• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ta Là Hàn Vũ Thiên (3 Viewers)

  • Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 205: Yêu tộc xuất thế.

Nam Cương quốc, Vạn Niên Cung, ở chính cung đã có rất nhiêu cao tầng tập hợp lại đây, tân cung chủ kế vị chưa lâu đã liền xuất hiện một mối nguy lớn ở Nam Hải.



Yêu tộc cả vạn năm nay chưa từng xuất đầu lộ diện nay đã ồ ạt tràn vào bờ, bọn chúng đánh trống khua chiên, chiếm đoạt vô số thành trì bên bờ Nam Hải, tự xưng là Chiến Yêu Thành.



Hơn hết chính là Hoàn Thi quốc đã bắt đầu dẫn đại quân tiến tới biên giới, khí thế hùng hồn khiêu chiến Nam Cương.



Hàn Diệp ngồi ở chủ vị liên tục nhận được tin báo vài tòa thành trì gần Nam Hải bị đóng chiếm, nếu không xuất thủ e là hơn nửa vùng thuộc địa gần Nam Hải sẽ rơi vào tay yêu tộc.



Nếu bờ Nam Hải bị chiếm đóng thì mục tiêu kế đến không gì khác là quốc thổ phía trong, Hoàn Thi quốc lại tiến công vào thời điểm này, Vạn Niên cung phải chia quân ra để ứng phó, nhất định phải liên thủ với hoàng tộc.



Hàn Diệp híp mắt lại thở dài nói:



"Tứ gia chủ Hàn gia Hàn Vận Lai sẽ cùng trưởng lão Thải Thuận Nhi và trưởng lão Luân Chi mang theo 10 vạn tu sĩ xuất quan, không quan trọng thời gian dài ngắn chỉ cần ngừng được yêu tộc xâm lược."



Lời vừa ra liền có ba đạo khí tức tràn ngập sát ý bay vụt ra ngoài cung điện, theo sau họ chính là tám vị quản sự và mười vạn đệ tử cưỡi yêu thú đuổi tới.



"Hàn An, Hàn Phúc hai vị trưởng lão phụ trách bảo hộ Lĩnh Nguyên Cốc, đừng để bất cứ kẻ nào dám gian lận trong bảo địa, nếu có liền giết không cần lưu thủ."



Một mệnh lệnh nữa lại tiếp tục truyền xuống, khí tức bùng nổ vọt tới hướng Lĩnh Nguyên Cốc, nơi đang chuẩn bị mở ra cơ duyên cho tu sĩ thiên hạ.



"Phó cung chủ, Hoa Vương, Loan Phú, Hải Thu, Phương Thốn, Phụng Hiếu dẫn theo 40 vạn đệ tử, cùng liên thủ với Nam Cương thành đến biên giới Hoàn Thi quốc nghênh đón địch nhân."



Phó cung chủ Giao lão và Hoa Vương Kiều Nguyệt Nga cùng lúc xuất thủ, chính là chuyện đại sự làm kinh động cả một quốc gia.



Bình yên chỉ mới được một năm lại đã xuất hiện chiến tranh, sinh linh Nam Cương quốc đã chịu khổ không ít, phàm là thường dân hay tu sĩ từ bị chiến tranh tàn phá nhà cửa đều có thể nương nhờ những tòa thành do Vạn Niên cung quản thúc.



Bởi vậy bờ Nam Hải những thành của Vạn Niên cung quản thúc đã chật kín người tị nạn, phải xây dựng thêm một vài doanh trại ở ngoài thành mới chứa được hết toàn bộ, lương thực được cung cấp cho thường dân thì không ít, nhưng Vạn Niên cung lại đáp ứng đầy đủ không chút sai sót.



Trong một năm nay Vạn Niên cung đã xây dựng vài chi nhánh lớn, tên gọi là Vạn Niên các, tòa lầu các do Vạn Niên Cung dựng lên để làm ăn kinh doanh, đan dược, dược liệu, binh khí hay bảo vật toàn bộ đều có ở đây.



Vạn Niên Cung đã không cần dựa vào Thanh Hoa lâu để làm trung gian buôn bán hàng hóa nữa, dù sao vẫn là tự thân làm cũng tốt hơn nhờ kẻ khác làm thay, biết đâu sau lưng họ làm chuyện mờ ám.



Hàn Diệp đứng dậy định kết thúc buổi họp thì trên đỉnh Vạn Niên cung giáng xuống một cái cự trảo ngàn trượng, khí tức kinh người của Thánh Tông áp chế những tu sĩ ở trong chính cung.



"Đừng có làm càn!"



Âm thanh già nua có chút phẫn nộ vang lên ở một tòa thiên không đảo gần đó, một cự quyền mang theo uy áp Thánh Tông đánh ra phá tan cự trảo.



Thổ Tương hai tay chấp sau lưng mái tóc hoa râm tung bay đón gió, lão chỉ đứng ở tòa thiên không đảo kia đã như chủ nhân của mảnh thiên địa này.



"Còn sao?"



Âm thanh từ trong tầng mây có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, vốn là hắn đã nấp ở trên cao chờ đợi cao thủ Thánh Tông củaVạn Niên Cung rời đi hết mới xuất thủ.



Vậy mà vẫn còn một vị cường giả Thánh Tông ở lại tọa trấn, kế hoạch phục kích thất bại trong thoáng chốc.



Kẻ trong tầng mây định thoát ly khỏi phạm trù Vạn Niên Cung để đào thoát, Tiểu Bảo ngưng tụ thân hình bên cạnh bảo tọa cung chủ, ánh mắt ngước như xuyên qua hết thảy vật cản nhìn lấy người trong tầng mây.



"Một đầu chim sẻ, chạy cũng không thoát."



Tiêu Bảo bàn chân nhỏ bước ra đã biến mất khỏi chính cung, xuất hiện lần nữa đã mang theo pháp lực kinh người vây khốn kẻ kia lại.



— QUẢNG CÁO — Event



Tầng mây xé ra một bóng người bị pháp lực do Tiểu Bảo điều khiển vây khốn, nhìn kĩ thì kẻ này không thuộc về nhân tộc, mà là yêu tộc chủng loại bằng hiếm thấy.



"Yêu tộc?"



Thổ Tương và những cao tầng Vạn Niên cung đều kinh ngạc không thôi, bọn họ còn chưa xuất thủ thì đối phương đã tìm tới tận nhà, thật có chút ngoài ý muốn.



Giao lão và Kiều Nguyệt Nga vừa rời đi không lâu thì tên yêu tộc này đã ra tay, Hàn Diệp liên kết những sự kiện trước đó lại đã có được đáp án, hắn bước ra khỏi đại điện đứng ở không trung nhìn yêu tộc kia nói:



"Ngươi trốn ở đây cũng khá lâu rồi nhỉ? Hai vị Thánh Tông vừa rời khỏi liền ra tay xuất thủ không ngần ngại, tình báo yêu tộc của các ngươi không tệ, nhưng mà vẫn còn có chút chậm đó."



Quả thật tình báo của yêu tộc rất chậm, bọn chúng chỉ là moi móc thông tin từ thổ dân gần bờ Nam Hải, nên tin tức không mấy linh hoạt như ở quốc thổ.



Vạn Niên cung xuất hiện hai vị Thánh Tông đã là tin tức của vài năm trước, yêu tộc lại dựa vào đây mà cử một đầu yêu thú Thánh Tông tới thăm dò, kết quả là tới nơi không lâu liền cảm ứng được hai cổ khí tức Thánh Tông mang theo lượng lớn tu sĩ rời đi, tên yêu tộc này muốn thừa cơ hội đó mà ra tay huyết tẩy Vạn Niên cung.



Thế nhưng trận pháp che giấu khí tức do Tiểu Bảo duy trì quá thâm sâu, không thể cảm ứng được một chút Thánh Tông khí tức nào trong phạm vi Vạn Niên cung, làm cho yêu tộc kia lầm tưởng không còn vị Thánh Tông nào nữa mới ra tay.



Thổ Tương cũng bước lên ngăn cản ở bên trái yêu tộc, một hơi nóng bốc lên từ Đoạn Tình Viện chuẩn bị bùng nổ thì Hàn Diệp đưa mắt ra hiệu, cổ khí tức kia cứ vậy mà lẵng lặng tiêu tán.



"Gan ngươi cũng lớn thật, một mình thăm dò Vạn Niên Cung, không khác gì tự chui đầu vào rọ."



Thổ Tương chấp tay sau lưng vẻ mặt tràn ngập ý cười, lão nhìn ra được tu vi của yêu tộc trước mắt chỉ là sơ kì Thánh Tông vừa mới đột phá, trong mắt lão chẳng khác nào sâu kiến.



Thánh Tông tầng 1 vừa đột phá và Thánh Tông tầng 3 đỉnh phong giao chiến, người thua cuộc chính là Thánh Tông tầng 1 không nghi ngờ, nhưng mà Thánh Tông tầng 3 không thể kết liễu được đối phương, trừ phi ngươi thức tỉnh được Khí Vực, gia tăng chiến lực phạm vi lớn liền có thể diệt xác được đối phương.



Thánh Tông muốn thức tỉnh Khí Vực là vô cùng gian nan, Cao Tiệm Ly và Cúc Loan Thánh Tông tầng 2 đã thức tỉnh Khí Vực là do Cao Tùng Bách dùng kinh nghiệm đi trước chỉ điểm, cộng thêm thiên phú yêu nghiệt mới có thể làm được.



Về phần Giao lão, Kiều Nguyệt Nga và Tiêu Hạo thì được Hàn Vũ Thiên truyền thụ bí pháp từ khi chỉ mới là Vũ Cảnh, bí pháp cao giai sau khi đột phá tự khắc sinh ra liên hệ trời đất hình thành Khí Vực, họ căn bản không cần cực khổ tham ngộ pháp tắc như Thánh Tông bình thường.



Trước đó có một vị Thánh Tông trung vị của Tây Phỉ giao chiến với Vạn Niên cung, dù là trung vị cảnh cũng không thức tỉnh được Khí Vực, đủ thấy việc tham ngộ pháp tắc hóa thành Khí Vực là khó đến cỡ nào.



"Hừ, chỉ là nhân tộc mà thôi, dù đạt tới Thánh Tông sơ kì đỉnh phong thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Ta muốn rời đi ai cản được?"



Yêu tộc kia xòe đôi cánh rộng chục trượng vẻ mặt tràn đầy coi thường, yêu tộc so về thiên phú và thực chiến là mạnh hơn nhân tộc rất nhiều.



Hắn không sợ một tu sĩ Thánh Tông nhân tộc có thể tổn hại được chút da lông nào trên người mình.



"Một đầu súc vật mà thôi, căn bản là không biết trời cao đất dày."



Thổ Tương tản mát ra khí tức kinh người đè ép lên tên yêu tộc kia, khuôn viên trăm dặm xung quanh hóa thành vùng thổ thuộc tính nồng đậm.



"Làm sao có thể? Ngươi chỉ là cảnh giới sơ kì đã thức tỉnh Khí Vực rồi sao?"



Yêu tộc kia trong mắt tràn ngập hoảng loạn lập tức vỗ cánh bỏ trốn, Thổ Tương bàn tay điểm tới liền thấy thổ thuộc tính bám vào đôi cánh của yêu tộc kia.



Khiến nó hóa thành đất đá không thể bay đi được nữa, yêu tộc kia sợ hãi xoay người nhìn Thổ Tương quát lớn:



"Ta là người của Phong Bằng Thiên Vu tộc, ngươi không thể giết ta."



Thổ Tương nhướng mày tràn ngập kinh ngạc mà hỏi lại:



"Ngươi vừa nói mình thuộc Phong Bằng Thiên Vu tộc."



— QUẢNG CÁO — Event



Yêu tộc kia nghĩ Thổ Tương đã sợ xuất thân của mình liền cao ngạo nói:



"Ta chính là Phong Cẩn của Phong Bằng Thiên Vu tộc."



Thổ Tương đôi mắt sắc rực xua tay nói:



"Không cần giới thiệu tên, chỉ cần xác nhận ngươi là Phong Bằng Thiên Vu tộc là tốt."



Phong Bằng Thiên Vu tộc là tộc bằng có một tia huyết mạch của thần thú Hoàng Thiên Bằng trong truyền thuyết thượng cổ, mỗi một yêu tộc thuộc Phong Bằng Thiên Vu đều là thiên phú yêu nghiệt, một lần vỗ cánh liền bay trăm dặm.



Kẻ có thể thức tỉnh thần thú huyết liền một bước vi tôn tiến hóa thành Phong Thiên Băng cận kề Hoàng Thiên Bằng.



Phong Bằng Thiên Vu tộc không tiến hóa cũng đã là một bảo khố di động, song dực có thể luyện hóa thành bảo vật có tốc độ phi hành cực nhanh, trảo và mỏ của nó có thể chế tạo thành vũ khí sắc bén không kém một số loại khoáng thạch có danh tiếng.



Hơn hết là một cọng lông vũ tên là Lông Vũ Thiên Không, mỗi một Phong Bằng Thiên Vu tộc cả đời chỉ có một cọng bản mệnh lông vũ này thôi, dùng nó có thể chế tạo ra những binh khí thuộc tính phong cường đại.



Thổ Tương vung tay thổ thuộc tính ngưng tụ cự thủ hào quang màu vàng đất từ trên giáng xuống, Phong Cẩn con ngươi cơ rút muốn hóa thành bản thể để nghênh đón cự thủ.



Nhưng làm hắn không ngờ tới chính là một cổ sức mạnh trấn áp vô hình toát ra từ tên tiểu tử bên phải, tiểu tử này chỉ đứng đó nhưng đã trấn áp kinh mạch của Phong Cẩn, không cho hắn dùng ra bản thể Phong Bằng Thiên Vu.



"Tha cho ta, đừng giết ta mà, ta không muốn chết, bắt ta làm gì cũng được, nhưng đừng giết ta."



Phong Cẩn không có sức phản kháng liền cầu xin tha thứ, Tiểu Bảo mỉm cười ngón tay búng ra một đạo ngân quang phá tan cự thủ của Thổ Tương.



"Ngươi."



Thổ Tương không nghĩ tới tên nhóc kì quái này lại ngăn cản mình giết Phong Cẩn, Tiểu Bảo lách người nhìn Phong Cẩn đang toàn thân run rẩy.



"Ngươi vừa nói, chỉ cần sống thì muốn ngươi làm gì cũng được?"



Phong Cẩn liên tục dập đầu khẩn thiết nói:



"Phải, phải, đại nhân tha mạng cho ta, dù bắt ta làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được."



Tiểu Bảo vuốt vuốt cằm cười nói:



"Được, ta sẽ cho ngươi trở thành tọa kỵ."



Thổ Tương cau mày lập tức nói:



"Ngươi đây là có ý gì? Một tên Phong Bằng Thiên Vu tộc toàn thân đều là bảo khố, chết đi mới mang lại giá trị tốt nhất."



Tiểu Bảo nhìn Thổ Tương thở dài nói:



"Bảo khố di động ta không cần quan tâm, hiện tại ta thấy tiểu chủ nhân cần chiến sủng bên cạnh, tên này là một tiểu bằng có tu vi không tệ, vừa thích hợp cho tiểu chủ nhân."



Thổ Tương định cướp đoạt Phong Cẩn trong tay của Tiểu Bảo thì Khí Vực của lão lại đột nhiên xảy ra vấn đề, pháp tắc thổ thuộc tính đã không còn nghe theo sự trưởng khống của lão.



"Nếu không phải vì 3 cổ thi thể Chí Thánh trước đó thì ta rất có thể sẽ hạ đòn sát thủ với hành vi vô lễ này của ngươi đấy."



Tiểu Bảo mỉm cười nhưng nụ cười đó tràn ngập sát ý, Thổ Tương cau mày cũng chỉ hừ lạnh quay người trở về thiên không đảo.



— QUẢNG CÁO — Event



"Đưa cho ta bản mệnh tinh huyết của ngươi."



Tiểu Bảo nhìn tới Phong Cẩn bàn tay nhỏ nhắn xòe ra, Phong Cẩn vừa ngẩn đầu lên liền thấy mấy cái gai đá to trăm trượng đang chỉa về phía mình, nếu hắn có chút hành động bất thường nào thì nhất định phải chết không nghi ngờ.



Phong Cẩn không do dự mà vỗ vào mí tâm của mình, một giọt bản mệnh kim huyết từ mi tâm chui ra ngoài, chậm rải di chuyển tới lòng bàn tay của Tiểu Bảo.



Tiểu Bảo thổi một cái có cơn gió nhẹ thổi bản mệnh kim huyết kia tới trước mặt của Hàn Diệp.



"Chủ nhân đã có chiến sủng là Hàn Tôn, tiểu chủ nhân cũng phải có một chiến sủng của mình chứ."



Tiểu Bảo rất thành kính đối với vị tiểu chủ nhân này, đây là trách nhiệm mà chủ nhân trước khi rời đi đã giao phó, bảo hộ tân cung chủ cho thật tốt.



"Tiểu Bảo, ta nghe Tiêu Hạo thúc nói, phụ thân là tự mình thu phục Hàn Tôn, ta cũng muốn tự tay mình làm."



Hàn Diệp nhìn giọt bản mệnh tinh huyết của Phong Cẩn một lúc lâu mới cất giọng nói, Tiểu Bảo nhẹ gật đầu nói:



"Ngài muốn giống chủ nhân cũng là điều tốt, nhưng hiện tại thế cục đang rất bất ổn, những cao thủ trong cung rồi sẽ rời khỏi để làm một số sự tình khó giải quyết, ngài là tân cung chủ cũng phải cần người bảo hộ an toàn, không nhất thiết phải giống chủ nhân hoàn toàn, vì chủ nhân là truyền kì không ai vượt qua được."



Hàn Diệp nhận thấy thế cục này đang dần loạn, bản thân cũng cần phải có trách nhiệm của một cung chủ, chứ không phải tốn thời gian để đi thu phục một đầu yêu thú làm tọa kỵ.



Hiện tại Phong Cẩn trước mắt là một sự lựa chọn tốt nhất, tu vi cao lại còn không tốt chút sức thu phục, Hàn Diệp nhẹ gật đầu nói:



"Tiểu Bảo nói đúng, ta cũng không nhất định phải đi theo bước chân của phụ thân."



Tiểu Bảo bàn tay phất lên liền thấy Phong Cẩn hóa thành một đầu cự bằng năm trăm trượng, cự bằng lông vũ màu bạc cùng với bốn đôi cánh lớn dang rộng.



Cự bằng hạ mình để Hàn Diệp ngồi lên đầu rồi vung cánh bay thẳng cửu thiên, một cái đập cánh đã bay xa trăm dặm vượt xa so với những yêu cầm khác.



Hàn Diệp vỗ nhẹ lên đầu Phong Cẩn nói:



"Ta xưa nay không đối xử tệ với bằng hữu, ngươi giờ là bạn đồng hành của ta, cũng xem như bằng hữu, hiện tại ngươi bảo vệ an toàn cho ta, về sau bản mệnh tinh huyết sẽ trả lại cho ngươi."



Phong Cẩn nghe nói vậy trong lòng có chút xem thường, nhân tộc thứ khó dò nhất chính là lòng người, hắn từ nhỏ được dạy tuyệt đối không được tin tưởng bất kì nhân tộc nào.



Bởi vì tổ tiên của hắn cũng có vài vị đã bỏ qua lời dạy này, nhận lại là một cái kết bi thảm chết trong âm mưu quỷ kế của nhân tộc.



Cả hai trở sau khi lượn vài vòng đã trở về Vạn Niên cung, Phong Cẩn hóa lại thành nhân hình đứng ở bên trái Hàn Diệp, Tiểu Bảo thì hóa trở lại thành khí linh trở về bảo tọa cung chủ.



"Hỷ, Nộ, Ai, Ố dẫn theo Ngũ Thú Hộ Sơn đến Nam Hải."



Hàn Diệp như không an tâm với an bài của mình liền thêm một câu:



"Thổ Tương, phiền lão đi một chuyến đến bờ Nam Hải rồi."



Thổ Tương tuy không thích việc Tiểu Bảo ngăn trở mình giết Phong Cẩn, nhưng lão vẫn là mỉm cười nhận nhiệm vụ này.



Sau khi đoàn người rời đi thì Hàn Diệp thở ra một hơi nhẹ nhỏm, hắn dựa lưng vào bảo tọa có chút phiền não nói:



"Đến khi nào quốc gia này mới hai chữ bình yên đây?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom