-
Quyển 2 - Chương 68
Mạc Yên Nhiên được Thư Nhu dìu về phòng, chân gần như mềm nhũn. Những lời Mạc Bình U nói nàng chỉ hiểu đại khái một hai phần, càng nhiều khó hiểu hơn. Nhưng nàng không thể hỏi, năm nàng mười tuổi rốt cuộc đã nói cái gì khiến nhiều năm qua Mạc Bình U còn nhớ rõ, còn lấy ra nói trước mặt nàng.
Lúc này, Sơ Ảnh vội vàng chạy vào, “Nương nương, Hoàng Hậu nương nương bị bệnh.”
Mạc Yên Nhiên không kịp uống một chén trà, nghe vậy vội vàng đứng lên, “Sao lại thế, buổi sáng không phải còn rất khỏe sao, vì sao đột nhiên bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”
Sơ Ảnh đáp, “Đối với bên ngoài chỉ nói bị chút phong hàn, vừa rồi Tập Hương cô cô đến nói Hoàng Hậu nương nương muốn gặp chủ tử, nô tỳ sợ là…”
Mạc Yên Nhiên giật nảy mình, mặc kệ thay quần áo liền gọi kiệu chạy ra ngoài, Thư Nhu và Sơ Ảnh theo phía sau, kiệu vừa nâng lên lại nghe Mạc Yên Nhiên hỏi, “Đã báo với bệ hạ chưa? Những người khác đã tới Vĩnh Khang Cung chưa?”
“Tập Hương cô cô không nói tỉ mỉ, chỉ nói giấu hậu cung, nô tỳ nghĩ chỗ bệ hạ cũng không biết rõ. Hoàng Hậu nương nương bị bệnh hậu cung sao có thể không tới thăm, nói là giấu thật ra chỉ muốn hậu cung đừng đến, còn điều cần giấu chính là tình hình thật sự của Hoàng Hậu nương nương.” Lời tiếp theo không nên nói nữa.
Mạc Yên Nhiên dựa lưng vào kiệu, không biết vì nóng hay vội mà trên người toát mồ hôi, ngay cả lòng bàn tay cũng dính dính. Nàng thoáng nhìn trời, mặt trời đã ngả về tây, nàng chậm rãi khôi phục lý trí, “Tiểu Kỳ Tử, ngươi trở lại cung Trường Tín, dặn người dưới nếu bệ hạ tới thì nói ta đi trò chuyện với Hoàng Hậu nương nương, người khác đến đều không gặp, cũng đừng nói ta đi đâu, chỉ nói ta không gặp khách là được.”
Bên ngoài vang lên tiếng đáp lời của Tiểu Kỳ Tử, sau đó hắn khom lưng chậm rãi lui về sau. “Thư Nhu, tìm một tiểu thái giám nhanh nhẹn tới Vĩnh Khang Cung trước, bẩm báo Hoàng Hậu nương nương rằng ta sẽ đến ngay.”
“Vâng, nương nương.”
Nàng nhắm chặt mắt, không thể mất bình tĩnh, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh.
Nhưng tình hình tệ hơn nàng tưởng tượng nhiều, thậm chí nàng chưa từng nghĩ tới tình hình sẽ hỏng bét. Tuy Hoàng Hậu vẫn cười cười dựa lưng trên giường, thấy nàng vào liền vẫy tay ý bảo nàng ngồi vào bên giường nhưng trong lòng Mạc Yên Nhiên rất sợ hãi, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi, tiến lên nắm lấy tay Hoàng Hậu, “Ngươi có khỏe không? Sao đột nhiên lại không thoải mái? Bảo là phong hàn? Thời tiết này còn cảm mạo cái gì.”
Hoàng Hậu vỗ tay nàng, “Ta không sao, chỉ đột nhiên không thoải mái thôi. Tại hạ nhân quá khoa trương, Thái Y cũng đã nói không có chuyện gì, chỉ vì muốn gặp ngươi thôi mà, làm ngươi sợ sao, nhìn ngươi toát mồ hôi kìa.”
Mạc Yên Nhiên nắm chặt tay Hoàng Hậu, “Ngươi đừng lừa ta, có chuyện gì ngươi phải nói với ta, đừng giấu ta…” Nàng nghẹn một chút rồi đột nhiên cúi đầu đặt trán lên tay Hoàng Hậu, “Hôm nay ta khó có thể tin được, Mạc Bình U nói vài lời với ta, tuy ta không hiểu lắm nhưng rất khó chịu, ngươi lại thành thế này, ngươi nhất định phải nói thật với ta chúng ta mới có thể cùng nhau nghĩ cách.”
“Mạc Bình U…” Hoàng Hậu lẩm bẩm cái tên này trên miệng rồi mới nói tiếp, “Ta thật sự không sao, chỉ vì hôm nay có tin truyền đến nói cha ta chỉ sợ không được tốt lắm nên nhất thời hoảng sợ.”
“Thừa Tướng không khỏe? Sao lại như vậy?”
Hoàng Hậu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nàng ngày càng trôi xa, rất lâu giống như không thể thu trở về, “Đúng vậy, tại sao lại như vậy được. Lúc này nữ nhi không tốt như ta cũng không cách nào tận hiếu với ông, có lẽ trong đáy lòng ông có oán cũng nên.”
Mạc Yên Nhiên không biết phải an ủi nàng thế nào mới tốt, nửa ngày mới nói một câu, “Ta không biết quan hệ của hai người tốt như vậy.”
Hoàng Hậu lại nở nụ cười, “Dù sao ông ấy cũng là cha ta, là người đầu tiên xuất hiện trong thế giới của ta khi ta mờ mịt sợ hãi nhất. Khi mẫu thân của ta qua đời, khi bà mất, ta không thể khóc bên giường bà, lần này đối với phụ thân có lẽ cũng như thế.”
Mạc Yên Nhiên liếm môi, “Hay là cầu bệ hạ để ngươi xuất cung thăm Thừa Tướng.”
Hoàng Hậu lắc đầu, “Không cần, mọi việc không cần cưỡng cầu, đây là chuyện mà ta luôn ý thức được nhiều năm qua. Hôm nay ta tìm ngươi đến vì một chuyện khác, chuyện ta tưởng rằng không thể cũng có chuyển cơ.”
Nàng vẫy lui người bên cạnh, chỉ còn nàng và Mạc Yên Nhiên, sau đó ngồi thẳng nhìn Mạc Yên Nhiên, giọng nói bất giác thấp xuống, “Ngươi đoán xem vừa rồi ngủ trưa ta mơ thấy cái gì?”
…
Khi Mạc Yên Nhiên trở lại cung Trường Tín trời đã tối om, nàng cảm thấy chuyện cần tiếp nhận hôm nay hơi nhiều, khiến nàng khó có thể tiêu hóa. Nàng chậm rãi ngồi xuống, cảm giác hồn lìa khỏi xác hỏi một câu, “Bệ hạ từng tới?”
Thanh Thiển ở lại trong cung, lúc nàng đi lên đáp, “Bệ hạ chưa từng tới, nhưng phái Ninh công công tới dặn nương nương tự dùng bữa trước, không cần chờ bệ hạ.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, “Có nói đêm nay sẽ tới không?”
Thanh Thiển lắc đầu, nàng lại hỏi, “Vậy bệ hạ có lật thẻ tên không?”
Thấy Thanh Thiển vẫn lắc đầu, Thư Nhu hỏi nàng, “Chủ tử có muốn dùng bữa tối không ạ?”
Mạc Yên Nhiên lắc đầu, “Hôm nay ta rất mệt, không muốn dùng, muốn đi ngủ sớm một chút.” Thấy bọn họ đều khó hiểu nhìn mình, “Nếu bệ hạ tới cứ nói ta mệt là được, sẽ không trách tội các ngươi.”
“Không phải nô tỳ sợ bệ hạ trách tội mà nghĩ chủ tử không dùng bữa tối là không tốt.” Thư Nhu ngừng một thoáng, “Có phải Hoàng Hậu nương nương nói với chủ tử cái gì không? Chử tử từ Vĩnh Khang Cung trở về liền trở nên là lạ. Không phải Hoàng Hậu nương nương luôn thích chủ tử sao, hay đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, chỉ trò chuyện chút chuyện nhà với nương nương thôi, bệ hạ tới cũng đừng nhắc tới việc này, nghe thấy chưa?”
“Vâng, chúng nô tỳ đã biết.”
Mạc Yên Nhiên suy nghĩ nhiều, một đêm này Thẩm Sơ Hàn không tới, nói là chính vụ trên triều rất nhiều, ban đêm Ninh An tới một lần, thấy Mạc Yên Nhiên đã ngủ liền không nhiều lời mà trở về báo cáo.
Ngày này là ngày Hứa Nam Phong tới bắt mạch cho Mạc Yên Nhiên, hắn vẫn mặc hoa y cẩm phục như trước nhưng không vượt quy củ chút nào, phất vạt áo ngồi xuống đặt tay lên mạch nàng, làm như lơ đãng nói một câu, “Hôm nay là lần cuối cùng bắt mạch cho ngươi.”
Mạc Yên Nhiên đang nghịch cái cốc, nghe hắn nói vậy liền hoảng, tay run lên, nghe hắn tặc lưỡi một cái lại để yên, “Làm sao? Biểu ca bảo ngươi đừng tới à?”
Hứa Nam Phong ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, “Liên quan gì tới Mộ Quân, là chính ta phải đi ra ngoài làm việc, có lẽ một năm, năm rưỡi nữa không thể về đô thành, hôm nay đến nói trước với ngươi.”
Nàng rầu rĩ à một tiếng, chợt nghe hắn nói tiếp, “Ngươi không cần phiền lòng độc tố trong cơ thể, ta điều trị cho ngươi nhiều năm, ngươi nên sớm ý thức được đây không phải chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn. Ta sẽ để lại phương thuốc, sau này gọi Trần Cận tới xem mạch cho ngươi, hắn sẽ xem tình huống rồi tăng giảm lượng dược cho ngươi.”
“Trần Cận kia đáng tin vậy sao?”
“Các ngươi ở trong cung cũng biết, ai không có vài tâm phúc? Trần Cận là tâm phúc của Mộ Quân, đương nhiên sẽ làm việc cho ngươi.” Dường như hắn nhìn nàng một lát, “Có một số việc chính ngươi phải biết đúng mực, đã không còn là tiểu cô nương năm đó nữa, tuy ta không thể dễ dàng cứu được ngươi nhưng phải nhắc nhở ngươi một câu, ở trong cung lúc nào cũng như bước trên băng mỏng, ngươi phải thời khắc đề phòng mới được.”
Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, “Đây không giống lời ngươi sẽ nói.”
Hắn cúi đầu ho một tiếng, Mạc Yên Nhiên ý bảo đám Thư Nhu lui ra rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Nam Phong, ta không nhớ rõ nhưng ta nghĩ ngươi nhớ, khi ngươi tới xem mạch cho ta ta mấy tuổi?”
“Ngươi mấy tuổi? Có lẽ là mười một, mười hai tuổi, còn rất nhỏ, tính tình cũng không tốt, ta nhớ lúc đó nếu không nể mặt Mộ Quân thì ta cũng không xem mạch cho ngươi. Không ngờ, một lần gặp mặt biến thành nhiều năm như thế.”
Mạc Yên Nhiên thử hỏi, “Nhưng năm đó biểu ca cũng chưa lớn mà ngươi đã nể mặt huynh ấy?”
Hắn giương mắt nhìn nàng một cái, “Ngươi hỏng đầu à mà hỏi như thế?”
Hắn không đáp, Mạc Yên Nhiên vốn không định truy cứu cái này nên chuyển đề tài, “Nam Phong, ngươi có tin di hồn không?”
Lúc này hắn mới thu ngón tay trên cổ tay của nàng về, sửa sang lại tay áo, nghe nàng hỏi vậy ánh mắt nhẹ nhàng liếc sang, “Di hồn? Đương nhiên ta tin.” Ngừng một chút mới nói, “Thế nào? Ngươi bị ai di hồn?”
Mạc Yên Nhiên nghẹn một hơi, nàng không thể ừ một tiếng rồi nói thật ra ta di hồn đến, đến từ rất nhiều năm sau, nói vậy đoán chừng hắn sẽ thực sự cho rằng đầu nàng hỏng rồi.
“Không phải, ta chỉ hỏi chút thôi.”
Hắn nở nụ cười, “Thế giới này vốn rất kỳ diệu, có gì là không thể xảy ra đâu. Đừng nói di hồn, ngay cả…” Hắn nhìn nàng một cái đột nhiên im lặng, nàng hỏi một câu, “Cái gì?”
“Không có gì.”
Hắn để lại phương thuốc rồi chuẩn bị ra ngoài, Mạc Yên Nhiên còn ngơ ngác ngồi kia, hắn đột nhiên không rõ cảm xúc gì khiến hắn quay lại nhìn nàng, “Mạc Yên Nhiên, ta có một câu muốn hỏi ngươi.”
Nàng ừ một tiếng, “Hỏi cái gì?”
Hắn cau mày, giống như do dự rất lâu mới mở miệng, “Ngày đó ngươi có từng nói muốn gả cho Mộ Quân không?”
Mạc Yên Nhiên ngây ra một lúc, nhìn biểu cảm nghiêm túc của hắn, nàng nhăn mày càng chặt, “Không nhớ rõ.”
Hắn nhếch khóe môi, “Không nhớ rõ? Ta chỉ muốn hỏi ngươi ngươi có từng nói muốn gả cho Mộ Quân sau đó lại lại bày tỏ tâm ý với ta hay không, lẽ nào bây giờ ngươi muốn nói cũng đã quên ta? Chỉ tại Hứa Nam Phong ta tự mình đa tình nhớ lâu như vậy?”
Trời ạ, Mạc Yên Nhiên còn từng thổ lộ với Hứa Nam Phong? Cái quái gì thế, không phải nói không có gì với biểu ca sao, sao đột nhiên biến thành từng nói muốn gả cho Mộ Quân? Mạc Yên Nhiên giống như bị sét đánh, nhớ tới lời Vương Quan Sinh nói ngày đó, “vậy các ngươi từng nghĩ tới Yên Nhiên từ nhỏ đã định thân cho ta không”. Trời ạ, kịch bản vừa giả tạo vừa khoa trương, Mạc Yên Nhiên mới mấy tuổi mà đã biết tìm chốn gửi thân như thế.
Nàng trừng mắt nhìn, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước miếng, “Nam Phong, ta nhớ được ngươi, cũng biết ta đối với ngươi…”
Hắn ngắt lời nàng, “Mọi việc ta không muốn nhắc lại nữa, ta chỉ hỏi một câu, Mạc Yên Nhiên, ngươi tiến cung có phải tự nguyện không? Nếu ngày đó ta đến dẫn ngươi đi ngươi có đi cùng ta không?”
Lúc này, Sơ Ảnh vội vàng chạy vào, “Nương nương, Hoàng Hậu nương nương bị bệnh.”
Mạc Yên Nhiên không kịp uống một chén trà, nghe vậy vội vàng đứng lên, “Sao lại thế, buổi sáng không phải còn rất khỏe sao, vì sao đột nhiên bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”
Sơ Ảnh đáp, “Đối với bên ngoài chỉ nói bị chút phong hàn, vừa rồi Tập Hương cô cô đến nói Hoàng Hậu nương nương muốn gặp chủ tử, nô tỳ sợ là…”
Mạc Yên Nhiên giật nảy mình, mặc kệ thay quần áo liền gọi kiệu chạy ra ngoài, Thư Nhu và Sơ Ảnh theo phía sau, kiệu vừa nâng lên lại nghe Mạc Yên Nhiên hỏi, “Đã báo với bệ hạ chưa? Những người khác đã tới Vĩnh Khang Cung chưa?”
“Tập Hương cô cô không nói tỉ mỉ, chỉ nói giấu hậu cung, nô tỳ nghĩ chỗ bệ hạ cũng không biết rõ. Hoàng Hậu nương nương bị bệnh hậu cung sao có thể không tới thăm, nói là giấu thật ra chỉ muốn hậu cung đừng đến, còn điều cần giấu chính là tình hình thật sự của Hoàng Hậu nương nương.” Lời tiếp theo không nên nói nữa.
Mạc Yên Nhiên dựa lưng vào kiệu, không biết vì nóng hay vội mà trên người toát mồ hôi, ngay cả lòng bàn tay cũng dính dính. Nàng thoáng nhìn trời, mặt trời đã ngả về tây, nàng chậm rãi khôi phục lý trí, “Tiểu Kỳ Tử, ngươi trở lại cung Trường Tín, dặn người dưới nếu bệ hạ tới thì nói ta đi trò chuyện với Hoàng Hậu nương nương, người khác đến đều không gặp, cũng đừng nói ta đi đâu, chỉ nói ta không gặp khách là được.”
Bên ngoài vang lên tiếng đáp lời của Tiểu Kỳ Tử, sau đó hắn khom lưng chậm rãi lui về sau. “Thư Nhu, tìm một tiểu thái giám nhanh nhẹn tới Vĩnh Khang Cung trước, bẩm báo Hoàng Hậu nương nương rằng ta sẽ đến ngay.”
“Vâng, nương nương.”
Nàng nhắm chặt mắt, không thể mất bình tĩnh, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh.
Nhưng tình hình tệ hơn nàng tưởng tượng nhiều, thậm chí nàng chưa từng nghĩ tới tình hình sẽ hỏng bét. Tuy Hoàng Hậu vẫn cười cười dựa lưng trên giường, thấy nàng vào liền vẫy tay ý bảo nàng ngồi vào bên giường nhưng trong lòng Mạc Yên Nhiên rất sợ hãi, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi, tiến lên nắm lấy tay Hoàng Hậu, “Ngươi có khỏe không? Sao đột nhiên lại không thoải mái? Bảo là phong hàn? Thời tiết này còn cảm mạo cái gì.”
Hoàng Hậu vỗ tay nàng, “Ta không sao, chỉ đột nhiên không thoải mái thôi. Tại hạ nhân quá khoa trương, Thái Y cũng đã nói không có chuyện gì, chỉ vì muốn gặp ngươi thôi mà, làm ngươi sợ sao, nhìn ngươi toát mồ hôi kìa.”
Mạc Yên Nhiên nắm chặt tay Hoàng Hậu, “Ngươi đừng lừa ta, có chuyện gì ngươi phải nói với ta, đừng giấu ta…” Nàng nghẹn một chút rồi đột nhiên cúi đầu đặt trán lên tay Hoàng Hậu, “Hôm nay ta khó có thể tin được, Mạc Bình U nói vài lời với ta, tuy ta không hiểu lắm nhưng rất khó chịu, ngươi lại thành thế này, ngươi nhất định phải nói thật với ta chúng ta mới có thể cùng nhau nghĩ cách.”
“Mạc Bình U…” Hoàng Hậu lẩm bẩm cái tên này trên miệng rồi mới nói tiếp, “Ta thật sự không sao, chỉ vì hôm nay có tin truyền đến nói cha ta chỉ sợ không được tốt lắm nên nhất thời hoảng sợ.”
“Thừa Tướng không khỏe? Sao lại như vậy?”
Hoàng Hậu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nàng ngày càng trôi xa, rất lâu giống như không thể thu trở về, “Đúng vậy, tại sao lại như vậy được. Lúc này nữ nhi không tốt như ta cũng không cách nào tận hiếu với ông, có lẽ trong đáy lòng ông có oán cũng nên.”
Mạc Yên Nhiên không biết phải an ủi nàng thế nào mới tốt, nửa ngày mới nói một câu, “Ta không biết quan hệ của hai người tốt như vậy.”
Hoàng Hậu lại nở nụ cười, “Dù sao ông ấy cũng là cha ta, là người đầu tiên xuất hiện trong thế giới của ta khi ta mờ mịt sợ hãi nhất. Khi mẫu thân của ta qua đời, khi bà mất, ta không thể khóc bên giường bà, lần này đối với phụ thân có lẽ cũng như thế.”
Mạc Yên Nhiên liếm môi, “Hay là cầu bệ hạ để ngươi xuất cung thăm Thừa Tướng.”
Hoàng Hậu lắc đầu, “Không cần, mọi việc không cần cưỡng cầu, đây là chuyện mà ta luôn ý thức được nhiều năm qua. Hôm nay ta tìm ngươi đến vì một chuyện khác, chuyện ta tưởng rằng không thể cũng có chuyển cơ.”
Nàng vẫy lui người bên cạnh, chỉ còn nàng và Mạc Yên Nhiên, sau đó ngồi thẳng nhìn Mạc Yên Nhiên, giọng nói bất giác thấp xuống, “Ngươi đoán xem vừa rồi ngủ trưa ta mơ thấy cái gì?”
…
Khi Mạc Yên Nhiên trở lại cung Trường Tín trời đã tối om, nàng cảm thấy chuyện cần tiếp nhận hôm nay hơi nhiều, khiến nàng khó có thể tiêu hóa. Nàng chậm rãi ngồi xuống, cảm giác hồn lìa khỏi xác hỏi một câu, “Bệ hạ từng tới?”
Thanh Thiển ở lại trong cung, lúc nàng đi lên đáp, “Bệ hạ chưa từng tới, nhưng phái Ninh công công tới dặn nương nương tự dùng bữa trước, không cần chờ bệ hạ.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, “Có nói đêm nay sẽ tới không?”
Thanh Thiển lắc đầu, nàng lại hỏi, “Vậy bệ hạ có lật thẻ tên không?”
Thấy Thanh Thiển vẫn lắc đầu, Thư Nhu hỏi nàng, “Chủ tử có muốn dùng bữa tối không ạ?”
Mạc Yên Nhiên lắc đầu, “Hôm nay ta rất mệt, không muốn dùng, muốn đi ngủ sớm một chút.” Thấy bọn họ đều khó hiểu nhìn mình, “Nếu bệ hạ tới cứ nói ta mệt là được, sẽ không trách tội các ngươi.”
“Không phải nô tỳ sợ bệ hạ trách tội mà nghĩ chủ tử không dùng bữa tối là không tốt.” Thư Nhu ngừng một thoáng, “Có phải Hoàng Hậu nương nương nói với chủ tử cái gì không? Chử tử từ Vĩnh Khang Cung trở về liền trở nên là lạ. Không phải Hoàng Hậu nương nương luôn thích chủ tử sao, hay đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, chỉ trò chuyện chút chuyện nhà với nương nương thôi, bệ hạ tới cũng đừng nhắc tới việc này, nghe thấy chưa?”
“Vâng, chúng nô tỳ đã biết.”
Mạc Yên Nhiên suy nghĩ nhiều, một đêm này Thẩm Sơ Hàn không tới, nói là chính vụ trên triều rất nhiều, ban đêm Ninh An tới một lần, thấy Mạc Yên Nhiên đã ngủ liền không nhiều lời mà trở về báo cáo.
Ngày này là ngày Hứa Nam Phong tới bắt mạch cho Mạc Yên Nhiên, hắn vẫn mặc hoa y cẩm phục như trước nhưng không vượt quy củ chút nào, phất vạt áo ngồi xuống đặt tay lên mạch nàng, làm như lơ đãng nói một câu, “Hôm nay là lần cuối cùng bắt mạch cho ngươi.”
Mạc Yên Nhiên đang nghịch cái cốc, nghe hắn nói vậy liền hoảng, tay run lên, nghe hắn tặc lưỡi một cái lại để yên, “Làm sao? Biểu ca bảo ngươi đừng tới à?”
Hứa Nam Phong ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, “Liên quan gì tới Mộ Quân, là chính ta phải đi ra ngoài làm việc, có lẽ một năm, năm rưỡi nữa không thể về đô thành, hôm nay đến nói trước với ngươi.”
Nàng rầu rĩ à một tiếng, chợt nghe hắn nói tiếp, “Ngươi không cần phiền lòng độc tố trong cơ thể, ta điều trị cho ngươi nhiều năm, ngươi nên sớm ý thức được đây không phải chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn. Ta sẽ để lại phương thuốc, sau này gọi Trần Cận tới xem mạch cho ngươi, hắn sẽ xem tình huống rồi tăng giảm lượng dược cho ngươi.”
“Trần Cận kia đáng tin vậy sao?”
“Các ngươi ở trong cung cũng biết, ai không có vài tâm phúc? Trần Cận là tâm phúc của Mộ Quân, đương nhiên sẽ làm việc cho ngươi.” Dường như hắn nhìn nàng một lát, “Có một số việc chính ngươi phải biết đúng mực, đã không còn là tiểu cô nương năm đó nữa, tuy ta không thể dễ dàng cứu được ngươi nhưng phải nhắc nhở ngươi một câu, ở trong cung lúc nào cũng như bước trên băng mỏng, ngươi phải thời khắc đề phòng mới được.”
Mạc Yên Nhiên nở nụ cười, “Đây không giống lời ngươi sẽ nói.”
Hắn cúi đầu ho một tiếng, Mạc Yên Nhiên ý bảo đám Thư Nhu lui ra rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Nam Phong, ta không nhớ rõ nhưng ta nghĩ ngươi nhớ, khi ngươi tới xem mạch cho ta ta mấy tuổi?”
“Ngươi mấy tuổi? Có lẽ là mười một, mười hai tuổi, còn rất nhỏ, tính tình cũng không tốt, ta nhớ lúc đó nếu không nể mặt Mộ Quân thì ta cũng không xem mạch cho ngươi. Không ngờ, một lần gặp mặt biến thành nhiều năm như thế.”
Mạc Yên Nhiên thử hỏi, “Nhưng năm đó biểu ca cũng chưa lớn mà ngươi đã nể mặt huynh ấy?”
Hắn giương mắt nhìn nàng một cái, “Ngươi hỏng đầu à mà hỏi như thế?”
Hắn không đáp, Mạc Yên Nhiên vốn không định truy cứu cái này nên chuyển đề tài, “Nam Phong, ngươi có tin di hồn không?”
Lúc này hắn mới thu ngón tay trên cổ tay của nàng về, sửa sang lại tay áo, nghe nàng hỏi vậy ánh mắt nhẹ nhàng liếc sang, “Di hồn? Đương nhiên ta tin.” Ngừng một chút mới nói, “Thế nào? Ngươi bị ai di hồn?”
Mạc Yên Nhiên nghẹn một hơi, nàng không thể ừ một tiếng rồi nói thật ra ta di hồn đến, đến từ rất nhiều năm sau, nói vậy đoán chừng hắn sẽ thực sự cho rằng đầu nàng hỏng rồi.
“Không phải, ta chỉ hỏi chút thôi.”
Hắn nở nụ cười, “Thế giới này vốn rất kỳ diệu, có gì là không thể xảy ra đâu. Đừng nói di hồn, ngay cả…” Hắn nhìn nàng một cái đột nhiên im lặng, nàng hỏi một câu, “Cái gì?”
“Không có gì.”
Hắn để lại phương thuốc rồi chuẩn bị ra ngoài, Mạc Yên Nhiên còn ngơ ngác ngồi kia, hắn đột nhiên không rõ cảm xúc gì khiến hắn quay lại nhìn nàng, “Mạc Yên Nhiên, ta có một câu muốn hỏi ngươi.”
Nàng ừ một tiếng, “Hỏi cái gì?”
Hắn cau mày, giống như do dự rất lâu mới mở miệng, “Ngày đó ngươi có từng nói muốn gả cho Mộ Quân không?”
Mạc Yên Nhiên ngây ra một lúc, nhìn biểu cảm nghiêm túc của hắn, nàng nhăn mày càng chặt, “Không nhớ rõ.”
Hắn nhếch khóe môi, “Không nhớ rõ? Ta chỉ muốn hỏi ngươi ngươi có từng nói muốn gả cho Mộ Quân sau đó lại lại bày tỏ tâm ý với ta hay không, lẽ nào bây giờ ngươi muốn nói cũng đã quên ta? Chỉ tại Hứa Nam Phong ta tự mình đa tình nhớ lâu như vậy?”
Trời ạ, Mạc Yên Nhiên còn từng thổ lộ với Hứa Nam Phong? Cái quái gì thế, không phải nói không có gì với biểu ca sao, sao đột nhiên biến thành từng nói muốn gả cho Mộ Quân? Mạc Yên Nhiên giống như bị sét đánh, nhớ tới lời Vương Quan Sinh nói ngày đó, “vậy các ngươi từng nghĩ tới Yên Nhiên từ nhỏ đã định thân cho ta không”. Trời ạ, kịch bản vừa giả tạo vừa khoa trương, Mạc Yên Nhiên mới mấy tuổi mà đã biết tìm chốn gửi thân như thế.
Nàng trừng mắt nhìn, miễn cưỡng nuốt một ngụm nước miếng, “Nam Phong, ta nhớ được ngươi, cũng biết ta đối với ngươi…”
Hắn ngắt lời nàng, “Mọi việc ta không muốn nhắc lại nữa, ta chỉ hỏi một câu, Mạc Yên Nhiên, ngươi tiến cung có phải tự nguyện không? Nếu ngày đó ta đến dẫn ngươi đi ngươi có đi cùng ta không?”
Bình luận facebook