Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 69: Động tâm ý.
"Buổi đấu chính thức bắt đầu, đầu tiên là một quả đan dược Vũ Cảnh cấp, các vị có thể dùng vật phẩm mình mang theo để trực tiếp mua đứt quả đan dược này."
Mạnh Lang lấy ra một quả đan dược nồng đậm hương dược bay múa trong không khí, thật không nghĩ tới những người ở trong gian phòng đều ào ào đứng dậy.
Một quả đan dược Vũ Cảnh cũng rất là khó cầu, dù sao cũng giúp tu sĩ Vũ Cảnh được rất nhiều lợi ích.
"Các vị chậm đã, hôm nay ta muốn nhanh chóng kết thúc buổi đấu giá để có việc quan trọng phải làm."
Hàn Vũ Thiên bước tới đại sảnh vung tay liền mở nắp của toàn bộ hộp bảo vật ra, những cái thẻ tre ghi tên từng cái vật phẩm.
Hàn Vũ Thiên đứng ở đó thản nhiên nói:
"Các vị cầm vật phẩm lên đối chứng với thẻ tre, nếu đúng thì lấy đi món đồ trong hộp bảo vật rồi để lại vật phẩm, xem như là luật của buổi đấu giá hôm này."
Từng người dẫn đầu đều nhao nhao cầm hộp bảo vật của mình bay xuống sảnh, Hàn Vũ Thiên ngăn lại cười nói:
"Để tránh loạn, các vị vui lòng xếp hàng từng người một."
Bọn họ rất nhanh đều xếp hàng đi tới, từng người mở vật phẩm của mình để đối chứng với tên trên từng cái thẻ tre.
Thời gian trôi qua tới rạn sáng hôm sau đã kết thúc buổi đấu giá, Hàn Vũ Thiên lệnh cho đệ tử vận chuyển toàn bộ về Vạn Niên cung.
Hàn Vũ Thiên và hoàng tử Hồ Vân ngồi ở trong một căn phòng ở Thanh Hoa lâu, bên ngoài canh giữ nghiêm ngặt không cho một con ruồi chui lọt.
"Cung chủ vạn niên quả nhiên là thiên tài hiếm thấy, vũ khí và đan dược đều là lợi hại."
Hồ Vân thật có chút thưởng thức nhìn vị cung chủ trước mắt, Hàn Vũ Thiên cười cười thản nhiên nói:
"Hoàng tử tới đây không phải để nói những lời này chứ?"
Hồ Vân lắc lắc đầu đặt lên bàn một cái hoàng ấn bằng ngọc, hoàng ấn này đã bị bẻ một góc, phía dưới ấn còn có vô số vết nứt, hoàng tử sắc mặt nghiêm nghị nói:
"Ngươi viết trong thư rằng có thể sửa pháp bảo trấn quốc này cho hoàng tộc, phải không?"
Hàn Vũ Thiên cầm hoàng ấn trong tay xem xét một chút nói:
"Chỉ cần hoàng tộc trả đúng với cái giá của nó, thì thứ gì trên thế gian này mà bản cung chủ không sửa được?"
Lời nói này thật sự rất kiều ngạo, kiêu ngạo hơn cả hoàng đế của Nam Cương vương triều, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Vạn Niên cung, biết được vạn vật, vạn điều trên thế gian, vũ khí, đan dược, bệnh tật hay là phế vật, binh hư, khí hại đều có thể làm hết, chỉ cần giá cả của nó làm ta hài lòng."
"Được."
Hồ Vân đặt hai cái túi trữ vật ở trên bàn ánh mắt đầy sự mong chờ, Hàn Vũ Thiên mở ra liếc nhìn một chút cười nói:
"Hoàng tử điện hạ, hoàng ấn này chỉ trong 1 tháng sẽ xong, mời dời bước tới Vạn Niên cung đi."
Hàn Vũ Thiên thu lấy hai túi trữ vật và hoàng ấn bước ra khỏi cửa hướng về Vạn Niên cung, Hồ Vân cũng là dẫn theo người nối bước của Hàn Vũ Thiên.
Vạn Niên cung, Mạch Liên đã sắp xếp phòng nghỉ cho đám người hoàng tộc, Hàn Vũ Thiên đi về động phủ tiếp tục bế quan.
Hồ Vân lại không nghỉ ngơi mà tò mò đi khám phá Vạn Niên cung lơ lửng này, hắn chấp tay sau lưng dáng vẻ cao quý bước đi.
Không lâu sau hắn đã tới được một hòn đảo nhỏ có động phủ, Hồ Vân vừa đáp xuống liền có một gió thổi từ trong động phủ.
"Cút."
Triệu Lễ Diễm chưởng ra một đạo lục quang, Hồ Vân biến sắc vung chưởng đỡ lấy đã bị đẩy lui vài bước rơi khỏi hòn đảo.
Hắn đạp không mà lên nhìn vào hang động thì thấy một nữ tử xinh đẹp bước ra, tóc nàng dài tung bay trong gió tựa như dòng nước uốn lượn vậy.
