Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 88: Chiến Thần.
Theo chân mấy ngày Hàn Vũ Thiên mới phát hiện ra một cánh cổng không gian to mấy trăm trượng ở giữa hư không, đây là nơi giao nhau của lưỡng giới, Hàn Vũ Thiên chỉ thấy được tiên quan trăm vạn, cao thủ Hóa Thần cũng là mấy trăm thật không tin đây chính là tiên giới.
Hắn nhìn vào tiên giới do dự rất lâu, thật đang nghỉ nếu mình vào đó sẽ dễ dàng tìm được vũ trụ kia hơn, nhưng nơi đây hắn còn Hàn gia và Vạn Niên cung, tuyệt nhiên không thể bỏ mặt họ ở thế giới này tự sinh tự diệt được.
Nhưng thời gian gấp rút chẳng thể suy nghĩ gì nhiều hơn nữa, Hàn Vũ Thiên thôi động Vạn Niên cung tới cực hạn, hóa ra từng đợt ánh sáng như là Đại Thừa giáng lâm.
"Gì chứ?"
"Làm sao Đại Thừa của bọn chúng lại có thể xuất hiện ở đây."
Hàn Vũ Thiên đã quyết định phong ấn cánh cổng kia lại 70 năm thời gian, nhưng chỉ là phong ấn không cho Đại Thừa xuất thế, đó cũng là cực hạn của hắn có thể làm được.
Vạn Niên lấp lánh hào quang bảy màu đánh thẳng tới cổng không gian, hơn mấy chục vị Hóa Thần muốn ngăn cản nhưng đều bị bảy sắc hào quang biến thành tro bụi.
Một tầng phong ấn vô hình đã được tạo ra, âm thanh phẫn nộ từ bên trong truyền ra:
"Là ai? Là ai lại dám phong ấn bọn ta lại!"
Pháp tắc nổ vang thiên địa biến đổi, âm thanh Đại Thừa chỉ cách một cái thế giới đã là mạnh như vậy, nếu hạ xuống thế gian này thì khác nào bất bại.
"Đừng nghĩ mình đủ khả năng tiến nhập vào đây."
Vạn Niên cung sụp đổ rơi xuống đại địa hóa thành phế tích, chỉ còn đại trận ngũ hành và 4 khẩu pháo còn dùng được, Hàn Vũ Thiên nhấc chiếc ghế cung chủ từ trong phế tích lên, hắn đặt chiếc ghế ở chỗ cao nhất của bức tường đỗ nát rồi ngồi xuống.
Phía dưới là 4 khẩu pháo được đặt ngay ngắn, chiếc ghế tuy không còn phát ra hào quang thần thánh, nhưng nó vẫn là một thứ Hàn Vũ Thiên khá tâm đắc tạo ra.
Ở trong Vạn Niên cung đỗ nát còn có một cái hồ nhỏ còn nguyên vẹn, ở giữa có một khối đất nhỏ trồng một bông hoa màu vàng kim, liên tục nhỏ giọt từng cái hoàng kim dịch thủy, đã khiến nó lắp đầy một cái hồ nhỏ.
Hồ nhỏ chứa đầy hoàng kim dịch thủy tựa như thêm một giọt nữa sẽ tràn ra, nhưng hết lần này tới lần khác một giọt nhỏ xuống đều không tràn, tựa như một cái hồ không đáy.
Tích lũy pháp lực mấy năm nay ở trong Vạn Niên cung đều đã tan biến không còn một chút gì sót lại, thật khiến hắn khó chịu không thôi.
"Ngươi vậy mà theo bọn ta tới đây?"
Lão thái bà sắc mặt kinh biến quát, mấy Hóa Thần tụ hội lại ở phía trên cửu thiên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn thanh niên tóc trắng đang cao ngạo ngồi ở chiếc ghế kia.
"Ta ở đây chờ Nam Cương Vương Triều có một bàn lật ngược thế trận."
Lời nói mang theo cuồng phong gào thét kiêu ngạo tới cực hạn, mây trên trời bị đánh cho sơ sát, chiếc ghế thì rạn nứt dưới sức ép này.
Lôi vân hội tụ thiên đạo gầm thét hóa ra tử lôi ngập thời, Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười điên:
"Ha ha ha."
Hàn Vũ Thiên tung bay nhào lộn vào trong hư không lao lên tử lôi, hắn vừa điên cuồng vừa phấn khích, bao năm tranh đấu với thiên đạo vẫn là mang lại cảm giác phấn khích như lúc ban đầu a.
Trời hạ tử lôi dị tưởng hiện rõ càn quét một mảnh thiên địa, liên tục 32 đạo tử lôi gào thét thay phiên đánh lên người Hàn Vũ Thiên.
Một màn này khiếp hãi chúng tu tiên tộc, một kẻ điên cuồng tranh đấu với thiên đạo, tưởng chừng chỉ có Ngọc Hoàng Đại Đế mới làm được.
Thiên địa tràn ngập một màu tử lôi hủy diệt, Hàn Vũ Thiên thân thể cháy khét không thể nhìn rõ mặt mũi, tóc trắng cũng đã bị cháy thành đen.
"Hắn độ kiếp thất bại?"
"Tranh đấu với thiên đạo, trừ lão thiên thì ai đủ bản lĩnh đó chứ?"
"Là ngông cuồng tới ngu xuẩn hay chỉ coi thiên đạo là một cái tiểu thử thách?"
"Chết ức vạn lần vẫn không hết tội."
Từng người dùng ánh mắt khinh thường nhìn về thi thể cháy đen kia, không một chút nào gọi là tôn trọng.
Cơ thể cháy đen bốc lên khói nghi ngút kia chuyển động, hắn ngẩn mặt lên hai mắt phát ra lam quang thần thánh.
Cơ thể rạn nứt rồi rơi ra từng mảng cháy khét, một màu tóc đen bị gió nhẹ thổi qua đã biến lại thành một màu trắng tuyệt đẹp.
"Giờ ai là người đầu tiên nào?"
Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu pháp tắc hóa ra từng cái từng cái thuần túy và mạnh mẽ không thôi.
"Ha ha ha, ngươi vậy mà có thể tranh đấu với thiên đạo, lại còn có thể thành công nữa chứ."
Một trung niên vóc người vạm vỡ tay cầm kích chiến ý tràn ngập một mảnh trời.
"Hắn được gọi là Chiến Thần của cảnh giới Hóa Thần, bất bại có thể đánh một trận không chết với Đại Thừa, Chiến Thần Tào Thiên!"
Từng tiếng kinh hô của chúng tu tiên giới, Hóa Thần cũng là ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn tới.
"Chiến!"
Tào Thiên lật kích lao tới với tốc độ kinh người, Hàn Vũ Thiên xoay kiếm cũng đâm tới với tộc độ không kém.
Hắn nhìn vào tiên giới do dự rất lâu, thật đang nghỉ nếu mình vào đó sẽ dễ dàng tìm được vũ trụ kia hơn, nhưng nơi đây hắn còn Hàn gia và Vạn Niên cung, tuyệt nhiên không thể bỏ mặt họ ở thế giới này tự sinh tự diệt được.
Nhưng thời gian gấp rút chẳng thể suy nghĩ gì nhiều hơn nữa, Hàn Vũ Thiên thôi động Vạn Niên cung tới cực hạn, hóa ra từng đợt ánh sáng như là Đại Thừa giáng lâm.
"Gì chứ?"
"Làm sao Đại Thừa của bọn chúng lại có thể xuất hiện ở đây."
Hàn Vũ Thiên đã quyết định phong ấn cánh cổng kia lại 70 năm thời gian, nhưng chỉ là phong ấn không cho Đại Thừa xuất thế, đó cũng là cực hạn của hắn có thể làm được.
Vạn Niên lấp lánh hào quang bảy màu đánh thẳng tới cổng không gian, hơn mấy chục vị Hóa Thần muốn ngăn cản nhưng đều bị bảy sắc hào quang biến thành tro bụi.
Một tầng phong ấn vô hình đã được tạo ra, âm thanh phẫn nộ từ bên trong truyền ra:
"Là ai? Là ai lại dám phong ấn bọn ta lại!"
Pháp tắc nổ vang thiên địa biến đổi, âm thanh Đại Thừa chỉ cách một cái thế giới đã là mạnh như vậy, nếu hạ xuống thế gian này thì khác nào bất bại.
"Đừng nghĩ mình đủ khả năng tiến nhập vào đây."
Vạn Niên cung sụp đổ rơi xuống đại địa hóa thành phế tích, chỉ còn đại trận ngũ hành và 4 khẩu pháo còn dùng được, Hàn Vũ Thiên nhấc chiếc ghế cung chủ từ trong phế tích lên, hắn đặt chiếc ghế ở chỗ cao nhất của bức tường đỗ nát rồi ngồi xuống.
Phía dưới là 4 khẩu pháo được đặt ngay ngắn, chiếc ghế tuy không còn phát ra hào quang thần thánh, nhưng nó vẫn là một thứ Hàn Vũ Thiên khá tâm đắc tạo ra.
Ở trong Vạn Niên cung đỗ nát còn có một cái hồ nhỏ còn nguyên vẹn, ở giữa có một khối đất nhỏ trồng một bông hoa màu vàng kim, liên tục nhỏ giọt từng cái hoàng kim dịch thủy, đã khiến nó lắp đầy một cái hồ nhỏ.
Hồ nhỏ chứa đầy hoàng kim dịch thủy tựa như thêm một giọt nữa sẽ tràn ra, nhưng hết lần này tới lần khác một giọt nhỏ xuống đều không tràn, tựa như một cái hồ không đáy.
Tích lũy pháp lực mấy năm nay ở trong Vạn Niên cung đều đã tan biến không còn một chút gì sót lại, thật khiến hắn khó chịu không thôi.
"Ngươi vậy mà theo bọn ta tới đây?"
Lão thái bà sắc mặt kinh biến quát, mấy Hóa Thần tụ hội lại ở phía trên cửu thiên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn thanh niên tóc trắng đang cao ngạo ngồi ở chiếc ghế kia.
"Ta ở đây chờ Nam Cương Vương Triều có một bàn lật ngược thế trận."
Lời nói mang theo cuồng phong gào thét kiêu ngạo tới cực hạn, mây trên trời bị đánh cho sơ sát, chiếc ghế thì rạn nứt dưới sức ép này.
Lôi vân hội tụ thiên đạo gầm thét hóa ra tử lôi ngập thời, Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười điên:
"Ha ha ha."
Hàn Vũ Thiên tung bay nhào lộn vào trong hư không lao lên tử lôi, hắn vừa điên cuồng vừa phấn khích, bao năm tranh đấu với thiên đạo vẫn là mang lại cảm giác phấn khích như lúc ban đầu a.
Trời hạ tử lôi dị tưởng hiện rõ càn quét một mảnh thiên địa, liên tục 32 đạo tử lôi gào thét thay phiên đánh lên người Hàn Vũ Thiên.
Một màn này khiếp hãi chúng tu tiên tộc, một kẻ điên cuồng tranh đấu với thiên đạo, tưởng chừng chỉ có Ngọc Hoàng Đại Đế mới làm được.
Thiên địa tràn ngập một màu tử lôi hủy diệt, Hàn Vũ Thiên thân thể cháy khét không thể nhìn rõ mặt mũi, tóc trắng cũng đã bị cháy thành đen.
"Hắn độ kiếp thất bại?"
"Tranh đấu với thiên đạo, trừ lão thiên thì ai đủ bản lĩnh đó chứ?"
"Là ngông cuồng tới ngu xuẩn hay chỉ coi thiên đạo là một cái tiểu thử thách?"
"Chết ức vạn lần vẫn không hết tội."
Từng người dùng ánh mắt khinh thường nhìn về thi thể cháy đen kia, không một chút nào gọi là tôn trọng.
Cơ thể cháy đen bốc lên khói nghi ngút kia chuyển động, hắn ngẩn mặt lên hai mắt phát ra lam quang thần thánh.
Cơ thể rạn nứt rồi rơi ra từng mảng cháy khét, một màu tóc đen bị gió nhẹ thổi qua đã biến lại thành một màu trắng tuyệt đẹp.
"Giờ ai là người đầu tiên nào?"
Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu pháp tắc hóa ra từng cái từng cái thuần túy và mạnh mẽ không thôi.
"Ha ha ha, ngươi vậy mà có thể tranh đấu với thiên đạo, lại còn có thể thành công nữa chứ."
Một trung niên vóc người vạm vỡ tay cầm kích chiến ý tràn ngập một mảnh trời.
"Hắn được gọi là Chiến Thần của cảnh giới Hóa Thần, bất bại có thể đánh một trận không chết với Đại Thừa, Chiến Thần Tào Thiên!"
Từng tiếng kinh hô của chúng tu tiên giới, Hóa Thần cũng là ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn tới.
"Chiến!"
Tào Thiên lật kích lao tới với tốc độ kinh người, Hàn Vũ Thiên xoay kiếm cũng đâm tới với tộc độ không kém.
Bình luận facebook