Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17 + 18
Chương 17.
Hôm nay trong phòng làm việc chỉ có một mình Hạ Thì, những người khác người thì đi nhận tài liệu, người thì đi xử lý công văn, một mình Hạ Thì ngồi trước máy tính gõ chữ. Máy tính của họ đều không kết nối mạng, nhưng Hạ Thì cũng không cần, cô mò mẫm trên máy tính viết bản thảo, đợi về nhà mới đăng.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Hạ Thì bớt thời giờ cúi đầu nhìn, là bạn trên mạng của cô, cô ấy nói muốn đến thành phố X.
Cuốn sách mà Hạ Thì đang viết gần như đã hoàn thành, người bạn này đã giúp cô in, giai đoạn thiết kế ban đầu đã hoàn thành, bưu thiếp cũng in rồi, cô ấy nói lần này đến đây chơi, tiện thể đưa bưu thiếp đến cho Hạ Thì ký tên.
Hạ Thì vui vẻ đồng ý, hẹn thời gian với cô ấy xong, đến lúc đó đi đón cô ấy.
“Kẹt.”
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông nhỏ gầy đứng ở cửa.
Hạ Thì ngước mắt nhìn: “Anh có chuyện gì?”
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhìn Hạ Thì.
Hạ Thì trừng mắt nhìn: “Xin chào, anh có việc gì sao?”
Người đàn ông khàn giọng nói: “Là Hạ tiểu thư sao?”
“Là tôi…” Điện thoại trong tay Hạ Thì vẫn vang lên tiếng thông báo, người đang tìm cô trò chuyện vẫn đang sôi nổi tả về chuyến đi, nhưng trong lòng cô lại khó hiểu, đỡ bàn từ từ đứng lên: “Anh có chuyện gì sao? Hình như tôi không biết anh?”
Người đàn ông nói: “Cô không biết tôi, nhưng hẳn là cô biết Thẩm Cẩm Minh.”
Hạ Thì biến sắc, tay siết chặt điện thoại.
“Cô đừng kích động, nhìn đi, tôi vẫn đứng yên ở đây, tôi không làm gì cả, không thể làm gì cả.” Người đàn ông vịn cửa, thậm chí có ý tốt nhắc nhở Hạ Thì: “Nói thật, cầm điện thoại còn không bằng đeo nhẫn.”
Hạ Thì nhìn thoáng qua chiếc nhẫn ngọc thạch trên tay như có vẻ nghi ngờ, đây là nhẫn Chu Sâm tặng cô.
Người này chắc chắn là người của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm vì cái chết của Thẩm Cẩm Minh nên đối nghịch với Chu Sâm, sự xuất hiện của người này khiến Hạ Thì không thể không căng thẳng. Nhưng hành động của anh ta không như vậy, có vẻ như là sẽ không làm hại người khác.
Người đàn ông: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi.”
“Nói chuyện gì?” Hạ Thì cảnh giác.
Người đàn ông: “Nói một chút về Chu Sâm, cô có biết anh ta không phải người tốt không? Anh ta tiếp cận cô là có ý đồ cả.”
Hạ Thì cảm thấy buồn cười, người này nói lằng nhà lằng nhằng, vô cùng giả tạo, vừa nhìn đã biết là người có mưu đồ bất chính: “Bạn trai tôi thế nào, không cần anh nói.”
“Cô coi anh ta là bạn trai, chưa chắc anh ta cũng nghĩ thế.” Người đàn ông tỏ vẻ thương hại: “Lẽ nào cô không cảm thấy, hình như anh ta hơi quá nhiệt tình với cô à?”
Hạ Thì hùng hồn nói: “Tôi cũng rất nhiệt tình với anh ấy! Anh đừng nói nữa, anh đang muốn gây xích mích chia cắt để tôi bán đứng Chu Sâm sao? Không thể nào.” Cô cầm điện thoại lên, phải gọi bảo vệ.
Người đàn ông vòng vo cả ngày, thấy cô gọi người thì vội vàng nói: “Xin hãy nghe tôi nói…”
Hạ Thì nghi ngờ nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ dù tiếp theo anh ta có nói gì thì cũng định sẵn là mình sẽ có thái độ khinh thường.
…
Thẩm Trực ngồi trên chiếc ghế mây, trên tay cầm một con dấu, đang nhắm mắt dưỡng thần. Bởi vì con trai lớn qua đời nên ông ta thoáng cái đã già hơn rất nhiều, tinh thần cũng uể oải.
Một người đàn ông mặc đồ màu nhạt lặng yên không một tiếng động đi tới, cúi đầu cung kính: “Sư phụ, người đã về rồi. Thái độ của Lâm Thượng Thanh là đứng cùng chiến tuyến với Chu Sâm.”
Sau khi xác nhận tiểu sư đệ qua đời, sư phụ đã bùng lửa giận, phái người đi
gặp Hạ Thì. Chu Sâm được Lâm Thượng Thanh giúp đỡ, dám để Hạ Thì ra ngoài hoạt động, nhất định là đã có cách. Nhưng bọn họ có thể xúi giục Hạ Thì, để Hạ Thì biết Chu Sâm có ý đồ khác với cô.
Chỉ tiếc, dù sao thành phố X cũng là địa bàn của Chu Sâm, người âm thầm trà trộn vào cũng im hơi lặng tiếng biến mất, thậm chí còn không có bất cứ ai quay về.
Thẩm Trực mở mắt ra, nặc mùi tàn khốc: “Được, Chu Sâm cậy có Lâm Thượng Thanh giúp nó thì cho rằng sẽ không có sơ hở gì, không ai làm gì được nó sao? Nực cười, Lâm Thượng Thanh là cái thá gì chứ?”
Đệ tử cúi đầu càng thấp hơn. Lâm Thượng Thanh một mình một cõi, cũng được xem như là có danh tiếng, nhưng chắc chắn kém hơn nhà họ Thẩm. Chẳng qua về những mặt khác thì nhà họ Thẩm không bằng Chu Sâm mà thôi, nhưng nếu ép Thẩm Trực quá, ông ta sốt ruột muốn báo thù thì chắc chắn sẽ đồng ý dẫn sói vào thành phố X, dù không thể độc hưởng đế nữ Dao Thảo cũng không sao.
Thẩm Trực nghiến chặt răng, gần như rặn ra từng chữ: “Tốt nhất nó nên có can đảm chống cự, đỡ sư phụ lên, sư phụ muốn đích thân đến gặp mấy người bạn già.”
…
Lúc tan tầm, theo thường lệ sẽ có người tới đón Hạ Thì, chỉ là gần đây đã đổi từ trợ lý Liễu sang người khác, kể cả Kha Kha cũng bắt đầu thành người đưa đón. Hôm nay hơi khác mọi ngày, Hạ Thì phải đi gặp người lớn nhà Chu Sâm nên bây giờ cô sẽ về nhà mình trước để thay quần áo, chỉnh trang lại một chút.
Hạ Thì chuẩn bị một chút quà biếu, một mình đến nhà Chu Sâm, còn Chu Sâm thì đã về thẳng nhà ba mẹ rồi.
Nhà ba mẹ của Chu Sâm rất lớn, lúc Hạ Thì đến đã thấy Chu Sâm chờ ở cửa, giúp cô cầm đồ rồi nắm tay cô vào nhà.
Hạ Thì mặc váy liền không tay để lộ cánh tay trắng mềm, lúc cô vào cửa đã phát hiện chú Lâm cũng ở đây, vô cùng kinh ngạc, còn tưởng chỉ có ba mẹ Chu Sâm, hẳn chú Lâm và nhà anh thân thiết lắm?
Ba Chu luyện chữ trên lầu, mẹ Chu ở trong bếp, hôm nay bà đích làm vài món tiếp đãi Hạ Thì. Biết Hạ Thì đã đến, ba Chu đi xuống, mẹ Chu cũng tạm thời buông đồ ăn xuống, chạy ra chào hỏi Hạ Thì.
Bởi vì Hạ Thì có ảnh hưởng đặc biệt với Chu Sâm nên họ hết sức hòa ái với Hạ Thì, trước khi gặp nhau đã hỏi thăm rất nhiều, bây giờ vừa thấy Hạ Thì lại càng hài lòng. Vietwriter.vn Mặc dù Hạ Thì không có tài năng gì đặc biệt nhưng vẫn rất xứng đôi với Chu Sâm nhà bọn họ, chỉ hận nhà họ Thẩm gần đây quá phiền phức.
Lâm đại sư nhìn họ nói chuyện mà không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Thì.
“Tôi tiếp tục nấu cơm, mọi người cứ nói chuyện đi!” Mẹ Chu từ chối yêu cầu giúp một tay của Hạ Thì, quay vào bếp, những người khác bèn ngồi xuống.
Lâm đại sư không nhịn được hỏi: “Hạ tiểu thư, hôm nay có ai kỳ lạ xuất hiện không?”
Ba Chu và Chu Sâm đều đã biết chuyện, lập tức nhìn về phía Hạ Thì.
Hạ Thì cầm tay Chu Sâm, mỉm cười nói: “Có thể xem là có ạ, có một người kỳ lạ, toàn nói những lời lung tung, nhưng chỉ là mấy câu vớ vẩn thôi, cháu đuổi đi rồi.”
“Hèn gì, vậy là tốt rồi.” Lâm đại sư nói xong lại nhìn vào mắt Hạ Thì, còn muốn nói gì đó, nhưng lần này Hạ Thì tới đây để gặp ba mẹ Chu Sâm nên ông ấy đành phải nghẹn lại.
Ba Chu không để ý, ông chưa bao giờ quản việc nhà, tâm trí đều đặt ở tranh sơn thủy hết rồi, bây giờ lại có hứng thú nói: “Mọi người đi xem chữ của tôi đi, tiểu Hạ có biết viết thư pháp không? Sau này cháu ra sách, chú viết lưu niệm cho cháu nhé!”
Trong lòng Hạ Thì cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn cười tươi đối phó: “Trình độ của cháu có hạn, chỉ được học qua, rất muốn thưởng thức tác phẩm của bác trai ạ.”
Ba Chu dẫn họ vào phòng sách trên lầu, bày hết những chữ mình vừa viết ra: “Khi còn bé Chu Sâm cũng luyện đấy, không phải bác khen con trai mình, thằng bé cũng có chút tài năng. Nhưng chuyện luyện chữ này phải kiên trì bền bỉ, bây giờ e là không viết được nữa rồi, suốt ngày múa bàn phím.”
Chu Sâm thản nhiên nói: “Ba, dù không dùng máy tính thì cũng không còn ai dùng bút lông hàng ngày nữa.”
Ba Chu hừ một tiếng, đột nhiên tò mò hỏi Hạ Thì: “Tiểu Hạ cũng đến viết hai chữ đi? Nét chữ nét người, cho bác xem tính cách cháu thế nào.”
Hạ Thì cứng người, ngượng ngùng nói: “Gần đây cháu mới sắp xếp tài liệu, bị viêm gân ạ, e là tay không đủ lực.”
Ba Chu tiếc nuối nói: “Vậy đành để lần sau vậy.”
Chương 18.
Mẹ Chu tự mình xuống bếp nấu ăn, đợi nấu xong hết mới gọi mọi người xuống ăn cơm.
Mẹ Chu cực nhiệt tình gắp đồ ăn cho Hạ Thì, hỏi thăm tình hình công việc của cô.
Trên thực tế, gần đây công việc của Hạ Thì khá thuận lợi, cô nghi ngờ nhà họ Chu cho người đến chào hỏi lãnh đạo của cô, những công việc trước kia cô phải làm bây giờ đã chuyển hết cho người khác. Lúc trước công việc đã khá nhàn rồi bây giờ càng nhàn hơn.
Mẹ Chu vẫn không hài lòng: “Thanh niên bây giờ nên ra ngoài hẹn hò nhiều vào, không nên ngồi suốt trong lòng làm việc, lẽ ra công việc của cháu phải rảnh lắm mới đúng, bác thấy Kha Kha suốt ngày đi mua sắm còn gì?”
Ba Chu chảy mồ hôi: “Bà không được dạy hư cháu nó, sẽ làm lỡ công việc. Tiểu Hạ, cháu đừng để ý đến bà ấy.”
Mẹ Chu liếc mắt một cái: “Tôi thấy tiểu Hạ và a Sâm không còn nhỏ nữa rồi…”
Hạ Thì đang ăn, vừa nghe thấy thế mắt trợn to.
“Mẹ đừng dọa cô ấy.” Chu Sâm ngăn lại: “Hạ tiểu thư mới tốt nghiệp được hai năm.”
Mẹ Chu vừa nghe, bỗng cười rất kỳ lạ, nghiêng đầu hỏi Hạ Thì: “Tiểu Hạ,
lúc hai đứa ở riêng với nhau, nó cũng gọi cháu là Hạ tiểu thư sao?”
Hạ Thì: “…”
Chu Sâm: “…”
Đây là tình thú nho nhỏ của họ, nhưng khi bị mẹ Chu nói ra như vậy lại giống như bị vạch trần, ngại muốn chết.
Hạ Thì vô cùng xấu hổ, trả lời qua loa: “Không, không ạ…”
Ba Chu bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Thẩm Cẩm Minh gặp chuyện không may, ông đã nói với Chu Sâm, nếu như không phải vì Chu Sâm qua lại với Hạ Thì thì cô đã không bị cuốn vào chuyện này. Dù là thế nào thì nhất định phải đảm bảo an toàn cho Hạ Thì, nếu cô rơi vào tay nhà họ Thẩm thì không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Nên ông càng tán thành việc Chu Sâm lấy Hạ Thì hơn trước.
Bây giờ gia đình nhỏ của họ đã nhất trí quyết định, Chu Sâm nên lấy Hạ Thì.
Sau khi cơm nước xong, mẹ Chu lại dẫn Hạ Thì đi xem album ảnh của gia đình họ, Hạ Thì thấy Chu Sâm khi còn bé lúc nào cũng trưng vẻ mặt cụ non, càng lớn càng ít ảnh chụp lúc tươi cười.
Mẹ Chu nói với cô, khi đó áp lực học tập lớn nên tâm trạng của Chu Sâm rất kém, đừng nói là cười, có khi còn nổi giận. Hạ Thì không tưởng tượng được hình ảnh Chu Sâm cáu giận nên vô cùng tò mò.
Lâm đại sư nhận một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau đã gọi Chu Sâm đi.
Lâm đại sư căng thẳng nói: “Vốn dĩ chú đã có cách, chỉ là chưa chắc chắn, cũng không muốn nói ra phá hư bầu không khí gặp mặt của nhà cháu. Nhưng vừa rồi, một người bạn gọi cho chú nói Thẩm Trực đã đến gặp những gia đình có tiếng trong giới huyền học, cả gia tộc của họ nữa. Nhưng tin xấu nhất là bọn họ cũng có suy đoán giống chú.”
Chu Sâm cau mày nói: “Sao cơ?”
Lâm đại sư không dám tin vào suy đoán của mình, ông ấy nuốt nước bọt, nói:
“Chú nghe cháu miêu tả về tình trạng của Hạ tiểu thư, lại quan sát hơi thở của Hạ tiểu thư mấy lần, luôn cảm thấy không giống hơi thở của người đã dung hòa được đế nữ Dao Thảo, giống hơi thở bị phong ấn hơn…”
“Ý chú là, có khả năng không phải Hạ tiểu thư đã từng dùng đế nữ Dao Thảo mà chính cô ấy là đế nữ Dao Thảo!”
Sắc mặt Chu Sâm trầm xuống: “Sao có thể chứ?”
“Không, có thể đấy.” Lâm đại sư nói: “Chú nghi ngờ, có lẽ hiện tại Hạ tiểu thư không biết thân phận thật của mình, nếu không sẽ không ngây thơ không biết gì như vậy, nên điều tra xem cô ấy có phải con nuôi hay không. Chúng ta không biết cô ấy đã trải qua những chuyện gì, nhưng với tình hình hiện tại thì khả năng cô ấy là đế nữ Dao Thảo rất lớn… Vietwriter.vn Vậy nên tác dụng của cô ấy còn cao hơn, đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Cô ấy không phải người, cô ấy là thuốc. Chuyện kết hôn… cháu nên thận trọng hơn.”
Cô là người đã từng dùng đế nữ Dao Thảo có tác dụng trợ giúp di chứng của Chu Sâm và chuyện bản thân cô là thuốc có thể điều trị di chứng của Chu Sâm… là hai khái niệm khác nhau.
Bây giờ, Chu Sâm phải đối mặt với một lựa chọn vô cùng kinh khủng.
Nhà họ Thẩm đang dắt mũi rất nhiều người cùng đến tấn công, ông ta lợi dụng sự tồn tại của Hạ Thì để mọi người giúp ông ta đối phó với Chu Sâm, cuối cùng những người này sẽ dùng Hạ Thì như mồi nhử để săn dị thú.
Nếu bây giờ, Chu Sâm dứt khoát… uống thuốc, những người đó sẽ không giúp nhà họ Thẩm nữa, tất cả mọi thứ sẽ quay lại điểm xuất phát, không, có khi còn tốt hơn.
Một người sống sờ sờ như Hạ Thì không phải người mà lại là linh dược? Nếu vậy thì không phải ăn thịt người. Hơn nữa, có khi ăn cô ấy lại là lựa chọn tốt nhất?
Sắc mặt Chu Sâm không tốt lắm, anh chằm chằm Lâm đại sư : “Chú Lâm, chú đừng nói chuyện này với bất cứ ai trong nhà cháu, đặc biệt là bác trai của cháu.”
Dưới ánh mắt có vẻ âm trầm của Chu Sâm, Lâm đại sư không tự chủ được gật đầu, ông ấy rất lo lắng: “A Sâm, cháu nhất định phải suy nghĩ chuyện này thật kỹ, tình hình bây giờ thực sự rất khó nắm bắt. Với cả… cháu phải chú ý đến cảm xúc của mình.”
Ông ấy biết, dù sao Chu Sâm cũng không tiếp xúc với giới huyền học nhiều lắm nên rất khó chấp nhận được chuyện này.
Chu Sâm cũng căng thẳng, trả lời Lâm đại sư một cách đơn giản nhưng lại không nhìn ra được anh đang nghĩ gì: “Cháu biết rồi.”
…
Hạ Thì ở nhà họ Chu đến chín giờ tối, bị mẹ Chu lôi kéo nói chuyện hồi lâu rồi mới cho họ về nghỉ ngơi. Hạ Thì cũng mới biết được, hóa ra Lâm đại sư ở luôn trong nhà họ Chu, nhưng ánh mắt mà Lâm đại sư nhìn cô cứ khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Chu Sâm lái xe đưa Hạ Thì về nhà anh, anh không khống chế được bản thân, cứ liếc nhìn Hạ Thì mãi.
Nhìn cô, rõ ràng là một con người có máu có thịt mà.
Tuy là từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, Chu Sâm đã có cảm giác muốn ăn, nhưng chưa bao giờ anh có suy nghĩ vì thỏa mãn bản thân mà ăn thịt người, làm vậy có khác gì thú dữ đâu chứ. Dù có biết Hạ Thì không phải người, anh cũng không thể gạt bỏ được suy nghĩ này.
Với lại, ăn thịt người là khái niệm gì chứ?
Cô có sở thích, có suy nghĩ, ai dám nói cô là một vật chết cơ chứ.
Chu Sâm càng lái càng nhanh, anh hơi không khống chế được tâm trạng mình, đến Hạ Thì cũng đã nhận ra điểm khác thường, căng thẳng nhìn anh.
Trong bóng tối, xe của Chu Sâm bị trượt dài, đâm vào dải phân cách. Dù Chu Sâm phản ứng nhanh cũng không tránh khỏi việc va chạm nhẹ với dải phân cách.
Túi khí an toàn bắn ra ngoài, điều hòa phả khí lạnh thẳng vào mặt, Vietwriter.vn Chu Sâm mới hơi tỉnh táo trở lại trạng thái bình thường, nhận ra không biết tại sao bản thân đã dần hãm sâu vào trạng thái điên cuồng này.
Xem ra chuyện của Hạ Thì đã ảnh hưởng quá nhiều đến anh, điều này không khác gì di chứng chán ăn của anh, hôm nay chú Lâm đã nhắc nhở rồi nhưng anh vẫn không khống chế được.
Hạ Thì vô cùng lo lắng kéo tay anh: “Tay anh bị rách rồi! Có bị thương chỗ nào nữa không?”
Bây giờ Chu Sâm mới phát hiện ra không biết tay anh đã đụng vào đâu, mu bàn tay có vết máu.
Hạ Thì hoàn toàn không biết mấy ngày qua, vì sự tồn tại của cô mà đã xảy ra những chuyện gì, cô chỉ quan tâm sự an toàn của Chu Sâm, lúc này càng để ý hơn, cô nâng tay Chu Sâm lên liếm vết máu.
Chu Sâm nhìn một lúc lâu rồi bỗng nhiên cầm ngược tay Hạ Thì rồi ấn xuống.
Anh vuốt ve gò má Hạ Thì, thấy môi cô còn dính vết máu, thở dài rồi hôn nhẹ vào má cô một cái.
Hạ Thì mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì.
Hôm nay trong phòng làm việc chỉ có một mình Hạ Thì, những người khác người thì đi nhận tài liệu, người thì đi xử lý công văn, một mình Hạ Thì ngồi trước máy tính gõ chữ. Máy tính của họ đều không kết nối mạng, nhưng Hạ Thì cũng không cần, cô mò mẫm trên máy tính viết bản thảo, đợi về nhà mới đăng.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Hạ Thì bớt thời giờ cúi đầu nhìn, là bạn trên mạng của cô, cô ấy nói muốn đến thành phố X.
Cuốn sách mà Hạ Thì đang viết gần như đã hoàn thành, người bạn này đã giúp cô in, giai đoạn thiết kế ban đầu đã hoàn thành, bưu thiếp cũng in rồi, cô ấy nói lần này đến đây chơi, tiện thể đưa bưu thiếp đến cho Hạ Thì ký tên.
Hạ Thì vui vẻ đồng ý, hẹn thời gian với cô ấy xong, đến lúc đó đi đón cô ấy.
“Kẹt.”
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông nhỏ gầy đứng ở cửa.
Hạ Thì ngước mắt nhìn: “Anh có chuyện gì?”
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhìn Hạ Thì.
Hạ Thì trừng mắt nhìn: “Xin chào, anh có việc gì sao?”
Người đàn ông khàn giọng nói: “Là Hạ tiểu thư sao?”
“Là tôi…” Điện thoại trong tay Hạ Thì vẫn vang lên tiếng thông báo, người đang tìm cô trò chuyện vẫn đang sôi nổi tả về chuyến đi, nhưng trong lòng cô lại khó hiểu, đỡ bàn từ từ đứng lên: “Anh có chuyện gì sao? Hình như tôi không biết anh?”
Người đàn ông nói: “Cô không biết tôi, nhưng hẳn là cô biết Thẩm Cẩm Minh.”
Hạ Thì biến sắc, tay siết chặt điện thoại.
“Cô đừng kích động, nhìn đi, tôi vẫn đứng yên ở đây, tôi không làm gì cả, không thể làm gì cả.” Người đàn ông vịn cửa, thậm chí có ý tốt nhắc nhở Hạ Thì: “Nói thật, cầm điện thoại còn không bằng đeo nhẫn.”
Hạ Thì nhìn thoáng qua chiếc nhẫn ngọc thạch trên tay như có vẻ nghi ngờ, đây là nhẫn Chu Sâm tặng cô.
Người này chắc chắn là người của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm vì cái chết của Thẩm Cẩm Minh nên đối nghịch với Chu Sâm, sự xuất hiện của người này khiến Hạ Thì không thể không căng thẳng. Nhưng hành động của anh ta không như vậy, có vẻ như là sẽ không làm hại người khác.
Người đàn ông: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi.”
“Nói chuyện gì?” Hạ Thì cảnh giác.
Người đàn ông: “Nói một chút về Chu Sâm, cô có biết anh ta không phải người tốt không? Anh ta tiếp cận cô là có ý đồ cả.”
Hạ Thì cảm thấy buồn cười, người này nói lằng nhà lằng nhằng, vô cùng giả tạo, vừa nhìn đã biết là người có mưu đồ bất chính: “Bạn trai tôi thế nào, không cần anh nói.”
“Cô coi anh ta là bạn trai, chưa chắc anh ta cũng nghĩ thế.” Người đàn ông tỏ vẻ thương hại: “Lẽ nào cô không cảm thấy, hình như anh ta hơi quá nhiệt tình với cô à?”
Hạ Thì hùng hồn nói: “Tôi cũng rất nhiệt tình với anh ấy! Anh đừng nói nữa, anh đang muốn gây xích mích chia cắt để tôi bán đứng Chu Sâm sao? Không thể nào.” Cô cầm điện thoại lên, phải gọi bảo vệ.
Người đàn ông vòng vo cả ngày, thấy cô gọi người thì vội vàng nói: “Xin hãy nghe tôi nói…”
Hạ Thì nghi ngờ nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ dù tiếp theo anh ta có nói gì thì cũng định sẵn là mình sẽ có thái độ khinh thường.
…
Thẩm Trực ngồi trên chiếc ghế mây, trên tay cầm một con dấu, đang nhắm mắt dưỡng thần. Bởi vì con trai lớn qua đời nên ông ta thoáng cái đã già hơn rất nhiều, tinh thần cũng uể oải.
Một người đàn ông mặc đồ màu nhạt lặng yên không một tiếng động đi tới, cúi đầu cung kính: “Sư phụ, người đã về rồi. Thái độ của Lâm Thượng Thanh là đứng cùng chiến tuyến với Chu Sâm.”
Sau khi xác nhận tiểu sư đệ qua đời, sư phụ đã bùng lửa giận, phái người đi
gặp Hạ Thì. Chu Sâm được Lâm Thượng Thanh giúp đỡ, dám để Hạ Thì ra ngoài hoạt động, nhất định là đã có cách. Nhưng bọn họ có thể xúi giục Hạ Thì, để Hạ Thì biết Chu Sâm có ý đồ khác với cô.
Chỉ tiếc, dù sao thành phố X cũng là địa bàn của Chu Sâm, người âm thầm trà trộn vào cũng im hơi lặng tiếng biến mất, thậm chí còn không có bất cứ ai quay về.
Thẩm Trực mở mắt ra, nặc mùi tàn khốc: “Được, Chu Sâm cậy có Lâm Thượng Thanh giúp nó thì cho rằng sẽ không có sơ hở gì, không ai làm gì được nó sao? Nực cười, Lâm Thượng Thanh là cái thá gì chứ?”
Đệ tử cúi đầu càng thấp hơn. Lâm Thượng Thanh một mình một cõi, cũng được xem như là có danh tiếng, nhưng chắc chắn kém hơn nhà họ Thẩm. Chẳng qua về những mặt khác thì nhà họ Thẩm không bằng Chu Sâm mà thôi, nhưng nếu ép Thẩm Trực quá, ông ta sốt ruột muốn báo thù thì chắc chắn sẽ đồng ý dẫn sói vào thành phố X, dù không thể độc hưởng đế nữ Dao Thảo cũng không sao.
Thẩm Trực nghiến chặt răng, gần như rặn ra từng chữ: “Tốt nhất nó nên có can đảm chống cự, đỡ sư phụ lên, sư phụ muốn đích thân đến gặp mấy người bạn già.”
…
Lúc tan tầm, theo thường lệ sẽ có người tới đón Hạ Thì, chỉ là gần đây đã đổi từ trợ lý Liễu sang người khác, kể cả Kha Kha cũng bắt đầu thành người đưa đón. Hôm nay hơi khác mọi ngày, Hạ Thì phải đi gặp người lớn nhà Chu Sâm nên bây giờ cô sẽ về nhà mình trước để thay quần áo, chỉnh trang lại một chút.
Hạ Thì chuẩn bị một chút quà biếu, một mình đến nhà Chu Sâm, còn Chu Sâm thì đã về thẳng nhà ba mẹ rồi.
Nhà ba mẹ của Chu Sâm rất lớn, lúc Hạ Thì đến đã thấy Chu Sâm chờ ở cửa, giúp cô cầm đồ rồi nắm tay cô vào nhà.
Hạ Thì mặc váy liền không tay để lộ cánh tay trắng mềm, lúc cô vào cửa đã phát hiện chú Lâm cũng ở đây, vô cùng kinh ngạc, còn tưởng chỉ có ba mẹ Chu Sâm, hẳn chú Lâm và nhà anh thân thiết lắm?
Ba Chu luyện chữ trên lầu, mẹ Chu ở trong bếp, hôm nay bà đích làm vài món tiếp đãi Hạ Thì. Biết Hạ Thì đã đến, ba Chu đi xuống, mẹ Chu cũng tạm thời buông đồ ăn xuống, chạy ra chào hỏi Hạ Thì.
Bởi vì Hạ Thì có ảnh hưởng đặc biệt với Chu Sâm nên họ hết sức hòa ái với Hạ Thì, trước khi gặp nhau đã hỏi thăm rất nhiều, bây giờ vừa thấy Hạ Thì lại càng hài lòng. Vietwriter.vn Mặc dù Hạ Thì không có tài năng gì đặc biệt nhưng vẫn rất xứng đôi với Chu Sâm nhà bọn họ, chỉ hận nhà họ Thẩm gần đây quá phiền phức.
Lâm đại sư nhìn họ nói chuyện mà không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Thì.
“Tôi tiếp tục nấu cơm, mọi người cứ nói chuyện đi!” Mẹ Chu từ chối yêu cầu giúp một tay của Hạ Thì, quay vào bếp, những người khác bèn ngồi xuống.
Lâm đại sư không nhịn được hỏi: “Hạ tiểu thư, hôm nay có ai kỳ lạ xuất hiện không?”
Ba Chu và Chu Sâm đều đã biết chuyện, lập tức nhìn về phía Hạ Thì.
Hạ Thì cầm tay Chu Sâm, mỉm cười nói: “Có thể xem là có ạ, có một người kỳ lạ, toàn nói những lời lung tung, nhưng chỉ là mấy câu vớ vẩn thôi, cháu đuổi đi rồi.”
“Hèn gì, vậy là tốt rồi.” Lâm đại sư nói xong lại nhìn vào mắt Hạ Thì, còn muốn nói gì đó, nhưng lần này Hạ Thì tới đây để gặp ba mẹ Chu Sâm nên ông ấy đành phải nghẹn lại.
Ba Chu không để ý, ông chưa bao giờ quản việc nhà, tâm trí đều đặt ở tranh sơn thủy hết rồi, bây giờ lại có hứng thú nói: “Mọi người đi xem chữ của tôi đi, tiểu Hạ có biết viết thư pháp không? Sau này cháu ra sách, chú viết lưu niệm cho cháu nhé!”
Trong lòng Hạ Thì cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn cười tươi đối phó: “Trình độ của cháu có hạn, chỉ được học qua, rất muốn thưởng thức tác phẩm của bác trai ạ.”
Ba Chu dẫn họ vào phòng sách trên lầu, bày hết những chữ mình vừa viết ra: “Khi còn bé Chu Sâm cũng luyện đấy, không phải bác khen con trai mình, thằng bé cũng có chút tài năng. Nhưng chuyện luyện chữ này phải kiên trì bền bỉ, bây giờ e là không viết được nữa rồi, suốt ngày múa bàn phím.”
Chu Sâm thản nhiên nói: “Ba, dù không dùng máy tính thì cũng không còn ai dùng bút lông hàng ngày nữa.”
Ba Chu hừ một tiếng, đột nhiên tò mò hỏi Hạ Thì: “Tiểu Hạ cũng đến viết hai chữ đi? Nét chữ nét người, cho bác xem tính cách cháu thế nào.”
Hạ Thì cứng người, ngượng ngùng nói: “Gần đây cháu mới sắp xếp tài liệu, bị viêm gân ạ, e là tay không đủ lực.”
Ba Chu tiếc nuối nói: “Vậy đành để lần sau vậy.”
Chương 18.
Mẹ Chu tự mình xuống bếp nấu ăn, đợi nấu xong hết mới gọi mọi người xuống ăn cơm.
Mẹ Chu cực nhiệt tình gắp đồ ăn cho Hạ Thì, hỏi thăm tình hình công việc của cô.
Trên thực tế, gần đây công việc của Hạ Thì khá thuận lợi, cô nghi ngờ nhà họ Chu cho người đến chào hỏi lãnh đạo của cô, những công việc trước kia cô phải làm bây giờ đã chuyển hết cho người khác. Lúc trước công việc đã khá nhàn rồi bây giờ càng nhàn hơn.
Mẹ Chu vẫn không hài lòng: “Thanh niên bây giờ nên ra ngoài hẹn hò nhiều vào, không nên ngồi suốt trong lòng làm việc, lẽ ra công việc của cháu phải rảnh lắm mới đúng, bác thấy Kha Kha suốt ngày đi mua sắm còn gì?”
Ba Chu chảy mồ hôi: “Bà không được dạy hư cháu nó, sẽ làm lỡ công việc. Tiểu Hạ, cháu đừng để ý đến bà ấy.”
Mẹ Chu liếc mắt một cái: “Tôi thấy tiểu Hạ và a Sâm không còn nhỏ nữa rồi…”
Hạ Thì đang ăn, vừa nghe thấy thế mắt trợn to.
“Mẹ đừng dọa cô ấy.” Chu Sâm ngăn lại: “Hạ tiểu thư mới tốt nghiệp được hai năm.”
Mẹ Chu vừa nghe, bỗng cười rất kỳ lạ, nghiêng đầu hỏi Hạ Thì: “Tiểu Hạ,
lúc hai đứa ở riêng với nhau, nó cũng gọi cháu là Hạ tiểu thư sao?”
Hạ Thì: “…”
Chu Sâm: “…”
Đây là tình thú nho nhỏ của họ, nhưng khi bị mẹ Chu nói ra như vậy lại giống như bị vạch trần, ngại muốn chết.
Hạ Thì vô cùng xấu hổ, trả lời qua loa: “Không, không ạ…”
Ba Chu bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Thẩm Cẩm Minh gặp chuyện không may, ông đã nói với Chu Sâm, nếu như không phải vì Chu Sâm qua lại với Hạ Thì thì cô đã không bị cuốn vào chuyện này. Dù là thế nào thì nhất định phải đảm bảo an toàn cho Hạ Thì, nếu cô rơi vào tay nhà họ Thẩm thì không biết sẽ gặp phải chuyện gì. Nên ông càng tán thành việc Chu Sâm lấy Hạ Thì hơn trước.
Bây giờ gia đình nhỏ của họ đã nhất trí quyết định, Chu Sâm nên lấy Hạ Thì.
Sau khi cơm nước xong, mẹ Chu lại dẫn Hạ Thì đi xem album ảnh của gia đình họ, Hạ Thì thấy Chu Sâm khi còn bé lúc nào cũng trưng vẻ mặt cụ non, càng lớn càng ít ảnh chụp lúc tươi cười.
Mẹ Chu nói với cô, khi đó áp lực học tập lớn nên tâm trạng của Chu Sâm rất kém, đừng nói là cười, có khi còn nổi giận. Hạ Thì không tưởng tượng được hình ảnh Chu Sâm cáu giận nên vô cùng tò mò.
Lâm đại sư nhận một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau đã gọi Chu Sâm đi.
Lâm đại sư căng thẳng nói: “Vốn dĩ chú đã có cách, chỉ là chưa chắc chắn, cũng không muốn nói ra phá hư bầu không khí gặp mặt của nhà cháu. Nhưng vừa rồi, một người bạn gọi cho chú nói Thẩm Trực đã đến gặp những gia đình có tiếng trong giới huyền học, cả gia tộc của họ nữa. Nhưng tin xấu nhất là bọn họ cũng có suy đoán giống chú.”
Chu Sâm cau mày nói: “Sao cơ?”
Lâm đại sư không dám tin vào suy đoán của mình, ông ấy nuốt nước bọt, nói:
“Chú nghe cháu miêu tả về tình trạng của Hạ tiểu thư, lại quan sát hơi thở của Hạ tiểu thư mấy lần, luôn cảm thấy không giống hơi thở của người đã dung hòa được đế nữ Dao Thảo, giống hơi thở bị phong ấn hơn…”
“Ý chú là, có khả năng không phải Hạ tiểu thư đã từng dùng đế nữ Dao Thảo mà chính cô ấy là đế nữ Dao Thảo!”
Sắc mặt Chu Sâm trầm xuống: “Sao có thể chứ?”
“Không, có thể đấy.” Lâm đại sư nói: “Chú nghi ngờ, có lẽ hiện tại Hạ tiểu thư không biết thân phận thật của mình, nếu không sẽ không ngây thơ không biết gì như vậy, nên điều tra xem cô ấy có phải con nuôi hay không. Chúng ta không biết cô ấy đã trải qua những chuyện gì, nhưng với tình hình hiện tại thì khả năng cô ấy là đế nữ Dao Thảo rất lớn… Vietwriter.vn Vậy nên tác dụng của cô ấy còn cao hơn, đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Cô ấy không phải người, cô ấy là thuốc. Chuyện kết hôn… cháu nên thận trọng hơn.”
Cô là người đã từng dùng đế nữ Dao Thảo có tác dụng trợ giúp di chứng của Chu Sâm và chuyện bản thân cô là thuốc có thể điều trị di chứng của Chu Sâm… là hai khái niệm khác nhau.
Bây giờ, Chu Sâm phải đối mặt với một lựa chọn vô cùng kinh khủng.
Nhà họ Thẩm đang dắt mũi rất nhiều người cùng đến tấn công, ông ta lợi dụng sự tồn tại của Hạ Thì để mọi người giúp ông ta đối phó với Chu Sâm, cuối cùng những người này sẽ dùng Hạ Thì như mồi nhử để săn dị thú.
Nếu bây giờ, Chu Sâm dứt khoát… uống thuốc, những người đó sẽ không giúp nhà họ Thẩm nữa, tất cả mọi thứ sẽ quay lại điểm xuất phát, không, có khi còn tốt hơn.
Một người sống sờ sờ như Hạ Thì không phải người mà lại là linh dược? Nếu vậy thì không phải ăn thịt người. Hơn nữa, có khi ăn cô ấy lại là lựa chọn tốt nhất?
Sắc mặt Chu Sâm không tốt lắm, anh chằm chằm Lâm đại sư : “Chú Lâm, chú đừng nói chuyện này với bất cứ ai trong nhà cháu, đặc biệt là bác trai của cháu.”
Dưới ánh mắt có vẻ âm trầm của Chu Sâm, Lâm đại sư không tự chủ được gật đầu, ông ấy rất lo lắng: “A Sâm, cháu nhất định phải suy nghĩ chuyện này thật kỹ, tình hình bây giờ thực sự rất khó nắm bắt. Với cả… cháu phải chú ý đến cảm xúc của mình.”
Ông ấy biết, dù sao Chu Sâm cũng không tiếp xúc với giới huyền học nhiều lắm nên rất khó chấp nhận được chuyện này.
Chu Sâm cũng căng thẳng, trả lời Lâm đại sư một cách đơn giản nhưng lại không nhìn ra được anh đang nghĩ gì: “Cháu biết rồi.”
…
Hạ Thì ở nhà họ Chu đến chín giờ tối, bị mẹ Chu lôi kéo nói chuyện hồi lâu rồi mới cho họ về nghỉ ngơi. Hạ Thì cũng mới biết được, hóa ra Lâm đại sư ở luôn trong nhà họ Chu, nhưng ánh mắt mà Lâm đại sư nhìn cô cứ khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Chu Sâm lái xe đưa Hạ Thì về nhà anh, anh không khống chế được bản thân, cứ liếc nhìn Hạ Thì mãi.
Nhìn cô, rõ ràng là một con người có máu có thịt mà.
Tuy là từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, Chu Sâm đã có cảm giác muốn ăn, nhưng chưa bao giờ anh có suy nghĩ vì thỏa mãn bản thân mà ăn thịt người, làm vậy có khác gì thú dữ đâu chứ. Dù có biết Hạ Thì không phải người, anh cũng không thể gạt bỏ được suy nghĩ này.
Với lại, ăn thịt người là khái niệm gì chứ?
Cô có sở thích, có suy nghĩ, ai dám nói cô là một vật chết cơ chứ.
Chu Sâm càng lái càng nhanh, anh hơi không khống chế được tâm trạng mình, đến Hạ Thì cũng đã nhận ra điểm khác thường, căng thẳng nhìn anh.
Trong bóng tối, xe của Chu Sâm bị trượt dài, đâm vào dải phân cách. Dù Chu Sâm phản ứng nhanh cũng không tránh khỏi việc va chạm nhẹ với dải phân cách.
Túi khí an toàn bắn ra ngoài, điều hòa phả khí lạnh thẳng vào mặt, Vietwriter.vn Chu Sâm mới hơi tỉnh táo trở lại trạng thái bình thường, nhận ra không biết tại sao bản thân đã dần hãm sâu vào trạng thái điên cuồng này.
Xem ra chuyện của Hạ Thì đã ảnh hưởng quá nhiều đến anh, điều này không khác gì di chứng chán ăn của anh, hôm nay chú Lâm đã nhắc nhở rồi nhưng anh vẫn không khống chế được.
Hạ Thì vô cùng lo lắng kéo tay anh: “Tay anh bị rách rồi! Có bị thương chỗ nào nữa không?”
Bây giờ Chu Sâm mới phát hiện ra không biết tay anh đã đụng vào đâu, mu bàn tay có vết máu.
Hạ Thì hoàn toàn không biết mấy ngày qua, vì sự tồn tại của cô mà đã xảy ra những chuyện gì, cô chỉ quan tâm sự an toàn của Chu Sâm, lúc này càng để ý hơn, cô nâng tay Chu Sâm lên liếm vết máu.
Chu Sâm nhìn một lúc lâu rồi bỗng nhiên cầm ngược tay Hạ Thì rồi ấn xuống.
Anh vuốt ve gò má Hạ Thì, thấy môi cô còn dính vết máu, thở dài rồi hôn nhẹ vào má cô một cái.
Hạ Thì mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì.
Bình luận facebook