hào quang chói sáng, hắn lười động thủ chỉ nhìn hào quang kìa rồi không thèm chú ý tới.
Pháp lực ập lên thân hắn nhưng lập tức bị tiêu tán như chưa có chuyện gì xảy ra, Hàn Vũ Thiên liếc nhìn tên Vũ Cảnh ấy nói:
"Mạnh hơn một chút xem."
Tu sĩ Vũ Cảnh kia không tin được vào mắt mình liền dốc toàn lực ngưng tụ một kích đánh tới, một khối pháp lực chục trượng được ném tới.
"Nè, chói mắt thật đấy."
Hàn Vũ Thiên híp mắt nhìn khối cầu chói sáng ập tới, ngón tay hắn nâng lên một đoàn hào quang màu lam nhạt phóng ra xuyên thủng khối cầu, tên Vũ Cảnh tu sĩ kia không kịp phản ứng liền bị giết chết, khối cầu ầm vang nổ trong không trung.
Hàn Vũ Thiên phủi bụi trên vai áo rồi tiếp tục hướng tới trung tâm của thành trì này, chính là một phủ đệ xa hoa biển hiệu là Thần Phủ.
"Một Thánh Nhân lại dám để tên phủ là Thần sao?"
Hắn nhìn lên tấm biển vẻ mặt khinh thường bước vào trong phủ.
Mặc cho lính gác ngăn cản đều nhẹ lướt qua như một bóng ma vậy, khiến ai cũng kinh sợ không thôi.
"Ngươi tới lãnh địa của thần mà không quỳ xuống bái lạy sao?"
Một âm thanh cao ngạo từ bên trong vang lên, một thanh niên trẻ tuổi tu vi không cao, nhưng khí chất lại cao ngạo xuyên thủng trời xanh, hiển nhiên nhìn sơ qua là biết hắn là hài tử của chủ nhân nơi này.
"Tiểu tử, tránh sang một bên đi."
Thanh Hiên nhéo má thanh niên vẻ mặt trêu ghẹo, một tiếng ầm thì đã thấy ngực của Thanh Hiên bốc lên khói trắng, nhưng không có một vệt thương nào, chỉ là ngực áo bị bẩn một chút.
"Chà, manh động vậy sao?"
Thanh Hiên cười rạng rỡ ôm thanh niên kia lên, một lúc rồi hạ xuống, bàn tay nắm lấy đầu của thanh niên ném thẳng vào trong phủ.
3 người bước vào ngồi ở ghế khách mặc kệ tên thanh niên bị ném kia đã dính vào tường không thể thoát ra.
"Đợi bổn thiếu chủ thoát ra thì các ngươi nhất định phải chết."
Thanh Niên vùng vẫy có vẻ đang hết sức để thoát, Thanh Hiên ôm mặt nói:
"Ôi ta sợ quá, ta sợ đến mức quả tim muốn bay ra khỏi ngực luôn đó, ta khiếp hãi một tên nhóc con tới mức muốn ngất đi, ôi trời ơi sợ chết mất."
Thanh niên kia mặt đỏ tía tai muốn gào lên thì một bóng hình xuất hiện, một nam tử trung niên dáng vẻ trang nghiêm đứng ở trước ghế chủ vị.
"Phụ thân!"
Thanh niên thấy trung niên liền khóc òa lên như vừa chịu ấm ức.
Trung niên không nói gì một tay nắm lấy áo của thanh niên nhẹ nhàng nhấc ra khỏi vách tường, trung niên lúc này mới quay đầu nói:
"Các ngươi tới đây để gây rối sao?"
Thanh Hiên bỉu môi nói:
"Không dám."
Trung niên kia liếc nhìn phía sau Thanh Hiên thấy có thêm 2 người nữa liền thở dài nói:
"Mạnh Khởi ta quả thật không đấu lại 3 người các ngươi rồi, tìm ta có chuyện gì sao?"
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại cười nói:
"Ngươi quả thật rất thức thời đó, bọn ta ở đây là muốn tá túc vài ngày."
"Tá túc?"
Mạnh Khởi nhướng mày có chút kinh ngạc, sau đó hắn lắc đầu cự tuyệt nói:
"Phủ này không dùng để tá túc, đây là biểu tượng cho 12 sứ thần của thần quốc."
Hàn Vũ Thiên cười chống cằm nói:
"Thần quốc? Có phải là hơi bôi nhọ chữ thần này không?"
Mạnh Khởi mỉm cười nói:
"Ngươi từ bên ngoài tới diễn nhiên là xem thường cách gọi này, nhưng mọi kẻ sinh ra ở Hoàn Thi đều có khả năng nhận được huyết mạch thần thánh, do một vị thần trước lúc chết ban phát vào mấy trăm vạn năm trước."
Hàn Vũ Thiên híp mắt nói:
"Vậy lũ ngu xuẩn ngoài kia?"
Mạnh Khởi xua xua tay nói:
"Khi xưa Hoàn Thi người ở thưa thớt đi ngàn dặm chưa chắc gặp được một ngồi làng nhỏ, đám tạp chủng kia khi biết được Hoàn Thi có huyết mạch thần liền chạy tới dựng trại lập làng, xây thành xưng đế, sinh ra được dạy những điều ngu xuẩn, nên lúc nào cũng tự xưng là thần, vì để tộc mình có huyết mạch thần thánh mà bọn chúng chèn ép những tộc khác từ lúc họ còn là phàm nhân, nên cảnh tưởng này không hề hiếm thấy và rất bình thường trong suốt mấy trăm vạn năm."
Hàn Vũ Thiên cau mày nói:
"Rất nhiêu sinh mạng đã nằm xuống đấy, Hoàn Thi hoàng đế những đời trước không ngăn cản sao?"
Mạnh Khởi nhìn lên trần nhà thở dài nói:
"Tộc này diệt thì sẽ có tộc khác mọc lên, dù cản cũng không cản hết được, bởi vậy Hoàn Thi đế đệ thập mới phong ra 12 sứ thần, trấn giữ 12 nơi gọi là Thần Phủ, mỗi phủ có 20 thành nhỏ phụ thuộc, mỗi thành nhỏ bắt số lượng nhân tộc chỉ được cao nhất là 1 vạn, nếu cao hơn sẽ bị chúng ta tiêu diệt."
Hàn Vũ Thiên cau mày nói:
"Mỗi thành 1 vạn vẫn là quá lớn, mỗi ngày 20 vạn người, nếu là như vậy e là số lượng nhân tộc giảm sẽ rất nhanh."
Mạnh Khởi vẫn tiếp tục nói:
"Không giảm ngược lại còn tăng rất nhanh, tăng tới khiếp hãi trời đất, bọn chúng vì thứ huyết mạch không thuộc về mình mà dùng đủ loại phương pháp để hành hạ nữ tử sinh nở cho mình, thuốc đan, tra tấn, ép buộc đều có đủ, thủ đoạn làm cho họ sinh ra 2, 3 , 4 đứa con là bình thường."
Mạnh Khởi uống một ngụm trà cười nói:
"Nhưng bọn ngu xuẩn đó nào có biết được, bộ tộc có huyết mạch thần vốn đã là hoàng thất cửu ngũ chí tôn, độc chiếm thần huyết đời đời truyền thụ."
Hàn Vũ Thiên nhướng mày nói:
"Vậy sao không công bố để cho thiên hạ thái bình đi."
Mạnh Khởi lại cười rất sáng lạng nói:
"Bọn chúng là nguồn thu nhập của hoàng thất, thần huyết chỉ có thể tu luyện, còn chiến đấu thì phải mượn nhờ sức mạnh của thi thể."
Hàn Vũ Thiên híp mắt nói:
"Vậy là các ngươi có một bộ luyện thi pháp và huyết mạch thần để giúp hoàn thiện thi pháp kia."
Mạnh Khởi cười nói:
"Nể tình 3 vị Chí Thánh giáng lâm ta đây xin nói một chút."
Hắn thở ra một hơi nói:
"Thần mạch của chúng ta đều trải qua vô số thử nghiệm với những công pháp khác nhau, nhưng điểm chung là không thể khiến chúng mạnh lên, cho tới khi vị hoàng đế đầu tiên của Hoàn Thi trở về với một bộ pháp thi, huyết mạch thần mới bắt đầu hiệu nghiệm và giúp bọn ta mạnh hơn."
Hàn Vũ Thiên lấy ra một túi trữ vật, ở trong đó là 500 vạn linh thạch nói:
"Nhiêu đây đủ khiến ngươi hợp tác chưa?"
Mạnh Khởi mở túi trữ vật ra con ngươi co rút lại, 500 vạn dùng nuôi được một tông môn tới mấy chục năm, 500 vạn đủ giúp một tu sĩ mới tu luyện đột phá Thánh Nhân viên mãn.
Hắc Bạch Vô Thường của Tô Lăng giới đã xuất hiện rồi, Hắc Vô Thường cầm một cái kiếm dài chạm đất chậm chậm bước tới.
Bạch Vô Thường thì hóa ra cuốn sổ ác nghiệp lật ra từng tội ác của các linh hồn đánh dấu chờ diêm vương xử án.
Hắc Vô Thương chuyển động mau lẹ từng kiếm đều lấy đi sinh mạng mang đầy tội ác của tu sĩ trong thành này.
Hắc Vô Thường ra tay nhanh gọn chỉ trong 5 hơi thở đã diệt gọn bọn tu sĩ kia, Bạch Vô Thường lấy ra một cây gọi hồn liên tục lắc lắc để những linh hồn vừa lìa khỏi xác kia không bay tán loạn.
Những quỷ sai kia lập tức chồng lên người các linh hồn ấy sợi xích địa ngục, khóa chặt hồn nguyên hiện rõ nguyên hình đầy vẻ thống khổ.
"Hà..."
Bạch Vô Thường thở ra một luồng khí trắng ánh mắt liếc sang Hàn Vũ Thiên bên cạnh, hắn thấy con mắt lạnh lẽo kia nhìn mình chỉ bằng một nửa thì nhếch môi.
Hàn Vũ Thiên cũng là hiện rõ một cơn cuồng sát kinh người trong đôi mắt, khiến cho Bạch Vô Thương chấn động không thôi.
"Xem ra việc ở đây đã xong, phiền ngươi nói với diêm vương, lần chuyển sinh này ta muốn ban cho Triệu Lệ Diễm hoàng hậu của Nam Cương thành, nàng ấy sau khi chết phải chuyển sinh y như ban đầu."
Hàn Vũ Thiên dặn dò xong liền hướng ánh mắt xuống đám người dân thường đang còn ngơ ngác kia.
Hắc Bạch Vô Thường không nói gì chỉ dẫn một đám linh hồn bị xiềng xích vào trong quỷ môn quang.
Hàn Vũ Thiên tuy giết người vô số nhưng đều là giết những kẻ đáng chết, Bát Quan thành năm đó bị tiêu diệt chính là vì miệng lưỡi không kín kẻ, buông lời lăng mạ khiến hắn chán ghét nên mới thẳng tay xóa sổ.
Còn đây là một đám tu sĩ bắt thường dân như thú vật mà buôn bán, giết vô số người vô tội khiến ai cũng chán ghét, cổng địa ngục bắt đầu khép lại, Vong Quỷ cũng hòa vào không khí biến mất.
"Đa tạ đại nhân cứu giúp!"
Một nhóm người phía xa lớn giọng quỳ xuống cung kính, bọn họ không gọi hắn là thần, mà là đại nhân thông thường của nhân tộc.
Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng ở trên một mái nhà thấp giọng nói:
"Các ngươi hãy trở về nhà của mình đi, hoặc là dẫn tộc nhân của mình đi thật xa khỏi nơi đây."
Trên dưới gần vạn dân thường đưa mắt nhìn nhau trầm mặt không trả lời, Hàn Vũ Thiên vung tay lên dùng pháp lực tháo dỡ hết những căn nhà gỗ, lắp ráp nó lại thành mấy chiếc xe đẩy nói:
"Phương tiện giúp các ngươi đi đường đây, ta còn cho thêm một ít tài nguyên mang theo."
Hắn lại vung tay trên mỗi chiếc xe gỗ đều có một túi tài nguyên khổng lồ, đương nhiên là phàm vật không đáng nhắc tới, nhưng đối với dân thường lại là tài nguyên khó cầu.
"Đa tạ đại nhân ban thưởng."
Từng cái nhân tộc đều đẩy xe gỗ rời khỏi thành, bọn họ sống được tới đâu hay tới đó, chạy được bao xa thì chạy, dù sao hắn cũng không thể cứu hết được toàn bộ người trên đại lục Hoàn Thi này.
"Sư tôn, ở đây thực lực là tất cả, người cứu bọn họ thì tương lai bọn họ cũng sẽ bị bắt lại."
Trương Tuân Vinh lên tiếng, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ta biết điều đó chứ, chỉ là cho bọn họ tự do được bao lâu thì cho vậy."
Hắn xoay người bước tới toàn lầu lớn nhất trong thành, tìm kiếm một hồi đã xác định được vị trí của các thành xung quanh, cũng trên dưới 20 thành.
"Sư tôn, đừng nói người sẽ bỏ thời gian truy quét toàn bộ thành này nha."
Thanh Hiên mắt trái giật giật có chút nghi hoặc, Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:
"Chúng ta tới thành lớn nhất đi."
Ngón tay hắn chỉ lên bản đồ chính là một tòa thành rộng gấp 3 lần những tòa thành khác, ba người hóa thành lưu quang lao thẳng tới đó không chút nghĩ ngợi gì.
Bọn họ chỉ có thời gian là vài tháng trước khi một thứ gì đó bất ngở xảy đến với Nam Cương, Tây Phỉ là thế lực ngoại lai sẽ có những điều mà bốn thế lực khác không có, ai mà biết được chúng có một sát chiêu xóa sổ Nam Cương hay không.
"Lần này hành sự kín đáo một chút."
Hàn Vũ Thiên thay đổi một bộ dáng của dân thường, hắn thản nhiên bước tới cổng thành với sự tự tin tuyệt đối.
"Sâu kiến."
Một tên tu sĩ thấy 3 kẻ không chút tu vi nào tới liền khinh thường muốn bắt vào bộ sưu tập của mình, nhưng bàn tay vừa chạm thì đã bị đóng băng.
Từng mảng băng từ từ lan rộng sau đó là bao bọc lấy toàn thân tu sĩ kia, khiến hắn thành tượng đá còn đọng trên mặt nổi sợ tột độ.
"Sư tôn như vậy mà là kín đáo sao?"
Trương Tuân Vinh và Thanh Hiên cười khổ không thôi, Hàn Vũ Thiên nhún vai bước vào bên trong thành.
Chấp tay sau lưng bước đi thong thả mà cao ngạo của hắn dẫn tới vô số ánh nhìn của tu sĩ xung quanh, không cảm nhận được tu vi khiến bọn họ càng thêm cảnh giác với hắn.
Từ trên cao một tu sĩ tu vi Vũ Cảnh nhìn không vừa mắt Hàn Vũ Thiên liền vung tay đánh ra một đạo hào quang chói sáng, hắn lười động thủ chỉ nhìn hào quang kìa rồi không thèm chú ý tới.
Pháp lực ập lên thân hắn nhưng lập tức bị tiêu tán như chưa có chuyện gì xảy ra, Hàn Vũ Thiên liếc nhìn tên Vũ Cảnh ấy nói:
"Mạnh hơn một chút xem."
Tu sĩ Vũ Cảnh kia không tin được vào mắt mình liền dốc toàn lực ngưng tụ một kích đánh tới, một khối pháp lực chục trượng được ném tới.
"Nè, chói mắt thật đấy."
Hàn Vũ Thiên híp mắt nhìn khối cầu chói sáng ập tới, ngón tay hắn nâng lên một đoàn hào quang màu lam nhạt phóng ra xuyên thủng khối cầu, tên Vũ Cảnh tu sĩ kia không kịp phản ứng liền bị giết chết, khối cầu ầm vang nổ trong không trung.
Hàn Vũ Thiên phủi bụi trên vai áo rồi tiếp tục hướng tới trung tâm của thành trì này, chính là một phủ đệ xa hoa biển hiệu là Thần Phủ.
"Một Thánh Nhân lại dám để tên phủ là Thần sao?"
Hắn nhìn lên tấm biển vẻ mặt khinh thường bước vào trong phủ.
Mặc cho lính gác ngăn cản đều nhẹ lướt qua như một bóng ma vậy, khiến ai cũng kinh sợ không thôi.
"Ngươi tới lãnh địa của thần mà không quỳ xuống bái lạy sao?"
Một âm thanh cao ngạo từ bên trong vang lên, một thanh niên trẻ tuổi tu vi không cao, nhưng khí chất lại cao ngạo xuyên thủng trời xanh, hiển nhiên nhìn sơ qua là biết hắn là hài tử của chủ nhân nơi này.
"Tiểu tử, tránh sang một bên đi."
Thanh Hiên nhéo má thanh niên vẻ mặt trêu ghẹo, một tiếng ầm thì đã thấy ngực của Thanh Hiên bốc lên khói trắng, nhưng không có một vệt thương nào, chỉ là ngực áo bị bẩn một chút.
"Chà, manh động vậy sao?"
Thanh Hiên cười rạng rỡ ôm thanh niên kia lên, một lúc rồi hạ xuống, bàn tay nắm lấy đầu của thanh niên ném thẳng vào trong phủ.
3 người bước vào ngồi ở ghế khách mặc kệ tên thanh niên bị ném kia đã dính vào tường không thể thoát ra.
"Đợi bổn thiếu chủ thoát ra thì các ngươi nhất định phải chết."
Thanh Niên vùng vẫy có vẻ đang hết sức để thoát, Thanh Hiên ôm mặt nói:
"Ôi ta sợ quá, ta sợ đến mức quả tim muốn bay ra khỏi ngực luôn đó, ta khiếp hãi một tên nhóc con tới mức muốn ngất đi, ôi trời ơi sợ chết mất."
Thanh niên kia mặt đỏ tía tai muốn gào lên thì một bóng hình xuất hiện, một nam tử trung niên dáng vẻ trang nghiêm đứng ở trước ghế chủ vị.
"Phụ thân!"
Thanh niên thấy trung niên liền khóc òa lên như vừa chịu ấm ức.
Trung niên không nói gì một tay nắm lấy áo của thanh niên nhẹ nhàng nhấc ra khỏi vách tường, trung niên lúc này mới quay đầu nói:
"Các ngươi tới đây để gây rối sao?"
Thanh Hiên bỉu môi nói:
"Không dám."
Trung niên kia liếc nhìn phía sau Thanh Hiên thấy có thêm 2 người nữa liền thở dài nói:
"Mạnh Khởi ta quả thật không đấu lại 3 người các ngươi rồi, tìm ta có chuyện gì sao?"
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại cười nói:
"Ngươi quả thật rất thức thời đó, bọn ta ở đây là muốn tá túc vài ngày."
"Tá túc?"
Mạnh Khởi nhướng mày có chút kinh ngạc, sau đó hắn lắc đầu cự tuyệt nói:
"Phủ này không dùng để tá túc, đây là biểu tượng cho 12 sứ thần của thần quốc."
Hàn Vũ Thiên cười chống cằm nói:
"Thần quốc? Có phải là hơi bôi nhọ chữ thần này không?"
Mạnh Khởi mỉm cười nói:
"Ngươi từ bên ngoài tới diễn nhiên là xem thường cách gọi này, nhưng mọi kẻ sinh ra ở Hoàn Thi đều có khả năng nhận được huyết mạch thần thánh, do một vị thần trước lúc chết ban phát vào mấy trăm vạn năm trước."
Hàn Vũ Thiên híp mắt nói:
"Vậy lũ ngu xuẩn ngoài kia?"
Mạnh Khởi xua xua tay nói:
"Khi xưa Hoàn Thi người ở thưa thớt đi ngàn dặm chưa chắc gặp được một ngồi làng nhỏ, đám tạp chủng kia khi biết được Hoàn Thi có huyết mạch thần liền chạy tới dựng trại lập làng, xây thành xưng đế, sinh ra được dạy những điều ngu xuẩn, nên lúc nào cũng tự xưng là thần, vì để tộc mình có huyết mạch thần thánh mà bọn chúng chèn ép những tộc khác từ lúc họ còn là phàm nhân, nên cảnh tưởng này không hề hiếm thấy và rất bình thường trong suốt mấy trăm vạn năm."
Hàn Vũ Thiên cau mày nói:
"Rất nhiêu sinh mạng đã nằm xuống đấy, Hoàn Thi hoàng đế những đời trước không ngăn cản sao?"
Mạnh Khởi nhìn lên trần nhà thở dài nói:
"Tộc này diệt thì sẽ có tộc khác mọc lên, dù cản cũng không cản hết được, bởi vậy Hoàn Thi đế đệ thập mới phong ra 12 sứ thần, trấn giữ 12 nơi gọi là Thần Phủ, mỗi phủ có 20 thành nhỏ phụ thuộc, mỗi thành nhỏ bắt số lượng nhân tộc chỉ được cao nhất là 1 vạn, nếu cao hơn sẽ bị chúng ta tiêu diệt."
Hàn Vũ Thiên cau mày nói:
"Mỗi thành 1 vạn vẫn là quá lớn, mỗi ngày 20 vạn người, nếu là như vậy e là số lượng nhân tộc giảm sẽ rất nhanh."
Mạnh Khởi vẫn tiếp tục nói:
"Không giảm ngược lại còn tăng rất nhanh, tăng tới khiếp hãi trời đất, bọn chúng vì thứ huyết mạch không thuộc về mình mà dùng đủ loại phương pháp để hành hạ nữ tử sinh nở cho mình, thuốc đan, tra tấn, ép buộc đều có đủ, thủ đoạn làm cho họ sinh ra 2, 3 , 4 đứa con là bình thường."
Mạnh Khởi uống một ngụm trà cười nói:
"Nhưng bọn ngu xuẩn đó nào có biết được, bộ tộc có huyết mạch thần vốn đã là hoàng thất cửu ngũ chí tôn, độc chiếm thần huyết đời đời truyền thụ."
Hàn Vũ Thiên nhướng mày nói:
"Vậy sao không công bố để cho thiên hạ thái bình đi."
Mạnh Khởi lại cười rất sáng lạng nói:
"Bọn chúng là nguồn thu nhập của hoàng thất, thần huyết chỉ có thể tu luyện, còn chiến đấu thì phải mượn nhờ sức mạnh của thi thể."
Hàn Vũ Thiên híp mắt nói:
"Vậy là các ngươi có một bộ luyện thi pháp và huyết mạch thần để giúp hoàn thiện thi pháp kia."
Mạnh Khởi cười nói:
"Nể tình 3 vị Chí Thánh giáng lâm ta đây xin nói một chút."
Hắn thở ra một hơi nói:
"Thần mạch của chúng ta đều trải qua vô số thử nghiệm với những công pháp khác nhau, nhưng điểm chung là không thể khiến chúng mạnh lên, cho tới khi vị hoàng đế đầu tiên của Hoàn Thi trở về với một bộ pháp thi, huyết mạch thần mới bắt đầu hiệu nghiệm và giúp bọn ta mạnh hơn."
Hàn Vũ Thiên lấy ra một túi trữ vật, ở trong đó là 500 vạn linh thạch nói:
"Nhiêu đây đủ khiến ngươi hợp tác chưa?"
Mạnh Khởi mở túi trữ vật ra con ngươi co rút lại, 500 vạn dùng nuôi được một tông môn tới mấy chục năm, 500 vạn đủ giúp một tu sĩ mới tu luyện đột phá Thánh Nhân viên mãn.
Bình luận facebook