Thanh Mặc Nhan giữ chặt Như Tiểu Lam ở trong tay, mặt mang theo mỉm cười.
Vật nhỏ hiển nhiên cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nó đang ở trong tay hắn kêu to chít chít, giống như bị hắn làm cho sợ hãi.
Thanh Mặc Nhan nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nó, càng ngày càng cảm thấy vật nhỏ này thật đáng yêu.
Dù cho nó không nói được, thì ánh mắt màu xanh biếc kia cũng đã biểu đạt ra ngoài rất nhiều cảm xúc.
Hắn sẽ không nói cho nó biết vừa rồi đã xảy ra việc gì, dù cho nó có biến thành một nữ hài tử, thì nó vẫn mãi là sủng vật của riêng mình hắn.
Thanh Mặc Nhan ôm nó rời khỏi cái cây, cùng Huyền Ngọc đi đến thư phòng của Đại Lý Tự Chính Khanh.
Sau khi Như Tiểu Lam tỉnh dậy cảm thấy tinh thần phi thường tỉnh táo, không biết có phải là do đã ngủ quá lâu hay không, nàng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh nơi này, ngay cả Chính Khanh đại nhân khi nhìn thấy nàng cũng không khỏi ngây người một chút.
"Nghe nói cống phẩm mà Tề Quốc mang đến tặng tặng Hoàng Thượng là một con mèo hương màu đen, nhưng lại để nó chạy thoát ở lúc săn thú." Chính Khanh nhìn chằm chằm vào Thanh Mặc Nhan rồi buồn bã nói: "Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta?"
Thanh Mặc Nhan thanh đạm cười: "Ta không còn gì để nói, nó là do ta nhặt được ở trên đường."
Chính Khanh híp mắt lại, ánh mắt đánh giá dừng trên người Như Tiểu Lam, bị nhìn chằm chằm khiến lông trên toàn thân nàng khẽ run.
"Thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Chính Khanh cầm một phần hồ sơ ở trên bàn đưa cho Thanh Mặc Nhan: "Đây là bản hồ sơ do Cố tiên sinh đã sao chép ra, ngươi nhìn qua chút đi."
Thời điểm Thanh Mặc Nhan mở hồ sơ ra Như Tiểu Lam cũng tò mò thò đầu qua xem, văn tự ở nơi này không giống với ở hiện đại, nhưng mà nàng vẫn có thể hiểu được đại khái.
"Là vụ án có liên quan đến Binh Bộ." Thanh Mặc Nhan hơi chau mày: "Tham ô tư quân?"
"Theo Cố tiên sinh tìm hiểu được, tất cả hồ sơ bị phá hoại đều liên quan đến Binh Bộ." Chính Khanh trầm ngâm nói: "Đến bây giờ vẫn còn chưa tìm thấy Cát Phú, nghe nói tất cả những việc này đều liên quan đến một con rối gỗ?"
Thanh Mặc Nhan gật đầu: "Đại nhân đã thấy qua nó chưa?"
"Nghe nói là một thứ tà môn." Chính Khanh nói: "Ta vừa mới trở về, còn chưa được nhìn thấy, ngươi phái người đem nó đến đây đi, ta rất muốn xem, rốt cuộc là nó có cái loại năng lực gì."
Thanh Mặc Nhan có chút do dự: "Đại nhân vẫn là nên tự mình đi đến nhà kho sẽ tốt hơn."
Chính Khanh nghĩ ngợi, sau đó gật đầu đồng ý.
Đoàn người lại đi thẳng đến nhà kho.
Huyền Ngọc thân thủ mở cửa nhà kho ra.
Như Tiểu Lam dựng đứng lỗ tai lên, ngay cả lông ở trên cổ cũng khẽ run.
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ nàng.
Như Tiểu Lam bị sự ôn nhu bất thình lình này làm cho không thích ứng được.
Hắn đây là đang an ủi nàng sao?
Huyền Ngọc cầm cây đèn đi phía trước, ở phía sau Thanh Mặc Nhan bồi Chính Khanh đi vào bên trong.
Một cái rương sắt lẳng lặng nằm trên mặt đất, ba đầu trên mặt rương đều bị khóa lại cẩn thận.
"Mở ra." Thanh Mặc Nhan nói.
Huyền Ngọc đặt đèn lên trên mặt đất, lấy chìa khóa từ bên hông mở rương sắt ra.
Toàn thân Như Tiểu Lam căng thẳng, trong cổ họng phát ra thanh âm lộc cộc lộc cộc.
Đối với con rối quỷ dị kia, nàng không có dù chỉ là một điểm hảo cảm.
Thời điểm Huyền Ngọc mở cái rương ra thì lại "Di" một tiếng.
"Sao vậy?" Thanh Mặc Nhan hỏi, đồng thời tiến lên một bước.
Vẻ mặt Huyền Ngọc mờ mịt: "Con rối gỗ...vỡ vụn..."
"Cái gì?" Thanh Mặc Nhan cầm lấy đèn chiếu sáng vào trong rương.
Một mùi tanh hôi ập đến trước mặt.
Khứu giác Như Tiểu Lam rất nhanh nhạy, vậy nên sau khi ngửi phải thứ mùi kia xong liền khiến nàng nhịn không được mà phải lấy chân liều mạng bịt mũi lại.
Chính Khanh đi đến, nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy dưới đáy rương rơi rụng một đống linh kiện bằng gỗ, thân mình con rối đã bị phân ra, gương mặt được điêu khắc từ bạch ngọc bị vỡ ra thành hai phần, từ trong thân thể của nó chảy ra một chất lỏng màu đen khả nghi, thứ mùi kia giống như cái gì đó đã bị hư thối, mang theo nồng đậm mùi rỉ sắt.
Bình luận facebook