Thanh Mặc Nhan từ trên cao nhìn xuống Như Tiểu Lam, con ngươi đen trắng rõ ràng lạnh toát giống như mặt hồ bị đóng băng, không hề mang theo bất cứ biểu tình gì.
"Ta không muốn nói lại thêm một lần nữa, mau lại đây." Hắn ra mệnh lệnh.
Như Tiểu Lam không tình nguyện buông con rối dưới chân ra.
Con rối gỗ gục đầu xuống, gương mặt được điêu khắc từ bạch ngọc mang theo biểu tình cứng đờ.
"Là ngươi mang nó tới nơi này?" Thanh Mặc Nhan chất vấn.
"Chít chít!" Trong lòng nàng dâng lên một trận hốt hoảng.
Nàng có chút hối hận, đáng ra vừa rồi nàng không nên tới đây một mình, hiện tại dù nàng có trăm cái miệng cũng không giải thích rõ được, bởi vì sẽ không có ai tin tưởng tất cả những việc xấu xa này đều là do con rối kia gây ra.
"Thiếu Khanh đại nhân, hồ sơ bị hủy, đến khi Chính Khanh đại nhân trở về chúng ta biết ăn nói như thế nào đây?" Một người gác đêm lên tiếng.
Thanh Mặc Nhan làm lơ bọn họ, lạnh lùng liếc mắt nhìn đống hồ sơ trên mặt đất.
"Là ngươi làm sao?" Hắn nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam dùng sức lắc đầu.
"Nếu nó đã nói không phải, thì chắc chắn không phải là do nó làm." Thanh Mặc Nhan tiến đến đem nàng bế lên.
"Thiếu Khanh đại nhân...này..." Hai gã gác đêm mang theo vẻ mặt khó xử.
Thư phòng của Chính Khanh đại nhân bị biến thành cái bộ dạng này, bọn họ cũng có trách nhiệm, nhưng mà đầu sỏ gây chuyện lại bị Thanh Mặc Nhan mang đi.
Hai chân trước của Như Tiểu Lam bám trên đầu vai Thanh Mặc Nhan, ánh mắt không dám tin nhìn vào gương mặt hắn.
Hắn tin tưởng nàng đến thế sao? Thư phòng loạn thành như vậy, mà nàng lại là vật sống duy nhất ở trong đó, dù có là ai đi chăng nữa, thì cũng sẽ không tin tưởng tất cả những việc này không có chút liên quan nào đến nàng.
"Chít chít..." Quả nhiên tình chủ tớ trong truyền thuyết vẫn còn tồn tại.
Nàng chủ động dùng đầu cọ cọ vào cằm hắn.
Vật nhỏ vì được hắn tín nhiệm mà tâm sinh cảm kích, rất tốt.
Thời gian bọn họ ở chung với nhau mặc dù không nhiều, nhưng hắn tin tưởng một con mèo hương tràn đầy linh tính như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ làm ra những chuyện như thế.
Sau khi trở lại thư phòng, hắn lập tức gọi chủ bộ Canh tiên sinh tới, phái hắn đi điều tra thực hư sự việc về những hồ sơ bị tổn hại ở thư phòng Chính Khanh.
Canh tiên sinh ngáp một cái rồi chạy đi làm nhiệm vụ, đến tận hửng đông mới kiểm kê xong một lượt đống hồ sơ kia.
"Hồ sơ đều đủ cả, có bốn bộ bị tổn hại nghiêm trọng, bất quá vấn đề này cũng không tính là lớn, có lục sự Cố tiên sinh ở đây, nói hắn bắt trước bút tích trong hồ sơ, sao chép ra phần khác là được." Canh tiên sinh hồi bẩm tình hình.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan nhìn chằm chằm lên bàn, con rối kia đang nằm ở nơi đó.
"Canh tiên sinh, ta nhớ rõ hôm qua con rối này đã bị cho vào nhà kho."
"Vâng..." Canh tiên sinh ngẩn người, bởi vì muốn tìm kiếm Cát Phú bị mất tích, cho nên con rối này đã được coi là vật chứng cho vào nhà kho, lúc đấy chính tay hắn và Huyền Ngọc đả bỏ nó vào đấy.
"Vậy tại sao nó lại xuất hiện ở trong thư phòng của Chính Khanh đại nhân đây." Thanh Mặc Nhan nhíu mày.
Canh tiên sinh hiển nhiên không thể trả lời được vấn đề này: "Bên phía nhà kho đã tra rõ, tối hôm qua không hề có một ai tự tiện tiến vào, chìa khóa cũng đang ở... Bất quá đêm qua bọn họ nói là nhìn thấy con mèo hương của đại nhân xuất hiện trong thư phòng..."
Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Ngươi nghĩ là nó trộm con rối kia ra sao?"
Một con mèo hương có bao nhiêu bản lĩnh mà có thể trộm được đồ vật từ trong nhà kho Đại Lý Tự?
Canh tiên sinh lập tức không biết nói gì.
Xác thực, nhà kho ở Đại Lý Tự rất đặc biệt, nếu mà không có chìa khóa, căn bản sẽ không có khả năng đi vào được.
"Đêm qua những quan sai gác đêm đều có mặt đầy đủ, nhưng ai cũng không phát hiện ra điều gì dị thường." Canh tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Sẽ không phải là gặp quỷ đi?"
Bình luận facebook