"Cô nương vì sao lại ra tay với ta?"
Hồ Vân chấp tay sau lưng vẻ mặt có chút hứng thú, Triệu Diễm Lệ hừ lành nói:
"Nơi đây không phải ngươi có thể tùy tiện đi tới."
"Ồ, chỉ là một hòn đảo thôi, ta muốn tới thì là việc của ta."
Hồ Vân cười đắc ý nói, Triệu Diễm Lệ không thích nói nhảm liền ra tay động thủ.
Hai người giao thủ đã dẫn tới sự chú ý của các đệ tử Vạn Niên cung, khí tức va chạm mạnh mẹ này làm ai cũng kinh ngạc.
"Là thiếu cung chủ đệ nhất đang đánh với vị kia là?"
"Hoàng thất Hồ Vân hoàng tử đấy."
"Vì sao mới vừa rồi còn đang yên ổn mà?"
Nhóm đệ tử thật không rõ chuyện gì xảy ra liền bàn tán xôn sao, bọn họ đang thấy Triệu Diễm Lệ đang truy giết Hồ Vân.
"Cùng là Vũ Cảnh vì sao ngươi lại lợi hại vậy?"
Hồ Vân vừa bị bức lui vừa hơi sợ nói, Triệu Diễm Lệ hừ lạnh nói:
"Một Vũ Cảnh bình thường làm sao có thể so sánh với ta kia chứ."
Cả hai tiếp tục truy đuổi nhau vòng quanh các hòn đảo, một luồng hắc viêm từ phía xa lao tới tách hai người ra.
Một ánh mắt tràn đầy sát ý đè nặng lên hai người, một cổ khí tức kinh người vượt qua cả Vũ Cảnh độ lục kiếp.
"Dừng lại được rồi."
Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh cũng đã xuất hiện ngăn trước mặt hai người.
Hồ Vân vẫn là mỉm cười nhìn Triệu Diễm Lệ nói:
"Chờ ta."
Chỉ hai từ đơn giản này thôi đã làm nàng có chút khó hiểu, Hồ Vân xoay người bước xuống phía dưới Vạn Niên cung.
3 người thiếu cung chủ thì quay trở lại động phủ của mình, Hàn Vũ Thiên nhìn thấy được mọi chuyện thì sắc mặt trầm xuống:
"Ngươi vậy mà động tâm ý với đệ tử của bản cung chủ sao?"
Hắn mỉm cười trong mắt lạnh lẽo đầy sát ý, Hàn Vũ Thiên tiếp tục sửa chữa hoàng ấn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mạnh Lang lấy ra một quả đan dược nồng đậm hương dược bay múa trong không khí, thật không nghĩ tới những người ở trong gian phòng đều ào ào đứng dậy.
Một quả đan dược Vũ Cảnh cũng rất là khó cầu, dù sao cũng giúp tu sĩ Vũ Cảnh được rất nhiều lợi ích.
"Các vị chậm đã, hôm nay ta muốn nhanh chóng kết thúc buổi đấu giá để có việc quan trọng phải làm."
Hàn Vũ Thiên bước tới đại sảnh vung tay liền mở nắp của toàn bộ hộp bảo vật ra, những cái thẻ tre ghi tên từng cái vật phẩm.
Hàn Vũ Thiên đứng ở đó thản nhiên nói:
"Các vị cầm vật phẩm lên đối chứng với thẻ tre, nếu đúng thì lấy đi món đồ trong hộp bảo vật rồi để lại vật phẩm, xem như là luật của buổi đấu giá hôm này."
Từng người dẫn đầu đều nhao nhao cầm hộp bảo vật của mình bay xuống sảnh, Hàn Vũ Thiên ngăn lại cười nói:
"Để tránh loạn, các vị vui lòng xếp hàng từng người một."
Bọn họ rất nhanh đều xếp hàng đi tới, từng người mở vật phẩm của mình để đối chứng với tên trên từng cái thẻ tre.
Thời gian trôi qua tới rạn sáng hôm sau đã kết thúc buổi đấu giá, Hàn Vũ Thiên lệnh cho đệ tử vận chuyển toàn bộ về Vạn Niên cung.
Hàn Vũ Thiên và hoàng tử Hồ Vân ngồi ở trong một căn phòng ở Thanh Hoa lâu, bên ngoài canh giữ nghiêm ngặt không cho một con ruồi chui lọt.
"Cung chủ vạn niên quả nhiên là thiên tài hiếm thấy, vũ khí và đan dược đều là lợi hại."
Hồ Vân thật có chút thưởng thức nhìn vị cung chủ trước mắt, Hàn Vũ Thiên cười cười thản nhiên nói:
"Hoàng tử tới đây không phải để nói những lời này chứ?"
Hồ Vân lắc lắc đầu đặt lên bàn một cái hoàng ấn bằng ngọc, hoàng ấn này đã bị bẻ một góc, phía dưới ấn còn có vô số vết nứt, hoàng tử sắc mặt nghiêm nghị nói:
"Ngươi viết trong thư rằng có thể sửa pháp bảo trấn quốc này cho hoàng tộc, phải không?"
Hàn Vũ Thiên cầm hoàng ấn trong tay xem xét một chút nói:
"Chỉ cần hoàng tộc trả đúng với cái giá của nó, thì thứ gì trên thế gian này mà bản cung chủ không sửa được?"
Lời nói này thật sự rất kiều ngạo, kiêu ngạo hơn cả hoàng đế của Nam Cương vương triều, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Vạn Niên cung, biết được vạn vật, vạn điều trên thế gian, vũ khí, đan dược, bệnh tật hay là phế vật, binh hư, khí hại đều có thể làm hết, chỉ cần giá cả của nó làm ta hài lòng."
"Được."
Hồ Vân đặt hai cái túi trữ vật ở trên bàn ánh mắt đầy sự mong chờ, Hàn Vũ Thiên mở ra liếc nhìn một chút cười nói:
"Hoàng tử điện hạ, hoàng ấn này chỉ trong 1 tháng sẽ xong, mời dời bước tới Vạn Niên cung đi."
Hàn Vũ Thiên thu lấy hai túi trữ vật và hoàng ấn bước ra khỏi cửa hướng về Vạn Niên cung, Hồ Vân cũng là dẫn theo người nối bước của Hàn Vũ Thiên.
Vạn Niên cung, Mạch Liên đã sắp xếp phòng nghỉ cho đám người hoàng tộc, Hàn Vũ Thiên đi về động phủ tiếp tục bế quan.
Hồ Vân lại không nghỉ ngơi mà tò mò đi khám phá Vạn Niên cung lơ lửng này, hắn chấp tay sau lưng dáng vẻ cao quý bước đi.
Không lâu sau hắn đã tới được một hòn đảo nhỏ có động phủ, Hồ Vân vừa đáp xuống liền có một gió thổi từ trong động phủ.
"Cút."
Triệu Lễ Diễm chưởng ra một đạo lục quang, Hồ Vân biến sắc vung chưởng đỡ lấy đã bị đẩy lui vài bước rơi khỏi hòn đảo.
Hắn đạp không mà lên nhìn vào hang động thì thấy một nữ tử xinh đẹp bước ra, tóc nàng dài tung bay trong gió tựa như dòng nước uốn lượn vậy.
"Cô nương vì sao lại ra tay với ta?"
Hồ Vân chấp tay sau lưng vẻ mặt có chút hứng thú, Triệu Diễm Lệ hừ lành nói:
"Nơi đây không phải ngươi có thể tùy tiện đi tới."
"Ồ, chỉ là một hòn đảo thôi, ta muốn tới thì là việc của ta."
Hồ Vân cười đắc ý nói, Triệu Diễm Lệ không thích nói nhảm liền ra tay động thủ.
Hai người giao thủ đã dẫn tới sự chú ý của các đệ tử Vạn Niên cung, khí tức va chạm mạnh mẹ này làm ai cũng kinh ngạc.
"Là thiếu cung chủ đệ nhất đang đánh với vị kia là?"
"Hoàng thất Hồ Vân hoàng tử đấy."
"Vì sao mới vừa rồi còn đang yên ổn mà?"
Nhóm đệ tử thật không rõ chuyện gì xảy ra liền bàn tán xôn sao, bọn họ đang thấy Triệu Diễm Lệ đang truy giết Hồ Vân.
"Cùng là Vũ Cảnh vì sao ngươi lại lợi hại vậy?"
Hồ Vân vừa bị bức lui vừa hơi sợ nói, Triệu Diễm Lệ hừ lạnh nói:
"Một Vũ Cảnh bình thường làm sao có thể so sánh với ta kia chứ."
Cả hai tiếp tục truy đuổi nhau vòng quanh các hòn đảo, một luồng hắc viêm từ phía xa lao tới tách hai người ra.
Một ánh mắt tràn đầy sát ý đè nặng lên hai người, một cổ khí tức kinh người vượt qua cả Vũ Cảnh độ lục kiếp.
"Dừng lại được rồi."
Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh cũng đã xuất hiện ngăn trước mặt hai người.
Hồ Vân vẫn là mỉm cười nhìn Triệu Diễm Lệ nói:
"Chờ ta."
Chỉ hai từ đơn giản này thôi đã làm nàng có chút khó hiểu, Hồ Vân xoay người bước xuống phía dưới Vạn Niên cung.
3 người thiếu cung chủ thì quay trở lại động phủ của mình, Hàn Vũ Thiên nhìn thấy được mọi chuyện thì sắc mặt trầm xuống:
"Ngươi vậy mà động tâm ý với đệ tử của bản cung chủ sao?"
Hắn mỉm cười trong mắt lạnh lẽo đầy sát ý, Hàn Vũ Thiên tiếp tục sửa chữa hoàng ấn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bình luận facebook