• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ta Rất Mỹ Vị (1 Viewer)

  • Chương 1 + 2

Chương 1:


Mười hai giờ trưa, Kha Kha bước vào văn phòng giải quyết tai nạn giao thông, khí lạnh khác hẳn với cái nắng oi bức ngoài kia ập vào mặt, hơn nữa trong văn phòng còn ngập tràn mùi đồ ăn.


Mấy cảnh sát giao thông vừa thảo luận hiện trường vụ tai nạn xảy ra lúc nãy vừa nhét đồ ăn vào miệng, cứ như chuyện này chẳng hề ảnh hưởng gì để tâm trạng ăn uống vậy.


Thấy vậy, Kha Kha không biết phải nói gì, vẫy tay ra hiệu cho Hạ Thì đang đứng nghe điện thoại.


“Buổi chiều đến phòng họp đại đội trên tầng ba họp.” Hạ Thì cúp điện thoại, nói với các đồng nghiệp: “Tôi đi trước đây.”


Mọi người vẫy tay tạm biệt Hạ Thì: “Xem mắt thành công nhá!”


Tiểu Hạ thuộc đội một đội xử lý tai nạn giao thông thuộc Sở cảnh sát giao thông thành phố X, mới vào không đến một năm, bởi vì vẻ bề ngoài xinh đẹp nên luôn bị các cô dì giới thiệu đối tượng xem mắt.


Chỉ là có vẻ như Tiểu Hạ cũng không mấy quan tâm, vẫn luôn từ chối. Lần này người muốn giới thiệu đối tượng cho cô chính là mẹ của Tiểu Kha – một đồng nghiệp khá người thân thiết với cô trong đại đội, mẹ Kha Kha là nhân viên làm việc ở ủy ban tỉnh, ngẫu nhiên gặp được Hạ Thì ở đơn vị một lần thì đã muốn làm mai cho cô.


Hạ Thì vào nhà vệ sinh thay một bộ đồ bình thường rồi kéo tay Kha Kha đi ra ngoài.


Hạ Thì: “Mình đói lắm rồi, nếu như không phải đã hẹn trước thì ban nãy mình đã định ăn cơm với bọn họ rồi. Đồ ăn của quán ăn Giang Nam mới mở đó không tệ. “


“Biết cậu thích ăn rồi, lần này nếu không phải hẹn xem mắt ở quán cơm gia đình khó đặt bàn đó, cậu làm gì đồng ý.” Kha Kha nói ra câu nào chọc cười câu đó, cô ấy cũng không ngờ dùng cách này có thể phá vỡ được bức tường của Hạ Thì: “Mình cũng phục mấy người trong trung đội của cậu luôn, đồ ăn có ngon đến mấy cũng không thể vừa ăn vừa thảo luận chuyện hiện trường chứ.”


Hạ Thì chỉ cười không nói gì.


Kha Kha lại nói tiếp: “Tuy mẹ tớ định chọn phòng uyên ương, nhưng điều kiện nhà anh họ mình cũng khá giả! Điều kiện nhà anh ấy như thế nào mẹ mình cũng đã nói với cậu rồi, mình chỉ muốn nói một điều thực tế là – rất đẹp trai! Vô cùng đẹp trai! Cậu gặp là biết, chắc chắn không lỗ vốn!!”


Hạ Thì bị chọc cười: “Vậy cũng cứ nhìn thấy đã rồi nói sau.”


Cùng lúc đó, sau khi hai người ra khỏi văn phòng trung đội tai nạn giao thông.


Đồng nghiệp A: “… Càng nói tôi càng cảm thấy miếng đậu phụ này giống như, ọe, tôi không ăn nổi nữa .”


Đồng nghiệp B: “Tôi cũng không nuốt nổi, rõ ràng vừa nãy vẫn còn rất đói, bây giờ chỉ thấy buồn nôn.”


Không biết sao đồ hộp ngon miệng bỗng không thể lấn áp được hình ảnh đã thấy trong lúc làm việc, mọi người không hẹn mà cùng đặt hộp cơm mới ăn dở được một nửa xuống, nhìn nhau, đều cảm thấy cung phản xạ của bản thân quá dài rồi.





Quán cơm gia đình Lam Điền.


Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp và một thanh niên mặc vest đi giày da đang ngồi đối diện nhau, khuôn mặt người thanh niên rất đẹp trai, thân hình cao lớn, thần thái lạnh nhạt như cây tùng xanh đứng thẳng trong tuyết lạnh giá.


Mẹ Kha nâng tách trà uống một ngụm, liên tục nhắc nhở cháu trai nhà mình: “Này Tiểu Sâm, cháu có thể bỏ cái mặt nhăn nhó của cháu đi không? Cháu đã gầy thành cái gì thế này, ăn uống vẫn chưa ổn sao? Tiệm cơm gia đình này rất được rất nhiều người khen, người ta vốn cũng không muốn đến, nghe nói ăn ở đây nên mới đồng ý đấy, có khi còn có món cháu thích…”


Chu Sâm trầm mặc chịu đựng sự tra tấn, tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc giải cứu anh, anh nhanh chóng nhận điện thoại.


Nói vài chữ “được, ok”, Chu Sâm trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi lập quay về.”


Mẹ Kha vừa nghe thế lập tức đặt tách trà xuống: “Về đâu? Lại về công ty sao? Cháu vẫn chưa ăn cơm mà.”


“Dì nhỏ à, hạng mục cháu đang phụ trách có chuyện đột xuất, chúng ta hẹn lần sau đi, dì xin lỗi cô gái đó giúp cháu.” Mặc dù miệng Chu Sâm nói xin lỗi, nhưng lại không hề chần chừ đứng dậy, vừa cài lại cúc áo vest vừa bước ra ngoài cửa.


Mẹ Kha bực bội, giẫm lên giày cao gót nhanh chân đuổi theo anh ra ngoài, vô cùng nghi ngờ: “Đợi đã, làm gì có chuyện trùng hợp vậy chứ, còn bắt cháu phải đích thân đến đó, ngay cả thời gian ăn một bữa cơm cũng không đợi được sao?”


“Dì nhỏ à, nếu cháu muốn lừa dì thì thà cháu không đến.” Trong lúc Chu Sâm nói, anh đã bước đến trước cửa thang máy, ấn nút xuống tầng.


“Đó không phải là do…” Mẹ Kha nghĩ thầm trong lòng, là do dì đây cứng rắn lôi cháu đi sao.


Bà ấy thật sự không cam lòng, vẫn tiếp tục khuyên bảo: “Con bé sắp đến rồi, ít nhất cháu cũng phải gặp mặt nói chuyện một chút chứ. Đó là một cô gái vô cùng giỏi giang, ba mẹ đều là người có học thức, bản thân vừa thi lên công chức, xử lý tài liệu rất tốt, nghe nói bình thường cũng thích viết lách, là tác giả nghiệp dư…”


“Dì nhỏ, cháu sắp muộn rồi, lần sau chúng ta nói tiếp đi.” Chu Sâm đè bả vai của mẹ Kha, con ngươi màu nâu lạnh nhạt làm người ta như cảm thấy lạnh lẽo, khiến mẹ Kha nhất thời chấn động.


Một tiếng “ting” vang lên, thang máy đã đến rồi, hai cánh cửa thang máy tách ra hai bên.


Người trong thang máy hiện ra, bên trong là hai cô gái trẻ.


Một người là em họ của Chu Sâm – Kha Kha, sau khi cô ấy nhìn thấy bọn họ, vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc, không hiểu tại sao bọn họ lại đứng ở trước cửa thang máy.


Cô gái còn lại cũng ngước mắt nhìn qua, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, màu của đại dương càng làm nổi bật làn da trắng của cô, đẹp nhất chính là đôi mắt đen bên dưới vầng trán cao khiến cho người ta muốn đắm chìm.


Không phải vẻ đẹp diễm lệ thu hút ánh nhìn nhưng lại khiến cho con người ta phải mong nhớ.


Càng quan trọng hơn là trong nháy mắt nhìn thấy cô gái đó, Chu Sâm suốt ba năm nay không có cảm giác thèm ăn bỗng cảm thấy vô cùng đói và thèm ăn! Cảm giác thèm thuồng đói khát hơn cả trước khi anh mất đi vị giác.


Thậm chí cuống lưỡi đã bắt đầu tiết nước bọt, sắp chảy dài ba thước…


Ánh mắt của Chu Sâm dính chặt vào người Hạ Thì, tỉ mỉ nhìn từ mái tóc của cô nhìn xuống, cứ như muốn dùng ánh mắt để lột da róc xương cô rồi ăn ngấu nghiến từng miếng. Ánh mắt vô cùng lộ liễu, không hề che dấu – hoặc có thể nói là không thể che dấu.





Ánh mắt như vậy quá mức riêng tư, thậm chí không thích hợp xuất hiện ở nơi công cộng. Tình huống lúc này có vẻ quá mờ ám, lại có cả vài phần tình sắc khác hẳn với phong cách nghiêm túc thận trọng ngày thường mà Chu Sâm luôn gìn giữ.


Vẻ mặt của Kha Kha và mẹ Kha đều hiện lên vẻ kỳ lạ, thậm chí là hoảng sợ, chỉ cảm thấy ánh mắt của Chu Sâm rất… rất quá đáng.


Chuyện này lại xảy ra với Chu Sâm nên lại càng khó có thể tin được.


Nhìn Tiểu Hạ nhà người ta đi, đã bị dọa sợ tới mức cúi đầu không dám nhìn người rồi. Đừng nói đến chuyện bước ra khỏi thang máy.


Chu Sâm chỉ lo dùng ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm con gái người ta, không hề băn khoăn chính mình đang đứng trước cửa thang máy, khiến cho người ta không thể đi ra ngoài.


Kha Kha lấy lại tinh thần, nhất thời cảm thấy xấu hổ, nháy mắt ra hiệu cho Chu Sâm: “Giới thiệu với anh họ, đây là Hạ Thì. Tiểu Thì, đây là anh họ mình Chu Sâm.”


Hạ Thì cũng gật đầu chào hỏi, có vẻ hơi ngượng ngùng vì động tác và ánh mắt bất lịch sự của Chu Thâm, bước vài bước về phía Lam Điền.


Chu Sâm kiềm chế không nhìn theo bóng dáng cô, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó lại còn liếm liếm môi dưới.


Rõ ràng hàng động vô cùng đáng khinh, nhưng mà khuôn mặt và phong thái của Chu Sâm lại không thể khiến người ta cảm thấy khinh thường.


Nhìn cảnh tượng trước mắt, Kha Kha và mẹ Kha vội vàng mờ mịt nhìn nhau, trong ánh mắt bao hàm sư khó tin lại có hơi kích động, giống như đều nhận ra chuyện bí mật nào đó.


Hai mẹ con xoay người, mẹ Kha đi đến bên cạnh cháu trai, vẻ mặt hiền hòa nói: “Làm sao vậy, không bận công việc nữa à?”


Từ lúc Hạ Thì xuất hiện, ánh mắt của Chu Sâm bắt đầu tối dần, giây phút này anh nhìn nhìn menu của Lam Điền, nói: “Vẫn là đồ ăn ngon khá quan trọng.”


Mẹ Kha như là đã hiểu ra câu đố, che miệng cười vui vẻ.


Kha Kha nhanh chóng đuổi theo Hạ Thì, cũng vì vậy nên dù là cô ấy hay Chu Sâm và mẹ Kha đều không nhìn thấy trước đó Hạ Thì cũng vươn đầu lưỡi liếm cánh môi đỏ mọng của mình.




Chương 2.


Một lần nữa ngồi xuống, Chu Sâm cẩn thận đánh giá vị Hạ tiểu thư này.


Lúc này, một vài chi tiết ban nãy không chú ý đều lộ ra hết. Ví dụ như, chiếc vày màu xanh lam làm tôn làn da trắng nõn của cô bởi vì được thiết kế chiết eo nên càng làm nổi bật vòng eo thon mảnh khảnh. Cô gầy nhưng không phải kiểu gầy trơ xương mà là kiểu mềm mại, có da có thịt.


Quả thực, vẻ ngoài, dáng người, khí chất của cô đều không có gì là không đẹp, đẹp nhưng lại không có tính xâm phạm, dù là đàn ông hay phụ nữ đều sẽ sinh lòng tán thưởng, thậm chí thật lòng ái mộ.


Với riêng Chu Sâm thì cô đã kích thích được sự thèm ăn mà anh đã mất ba năm nay.


Có lẽ người ngoài thấy anh rất bình thường, nhưng chỉ Chu Sâm biết, anh vừa thấy Hạ Thì đã thèm nhỏ dãi, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực mới kiềm chế được khao khát muốn ăn Hạ Thì.


Đây không phải dục vọng đơn thuần của người thường, nhưng việc mất cảm giác thèm ăn của Chu Sâm cũng không phải là chuyện mà người thường sẽ gặp phải.


Vậy nên giờ phút này Chu Sâm không nghĩ bản thân bị điên, ngược lại lập tức hủy bỏ kế hoạch công việc trước đó. Dù là với anh hay với gia tộc của anh thì công việc này nhất định không quan trọng bằng sức khỏe Chu Sâm.


Sau tai nạn vào ba năm trước, Chu Sâm đã mất đi cảm giác thèm ăn, dù món ăn có ngon như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có chút sức hấp dẫn nào với anh. Anh đã thử vô số loại thức ăn nhưng cũng không thể gợi được chút cảm giác thèm ăn nào.


Người bình thường khi bị bệnh thấy miệng lưỡi nhạt nhẽo thì đã khó chịu rồi.


Mà triệu chứng của Chu Sâm lại nặng gấp trăm ngàn lần, đã kéo dài tận ba năm. Dù anh vẫn ăn một ngày ba bữa như thường, người ngoài cũng không nhận ra được khẩu vị của anh thế nào, nhưng chỉ bản thân anh mới hiểu rõ việc mất đi vị giác là chuyện đáng sợ dường nào.


Không muốn ăn bất cứ thứ gì giống như không có khát vọng sống vậy. Mỗi lần ăn uống càng giống như chịu cực hình, nhạt như nước ốc.


Ba năm qua, dù đã dùng đủ mọi cách nhưng Chu Sâm vẫn sút gần 10 kg.


Tới tận bây giờ, chỉ trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Thì thì Chu Sâm mới lại có lại cảm giác thèm ăn, thậm chí anh còn muốn nói là mình đã cảm nhận được bản thân còn sống.


Trong chốc lát, anh đè nén tất cả dục vọng và suy nghĩ của mình lại, kiềm chế rót trà cho Hạ Thì.


Anh thấy Hạ Thì nhẹ nhàng nói một tiếng “cảm ơn” sau đó nâng chén trà lên, cái miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm. Đôi môi mềm mại chạm vào miệng chén, hòa cùng hơi nóng làm cánh môi càng mềm mại hơn khiến người ta rất muốn cắn một cái.


Ánh mắt không hề che giấu của Chu Sâm khiến hai mẹ con Kha Kha vừa phấn khởi lại vừa căng thẳng lo lắng đàng gái cảm thấy bị xúc phạm, vì vậy càng không chờ nổi muốn Chu Sâm có thể phô bày sự xuất sắc của bản thân, đồng thời chặn ánh mắt có vẻ hơi đáng sợ của Chu Sâm lại.


Kha Kha nói: “Tiểu Thì, không phải cậu là tác giả nghiệp dư sao? Anh họ mình quen với rất nhiều nhà xuất bản, hai người xem như cũng là người trong cùng một giới, có thể nói chuyện.”


Hạ Thì có vẻ hơi ngại ngùng, cúi đầu nói: “Mình cũng chỉ viết cho vui thôi.”


Đối với Hạ Thì, Chu Sâm thật sự chỉ có mỗi dục vọng, nhưng mà đối với món ngon đặc biệt như cô, thậm chí có thể gọi là thuốc giải, anh cũng tỏ vẻ hết sức kiên nhẫn: “Hạ tiểu thư khiêm tốn rồi, nghe Kha Kha nói cô viết rất hay, mong có cơ hội được đọc.”


Hạ Thì có vẻ càng bối rối hơn, chỉ né tránh: “Kha Kha mới chỉ thấy tôi viết tài liệu mà thôi, mấy cái đó đều là tưởng tượng, không có gì đặc biệt.”


“Tiểu Thì rất khiêm tốn, nếu không phải có người thấy hóa đơn đóng thuế của tiểu Thì nên hỏi thử thì ngay cả em cũng không biết đâu.” Kha Kha khen ngợi: “Đâu giống ai kia, có chút thành tích đã hận không thể dùng bộ đàm thông báo khắp nơi, gửi tin cho tất cả đồng nghiệp biết.”


Mẹ Kha ngắt lời: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện ở đơn vị hai đứa, con đi với mẹ xuống trung tâm thương mại phía dưới lấy đồ mẹ đã đặt trước đi.”


Rõ ràng là muốn cho trai đơn gái chiếc không gian riêng, Kha Kha lập tức ngầm hiểu, hai người khoác tay nhau rời đi.





Trên chiếc bàn màu đen, hai bên bàn bày hai hàng những món ăn gần giống nhau, mỗi thứ một ít. Ngoài cơm ra, mỗi người bốn món ăn.


Bên trái nhất đặt một chiếc bát sứ đen to chừng bàn tay, bên trong đặt một miếng đậu hũ được chiên hơi vàng, ngâm ngập một phần ba trong rượu gạo, mà trên mặt miếng đậu hũ được rắc thêm chút hành lá thái nhỏ.


Tiếp đến là một món cũng có nguyên liệu là rượu, ngó sen chưng rượu quế hoa, một chiếc đĩa sứ trắng tinh ngập rượu một nửa, trên đó có bốn năm miếng ngó sen nhồi gạo nếp, bên trên lại vẩy chút hoa quế màu vàng nhạt, hương hoa, mùi rượu và mùi ngó sen hòa thành một thể.


Cạnh đó là cá chưng, chỉ lấy phấn béo và non mềm nhất, đặt trong nước canh thơm đặc, bên dưới còn lót chân giò hun khói và măng, hành lá và gừng băm điểm xuyết ở giữa.


Cuối cùng là canh mầm đậu được đựng trong một chiếc chén sứ nhỏ hình lá sen, mầm đậu được cắt thành những đoạn nhỏ, xanh tươi mềm mại, ngay cả nước canh cũng có màu xanh nhạt, còn bốc hơi nóng hổi…


Theo lý thuyết, sau khi người làm mai đi rồi thì hai người nên trò chuyện với nhau đôi câu.


Nhưng mà tình hình thực tế là chưa nói được hai câu thì đồ ăn đã được đưa lên, cũng không có vụ vừa ăn vừa nói chuyện, Hạ Thì vừa thấy thức ăn thì hai mắt đã phát sáng, vùi đầu ăn cơm uống canh, không rảnh nói chuyện với Chu Sâm.


Hành động thẳng thắn còn hơi bất lịch sự như vậy lại không hề khiến Chu Sâm bất mãn, hoặc phải nói là lúc này anh chỉ thấy có thiện cảm với Hạ Thì.


Hơn nữa, vì đã mất cảm giác thèm ăn trong ba năm nên khi nhìn thấy Hạ Thì động đũa thì Chu Sâm cũng càng thêm muốn ăn.


Anh nhìn thấy Hạ Thì nhẹ nhàng thổi thổi canh đậu mầm, khi há mồm ăn canh thì còn giữ cái muỗng lại một chút, đầu lưỡi hồng nộn liếm nhẹ rồi cắn hút hai cọng mầm đậu. Vì vậy cũng anh học theo Hạ Thì uống một hớp canh mầm đậu.


Cảm giác khác hẳn trước kia, canh mầm đậu vừa vào miệng thì đã cảm nhận được mùi vị thơm ngon tựa như xuân về, vị giác sống lại trong nháy mắt.


Chu Sâm không phải người sành ăn nhưng ba năm không muốn ăn gì khiến anh cảm thấy việc ăn uống thỏa thích cũng là một hy vọng xa vời. Cảm giác có lại hy vọng lúc này khiến anh khó tránh hơi ngẩn ra, trong ánh mắt rõ ràng có sự rung động.


Chu Sâm làm theo Hạ Thì, vùi đầu vào ăn uống. Ngón tay trắng nõn của Hạ Thì cầm muỗng múc một miếng đậu hũ Đông Pha, ánh mắt anh đảo qua bàn tay Hạ Thì xong thì cũng múc một miếng đậu hũ.


Hàm răng trắng muốt của Hạ Thì lại khẽ khép lại cắn một miếng hoa quế chưng ngó sen, khóe miệng còn dính hoa quế, anh gần như cũng cắn một miếng ngó sen, mùi vị tinh khiết và hương hoa tràn ngập khoang trong khoang miệng, theo động tác nhai của hàm răng, hương thơm của ngó sen và hoa quế cũng thấm đượm đầu lưỡi và cổ họng…


Đã quá lâu rồi không được cảm nhận được mùi vị của đồ ăn, Chu Sâm càng ăn càng nhanh, chỉ miễn cưỡng duy trì được phép lịch sự.


Mà dù Hạ Thì ăn từng miếng nhỏ nhưng tốc độ không hề kém Chu Sâm.


Vì vậy, khi Kha Kha và mẹ Kha lặng lẽ đi tới cửa, cứ nghĩ là Chu Sâm và Hạ Thì đang nói chuyện rất vui với nhau, ai ngờ khi liếc nhìn thấy hai người họ đều đang tập trung ăn cơm – Hạ Thì thậm chí còn bưng chén lên vét hết mấy cọng mầm đậu cuối cùng.


Vẻ mặt mẹ Kha phức tạp, không biết nên vui mừng vì Chu Sâm ăn ngon miệng như vậy hay nên than thở việc xem mắt đã thất bại.


Kha Kha lại không để ý nhiều như vậy, cô ấy cũng không định ăn cơm với hai người, mới vừa đi lấy túi có một chút, bây giờ cô ấy cũng định lập tức tiến vào, kéo tay mẹ nói: “Lúc Tiểu Thì ăn cơm sẽ không thích nói chuyện, lúc hai người họ ăn xong có lẽ sẽ nói chuyện một lát, mẹ con mình cũng đi ăn gì đi, lát nữa lại vào sau.”


Vì vậy, hai mẹ con Kha Kha lại đi mất.


Trong nhà hàng, Chu Sâm vừa ăn nốt miếng ngó sen cuối cùng, giơ tay gọi người phục vụ mang thêm hai đĩa ngó sen chưng hoa quế nữa – Hạ Thì đang ngậm một muỗng đậu hũ, lập tức ngước mắt lên, ánh mắt có vẻ hơi biết ơn.


Rất lâu rồi Chu Sâm không được hưởng thụ loại cảm giác thỏa mãn đơn giản nhưng với anh lại khó có được này, anh nhìn Hạ Thì lại càng có cảm giác sắc đẹp thay cơm, cũng nở nụ cười thật tươi, tuy là đã kiềm chế chín phần nhưng anh vẫn để lộ một tia thèm muốn.


Người phục vụ đứng bên cạnh thấy vậy, trong lòng mặc định đây là đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.


Trong thời gian đợi ngó sen chưng hoa quế, Chu Sâm chỉ nhìn Hạ Thì thôi cũng cảm thấy rất thỏa mãn, trong lòng đang có vô số tính toán.


Mà điều quan trọng nhất chính là vị giác của Chu Sâm chưa bao giờ có vấn đề, chẳng qua chỉ không có hứng thú với đồ ăn. Sau bữa cơm, anh nhận ra tình trạng của bản thân: Anh vừa nhìn thấy Hạ Thì đã chỉ muốn nuốt chửng cô. Cho dù không nuốt được thì anh vẫn có thể ăn những món mà trước đây anh không hề có cảm giác thèm ăn.


Có thể thấy được, trong mắt anh, cô ngon đến mức nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhà tôi rất giàu
  • 我有故事你有酒吗 - Tôi có câu chuyện. Bạn có rượu không
Phần 3 END
Trức anh rất tình cảm
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom