Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Chương 36: Lục Bách Thiên
“Cô Diệp đối với những từ này, phản ứng dường như rất lớn?” Tạ Minh Thành buông muỗng, chống cắm hỏi lại. Diệp Mai Hoa cố gắng trấn tỉnh bản thân, lặp lại lần nữa.
“Ban nãy anh nói gì?
Ánh nhìn Tạ Minh Thành gắt gao khóa chặt Diệp Mai Hoa, như thể muốn thu hết toàn bộ biểu cảm của cô. Đối diện với anh, cô cảm giác giống như mình bị bóc mẽ đầy trần trụi. Anh bỗng nhiên lộ ra nụ cười lịch sự, khiến vẻ nghiêm nghị thoáng chốc liền mất đi.
“Trời tối rồi, để tôi đưa cô về nhà” Dứt lời, Tạ Minh Thành liền đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Mai Hoa rất muốn từ chối nhưng thái độ của anh khiến cô biết lời của mình chẳng có chút tác dụng nào. Người đàn ông tính tình quá mức kiểm soát này thật là!
“Anh Tạ, tôi có thể tự về. Anh không cần phải…” “Đừng ngại. Dẫu sao tôi cũng là em rể của cô mà, đúng chứ?” Tạ Minh Thành nghiêng đầu nhìn Diệp Mai Hoa. Nghe thấy hai từ em rể, cô cảm thấy quả thật buồn nôn. Từ trước đến nay, cô chẳng muốn dính dáng gì đến Diệp Mai Nhung cả thế nhưng Tạ Minh Thành luôn mang đến cho cô cảm giác vô cùng kì quái.
Cực độ nguy hiểm, cực độ mê hoặc, như loại thuốc phiện khiến người khác phụ thuộc, tự nguyện hiến dâng.
Diệp Mai Hoa cảm thấy hình dung một người đàn ông như thế có chút không đúng nhưng Tạ Minh Thành dường như là hiện thân của những điều đó vậy. Diệp Mai Hoa cắn môi, tìm cách từ chối lên xe đối phương. Nhưng anh chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, lộ ra dáng vẻ chờ đợi.
“Lên xe thôi.” Chiếc Maybach này quá mức sang trọng, thu hút ánh nhìn không biết bao nhiêu người qua đường. Hôm nay cô bước chân lên xe, ngày mai khẳng định đủ thứ loại tin đồn bay ngập trời cho xem.
“Anh Tạ, tôi nói rồi, tôi có thể tự về. Không cần phiền phức.
Tạ Minh Thành không thích người khác từ chối mình, mà từ trước đến nay chẳng hề có ai dám từ chối anh cả. Tuy nhiên, nếu như người nói ra lời từ chối là Diệp Mai Hoa thì anh lại cảm thấy không có gì phải tức giận cả.
“Tại sao?” “Tôi không thích làm phiền người khác…” Cô chưa nói xong, Tạ Minh Thành ngay lập tức ném cho khóa cho cô khiến Diệp Mai Hoa luống cuống bắt lấy. Anh nhàn nhạt mở lời, hai tay thong dong đút vào túi quần.
“Cô mở cửa xe đi” Diệp Mai Hoa ngẩn người. Những lần gặp trước, thái độ Tạ Minh Thành vô cùng cao ngạo lạnh lùng, ngay cả nói chuyện cũng kiệm lời vô cùng. Hiện tại sao cô cảm thấy đối phương lại quấn người thế này?
Diệp Mai Hoa không muốn mối quan hệ giữa mình và Tạ Minh Thành thêm phần nhập nhằng nhưng chiếc chìa khóa này giống như quả khoai lang bỏng tay vậy, cô muốn ném đi thật xa nhưng giá trị đắt đến mức khiến Diệp Mai Hoa phải đắn đo.
Thấy cô chậm chạp không chịu di chuyển, Tạ Minh Thành vẫn kiên nhãn đứng yên một chỗ chờ đợi.
Anh lái chiếc Maybach đến đây, phía sau còn cả hàng loạt xe hộ tống, người qua đường bắt đầu hiếu kì nhìn sang. Diệp Mai Hoa cảm nhận được sự chú ý bắt đầu đổ dồn lên người mình, thời điểm cô muốn bước đến mở cửa xe thì đột nhiên thanh âm vô cùng quen thuộc vang lên.
“Mai Hoa, anh đến đón em đây” Diệp Mai Hoa cảm thấy thân thể cứng đờ. Giọng nói này, mất cả đời cô cũng không thể nào quên được. Lục Bách Thiên đứng sau lưng cô, gương mặt đẹp như tượng tạc, anh mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên cao, vài sợi tóc mất trật tự rũ trước trán, khiến dáng vẻ càng thêm dịu dàng.
Diệp Mai Hoa nhìn đối phương từng bước tiến về phía mình, biểu cảm bình thản, dường như bọn họ thật sự là một đôi đang nghiêm túc hẹn hò với nhau.
“Mai Hoa, sao em ngạc nhiên thế? Anh đến đưa em về đó” Diệp Mai Hoa vốn dĩ muốn từ chối nhưng nhìn sang Tạ Minh Thành, những lời muốn nói ra đều nuốt ngược trở lại.
“Ừm, chúng ta về thôi. Anh Tạ, thật ngại quá, tôi xin phép đi trước.” Dứt lời, cô đem chìa kháo đặt trên mui xe, không dám đưa tận tay vì sợ anh từ chối. Lục Bách Thiên nhìn chằm chằm Tạ Minh Thành, dáng vẻ thong dong.
“Đã lâu không gặp, anh Tạ” “Cậu chủ nhà họ Lục?” Tạ Minh Thành nhìn đối phương hồi lâu, ngập ngừng hỏi.
“Đúng, là tôi. Trí nhớ anh Tạ quả thật rất tốt” “Vừa về nước sao?” Tạ Minh Thành mỉm cười, ý tứ mơ hồ không rõ.
“Cô Diệp đối với những từ này, phản ứng dường như rất lớn?” Tạ Minh Thành buông muỗng, chống cắm hỏi lại. Diệp Mai Hoa cố gắng trấn tỉnh bản thân, lặp lại lần nữa.
“Ban nãy anh nói gì?
Ánh nhìn Tạ Minh Thành gắt gao khóa chặt Diệp Mai Hoa, như thể muốn thu hết toàn bộ biểu cảm của cô. Đối diện với anh, cô cảm giác giống như mình bị bóc mẽ đầy trần trụi. Anh bỗng nhiên lộ ra nụ cười lịch sự, khiến vẻ nghiêm nghị thoáng chốc liền mất đi.
“Trời tối rồi, để tôi đưa cô về nhà” Dứt lời, Tạ Minh Thành liền đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Mai Hoa rất muốn từ chối nhưng thái độ của anh khiến cô biết lời của mình chẳng có chút tác dụng nào. Người đàn ông tính tình quá mức kiểm soát này thật là!
“Anh Tạ, tôi có thể tự về. Anh không cần phải…” “Đừng ngại. Dẫu sao tôi cũng là em rể của cô mà, đúng chứ?” Tạ Minh Thành nghiêng đầu nhìn Diệp Mai Hoa. Nghe thấy hai từ em rể, cô cảm thấy quả thật buồn nôn. Từ trước đến nay, cô chẳng muốn dính dáng gì đến Diệp Mai Nhung cả thế nhưng Tạ Minh Thành luôn mang đến cho cô cảm giác vô cùng kì quái.
Cực độ nguy hiểm, cực độ mê hoặc, như loại thuốc phiện khiến người khác phụ thuộc, tự nguyện hiến dâng.
Diệp Mai Hoa cảm thấy hình dung một người đàn ông như thế có chút không đúng nhưng Tạ Minh Thành dường như là hiện thân của những điều đó vậy. Diệp Mai Hoa cắn môi, tìm cách từ chối lên xe đối phương. Nhưng anh chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, lộ ra dáng vẻ chờ đợi.
“Lên xe thôi.” Chiếc Maybach này quá mức sang trọng, thu hút ánh nhìn không biết bao nhiêu người qua đường. Hôm nay cô bước chân lên xe, ngày mai khẳng định đủ thứ loại tin đồn bay ngập trời cho xem.
“Anh Tạ, tôi nói rồi, tôi có thể tự về. Không cần phiền phức.
Tạ Minh Thành không thích người khác từ chối mình, mà từ trước đến nay chẳng hề có ai dám từ chối anh cả. Tuy nhiên, nếu như người nói ra lời từ chối là Diệp Mai Hoa thì anh lại cảm thấy không có gì phải tức giận cả.
“Tại sao?” “Tôi không thích làm phiền người khác…” Cô chưa nói xong, Tạ Minh Thành ngay lập tức ném cho khóa cho cô khiến Diệp Mai Hoa luống cuống bắt lấy. Anh nhàn nhạt mở lời, hai tay thong dong đút vào túi quần.
“Cô mở cửa xe đi” Diệp Mai Hoa ngẩn người. Những lần gặp trước, thái độ Tạ Minh Thành vô cùng cao ngạo lạnh lùng, ngay cả nói chuyện cũng kiệm lời vô cùng. Hiện tại sao cô cảm thấy đối phương lại quấn người thế này?
Diệp Mai Hoa không muốn mối quan hệ giữa mình và Tạ Minh Thành thêm phần nhập nhằng nhưng chiếc chìa khóa này giống như quả khoai lang bỏng tay vậy, cô muốn ném đi thật xa nhưng giá trị đắt đến mức khiến Diệp Mai Hoa phải đắn đo.
Thấy cô chậm chạp không chịu di chuyển, Tạ Minh Thành vẫn kiên nhãn đứng yên một chỗ chờ đợi.
Anh lái chiếc Maybach đến đây, phía sau còn cả hàng loạt xe hộ tống, người qua đường bắt đầu hiếu kì nhìn sang. Diệp Mai Hoa cảm nhận được sự chú ý bắt đầu đổ dồn lên người mình, thời điểm cô muốn bước đến mở cửa xe thì đột nhiên thanh âm vô cùng quen thuộc vang lên.
“Mai Hoa, anh đến đón em đây” Diệp Mai Hoa cảm thấy thân thể cứng đờ. Giọng nói này, mất cả đời cô cũng không thể nào quên được. Lục Bách Thiên đứng sau lưng cô, gương mặt đẹp như tượng tạc, anh mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên cao, vài sợi tóc mất trật tự rũ trước trán, khiến dáng vẻ càng thêm dịu dàng.
Diệp Mai Hoa nhìn đối phương từng bước tiến về phía mình, biểu cảm bình thản, dường như bọn họ thật sự là một đôi đang nghiêm túc hẹn hò với nhau.
“Mai Hoa, sao em ngạc nhiên thế? Anh đến đưa em về đó” Diệp Mai Hoa vốn dĩ muốn từ chối nhưng nhìn sang Tạ Minh Thành, những lời muốn nói ra đều nuốt ngược trở lại.
“Ừm, chúng ta về thôi. Anh Tạ, thật ngại quá, tôi xin phép đi trước.” Dứt lời, cô đem chìa kháo đặt trên mui xe, không dám đưa tận tay vì sợ anh từ chối. Lục Bách Thiên nhìn chằm chằm Tạ Minh Thành, dáng vẻ thong dong.
“Đã lâu không gặp, anh Tạ” “Cậu chủ nhà họ Lục?” Tạ Minh Thành nhìn đối phương hồi lâu, ngập ngừng hỏi.
“Đúng, là tôi. Trí nhớ anh Tạ quả thật rất tốt” “Vừa về nước sao?” Tạ Minh Thành mỉm cười, ý tứ mơ hồ không rõ.
Bình luận facebook