• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tạ phu nhân em không trốn thoát khỏi anh đâu - Diệp Mai Hoa (1 Viewer)

  • Chương 84

Chương 84


Diệp Mai Hoa mài một cái lỗ lớn trên sợi dây trói cô ấy lại, ngay cả da cũng bị mài mòn, đau đớn khiến sắc mặt cô ấy tái nhợt.


Ngay khi sợi dây thừng sắp bị mài đứt đột nhiên mấy tên bắt cóc xông vào, người đàn ông dẫn đầu kéo cô ấy lên.


“Đi theo tôi, nếu có chết tôi cũng phải mang cô theo” Diệp Mai Hoa cắn răng, nói: “Mang theo tôi, các anh sế càng chạy không thoát.”


“Đừng nói nhiều! Đi thôi!” Vòng vây đã được thu hẹp lại, tất cả các con đường có thể lái xe đã bị chặn nên chỉ có thể đi bộ.


Mấy người kéo Diệp Mai Hoa đi, trốn về phía một khu rừng nhỏ gần đó, hướng đó còn có khả năng rời khỏi nơi quỷ quái này.


Dọc theo đường đi Diệp Mai Hoa nghe thấy người đàn ông kia không ngừng gọi điện thoại, nhưng anh ta rất nóng tính thường xuyên không nói được vài câu đã bắt đầu chửi bới, muốn đối phương nhanh chóng tìm cho anh ta một con đường chạy trốn.


Diệp Mai Hoa ra vẻ bình tĩnh nói: “Là ai sai các anh bắt cóc tôi? Anh nói anh sẽ không phản bội người thuê anh. Có lẽ tôi có thể để người thuê các anh từ bỏ kế hoạch này. Đây không phải là tình huống cả hai cùng có lợi sao?” Dường như đã đi vào đường cùng, người đàn ông thoáng suy nghĩ một chút nhưng không trả lời.


Diệp Mai Hoa lại nói: “Tôi không muốn chết, các anh cũng không muốn, mạng sống mới là quan trọng nhất.” Người đàn ông nghiêm túc nhìn thoáng qua Diệp Mai Hoa, ý tứ quen thuộc trong ánh mắt kia khiến Diệp Mai Hoa hoảng hốt một chút.


Đó là sự quan tâm của một người đàn ông đối với phụ nữ.


“Lá gan của cô rất lớn, lúc này còn dám nói điều kiện với tôi: “Là cả hai cùng có lợi”


“Tên là gì?” Diệp Mai Hoa do dự một chút: “Diệp Mai Hoa”


“Tên không tệ, nhớ kỹ, tên tôi là Trần Nhị Hồ, lần này là tôi lật thuyền trong mương, nhưng tôi chưa bao giờ thất thủ, cô cũng đừng nghĩ đến cái gì đôi bên cùng có lợi, chỉ có tôi thắng, nhưng cô có một câu nói không tệ đó là cô muốn sống, chúng †ôi cũng muốn sống. Tôi còn có một câu, cô có muốn nghe không?”


“Anh nói Trần Nhị Hồ nắm chặt cằm Diệp Mai Hoa, buộc cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, làn da trên ngón tay anh ta chạm vào vừa trơn vừa mềm mại, cho dù trên mặt đầy bụi bặm nhưng hai mắt sáng ngời vẫn khiến người ta không thể rời mắt.


Người phụ nữ quả thật rất xinh đẹp.


Trần Nhị Hồ hạ thấp giọng nói: “Cô theo tôi đi, theo tôi rồi cô chính là người phụ nữ của tôi, tôi không giết người của mình, cũng không tính là phản bội người đã thuê tôi, yên tâm, dù có chết tôi cũng sẽ bảo vệ cô” Mấy anh em bên cạnh vẻ mặt ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm, nhưng sau đó lại cảm thấy bình thường, người phụ nữ này thật sự rất năng động, loại người không hiểu phong tỉnh như đại ca cũng phải rung động.


Diệp Mai Hoa ghê tởm thiếu chút nữa phun ra, cô ấy gắt gao nhịn xuống, trong ánh mắt mang theo tức giận, nói: “Anh nói đùa, làm sao tôi có thể xứng đáng với anh” Trần Nhị Hồ cười nhạo một tiếng, nói: “Sao lại không xứng? Gô có thể để cho Tạ Minh Thành điều động nhiều nhân thủ như vậy cứu cô, làm sao có thể không xứng” Diệp Mai Hoa trợn to hai mắt, nói: “Ý anh là sao? Là Tạ Minh Thành sao?” Không phải Lục Bách Thiên sao?


Người đến cứu cô ấy lại là Tạ Minh Thành?


Có lẽ Diệp Mai Hoa quá mức khiếp sợ khiến Trần Nhị Hồ càng thêm tức giận, nhưng trong lòng lại càng thêm kích thích, cho rằng đề nghị kia thật sự không thể tốt hơn.


Cái tên Tạ Minh Thành như sấm bên tai, Trần Nhị Hồ lăn lộn ngoài xã hội lâu như vậy, tiếp nhận nhiều nhiệm vụ như vậy, tất nhiên là biết Tạ Minh Thành có thế lực trong bóng tối vô cùng lớn.


Chính vì nguyên nhân này cho nên nhiều người tuy có tiền bọn họ cũng dám bắt cóc, duy chỉ có nhà họ Tạ là không dám chạm vào.


Càng nghĩ càng tức giận, vậy mà lại để vỡ kế hoạch lần này! Vốn tưởng rằng đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ so với cái giá mà người thuê đưa ra cho nên Trần Nhị Hồ mới đồng ý làm chuyện này, lại không chuẩn bị đủ nhân lực, hiện tại giống như ba ba nằm trong rọ.


Nhưng nghĩ đến chuyện mình có thể chiếm được người phụ nữ của Tạ Minh Thành, trong lòng Trần Nhị Hồ xuất hiện một trận hưng phấn.


“Có thể khiến Tạ Minh Thành không tiếc bại lộ như vậy phải cứu cô bằng được, có thể thấy cô đối với anh ta rất quan trọng” Diệp Mai Hoa rối bời, cô ấy nghĩ tới những người có thể đến cứu cô ấy, người duy nhất cô ấy không nghĩ tới là Tạ Minh Thành.


Làm sao anh ấy có thể cứu cô?


Rõ ràng là họ không có bất kỳ mối quan hệ nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom