• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TA TIẾN CUNG NĂM 14 TUỔI (4 Viewers)

  • Chương 5

8.



“Tại sao muốn xin lỗi? Tang Tang, độc là hạ trong mì cá nàng mang đến, món này vốn dĩ là bữa tối của nàng, nàng có từng nghĩ qua, người hạ độc muốn hại, thật ra là nàng không?”



Ta đương nhiên có nghĩ tới.



Nếu như ta ăn xong bữa tối mới đến Ngự thư phòng tìm Tạ Hành, bát mì cá đó đã vào bụng ta, người nằm ở đây hôm nay, chính là ta.



Nhưng.....là ta còn đỡ hơn là chàng ấy.



“Tang Tang, trẫm muốn dạy nàng một việc, vào lúc thế sự bất minh, trách nhiệm không phải của nàng, thì không cần nhận sai, không cần vội vàng đem tội đổ hết lên người mình.”



Tay của chàng vuốt tóc ta, rất nhẹ nhàng, thay ta gỡ rối lo âu.



“Chuyện này, vốn dĩ do phụ mẫu nàng dạy. Nhưng hôm nay trẫm dạy nàng viết tên, lại dạy nàng chuyện này, cũng là rất bình thường.”



Ta dựa vào lồ ng ngực chàng, nghe tiếng tim đập, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn chàng: “Nhưng cũng không nhất định, phải không?”



“Cái gì?”



“Tạ Hành, chàng gạt ta.” Ta nói, “Nếu như bọn họ muốn hại ta, sẽ không chỉ hạ độc trong mì cá, hơn nữa bữa tối vẫn luôn do Quất Hạ trông coi, bọn họ không có cơ hội động tay. Chỉ có lúc ta đi tới phòng bếp nhỏ hấp trứng, Quất Hạ cũng đi theo, bọn họ nghe thấy ta nói muốn đem mì cá theo, mới có cơ hội hạ độc.”



Tạ Hành thở dài, dùng đầu ngón tay xoa cằm ta, “Tiểu Phù Tang thật thông minh”.



Ta cắn môi: "Lần này vẫn là người của phủ Thừa tướng ư?"



Chàng cười, đáp: "Tang Tang, đây là vị trí mà biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào, người muốn g.iết trẫm nào chỉ có người từ phủ Thừa tướng".



Lời chàng nói tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tim ta đau nhói, nỗi đau lan đến tận đầu ngón tay, khiến ta nhịn không được mà nắm chặt vạt áo chàng.



Một lúc sau, Phó công công dẫn Thái y đến, còn cầm theo một bát thuốc cho Tạ Hành uống.



Sau khi uống thuốc và súc miệng xong, Tạ Hành nắm chặt cổ tay ta, nói: "Hôm nay trẫm cảm thấy không khỏe, sợ không thể cùng nàng trở về Huyền Linh cung được. Tang Tang có muốn ở lại với trẫm không?"



Ta im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn chàng: "Tạ Hành, chàng đang làm nũng với ta sao?"



Chàng chớp chớp mắt, rất thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy."



Thế là đêm đó, ta cùng Tạ Hành ngủ lại trong cung của chàng.



Giường của Tạ Hành vừa lớn vừa mềm mại, trong phòng còn tỏa ra một mùi thơm lành lạnh.



Được mùi hương này bao trùm, ta yên tâm dựa vào vòng tay của Tạ Hành mà ngủ thiếp đi. Nhưng khi ta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chàng đột nhiên nắm tay ta, hỏi: “Tang Tang, nàng có muốn trở về phủ Thừa tướng xem một chút không?"



Ta bừng tỉnh quay lại nhìn chàng.



Tạ Hành dường như chú ý đến sự khẩn trương của ta, chàng vừa cười vừa vuốt tóc ta, “Tam Tiểu thư thất lạc của phủ Thừa tướng giờ lại trở thành Tang Mỹ nhân của trẫm, cũng nên trở về nhà mẹ đẻ một chút đúng không?”



9.



Vì lo lắng cho sức khỏe của Tạ Hành sau khi trúng độc, nên trong vài ngày sau đó, ta đem đồ đạc chuyển tới sống trong cung của chàng luôn.



Trong khoảng thời gian này, Đồng Phi có ghé qua một lần.



Ta tưởng nàng ta đến đây hỏi tội, nhưng vừa vào cửa liền hỏi ta: "Ngươi và Hoàng thượng muốn về phủ Thừa tướng sao?"



Ta gật đầu.



Nàng ta từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi thêu thủ công không mấy tinh xảo.



"Vậy thì hãy giúp bổn cung chuyển thứ này cho ca ca ngươi."



“Cho Tề Ngọc Thần?”



Ta muốn nói rồi lại thôi, cầm lấy chiếc túi.



Đồng Thư Hàng thấy vậy, nhướng mày: "Nếu ngươi có chuyện muốn nói thì cứ nói đi."



“Người như thế có tính là… tính là…”



“Ngươi muốn nói là lén lút có tư tình?” Đồng Phi hừ lạnh, hất cằm nói, “Yên tâm, chuyện này ngươi có báo cho Hoàng thượng biết, bản cung cũng không thẹn với lòng”.



Vì vậy, trên xe ngựa ra khỏi cung, ta đã nói chuyện này cho Tạ Hành biết.



Trông chàng ấy bình tĩnh lạ thường: "Trẫm biết rồi, Tang Tang có phải đang tò mò muốn biết Tề Ngọc Thần và Đồng Phi rốt cuộc có quan hệ gì, đúng không?"



Ta gật đầu lia lịa.



Tạ Hành mỉm cười, duỗi tay ôm ta vào lòng.



Chàng dường như đặc biệt thích ôm ta, dù là lúc ngồi hay là lúc nằm.



"Trước khi Đồng Phi tiến cung, nàng ấy cùng Tề Ngọc Thần đã có hôn ước. Tuy nhiên, Tề Ngọc Nhàn không vừa mắt, thường xuyên bới lông tìm vết và hãm hại nàng ấy. Tề Ngọc Thần lại vô cùng sủng ái muội muội nên dễ dàng tin lời đồn đại, nhờ bà mai đến trước cửa từ hôn. Thanh danh của nàng ấy bị tổn hại, không thể gả ra ngoài được nữa. Trẫm chỉ đành cho nàng ấy tiến cung làm Phi, mối quan hệ giữa trẫm và Đồng Phi chỉ dừng lại ở đó thôi.”



Ta chớp chớp mắt: "Tạ Hành, chàng đang giải thích với ta sao?"



Chàng nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, trẫm sợ Tang Tang sẽ hiểu lầm."



Một sự ngọt ngào trào lên từ tận đáy lòng, bao trùm lấy ta.



Lúc đưa tay lên ngực, ta thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình.



Từng nhịp từng nhịp, vừa nhanh vừa mãnh liệt.



Xe ngựa dừng ở lối vào phủ Thừa tướng, ngày hôm qua Tạ Hành đã ra chiếu chỉ báo cho bọn họ, cho nên toàn phủ đều chờ ở cửa vào, vừa nhìn thấy chúng ta liền cúi đầu chào: "Tham kiến Hoàng thượng, Tang Mỹ nhân."



Ánh mặt trời chói rọi nơi đỉnh đầu. Ta bất giác có chút thất thần.



Ta từng bước qua cửa phủ Thừa tướng ba lần.



Một lần là mẫu thân dẫn đến và trả giá với năm mươi lạng bạc.



Lần thứ hai là mười ngày trước, ngày mà ta bước lên xe ngựa ra khỏi phủ.



Lần thứ ba, chính là hôm nay.



Trong khoảng thời gian sống ở phủ Thừa tướng, ta gặp ai cũng đều phải hành lễ, ngay cả nha hoàn bên cạnh Tề Ngọc Nhàn cũng có thể tuỳ ý cắt khẩu phần ăn và chế giễu ta.



Tề Ngọc Thần cũng cử người tẩy não ta, nói rằng nếu phủ Thừa tướng không mua ta, ta có thể đã bị bán cho lầu xanh rồi.



Vậy mà bây giờ, ta không những không bị bán vào lầu xanh, cũng chẳng chịu cảnh bị người người chà đạp, mà ngược lại, mỗi người trong phủ Thừa tướng đều phải hành lễ dưới chân ta.



Ta nắm tay Tạ Hành chặt hơn.



Khi ta nhìn lên, thấy ánh mắt của Tề Ngọc Thần rơi vào bàn tay chúng ta đang nắm chặt.



Ánh mắt ẩn chứa sự kinh ngạc cùng lo lắng.



Ta cũng chẳng hiểu hắn vì điều gì mà không vui.



Về phần Tề Ngọc Nhàn, lúc này ta mới phát hiện, nàng ta trang điểm vô cùng rực rỡ, váy vàng trang sức lòe loẹt, ánh mắt ngân ngấn nước nhìn Tạ Hành.



“Thần nữ tham kiến Hoàng thượng”.



Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng suối chảy, nhưng đáng tiếc Tạ Hành chẳng hề để ý đến nàng ta, chỉ nhìn Tề Ngọc Thần, nói: "Thần khanh, đã lâu không gặp."



Tay của ta vẫn ở trên cánh tay của chàng, được bao phủ trong áo choàng lông cáo.



Còn Tạ Hành - một người luôn dịu dàng và vô hại trước mặt ta, lúc này bỗng trở nên sắc bén và lạnh lùng một cách lạ thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom