Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 200: Thiên Vực.
Một thân ảnh vọt ra toàn thân tản mát băng sương huyền diệu vô cùng, ngay cả pháp tắc cũng bị băng tuyết phủ lấy không thể hoạt động.
Băng Cực Thuần Âm Thể đã hoàn thành rèn đúc, một bộ nhục thể đã theo hắn ức vạn năm, từng bị hủy diệt bởi kẻ thù trong tối, nhưng giờ đã được hắn một lần nữa rèn đúc trở lại thế gian này.
Băng Cực Thuần Âm Thể phòng thủ không nói là tuyệt đối, nhưng mà sức mạnh khống chế mà nó mang lại thì vượt xa mấy loại thể pháp khác.
Chỉ cần hắn muốn liền có thể hóa ra Băng Cực Tuyết Vực, biến ngàn dặm xung quanh thành băng tuyết, tựa như một khí vực thứ hai của hắn vậy.
Thâm Uyển Ma Thể chẳng qua là một trong những chiêu thức của Âm Sát Thất Hồn, không được tính là thể thuật chân chính, căn bản là không có tác dụng phòng ngự, chỉ tăng cường tấn công và tốc độ và thay đổi hình dáng mà thôi.
Khí Vực là dựa trên pháp tắc nguyên tố thuộc tính mà công pháp Thánh Tông tu luyện, để tạo thành Khí Vực thích hợp gia tăng sức mạnh cho Thánh Tông, nên Hàn Vũ Thiên trước đó tạo ra Băng Thiên Hóa Vực là dựa vào thuộc tính của băng tiên điển.
Hắn nếu muốn còn có thể biến ra Khí Vực tên gọi là Thất Hồn Ma Hoàng Vực, chính là Ma Vực thuộc về Âm Sát Thất Hồn, nhưng mà thi triển Khí Vực này sẽ không thể dễ dàng khống chế như Băng Thiên Hóa Vực.
Hàn Vũ Thiên vẫn là cần một ít thời gian để thích nghi với Thánh Tông cảnh, bởi vì đột phá chưa đến nửa tháng lại còn đi thí luyện, hắn là không có đủ thời gian để thích nghi.
Hắn hoàn thánh Băng Cực Thuần Âm Thể tất nhiên thực lực sẽ tiến một bước dài, giờ đây đừng nói là Thánh Tông trung vị đỉnh phong, dù là thượng vị cũng có thể đánh nhau một trận ra trò.
Âm khí toàn bộ bị thôn phệ, chỉ còn dương khí phiêu động được Hàn Vũ Thiên thu về trong tay, một luồng dương hỏa này tất nhiên sẽ không bị lãng phí.
Thiên Dương Thập Linh quyết lúc trước tu luyện chỉ là sơ sài, hắn không thường xuyên sử dụng bởi vì hỏa khí của nó không quá mạnh, nhưng đoàn dương khí trong tay này sẽ giúp nó đột phá.
Trở thành hỏa diễm cường đại có thể đốt cháy da thịt của Thánh Tông, thậm chí là diệt xác, dương khí trong tay ầm ầm tản mát ra sức nóng kinh người.
Sau lưng Hàn Vũ Thiên ẩn hiện một thanh trường kiếm hỏa diễm khổng lồ, ban đầu hỏa diễm trên kiếm nhỏ yếu, nhưng dần dần hấp thu dương khí liền trở nên cường đại không tưởng, trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người.
Hàn Vũ Thiên nhắm mắt cảm nhận hỏa khí đã hoàn thành luyện hóa, hắn mở mắt ra khí tức tản mát đẩy lui pháp tắc thiên địa.
Pháp tắc thiên địa chính là thay mặt thiên đạo vận hành thế giới, trừ phi là kẻ được thiên đạo sắc phong Kim Thần, thì không có thứ gì đẩy lui được pháp tắc, nhưng Hàn Vũ Thiên lại làm ra một kì tích trước nay chưa từng có, Nhu Cốt càng lúc càng thấy sợ hãi thiếu niên trước mắt.
Nếu để hắn đạp lên Đạo Tổ thì không phải nói là có sự uy hiếp cực kì lớn đối với Tuần Thiên Giả sao, vậy thì không thể để cho hắn trưởng thành.
Ý định này vừa lóe lên trong đầu thì nàng ta lập tức nhớ lại lời của Xí Ly nói.
"Dù thấy chuyện gì kinh thiên động địa xảy ra cũng không được hạ thủ, tương lai sau này của chúng ta, đều nhờ vào đám người trong thí luyện này."
Nàng ta miễn cưỡng áp chế gạnh tị và sợ hãi trong lòng, chuyện trước mắt không quan trọng bằng thứ mà bốn người họ thấy khi xưa, cũng chính vì vậy mà Tuần Thiên Giả mới bỏ ra đại giới lấy ra khí thần trân quý trao cho kẻ xuất sắc nhất.
"Hàn Vũ Thiên, ngươi..."
Lam Huyền muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt nàng phức tạp, nàng ta cứ nghĩ mình đã hiểu được sâu cạn của hắn, nhưng sau chuyện này thì lại có một tầng sương mù che phủ lấy thiếu niên kia.
Chủ tu thủy, hỏa, băng, lôi, hắc ám, năm loại thuộc tính khác biệt lại được một thiếu niên chứa trong nhục thân hòa hợp đến mức kinh ngạc, dù từng là Kim Thần như nàng cũng không tin được lại có truyền kì như vậy tồn tại.
Hàn Vũ Thiên hạ xuống nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng liền nói:
"Ngươi lo lắng sẽ bị ta vượt mặt sao, tiểu ma nữ."
Lam Huyền rút kiếm hướng tới Hàn Vũ Thiên động thủ, cả 2 trong phút chốc lao lên không trung giao thủ vài chiêu thu hút sự chú ý của đám người.
"Hừ, bản ma lo lắng ngươi chết không toàn thây thì có."
Một bên là ma khí ngập trời, một bên là hỏa khí trùng thiên làm cho trận chiến giữa không trung có thêm phần đặc sắc và cường đại.
Hàn Vũ Thiên trong tay cầm Liệt Hỏa Kiếm dấy lên bạch hỏa cường đại, hắn vung kiếm chém ra một đạo bạch hỏa tràn ngập kiếm ý.
"Dương Thiên, Nhất Linh Thiên Hỏa!"
"Hắc Long Trảm."
Lam Huyền hắc kiếm trong tay truyền tới một đạo long âm kinh người, nàng ta chém ra một con hắc long tràn ngập ma tức phá trời mà đi.
Bạch hỏa va chạm cùng hắc long tạo ra hắc bạch hào quang chói sáng thiên địa, thật ra hai người không có sát ý, chỉ là tìm cớ để thử chiêu thức mới của nhau mà thôi.
"Ngươi chỉ là nhân tộc, đừng nghĩ có thể thắng được bản ma."
Lam Huyền ở không trung ánh mắt tỏ vẻ xem thường không hề che giấu trước mặt cả chục tên nhân tộc.
Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
"Tiểu ma nữ, ngươi tính tình cáu gắt như vậy, hẳn là muốn thứ đó phải không?"
Lam Huyền trong mắt có một tia hào quang kì lạ, hiển nhiên nàng biết thứ đó mà Hàn Vũ Thiên nói đến là gì.
Nàng ta hất cằm thản nhiên nói:
"Ta muốn thì ngươi sẽ đưa sao?"
"Tất nhiên."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu không chút che giấu, bởi vì hắn đã xem Lam Huyền là bằng hữu, những gì nàng muốn, nếu hắn có thể giúp được nhất định sẽ hết lòng trợ giúp, dù sao kẻ được Minh Hoàng Nhân Đế xem là bằng hữu rất ít.
Lam Huyền thì ngược lại không nghĩ tới Hàn Vũ Thiên sẽ lại trực tiếp đáp ứng như vậy, nói không chừng sẽ có âm mưu quỷ kế gì bên trong.
Hàn Vũ Thiên vung tay liền thấy Thủy Thiên Thương xuất hiện lơ lửng trước mặt nàng, Lam Huyền cầm lấy trường thương màu lam trong tay thì trong mắt tràn ngập bất ngờ.
Đây chính là một thanh thương thủy thuộc tính thuần khiết, nếu nàng sở hữu nó e là chiến lực đạt được không ít tiến triển.
"Thanh Tuyền, ngươi giúp nàng ta một chút được không?"
Hàn Vũ Thiên ánh mắt nhìn tới trường thương nhẹ giọng nói, mọi người tưởng rằng Hàn Vũ Thiên đang là nói chuyện với khí linh trong trường thương kia.
Một chốc lam quang lóe lên bắt đầu hóa thành một mỹ nữ tuyệt đẹp, mặc cung trang màu lam xuất hiện, Thanh Tuyền đôi mắt ngây thơ chớp chớp nhìn Lam Huyền một chút nói:
"Là giúp vị tỷ tỷ này sao?"
Trong lúc ánh mắt dò xét của nàng nhìn Lam Huyền thì những người ở đây đã há mồm to tới mức có thể nhét cả một quả dừa vào, đây chính là triệt để kinh hãi cùng bất ngờ.
Binh khí sinh ra khí linh thì không còn gì xa lạ với tất cả bọn họ, thậm chí có vài người đã gặp qua hoặc đang sở hữu được loại binh khí ấy.
Thế nhưng binh khí hóa thành người thì là lần đầu tiên trong cuộc đời họ được nhìn thấy, điều này vừa thần kì lại vừa rất không đúng với lẽ thường.
Dù binh khí sinh ra khí linh cường đại tới đâu cũng không thể hóa thành hình người, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người, phóng tầm mắt ra khắp vũ trụ từ hạ tới thượng đều là không thể xảy ra chuyện kì quái thế này, một số loại khí linh đứng đầu vũ trụ cũng chỉ hóa ra hư ảnh mà thôi.
Còn đây chính là chân chân chính chính hóa thành hình người ngay trước mặt bọn họ, ban đầu Hàn Vũ Thiên cũng là rất kinh ngạc khi thấy vậy, nhưng về sau không tìm ra được nguyên nhân thì hắn kết luận, mọi chuyện trên đời này đều có thể xảy ra, chỉ là hắn chưa từng gặp qua mà thôi.
"Phải, giúp vị tỷ tỷ này như vừa nãy đã giúp ta vậy."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nói với Thanh Tuyền, nàng ấy đưa mắt nhìn hắn nói:
"Vậy Uy Lân ca ca không giúp sao?"
"Không, hắn còn một ít việc nên không thể cùng muội giúp tỷ tỷ xinh đẹp kia."
Hàn Vũ Thiên nếu là bình thường sẽ để thêm Uy Lân giúp đỡ để Lam Huyền thanh lọc khí thần nhanh hơn, nhưng sau khi Dương Thiên Thập Linh đã được bổ khuyết thì hắn cần Uy Lân làm chủ thể thi triển kiếm trận của công pháp này.
Liệt Hỏa Kiếm do Uy Lân biến thành chính là thứ thích hợp tới mức hoàn mỹ.
Thức thứ bảy trong Dương Thiên Thập Linh chính là Thất Linh Nhật Hư Ngũ Kiếm Trận, kiếm trận không nhất thiết phải có hoàn chỉnh là 5 thanh kiếm hỏa diễm.
Mà chỉ cần một thanh làm chủ thể thi triển, bốn thanh còn lại thì là do thiên địa pháp tắc hình thành.
Điều khó duy nhất chính là Thiên Dương Thập Linh dung nhập vào chủ thể, nhất định không được có một tia ma khí nào bên trong, nếu không Thiên Dương sẽ xem đây là một sự súc phạm nó, trực tiếp luyện hóa thanh binh khí kia thành chất dinh dưỡng.
Lần trước khi va chạm cùng với một vài cường giả thì hắn đã dung nhập một lượng lớn ma khí vào trong Liệt Hỏa Kiếm để phù hợp với Thâm Uyên Ma Thể tăng cao chiến lực.
Hàn Vũ Thiên trong lòng có chút sầu lo không biết phải làm như thế nào, hắn bổng lóe lên một ý tưởng có chút kì quặc trong đầu.
"Dùng linh khí để làm loãng ma khí, linh khí đủ nhiều thì có thể thanh tẩy ma khí."
Phải, linh khí và ma khí hoàn toàn là hai đạo khí tức trái ngược lẫn nhau, kẻ hấp thu linh khí tu luyện gọi là tu sĩ, kẻ hấp thu ma khí tu luyện thì gọi là ma nhân.
Yêu thú hấp thu linh khí trở nên cường đại gọi là hoang thú, yêu thú hấp thu ma khí thì gọi là ma thú.
Ma khí và linh khí khi gặp nhau liền nãy sinh bài xích dữ dội, thậm chí là thôn phệ lẫn nhau nếu một bên đang yếu thế.
Hàn Vũ Thiên là đang muốn dụng đại lượng linh khí để xóa bỏ ma khí bên trong Liệt Hỏa Kiếm, thời gian chí ít phải là vài tháng mới có thể xóa bỏ được hết ma khí bên trong, trừ phi hắn tới được một tổ địa nào đó tràn ngập linh khí, dùng chúng tẩy rửa thì sẽ chỉ mất vài ngày, nhưng mà ở thí luyện mênh mong rộng lớn này tìm đâu ra tổ địa đó đây.
"Vẫn là ta không cân nhắc kĩ mọi chuyện, chỉ dựa vào ma khí của Âm Sát Thất Hồn để làm chiến lực chủ chốt, nếu tiếp tục thì về sau ma tức sẽ ăn sâu vào xương tủy, e là một ít bí pháp sẽ vì vậy mà tiêu biến hoặc là tự bạo trong cơ thể ta, hạn chế dùng nó là tốt nhất."
Hàn Vũ Thiên thở dài tự trách mình đã quá ỷ lại vào ma khí, dù ma khí tuy mạnh nhưng cũng là cản trở rất lớn trong con đường tu luyện sau này.
"Linh khí, ma khí cần thời gian để thôn phệ, nếu như có được thứ trực tiếp gạt bỏ được ma khí thì..."
Hàn Vũ Thiên trong mắt lóe ra tia thần sức sáng chói, hắn nhìn về phía Lam Huyền nói:
"Tiểu ma nữ, cơ thể ngươi chỉ hấp thu được âm khí, vậy đoàn dương khí kia không có tác dụng phải không?"
Lam Huyền nghe hắn hỏi vậy cũng nhẹ gật đầu nói:
"Hoàn toàn vô dụng, ta còn cảm thấy chán ghét nó nữa."
Hàn Vũ Thiên nhếch môi có chút thầm may mắn trong lòng nói:
"Không có tác dụng với ngươi, vậy sau khi thanh lọc xong hãy để dương khí cho ta."
Lam Huyền nhướng mày cũng xua tay nói:
"Ngươi thích thì cứ lấy, bản ma chán ghét chí dương chí hỏa lắm."
Lam Huyền bàn tay như hồ diệp giơ lên bóp nát viên ngọc, khí thần phóng xuất ra nồng đậm, nhưng so với cái của Hàn Vũ Thiên thì vẫn còn ít hơn năm phần.
Khí thần bao phủ lấy cơ thể của nàng ấy, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Cốt Phệ cười nói:
"Nàng ta lại muốn thanh lọc khí thần thành âm dương lưỡng khí, 2 kẻ này quả thật kì lạ khác người."
"Người trẻ tuổi bây giờ có vẻ thích làm những chuyện trái ngược, làm ta nhớ đến tiểu tử Thiên Vực kia."
Đoản Hành cũng nhẹ gật đầu, hai người trước mắt làm bốn người Thánh Tông viên mãn nghĩ tới một truyền kì ở Thiên Vực 20 năm trước.
Một thiếu niên phong hoa tuyệt đại chưa đến 300 tuổi đã đạt tới Thánh Tông viên mãn, đứng trên đại lục khiêu chiến toàn bộ tu sĩ cùng cấp, đỉnh điểm nhất là thiếu niên đó một mình chống chọi sáu vị Thánh Tông viên mãn liên thủ.
Kết quả thiếu niên kia chỉ bị thương tích nhẹ, năm vị trọng thương, một vị bị giết vì đã dùng toàn lực muốn lấy mạng thiếu niên kia.
Kể từ ngày đó thiếu niên phong hoa tuyệt đại nhất lịch sử Thiên Vực mấy vạn năm nay đã xuất thế, danh hiệu chư vị cường giả và bách quốc Thiên Vực gọi hắn là Thiên Vực Thánh Chủ.
Thiên Vực là đại lục rộng lớn chứa vô số các cổ quốc thượng cổ từng tồn tại qua Đạo Tổ, thậm chí là Kim Thần trong truyền thuyết, nhưng mà truyền thừa chỉ là bí pháp của tổ tông, chứ không có khí thần hay binh khí cấp bậc Đạo Khí và Thần Khí xuất hiện.
Mà Cốt Phệ, Tống Long Trúc, Đoản Hành và Hưng Vinh là đại diện cho đại lục Thiên Vực rộng lớn tham gia thí luyện lần này.
Tô Lăng giới chỉ có 4 nơi gọi là đại lục, Thiên Vực đại lục, Yêu Hoàng đại lục, U Minh đại lục và Cổ Lâm đại lục, những nơi còn lại chỉ là những hòn đảo ngàn dặm được hoàng tộc nơi đó tự xưng là quốc gia, ví dụ như Yêu Phù quốc là một hòn đảo lớn không tiếp giáp với bất kì quốc gia nào, người ở đại lục gọi đó là quốc đảo.
Mà có một số hòn đảo sau ngàn vạn tuế nguyệt đã theo thiên địa thay đổi, vị trí địa lý của những quốc đảo bắt đầu nối lại với nhau thành vùng đất rộng lớn.
Ví như Nam Cương quốc, Hoàn Thi quốc, Tây Phỉ quốc và Phụng Đình quốc là 4 quốc đảo theo tuế nguyệt mà bắt đầu dung nhập với nhau, tạo thành tiểu lục địa.
Tiểu lục địa là do quốc đảo khác nhau hợp nhất mà thành, nhưng pháp tắc của chúng vẫn là có điểm khác nhau đáng kể, Nam Cương quốc pháp tắc suy tàn không thể đột phá Thánh Tông, nên họ phải lặng lôi đường xa đi đến Phụng Đình quốc đột phá, pháp tắc nơi đây chỉ hạn chế Đạo Tổ và Kim Thần, tùy ý tu sĩ khắp nơi tụ hội đột phá.
Người của đại lục có vô số cách để ngao du quốc đảo hoặc tiểu đại lục, bằng chiến thuyền ngự không hoặc bảo vật đặc thù.
Còn người của quốc đảo hay tiểu lục địa muốn đến đại lục thì phải có người từ đại lục đến đưa họ đi.
Chứ bằng vào tài nguyên không mấy phong phú của tiểu lục địa và quốc đảo thì không thể chế tạo ra thứ gì vượt qua ức dặm đại hải, dù có tạo ra được thì họ cũng không biết được đường để đến đại lục, bởi vì không có bản đồ hoặc người chỉ đường.
Một vài người tu vi Thánh Tông của mấy quốc đảo, sau khi biết nơi mình ở chỉ là một cái tiểu quốc không đáng nhắc tới, liền dùng tài nguyên tích góp cả đời chế tạo ra bảo vật vượt hải để tới nơi rộng lớn hơn.
Chí hướng và nhiệt huyết thì có đủ, thế nhưng rất nhiều người bị lạc đường và trôi theo dòng biển không có điểm dừng, họ vẫn là bị đại hải mênh mông nhấn chìm vào sâu trong quá khứ, chết đi một cách không cam lòng và tiếc hận.
Cũng có một số người bước chân được đến đại lục gặp được cơ duyên xảo hợp quật khởi ngay trên đó, rồi cũng có kẻ xui xẻo vừa đặt chân lên đại lục đã đắc tội cường giả liền bị miễu sát.
Suy cho cùng người của quốc đảo và tiểu lục địa muốn tới được đại lục thì phải tùy vào duyên phận rồi.
Băng Cực Thuần Âm Thể đã hoàn thành rèn đúc, một bộ nhục thể đã theo hắn ức vạn năm, từng bị hủy diệt bởi kẻ thù trong tối, nhưng giờ đã được hắn một lần nữa rèn đúc trở lại thế gian này.
Băng Cực Thuần Âm Thể phòng thủ không nói là tuyệt đối, nhưng mà sức mạnh khống chế mà nó mang lại thì vượt xa mấy loại thể pháp khác.
Chỉ cần hắn muốn liền có thể hóa ra Băng Cực Tuyết Vực, biến ngàn dặm xung quanh thành băng tuyết, tựa như một khí vực thứ hai của hắn vậy.
Thâm Uyển Ma Thể chẳng qua là một trong những chiêu thức của Âm Sát Thất Hồn, không được tính là thể thuật chân chính, căn bản là không có tác dụng phòng ngự, chỉ tăng cường tấn công và tốc độ và thay đổi hình dáng mà thôi.
Khí Vực là dựa trên pháp tắc nguyên tố thuộc tính mà công pháp Thánh Tông tu luyện, để tạo thành Khí Vực thích hợp gia tăng sức mạnh cho Thánh Tông, nên Hàn Vũ Thiên trước đó tạo ra Băng Thiên Hóa Vực là dựa vào thuộc tính của băng tiên điển.
Hắn nếu muốn còn có thể biến ra Khí Vực tên gọi là Thất Hồn Ma Hoàng Vực, chính là Ma Vực thuộc về Âm Sát Thất Hồn, nhưng mà thi triển Khí Vực này sẽ không thể dễ dàng khống chế như Băng Thiên Hóa Vực.
Hàn Vũ Thiên vẫn là cần một ít thời gian để thích nghi với Thánh Tông cảnh, bởi vì đột phá chưa đến nửa tháng lại còn đi thí luyện, hắn là không có đủ thời gian để thích nghi.
Hắn hoàn thánh Băng Cực Thuần Âm Thể tất nhiên thực lực sẽ tiến một bước dài, giờ đây đừng nói là Thánh Tông trung vị đỉnh phong, dù là thượng vị cũng có thể đánh nhau một trận ra trò.
Âm khí toàn bộ bị thôn phệ, chỉ còn dương khí phiêu động được Hàn Vũ Thiên thu về trong tay, một luồng dương hỏa này tất nhiên sẽ không bị lãng phí.
Thiên Dương Thập Linh quyết lúc trước tu luyện chỉ là sơ sài, hắn không thường xuyên sử dụng bởi vì hỏa khí của nó không quá mạnh, nhưng đoàn dương khí trong tay này sẽ giúp nó đột phá.
Trở thành hỏa diễm cường đại có thể đốt cháy da thịt của Thánh Tông, thậm chí là diệt xác, dương khí trong tay ầm ầm tản mát ra sức nóng kinh người.
Sau lưng Hàn Vũ Thiên ẩn hiện một thanh trường kiếm hỏa diễm khổng lồ, ban đầu hỏa diễm trên kiếm nhỏ yếu, nhưng dần dần hấp thu dương khí liền trở nên cường đại không tưởng, trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người.
Hàn Vũ Thiên nhắm mắt cảm nhận hỏa khí đã hoàn thành luyện hóa, hắn mở mắt ra khí tức tản mát đẩy lui pháp tắc thiên địa.
Pháp tắc thiên địa chính là thay mặt thiên đạo vận hành thế giới, trừ phi là kẻ được thiên đạo sắc phong Kim Thần, thì không có thứ gì đẩy lui được pháp tắc, nhưng Hàn Vũ Thiên lại làm ra một kì tích trước nay chưa từng có, Nhu Cốt càng lúc càng thấy sợ hãi thiếu niên trước mắt.
Nếu để hắn đạp lên Đạo Tổ thì không phải nói là có sự uy hiếp cực kì lớn đối với Tuần Thiên Giả sao, vậy thì không thể để cho hắn trưởng thành.
Ý định này vừa lóe lên trong đầu thì nàng ta lập tức nhớ lại lời của Xí Ly nói.
"Dù thấy chuyện gì kinh thiên động địa xảy ra cũng không được hạ thủ, tương lai sau này của chúng ta, đều nhờ vào đám người trong thí luyện này."
Nàng ta miễn cưỡng áp chế gạnh tị và sợ hãi trong lòng, chuyện trước mắt không quan trọng bằng thứ mà bốn người họ thấy khi xưa, cũng chính vì vậy mà Tuần Thiên Giả mới bỏ ra đại giới lấy ra khí thần trân quý trao cho kẻ xuất sắc nhất.
"Hàn Vũ Thiên, ngươi..."
Lam Huyền muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt nàng phức tạp, nàng ta cứ nghĩ mình đã hiểu được sâu cạn của hắn, nhưng sau chuyện này thì lại có một tầng sương mù che phủ lấy thiếu niên kia.
Chủ tu thủy, hỏa, băng, lôi, hắc ám, năm loại thuộc tính khác biệt lại được một thiếu niên chứa trong nhục thân hòa hợp đến mức kinh ngạc, dù từng là Kim Thần như nàng cũng không tin được lại có truyền kì như vậy tồn tại.
Hàn Vũ Thiên hạ xuống nhìn thấy ánh mắt phức tạp của nàng liền nói:
"Ngươi lo lắng sẽ bị ta vượt mặt sao, tiểu ma nữ."
Lam Huyền rút kiếm hướng tới Hàn Vũ Thiên động thủ, cả 2 trong phút chốc lao lên không trung giao thủ vài chiêu thu hút sự chú ý của đám người.
"Hừ, bản ma lo lắng ngươi chết không toàn thây thì có."
Một bên là ma khí ngập trời, một bên là hỏa khí trùng thiên làm cho trận chiến giữa không trung có thêm phần đặc sắc và cường đại.
Hàn Vũ Thiên trong tay cầm Liệt Hỏa Kiếm dấy lên bạch hỏa cường đại, hắn vung kiếm chém ra một đạo bạch hỏa tràn ngập kiếm ý.
"Dương Thiên, Nhất Linh Thiên Hỏa!"
"Hắc Long Trảm."
Lam Huyền hắc kiếm trong tay truyền tới một đạo long âm kinh người, nàng ta chém ra một con hắc long tràn ngập ma tức phá trời mà đi.
Bạch hỏa va chạm cùng hắc long tạo ra hắc bạch hào quang chói sáng thiên địa, thật ra hai người không có sát ý, chỉ là tìm cớ để thử chiêu thức mới của nhau mà thôi.
"Ngươi chỉ là nhân tộc, đừng nghĩ có thể thắng được bản ma."
Lam Huyền ở không trung ánh mắt tỏ vẻ xem thường không hề che giấu trước mặt cả chục tên nhân tộc.
Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
"Tiểu ma nữ, ngươi tính tình cáu gắt như vậy, hẳn là muốn thứ đó phải không?"
Lam Huyền trong mắt có một tia hào quang kì lạ, hiển nhiên nàng biết thứ đó mà Hàn Vũ Thiên nói đến là gì.
Nàng ta hất cằm thản nhiên nói:
"Ta muốn thì ngươi sẽ đưa sao?"
"Tất nhiên."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu không chút che giấu, bởi vì hắn đã xem Lam Huyền là bằng hữu, những gì nàng muốn, nếu hắn có thể giúp được nhất định sẽ hết lòng trợ giúp, dù sao kẻ được Minh Hoàng Nhân Đế xem là bằng hữu rất ít.
Lam Huyền thì ngược lại không nghĩ tới Hàn Vũ Thiên sẽ lại trực tiếp đáp ứng như vậy, nói không chừng sẽ có âm mưu quỷ kế gì bên trong.
Hàn Vũ Thiên vung tay liền thấy Thủy Thiên Thương xuất hiện lơ lửng trước mặt nàng, Lam Huyền cầm lấy trường thương màu lam trong tay thì trong mắt tràn ngập bất ngờ.
Đây chính là một thanh thương thủy thuộc tính thuần khiết, nếu nàng sở hữu nó e là chiến lực đạt được không ít tiến triển.
"Thanh Tuyền, ngươi giúp nàng ta một chút được không?"
Hàn Vũ Thiên ánh mắt nhìn tới trường thương nhẹ giọng nói, mọi người tưởng rằng Hàn Vũ Thiên đang là nói chuyện với khí linh trong trường thương kia.
Một chốc lam quang lóe lên bắt đầu hóa thành một mỹ nữ tuyệt đẹp, mặc cung trang màu lam xuất hiện, Thanh Tuyền đôi mắt ngây thơ chớp chớp nhìn Lam Huyền một chút nói:
"Là giúp vị tỷ tỷ này sao?"
Trong lúc ánh mắt dò xét của nàng nhìn Lam Huyền thì những người ở đây đã há mồm to tới mức có thể nhét cả một quả dừa vào, đây chính là triệt để kinh hãi cùng bất ngờ.
Binh khí sinh ra khí linh thì không còn gì xa lạ với tất cả bọn họ, thậm chí có vài người đã gặp qua hoặc đang sở hữu được loại binh khí ấy.
Thế nhưng binh khí hóa thành người thì là lần đầu tiên trong cuộc đời họ được nhìn thấy, điều này vừa thần kì lại vừa rất không đúng với lẽ thường.
Dù binh khí sinh ra khí linh cường đại tới đâu cũng không thể hóa thành hình người, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người, phóng tầm mắt ra khắp vũ trụ từ hạ tới thượng đều là không thể xảy ra chuyện kì quái thế này, một số loại khí linh đứng đầu vũ trụ cũng chỉ hóa ra hư ảnh mà thôi.
Còn đây chính là chân chân chính chính hóa thành hình người ngay trước mặt bọn họ, ban đầu Hàn Vũ Thiên cũng là rất kinh ngạc khi thấy vậy, nhưng về sau không tìm ra được nguyên nhân thì hắn kết luận, mọi chuyện trên đời này đều có thể xảy ra, chỉ là hắn chưa từng gặp qua mà thôi.
"Phải, giúp vị tỷ tỷ này như vừa nãy đã giúp ta vậy."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nói với Thanh Tuyền, nàng ấy đưa mắt nhìn hắn nói:
"Vậy Uy Lân ca ca không giúp sao?"
"Không, hắn còn một ít việc nên không thể cùng muội giúp tỷ tỷ xinh đẹp kia."
Hàn Vũ Thiên nếu là bình thường sẽ để thêm Uy Lân giúp đỡ để Lam Huyền thanh lọc khí thần nhanh hơn, nhưng sau khi Dương Thiên Thập Linh đã được bổ khuyết thì hắn cần Uy Lân làm chủ thể thi triển kiếm trận của công pháp này.
Liệt Hỏa Kiếm do Uy Lân biến thành chính là thứ thích hợp tới mức hoàn mỹ.
Thức thứ bảy trong Dương Thiên Thập Linh chính là Thất Linh Nhật Hư Ngũ Kiếm Trận, kiếm trận không nhất thiết phải có hoàn chỉnh là 5 thanh kiếm hỏa diễm.
Mà chỉ cần một thanh làm chủ thể thi triển, bốn thanh còn lại thì là do thiên địa pháp tắc hình thành.
Điều khó duy nhất chính là Thiên Dương Thập Linh dung nhập vào chủ thể, nhất định không được có một tia ma khí nào bên trong, nếu không Thiên Dương sẽ xem đây là một sự súc phạm nó, trực tiếp luyện hóa thanh binh khí kia thành chất dinh dưỡng.
Lần trước khi va chạm cùng với một vài cường giả thì hắn đã dung nhập một lượng lớn ma khí vào trong Liệt Hỏa Kiếm để phù hợp với Thâm Uyên Ma Thể tăng cao chiến lực.
Hàn Vũ Thiên trong lòng có chút sầu lo không biết phải làm như thế nào, hắn bổng lóe lên một ý tưởng có chút kì quặc trong đầu.
"Dùng linh khí để làm loãng ma khí, linh khí đủ nhiều thì có thể thanh tẩy ma khí."
Phải, linh khí và ma khí hoàn toàn là hai đạo khí tức trái ngược lẫn nhau, kẻ hấp thu linh khí tu luyện gọi là tu sĩ, kẻ hấp thu ma khí tu luyện thì gọi là ma nhân.
Yêu thú hấp thu linh khí trở nên cường đại gọi là hoang thú, yêu thú hấp thu ma khí thì gọi là ma thú.
Ma khí và linh khí khi gặp nhau liền nãy sinh bài xích dữ dội, thậm chí là thôn phệ lẫn nhau nếu một bên đang yếu thế.
Hàn Vũ Thiên là đang muốn dụng đại lượng linh khí để xóa bỏ ma khí bên trong Liệt Hỏa Kiếm, thời gian chí ít phải là vài tháng mới có thể xóa bỏ được hết ma khí bên trong, trừ phi hắn tới được một tổ địa nào đó tràn ngập linh khí, dùng chúng tẩy rửa thì sẽ chỉ mất vài ngày, nhưng mà ở thí luyện mênh mong rộng lớn này tìm đâu ra tổ địa đó đây.
"Vẫn là ta không cân nhắc kĩ mọi chuyện, chỉ dựa vào ma khí của Âm Sát Thất Hồn để làm chiến lực chủ chốt, nếu tiếp tục thì về sau ma tức sẽ ăn sâu vào xương tủy, e là một ít bí pháp sẽ vì vậy mà tiêu biến hoặc là tự bạo trong cơ thể ta, hạn chế dùng nó là tốt nhất."
Hàn Vũ Thiên thở dài tự trách mình đã quá ỷ lại vào ma khí, dù ma khí tuy mạnh nhưng cũng là cản trở rất lớn trong con đường tu luyện sau này.
"Linh khí, ma khí cần thời gian để thôn phệ, nếu như có được thứ trực tiếp gạt bỏ được ma khí thì..."
Hàn Vũ Thiên trong mắt lóe ra tia thần sức sáng chói, hắn nhìn về phía Lam Huyền nói:
"Tiểu ma nữ, cơ thể ngươi chỉ hấp thu được âm khí, vậy đoàn dương khí kia không có tác dụng phải không?"
Lam Huyền nghe hắn hỏi vậy cũng nhẹ gật đầu nói:
"Hoàn toàn vô dụng, ta còn cảm thấy chán ghét nó nữa."
Hàn Vũ Thiên nhếch môi có chút thầm may mắn trong lòng nói:
"Không có tác dụng với ngươi, vậy sau khi thanh lọc xong hãy để dương khí cho ta."
Lam Huyền nhướng mày cũng xua tay nói:
"Ngươi thích thì cứ lấy, bản ma chán ghét chí dương chí hỏa lắm."
Lam Huyền bàn tay như hồ diệp giơ lên bóp nát viên ngọc, khí thần phóng xuất ra nồng đậm, nhưng so với cái của Hàn Vũ Thiên thì vẫn còn ít hơn năm phần.
Khí thần bao phủ lấy cơ thể của nàng ấy, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Cốt Phệ cười nói:
"Nàng ta lại muốn thanh lọc khí thần thành âm dương lưỡng khí, 2 kẻ này quả thật kì lạ khác người."
"Người trẻ tuổi bây giờ có vẻ thích làm những chuyện trái ngược, làm ta nhớ đến tiểu tử Thiên Vực kia."
Đoản Hành cũng nhẹ gật đầu, hai người trước mắt làm bốn người Thánh Tông viên mãn nghĩ tới một truyền kì ở Thiên Vực 20 năm trước.
Một thiếu niên phong hoa tuyệt đại chưa đến 300 tuổi đã đạt tới Thánh Tông viên mãn, đứng trên đại lục khiêu chiến toàn bộ tu sĩ cùng cấp, đỉnh điểm nhất là thiếu niên đó một mình chống chọi sáu vị Thánh Tông viên mãn liên thủ.
Kết quả thiếu niên kia chỉ bị thương tích nhẹ, năm vị trọng thương, một vị bị giết vì đã dùng toàn lực muốn lấy mạng thiếu niên kia.
Kể từ ngày đó thiếu niên phong hoa tuyệt đại nhất lịch sử Thiên Vực mấy vạn năm nay đã xuất thế, danh hiệu chư vị cường giả và bách quốc Thiên Vực gọi hắn là Thiên Vực Thánh Chủ.
Thiên Vực là đại lục rộng lớn chứa vô số các cổ quốc thượng cổ từng tồn tại qua Đạo Tổ, thậm chí là Kim Thần trong truyền thuyết, nhưng mà truyền thừa chỉ là bí pháp của tổ tông, chứ không có khí thần hay binh khí cấp bậc Đạo Khí và Thần Khí xuất hiện.
Mà Cốt Phệ, Tống Long Trúc, Đoản Hành và Hưng Vinh là đại diện cho đại lục Thiên Vực rộng lớn tham gia thí luyện lần này.
Tô Lăng giới chỉ có 4 nơi gọi là đại lục, Thiên Vực đại lục, Yêu Hoàng đại lục, U Minh đại lục và Cổ Lâm đại lục, những nơi còn lại chỉ là những hòn đảo ngàn dặm được hoàng tộc nơi đó tự xưng là quốc gia, ví dụ như Yêu Phù quốc là một hòn đảo lớn không tiếp giáp với bất kì quốc gia nào, người ở đại lục gọi đó là quốc đảo.
Mà có một số hòn đảo sau ngàn vạn tuế nguyệt đã theo thiên địa thay đổi, vị trí địa lý của những quốc đảo bắt đầu nối lại với nhau thành vùng đất rộng lớn.
Ví như Nam Cương quốc, Hoàn Thi quốc, Tây Phỉ quốc và Phụng Đình quốc là 4 quốc đảo theo tuế nguyệt mà bắt đầu dung nhập với nhau, tạo thành tiểu lục địa.
Tiểu lục địa là do quốc đảo khác nhau hợp nhất mà thành, nhưng pháp tắc của chúng vẫn là có điểm khác nhau đáng kể, Nam Cương quốc pháp tắc suy tàn không thể đột phá Thánh Tông, nên họ phải lặng lôi đường xa đi đến Phụng Đình quốc đột phá, pháp tắc nơi đây chỉ hạn chế Đạo Tổ và Kim Thần, tùy ý tu sĩ khắp nơi tụ hội đột phá.
Người của đại lục có vô số cách để ngao du quốc đảo hoặc tiểu đại lục, bằng chiến thuyền ngự không hoặc bảo vật đặc thù.
Còn người của quốc đảo hay tiểu lục địa muốn đến đại lục thì phải có người từ đại lục đến đưa họ đi.
Chứ bằng vào tài nguyên không mấy phong phú của tiểu lục địa và quốc đảo thì không thể chế tạo ra thứ gì vượt qua ức dặm đại hải, dù có tạo ra được thì họ cũng không biết được đường để đến đại lục, bởi vì không có bản đồ hoặc người chỉ đường.
Một vài người tu vi Thánh Tông của mấy quốc đảo, sau khi biết nơi mình ở chỉ là một cái tiểu quốc không đáng nhắc tới, liền dùng tài nguyên tích góp cả đời chế tạo ra bảo vật vượt hải để tới nơi rộng lớn hơn.
Chí hướng và nhiệt huyết thì có đủ, thế nhưng rất nhiều người bị lạc đường và trôi theo dòng biển không có điểm dừng, họ vẫn là bị đại hải mênh mông nhấn chìm vào sâu trong quá khứ, chết đi một cách không cam lòng và tiếc hận.
Cũng có một số người bước chân được đến đại lục gặp được cơ duyên xảo hợp quật khởi ngay trên đó, rồi cũng có kẻ xui xẻo vừa đặt chân lên đại lục đã đắc tội cường giả liền bị miễu sát.
Suy cho cùng người của quốc đảo và tiểu lục địa muốn tới được đại lục thì phải tùy vào duyên phận rồi.
Bình luận facebook