-
Quyển 2 - Chương 43
Thẩm Sơ Hàn thức dậy rất sớm, Ninh An còn chưa gọi hắn đã dậy. Trời còn mờ tối, màn giường rủ xuống, xa xa bên ngoài dường như có một ngọn đèn để đề phòng ban đêm bọn họ muốn đứng dậy uống nước gì đó.
Nhờ vào một chút ánh sáng mỏng manh như vậy, hắn chống tay nhìn nàng.
Nàng mệt cực kỳ, giờ còn đang ngủ rất say, mũi phập phồng thở, lông mi yên lặng rủ xuống. Hắn còn nhớ rõ đêm hôm qua nàng khóc hết hơi dưới thân hắn, hàng lông mi kia run rẩy, hắn gọi nàng một lần lại một lần, cũng một lần lại một lần hôn lên mắt nàng. Dường như hắn đã hiểu ra cái gì, nên càng không thể bỏ được nàng, muốn nàng vài lần rồi mới ngủ, nàng khóc đến mức khàn cả giọng. Hắn có chút hối hận, nhưng vui vẻ lại càng nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến là hình như hắn lại có phản ứng, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nàng, hắn đau lòng, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại đè nén xuống.
Nàng rất yên tĩnh, hình như chỉ khi ngủ nàng mới yên tĩnh thế này, bình thường nàng luôn líu ríu không ngừng, giống như không bao giờ nói hết chuyện, có đôi khi lại giận dỗi cố tifnh không nói chuyện, chờ hắn dỗ nàng. Hắn lại cứ luôn luôn nghe theo ý nàng.
Mạc Yên Nhiên xinh đẹp, ngay từ đầu hắn đã biết. Nhưng khi đó nàng mới là một tiểu cô nương, cho dù mặt mày sinh động cũng chưa nảy nở, nay mới chỉ một năm mà thôi, nàng đã thêm chút xuân ý, làm cho người ta cảm thấy nàng tươi mới hơn nhiều.
Hắn cũng không phủ nhận chuyện nàng giống Mạc Bình U, thậm chí nàng cũng giống Đức Phi. Nhưng thế thì sao? Nàng là Mạc Yên Nhiên, gương mặt nàng cũng là Mạc Yên Nhiên, một ánh mắt, một nụ cười đều sinh động như vậy, không phải sắp xếp trước, diễn tập trước, mà là tùy tâm, tùy ý.
Hình như hắn nhìn hơi lâu, nàng mờ mịt tỉnh dậy, mở mắt nhìn hắn khàn khàn hỏi, “Giờ nào rồi?”
Hắn vẫn chống đầu, đáp nàng, “Còn sớm, Ninh An còn chưa đánh thức nữa.”
“Vì sao lang quân thức dậy sớm thế?” Nàng nhẹ nhàng ho một tiếng như là hắng giọng.
Hắn không đáp lời nàng mà hỏi ngược lại, “Nàng không thích mùi của cửu hòa di mộng à?”
“Cũng bình thường.” Nàng nhắm chặt mắt như còn hơi mệt, nhưng vẫn lấy tinh thần nói chuyện với hắn, “Điềm tĩnh, không nồng, cũng được.”
Hắn nở nụ cười, “Thứ tốt ở chỗ nàng cũng chỉ được một câu cũng được.” Hắn dời ánh mắt nhìn về phía túi thơm buộc ở góc giường, “Thấy nàng vẫn buộc túi thơm này trẫm tưởng nàng không thích mùi hương kia.”
Lông mi nàng hơi run run, thấy hắn không chú ý nàng mới mở miệng, “Bệ hạ không thích mùi linh lăng hương? Vậy hôm nay gọi người tháo xuống.”
“Cũng không phải.” Hắn nở nụ cười, tiếng cười như quẩn quanh một vòng trong màn, “Nàng thích thì cứ để lại đi.”
Nàng bình tĩnh nhìn hắn một lát, giống như nghĩ thông suốt chuyện gì, cười rộ lên nói, “Ta cũng không thích, hôm nay sẽ tháo xuống.”
Canh giờ còn sớm, Thẩm Sơ Hàn không vội vã đứng dậy mà hỏi nàng, “Sai người chọn ngày đẹp dời cung rồi nàng sẽ chuyển qua chứ? Luôn ở nơi này cũng không thích hợp, nàng đã là Tần rồi.”
Mạc Yên Nhiên không để ý, hơi bĩu môi, “Cũng tốt, chọn ngày bệ hạ cứ sai bảo là được. Chỗ ta sai người chuẩn bị sẵn sàng.” Nàng còn nằm đó, nhìn đỉnh giường không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên quay sang, “Lang quân, nếu ta chuyển đi rồi, có phải người khác sẽ chuyển vào nơi này không?”
Lúc này Thẩm Sơ Hàn cũng buông tay nằm thẳng, nghe nàng hỏi vậy quay đầu nhìn nàng, “Hử?”
Nàng dụi đầu vào gáy hắn, “Lang quân, ta muốn cầu xin chàng một chuyện.”
Hắn trầm trầm nở nụ cười, nằm thẳng để nàng gối càng thoải mái hơn, “Nàng thật là, nói đi.”
Giọng nói của nàng giống như phát ra từ trong chính thân thể hắn, ngay bên tai hắn, “Có thể đừng để người khác vào ở trong Di Hòa Điện được không?” Nàng ngừng lại suy nghĩ chừng mực, hình như vấn đề nàng nói đến căn bản không phải chuyện lớn gì, “Nhiều cung điện thế này, cũng chẳng thiếu một Di Hòa Điện của ta, ta không muốn các nàng ở trong phòng ta cùng lang quân…” Nàng hừ một tiếng, lại rầu rĩ nói, “Lang quân đồng ý được không?”
Thẩm Sơ Hàn vỗ đầu nàng, không đáp nàng, bên ngoài Ninh An đã lên tiếng gọi nên hắn để bọn họ tiến vào hầu hạ, “Trẫm phải lên triều rồi.”
Nàng biết rõ không thể ồn ào nữa, chu môi cũng đứng dậy.
Hắn đổi triều phục xong rất nhanh, trước khi ra ngoài lâm triều quay đầu nói với nàng một câu, “Nếu chọn được ngày tốt trẫm sẽ sớm thông báo với nàng.”
“Vâng.”
Nhìn theo hắn đi rồi, nàng cũng ngồi xuống, bảo bọn họ giúp nàng chải đầu, “Động tác mau chút, chúng ta còn phài tới Vĩnh Khang Cung.” Ngừng một chút, nàng quay đầu nhìn thoáng qua chỗ giường, “Sơ Ảnh, tháo túi thơm linh lăng hương xuống đi.”
“Vâng, nương nương.”
Đức Phi vẫn chỉ bị cấm chân, thậm chí một chút trừng phạt cũng không có. Ý của Hoàng Hậu nương nương là bắt không được, tra không ra chứng cớ xác thực thì không tiện luôn cấm chân nàng ta. Dù sao đã độc chết một cung nữ, không thể lại độc chết người thứ hai.
Mạc Yên Nhiên nghe nói Đức Phi vì cung nữ kia là thương tâm quá độ, bệnh cũ tái phát, suýt chút nữa ngất xỉu. Nàng buồn bực, phụ nữ trong cung này hình như chẳng có ai sức khỏe tốt. Nhưng chuyện Đức Phi cứ thế không giải quyết được làm nàng ít nhiều có chút khó chịu, lại nghe nói gần đây chuyện này ở Đại Lý Tự cũng rất yên lặng. Nàng vốn tưởng là ý của Thẩm Sơ Hàn, nghĩ lại lại cảm thấy không giống.
Dù sao cũng không liên quan tới nàng, chỉ cần lửa này không đốt đến nàng là được, nàng nghĩ thế.
Bởi vì hiện giờ có chuyện quan trọng hơn, là dời cung.
Khi nhận được thánh chỉ nàng hơi sửng sốt, bởi không phải Linh Tê Cung, là Trường Tín Cung. Được ban thưởng chính điện Kinh Hồng Điện của Trường Tín Cung.
Nàng đến trước Trường Tín Cung mới phát hiện, cung vẫn là cung kia, chỉ bị đổi tên, nàng hầu viết không phải chỉ một hai lần, chỉ liếc mắt đã nhận ra chữ Trường Tín Cung là ngự bút. Nàng cười rộ lên, cảm thấy Thẩm Sơ Hàn thật sự rất hiểu ý nàng, tuyên bố bốn phía như vậy, cố tình nàng lại thích thế. Nàng đi vào xem, giàn nho đã dựng, nhưng còn chưa đúng mùa nên chỉ có mấy cây trúc trụi lủi đứng đó. Bàn đu dây cũng được treo lên, nàng ngồi trên đó, chân giẫm mặt đất, ngửa đầu lên có thể nhìn thấy tấm biển Trường Tín Cung.
Nàng đột nhiên có chút thỏa mãn, nhóm cung nhân ra ra vào vào, tuy đã sớm biết chủ tử nhà mình được thánh sủng nhưng nay nhìn cung điện tráng lệ như thế vẫn giật mình, nhìn kết cấu đặc biệt này cũng khó hiểu.
Người hầu hạ chủ tử nhà mình lâu đương nhiên biết chủ tử nhà mình thích những thứ đặc biệt, chỉ không ngờ ngay cả cung điện cũng thích đặc biệt. Khi chủ tử nhà mình nói ra câu “không thích ở tầng dưới”, những người nghe thấy đều phải hít một hơi khí lạnh. Đó không phải làm càn bình thường đâu. Lời này nếu là người khác nói ra nhất định sẽ khiến người bề trên không vui, nhưng ai bảo lại do chủ tử nhà mình nói cơ chứ.
Mạc Yên Nhiên ngồi kia xem cung nhân người đến người đi, chuyển cái nọ chuyển cái kia, nàng cúi đầu nhìn thứ áp váy nàng mang hôm nay.
Là ngọc bội Thẩm Sơ Hàn ban cho nàng ngày ấy, nàng vươn tay sờ sờ, mát mát lạnh lạnh, Thư Nhu từng hỏi nàng có cần cất đi bảo quản cẩn thận không, nàng thì không cho là như thế, chỉ cần hợp với quần áo nàng sẽ lấy ra dùng. Nàng nhớ ngày ấy Thẩm Sơ Hàn nói là lễ vật tân niên, là lễ vật, không phải ban thưởng, nàng liên tục nói với mình như thế.
Nàng đứng lên, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, nàng giữ chặt dây thừng của bàn đu dây mới đứng vững. Nàng lắc đầu mấy cái, chỉ cảm thấy có chút choáng váng lại có chút buồn ngủ. Sơ Ảnh đứng bên cùng nàng, lúc này vươn tay đỡ nàng, giọng nói có chút lo lắng, “Nương nương sao vậy? Mệt mỏi ạ, có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Nàng vịn vào tay nàng ta, “Hình như ngồi lâu nên đứng dậy hơi hoa mắt, không sao, bên trong sửa sang thế nào rồi?”
Sơ Ảnh đỡ nàng đi vài trong phòng, “Gần xong rồi ạ. Nương nương, ước chừng người của phủ Nội Vụ sẽ tới để ngài chọn cung nữ thái giám đấy ạ, dù sao nương nương là chủ vị một cung, chỉ có mấy người hầu hạ cũng không thích hợp.”
Mạc Yên Nhiên không so đo chuyện này, “Đến lúc đó ngươi và Thư Nhu cùng đi, chọn qua vài người rồi lại dẫn đến để ta chọn. Vốn ta cũng không để ý, các ngươi hầu hạ một mình ta cũng đủ rồi.”
Sơ Ảnh không nói gì, ngược lại Mạc Yên Nhiên tự nói tiếp, “Có điều nhiều người cũng tốt.” Nàng sải bước tới cửa, “Muốn ra ngoài diễu võ dương oai thì phải dẫn đủ người.” Nàng nhìn thoáng qua Sơ Ảnh, “Các ngươi ấy à, đều quá hiền lành, theo chủ tử như ta mà hiền lành thì làm sao được.”
Sơ Ảnh thầm bật cười, ngoài mặt chỉ nói, “Nương nương cơ trí là đủ rồi.”
Mạc Yên Nhiên vỗ tay nàng ta, “Đừng có châm chọc ta trong lòng nhé.”
“Châm chọc?”
“À, chính là nói xấu đấy.”
Sơ Ảnh nhìn nàng một cái, “Nô tỳ không dám.”
Mạc Yên Nhiên vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng ta, “Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì nhá.”
Thế mới nói ngài biết làm gì…
Thẩm Sơ Hàn sai người sửa một cái “ban công” ở lầu hai theo ý của Mạc Yên Nhiên. Thật ra chính là một cái sân lộ thiên dùng lan can bạch ngọc vây quanh. Ban đầu hắn không đồng ý, cảm thấy như vậy không hợp quy củ, nhưng không chịu nổi Mạc Yên Nhiên làm xấu la hét, nghĩ nghĩ thấy dù sao nàng thích nên không làm trái ý nàng, sửa cho nàng.
Theo như lời Mạc Yên Nhiên thì là, “Ta thích ở trên lầu phơi nắng mà, chàng xem bây giờ đang là mùa đông này, chuyển ghế dài ra ngủ một giấc dưới ánh nắng thoải mái cực.”
Thẩm Sơ Hàn lại nhớ tới dụng ý bắc giàn nho của nàng, thực lòng cảm thấy trong thế giới của Mạc Yên Nhiên, ngoại trừ ngủ không còn gì quan trọng hơn.
Mạc Yên Nhiên đặt tay lên lan can, nhóm cung nhân đã lau sạch sẽ, cảm giác dưới tay trơn nhẵn. Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng, nàng nhắm hờ mắt lại, cảm thấy hình như xuyên đến nơi này cũng chẳng phải chuyện làm cho người ta không chịu nổi. Bất cứ chuyện gì cũng phải do giành lấy, nàng nở nụ cười, ánh mặt trời tựa như xuyên thấu qua khóe môi nàng.
Thẩm Sơ Hàn bước vào cổng chính, ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng như thế, rõ ràng ánh mặt trời bao phủ lấy nàng mà như vậy càng không người thật, ngược lại giống một nàng tiên từ trên trời giáng xuống, như chỉ cần nhón mũi chân một cái là có thể bay lên không trung đi mất.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như thật sự sợ nàng sẽ bay đi mất.
Hình như nàng cảm nhận được, hơi cúi đầu xuống nhìn thấy hắn. Có gió thổi vạt áo hắn bay phấp phới, hắn ngẩng đầu, nàng cúi đầu.
Nàng chậm rãi, dịu dàng, nở nụ cười với hắn.
Nhờ vào một chút ánh sáng mỏng manh như vậy, hắn chống tay nhìn nàng.
Nàng mệt cực kỳ, giờ còn đang ngủ rất say, mũi phập phồng thở, lông mi yên lặng rủ xuống. Hắn còn nhớ rõ đêm hôm qua nàng khóc hết hơi dưới thân hắn, hàng lông mi kia run rẩy, hắn gọi nàng một lần lại một lần, cũng một lần lại một lần hôn lên mắt nàng. Dường như hắn đã hiểu ra cái gì, nên càng không thể bỏ được nàng, muốn nàng vài lần rồi mới ngủ, nàng khóc đến mức khàn cả giọng. Hắn có chút hối hận, nhưng vui vẻ lại càng nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến là hình như hắn lại có phản ứng, nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nàng, hắn đau lòng, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại đè nén xuống.
Nàng rất yên tĩnh, hình như chỉ khi ngủ nàng mới yên tĩnh thế này, bình thường nàng luôn líu ríu không ngừng, giống như không bao giờ nói hết chuyện, có đôi khi lại giận dỗi cố tifnh không nói chuyện, chờ hắn dỗ nàng. Hắn lại cứ luôn luôn nghe theo ý nàng.
Mạc Yên Nhiên xinh đẹp, ngay từ đầu hắn đã biết. Nhưng khi đó nàng mới là một tiểu cô nương, cho dù mặt mày sinh động cũng chưa nảy nở, nay mới chỉ một năm mà thôi, nàng đã thêm chút xuân ý, làm cho người ta cảm thấy nàng tươi mới hơn nhiều.
Hắn cũng không phủ nhận chuyện nàng giống Mạc Bình U, thậm chí nàng cũng giống Đức Phi. Nhưng thế thì sao? Nàng là Mạc Yên Nhiên, gương mặt nàng cũng là Mạc Yên Nhiên, một ánh mắt, một nụ cười đều sinh động như vậy, không phải sắp xếp trước, diễn tập trước, mà là tùy tâm, tùy ý.
Hình như hắn nhìn hơi lâu, nàng mờ mịt tỉnh dậy, mở mắt nhìn hắn khàn khàn hỏi, “Giờ nào rồi?”
Hắn vẫn chống đầu, đáp nàng, “Còn sớm, Ninh An còn chưa đánh thức nữa.”
“Vì sao lang quân thức dậy sớm thế?” Nàng nhẹ nhàng ho một tiếng như là hắng giọng.
Hắn không đáp lời nàng mà hỏi ngược lại, “Nàng không thích mùi của cửu hòa di mộng à?”
“Cũng bình thường.” Nàng nhắm chặt mắt như còn hơi mệt, nhưng vẫn lấy tinh thần nói chuyện với hắn, “Điềm tĩnh, không nồng, cũng được.”
Hắn nở nụ cười, “Thứ tốt ở chỗ nàng cũng chỉ được một câu cũng được.” Hắn dời ánh mắt nhìn về phía túi thơm buộc ở góc giường, “Thấy nàng vẫn buộc túi thơm này trẫm tưởng nàng không thích mùi hương kia.”
Lông mi nàng hơi run run, thấy hắn không chú ý nàng mới mở miệng, “Bệ hạ không thích mùi linh lăng hương? Vậy hôm nay gọi người tháo xuống.”
“Cũng không phải.” Hắn nở nụ cười, tiếng cười như quẩn quanh một vòng trong màn, “Nàng thích thì cứ để lại đi.”
Nàng bình tĩnh nhìn hắn một lát, giống như nghĩ thông suốt chuyện gì, cười rộ lên nói, “Ta cũng không thích, hôm nay sẽ tháo xuống.”
Canh giờ còn sớm, Thẩm Sơ Hàn không vội vã đứng dậy mà hỏi nàng, “Sai người chọn ngày đẹp dời cung rồi nàng sẽ chuyển qua chứ? Luôn ở nơi này cũng không thích hợp, nàng đã là Tần rồi.”
Mạc Yên Nhiên không để ý, hơi bĩu môi, “Cũng tốt, chọn ngày bệ hạ cứ sai bảo là được. Chỗ ta sai người chuẩn bị sẵn sàng.” Nàng còn nằm đó, nhìn đỉnh giường không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên quay sang, “Lang quân, nếu ta chuyển đi rồi, có phải người khác sẽ chuyển vào nơi này không?”
Lúc này Thẩm Sơ Hàn cũng buông tay nằm thẳng, nghe nàng hỏi vậy quay đầu nhìn nàng, “Hử?”
Nàng dụi đầu vào gáy hắn, “Lang quân, ta muốn cầu xin chàng một chuyện.”
Hắn trầm trầm nở nụ cười, nằm thẳng để nàng gối càng thoải mái hơn, “Nàng thật là, nói đi.”
Giọng nói của nàng giống như phát ra từ trong chính thân thể hắn, ngay bên tai hắn, “Có thể đừng để người khác vào ở trong Di Hòa Điện được không?” Nàng ngừng lại suy nghĩ chừng mực, hình như vấn đề nàng nói đến căn bản không phải chuyện lớn gì, “Nhiều cung điện thế này, cũng chẳng thiếu một Di Hòa Điện của ta, ta không muốn các nàng ở trong phòng ta cùng lang quân…” Nàng hừ một tiếng, lại rầu rĩ nói, “Lang quân đồng ý được không?”
Thẩm Sơ Hàn vỗ đầu nàng, không đáp nàng, bên ngoài Ninh An đã lên tiếng gọi nên hắn để bọn họ tiến vào hầu hạ, “Trẫm phải lên triều rồi.”
Nàng biết rõ không thể ồn ào nữa, chu môi cũng đứng dậy.
Hắn đổi triều phục xong rất nhanh, trước khi ra ngoài lâm triều quay đầu nói với nàng một câu, “Nếu chọn được ngày tốt trẫm sẽ sớm thông báo với nàng.”
“Vâng.”
Nhìn theo hắn đi rồi, nàng cũng ngồi xuống, bảo bọn họ giúp nàng chải đầu, “Động tác mau chút, chúng ta còn phài tới Vĩnh Khang Cung.” Ngừng một chút, nàng quay đầu nhìn thoáng qua chỗ giường, “Sơ Ảnh, tháo túi thơm linh lăng hương xuống đi.”
“Vâng, nương nương.”
Đức Phi vẫn chỉ bị cấm chân, thậm chí một chút trừng phạt cũng không có. Ý của Hoàng Hậu nương nương là bắt không được, tra không ra chứng cớ xác thực thì không tiện luôn cấm chân nàng ta. Dù sao đã độc chết một cung nữ, không thể lại độc chết người thứ hai.
Mạc Yên Nhiên nghe nói Đức Phi vì cung nữ kia là thương tâm quá độ, bệnh cũ tái phát, suýt chút nữa ngất xỉu. Nàng buồn bực, phụ nữ trong cung này hình như chẳng có ai sức khỏe tốt. Nhưng chuyện Đức Phi cứ thế không giải quyết được làm nàng ít nhiều có chút khó chịu, lại nghe nói gần đây chuyện này ở Đại Lý Tự cũng rất yên lặng. Nàng vốn tưởng là ý của Thẩm Sơ Hàn, nghĩ lại lại cảm thấy không giống.
Dù sao cũng không liên quan tới nàng, chỉ cần lửa này không đốt đến nàng là được, nàng nghĩ thế.
Bởi vì hiện giờ có chuyện quan trọng hơn, là dời cung.
Khi nhận được thánh chỉ nàng hơi sửng sốt, bởi không phải Linh Tê Cung, là Trường Tín Cung. Được ban thưởng chính điện Kinh Hồng Điện của Trường Tín Cung.
Nàng đến trước Trường Tín Cung mới phát hiện, cung vẫn là cung kia, chỉ bị đổi tên, nàng hầu viết không phải chỉ một hai lần, chỉ liếc mắt đã nhận ra chữ Trường Tín Cung là ngự bút. Nàng cười rộ lên, cảm thấy Thẩm Sơ Hàn thật sự rất hiểu ý nàng, tuyên bố bốn phía như vậy, cố tình nàng lại thích thế. Nàng đi vào xem, giàn nho đã dựng, nhưng còn chưa đúng mùa nên chỉ có mấy cây trúc trụi lủi đứng đó. Bàn đu dây cũng được treo lên, nàng ngồi trên đó, chân giẫm mặt đất, ngửa đầu lên có thể nhìn thấy tấm biển Trường Tín Cung.
Nàng đột nhiên có chút thỏa mãn, nhóm cung nhân ra ra vào vào, tuy đã sớm biết chủ tử nhà mình được thánh sủng nhưng nay nhìn cung điện tráng lệ như thế vẫn giật mình, nhìn kết cấu đặc biệt này cũng khó hiểu.
Người hầu hạ chủ tử nhà mình lâu đương nhiên biết chủ tử nhà mình thích những thứ đặc biệt, chỉ không ngờ ngay cả cung điện cũng thích đặc biệt. Khi chủ tử nhà mình nói ra câu “không thích ở tầng dưới”, những người nghe thấy đều phải hít một hơi khí lạnh. Đó không phải làm càn bình thường đâu. Lời này nếu là người khác nói ra nhất định sẽ khiến người bề trên không vui, nhưng ai bảo lại do chủ tử nhà mình nói cơ chứ.
Mạc Yên Nhiên ngồi kia xem cung nhân người đến người đi, chuyển cái nọ chuyển cái kia, nàng cúi đầu nhìn thứ áp váy nàng mang hôm nay.
Là ngọc bội Thẩm Sơ Hàn ban cho nàng ngày ấy, nàng vươn tay sờ sờ, mát mát lạnh lạnh, Thư Nhu từng hỏi nàng có cần cất đi bảo quản cẩn thận không, nàng thì không cho là như thế, chỉ cần hợp với quần áo nàng sẽ lấy ra dùng. Nàng nhớ ngày ấy Thẩm Sơ Hàn nói là lễ vật tân niên, là lễ vật, không phải ban thưởng, nàng liên tục nói với mình như thế.
Nàng đứng lên, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, nàng giữ chặt dây thừng của bàn đu dây mới đứng vững. Nàng lắc đầu mấy cái, chỉ cảm thấy có chút choáng váng lại có chút buồn ngủ. Sơ Ảnh đứng bên cùng nàng, lúc này vươn tay đỡ nàng, giọng nói có chút lo lắng, “Nương nương sao vậy? Mệt mỏi ạ, có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Nàng vịn vào tay nàng ta, “Hình như ngồi lâu nên đứng dậy hơi hoa mắt, không sao, bên trong sửa sang thế nào rồi?”
Sơ Ảnh đỡ nàng đi vài trong phòng, “Gần xong rồi ạ. Nương nương, ước chừng người của phủ Nội Vụ sẽ tới để ngài chọn cung nữ thái giám đấy ạ, dù sao nương nương là chủ vị một cung, chỉ có mấy người hầu hạ cũng không thích hợp.”
Mạc Yên Nhiên không so đo chuyện này, “Đến lúc đó ngươi và Thư Nhu cùng đi, chọn qua vài người rồi lại dẫn đến để ta chọn. Vốn ta cũng không để ý, các ngươi hầu hạ một mình ta cũng đủ rồi.”
Sơ Ảnh không nói gì, ngược lại Mạc Yên Nhiên tự nói tiếp, “Có điều nhiều người cũng tốt.” Nàng sải bước tới cửa, “Muốn ra ngoài diễu võ dương oai thì phải dẫn đủ người.” Nàng nhìn thoáng qua Sơ Ảnh, “Các ngươi ấy à, đều quá hiền lành, theo chủ tử như ta mà hiền lành thì làm sao được.”
Sơ Ảnh thầm bật cười, ngoài mặt chỉ nói, “Nương nương cơ trí là đủ rồi.”
Mạc Yên Nhiên vỗ tay nàng ta, “Đừng có châm chọc ta trong lòng nhé.”
“Châm chọc?”
“À, chính là nói xấu đấy.”
Sơ Ảnh nhìn nàng một cái, “Nô tỳ không dám.”
Mạc Yên Nhiên vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng ta, “Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì nhá.”
Thế mới nói ngài biết làm gì…
Thẩm Sơ Hàn sai người sửa một cái “ban công” ở lầu hai theo ý của Mạc Yên Nhiên. Thật ra chính là một cái sân lộ thiên dùng lan can bạch ngọc vây quanh. Ban đầu hắn không đồng ý, cảm thấy như vậy không hợp quy củ, nhưng không chịu nổi Mạc Yên Nhiên làm xấu la hét, nghĩ nghĩ thấy dù sao nàng thích nên không làm trái ý nàng, sửa cho nàng.
Theo như lời Mạc Yên Nhiên thì là, “Ta thích ở trên lầu phơi nắng mà, chàng xem bây giờ đang là mùa đông này, chuyển ghế dài ra ngủ một giấc dưới ánh nắng thoải mái cực.”
Thẩm Sơ Hàn lại nhớ tới dụng ý bắc giàn nho của nàng, thực lòng cảm thấy trong thế giới của Mạc Yên Nhiên, ngoại trừ ngủ không còn gì quan trọng hơn.
Mạc Yên Nhiên đặt tay lên lan can, nhóm cung nhân đã lau sạch sẽ, cảm giác dưới tay trơn nhẵn. Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng, nàng nhắm hờ mắt lại, cảm thấy hình như xuyên đến nơi này cũng chẳng phải chuyện làm cho người ta không chịu nổi. Bất cứ chuyện gì cũng phải do giành lấy, nàng nở nụ cười, ánh mặt trời tựa như xuyên thấu qua khóe môi nàng.
Thẩm Sơ Hàn bước vào cổng chính, ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng như thế, rõ ràng ánh mặt trời bao phủ lấy nàng mà như vậy càng không người thật, ngược lại giống một nàng tiên từ trên trời giáng xuống, như chỉ cần nhón mũi chân một cái là có thể bay lên không trung đi mất.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, giống như thật sự sợ nàng sẽ bay đi mất.
Hình như nàng cảm nhận được, hơi cúi đầu xuống nhìn thấy hắn. Có gió thổi vạt áo hắn bay phấp phới, hắn ngẩng đầu, nàng cúi đầu.
Nàng chậm rãi, dịu dàng, nở nụ cười với hắn.
Bình luận facebook