Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Chương 215
“Dĩ nhiên là không rồi”
Khi nói ra những lời này, cô thậm chí còn không có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt thăng bé.
“Mẹ, mẹ sẽ dẫn theo em gái rời đi, nhưng lại bỏ con ở lại đây có phải không?”
Diệp Mai Hoa ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt thẳng bé.
“Bách An, con đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Bách An lắc đầu nói.
“Mẹ ơi, nếu có cơ hội rời đi, mẹ nhất định sẽ dẫn theo em gái, nhưng… Mẹ, mẹ sẽ không dẫn con đi theo cùng với hai người, từ lâu con đã biết rõ chuyện này”
“Bách An!”
“Con họ Tạ, nhưng em gái con lại mang họ Diệp, có thể tìm được mẹ quay về quả thực làm con rất hy vọng và vui vẻ, nếu có một ngày mẹ không thể chịu đựng được c muốn rời đi, mẹ nhất định phải nói cho con biết”
sống này và Giọng nói non nớt của Bách An còn mang theo một chút run rẩy, cho dù đã cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng dù gì cậu cũng mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi không thể biết cách che giấu mọi thứ, đôi mắt đỏ ửng vì khóc kia chính là minh chứng rõ nhất.
Diệp Mai Hoa không kìm được mà vươn tay ra ôm lấy thằng bé.
“Bách An, mẹ nhất định sẽ không bao giờ bỏ lại con”
Bách An vẫn lắc đầu.
“Mẹ ơi, mẹ xem, trong đầu mẹ luôn có ý định muốn rời khỏi nơi này, nhưng mẹ ơi, mẹ không thể dẫn con cùng đi, con đi rồi, bố sẽ cố gắng bằng mọi giá để tìm được tung tích của chúng ta, nhưng một khi con còn ở lại, con có thể ít nhiều ngăn cản được hành động của bố”
“Bách Anl”
“Mẹ ơi, con nói nghiêm túc đấy, con rất vui khi mình có mẹ và được nhìn thấy mẹ mỗi ngày, nhưng con không thể vì giữ cho mình niềm vui ích kỷ này mà làm cho mẹ buồn”
“Bách An, không phải là mẹ không vui…”
“Suyt, mẹ ơi, con biết mà, con thấy được mẹ sống ở đây không vui vẻ chút nào, con có thể nhìn ra!”
Thử hỏi một con chim bị giam giữ trong lồng son trang viên nhà họ Tạ thì làm sao có thể vui vẻ?
Diệp Mai Hoa ôm lấy Bách An đang ngủ say, trong lòng cô nổi lên những suy nghĩ phức tạp, cô không ngờ rằng những †âm tư của riêng mình đều đã bị Bách An nhìn thấu.
Cô cho rằng mình đã che giấu rất tốt, ngay cả Tạ Minh Thành cũng không phát hiện ra, Trúc Nhã hoàn toàn không có suy nghĩ về việc đó, nhưng nó đã sớm bị con trai cô nhìn thấu tất cả.
Cô sẽ ở lại trang viên này mãi mãi và trở thành một bảo mẫu không ai hay biết? Hay là trở thành một nhân tình ngầm bên cạnh anh ta?
Bây giờ Tạ Minh Thành độc thân nên cô ở lại cũng không có vấn đề gì, nhưng khi anh ta kết hôn, trang viên có thêm nữ chủ nhân mới, lúc đó cô biết đi nơi nào?
Chẳng lẽ chờ bị anh ta đuổi ra ngoài sao?
Diệp Mai Hoa cười giễu cợt, cô không muốn rơi vào tình trạng bi thảm như vậy, càng không muốn nhìn thấy con của mình gọi người khác là mẹ.
Cho dù hiện tại Tạ Minh Thành không có ý đuổi cô đi, nhưng Diệp Mai Hoa từ trước đến giờ đã không trông mong gì vào lòng thiện tâm của người đàn ông, chính mình tự giải quyết mới là cách thức tốt nhất.
Sau khi Tạ Minh Thành xử lí xong công việc ở trong thư phòng, anh ta như bị ma xui quỷ khiến tiến thẳng về phía phòng của Diệp Mai Hoa.
Mở ra cửa phòng, nhìn thoáng qua một cái, anh ta đã nhìn thấy ba bóng người đang nằm trên giường.
“Dĩ nhiên là không rồi”
Khi nói ra những lời này, cô thậm chí còn không có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt thăng bé.
“Mẹ, mẹ sẽ dẫn theo em gái rời đi, nhưng lại bỏ con ở lại đây có phải không?”
Diệp Mai Hoa ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt thẳng bé.
“Bách An, con đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Bách An lắc đầu nói.
“Mẹ ơi, nếu có cơ hội rời đi, mẹ nhất định sẽ dẫn theo em gái, nhưng… Mẹ, mẹ sẽ không dẫn con đi theo cùng với hai người, từ lâu con đã biết rõ chuyện này”
“Bách An!”
“Con họ Tạ, nhưng em gái con lại mang họ Diệp, có thể tìm được mẹ quay về quả thực làm con rất hy vọng và vui vẻ, nếu có một ngày mẹ không thể chịu đựng được c muốn rời đi, mẹ nhất định phải nói cho con biết”
sống này và Giọng nói non nớt của Bách An còn mang theo một chút run rẩy, cho dù đã cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng dù gì cậu cũng mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi không thể biết cách che giấu mọi thứ, đôi mắt đỏ ửng vì khóc kia chính là minh chứng rõ nhất.
Diệp Mai Hoa không kìm được mà vươn tay ra ôm lấy thằng bé.
“Bách An, mẹ nhất định sẽ không bao giờ bỏ lại con”
Bách An vẫn lắc đầu.
“Mẹ ơi, mẹ xem, trong đầu mẹ luôn có ý định muốn rời khỏi nơi này, nhưng mẹ ơi, mẹ không thể dẫn con cùng đi, con đi rồi, bố sẽ cố gắng bằng mọi giá để tìm được tung tích của chúng ta, nhưng một khi con còn ở lại, con có thể ít nhiều ngăn cản được hành động của bố”
“Bách Anl”
“Mẹ ơi, con nói nghiêm túc đấy, con rất vui khi mình có mẹ và được nhìn thấy mẹ mỗi ngày, nhưng con không thể vì giữ cho mình niềm vui ích kỷ này mà làm cho mẹ buồn”
“Bách An, không phải là mẹ không vui…”
“Suyt, mẹ ơi, con biết mà, con thấy được mẹ sống ở đây không vui vẻ chút nào, con có thể nhìn ra!”
Thử hỏi một con chim bị giam giữ trong lồng son trang viên nhà họ Tạ thì làm sao có thể vui vẻ?
Diệp Mai Hoa ôm lấy Bách An đang ngủ say, trong lòng cô nổi lên những suy nghĩ phức tạp, cô không ngờ rằng những †âm tư của riêng mình đều đã bị Bách An nhìn thấu.
Cô cho rằng mình đã che giấu rất tốt, ngay cả Tạ Minh Thành cũng không phát hiện ra, Trúc Nhã hoàn toàn không có suy nghĩ về việc đó, nhưng nó đã sớm bị con trai cô nhìn thấu tất cả.
Cô sẽ ở lại trang viên này mãi mãi và trở thành một bảo mẫu không ai hay biết? Hay là trở thành một nhân tình ngầm bên cạnh anh ta?
Bây giờ Tạ Minh Thành độc thân nên cô ở lại cũng không có vấn đề gì, nhưng khi anh ta kết hôn, trang viên có thêm nữ chủ nhân mới, lúc đó cô biết đi nơi nào?
Chẳng lẽ chờ bị anh ta đuổi ra ngoài sao?
Diệp Mai Hoa cười giễu cợt, cô không muốn rơi vào tình trạng bi thảm như vậy, càng không muốn nhìn thấy con của mình gọi người khác là mẹ.
Cho dù hiện tại Tạ Minh Thành không có ý đuổi cô đi, nhưng Diệp Mai Hoa từ trước đến giờ đã không trông mong gì vào lòng thiện tâm của người đàn ông, chính mình tự giải quyết mới là cách thức tốt nhất.
Sau khi Tạ Minh Thành xử lí xong công việc ở trong thư phòng, anh ta như bị ma xui quỷ khiến tiến thẳng về phía phòng của Diệp Mai Hoa.
Mở ra cửa phòng, nhìn thoáng qua một cái, anh ta đã nhìn thấy ba bóng người đang nằm trên giường.
Bình luận facebook