Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Bên ngoài phòng phẫu thuật, thông báo tình trạng nguy kịch của bệnh nhân lại một lần nữa được phát ra.
Bác sĩ không tìm thấy người ký tên, nhưng từ trong túi áo khoác Diệp Mai Hoa để lại lấy được tấm danh thiếp kia, không còn khách nào khác đành trực tiếp gọi theo số điện thoại trên đó.
Trong khách sạn. Tạ Minh Thành vừa mới bước vào phòng, liền thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng bên cạnh giường.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy cúp ngực khá hở hang, trên mặt trang điểm rất đậm, cả người toát ra vẻ quyến rũ.
Tạ Minh Thành sắc mặt lạnh lùng nói: “Ai cho phép cô đi vào?”
Diệp Mai Nhung nén lại sự sợ hãi, tự ôm lấy eo mình, chậm rãi tới gần Tạ Minh Thành,
Mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến Tạ Minh Thành khẽ nhăn mũi lại, thực tiếp lui về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét tới cực điểm.
Diệp Mai Nhung sắc mặt cứng lại một chút, cũng không dám tự tiện tới gần. Trên mặt cô ta mang theo vẻ lấy lòng, nói: “Em nhớ anh nên tới đây” .
Tạ Minh Thành đối với người phụ nữ này không hề có tình cảm, nhưng nể tình cô ta đã sinh ra Bách An, anh đã cho cô ta danh phận là vị hôn thê của mình và cho cô ta một cuộc sống đầy đủ vật chất.
Nhưng đối với bất cứ thứ gì khác? Anh không bao giờ nghĩ tới.
nữ nhân này chưa nói tới thật tốt, nhưng suy xét đến nàng sinh Tạ Bách An phân thượng,
Tạ Minh Thành nhàn nhạt nói: “Cô có chuyện gì sao?”
Diệp Mai Nhung có chút sợ anh cho nên cũng không dám làm loạn, chỉ nói thẳng: “Em nghe nói anh đang ở đây, vì thế muốn tới gặp anh”
“Ừm. Vậy bây giờ cô có thể đi được rồi.”
Diệp Mai Nhung sắc mặt cứng đờ, lòng tràn đầy phẫn nộ lại không dám biểu lộ ra ngoài. Tính cách của Tạ Minh Thành thế nào, trải qua thời gian sáu năm cô ta đã hiểu thấu, vì vậy chỉ nhỏ giọng nói: “Minh Thành, em muốn gặp Bách An”
Không thể giữ được người đàn ông này, quan trọng vẫn phải giữ được đứa bé. “Không cần, Bách An sống rất tốt.” Giọng nói của Tạ Minh Thành không có một chút nào muốn nhận nhượng.
Sau sự việc xảy ra vào đêm hôm đó sáu năm trước, Tạ Minh Thành đã chịu trách nhiệm cuối cùng, tới tìm cô.
Nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ chính là, lần gặp lại Diệp Mai Nhung, anh không thể nào có lại được cảm giác của buổi tối hôm đó.
Anh đã từng tự hỏi có phải đã tìm nhầm người rồi không?
Có điều, người được cử đi lúc đó thực sự đã tìm theo người ở số nhà đó, chắc chắn không có khả năng sẽ sai sót.
Chỉ có thể nói rằng đều là do anh đã tưởng tượng mọi thứ quá tốt đẹp.
Rốt cuộc chỉ là một lần tiếp xúc duy nhất với người phụ nữ đó, anh lại vội cho rằng mình đã gặp đúng người.
Hơn nữa, khi ở bên cạnh cô ta càng lâu, anh càng cảm nhận được Diệp Mai Nhung là một người thô
“Đúng vậy, tôi là mẹ của Trúc Nhã, anh là ai?” “Cô vừa mới đi đâu vậy?”
“Tôi …”
“Vào thời điểm Trúc Nhà cần có người ở bên cạnh nhất, cô đã đi đầu? Hả?”
Tạ Minh Thành cũng không biết chính mình vì sao phẫn nộ như vậy, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến. việc cô bé kia phải cô độc trong phòng phẫu thuật trong khi mẹ ruột của cô bé lại biến mất không rõ ở đâu, anh liền không thể khắc chế được cơn tức giận của chính mình.
Tạ Minh Thành nắm chặt tay, đột nhiên giơ tay lên. Diệp Mai Hoa theo bản năng nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Một luồng gió thổi qua bên tai, nắm đấm của anh đập mạnh vào bức tường phía sau cô.
“Bùm” một tiếng như thể đã đập thẳng vào ngực cố.
“Người như cô không xứng để làm mẹ”
Tạ Minh Thành thu hồi tay, mu bàn tay đã bị xước da nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn.
Diệp Mai Hoa thở hổn hển muốn giải thích, nhưng di động của Tạ Minh Thành đã lại vang lên.
Thấy tên người gọi tới trên màn hình, vẻ thô bạo trên mặt Tạ Minh Thành giãn ra một chút.
“Chú Chung, có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ, cậu chủ nhỏ lại không chịu ăn cơm, đau bụng dữ dội. Bác sĩ đã tới khám nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc. Có lẽ cần cậu phải quay về một chuyến rồi.”
Tạ Minh Thành nhướng mày: “Tôi sẽ trở về ngay”
Sau khi cúp máy, Tạ Minh Thành quay đầu nhìn Diệp Mai Hoa nói: “Từ ngày mai, cô cút khỏi công ty. Tập đoàn Long Thành của tôi không chứa chấp loại người ích kỳ như cô.”
Diệp Mai Hoa không thể thở được, chân tay đều đã lạnh băng, vô thức nói lớn: “Không được, anh không thể đuổi tôi được”
Mất đi công việc này, cũng giống như mất đi hy vọng cứu sống Trúc Nhã.
bỉ và hám của, điều này khiến anh không bao giờ muốn chạm vào cô ta một lần nữa.
Nếu không phải vì cô ta sinh ra Bách An, Tạ Minh Thành có lẽ sẽ không để cô ta ở lại lâu như vậy.
Nhưng nếu như cô ta muốn lợi dụng con trai để đạt được nhiều thứ hơn, những gì anh đã cho cô ta, anh cũng có thể lấy lại.
“Minh Thành, em chỉ muốn nhìn Bách An một chút .. Đứa bé này chính là át chủ bài của cô, cô ta sao có thể cứ thể bỏ qua được.
Tạ Minh Thành ánh mắt lạnh lùng, nói: “Diệp Mai Nhung, cô mau về đi”.
Sắc mặt Diệp Mai Nhung trắng bệch, cô ta thân là vị hôn thê của Tạ Minh Thành vậy mà tư cách ở bên cạnh anh cô cũng không có. Nhưng dầu vậy, cô cũng không thể buông cái cây lớn nhà họ Tạ này được.
“Minh Thành, chúng ta có thể… cho Bách An một em trai một em gái được không? Bách An ở một mình thật quá buồn chán”
Điều quan trọng hơn chính là, Tạ Bách An cũng không phải con ruột của cô, cô ta trước sau không thể yên tâm được.
Diệp Mai Nhung liền lấy hết can đảm duỗi tay ôm lấy Tạ Minh Thành, nhưng tay cô ta còn chưa kịp chạm vào anh, liền bị ánh mặt lạnh lùng của em làm cho đông cứng lại.
“Không cần”
Giọng nói mạnh mẽ, không có chỗ cho sự thương lượng.
Diệp Mai Nhung trong lòng thầm mắng một tiếng. Sáu năm nay cô ta thủ tiết không khác gì một góa phụ sống. Nếu không phải vì thân phận của Tạ Minh Thành, cô ta sao có thể chịu đựng được cảnh sống như vậy.
“Cô biến ngay đi”
Diệp Mai Nhung cũng không dám trì hoãn thêm nữa, sợ anh thật sự nổi giận, hoàn toàn không để ý tới cô ta.
Tạ Minh Thành lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đúng lúc này di động bỗng nhiên vang lên. Anh trả lời điện thoại với thái độ khó chịu: “ai?” “Chúng tôi gọi từ bệnh viện Đại Nhất. Anh có biết Diệp Trúc Nhã không? Phiền anh lập tức ..”
Diệp Trúc Nhã?
Tạ Minh Thành đột nhiên nghĩ tới cô bé đáng thương hôm trước, trong lòng liền có chút hoảng hốt khó giải thích, như thể bị ai đâm một nhát vào ngực.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Minh Thành lập tức tới bệnh viện, trực tiếp vào phòng phẫu thuật.
Khi biết tin Diệp Trúc Nhà đang trong tình trạng nguy kịch cần phẫu thuật gấp mà mẹ cô không biết đã đi đâu mất, Tạ Minh Thành trong nháy mắt liền nghĩ đến người phụ nữ kia đã vứt bỏ đứa bé để tránh tiền viện phí chữa chạy.
Tạ Minh Thành nén lại cơn phẫn nộ, nói dối mình chính là bố của đứa trẻ, ký tên và giao ra khoản tiền viện phí khổng lồ.
Bên kia, ngay khi Diệp Mai Hoa tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, thậm chí còn không kịp thở, vội vội vàng vàng bò dậy rồi chạy một mạch tới phòng phẫu thuật. Nhưng khi tới nơi, cô lại thấy đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật là Tạ Minh Thành.
“Anh, anh là ..”
Diệp Mai Hoa vô thức cảm thấy bóng dáng của người này rất quen thuộc, nhưng một chốc một lát không thể nghĩ ra anh là ai.
Tạ Minh Thành quay đầu, thấy Diệp Mai Hoa, sắc mặt nháy mắt tối sầm, nói: “Cô chính là mẹ của Trúc Nhã sao?”
Bác sĩ không tìm thấy người ký tên, nhưng từ trong túi áo khoác Diệp Mai Hoa để lại lấy được tấm danh thiếp kia, không còn khách nào khác đành trực tiếp gọi theo số điện thoại trên đó.
Trong khách sạn. Tạ Minh Thành vừa mới bước vào phòng, liền thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng bên cạnh giường.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy cúp ngực khá hở hang, trên mặt trang điểm rất đậm, cả người toát ra vẻ quyến rũ.
Tạ Minh Thành sắc mặt lạnh lùng nói: “Ai cho phép cô đi vào?”
Diệp Mai Nhung nén lại sự sợ hãi, tự ôm lấy eo mình, chậm rãi tới gần Tạ Minh Thành,
Mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến Tạ Minh Thành khẽ nhăn mũi lại, thực tiếp lui về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét tới cực điểm.
Diệp Mai Nhung sắc mặt cứng lại một chút, cũng không dám tự tiện tới gần. Trên mặt cô ta mang theo vẻ lấy lòng, nói: “Em nhớ anh nên tới đây” .
Tạ Minh Thành đối với người phụ nữ này không hề có tình cảm, nhưng nể tình cô ta đã sinh ra Bách An, anh đã cho cô ta danh phận là vị hôn thê của mình và cho cô ta một cuộc sống đầy đủ vật chất.
Nhưng đối với bất cứ thứ gì khác? Anh không bao giờ nghĩ tới.
nữ nhân này chưa nói tới thật tốt, nhưng suy xét đến nàng sinh Tạ Bách An phân thượng,
Tạ Minh Thành nhàn nhạt nói: “Cô có chuyện gì sao?”
Diệp Mai Nhung có chút sợ anh cho nên cũng không dám làm loạn, chỉ nói thẳng: “Em nghe nói anh đang ở đây, vì thế muốn tới gặp anh”
“Ừm. Vậy bây giờ cô có thể đi được rồi.”
Diệp Mai Nhung sắc mặt cứng đờ, lòng tràn đầy phẫn nộ lại không dám biểu lộ ra ngoài. Tính cách của Tạ Minh Thành thế nào, trải qua thời gian sáu năm cô ta đã hiểu thấu, vì vậy chỉ nhỏ giọng nói: “Minh Thành, em muốn gặp Bách An”
Không thể giữ được người đàn ông này, quan trọng vẫn phải giữ được đứa bé. “Không cần, Bách An sống rất tốt.” Giọng nói của Tạ Minh Thành không có một chút nào muốn nhận nhượng.
Sau sự việc xảy ra vào đêm hôm đó sáu năm trước, Tạ Minh Thành đã chịu trách nhiệm cuối cùng, tới tìm cô.
Nhưng điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ chính là, lần gặp lại Diệp Mai Nhung, anh không thể nào có lại được cảm giác của buổi tối hôm đó.
Anh đã từng tự hỏi có phải đã tìm nhầm người rồi không?
Có điều, người được cử đi lúc đó thực sự đã tìm theo người ở số nhà đó, chắc chắn không có khả năng sẽ sai sót.
Chỉ có thể nói rằng đều là do anh đã tưởng tượng mọi thứ quá tốt đẹp.
Rốt cuộc chỉ là một lần tiếp xúc duy nhất với người phụ nữ đó, anh lại vội cho rằng mình đã gặp đúng người.
Hơn nữa, khi ở bên cạnh cô ta càng lâu, anh càng cảm nhận được Diệp Mai Nhung là một người thô
“Đúng vậy, tôi là mẹ của Trúc Nhã, anh là ai?” “Cô vừa mới đi đâu vậy?”
“Tôi …”
“Vào thời điểm Trúc Nhà cần có người ở bên cạnh nhất, cô đã đi đầu? Hả?”
Tạ Minh Thành cũng không biết chính mình vì sao phẫn nộ như vậy, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến. việc cô bé kia phải cô độc trong phòng phẫu thuật trong khi mẹ ruột của cô bé lại biến mất không rõ ở đâu, anh liền không thể khắc chế được cơn tức giận của chính mình.
Tạ Minh Thành nắm chặt tay, đột nhiên giơ tay lên. Diệp Mai Hoa theo bản năng nhắm mắt lại, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Một luồng gió thổi qua bên tai, nắm đấm của anh đập mạnh vào bức tường phía sau cô.
“Bùm” một tiếng như thể đã đập thẳng vào ngực cố.
“Người như cô không xứng để làm mẹ”
Tạ Minh Thành thu hồi tay, mu bàn tay đã bị xước da nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn.
Diệp Mai Hoa thở hổn hển muốn giải thích, nhưng di động của Tạ Minh Thành đã lại vang lên.
Thấy tên người gọi tới trên màn hình, vẻ thô bạo trên mặt Tạ Minh Thành giãn ra một chút.
“Chú Chung, có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ, cậu chủ nhỏ lại không chịu ăn cơm, đau bụng dữ dội. Bác sĩ đã tới khám nhưng cậu ấy không chịu uống thuốc. Có lẽ cần cậu phải quay về một chuyến rồi.”
Tạ Minh Thành nhướng mày: “Tôi sẽ trở về ngay”
Sau khi cúp máy, Tạ Minh Thành quay đầu nhìn Diệp Mai Hoa nói: “Từ ngày mai, cô cút khỏi công ty. Tập đoàn Long Thành của tôi không chứa chấp loại người ích kỳ như cô.”
Diệp Mai Hoa không thể thở được, chân tay đều đã lạnh băng, vô thức nói lớn: “Không được, anh không thể đuổi tôi được”
Mất đi công việc này, cũng giống như mất đi hy vọng cứu sống Trúc Nhã.
bỉ và hám của, điều này khiến anh không bao giờ muốn chạm vào cô ta một lần nữa.
Nếu không phải vì cô ta sinh ra Bách An, Tạ Minh Thành có lẽ sẽ không để cô ta ở lại lâu như vậy.
Nhưng nếu như cô ta muốn lợi dụng con trai để đạt được nhiều thứ hơn, những gì anh đã cho cô ta, anh cũng có thể lấy lại.
“Minh Thành, em chỉ muốn nhìn Bách An một chút .. Đứa bé này chính là át chủ bài của cô, cô ta sao có thể cứ thể bỏ qua được.
Tạ Minh Thành ánh mắt lạnh lùng, nói: “Diệp Mai Nhung, cô mau về đi”.
Sắc mặt Diệp Mai Nhung trắng bệch, cô ta thân là vị hôn thê của Tạ Minh Thành vậy mà tư cách ở bên cạnh anh cô cũng không có. Nhưng dầu vậy, cô cũng không thể buông cái cây lớn nhà họ Tạ này được.
“Minh Thành, chúng ta có thể… cho Bách An một em trai một em gái được không? Bách An ở một mình thật quá buồn chán”
Điều quan trọng hơn chính là, Tạ Bách An cũng không phải con ruột của cô, cô ta trước sau không thể yên tâm được.
Diệp Mai Nhung liền lấy hết can đảm duỗi tay ôm lấy Tạ Minh Thành, nhưng tay cô ta còn chưa kịp chạm vào anh, liền bị ánh mặt lạnh lùng của em làm cho đông cứng lại.
“Không cần”
Giọng nói mạnh mẽ, không có chỗ cho sự thương lượng.
Diệp Mai Nhung trong lòng thầm mắng một tiếng. Sáu năm nay cô ta thủ tiết không khác gì một góa phụ sống. Nếu không phải vì thân phận của Tạ Minh Thành, cô ta sao có thể chịu đựng được cảnh sống như vậy.
“Cô biến ngay đi”
Diệp Mai Nhung cũng không dám trì hoãn thêm nữa, sợ anh thật sự nổi giận, hoàn toàn không để ý tới cô ta.
Tạ Minh Thành lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đúng lúc này di động bỗng nhiên vang lên. Anh trả lời điện thoại với thái độ khó chịu: “ai?” “Chúng tôi gọi từ bệnh viện Đại Nhất. Anh có biết Diệp Trúc Nhã không? Phiền anh lập tức ..”
Diệp Trúc Nhã?
Tạ Minh Thành đột nhiên nghĩ tới cô bé đáng thương hôm trước, trong lòng liền có chút hoảng hốt khó giải thích, như thể bị ai đâm một nhát vào ngực.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Minh Thành lập tức tới bệnh viện, trực tiếp vào phòng phẫu thuật.
Khi biết tin Diệp Trúc Nhà đang trong tình trạng nguy kịch cần phẫu thuật gấp mà mẹ cô không biết đã đi đâu mất, Tạ Minh Thành trong nháy mắt liền nghĩ đến người phụ nữ kia đã vứt bỏ đứa bé để tránh tiền viện phí chữa chạy.
Tạ Minh Thành nén lại cơn phẫn nộ, nói dối mình chính là bố của đứa trẻ, ký tên và giao ra khoản tiền viện phí khổng lồ.
Bên kia, ngay khi Diệp Mai Hoa tỉnh lại khỏi cơn hôn mê, thậm chí còn không kịp thở, vội vội vàng vàng bò dậy rồi chạy một mạch tới phòng phẫu thuật. Nhưng khi tới nơi, cô lại thấy đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật là Tạ Minh Thành.
“Anh, anh là ..”
Diệp Mai Hoa vô thức cảm thấy bóng dáng của người này rất quen thuộc, nhưng một chốc một lát không thể nghĩ ra anh là ai.
Tạ Minh Thành quay đầu, thấy Diệp Mai Hoa, sắc mặt nháy mắt tối sầm, nói: “Cô chính là mẹ của Trúc Nhã sao?”
Bình luận facebook