Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Người quản lý sửng sốt: “Chủ tịch, anh, anh đang nói cái gì?” “Tôi không cần một nhân viên làm việc bằng ngoại cảm”
Điều này ám chỉ hành vi vừa rồi của người quản lý, chưa hề xem tài liệu mà Diệp Mai Hoa giao đã trực tiếp bắt cô làm lại. Tất cả những việc này anh đều thấy rõ ràng.
Tạ Minh Thành vốn dĩ chỉ muốn xuống dưới kiểm tra công việc, không ngờ lại thấy được sự việc này.
Anh luôn quản lý công ty rất nghiêm khắc, tuyệt đối không dung túng loại hành vi này, ngoài ra không hề có ý bảo vệ Diệp Mai Hoa.
Sắc mặt người quản lý lập tức tái đị: “Chủ tịch, anh nghe tôi giải thích đi.”
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai”
Mọi người hít sâu một hơi, không ai dám đứng ra xin cho người quản lý. Không một ai biết vừa rồi chủ tịch đã nhìn thấy được nhiều hay ít, chỉ cầu mong vận rủi không đổ xuống đầu mình.
Tạ Minh Thành quay đầu nhìn về phía Dương Linh Lan, nói: “Cô, cũng đi theo đi”
Dương Linh Lan lập tức ngồi quỳ trên mặt đất, sợ hãi đến mức một lời cũng không dám nói.
“Tất cả trở lại làm việc”. Lệnh vừa ban xuống, tất cả mọi người như chim sợ cành cong, kinh hãi tản ra.
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Tạ Minh Thành thản nhiên chậm rãi rời đi.
Trái tim bình lặng của Diệp Mai Hoa đột nhiên khẽ rung động.
Cô thậm chí không cảm nhận được cơn đau ở chân, chỉ thấy dường như gánh nặng trên vai mình đã nhẹ đi một chút.
Sau khi được chủ tịch tới thăm, trong phòng làm việc liền im lặng rất lâu, không một ai dám gây khó dễ cho Diệp Mai Hoa.
Vết thương ở chân được bằng bó cẩn thận, Diệp Mai Hoa nhìn thoáng qua hộp cơm trên mặt bàn. Cô khẽ cắn răng một cái, dùng một chân nhảy vào thang máy, trực tiếp lên tới tầng cao nhất của công ty.
Văn phòng chủ tịch.
Bên trong rất yên tĩnh, dường như thư ký đã rời đi.
Diệp Mai Hoa trực tiếp đẩy cửa ra, nhưng trên bàn làm việc không có bóng dáng Tạ Minh Thành. “Dù là ai?”
Một thanh ấm non nớt vang lên bên tai. Diệp Mai Hoa quay đầu, liền thấy một cậu bé ngồi trên số pha, ôm một cái máy tính.
Nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt của cậu bé, Diệp Mai Hoa có chút sửng sốt.
Cậu bé này cùng Trúc Nhã giống nhau ít cũng phải tới bảy phần, thực sự vừa nhìn thấy sẽ bị sốc không nhẹ.
Có điều khuôn mặt nhỏ lúc này đang thật căng thẳng, thái độ này thực sự giống như đúc Tạ Mình Thành, xem ra chính là phiên bản nhỏ của anh.
Chỉ là cậu bé này quá gầy, cả bàn tay lẫn hai má đều không có chút thịt nào.
Diệp Mai Hoa nhíu mày, cậu bé này hẳn là ăn uống không tốt, sắc mặt cũng dường như mang bệnh, e rằng muốn bồi bổ cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Thấy Diệp Mai Hoa không nói lời nào, Tạ Bách An lại hỏi: “Dì tìm ai?”
Diệp Mai Hoa phục hồi tinh thần lại, chần chờ nói: “Cháu là ai?”
“Chau tên là Tạ Bách An, dì tìm bố sao? Bố đi họp rồi”
Diệp Mai Hoa nhảy lò cò vào trong, đem cơm hộp đặt ở trên mặt bàn rồi nói: “Bố cháu khi nào trở về?”.
“Không biết.”
Diệp Mai Hoa cảm thấy giờ phút này trong lòng có chút kỳ quái. Vừa nhìn thấy đứa bé này, cô liền nhịn không được muốn ôm cậu một cái.
Ý thức được suy nghĩ này của chính mình thật quá điên rồ, cô không ngừng trách bản thân. Cô cũng có con rồi, lại còn muốn ôm con nhà người ta.
Cánh mũi Tạ Bách An giật giật, tầm mắt chuyên từ trên người Diệp Mai Hoa tới hộp cơm đang để trên mặt bàn.
“Bên trong là đồ ăn sao?” Diệp Mai Hoa cười gật đầu.
Tạ Bách An không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào hộp cơm.
Diệp Mai Hoa chần chờ một chút, cuối cùng mở ra hộp cơm, tức khắc mùi hương bay ra, khiến cơn đói cũng hung hăng xông tới.
Tạ Bách An mở to đôi mắt, rất lâu rồi cậu không có cảm giác đói như vậy, ngay cả máy tính trong tay cũng không còn hấp dẫn được cậu nữa.
Thấy cậu như vậy, Diệp Mai Hoa lập tức mềm lòng, nói: “Cháu muốn ăn thì cứ ăn đi. Dù sao … bố cháu cũng sẽ không động tới nó, phải không?”
Diệp Mai Hoa còn chưa nói xong, đã thấy Tạ Bách An nhanh chóng buông máy tính, xuống cầm lấy thìa và bắt đầu ăn.
Ánh mắt Diệp Mai Hoa có chút phức tạp nhìn cậu, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này tại sao lại gầy như vậy? Ăn uống vội vàng như thế, không sợ bị nghẹn sao?
Cô vừa mới nghĩ tới, liền thấy Tạ Bách An thực sự nghẹn rồi.
Cả khuôn mặt nhỏ xíu đều nghẹn tới không thở nổi.
Diệp Mai Hoa sợ hãi, một tay đem Tạ Bách An ngồi trong lòng, dùng lòng bàn tay vỗ mạnh sau lưng cậu bé giúp cậu phun đồ ăn ra.
Đúng lúc này Tần Đức Hải theo lệnh của chủ tịch trở lại xem tình hình của Tạ Bách An, vừa thấy Diệp Mai Hoa đang đánh mạnh cậu bé, mắt anh ta nhíu chặt lại. Anh lập tức xông tới, nắm lấy tay Diệp Mai Hoa kéo mạnh.
Động tác của Tần Đức Hải không có chút nương tay, trực tiếp ném Diệp Mai Hoa ngã trên mặt đất.
Mắt cá chân của cô vốn đã bị thương, bây giờ lại bị treo thêm, đau đớn tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Bên tại chỉ nghe thấy thanh âm phẫn nộ của Tần Đức Hải.
“Sao cô dám đánh cậu chủ nhỏ độc ác như vậy? Mau đuổi cô ta ra ngoài.”
Điều này ám chỉ hành vi vừa rồi của người quản lý, chưa hề xem tài liệu mà Diệp Mai Hoa giao đã trực tiếp bắt cô làm lại. Tất cả những việc này anh đều thấy rõ ràng.
Tạ Minh Thành vốn dĩ chỉ muốn xuống dưới kiểm tra công việc, không ngờ lại thấy được sự việc này.
Anh luôn quản lý công ty rất nghiêm khắc, tuyệt đối không dung túng loại hành vi này, ngoài ra không hề có ý bảo vệ Diệp Mai Hoa.
Sắc mặt người quản lý lập tức tái đị: “Chủ tịch, anh nghe tôi giải thích đi.”
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai”
Mọi người hít sâu một hơi, không ai dám đứng ra xin cho người quản lý. Không một ai biết vừa rồi chủ tịch đã nhìn thấy được nhiều hay ít, chỉ cầu mong vận rủi không đổ xuống đầu mình.
Tạ Minh Thành quay đầu nhìn về phía Dương Linh Lan, nói: “Cô, cũng đi theo đi”
Dương Linh Lan lập tức ngồi quỳ trên mặt đất, sợ hãi đến mức một lời cũng không dám nói.
“Tất cả trở lại làm việc”. Lệnh vừa ban xuống, tất cả mọi người như chim sợ cành cong, kinh hãi tản ra.
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Tạ Minh Thành thản nhiên chậm rãi rời đi.
Trái tim bình lặng của Diệp Mai Hoa đột nhiên khẽ rung động.
Cô thậm chí không cảm nhận được cơn đau ở chân, chỉ thấy dường như gánh nặng trên vai mình đã nhẹ đi một chút.
Sau khi được chủ tịch tới thăm, trong phòng làm việc liền im lặng rất lâu, không một ai dám gây khó dễ cho Diệp Mai Hoa.
Vết thương ở chân được bằng bó cẩn thận, Diệp Mai Hoa nhìn thoáng qua hộp cơm trên mặt bàn. Cô khẽ cắn răng một cái, dùng một chân nhảy vào thang máy, trực tiếp lên tới tầng cao nhất của công ty.
Văn phòng chủ tịch.
Bên trong rất yên tĩnh, dường như thư ký đã rời đi.
Diệp Mai Hoa trực tiếp đẩy cửa ra, nhưng trên bàn làm việc không có bóng dáng Tạ Minh Thành. “Dù là ai?”
Một thanh ấm non nớt vang lên bên tai. Diệp Mai Hoa quay đầu, liền thấy một cậu bé ngồi trên số pha, ôm một cái máy tính.
Nhưng ngay khi nhìn thấy gương mặt của cậu bé, Diệp Mai Hoa có chút sửng sốt.
Cậu bé này cùng Trúc Nhã giống nhau ít cũng phải tới bảy phần, thực sự vừa nhìn thấy sẽ bị sốc không nhẹ.
Có điều khuôn mặt nhỏ lúc này đang thật căng thẳng, thái độ này thực sự giống như đúc Tạ Mình Thành, xem ra chính là phiên bản nhỏ của anh.
Chỉ là cậu bé này quá gầy, cả bàn tay lẫn hai má đều không có chút thịt nào.
Diệp Mai Hoa nhíu mày, cậu bé này hẳn là ăn uống không tốt, sắc mặt cũng dường như mang bệnh, e rằng muốn bồi bổ cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Thấy Diệp Mai Hoa không nói lời nào, Tạ Bách An lại hỏi: “Dì tìm ai?”
Diệp Mai Hoa phục hồi tinh thần lại, chần chờ nói: “Cháu là ai?”
“Chau tên là Tạ Bách An, dì tìm bố sao? Bố đi họp rồi”
Diệp Mai Hoa nhảy lò cò vào trong, đem cơm hộp đặt ở trên mặt bàn rồi nói: “Bố cháu khi nào trở về?”.
“Không biết.”
Diệp Mai Hoa cảm thấy giờ phút này trong lòng có chút kỳ quái. Vừa nhìn thấy đứa bé này, cô liền nhịn không được muốn ôm cậu một cái.
Ý thức được suy nghĩ này của chính mình thật quá điên rồ, cô không ngừng trách bản thân. Cô cũng có con rồi, lại còn muốn ôm con nhà người ta.
Cánh mũi Tạ Bách An giật giật, tầm mắt chuyên từ trên người Diệp Mai Hoa tới hộp cơm đang để trên mặt bàn.
“Bên trong là đồ ăn sao?” Diệp Mai Hoa cười gật đầu.
Tạ Bách An không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào hộp cơm.
Diệp Mai Hoa chần chờ một chút, cuối cùng mở ra hộp cơm, tức khắc mùi hương bay ra, khiến cơn đói cũng hung hăng xông tới.
Tạ Bách An mở to đôi mắt, rất lâu rồi cậu không có cảm giác đói như vậy, ngay cả máy tính trong tay cũng không còn hấp dẫn được cậu nữa.
Thấy cậu như vậy, Diệp Mai Hoa lập tức mềm lòng, nói: “Cháu muốn ăn thì cứ ăn đi. Dù sao … bố cháu cũng sẽ không động tới nó, phải không?”
Diệp Mai Hoa còn chưa nói xong, đã thấy Tạ Bách An nhanh chóng buông máy tính, xuống cầm lấy thìa và bắt đầu ăn.
Ánh mắt Diệp Mai Hoa có chút phức tạp nhìn cậu, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này tại sao lại gầy như vậy? Ăn uống vội vàng như thế, không sợ bị nghẹn sao?
Cô vừa mới nghĩ tới, liền thấy Tạ Bách An thực sự nghẹn rồi.
Cả khuôn mặt nhỏ xíu đều nghẹn tới không thở nổi.
Diệp Mai Hoa sợ hãi, một tay đem Tạ Bách An ngồi trong lòng, dùng lòng bàn tay vỗ mạnh sau lưng cậu bé giúp cậu phun đồ ăn ra.
Đúng lúc này Tần Đức Hải theo lệnh của chủ tịch trở lại xem tình hình của Tạ Bách An, vừa thấy Diệp Mai Hoa đang đánh mạnh cậu bé, mắt anh ta nhíu chặt lại. Anh lập tức xông tới, nắm lấy tay Diệp Mai Hoa kéo mạnh.
Động tác của Tần Đức Hải không có chút nương tay, trực tiếp ném Diệp Mai Hoa ngã trên mặt đất.
Mắt cá chân của cô vốn đã bị thương, bây giờ lại bị treo thêm, đau đớn tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Bên tại chỉ nghe thấy thanh âm phẫn nộ của Tần Đức Hải.
“Sao cô dám đánh cậu chủ nhỏ độc ác như vậy? Mau đuổi cô ta ra ngoài.”
Bình luận facebook