Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Trong phòng Thẩm Xuyên nằm nghiêng sang một bên quay mặt vào tường, Huyền Mặc thì ở một bên không ngừng xoa vùng thắt lưng cậu, vừa xoa vừa dỗ dành: "Ca ca... đừng giận ta nữa mà."
Thẩm Xuyên coi như không nghe thấy nhắm chặt hai mắt.
Không giận mà được sao? Không tại hắn thì cậu có phải nằm yên trong phòng suốt nhiều ngày vậy không?!
Huyền Mặc dỗ dành hết lời mà y vẫn giận, hắn cúi xuống hết hôn lên mắt, mũi, rồi cắn cắn phía sau tai y, Thẩm Xuyên bị chọc cho nhột trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta đã bảo đừng có động vào người ta!"
"Ca ca..." Huyền Mặc khẽ lay rũ hai mắt xuống, vẻ mặt vô tội nói: "Đừng giận nữa..."
Thẩm Xuyên thở dài ngồi dậy, đang định mắng hắn thêm vài câu nhưng nhìn thấy gương mặt kia lại chẳng biết mở lời thế nào, đành nuốt những lời định nói xuống.
Ai là yêu nghiệt chứ? Hắn mới là đại yêu nghiệt!
Bỏ đi, ai bảo cậu hám sắc làm gì?
Huyền Mặc vốn định nói thêm ở bên ngoài lại nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Ngọc Tịnh Yên, hắn thở dài nhìn về phía Thẩm Xuyên có chút bất đắc dĩ nói: "Ca ca ta thấy ở đây thực sự phiền, đợi thời gian nữa chúng ta đi đâu đó xa xa không ai tìm thấy đi."
Thẩm Xuyên nhìn ánh mắt mong chờ của hắn bật cười, đúng là gương mặt này không nên để ai nhìn thấy, không thì vẻ lãnh khốc vô tình kia nhất định mất sạch, Thẩm Xuyên ném cho hắn cái nhìn ý bảo đeo mặt nạ vào, sau đó mới bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở đã thấy Ngọc Tịnh Yên kéo một người nữa theo, Thẩm Xuyên khẽ quan sát, là một nữ nhân trên người khoác bạch y tao nhã, mặt cũng không thoa nhiều phấn son nhưng vẫn hiện lên nét mặt dịu dàng, càng nhìn hai mày Thẩm Xuyên càng nhíu lại, nhìn qua Huyền Mặc rồi khóe môi hơi nhếch lên nói ra một cái tên.
"Huyết Y?"
Tuy phong cách hoàn toàn thay đổi nhưng làm sao cậu có thể không nhận ra được chứ, người mà Ngọc Tịnh Yên dẫn đến đúng thật là Huyết Y, nhưng Ngọc Tịnh Yên chưa nghe đến cái tên này vội xua xua tay nói: "Ngươi nói ai vậy? Tỷ ấy tên là Tử Linh Lan."
Tử Linh Lan là tên thật của Huyết Y, nàng ở bên cạnh bình tĩnh, quỳ gối rồi dập đầu xuống cẩn thận hành lễ.
"Bái kiến hai vị thành chủ."
"Tỷ làm cái gì vậy mau đứng lên." Ngọc Tịnh Yên hốt hoảng kéo Tử Linh Lan đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Xuyên.
Đừng nói là Ngọc Tịnh Yên đến cậu cũng thoáng kinh ngạc, ngày trước Huyết Y ngạo mạn như thế không ngừng gây chuyện với cậu, hiện tại không những bộ dạng bên ngoài thay đổi ngay cả tính cách cũng nhún nhường như vậy. Nếu là ngày trước đừng nói gì quỳ xuống bái kiến, vì cậu là phàm nhân nên xưng tên không đã đủ kính trọng lắm rồi, huống hồ Huyền Mặc không coi trọng lễ tiết nên cũng không bắt ép thuộc hạ của mình phải gọi thế này thế nọ, chỉ cần cậu thấy thoải mái là được.
Ngọc Tịnh Yên có chút bồn chồn vội vã chất vấn: "Thành chủ, tỷ ấy là thuộc hạ của ngài sao?"
Tử Linh Lan bên cạnh khẽ kéo tay áo của Ngọc Tịnh Yên lắc đầu, Ngọc Tịnh Yên vỗ vỗ tay nàng trấn an ý bảo không có chuyện gì. Huyền Mặc vốn chẳng quan tâm cho lắm, nhưng vì là tiểu muội Thẩm Xuyên coi trọng nên cũng nể mặt mà gật đầu.
"Ta không biết tỷ ấy đã phạm tội gì, nhưng ngài có cần phải ra tay độc ác như vậy không? Hạ Tử Tâm chú lên người tỷ ấy?" Ngọc Tịnh Yên vạch tay Tử Linh Lan, chỉ chỉ lên vết đinh cắm sâu bên trong tức giận nói: "Pháp chú này rất đau đớn ngài tháo ra cho tỷ ấy được không?"
"Bỏ đi Yên Nhi ta không sao mà." Tử Linh Lan lén nhìn về phía Huyền Mặc sau đó cúi đầu xuống nói: "Là tỷ tỷ của muội không tốt làm ra chuyện khiến thành chủ tức giận, bị phạt là đáng muội không cần làm khó thành chủ như vậy."
Ngọc Tịnh yên tức giận dậm mạnh chân, thấy Huyền Mặc không nói gì lại nhìn về phía Thẩm Xuyên: "Tiểu... Thẩm Xuyên ngươi mau nói gì đi, bảo tình lang của ngươi gỡ pháp chú trên người tỷ ấy xuống. Ngươi có sắc quên bạn giờ ta có mỗi tỷ ấy chơi cùng thôi."
Hôm trước Thẩm Xuyên cũng đã nghe Tư Nguyệt nói qua, hóa ra Huyền Mặc lại chọn cách này trừng phạt Huyết Y quả thật cũng hơi quá tay, nghe nói Tử Tâm chú rất tàn nhẫn, không những dính chặt lấy cơ thể mà còn không ngừng gây ra cảm giác đau đớn, nếu bị nó cắm trên người lâu pháp lực cũng dần bị hút cạn. Cậu lại không biết vì sao nàng ta bị phạt sao? Chẳng phải năm đó ra tay đánh cậu, nhưng cũng chỉ đánh có vài cái nếu để trả thù bao năm kia cũng đã là quá đủ.
"Ca ca thấy sao?" Huyền Mặc muốn để Thảm Xuyên quyết định, quay qua hỏi.
Bao năm qua đã đủ nhưng đó là Huyền Mặc làm, cậu còn chưa có ra tay. Đáy mắt Thẩm Xuyên bỗng chốc lạnh đi như nhớ lại cảm giác năm đó.
Với Huyền Mặc còn một chút e ngại nhưng với Thẩm Xuyên lại khác, Ngọc Tịnh Yên vội giở chiêu cũ chạy lại gần nắm lấy tay Thẩm Xuyên kéo kéo giọng năn nỉ: "Thẩm Xuyên... giúp tỷ ấy đi mà. Từ trước đến nay ta cũng chưa từng cầu xin ngươi chuyện gì, một lần này thôi... Nghe nói do ngày trước tỷ ấy từng đắc tội với ngươi phải không? Hiện tại để tỷ ấy xin lỗi là được, tỷ ấy cũng đã biết sai rồi ngươi đừng tính toán nữa."
Nói đến đây Tử Linh Lan lại hướng Thẩm Xuyên lần nữa quỳ gối, đầu hơi cúi xuống chân thành nói: "Thành chủ là năm đó tiểu nhân to gan vô lễ với người, bao năm nay tiểu nhân vẫn luôn cảm thấy có lỗi. Đây không phải là vì cầu xin người cởi bỏ pháp chú, tiểu nhân chỉ cảm thấy vẫn thiếu người một cái thỉnh tội."
Nói rồi nàng dập mạnh đầu xuống đất: "Xin thành chủ thứ tội."
Nhìn thấy Tử Linh Lan như vậy đáy mắt Ngọc Tịnh Yên đã hơi ngấn nước, tiếp tục kéo áo Thẩm Xuyên nhẹ giọng nỉ non: "Thẩm Xuyên..."
Thẩm Xuyên thở dài xoa đầu cô nhóc, nha đầu này thực sự còn quá trẻ có nhiều chuyện đâu phải cứ xin lỗi là xong, nhưng từ lâu cậu đã coi nàng như người thân, hiện tại không chăm sóc được tốt cũng không thể một yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không đáp ứng, Thẩm Xuyên nhìn Huyền Mặc nói: "Ngươi bỏ pháp chú đi, bị bao nhiêu năm như vậy pháp lực trên người nàng ta cũng chẳng còn bao nhiêu, chuyện năm đó ta cũng quên rồi."
"Tìm Tư Nguyệt nàng ta sẽ giúp ngươi." Huyền Mặc lạnh nhạt nói. Biết mình đã được tha Tử Linh Lan mừng rỡ nở nụ cười cảm kích, liên tục dập đầu: "Đa tạ thành chủ, đa tạ thành chủ."
"Tốt quá, tỷ tỷ muội cùng tỷ đi tìm Tư Nguyệt." Ngọc Tịnh Yên so với nàng còn vội vàng hơn, hướng hai người nói cảm ơn rồi lập tức rời khỏi.
Đợi hai người đi khuất Huyền Mặc mới quay qua Thẩm Xuyên nói: "Tiểu muội này thật dễ mềm lòng, giống hệt ca ca."
"Vậy sao?" Thẩm Xuyên mỉm cười như có như không trả lời.
"Ừ rất giống." Huyền Mặc một tay vòng qua eo cậu nói: "Chúng ta cũng phải ra ngoài làm chút chuyện không có thời gian, nếu tiểu muội này thích chơi với Tử Linh Lan cũng tốt, sẽ không buồn chán."
Nghe đến đây Thẩm Xuyên hơi bất ngờ hỏi lại: "Đi ra ngoài? Chúng ta đi đâu?"
"Vài hôm nay ca ca..." Nói đến đây hắn hơi nhìn phản ứng của Thẩm Xuyên, lựa lời thích hợp rồi mới nói tiếp: "...Ca ca không được khỏe ta mới chưa nói, không phải hôm đó Yến Thanh Ngọc đến tìm chúng ta nói tu chân giới xảy ra chuyện đó sao? Ta không muốn quan tâm nhưng xem ra mọi việc hơi rắc rối, phải trực tiếp đi xem thử."
"Rắc rối?"
Huyền Mặc gật đầu: " Ca ca còn nhớ chúng ta từng nhắc đến Tam Đại Cấm thuật, trong đó có một thứ gọi là thuật trùng sinh không?"
"Ý ngươi muốn nói có người đang cố tạo Tử Trùng Bất Chi Trận?"
"Phải." Ánh mắt Huyền Mặc hiếm khi đen lại: "Có một lần ta từng nghe một vị tiền bối kể, muốn khỏi động thuật này cần dùng kim đan của một nghìn người, sau đó dùng máu của một nghìn người đó đổ lên pháp trận, máu vừa đầy có thể mở ra thời không trở về quá khứ. Mà ca ca có thấy điểm trùng hợp của đám tu sĩ kia mất tích là gì không?"
"Đều trên Kết Đan Kỳ." Cả hai cùng đồng thanh.
Thẩm Xuyên: "Nên ngươi mới muốn ngăn kẻ kia lại?"
"Đúng vậy, nếu thất bại thì không sao nhưng nếu thành công cả tam giới sẽ đại loạn, chìm trong biển máu."
Thẩm Xuyên hơi mỉm cười: "Chết nhiều hơn nữa thì đã sao? Chìm trong biển máu thì đã sao? Liên quan gì đến ta?"
Thẩm Xuyên coi như không nghe thấy nhắm chặt hai mắt.
Không giận mà được sao? Không tại hắn thì cậu có phải nằm yên trong phòng suốt nhiều ngày vậy không?!
Huyền Mặc dỗ dành hết lời mà y vẫn giận, hắn cúi xuống hết hôn lên mắt, mũi, rồi cắn cắn phía sau tai y, Thẩm Xuyên bị chọc cho nhột trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ta đã bảo đừng có động vào người ta!"
"Ca ca..." Huyền Mặc khẽ lay rũ hai mắt xuống, vẻ mặt vô tội nói: "Đừng giận nữa..."
Thẩm Xuyên thở dài ngồi dậy, đang định mắng hắn thêm vài câu nhưng nhìn thấy gương mặt kia lại chẳng biết mở lời thế nào, đành nuốt những lời định nói xuống.
Ai là yêu nghiệt chứ? Hắn mới là đại yêu nghiệt!
Bỏ đi, ai bảo cậu hám sắc làm gì?
Huyền Mặc vốn định nói thêm ở bên ngoài lại nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Ngọc Tịnh Yên, hắn thở dài nhìn về phía Thẩm Xuyên có chút bất đắc dĩ nói: "Ca ca ta thấy ở đây thực sự phiền, đợi thời gian nữa chúng ta đi đâu đó xa xa không ai tìm thấy đi."
Thẩm Xuyên nhìn ánh mắt mong chờ của hắn bật cười, đúng là gương mặt này không nên để ai nhìn thấy, không thì vẻ lãnh khốc vô tình kia nhất định mất sạch, Thẩm Xuyên ném cho hắn cái nhìn ý bảo đeo mặt nạ vào, sau đó mới bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở đã thấy Ngọc Tịnh Yên kéo một người nữa theo, Thẩm Xuyên khẽ quan sát, là một nữ nhân trên người khoác bạch y tao nhã, mặt cũng không thoa nhiều phấn son nhưng vẫn hiện lên nét mặt dịu dàng, càng nhìn hai mày Thẩm Xuyên càng nhíu lại, nhìn qua Huyền Mặc rồi khóe môi hơi nhếch lên nói ra một cái tên.
"Huyết Y?"
Tuy phong cách hoàn toàn thay đổi nhưng làm sao cậu có thể không nhận ra được chứ, người mà Ngọc Tịnh Yên dẫn đến đúng thật là Huyết Y, nhưng Ngọc Tịnh Yên chưa nghe đến cái tên này vội xua xua tay nói: "Ngươi nói ai vậy? Tỷ ấy tên là Tử Linh Lan."
Tử Linh Lan là tên thật của Huyết Y, nàng ở bên cạnh bình tĩnh, quỳ gối rồi dập đầu xuống cẩn thận hành lễ.
"Bái kiến hai vị thành chủ."
"Tỷ làm cái gì vậy mau đứng lên." Ngọc Tịnh Yên hốt hoảng kéo Tử Linh Lan đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Xuyên.
Đừng nói là Ngọc Tịnh Yên đến cậu cũng thoáng kinh ngạc, ngày trước Huyết Y ngạo mạn như thế không ngừng gây chuyện với cậu, hiện tại không những bộ dạng bên ngoài thay đổi ngay cả tính cách cũng nhún nhường như vậy. Nếu là ngày trước đừng nói gì quỳ xuống bái kiến, vì cậu là phàm nhân nên xưng tên không đã đủ kính trọng lắm rồi, huống hồ Huyền Mặc không coi trọng lễ tiết nên cũng không bắt ép thuộc hạ của mình phải gọi thế này thế nọ, chỉ cần cậu thấy thoải mái là được.
Ngọc Tịnh Yên có chút bồn chồn vội vã chất vấn: "Thành chủ, tỷ ấy là thuộc hạ của ngài sao?"
Tử Linh Lan bên cạnh khẽ kéo tay áo của Ngọc Tịnh Yên lắc đầu, Ngọc Tịnh Yên vỗ vỗ tay nàng trấn an ý bảo không có chuyện gì. Huyền Mặc vốn chẳng quan tâm cho lắm, nhưng vì là tiểu muội Thẩm Xuyên coi trọng nên cũng nể mặt mà gật đầu.
"Ta không biết tỷ ấy đã phạm tội gì, nhưng ngài có cần phải ra tay độc ác như vậy không? Hạ Tử Tâm chú lên người tỷ ấy?" Ngọc Tịnh Yên vạch tay Tử Linh Lan, chỉ chỉ lên vết đinh cắm sâu bên trong tức giận nói: "Pháp chú này rất đau đớn ngài tháo ra cho tỷ ấy được không?"
"Bỏ đi Yên Nhi ta không sao mà." Tử Linh Lan lén nhìn về phía Huyền Mặc sau đó cúi đầu xuống nói: "Là tỷ tỷ của muội không tốt làm ra chuyện khiến thành chủ tức giận, bị phạt là đáng muội không cần làm khó thành chủ như vậy."
Ngọc Tịnh yên tức giận dậm mạnh chân, thấy Huyền Mặc không nói gì lại nhìn về phía Thẩm Xuyên: "Tiểu... Thẩm Xuyên ngươi mau nói gì đi, bảo tình lang của ngươi gỡ pháp chú trên người tỷ ấy xuống. Ngươi có sắc quên bạn giờ ta có mỗi tỷ ấy chơi cùng thôi."
Hôm trước Thẩm Xuyên cũng đã nghe Tư Nguyệt nói qua, hóa ra Huyền Mặc lại chọn cách này trừng phạt Huyết Y quả thật cũng hơi quá tay, nghe nói Tử Tâm chú rất tàn nhẫn, không những dính chặt lấy cơ thể mà còn không ngừng gây ra cảm giác đau đớn, nếu bị nó cắm trên người lâu pháp lực cũng dần bị hút cạn. Cậu lại không biết vì sao nàng ta bị phạt sao? Chẳng phải năm đó ra tay đánh cậu, nhưng cũng chỉ đánh có vài cái nếu để trả thù bao năm kia cũng đã là quá đủ.
"Ca ca thấy sao?" Huyền Mặc muốn để Thảm Xuyên quyết định, quay qua hỏi.
Bao năm qua đã đủ nhưng đó là Huyền Mặc làm, cậu còn chưa có ra tay. Đáy mắt Thẩm Xuyên bỗng chốc lạnh đi như nhớ lại cảm giác năm đó.
Với Huyền Mặc còn một chút e ngại nhưng với Thẩm Xuyên lại khác, Ngọc Tịnh Yên vội giở chiêu cũ chạy lại gần nắm lấy tay Thẩm Xuyên kéo kéo giọng năn nỉ: "Thẩm Xuyên... giúp tỷ ấy đi mà. Từ trước đến nay ta cũng chưa từng cầu xin ngươi chuyện gì, một lần này thôi... Nghe nói do ngày trước tỷ ấy từng đắc tội với ngươi phải không? Hiện tại để tỷ ấy xin lỗi là được, tỷ ấy cũng đã biết sai rồi ngươi đừng tính toán nữa."
Nói đến đây Tử Linh Lan lại hướng Thẩm Xuyên lần nữa quỳ gối, đầu hơi cúi xuống chân thành nói: "Thành chủ là năm đó tiểu nhân to gan vô lễ với người, bao năm nay tiểu nhân vẫn luôn cảm thấy có lỗi. Đây không phải là vì cầu xin người cởi bỏ pháp chú, tiểu nhân chỉ cảm thấy vẫn thiếu người một cái thỉnh tội."
Nói rồi nàng dập mạnh đầu xuống đất: "Xin thành chủ thứ tội."
Nhìn thấy Tử Linh Lan như vậy đáy mắt Ngọc Tịnh Yên đã hơi ngấn nước, tiếp tục kéo áo Thẩm Xuyên nhẹ giọng nỉ non: "Thẩm Xuyên..."
Thẩm Xuyên thở dài xoa đầu cô nhóc, nha đầu này thực sự còn quá trẻ có nhiều chuyện đâu phải cứ xin lỗi là xong, nhưng từ lâu cậu đã coi nàng như người thân, hiện tại không chăm sóc được tốt cũng không thể một yêu cầu nhỏ nhoi này cũng không đáp ứng, Thẩm Xuyên nhìn Huyền Mặc nói: "Ngươi bỏ pháp chú đi, bị bao nhiêu năm như vậy pháp lực trên người nàng ta cũng chẳng còn bao nhiêu, chuyện năm đó ta cũng quên rồi."
"Tìm Tư Nguyệt nàng ta sẽ giúp ngươi." Huyền Mặc lạnh nhạt nói. Biết mình đã được tha Tử Linh Lan mừng rỡ nở nụ cười cảm kích, liên tục dập đầu: "Đa tạ thành chủ, đa tạ thành chủ."
"Tốt quá, tỷ tỷ muội cùng tỷ đi tìm Tư Nguyệt." Ngọc Tịnh Yên so với nàng còn vội vàng hơn, hướng hai người nói cảm ơn rồi lập tức rời khỏi.
Đợi hai người đi khuất Huyền Mặc mới quay qua Thẩm Xuyên nói: "Tiểu muội này thật dễ mềm lòng, giống hệt ca ca."
"Vậy sao?" Thẩm Xuyên mỉm cười như có như không trả lời.
"Ừ rất giống." Huyền Mặc một tay vòng qua eo cậu nói: "Chúng ta cũng phải ra ngoài làm chút chuyện không có thời gian, nếu tiểu muội này thích chơi với Tử Linh Lan cũng tốt, sẽ không buồn chán."
Nghe đến đây Thẩm Xuyên hơi bất ngờ hỏi lại: "Đi ra ngoài? Chúng ta đi đâu?"
"Vài hôm nay ca ca..." Nói đến đây hắn hơi nhìn phản ứng của Thẩm Xuyên, lựa lời thích hợp rồi mới nói tiếp: "...Ca ca không được khỏe ta mới chưa nói, không phải hôm đó Yến Thanh Ngọc đến tìm chúng ta nói tu chân giới xảy ra chuyện đó sao? Ta không muốn quan tâm nhưng xem ra mọi việc hơi rắc rối, phải trực tiếp đi xem thử."
"Rắc rối?"
Huyền Mặc gật đầu: " Ca ca còn nhớ chúng ta từng nhắc đến Tam Đại Cấm thuật, trong đó có một thứ gọi là thuật trùng sinh không?"
"Ý ngươi muốn nói có người đang cố tạo Tử Trùng Bất Chi Trận?"
"Phải." Ánh mắt Huyền Mặc hiếm khi đen lại: "Có một lần ta từng nghe một vị tiền bối kể, muốn khỏi động thuật này cần dùng kim đan của một nghìn người, sau đó dùng máu của một nghìn người đó đổ lên pháp trận, máu vừa đầy có thể mở ra thời không trở về quá khứ. Mà ca ca có thấy điểm trùng hợp của đám tu sĩ kia mất tích là gì không?"
"Đều trên Kết Đan Kỳ." Cả hai cùng đồng thanh.
Thẩm Xuyên: "Nên ngươi mới muốn ngăn kẻ kia lại?"
"Đúng vậy, nếu thất bại thì không sao nhưng nếu thành công cả tam giới sẽ đại loạn, chìm trong biển máu."
Thẩm Xuyên hơi mỉm cười: "Chết nhiều hơn nữa thì đã sao? Chìm trong biển máu thì đã sao? Liên quan gì đến ta?"