Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 131
Dịch: God Of Heaven
"Cậu thấy bạn gái tới nhưng hình như không cảm thấy cao hứng lắm nhỉ?"
Trịnh Quan Đề kỳ quái hỏi, cô nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Trần Hán Thăng có gì đó không đúng lắm.
Trần Hán Thăng không nói lời nào, hẳn chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc máy vi tính giám sát. Ánh mắt của Trịnh Quan Đề theo đấy nhìn sang, đột nhiên nó: "Cô gái mặc đồng phục ở phía sau kia nhìn cũng rất đẹp nhỉ."
Cô vừa nói vừa điều chỉnh camera theo dõi ở cửa chính cho đến khi thấy được dáng vẻ của Thẩm Ấu Sở.
Vẻ mặt Thẩm Ấu Sở hiện lên vẻ mông lung mờ mịt, cô còn đang nắm chặt tay của Hồ Lâm Ngữ, có chút sợ hãi đứng trước cửa của xưởng điện tử.
"Cô ấy cũng đến vì cậu?"
Trịnh Quan Đề rất thông minh, bằng không cũng sẽ không dễ dàng không chế 1000 người ở trong xưởng điện tử đùa bỡn như lòng bàn tay, chỉ cần nhìn qua cũng lập tức đoán được tình huống thật.
"Ừm."
Trần Hán Thăng nhỏ giọng trả lời.
"Cũng là bạn gái?"
Trịnh Quan Đề hỏi.
Trần Hán Thăng không nói lời nào.
Không nói lời nào thực ra cũng là một loại thái độ, nếu như thật sự không phải thì hắn phải trực tiếp phản bác.
"Tôi thực sự không nhìn ra cậu còn là một tên cặn bã đấy."
Trịnh Quan Đề cười cợt: "Cậu có người bạn gái đẹp như vậy mà còn một tay bắt hai cá, nhưng người còn lại cũng xinh đẹp như vậy. Lúc cậu bị cách ly cả hai cô bé đều đến thăm cậu, thực sự cậu là thần tiên mới phải."
Trần Hán Thăng không phản ứng lại sự trêu chọc của Trịnh Quan Đề, hắn quan sát những màn hình giám sát thì thấy Tiêu Dung Ngư đang đi tới phòng an ninh yêu cầu mở cửa.
Trịnh Quan Đề hoàn toàn coi đây là trò vui, cô thoải mái ngả lưng vào chiếc ghế da, mũi giày cao gót khéo léo đung đưa, hưởng thụ giây phút thư giãn, thỉnh thoảng cô bưng ly cà phê lên miệng nhấp môi một tý.
Có điều phòng an ninh không đồng ý yêu cầu cho vào của Tiêu Dung Ngư, thứ nhất bên họ cảm thấy Tiêu Dung Ngư không phải là công nhân trong xưởng, cũng không phải cán bộ bên chính phủ, cô ấy thực sự không phù hợp để đi vào nơi hỗn loạn này.
Trần Hán Thăng nhìn về phía Trịnh Quan Đề, Trịnh Quan Đề hiểu ý, có điều cô đột nhiên cười cợt: "Tôi có thể giúp cậu cho người vào, nhưng chỉ có thể thả một người mà thôi."
"Tại sao?"
Trần Hán Thăng cau mày.
"Tôi muốn biết cặn bã như cậu sẽ chọn ai đây."
Sắc mặt Trịnh Quan Đề biến sắc, cầm điện thoại lên thúc giục: "Nhanh lên một chút, hiện tại cậu chỉ có thể chọn một."
Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở cùng Tiêu Dung Ngư qua màn hình, hắn đang do dự.
"Nói nhanh lên nào, hai chọn một!"
Trong ánh mắt của Trịnh Quan Đề là trêu tức, nhưng giọng nói có vẻ rất nghiêm túc.
Trần Hán Thăng trong lúc nhất thời cũng chưa nghĩ ra.
"Không bằng như vậy đi."
Trịnh Quan Đề nói rằng: "Xem cậu khó chọn như vậy, tôi sẽ giúp cậu chọn. Hôm trước cô nữ sinh kia giúp tôi chỉ đường, tôi sẽ để cô ấy tiến vào xưởng."
Trịnh Quan Đề nói xong cũng gọi một cú điện thoại, người bảo vệ nhận được thông báo lập tức cho vào, ngược lại ngăn cản Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ ở phía sau.
······
Qua màn hình thì thấy Hồ Lâm Ngữ đang rất tức giận, cô xông lên cùng bảo vệ dựa ra lí lẽ tranh cãi.
Có điều bảo vệ đã nhận được chỉ thị, lạnh lùng đóng cửa lớn. Thẩm Ấu Sở lôi ống tay áo của Hồ Lâm Ngữ, chỉ vào bồn hoa cách đó không xa.
Hồ Lâm Ngữ còn đang tranh luận, thì Thẩm Ấu Sở lặng lẽ đi đến bồn hoa, chọn một vị trí ít người để ý ngồi xuống.
Chiếc túi vải đặt trên đùi, cô mở to đôi mắt hoa đào đang sưng đỏ, ánh mắt ngây ngốc nhìn cửa lớn xưởng điện tử.
"Người bạn gái này của cậu thật là đúng làm cho người ta cảm thấy thương yêu a, quan trọng còn thật xinh đẹp."
Trịnh Quan Đề lắc đầu nói.
Trần Hán Thăng không có thời gian trả lời, hắn vừa mới gọi điện thoại cho Lương Mỹ Quyên xong, lại nghe thấy tiếng chuông gọi đến của Tiểu Ngư Nhi.
"Tiểu Trần, tớ đến rồi, cậu đang ở đâu thế?"
Tiêu Dung Ngư nghẹn ngào nói trong điện thoại, mấy cô gái này tuy tiến vào cửa lớn, nhưng trong xưởng cũng đang rất hỗn loại, chỉ có thể bất lực gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng trong lòng đột nhiên rất khó chịu, Tiểu Ngư Nhi thực ra rất yếu đuối, cô chưa từng phải trải qua một khó khăn nào từ trước đến giờ.
Chỉ là khi gặp phải một kẻ vô lại như Trần Hán Thăng, hắn lại không muốn thổ lộ tình cảm của mình, tình cảm lẽ ra phải đơm hoa kết trái đằng này lại bị trì hoãn. Hiện tại cô lại gặp phải cảnh Trần Hán Thăng bị cách ly, trong lòng khổ sở như gặp sinh ly tử biệt vậy.
"Cậu, cậu trước tiên ······ "
Trần Hán Thăng mới vừa muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện cổ họng có chút khàn khàn.
Trịnh Quan Đề nhìn một chút, cô lấy ra một túi khăn tay hỏi hắn có cần hay không?
Trần Hán Thăng xua tay, điều chỉnh lại cổ họng nói: "Trước tiên cậu tìm một nơi ngồi xuống đi, chút nữa bố mẹ tớ đến rồi mọi người cùng về đi thôi."
"Tớ chưa nhìn thấy cậu, tớ không muốn trở về ······ "
Tâm tình của Tiêu Dung Ngư tựa hồ đang cận kề cảm giác không chịu nổi.
Vào lúc này, bạn cùng lớp, bạn cùng phòng, bạn từ Hội sinh viên và sinh viên đại học quản lý ban 2 đều đã đến, bọn họ đứng ở cửa nhón chân nhìn xung quanh.
"Đều đến tìm cậu?"
Trịnh Quan Đề hỏi.
Trần Hán Thăng gật gù.
"Cần cho qua không?"
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Thêm phiền."
Trịnh Quan Đề có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, gặp phải thời điểm như thế nãy cậu ta vẫn rất bình tĩnh.
Những người bên ngoài đang rất lộn xộn, trong xưởng cũng rất loại, bọn họ đi vào chỉ có thể loạn càng thêm loạn, nói không chừng còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác. Không bằng cứ cản ở ngoài cửa, sau một quãng thời gian cũng là tự động trở lại.
Chỉ chốc lát sau, Chung Kiến Thành cùng Khổng Tĩnh cũng tới, bọn họ là người trưởng thành, biết lúc này chỉ có thể nghe theo bác sĩ, đơn giản họ cũng chỉ chờ ở cửa cũng không có khác gì.
Khổng Tĩnh còn đi khuyên các sinh viên đại học, bảo bọn họ trước mắt cứ về trường học, chỉ là không có ai nghe theo.
Mãi đến lúc chủ nhiệm khoa nhân văn Bàng Văn Lượng cùng phụ đạo viên Quách Trung Vân đến, lời của hai người này mới có tác dụng, chỉ chốc lát sau đoàn người tản đi, đương nhiên điện thoại Trần Hán Thăng vẫn reo lên không ngừng.
Trong thời gian này Vương Tử Bác cũng tới đây, cậu ta cũng không kịp ngồi xe buýt, bắt taxi đến thẳng cửa chính.
"Có thể để cậu ta vào được không?" Trần Hán Thăng hỏi.
Trịnh Quan Đề gật đầu đáp ứng.
Vương Tử Bác được cho vào sau, đi tới chỗ của Tiêu Dung Ngư hội họp, nhưng cậu ta lại không thấy Thẩm Ấu Sở.
Trong thời gian này rất nhiều người đến rồi lại đi, cho đến thời điểm màn đêm buông xuống, ở cửa chỉ còn dư lại mấy người.
Trong cửa chính thì còn Tiêu Dung Ngư cùng Vương Tử Bác, ngoài cửa lớn thì còn Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ, những người khác đều đã trở về.
Buổi tối nhiệt độ ngoài trời giảm xuống, bên dưới bóng cây ở bồn hoa, Thẩm Ấu Sở lấy áo lông ra mặc vào, cô ôm hai chân, khuôn mặt dịu dàng kề sát vào túi vải ở trên, lẳng lặng nhìn cùng chờ đợi.
Lúc này một chiếc ô tô mang biển số xe G chạy đến, đây chính là biển số ở Cảng Thành, hai vợ chồng Trần Triệu Quân cùng hai vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ đều đã đến.
Tiểu Ngư Nhi không kìm được nước mắt khi nhìn thấy người nhà, Lữ Ngọc Thanh đau lòng vì con gái, cô đề nghị tìm cái khách sạn gần đó để ở lại, Trần Triệu Quân cũng đồng ý cách làm này.
Lương Mỹ Quyên một bên lau nước mắt, vừa trò chuyện cùng Trần Hán Thăng.
"Mẹ, Thẩm Ấu Sở cũng tới."
Lương Mỹ Quyên nhìn chung quanh một lần: "Mẹ không thấy."
"Ngoài cửa."
Lương Mỹ Quyên đột nhiên rất muốn đi xem, có điều Tiêu Hoành Vĩ cùng Lữ Ngọc Thanh lại đang ở bên cạnh. Tiêu Dung Ngư thì đang khóc, ở tình huống như thế cô căn bản lại không thể rời đi.
"Mẹ để Vương Tử Bác đi đi." Trần Hán Thăng nói rằng.
Lương Mỹ Quyên hết cách rồi, chỉ có thể nổi giận mắng: "Nếu như con chết đi đúng mẹ đây bớt lo đi nhiều chuyện."
Vương Tử Bác sau khi rời khỏi đây tìm tới Thẩm Ấu Sở, thế nhưng cậu ta cũng không khuyên được cô trở về, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.
"Bố mẹ tớ đã đến đây rồi, cậu cứ đi về trước đi có được hay không?" Trần Hán Thăng khuyên nhủ.
"Tớ, tớ không đi."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng trả lời, biểu hiện bây giờ của cô so với Tiêu Dung Ngư còn mạnh mẽ hơn, hơn nữa cũng không một giọt nước mắt nào chảy xuống.
"Cậu không thể nghe tớ một lần sao!"
Trong lòng Trần Hán Thăng có chút buồn bực, cô nàng Trịnh Quan Đề đang đứng cạnh không ngừng nghe ngóng hóng hớt.
"Cậu không nên đuổi tớ đi."
Lời nói của Thẩm Ấu Sở rốt cục cũng kèm theo tiếng khóc nức nở: "Tớ cầu xin cậu, tớ sẽ chờ ở bên ngoài, cũng sẽ không e ngại người khác, lúc cậu đi ra tớ lập tức trở về."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Tớ cho dù muốn ra ngoài, cũng không thể là vào buổi tối, trước mắt cậu đi về trước đi, sáng mai hẵng tới nữa."
Hồ Lâm Ngữ cùng Vương Tử Bác cũng ở bên cạnh khuyên bảo, Thẩm Ấu Sở chính là đang ở thời điểm do dự, sau lưng đột nhiên có âm thanh phát lên: "Trước mắt chúng ta đi về trước đi, cậu cũng ngồi ở đây rất lâu rồi."
Vương Tử Bác vừa quay đầu, hai chân lập tức run lên.
Tiêu Dung Ngư không biết từ lúc nào đã đi tới bồn hoa, dưới ánh trăng hai thiếu nữ quan sát lẫn nhau, chỉ chốc lát sau Thẩm Ấu Sở lại cúi đầu xuống.
"Áo lông của cậu thật xinh đẹp, bản thân cũng rất đẹp."
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng nói.
Thẩm Ấu Sở không biết trả lời làm sao, cô thậm chí còn không quen biết Tiêu Dung Ngư.
Hồ Lâm Ngữ phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, lập tức kéo Thẩm Ấu Sở đứng lên: "Cùng nhau trở về đi, Trần Hán Thăng có nhiều người ở bên như vậy, có người cũng không kém cậu đâu."
"Tiểu Trần, hai người chạm mặt."
Âm thanh phát ra từ Vương Tử Bác đều đang run rẩy.
"Ừm, tao thấy rồi."
Trần Hán Thăng không có chút cảm xúc nói ra.
"Tiểu Ngư Nhi vì sao lại đi tới đây nhỉ?"
Vương Tử Bác không hiểu rõ, cậu ta là lặng lẽ tới.
Trần Hán Thăng rất bình tĩnh: "Tao cũng không rõ nữa."
"Tôi biết."
Trịnh Quan Đề đột nhiên nói chuyện, cô lấy điều chỉnh camera giám sát quay về lúc Hồ Lâm Ngữ muốn đi vào cửa sau đó mở loa máy vi tính lên.
Trần Hán Thăng thế mới biết camera giám sát này có thể ghi lại âm thanh.
"Cậu thấy bạn gái tới nhưng hình như không cảm thấy cao hứng lắm nhỉ?"
Trịnh Quan Đề kỳ quái hỏi, cô nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Trần Hán Thăng có gì đó không đúng lắm.
Trần Hán Thăng không nói lời nào, hẳn chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc máy vi tính giám sát. Ánh mắt của Trịnh Quan Đề theo đấy nhìn sang, đột nhiên nó: "Cô gái mặc đồng phục ở phía sau kia nhìn cũng rất đẹp nhỉ."
Cô vừa nói vừa điều chỉnh camera theo dõi ở cửa chính cho đến khi thấy được dáng vẻ của Thẩm Ấu Sở.
Vẻ mặt Thẩm Ấu Sở hiện lên vẻ mông lung mờ mịt, cô còn đang nắm chặt tay của Hồ Lâm Ngữ, có chút sợ hãi đứng trước cửa của xưởng điện tử.
"Cô ấy cũng đến vì cậu?"
Trịnh Quan Đề rất thông minh, bằng không cũng sẽ không dễ dàng không chế 1000 người ở trong xưởng điện tử đùa bỡn như lòng bàn tay, chỉ cần nhìn qua cũng lập tức đoán được tình huống thật.
"Ừm."
Trần Hán Thăng nhỏ giọng trả lời.
"Cũng là bạn gái?"
Trịnh Quan Đề hỏi.
Trần Hán Thăng không nói lời nào.
Không nói lời nào thực ra cũng là một loại thái độ, nếu như thật sự không phải thì hắn phải trực tiếp phản bác.
"Tôi thực sự không nhìn ra cậu còn là một tên cặn bã đấy."
Trịnh Quan Đề cười cợt: "Cậu có người bạn gái đẹp như vậy mà còn một tay bắt hai cá, nhưng người còn lại cũng xinh đẹp như vậy. Lúc cậu bị cách ly cả hai cô bé đều đến thăm cậu, thực sự cậu là thần tiên mới phải."
Trần Hán Thăng không phản ứng lại sự trêu chọc của Trịnh Quan Đề, hắn quan sát những màn hình giám sát thì thấy Tiêu Dung Ngư đang đi tới phòng an ninh yêu cầu mở cửa.
Trịnh Quan Đề hoàn toàn coi đây là trò vui, cô thoải mái ngả lưng vào chiếc ghế da, mũi giày cao gót khéo léo đung đưa, hưởng thụ giây phút thư giãn, thỉnh thoảng cô bưng ly cà phê lên miệng nhấp môi một tý.
Có điều phòng an ninh không đồng ý yêu cầu cho vào của Tiêu Dung Ngư, thứ nhất bên họ cảm thấy Tiêu Dung Ngư không phải là công nhân trong xưởng, cũng không phải cán bộ bên chính phủ, cô ấy thực sự không phù hợp để đi vào nơi hỗn loạn này.
Trần Hán Thăng nhìn về phía Trịnh Quan Đề, Trịnh Quan Đề hiểu ý, có điều cô đột nhiên cười cợt: "Tôi có thể giúp cậu cho người vào, nhưng chỉ có thể thả một người mà thôi."
"Tại sao?"
Trần Hán Thăng cau mày.
"Tôi muốn biết cặn bã như cậu sẽ chọn ai đây."
Sắc mặt Trịnh Quan Đề biến sắc, cầm điện thoại lên thúc giục: "Nhanh lên một chút, hiện tại cậu chỉ có thể chọn một."
Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở cùng Tiêu Dung Ngư qua màn hình, hắn đang do dự.
"Nói nhanh lên nào, hai chọn một!"
Trong ánh mắt của Trịnh Quan Đề là trêu tức, nhưng giọng nói có vẻ rất nghiêm túc.
Trần Hán Thăng trong lúc nhất thời cũng chưa nghĩ ra.
"Không bằng như vậy đi."
Trịnh Quan Đề nói rằng: "Xem cậu khó chọn như vậy, tôi sẽ giúp cậu chọn. Hôm trước cô nữ sinh kia giúp tôi chỉ đường, tôi sẽ để cô ấy tiến vào xưởng."
Trịnh Quan Đề nói xong cũng gọi một cú điện thoại, người bảo vệ nhận được thông báo lập tức cho vào, ngược lại ngăn cản Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ ở phía sau.
······
Qua màn hình thì thấy Hồ Lâm Ngữ đang rất tức giận, cô xông lên cùng bảo vệ dựa ra lí lẽ tranh cãi.
Có điều bảo vệ đã nhận được chỉ thị, lạnh lùng đóng cửa lớn. Thẩm Ấu Sở lôi ống tay áo của Hồ Lâm Ngữ, chỉ vào bồn hoa cách đó không xa.
Hồ Lâm Ngữ còn đang tranh luận, thì Thẩm Ấu Sở lặng lẽ đi đến bồn hoa, chọn một vị trí ít người để ý ngồi xuống.
Chiếc túi vải đặt trên đùi, cô mở to đôi mắt hoa đào đang sưng đỏ, ánh mắt ngây ngốc nhìn cửa lớn xưởng điện tử.
"Người bạn gái này của cậu thật là đúng làm cho người ta cảm thấy thương yêu a, quan trọng còn thật xinh đẹp."
Trịnh Quan Đề lắc đầu nói.
Trần Hán Thăng không có thời gian trả lời, hắn vừa mới gọi điện thoại cho Lương Mỹ Quyên xong, lại nghe thấy tiếng chuông gọi đến của Tiểu Ngư Nhi.
"Tiểu Trần, tớ đến rồi, cậu đang ở đâu thế?"
Tiêu Dung Ngư nghẹn ngào nói trong điện thoại, mấy cô gái này tuy tiến vào cửa lớn, nhưng trong xưởng cũng đang rất hỗn loại, chỉ có thể bất lực gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng trong lòng đột nhiên rất khó chịu, Tiểu Ngư Nhi thực ra rất yếu đuối, cô chưa từng phải trải qua một khó khăn nào từ trước đến giờ.
Chỉ là khi gặp phải một kẻ vô lại như Trần Hán Thăng, hắn lại không muốn thổ lộ tình cảm của mình, tình cảm lẽ ra phải đơm hoa kết trái đằng này lại bị trì hoãn. Hiện tại cô lại gặp phải cảnh Trần Hán Thăng bị cách ly, trong lòng khổ sở như gặp sinh ly tử biệt vậy.
"Cậu, cậu trước tiên ······ "
Trần Hán Thăng mới vừa muốn nói chuyện, đột nhiên phát hiện cổ họng có chút khàn khàn.
Trịnh Quan Đề nhìn một chút, cô lấy ra một túi khăn tay hỏi hắn có cần hay không?
Trần Hán Thăng xua tay, điều chỉnh lại cổ họng nói: "Trước tiên cậu tìm một nơi ngồi xuống đi, chút nữa bố mẹ tớ đến rồi mọi người cùng về đi thôi."
"Tớ chưa nhìn thấy cậu, tớ không muốn trở về ······ "
Tâm tình của Tiêu Dung Ngư tựa hồ đang cận kề cảm giác không chịu nổi.
Vào lúc này, bạn cùng lớp, bạn cùng phòng, bạn từ Hội sinh viên và sinh viên đại học quản lý ban 2 đều đã đến, bọn họ đứng ở cửa nhón chân nhìn xung quanh.
"Đều đến tìm cậu?"
Trịnh Quan Đề hỏi.
Trần Hán Thăng gật gù.
"Cần cho qua không?"
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Thêm phiền."
Trịnh Quan Đề có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, gặp phải thời điểm như thế nãy cậu ta vẫn rất bình tĩnh.
Những người bên ngoài đang rất lộn xộn, trong xưởng cũng rất loại, bọn họ đi vào chỉ có thể loạn càng thêm loạn, nói không chừng còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác. Không bằng cứ cản ở ngoài cửa, sau một quãng thời gian cũng là tự động trở lại.
Chỉ chốc lát sau, Chung Kiến Thành cùng Khổng Tĩnh cũng tới, bọn họ là người trưởng thành, biết lúc này chỉ có thể nghe theo bác sĩ, đơn giản họ cũng chỉ chờ ở cửa cũng không có khác gì.
Khổng Tĩnh còn đi khuyên các sinh viên đại học, bảo bọn họ trước mắt cứ về trường học, chỉ là không có ai nghe theo.
Mãi đến lúc chủ nhiệm khoa nhân văn Bàng Văn Lượng cùng phụ đạo viên Quách Trung Vân đến, lời của hai người này mới có tác dụng, chỉ chốc lát sau đoàn người tản đi, đương nhiên điện thoại Trần Hán Thăng vẫn reo lên không ngừng.
Trong thời gian này Vương Tử Bác cũng tới đây, cậu ta cũng không kịp ngồi xe buýt, bắt taxi đến thẳng cửa chính.
"Có thể để cậu ta vào được không?" Trần Hán Thăng hỏi.
Trịnh Quan Đề gật đầu đáp ứng.
Vương Tử Bác được cho vào sau, đi tới chỗ của Tiêu Dung Ngư hội họp, nhưng cậu ta lại không thấy Thẩm Ấu Sở.
Trong thời gian này rất nhiều người đến rồi lại đi, cho đến thời điểm màn đêm buông xuống, ở cửa chỉ còn dư lại mấy người.
Trong cửa chính thì còn Tiêu Dung Ngư cùng Vương Tử Bác, ngoài cửa lớn thì còn Thẩm Ấu Sở cùng Hồ Lâm Ngữ, những người khác đều đã trở về.
Buổi tối nhiệt độ ngoài trời giảm xuống, bên dưới bóng cây ở bồn hoa, Thẩm Ấu Sở lấy áo lông ra mặc vào, cô ôm hai chân, khuôn mặt dịu dàng kề sát vào túi vải ở trên, lẳng lặng nhìn cùng chờ đợi.
Lúc này một chiếc ô tô mang biển số xe G chạy đến, đây chính là biển số ở Cảng Thành, hai vợ chồng Trần Triệu Quân cùng hai vợ chồng Tiêu Hoành Vĩ đều đã đến.
Tiểu Ngư Nhi không kìm được nước mắt khi nhìn thấy người nhà, Lữ Ngọc Thanh đau lòng vì con gái, cô đề nghị tìm cái khách sạn gần đó để ở lại, Trần Triệu Quân cũng đồng ý cách làm này.
Lương Mỹ Quyên một bên lau nước mắt, vừa trò chuyện cùng Trần Hán Thăng.
"Mẹ, Thẩm Ấu Sở cũng tới."
Lương Mỹ Quyên nhìn chung quanh một lần: "Mẹ không thấy."
"Ngoài cửa."
Lương Mỹ Quyên đột nhiên rất muốn đi xem, có điều Tiêu Hoành Vĩ cùng Lữ Ngọc Thanh lại đang ở bên cạnh. Tiêu Dung Ngư thì đang khóc, ở tình huống như thế cô căn bản lại không thể rời đi.
"Mẹ để Vương Tử Bác đi đi." Trần Hán Thăng nói rằng.
Lương Mỹ Quyên hết cách rồi, chỉ có thể nổi giận mắng: "Nếu như con chết đi đúng mẹ đây bớt lo đi nhiều chuyện."
Vương Tử Bác sau khi rời khỏi đây tìm tới Thẩm Ấu Sở, thế nhưng cậu ta cũng không khuyên được cô trở về, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng.
"Bố mẹ tớ đã đến đây rồi, cậu cứ đi về trước đi có được hay không?" Trần Hán Thăng khuyên nhủ.
"Tớ, tớ không đi."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng trả lời, biểu hiện bây giờ của cô so với Tiêu Dung Ngư còn mạnh mẽ hơn, hơn nữa cũng không một giọt nước mắt nào chảy xuống.
"Cậu không thể nghe tớ một lần sao!"
Trong lòng Trần Hán Thăng có chút buồn bực, cô nàng Trịnh Quan Đề đang đứng cạnh không ngừng nghe ngóng hóng hớt.
"Cậu không nên đuổi tớ đi."
Lời nói của Thẩm Ấu Sở rốt cục cũng kèm theo tiếng khóc nức nở: "Tớ cầu xin cậu, tớ sẽ chờ ở bên ngoài, cũng sẽ không e ngại người khác, lúc cậu đi ra tớ lập tức trở về."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Tớ cho dù muốn ra ngoài, cũng không thể là vào buổi tối, trước mắt cậu đi về trước đi, sáng mai hẵng tới nữa."
Hồ Lâm Ngữ cùng Vương Tử Bác cũng ở bên cạnh khuyên bảo, Thẩm Ấu Sở chính là đang ở thời điểm do dự, sau lưng đột nhiên có âm thanh phát lên: "Trước mắt chúng ta đi về trước đi, cậu cũng ngồi ở đây rất lâu rồi."
Vương Tử Bác vừa quay đầu, hai chân lập tức run lên.
Tiêu Dung Ngư không biết từ lúc nào đã đi tới bồn hoa, dưới ánh trăng hai thiếu nữ quan sát lẫn nhau, chỉ chốc lát sau Thẩm Ấu Sở lại cúi đầu xuống.
"Áo lông của cậu thật xinh đẹp, bản thân cũng rất đẹp."
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng nói.
Thẩm Ấu Sở không biết trả lời làm sao, cô thậm chí còn không quen biết Tiêu Dung Ngư.
Hồ Lâm Ngữ phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, lập tức kéo Thẩm Ấu Sở đứng lên: "Cùng nhau trở về đi, Trần Hán Thăng có nhiều người ở bên như vậy, có người cũng không kém cậu đâu."
"Tiểu Trần, hai người chạm mặt."
Âm thanh phát ra từ Vương Tử Bác đều đang run rẩy.
"Ừm, tao thấy rồi."
Trần Hán Thăng không có chút cảm xúc nói ra.
"Tiểu Ngư Nhi vì sao lại đi tới đây nhỉ?"
Vương Tử Bác không hiểu rõ, cậu ta là lặng lẽ tới.
Trần Hán Thăng rất bình tĩnh: "Tao cũng không rõ nữa."
"Tôi biết."
Trịnh Quan Đề đột nhiên nói chuyện, cô lấy điều chỉnh camera giám sát quay về lúc Hồ Lâm Ngữ muốn đi vào cửa sau đó mở loa máy vi tính lên.
Trần Hán Thăng thế mới biết camera giám sát này có thể ghi lại âm thanh.
Bình luận facebook