• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Ta sinh con cho tổng tài (7 Viewers)

  • Chap-211

Chương 211: Gặp Lại Nhau Lại Là Kinh Ngạc




Hôm‌ ‌sau‌ ‌lúc‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌tỉnh‌ ‌dậy,‌ ‌ngẩng‌ ‌đầu‌ ‌lên‌ ‌liền‌ ‌mơ‌ ‌hồ‌ ‌nhìn‌ ‌thấy‌ ‌khuôn‌ ‌ mặt‌ ‌Cố‌ ‌Phong.
‌Mơ‌ ‌hồ‌ ‌lúc‌ ‌này,‌ ‌kèm‌ ‌theo‌ ‌ánh‌ ‌sáng‌ ‌nhu‌ ‌hòa‌ ‌cách‌ ‌rèm‌ ‌cửa‌ ‌xuyên‌ ‌qua,‌ ‌giống‌ ‌như‌ ‌là‌ ‌ có‌ ‌beauty‌ ‌effect‌ ‌của‌ ‌máy‌ ‌ảnh,‌ ‌khiến‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌bỗng‌ ‌chốc‌ ‌nhận‌ ‌phải‌ ‌bạo‌ ‌kích‌ ‌ nhan‌ ‌trị‌ ‌anh‌ ‌tuấn‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong.
‌Mặc‌ ‌dù‌ ‌ghét‌ ‌thằng‌ ‌cha‌ ‌này,‌ ‌nhưng‌ ‌không‌ ‌thể‌ ‌không‌ ‌thừa‌ ‌nhận,‌ ‌mặt‌ ‌vẫn‌ ‌rất‌ ‌được.
‌Vóc‌ ‌người‌ ‌cũng‌ ‌được.
‌Chính‌ ‌là‌ ‌bây‌ ‌giờ‌ ‌trở‌ ‌nên‌ ‌phiền‌ ‌phức,‌ ‌khiến‌ ‌cậu‌ ‌đôi‌ ‌khi‌ ‌hơi‌ ‌khó‌ ‌chịu,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ nghĩ‌ ‌trong‌ ‌lòng,‌ ‌không‌ ‌nhịn‌ ‌được‌ ‌duỗi‌ ‌lưng‌ ‌một‌ ‌cái,‌ ‌động‌ ‌tác‌ ‌này‌ ‌lập‌ ‌tức‌ ‌đánh‌ ‌thức‌ ‌ Cố‌ ‌Phong‌ ‌trước‌ ‌giờ‌ ‌ngủ‌ ‌luôn‌ ‌nông.
Advertisement / Quảng cáo

‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌tỉnh‌ ‌lại,‌ ‌mắt‌ ‌vẫn‌ ‌híp,‌ ‌sau‌ ‌đó‌ ‌nửa‌ ‌ngồi‌ ‌dậy:‌ ‌"Tỉnh‌ ‌rồi?"‌ ‌ "......Mấy‌ ‌giờ‌ ‌rồi?"‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌hỏi.
‌"9‌ ‌rưỡi,‌ ‌vẫn‌ ‌sớm."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌xoa‌ ‌mắt,‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌cảnh‌ ‌trước‌ ‌mắt‌ ‌rõ‌ ‌ràng‌ ‌hơn,‌ ‌"9‌ ‌rưỡi‌ ‌vẫn‌ ‌còn‌ ‌ sớm?‌ ‌Anh‌ ‌trước‌ ‌đây‌ ‌không‌ ‌phải‌ ‌toàn‌ ‌8h‌ ‌đã‌ ‌đi‌ ‌làm‌ ‌sao?"‌ ‌ "Tôi‌ ‌là‌ ‌tổng‌ ‌tài‌ ‌của‌ ‌công‌ ‌ty,‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌quyết‌ ‌định‌ ‌cho‌ ‌mình,"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌cười‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌ ôm‌ ‌vai‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌"Trước‌ ‌kia‌ ‌là‌ ‌công‌ ‌việc‌ ‌quan‌ ‌trọng‌ ‌hơn‌ ‌tất‌ ‌cả,‌ ‌bây‌ ‌giờ‌ ‌......tôi‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌ngủ‌ ‌cùng‌ ‌em‌ ‌thêm‌ ‌một‌ ‌lát,‌ ‌đáng‌ ‌giá‌ ‌hơn‌ ‌nhiều‌ ‌so‌ ‌với‌ ‌đi‌ ‌làm‌ ‌đúng‌ ‌ giờ."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌xí‌ ‌một‌ ‌tiếng,‌ ‌trở‌ ‌mình‌ ‌rời‌ ‌giường,‌ ‌đi‌ ‌dép‌ ‌vào,‌ ‌đến‌ ‌phòng‌ ‌rửa‌ ‌tay‌ ‌ rửa‌ ‌mặt.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nhìn‌ ‌bóng‌ ‌lưng‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌hồi‌ ‌lâu,‌ ‌cũng‌ ‌yên‌ ‌lặng‌ ‌từ‌ ‌trên‌ ‌giường‌ ‌ đứng‌ ‌dậy.
‌Hôm‌ ‌nay‌ ‌là‌ ‌ngày‌ ‌giỗ‌ ‌của‌ ‌mẹ‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌chắc‌ ‌chắn‌ ‌sẽ‌ ‌không‌ ‌ quên,‌ ‌mà‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌hắn,‌ ‌đương‌ ‌nhiên‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌dám‌ ‌quên.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đã‌ ‌tính‌ ‌toán‌ ‌sắp‌ ‌xếp‌ ‌công‌ ‌việc‌ ‌hôm‌ ‌nay:‌ ‌Họp‌ ‌cấp‌ ‌cao‌ ‌buổi‌ ‌trưa‌ ‌phải‌ ‌đi,‌ ‌ nhưng‌ ‌hội‌ ‌nghị‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌giải‌ ‌quyết‌ ‌trong‌ ‌2‌ ‌tiếng.
‌Văn‌ ‌kiện‌ ‌hôm‌ ‌nay‌ ‌phải‌ ‌đích‌ ‌thân‌ ‌xử‌ ‌ lý‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌làm‌ ‌xong‌ ‌trong‌ ‌1‌ ‌tiếng,‌ ‌thêm‌ ‌1‌ ‌tiếng‌ ‌nữa‌ ‌xử‌ ‌lý‌ ‌việc‌ ‌vặt,‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌còn‌ ‌lại‌ ‌ vẫn‌ ‌đủ‌ ‌ăn‌ ‌cơm‌ ‌tối‌ ‌cùng‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌sau‌ ‌đó‌ ‌cùng‌ ‌cậu‌ ‌đến‌ ‌nghĩa‌ ‌trang‌ ‌thăm‌ ‌mẹ‌ ‌ cậu.
‌Hắn‌ ‌sau‌ ‌khi‌ ‌tính‌ ‌toán‌ ‌xong‌ ‌tất‌ ‌cả,‌ ‌cũng‌ ‌rửa‌ ‌mặt,‌ ‌cùng‌ ‌ăn‌ ‌sáng‌ ‌với‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên.
‌Trong‌ ‌phòng‌ ‌ăn,‌ ‌chú‌ ‌Hà‌ ‌dùng‌ ‌thái‌ ‌độ‌ ‌cực‌ ‌nghiêm‌ ‌cẩn,‌ ‌chuẩn‌ ‌bị‌ ‌một‌ ‌bình‌ ‌sữa‌ ‌nhỏ‌ ‌ đã‌ ‌pha‌ ‌đút‌ ‌cho‌ ‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ.
‌Dựa‌ ‌theo‌ ‌cách‌ ‌nói‌ ‌của‌ ‌chú‌ ‌Hà,‌ ‌cách‌ ‌pha‌ ‌sữa‌ ‌này‌ ‌là‌ ‌ ông‌ ‌tìm‌ ‌một‌ ‌bà‌ ‌mẹ‌ ‌rất‌ ‌có‌ ‌kinh‌ ‌nghiệm‌ ‌để‌ ‌xin,‌ ‌bao‌ ‌gồm‌ ‌chất‌ ‌dinh‌ ‌dưỡng‌ ‌rất‌ ‌phù‌ ‌hợp‌ ‌ với‌ ‌trưởng‌ ‌thành‌ ‌của‌ ‌cục‌ ‌cưng,‌ ‌tốt‌ ‌nhất‌ ‌cho‌ ‌phát‌ ‌dục‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ.
‌Chú‌ ‌Hà‌ ‌cười‌ ‌ha‌ ‌ha‌ ‌từ‌ ‌trong‌ ‌tay‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhận‌ ‌lấy‌ ‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ,‌ ‌mang‌ ‌theo‌ ‌ yêu‌ ‌thương‌ ‌tràn‌ ‌đầy,‌ ‌nhìn‌ ‌Tiểu‌ ‌Gia‌ ‌Duệ‌ ‌mút‌ ‌từng‌ ‌miếng‌ ‌sữa‌ ‌trong‌ ‌bình:‌ ‌"Ui‌ ‌chao,‌ ‌ Duệ‌ ‌Duệ‌ ‌giỏi‌ ‌quá‌ ‌đi,‌ ‌ngoan,‌ ‌uống‌ ‌thêm‌ ‌một‌ ‌ít?‌ ‌Ngoan‌ ‌quá,‌ ‌ngoan‌ ‌quá‌ ‌......"
‌Mắt‌ ‌nhóc‌ ‌con‌ ‌đen‌ ‌láy‌ ‌lại‌ ‌mang‌ ‌theo‌ ‌ánh‌ ‌sáng‌ ‌lấp‌ ‌lánh,‌ ‌nhìn‌ ‌rất‌ ‌khiến‌ ‌người‌ ‌ta‌ ‌thích.
Advertisement / Quảng cáo

‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhìn‌ ‌cảnh‌ ‌này,‌ ‌bất‌ ‌đắc‌ ‌dĩ‌ ‌lắc‌ ‌lắc‌ ‌đầu.
‌Chú‌ ‌Hà‌ ‌thật‌ ‌sự‌ ‌quá‌ ‌chiều‌ ‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ.
‌Hiện‌ ‌tại‌ ‌đã‌ ‌chiều‌ ‌như‌ ‌vậy,‌ ‌sau‌ ‌này‌ ‌lớn‌ ‌lên,‌ ‌e‌ ‌là‌ ‌nhóc‌ ‌thối‌ ‌Cố‌ ‌Gia‌ ‌Duệ‌ ‌sẽ‌ ‌được‌ ‌càng‌ ‌ nhiều‌ ‌chú‌ ‌dì‌ ‌ông‌ ‌bà‌ ‌cưng‌ ‌chiều‌ ‌vô‌ ‌biên.
‌Cậu‌ ‌thở‌ ‌dài,‌ ‌cúi‌ ‌đầu‌ ‌nuốt‌ ‌miếng‌ ‌cháo.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nghe‌ ‌thấy‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌thở‌ ‌dài,‌ ‌lặng‌ ‌yên‌ ‌buông‌ ‌thìa‌ ‌trong‌ ‌tay‌ ‌xuống,‌ ‌ nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌nói:‌ ‌"Chờ‌ ‌gần‌ ‌tối,‌ ‌tôi‌ ‌cùng‌ ‌em‌ ‌đến‌ ‌nghĩa‌ ‌trang‌ ‌Nam‌ ‌Sơn‌ ‌nhé."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ngẩn‌ ‌ra:‌ ‌"Anh‌ ‌biết‌ ‌hôm‌ ‌nay‌ ‌là‌ ‌......"
‌"Tôi‌ ‌vẫn‌ ‌nhớ,"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌trịnh‌ ‌trọng‌ ‌gật‌ ‌đầu,‌ ‌"Tôi‌ ‌dẫn‌ ‌em‌ ‌cùng‌ ‌đi,‌ ‌được‌ ‌không?"‌ ‌ Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌lặng‌ ‌yên‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu,‌ ‌cúi‌ ‌đầu‌ ‌ăn‌ ‌hết‌ ‌bữa‌ ‌sáng.
‌Sau‌ ‌bữa‌ ‌sáng,‌ ‌cậu‌ ‌nói‌ ‌với‌ ‌Cố‌ ‌Phong:‌ ‌"Lát‌ ‌nữa‌ ‌tôi‌ ‌phải‌ ‌đến‌ ‌quán,‌ ‌lâu‌ ‌lắm‌ ‌không‌ ‌qua‌ ‌ rồi,‌ ‌tôi‌ ‌phải‌ ‌đi‌ ‌xem‌ ‌tình‌ ‌hình."
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đồng‌ ‌ý,‌ ‌trước‌ ‌khi‌ ‌đến‌ ‌công‌ ‌ty‌ ‌đi‌ ‌làm,‌ ‌ân‌ ‌cần‌ ‌đưa‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌đến‌ ‌ quán‌ ‌Siêu‌ ‌Cấp‌ ‌Nguyên‌ ‌Bảo,‌ ‌nhìn‌ ‌cậu‌ ‌đi‌ ‌vào‌ ‌cửa‌ ‌quán,‌ ‌mới‌ ‌yên‌ ‌tâm‌ ‌đóng‌ ‌cửa‌ ‌xe‌ ‌lái‌ ‌ xe‌ ‌đến‌ ‌Cố‌ ‌thị.
‌Mắt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌mặc‌ ‌dù‌ ‌vẫn‌ ‌hơi‌ ‌mờ,‌ ‌nhưng‌ ‌không‌ ‌gây‌ ‌cản‌ ‌trở,‌ ‌cẩn‌ ‌thận‌ ‌một‌ ‌ chút‌ ‌là‌ ‌sẽ‌ ‌không‌ ‌va‌ ‌chạm‌ ‌hoặc‌ ‌ngã‌ ‌xuống.
‌Cậu‌ ‌đi‌ ‌vào‌ ‌Siêu‌ ‌Cấp‌ ‌Nguyên‌ ‌Bảo,‌ ‌hôm‌ ‌nay‌ ‌làm‌ ‌ăn‌ ‌trong‌ ‌quán‌ ‌như‌ ‌thường,‌ ‌vì‌ ‌vậy‌ ‌ nhân‌ ‌viên‌ ‌cửa‌ ‌hàng‌ ‌vẫn‌ ‌coi‌ ‌như‌ ‌thoải‌ ‌mái.
‌Bọn‌ ‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌vốn‌ ‌đang‌ ‌bận‌ ‌lau‌ ‌bàn,‌ ‌nhìn‌ ‌ thấy‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌cực‌ ‌kỳ‌ ‌mừng‌ ‌rỡ‌ ‌vây‌ ‌quanh:‌ ‌"Boss‌ ‌à,‌ ‌thân‌ ‌thể‌ ‌anh‌ ‌khỏe‌ ‌ chưa?"‌ ‌ Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cười‌ ‌gật‌ ‌gật‌ ‌đầu:‌ ‌"Mổ‌ ‌được‌ ‌mấy‌ ‌hôm‌ ‌rồi,‌ ‌khôi‌ ‌phục‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌tệ‌ ‌ lắm."
‌"Mừng‌ ‌quá,‌ ‌nào‌ ‌nào‌ ‌nào,‌ ‌ngồi‌ ‌ngồi‌ ‌ngồi."
Advertisement / Quảng cáo

‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌kéo‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌đến‌ ‌một‌ ‌bên‌ ‌ ngồi‌ ‌xuống.
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cười‌ ‌nói:‌ ‌"Khoảng‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌này,‌ ‌quán‌ ‌vẫn‌ ‌ổn‌ ‌chứ?"‌ ‌ "Hoàn‌ ‌toàn‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌vấn‌ ‌đề,‌ ‌doanh‌ ‌thu‌ ‌mỗi‌ ‌ngày‌ ‌vèo‌ ‌vèo‌ ‌ấy,"‌ ‌Ngữ‌ ‌khí‌ ‌Hà‌ ‌Tuệ‌ ‌có‌ ‌ loại‌ ‌tự‌ ‌tin‌ ‌kiểu‌ ‌tranh‌ ‌công,‌ ‌"Boss‌ ‌anh‌ ‌cứ‌ ‌yên‌ ‌tâm‌ ‌đi."
‌"Mọi‌ ‌người‌ ‌đều‌ ‌bận‌ ‌lắm‌ ‌sao?"‌ ‌ "Trước‌ ‌kia‌ ‌khả‌ ‌năng‌ ‌còn‌ ‌vất‌ ‌vả,‌ ‌giờ‌ ‌boss‌ ‌tuyển‌ ‌thêm‌ ‌nhân‌ ‌viên,‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌hơn‌ ‌ nhiều."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nghe‌ ‌thấy‌ ‌lời‌ ‌Hà‌ ‌Tuệ,‌ ‌vốn‌ ‌vẫn‌ ‌hơi‌ ‌nghi‌ ‌ngờ,‌ ‌đột‌ ‌nhiên‌ ‌nhớ‌ ‌đến‌ ‌ chuyện‌ ‌mình‌ ‌trước‌ ‌khi‌ ‌mổ,‌ ‌Lộ‌ ‌Dương‌ ‌nói‌ ‌muốn‌ ‌để‌ ‌cậu‌ ‌cung‌ ‌cấp‌ ‌công‌ ‌việc‌ ‌cho‌ ‌ Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan,‌ ‌cau‌ ‌mày:‌ ‌"Là‌ ‌Hùng‌ ‌Vũ‌ ‌Đan?"‌ ‌ Lời‌ ‌này‌ ‌của‌ ‌cậu‌ ‌vừa‌ ‌ra,‌ ‌trong‌ ‌căn‌ ‌bếp‌ ‌nhỏ‌ ‌liền‌ ‌vang‌ ‌lên‌ ‌một‌ ‌giọng‌ ‌nam‌ ‌ồ‌ ‌ồ:‌ ‌"Các‌ ‌chị‌ ‌ em,‌ ‌ăn‌ ‌cơm‌ ‌thôi!"‌ ‌ Sau‌ ‌khi‌ ‌tiếng‌ ‌ồm‌ ‌ồm‌ ‌như‌ ‌Chung‌ ‌Quỳ‌ ‌(*)‌ ‌vang‌ ‌lên,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌quay‌ ‌đầu‌ ‌qua,‌ ‌ chỉ‌ ‌thấy‌ ‌một‌ ‌người‌ ‌đàn‌ ‌ông‌ ‌hùng‌ ‌tráng,‌ ‌mặc‌ ‌đồng‌ ‌phục‌ ‌đáng‌ ‌yêu‌ ‌của‌ ‌quán,‌ ‌xuất‌ ‌ hiện‌ ‌trong‌ ‌tầm‌ ‌mắt.
‌((*)‌ ‌Chung‌ ‌Quỳ:‌ ‌một‌ ‌vị‌ ‌thần‌ ‌có‌ ‌thể‌ ‌đánh‌ ‌quỷ‌ ‌trong‌ ‌truyền‌ ‌thuyết)‌ ‌
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom