Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Chương 183
Diệp Mai Hoa không sốt ruột đi an ủi cô bé, cô biết, bước này sớm muộn gì cô cũng phải hoàn thành.
Cô nhãn tâm, nói: “Trúc Nhã, con đã lớn rồi, con phải bắt đầu học cách ở một mình, mẹ không thể luôn ở bên con”
“Tại sao! Con không muốn xa mẹ!”
Đầu Trúc Nhã lắc như trống tỏi, sống chết không chịu buông tay.
Diệp Mai Hoa kiên nhẫn dỗ dành: “Trúc Nhã, mẹ sẽ không rời bỏ con, đừng sợ”
“Vậy tại sao mẹ lại nói vậy?”
“Bởi vì Trúc Nhã phải học tập giống như anh trai”
Trúc Nhã nhìn về phía anh trai, nghi ngờ nói: “Học tập giống như anh trai cái gì?”
Tạ Bách An cũng vẻ mặt tò mò.
“Học tính độc lập của anh trai con, nếu không bố con sẽ không thích con”
Diệp Mai Hoa quyết định nói dối.
Ai cũng có thể nhìn ra được Tạ Minh Thành rất thích Trúc Nhã làm nũng với anh, nhưng vì chuẩn bị cho sau này, Diệp Mai Hoa không thể không nói ra những lời trái với lương tâm.
Biết trước là sẽ phải rời xa vậy thì hãy làm gì đó để họ bớt buồn hơn.
“Thật sao? Bố không thích sao?”
“Ừm, đúng vậy”
Tạ Bách An cảm thấy không đúng, bố rõ ràng rất thích em gái nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của mẹ như vậy Tạ Bách An bắt đầu hoài nghỉ chính mình.
Bố thực sự thích những đứa trẻ độc lập sao?
“Còn có Bách An phải chăm sóc tốt cho em gái”
Tạ Bách An ưỡn ngực nhỏ, nói: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái”
Diệp Mai Hoa thu hồi chua xót trong lòng, cười hôn hai đứa nhỏ một cái.
Tạ Bách An và Trúc Nhã theo yêu cầu của Diệp Mai Hoa đi làm, không còn ồn ào kêu muốn gặp mẹ, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng sẽ chủ động trở về phòng, không để cho người ta khuyên nhủ.
Điều này làm cho Chú Chung cảm thấy có chút kỳ quái, giống như cậu chủ nhỏ cùng cô chủ nhỏ trong một đêm trưởng thành.
Nhưng đứa trẻ ngoan ngoãn luôn làm cho mọi người vui mừng, vì vậy chú Chung cũng không để những suy nghĩ này trong lòng.
Vết thương trên người Diệp Mai Hoa từ từ hồi phục dần, cũng không cần tiếp tục chống nạng, thỉnh thoảng Tạ Minh Thành sẽ xuất hiện ở trong phòng nhìn cô, cũng không nói gì chỉ ở lại một lát liền đi, tới vội vàng đi cũng vội vàng.
Đột nhiên một ngày, Tạ Minh Thành xuất hiện nhìn vào vết thương của cô, nói: “Thay quần áo, đi với tôi đến một nơi”
Diệp Mai Hoa kinh ngạc một chút: “Đi đâu vật “Đừng hỏi”
“Nhưng mà tôi…”
Tạ Minh Thành căn bản không cho cô có thời gian nói chuyện, trực tiếp dẫn người rời khỏi trang viên.
Tạ Minh Thành lái xe đi thẳng đến một cửa hàng thiết kế hình ảnh cao cấp, dẫn cô qua, nói: “Giúp cô ấy chọn đồ trang điểm”
Diệp Mai Hoa lập tức mơ hồ, nói: “Chờ đã, Tạ Minh Thành, anh muốn làm gì vậy?”
“Đến một bữa tiệc nhàm chán”
“Vậy tại sao anh lại đưa tôi đi?”
“Đừng nói nhiều. Đưa cô đi trả thù”
Diệp Mai Hoa không sốt ruột đi an ủi cô bé, cô biết, bước này sớm muộn gì cô cũng phải hoàn thành.
Cô nhãn tâm, nói: “Trúc Nhã, con đã lớn rồi, con phải bắt đầu học cách ở một mình, mẹ không thể luôn ở bên con”
“Tại sao! Con không muốn xa mẹ!”
Đầu Trúc Nhã lắc như trống tỏi, sống chết không chịu buông tay.
Diệp Mai Hoa kiên nhẫn dỗ dành: “Trúc Nhã, mẹ sẽ không rời bỏ con, đừng sợ”
“Vậy tại sao mẹ lại nói vậy?”
“Bởi vì Trúc Nhã phải học tập giống như anh trai”
Trúc Nhã nhìn về phía anh trai, nghi ngờ nói: “Học tập giống như anh trai cái gì?”
Tạ Bách An cũng vẻ mặt tò mò.
“Học tính độc lập của anh trai con, nếu không bố con sẽ không thích con”
Diệp Mai Hoa quyết định nói dối.
Ai cũng có thể nhìn ra được Tạ Minh Thành rất thích Trúc Nhã làm nũng với anh, nhưng vì chuẩn bị cho sau này, Diệp Mai Hoa không thể không nói ra những lời trái với lương tâm.
Biết trước là sẽ phải rời xa vậy thì hãy làm gì đó để họ bớt buồn hơn.
“Thật sao? Bố không thích sao?”
“Ừm, đúng vậy”
Tạ Bách An cảm thấy không đúng, bố rõ ràng rất thích em gái nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của mẹ như vậy Tạ Bách An bắt đầu hoài nghỉ chính mình.
Bố thực sự thích những đứa trẻ độc lập sao?
“Còn có Bách An phải chăm sóc tốt cho em gái”
Tạ Bách An ưỡn ngực nhỏ, nói: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái”
Diệp Mai Hoa thu hồi chua xót trong lòng, cười hôn hai đứa nhỏ một cái.
Tạ Bách An và Trúc Nhã theo yêu cầu của Diệp Mai Hoa đi làm, không còn ồn ào kêu muốn gặp mẹ, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng sẽ chủ động trở về phòng, không để cho người ta khuyên nhủ.
Điều này làm cho Chú Chung cảm thấy có chút kỳ quái, giống như cậu chủ nhỏ cùng cô chủ nhỏ trong một đêm trưởng thành.
Nhưng đứa trẻ ngoan ngoãn luôn làm cho mọi người vui mừng, vì vậy chú Chung cũng không để những suy nghĩ này trong lòng.
Vết thương trên người Diệp Mai Hoa từ từ hồi phục dần, cũng không cần tiếp tục chống nạng, thỉnh thoảng Tạ Minh Thành sẽ xuất hiện ở trong phòng nhìn cô, cũng không nói gì chỉ ở lại một lát liền đi, tới vội vàng đi cũng vội vàng.
Đột nhiên một ngày, Tạ Minh Thành xuất hiện nhìn vào vết thương của cô, nói: “Thay quần áo, đi với tôi đến một nơi”
Diệp Mai Hoa kinh ngạc một chút: “Đi đâu vật “Đừng hỏi”
“Nhưng mà tôi…”
Tạ Minh Thành căn bản không cho cô có thời gian nói chuyện, trực tiếp dẫn người rời khỏi trang viên.
Tạ Minh Thành lái xe đi thẳng đến một cửa hàng thiết kế hình ảnh cao cấp, dẫn cô qua, nói: “Giúp cô ấy chọn đồ trang điểm”
Diệp Mai Hoa lập tức mơ hồ, nói: “Chờ đã, Tạ Minh Thành, anh muốn làm gì vậy?”
“Đến một bữa tiệc nhàm chán”
“Vậy tại sao anh lại đưa tôi đi?”
“Đừng nói nhiều. Đưa cô đi trả thù”
Bình luận facebook