Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201
Chương 201
Ngay khi Diệp Mai Hoa nhấc chân rời đi, một bàn tay vươn ra nằm lấy cổ tay cô, một khắc sau một trận trời đất quay cuồng cả người cô bị đè lên giường.
Tạ Minh Thành đưa tay ôm lấy cô, xúc giác mềm nhữn khiến anh phát ra tiếng thở dài thoải mái, nhắm mắt lại, nói: “Ngủ với tôi một lát”
Ngửi thấy mùi rượu trên người anh xen lẫn một tia mùi nước hoa, Diệp Mai Hoa cố gắng nhịn sự ghê tởm trong lòng, nói: “Tạ Minh Thành, anh buông tay trước đã”
Thấy cô ấy di chuyển, anh rất bất mạnh nơi cánh tay của mình, đe dọa: động nữa tôi làm gì thì đừng trách tôi: Câu uy hiếp này rất thành công khiến Diệp Mai Hoa dừng tay lại.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, Tạ Minh Thành hơi mở mắt ra, ánh mắt thoáng có chút mê mang, trong con ngươi tựa hồ mang theo vài phần ý cười.
“Cô có biết tối qua tôi đã làm gì không?
Sắc mặt Diệp Mai Hoa cứng đờ, hận không thể quay lưng lại.
“Tôi không biết”
“Cô muốn biết không?”
“Không!”
“Nhưng tôi muốn nói với cô”
Lúc này Tạ Minh Thành không còn lạnh lùng ác độc như trước nữa, ngược lại có vài phần bướng bỉnh của trẻ con.
Diệp Mai Hoa phát hiện hết lần này tới lần khác mình đối với giọng điệu như vậy không thể chống cự, cô dừng một lát, nói: “Anh nói đi”
Không cần biết là ngôn từ xấu xa thế nào, cô chỉ lắng nghe là được.
“Hôm qua, tôi bắt được rồi”
“Bắt được cái gì?”
“Một tên trộm, một tên trộm đã lẩn trốn hơn mười năm”
“Một tên trộm? Anh ta có ăn cắp đồ của anh không?”
Tạ Minh Thành cười nhạo một lát, nói: “Bà cụ nghĩ muốn đuổi tôi xuống, đổi lấy đồ bỏ đi Tạ Tú Kiên kia”
Diệp Mai Hoa biết mình không thể tiếp tục nghe thêm nữa, những chuyện cũ của hào môn này càng biết nhiều thì càng không tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác bàn tay to ôm eo cô giống như gọng kìm khiến cô không thể nhúc nhích được.
Cô vừa động một chút mông đã bị nhẹ nhàng đánh một cái, nhất thời sắc mặt cứng ngắc.
“Đừng nhúc nhích, tôi đã không ngủ cả đêm, rất mệt mỏi”
“Anh nên nghỉ ngơi đi”
“Long Đằng năm đó thiếu chút nữa bị bán, vào ngày bố tôi chết bà ta đã có ý nghĩ muốn đổi thành tiền mang cả nhà đi nước ngoài.”
Diệp Mai Hoa kinh ngạc, đây có phải là thân thế của Tạ Minh Thành không?
Anh nhắm mắt lại, mặt nhẹ nhàng tựa vào vai Diệp Mai Hoa, mái tóc của cô mang theo hương thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi làm cho người ta an tâm.
“Trước khi bố tôi qua đời có nói với tôi rằng cổ phần của Long Đằng được chia một nửa cho bà già, ông ấy nghĩ thật tốt, chết cũng muốn trở thành một người con trai hiếu thảo”
Anh lạnh lùng cười một tiếng, sát khí quen thuộc lại trở về.
Ngay khi Diệp Mai Hoa nhấc chân rời đi, một bàn tay vươn ra nằm lấy cổ tay cô, một khắc sau một trận trời đất quay cuồng cả người cô bị đè lên giường.
Tạ Minh Thành đưa tay ôm lấy cô, xúc giác mềm nhữn khiến anh phát ra tiếng thở dài thoải mái, nhắm mắt lại, nói: “Ngủ với tôi một lát”
Ngửi thấy mùi rượu trên người anh xen lẫn một tia mùi nước hoa, Diệp Mai Hoa cố gắng nhịn sự ghê tởm trong lòng, nói: “Tạ Minh Thành, anh buông tay trước đã”
Thấy cô ấy di chuyển, anh rất bất mạnh nơi cánh tay của mình, đe dọa: động nữa tôi làm gì thì đừng trách tôi: Câu uy hiếp này rất thành công khiến Diệp Mai Hoa dừng tay lại.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, Tạ Minh Thành hơi mở mắt ra, ánh mắt thoáng có chút mê mang, trong con ngươi tựa hồ mang theo vài phần ý cười.
“Cô có biết tối qua tôi đã làm gì không?
Sắc mặt Diệp Mai Hoa cứng đờ, hận không thể quay lưng lại.
“Tôi không biết”
“Cô muốn biết không?”
“Không!”
“Nhưng tôi muốn nói với cô”
Lúc này Tạ Minh Thành không còn lạnh lùng ác độc như trước nữa, ngược lại có vài phần bướng bỉnh của trẻ con.
Diệp Mai Hoa phát hiện hết lần này tới lần khác mình đối với giọng điệu như vậy không thể chống cự, cô dừng một lát, nói: “Anh nói đi”
Không cần biết là ngôn từ xấu xa thế nào, cô chỉ lắng nghe là được.
“Hôm qua, tôi bắt được rồi”
“Bắt được cái gì?”
“Một tên trộm, một tên trộm đã lẩn trốn hơn mười năm”
“Một tên trộm? Anh ta có ăn cắp đồ của anh không?”
Tạ Minh Thành cười nhạo một lát, nói: “Bà cụ nghĩ muốn đuổi tôi xuống, đổi lấy đồ bỏ đi Tạ Tú Kiên kia”
Diệp Mai Hoa biết mình không thể tiếp tục nghe thêm nữa, những chuyện cũ của hào môn này càng biết nhiều thì càng không tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác bàn tay to ôm eo cô giống như gọng kìm khiến cô không thể nhúc nhích được.
Cô vừa động một chút mông đã bị nhẹ nhàng đánh một cái, nhất thời sắc mặt cứng ngắc.
“Đừng nhúc nhích, tôi đã không ngủ cả đêm, rất mệt mỏi”
“Anh nên nghỉ ngơi đi”
“Long Đằng năm đó thiếu chút nữa bị bán, vào ngày bố tôi chết bà ta đã có ý nghĩ muốn đổi thành tiền mang cả nhà đi nước ngoài.”
Diệp Mai Hoa kinh ngạc, đây có phải là thân thế của Tạ Minh Thành không?
Anh nhắm mắt lại, mặt nhẹ nhàng tựa vào vai Diệp Mai Hoa, mái tóc của cô mang theo hương thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi làm cho người ta an tâm.
“Trước khi bố tôi qua đời có nói với tôi rằng cổ phần của Long Đằng được chia một nửa cho bà già, ông ấy nghĩ thật tốt, chết cũng muốn trở thành một người con trai hiếu thảo”
Anh lạnh lùng cười một tiếng, sát khí quen thuộc lại trở về.
Bình luận facebook