-
Chương 71
Ngoại truyện 3
U Đô sơn lại một đêm đèn đuốc sáng trưng, ba tháng nay đều như vậy.
Ta tỉnh lại sau giấc ngủ bốn trăm năm, Tiêu Nhi không ở bên cạnh ta, vào ngày ta tỉnh lại nó liền xuống dòng Quỷ Khốc, ngày ngày tìm kiếm ở đó. Nghe các trưởng lão nói nó muốn tìm một nữ tử, một nữ tử loài người mà nó muốn lấy làm vợ. Nhưng nếu đã là loài người, một khi đã rơi xuống dòng Quỷ Khốc thì không thể sống sót. Chắc chắn Tiêu Nhi hiểu điều này, nhưng sở dĩ Tiêu Nhi vẫn đi tìm, có lẽ là bởi vì không thể từ bỏ.
Suy cho cùng cũng chỉ vì một chữ “tình”, đối với cửu vĩ bạch hồ mà nói, chữ “tình” ấy đâu thể dễ dàng từ bỏ. Ta khẽ thở dài, gọi mấy tiểu yêu đưa ta tới căn phòng mà nữ tử ấy đã sống trước đây. Ta không ngờ Tiêu Nhi lại sắp xếp cho cô nương đó ở Phù Vân các, nhìn bức hoành phi trên lầu gác, ba chữ “Nhan La điện” vàng lấp lánh khiến ta nhìn không biết nên khóc hay nên cười nữa. Phù Vân các là nơi chỉ có nữ chủ của U Đô mới được ở.
Tiêu Nhi không chỉ để cô nương đó sống ở đây, thậm chí còn đổi tên, xem ra Tiêu Nhi đã hạ quyết tâm muốn lấy cô nương đó rồi!
Ta biết tính khí của Tiêu Nhi, đã không động lòng thì thôi, một khi đã động lòng thì chỉ muốn đem toàn bộ những thứ mình có cho đối phương, lúc nào cũng sợ đối phương không có thứ tốt nhất. Nhưng bây giờ, cô nương đó lại nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn ngay trước mặt Tiêu Nhi… chả trách Tiêu Nhi lại kiên trì tìm kiếm như vậy. Là không cam tâm hay là không chịu từ bỏ, bây giờ đã không thể nói rõ được. Lúc đầu ta còn suy đoán, một thời gian nữa, tình cảm này phai nhạt thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc. Nhưng với tình hình như bây giờ, e là ngày càng thêm tồi tệ.
Nghe nói cô nương đó tên là Nhan Nhược Nhất, tướng mạo và tính cách đều bình thường, ta đi một vòng quanh căn phòng mà cô nương đó ở, đồ đạc bên trong đều không bị ai động vào. Qua cách bài trí trong phòng ta cũng có thể đoán biết được cô nương đó là người như thế nào.
Ta khẽ thở dài trong lòng, suy đi nghĩ lại cũng không thấy cô nương ấy có gì đặc biệt, nữ tử như vậy nhiều vô kể, còn sợ không tìm được người nó thích sao? Vì sao cứ phải khăng khăng chỉ chọn người đó?
Rất lâu về sau, Tiêu Nhi sau khi đã thành thần, sau khi Nhan Nhược Nhất lại một lần nữa rời xa Tiêu Nhi, ta cũng từng hỏi nó câu hỏi ấy. Ta nhớ là, Tiêu Nhi chỉ cười bất lực, khẽ nói: “Nhưng đệ đã gặp nàng ấy rồi”.
Ta ngồi trên chiếc ghế mà Nhan Nhược Nhất đã từng ngồi uống trà, có tiểu yêu nhìn thấy ta, định nói gì đó rồi thôi. Ta không buồn ngước mắt, nói: “Sao? Ngươi sợ Tiêu Nhi quay về nhìn thấy cảnh tượng này sẽ tức giận mà giết tỷ tỷ của nó sao?”. Ta đặt chén trà xuống. “Tiêu Nhi vẫn chưa điên đâu”.
Ta đã nghĩ như vậy. Nhưng khi ta nhìn thấy Tiêu Nhi từ dòng Quỷ Khốc quay về, toàn thân đầy lệ khí, ta biết mình đã lầm. Tiêu Nhi nhìn ta, trong đôi mắt màu tím là sự trống trải vô hồn, không vui sướng kích động vì sự thức tỉnh của ta, cũng không đau khổ bi thương vì không tìm được Nhan Nhược Nhất, chỉ là sự trống trải: “Đàn Nhi, sau này đêm hỷ nguyệt chính là sinh thần của đệ”.
Lần đầu tiên ta nghe thấy Tiêu Nhi nhắc tới sinh thần. Khi ấy ta chỉ thấy kỳ lạ nhưng cũng không nói gì. Tiêu Nhi tự nhốt mình trong tẩm điện rất lâu, nếu không phải người của Tầm Thường cung đến làm loạn, ta đoán nó sẽ trốn trong tẩm điện một thời gian nữa.
Di vật Nhan Nhược Nhất để lại cho Thương Tiêu.
Thoạt nghe thấy sứ giả nói câu đó, ta cũng sững sờ, di vật mà Nhan Nhược Nhất để lại cho Tiêu Nhi vì sao lại ở trong tay Tầm Thường cung? Hơn nữa, giết chết người mà Tiêu Nhi yêu thương như vậy, Quý Tử Hiên không tránh né mà lại cố tình tới khiêu khích. Sự việc trên không nằm ngoài hai khả năng: Hắn chắc rằng mình có thể đả thương Tiêu Nhi; hoặc là hắn đã chán sống rồi.
Với cách hành sự của Quý Tử Hiên thì đương nhiên là khả năng thứ nhất, ta không cho Tiêu Nhi đi nhưng làm sao có thể ngăn được nó.
Sau khi Tiêu Nhi quay về, toàn thân đầy máu, trên tay cầm một bức thư, từ ấy ấn đường của Tiêu Nhi liền có ấn ký nhập ma. Về sau ta nghe người ta nói, mắt của Quý Tử Hiên cũng bị phế bỏ. Ở Tầm Thường cung đã xảy ra những gì, ta cũng không muốn hỏi Tiêu Nhi, có lẽ trong lòng ta đã đoán được câu trả lời, cũng không phải nhiều lời.
Sau khi nhập ma, Tiêu Nhi càng trở nên ít nói. Lúc đầu nó không thích tàn sát giống như ma quỷ trong truyền thuyết, hằng ngày thần trí vẫn tỉnh táo. Chỉ là về sau Anh Lương chủ tặng Tiêu Nhi mấy vò rượu, Tiêu Nhi sau khi nếm thử liền không thể khống chế được bản thân, ngày ngày chìm trong men rượu.
Tiêu Nhi nghiện rượu, lúc đầu ta còn đến thăm nó vài lần, nhưng từ khi nhìn thấy cảnh nó say rượu, nghẹn ngào khóc thất thanh trong Phù Vân các, ta liền rất ít khi lui đến. Ta không nhẫn tâm nhìn một người cao ngạo như Thương Tiêu bị ép tới mức ấy.
Đến tận sau này, Tiêu Nhi gần như điên thật. Nó nhảy từ đỉnh U Đô xuống hết lần này đến lần khác, lần nào cũng thương tích đầy mình và được các trưởng lão cứu về. Ta hỏi vì sao lại như vậy, Tiêu Nhi nhắm mắt trả lời: “Đệ ngày nào cũng nhìn thấy nàng ấy nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn, nghĩ lúc ấy nếu đệ có thể nhanh hơn một chút thì liệu có thể giữ được nàng không. Lúc đầu đệ không phân biệt được đó là ảo giác hay là sự thực, nhưng đến giờ… cho dù đã biết đó chỉ là một hình bóng hư ảo, đó chỉ là một ảo niệm, đệ vẫn muốn đi theo nàng. Như thể…”.
Tiêu Nhi gượng cười: “Như thể làm như vậy đệ thật sự có thể kéo nàng quay về”.
Nghe những lời này, ta chỉ biết cúi đầu im lặng.
Tiêu Nhi hỏi ta: “Đàn Nhi, tỷ nói xem có phải đệ nhập ma nên đã điên rồi không”.
Ta nói: “Có lẽ là vậy”.
Tiêu Nhi nhìn vầng trăng trên trời, nhếch môi nói: “Vậy cũng chẳng còn cách nào”.
Sau đó, những hành vi này của Tiêu Nhi càng lúc càng quá quắt, ta từng nghĩ có lẽ là rượu Anh Lương chủ đưa tới có vấn đề, nhưng ta đã nếm thử rất nhiều lần, cũng nhiều lần bảo các trưởng lão nếm thử, đều không phát hiện có gì khác lạ.
Một mình Tiêu Nhi tấn công lên Tầm Thường cung, sau đó lại khiến thiên hạ không được yên ổn, may mà Tiêu Nhi vẫn có thể phân biệt ta và địch, không bao giờ động thủ với người của yêu tộc. Nhưng cứ cái đà gây chuyện này, ngày Tiêu Nhi nhập ma hoàn toàn có lẽ cũng không còn xa nữa.
Vào cái đêm Tiêu Nhi hoàn toàn mất đi thần trí, ta đang ở U Đô cung, vừa mới chải tóc xong. Tiểu yêu canh núi mình đầy thương tích, máu me bê bết leo lên U Đô cung, chưa kịp nói một câu cầu cứu đã chết ngay tại chỗ.
Khi ta đến Phù Vân các, ở đó đã biến thành địa ngục, xác người đầy đất đều là những khuôn mặt ta quen.
Ta thở dài một tiếng, rồi nhìn người toàn thân tắm máu ấy.
“Tiêu Nhi…”.
Dường như Tiêu Nhi phục hồi lại thần trí, đứng nhìn cảnh tượng mà mình đã tạo ra, mặt không chút biểu cảm, thần sắc đơ dại như người chết.
“Đàn Nhi”. Tiêu Nhi khẽ gọi ta, “Hãy phong ấn đệ đi”.
Ngoài cách đồng ý, ta không nghĩ ra cách gì khác.
Khi tám vị trưởng lão và ta phong ấn Tiêu Nhi trong huyền băng vạn năm, Tiêu Nhi nhìn vào cái cây không biết đã mọc trong bạch môn từ khi nào và nói: “Nhan Nhược Nhất…”. Tiếng thở dài chưa dứt đã theo hình bóng Tiêu Nhi dần biến mất trong phong ấn của huyền băng.
Hai trăm năm trôi qua như nước chảy, ta vốn tưởng cuộc đời của ta sẽ không còn nhiều khó khăn trắc trở nữa. Nhưng không ngờ những sự biến đổi lúc nào cũng xảy ra đột ngột khiến người ta trở tay không kịp. Lúc ấy ta đang chinh chiến bên ngoài, vẫn chưa phá được Tông Dương thành, nhưng nó đã là vật trong túi ra rồi, đại quân bao vây thành trì vô cùng cẩn mật, trong thành xảy ra nạn đói, chẳng bao lâu sau người trong thành dĩ nhiên sẽ không đánh mà hàng.
Nhưng tin báo từ U Đô truyền tới khiến ta không yên lòng.
Tiêu Nhi có hành động lạ. Nghe thông tin này ta không biết nên mừng hay nên lo, nhất thời không hiểu rõ tâm trạng của mình liền vội vàng quay về U Đô.
Đến khi ta bước vào bạch môn, ngay cả ta đã trải qua nhiều mưa nắng bể dâu nhưng vẫn không khỏi thất kinh bởi cảnh tượng trước mắt. Băng vụn khắp đất, lạnh tới mức kết giới trên bạch môn dường như đều kết thành băng. Cái cây ở phía xa toàn thân trong suốt, trên cành cây có những vết nứt nhỏ. Còn Tiêu Nhi đứng trên băng vụn, vẻ mặt trang nghiêm như một vị thần không biết buồn vui, lại giống như ma quỷ chẳng biết từ bi.
Có lẽ thần và ma vốn là một thể.
Khí lạnh quanh người Tiêu Nhi tỏa ra như muốn đóng băng cả Cửu Châu.
“Nhan Nhược Nhất”. Tiêu Nhi khẽ gọi tên cô nương ấy, nó mở mắt, sau đó nhìn không chớp mắt vào cái cây ở góc và nói: “Tại sao biết nàng đã quay về? Tại sao lại dốc lực giúp ta phá huyền băng làm tổn hại thành quả tu hành hai trăm năm của ngươi… Ta sẽ không nói với nàng”.
Những lời này khiến ta mơ hồ, nhưng ta chưa kịp hỏi Tiêu Nhi điều gì thì thân hình Tiêu Nhi bỗng lóe sáng rồi biến mất. Ta nghĩ, có lẽ là Nhan Nhược Nhất đã sống lại.
Tiêu Nhi phải trải qua tất thảy tám mươi mốt kiếp nạn, kiếp khó trải qua nhất có lẽ là kiếp cuối cùng, ta luôn đề phòng trên trời sẽ giáng xuống những lôi kiếp lớn mạnh, lo rằng thế gian này lại xuất hiện mấy đối thủ với sức mạnh kỳ lạ, mà ta lại quên rằng kiếp số khó vượt qua nhất chính là… Nhan Nhược Nhất.
Tiêu Nhi và Nhược Nhất quấn quýt một đời, cho dù Tiêu Nhi đã thành thần cũng không nỡ dứt bỏ. Cuối cùng Tiêu Nhi đã từ bỏ tu vi cả đời, vứt bỏ sức mạnh vĩ đại của cửu vĩ bạch hồ, từ bỏ thế lực xưng bá Cửu Châu, giống như một nam nhi liều lĩnh, một mình đến thế giới của nữ tử ấy.
Không có quyền thế địa vị, không có sức mạnh to lớn, chỉ mang theo cảm xúc lúng túng và bất an, mang theo miếng ngọc bội khó khăn lắm mới sửa được để đến thế giới khác. Lúc ấy ta mới bừng tỉnh ngộ, thì ra kiếp cuối cùng mà Tiêu Nhi phải trải qua không phải là thoát khỏi ma khí, cũng không phải cứu vớt chúng sinh, mà chỉ là sự lựa chọn đơn giản.
Là Nhan Nhược Nhất, hay là thành thần. Có từ bỏ được tình yêu hay không chính là thử thách cuối cùng trước khi Tiêu Nhi thành thần. Và Tiêu Nhi đã trở thành một kẻ thất bại hoàn toàn. Nhưng ta nghĩ, thất bại ấy là Tiêu Nhi cam tâm tình nguyện. Hoặc cũng có thể nói là, đối với Tiêu Nhi, đây không phải thất bại, mà là một thắng lợi.
Nhiều năm sau, khi ý trung nhân của ta luống cuống bế đứa con đầu tiên của chúng ta, mỉm cười ngốc nghếch trước mặt ta, đột nhiên ta nhớ tới Tiêu Nhi, có phải Tiêu Nhi cũng giống phu quân của ta, sống đơn giản mà hạnh phúc với nữ tử ấy.
Liệu những lúc thế này Tiêu Nhi có nhớ tới tỷ tỷ già nua này…
Nhưng ta biết, chắc chắn Tiêu Nhi không ngờ rằng, tỷ tỷ già này lại lấy điệt nhi của nó.
“Tử Đàn! Tử Đàn! Nàng nhìn này, nó cười rất giống ta? Không đúng, không đúng, giống nàng nhiều hơn”.
Ta thở dài: “Mạc Tầm, chàng đã làm cha rồi, phải chín chắn hơn chứ”.
Mặc dù yêu tộc không quá bận tâm đến luân lý thế tục, nhưng trước đây khi ta thành thân với Mạc Tầm cũng gây ra không ít tranh cãi. Nhưng cuộc sống mà, phải có chút vị nồng mới ngon.
Cửu vĩ bạch hồ cuối cùng đều bị mắc ở một chữ “tình”.
——HẾT——
o~(^o^)~o
U Đô sơn lại một đêm đèn đuốc sáng trưng, ba tháng nay đều như vậy.
Ta tỉnh lại sau giấc ngủ bốn trăm năm, Tiêu Nhi không ở bên cạnh ta, vào ngày ta tỉnh lại nó liền xuống dòng Quỷ Khốc, ngày ngày tìm kiếm ở đó. Nghe các trưởng lão nói nó muốn tìm một nữ tử, một nữ tử loài người mà nó muốn lấy làm vợ. Nhưng nếu đã là loài người, một khi đã rơi xuống dòng Quỷ Khốc thì không thể sống sót. Chắc chắn Tiêu Nhi hiểu điều này, nhưng sở dĩ Tiêu Nhi vẫn đi tìm, có lẽ là bởi vì không thể từ bỏ.
Suy cho cùng cũng chỉ vì một chữ “tình”, đối với cửu vĩ bạch hồ mà nói, chữ “tình” ấy đâu thể dễ dàng từ bỏ. Ta khẽ thở dài, gọi mấy tiểu yêu đưa ta tới căn phòng mà nữ tử ấy đã sống trước đây. Ta không ngờ Tiêu Nhi lại sắp xếp cho cô nương đó ở Phù Vân các, nhìn bức hoành phi trên lầu gác, ba chữ “Nhan La điện” vàng lấp lánh khiến ta nhìn không biết nên khóc hay nên cười nữa. Phù Vân các là nơi chỉ có nữ chủ của U Đô mới được ở.
Tiêu Nhi không chỉ để cô nương đó sống ở đây, thậm chí còn đổi tên, xem ra Tiêu Nhi đã hạ quyết tâm muốn lấy cô nương đó rồi!
Ta biết tính khí của Tiêu Nhi, đã không động lòng thì thôi, một khi đã động lòng thì chỉ muốn đem toàn bộ những thứ mình có cho đối phương, lúc nào cũng sợ đối phương không có thứ tốt nhất. Nhưng bây giờ, cô nương đó lại nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn ngay trước mặt Tiêu Nhi… chả trách Tiêu Nhi lại kiên trì tìm kiếm như vậy. Là không cam tâm hay là không chịu từ bỏ, bây giờ đã không thể nói rõ được. Lúc đầu ta còn suy đoán, một thời gian nữa, tình cảm này phai nhạt thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc. Nhưng với tình hình như bây giờ, e là ngày càng thêm tồi tệ.
Nghe nói cô nương đó tên là Nhan Nhược Nhất, tướng mạo và tính cách đều bình thường, ta đi một vòng quanh căn phòng mà cô nương đó ở, đồ đạc bên trong đều không bị ai động vào. Qua cách bài trí trong phòng ta cũng có thể đoán biết được cô nương đó là người như thế nào.
Ta khẽ thở dài trong lòng, suy đi nghĩ lại cũng không thấy cô nương ấy có gì đặc biệt, nữ tử như vậy nhiều vô kể, còn sợ không tìm được người nó thích sao? Vì sao cứ phải khăng khăng chỉ chọn người đó?
Rất lâu về sau, Tiêu Nhi sau khi đã thành thần, sau khi Nhan Nhược Nhất lại một lần nữa rời xa Tiêu Nhi, ta cũng từng hỏi nó câu hỏi ấy. Ta nhớ là, Tiêu Nhi chỉ cười bất lực, khẽ nói: “Nhưng đệ đã gặp nàng ấy rồi”.
Ta ngồi trên chiếc ghế mà Nhan Nhược Nhất đã từng ngồi uống trà, có tiểu yêu nhìn thấy ta, định nói gì đó rồi thôi. Ta không buồn ngước mắt, nói: “Sao? Ngươi sợ Tiêu Nhi quay về nhìn thấy cảnh tượng này sẽ tức giận mà giết tỷ tỷ của nó sao?”. Ta đặt chén trà xuống. “Tiêu Nhi vẫn chưa điên đâu”.
Ta đã nghĩ như vậy. Nhưng khi ta nhìn thấy Tiêu Nhi từ dòng Quỷ Khốc quay về, toàn thân đầy lệ khí, ta biết mình đã lầm. Tiêu Nhi nhìn ta, trong đôi mắt màu tím là sự trống trải vô hồn, không vui sướng kích động vì sự thức tỉnh của ta, cũng không đau khổ bi thương vì không tìm được Nhan Nhược Nhất, chỉ là sự trống trải: “Đàn Nhi, sau này đêm hỷ nguyệt chính là sinh thần của đệ”.
Lần đầu tiên ta nghe thấy Tiêu Nhi nhắc tới sinh thần. Khi ấy ta chỉ thấy kỳ lạ nhưng cũng không nói gì. Tiêu Nhi tự nhốt mình trong tẩm điện rất lâu, nếu không phải người của Tầm Thường cung đến làm loạn, ta đoán nó sẽ trốn trong tẩm điện một thời gian nữa.
Di vật Nhan Nhược Nhất để lại cho Thương Tiêu.
Thoạt nghe thấy sứ giả nói câu đó, ta cũng sững sờ, di vật mà Nhan Nhược Nhất để lại cho Tiêu Nhi vì sao lại ở trong tay Tầm Thường cung? Hơn nữa, giết chết người mà Tiêu Nhi yêu thương như vậy, Quý Tử Hiên không tránh né mà lại cố tình tới khiêu khích. Sự việc trên không nằm ngoài hai khả năng: Hắn chắc rằng mình có thể đả thương Tiêu Nhi; hoặc là hắn đã chán sống rồi.
Với cách hành sự của Quý Tử Hiên thì đương nhiên là khả năng thứ nhất, ta không cho Tiêu Nhi đi nhưng làm sao có thể ngăn được nó.
Sau khi Tiêu Nhi quay về, toàn thân đầy máu, trên tay cầm một bức thư, từ ấy ấn đường của Tiêu Nhi liền có ấn ký nhập ma. Về sau ta nghe người ta nói, mắt của Quý Tử Hiên cũng bị phế bỏ. Ở Tầm Thường cung đã xảy ra những gì, ta cũng không muốn hỏi Tiêu Nhi, có lẽ trong lòng ta đã đoán được câu trả lời, cũng không phải nhiều lời.
Sau khi nhập ma, Tiêu Nhi càng trở nên ít nói. Lúc đầu nó không thích tàn sát giống như ma quỷ trong truyền thuyết, hằng ngày thần trí vẫn tỉnh táo. Chỉ là về sau Anh Lương chủ tặng Tiêu Nhi mấy vò rượu, Tiêu Nhi sau khi nếm thử liền không thể khống chế được bản thân, ngày ngày chìm trong men rượu.
Tiêu Nhi nghiện rượu, lúc đầu ta còn đến thăm nó vài lần, nhưng từ khi nhìn thấy cảnh nó say rượu, nghẹn ngào khóc thất thanh trong Phù Vân các, ta liền rất ít khi lui đến. Ta không nhẫn tâm nhìn một người cao ngạo như Thương Tiêu bị ép tới mức ấy.
Đến tận sau này, Tiêu Nhi gần như điên thật. Nó nhảy từ đỉnh U Đô xuống hết lần này đến lần khác, lần nào cũng thương tích đầy mình và được các trưởng lão cứu về. Ta hỏi vì sao lại như vậy, Tiêu Nhi nhắm mắt trả lời: “Đệ ngày nào cũng nhìn thấy nàng ấy nhảy xuống từ đỉnh U Đô sơn, nghĩ lúc ấy nếu đệ có thể nhanh hơn một chút thì liệu có thể giữ được nàng không. Lúc đầu đệ không phân biệt được đó là ảo giác hay là sự thực, nhưng đến giờ… cho dù đã biết đó chỉ là một hình bóng hư ảo, đó chỉ là một ảo niệm, đệ vẫn muốn đi theo nàng. Như thể…”.
Tiêu Nhi gượng cười: “Như thể làm như vậy đệ thật sự có thể kéo nàng quay về”.
Nghe những lời này, ta chỉ biết cúi đầu im lặng.
Tiêu Nhi hỏi ta: “Đàn Nhi, tỷ nói xem có phải đệ nhập ma nên đã điên rồi không”.
Ta nói: “Có lẽ là vậy”.
Tiêu Nhi nhìn vầng trăng trên trời, nhếch môi nói: “Vậy cũng chẳng còn cách nào”.
Sau đó, những hành vi này của Tiêu Nhi càng lúc càng quá quắt, ta từng nghĩ có lẽ là rượu Anh Lương chủ đưa tới có vấn đề, nhưng ta đã nếm thử rất nhiều lần, cũng nhiều lần bảo các trưởng lão nếm thử, đều không phát hiện có gì khác lạ.
Một mình Tiêu Nhi tấn công lên Tầm Thường cung, sau đó lại khiến thiên hạ không được yên ổn, may mà Tiêu Nhi vẫn có thể phân biệt ta và địch, không bao giờ động thủ với người của yêu tộc. Nhưng cứ cái đà gây chuyện này, ngày Tiêu Nhi nhập ma hoàn toàn có lẽ cũng không còn xa nữa.
Vào cái đêm Tiêu Nhi hoàn toàn mất đi thần trí, ta đang ở U Đô cung, vừa mới chải tóc xong. Tiểu yêu canh núi mình đầy thương tích, máu me bê bết leo lên U Đô cung, chưa kịp nói một câu cầu cứu đã chết ngay tại chỗ.
Khi ta đến Phù Vân các, ở đó đã biến thành địa ngục, xác người đầy đất đều là những khuôn mặt ta quen.
Ta thở dài một tiếng, rồi nhìn người toàn thân tắm máu ấy.
“Tiêu Nhi…”.
Dường như Tiêu Nhi phục hồi lại thần trí, đứng nhìn cảnh tượng mà mình đã tạo ra, mặt không chút biểu cảm, thần sắc đơ dại như người chết.
“Đàn Nhi”. Tiêu Nhi khẽ gọi ta, “Hãy phong ấn đệ đi”.
Ngoài cách đồng ý, ta không nghĩ ra cách gì khác.
Khi tám vị trưởng lão và ta phong ấn Tiêu Nhi trong huyền băng vạn năm, Tiêu Nhi nhìn vào cái cây không biết đã mọc trong bạch môn từ khi nào và nói: “Nhan Nhược Nhất…”. Tiếng thở dài chưa dứt đã theo hình bóng Tiêu Nhi dần biến mất trong phong ấn của huyền băng.
Hai trăm năm trôi qua như nước chảy, ta vốn tưởng cuộc đời của ta sẽ không còn nhiều khó khăn trắc trở nữa. Nhưng không ngờ những sự biến đổi lúc nào cũng xảy ra đột ngột khiến người ta trở tay không kịp. Lúc ấy ta đang chinh chiến bên ngoài, vẫn chưa phá được Tông Dương thành, nhưng nó đã là vật trong túi ra rồi, đại quân bao vây thành trì vô cùng cẩn mật, trong thành xảy ra nạn đói, chẳng bao lâu sau người trong thành dĩ nhiên sẽ không đánh mà hàng.
Nhưng tin báo từ U Đô truyền tới khiến ta không yên lòng.
Tiêu Nhi có hành động lạ. Nghe thông tin này ta không biết nên mừng hay nên lo, nhất thời không hiểu rõ tâm trạng của mình liền vội vàng quay về U Đô.
Đến khi ta bước vào bạch môn, ngay cả ta đã trải qua nhiều mưa nắng bể dâu nhưng vẫn không khỏi thất kinh bởi cảnh tượng trước mắt. Băng vụn khắp đất, lạnh tới mức kết giới trên bạch môn dường như đều kết thành băng. Cái cây ở phía xa toàn thân trong suốt, trên cành cây có những vết nứt nhỏ. Còn Tiêu Nhi đứng trên băng vụn, vẻ mặt trang nghiêm như một vị thần không biết buồn vui, lại giống như ma quỷ chẳng biết từ bi.
Có lẽ thần và ma vốn là một thể.
Khí lạnh quanh người Tiêu Nhi tỏa ra như muốn đóng băng cả Cửu Châu.
“Nhan Nhược Nhất”. Tiêu Nhi khẽ gọi tên cô nương ấy, nó mở mắt, sau đó nhìn không chớp mắt vào cái cây ở góc và nói: “Tại sao biết nàng đã quay về? Tại sao lại dốc lực giúp ta phá huyền băng làm tổn hại thành quả tu hành hai trăm năm của ngươi… Ta sẽ không nói với nàng”.
Những lời này khiến ta mơ hồ, nhưng ta chưa kịp hỏi Tiêu Nhi điều gì thì thân hình Tiêu Nhi bỗng lóe sáng rồi biến mất. Ta nghĩ, có lẽ là Nhan Nhược Nhất đã sống lại.
Tiêu Nhi phải trải qua tất thảy tám mươi mốt kiếp nạn, kiếp khó trải qua nhất có lẽ là kiếp cuối cùng, ta luôn đề phòng trên trời sẽ giáng xuống những lôi kiếp lớn mạnh, lo rằng thế gian này lại xuất hiện mấy đối thủ với sức mạnh kỳ lạ, mà ta lại quên rằng kiếp số khó vượt qua nhất chính là… Nhan Nhược Nhất.
Tiêu Nhi và Nhược Nhất quấn quýt một đời, cho dù Tiêu Nhi đã thành thần cũng không nỡ dứt bỏ. Cuối cùng Tiêu Nhi đã từ bỏ tu vi cả đời, vứt bỏ sức mạnh vĩ đại của cửu vĩ bạch hồ, từ bỏ thế lực xưng bá Cửu Châu, giống như một nam nhi liều lĩnh, một mình đến thế giới của nữ tử ấy.
Không có quyền thế địa vị, không có sức mạnh to lớn, chỉ mang theo cảm xúc lúng túng và bất an, mang theo miếng ngọc bội khó khăn lắm mới sửa được để đến thế giới khác. Lúc ấy ta mới bừng tỉnh ngộ, thì ra kiếp cuối cùng mà Tiêu Nhi phải trải qua không phải là thoát khỏi ma khí, cũng không phải cứu vớt chúng sinh, mà chỉ là sự lựa chọn đơn giản.
Là Nhan Nhược Nhất, hay là thành thần. Có từ bỏ được tình yêu hay không chính là thử thách cuối cùng trước khi Tiêu Nhi thành thần. Và Tiêu Nhi đã trở thành một kẻ thất bại hoàn toàn. Nhưng ta nghĩ, thất bại ấy là Tiêu Nhi cam tâm tình nguyện. Hoặc cũng có thể nói là, đối với Tiêu Nhi, đây không phải thất bại, mà là một thắng lợi.
Nhiều năm sau, khi ý trung nhân của ta luống cuống bế đứa con đầu tiên của chúng ta, mỉm cười ngốc nghếch trước mặt ta, đột nhiên ta nhớ tới Tiêu Nhi, có phải Tiêu Nhi cũng giống phu quân của ta, sống đơn giản mà hạnh phúc với nữ tử ấy.
Liệu những lúc thế này Tiêu Nhi có nhớ tới tỷ tỷ già nua này…
Nhưng ta biết, chắc chắn Tiêu Nhi không ngờ rằng, tỷ tỷ già này lại lấy điệt nhi của nó.
“Tử Đàn! Tử Đàn! Nàng nhìn này, nó cười rất giống ta? Không đúng, không đúng, giống nàng nhiều hơn”.
Ta thở dài: “Mạc Tầm, chàng đã làm cha rồi, phải chín chắn hơn chứ”.
Mặc dù yêu tộc không quá bận tâm đến luân lý thế tục, nhưng trước đây khi ta thành thân với Mạc Tầm cũng gây ra không ít tranh cãi. Nhưng cuộc sống mà, phải có chút vị nồng mới ngon.
Cửu vĩ bạch hồ cuối cùng đều bị mắc ở một chữ “tình”.
——HẾT——
o~(^o^)~o
Bình luận facebook