Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Edited by Hari.
Bạch Lang vẫn chưa biết lời mình muốn nói đã được Huyết Thanh Châu truyền đi rồi.
Nàng sau khi nghỉ ngơi một lát, liền tiếp tục leo núi.
Cũng may thể lực của rồng so với người bình thường tốt hơn nhiều, dưới sự nỗ lực mấy canh giờ của Bạch Lang, rốt cuộc tiếp cận sườn núi.
Huyết Thanh Châu sau khi kêu gọi liền trở lên an tĩnh, vẫn không nhúc nhích nằm ở túi Càn Khôn, đến một tia sáng cũng không thấy lóe lên nữa.
Bất quá, so với Bạch Lang nghĩ rằng hắn là bởi vì khoác lác, không thực hiện được mà hổ thẹn, thực ra hắn là đang sợ hãi.
Trong nháy mắt kia, sau khi hắn liên tiếp khẩu xuất cuồng ngôn, hắn toàn thân đều cứng lại rồi.
Nếu Bạch Lang có thể thấy liền sẽ phát hiện Huyết Thanh Châu giờ phút này biểu tình thực phức tạp.
Chính mình một tay sáng lập Huyết Thanh Tông bị Thái Thanh Tông chèn ép nhiều năm như vậy, hắn muốn nói không hận Thái Thanh Tông, không hận Yến Phất Quang là không có khả năng.
Nhưng là...... Trọng điểm tới rồi, hắn cũng chưa từng có nghĩ đến chính mình có một ngày cư nhiên dám chỉ thẳng mặt mắng Yến Phất Quang.
Kia chính là vô tình kiếm đạo đệ nhất nhân Yến Phất Quang a!
Hắn cũng không biết bản thân uống lộn thuốc gì rồi.
Nhưng mà hắn đã là làm được.
Còn dựa theo ngữ khí mà Long Nhật Thiên dạy hắn, mắng thập phần kiêu ngạo thống khoái. Tuy rằng cuối cùng chạy cũng thực mau đi, bất quá này cũng coi như là có đột phá.
Huyết Thanh Châu giờ phút này tâm tình khó nói. Thậm chí đều đã quên việc phải thu thập Long Nhật Thiên. Trong khoảng thời gian ngắn cứ rối rắm vấn đề có cần phải nói cho Long Nhật Thiên hắn thành công rồi hay không, hơn nữa...... Yến Phất Quang còn thật sâu nhớ kỹ tên nàng.
Chính lúc hắn còn đang đấu tranh, Bạch Lang đã nghỉ ngơi đủ tiếp tục leo núi.
Nàng còn đang vừa đi vừa tự hỏi việc tìm Thái Thanh Tông sơn môn này có cái ý nghĩa gì.
Tuy rằng sơn môn có khả năng ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi, nhưng là sau khi nghỉ ngơi xong, trực giác lại nói cho Bạch Lang, vậy thì cũng có chút quá đơn giản đi.
Nếu sơn môn là ở đỉnh núi, còn không bằng nói ai trước bò đến trên núi người đó liền thắng.
Cho nên hẳn là còn có ý tứ khác.
Nàng nhíu mày nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đem ánh mắt dời về phía một bên rừng cây.
Lại nói tiếp, đám cây này hình như từ lúc nàng bắt đầu leo núi liền không có biến hóa a. Từ chân núi đến sườn núi, cho dù là nhân công tu bổ, cũng làm không được hoàn toàn giống nhau như vậy.
Đây tuyệt đối có vấn đề.
Ánh mắt Bạch Lang dừng một chút, quan sát rừng cây kia thật lâu, bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Chờ đến nàng lần nữa mở mắt, quang mang màu thiển kim chợt lóe rồi biến mất, đồng tử xinh đẹp của nàng nhiều thêm chút ám văn.
Long tộc trời sinh có thần thông, hai mắt có thể phá huyền cơ, Bạch Lang thân là quý tộc của Long tộc, đôi mắt tự nhiên cũng không phải chỉ để trang trí.
Nàng dùng long đồng (mắt rồng) nhìn về phía rừng cây, bỗng nhiên đồng tử hơi co lại một chút.
Từ từ, đám cây kia đang...... chuyển động?
Bạch Lang nhìn về phía cái cây mà trên ngọn trụi một mảnh kia, không khỏi sờ sờ mũ rơm trên đỉnh đầu mình.
Đây là cái cây mà nàng ở chân núi vặt lá bện mũ đây sao?
Bạch Lang thực xác định chính mình không có nhận sai.
Cho nên...... Đây là đám cây lúc trước nàng ở chân núi nhìn thấy, trực tiếp theo nàng cùng leo núi, đi lên trên núi?
Đồng tử kim sắc chuyển động, Bạch Lang lại xác nhận một lần.
Quả nhiên......
Không hổ là Thái Thanh Tông!
Nếu không phải nàng tâm huyết dâng trào nhìn một chút, tuyệt đối cũng sẽ xem nhẹ cho qua.
Nguyên lai đây mới là mấu chốt thí luyện trận đầu tiên sao?
Bạch Lang trong mắt nóng lòng muốn thử.
Phát hiện chỗ kì lạ của rừng cây, hết thảy liền có chút manh mối.
Bạch Lang không tin ai sẽ rảnh rỗi đến nhàm chán như vậy, chuyên môn làm một cái rừng cây biết di chuyển để dọa người.
Sơn môn tuyệt đối cùng rừng cây này có quan hệ.
Nàng hơi hơi suy tư một chút.
Bỗng nhiên dừng lại lùi về phía sau.
Thần kỳ chính là, rừng cây mắt thường xem không có biến hóa, nhưng là ở dưới long đồng, lại lặng lẽ theo bước chân của Bạch Lang cũng đang biến hóa.
Mà càng khiến người khiếp sợ chính là, ánh sáng mặt trời chiếu lên rừng cây đang di động, nguyên bản nhìn đám cây thẳng tắp nhưng bóng chiếu lúc này cư nhiên lại biến thành nghiêng.
Vì nghiệm chứng suy đoán của bản thân, Bạch Lang lại tiếp tục lui về phía sau.
Sau đó một chút một chút, những cái cây đó lả tả di chuyển bóng cây về phía trước, góc độ hơi thẳng hơn chút.
Bạch Lang:......
Nguyên lai là như thế này a!
Bạch Lang lại lần nữa lui trở lại vị trí cũ.
Vì thế Thái Thanh Tông liền xuất hiện cảnh tượng như vậy, trong rừng cây trước sơn môn, mọi người đều đang nỗ lực leo lên núi, chỉ có một cái Tiểu Bạch Long đang lui trở về.
Cố Xuân Lăng nhìn cảnh tượng trên Huyền Vân Kính, không khỏi lộ ra một mạt ý cười.
Trên đời này đại đa số người đều là thông minh bị thông minh hại, tiểu long này nhưng thật ra thông tuệ, hiểu được quan sát, suy ngẫm.
Một canh giờ sau.
Bạch Lang về tới chân núi nơi Cố Xuân Lăng mang nàng tới lúc trước.
Những cái cây di động đi theo nàng kia đều về tới vị trí cũ.
Lúc này mặt trời xuống núi, hoàng hôn chiếu rọi, những bóng chiếu của đám cây lần này rốt cuộc trở về đúng hình dáng không hề nghiêng.
Bạch Lang nhẹ nhàng thở ra.
"Tìm được rồi."
Mọi người đều biết, ảo cảnh là ỷ vào cảm quan của con người, nhưng là cảm quan có thể bị che dấu, sự vật vỗn dĩ tồn tại lại sẽ không bị thay đổi.
Bóng đám cây đó vẫn luôn nghiêng về phía trước đã nói lên khi Bạch Lang nhìn thấy nó, nó đã bị ảo cảnh thay đổi. Mà chỉ có bóng chiếu thẳng, mới là địa phương chân chính sinh trưởng của nó.
Rừng cây này di động, hay là bóng chiếu, đều chỉ hướng đến một câu "Trở về bản nguyên".
Tất cả đều là đang nhắc nhở các đệ tử.
"Thái Thanh Tông vốn dĩ chính là ở chân núi!"
Theo Bạch Lang ngẩng đầu lên.
"Thái Thanh Tông" ba chữ to xuất hiện ở trên thiên không phiến rừng trúc.
Sau khi đám cây đó xếp hàng chỉnh tề, vách đá đột ngột từ mặt đất mọc lên, trước cửa xuất hiện một viên vấn thạch.
Ngay sau đó trên bầu trời liền truyền đến một đạo thanh âm.
"Trận đầu thí luyện lần này, người đầu tiên tìm được sơn môn—— Vô Sinh Hải Bạch Lang."
Đệ tử quan sát thí luyện đem tên người đứng đầu công bố ra.
Khi những đệ tử tham gia thí luyện khác còn chưa kịp phản ứng lại, cảnh tượng rừng trúc vặn vẹo trong tíc tắc, Bạch Lang một chân bước qua vấn thạch, đi tới một nơi khác.
"Xem đi, ta đã nói trên đời này không có việc gì mà Long Nhật Thiên ta không làm được."
Sau khi đạt được vị trí thứ nhất, Bạch Lang nhịn không được hướng tới đồ vật duy nhất có linh trí ở đây trộm khoe khoang.
Huyết Thanh Châu:......
Hắn do dự thật lâu.
Thấy đối phương lúc này tâm tình thực tốt, không khỏi dừng một chút nói: "Kỳ thật ta có một việc vẫn luôn muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?"
Lúc này Bạch Lang quá mức hưng phấn đến long giác cũng không thèm che giấu, ngữ khí không tự giác có chút cuồng ngạo.
Huyết Thanh Châu: Thôi, vẫn là nói đi.
"Ngươi lúc trước kêu ta truyền lời cho Yến Phất Quang, hắn hiện tại phỏng chừng đang khắp tông tìm kiếm một kẻ tên Long Nhật Thiên."
"Ta cảm thấy, ngươi khả năng phải nghĩ nghĩ biện pháp......"
Huyết Thanh Châu nguyên bản là muốn bỏ đá xuống giếng cười nhạo đối phương, nhưng là bởi vì những lời này là do hắn truyền đi, mà tưởng tượng đến kia chính là Yến Phất Quang, hắn liền héo.
Bạch Lang mới vừa hái được một quả nho trên dây nho bên cạnh bỏ vào trong miệng, liền sặc.
"Ngươi nói cái gì?"
Huyết Thanh Châu: "Nếu ngươi hiện tại ở Thái Thanh Tông, ta khuyên ngươi nhanh trốn đi, chính ngươi mắng cái gì bản thân còn không nhớ rõ sao?"
"Tên Long Nhật Thiên này hiện tại đã trở thành cấm từ."
Mấy câu đó vậy mà truyền đi rồi.
Bạch Lang nắm chặt mũ rơm trong tay, đứng ở cửa tông môn người đến người đi. Tại nơi Huyết Thanh Châu nhìn không tới, yên lặng thu hồi cái chân vừa vươn ra.
Đang lúc nàng do dự, liền thấy một đệ tử mặc trường bào môn phái bị áp giải lại đây.
Ánh mắt đệ tử kia hung thần ác sát, nhưng trên mặt hắn lại mặt mũi bầm dập.
Nhìn thập phần kinh khủng.
Hai tên đệ tử chấp pháp đè chặt người từ trước sơn môn đi qua, khi thấy Bạch Lang hữu hảo lên tiếng chào hỏi.
"Đây là sư muội mới tới đi, nhanh như vậy liền tìm được sơn môn, không tồi không tồi."
"Bất quá chúng ta hiện tại có nhiệm vụ trong người, chỉ sợ không có biện pháp cùng sư muội nói chuyện, hẹn hôm khác nhất định lại nói." Một người khác lên tiếng.
Hắn nói xong lại trấn áp một chút kẻ mũi dập đang không ngừng phản kháng kia, chuẩn bị tiếp tục áp giải hắn đi về phía trước.
Bạch Lang đáy lòng có một cỗ dự cảm không hay, chống đỡ nàng hỏi thêm một câu: "Sư huynh, các ngươi đây là muốn áp giải người đi đâu vậy, vị sư huynh này lại là phạm vào chuyện gì a?"
Những sư huynh của Chấp Sự Đường kia thấy nàng đáng yêu lại là tân đệ tử, không khỏi nhiều thêm vài câu: "Hắn a, ngươi nói hắn làm cái gì không tốt, một hai phải đắc tội Phất Quang chân quân."
"Còn truyền âm khiêu khích Phất Quang chân quân."
Hắn hừ lạnh một tiếng:
"Bất quá hắn cũng quá ngu xuẩn, đến tên cũng không thèm sửa."
"Ngươi cho rằng tên ngươi hợp lại với nhau chúng ta liền nhận không ra ngươi là Long Nhật Thiên sao?"
Cái tên Long Hạo bởi vì phản kháng chấp pháp mà bị đánh mặt mũi bầm dập kia:......
Bạch Lang vẫn chưa biết lời mình muốn nói đã được Huyết Thanh Châu truyền đi rồi.
Nàng sau khi nghỉ ngơi một lát, liền tiếp tục leo núi.
Cũng may thể lực của rồng so với người bình thường tốt hơn nhiều, dưới sự nỗ lực mấy canh giờ của Bạch Lang, rốt cuộc tiếp cận sườn núi.
Huyết Thanh Châu sau khi kêu gọi liền trở lên an tĩnh, vẫn không nhúc nhích nằm ở túi Càn Khôn, đến một tia sáng cũng không thấy lóe lên nữa.
Bất quá, so với Bạch Lang nghĩ rằng hắn là bởi vì khoác lác, không thực hiện được mà hổ thẹn, thực ra hắn là đang sợ hãi.
Trong nháy mắt kia, sau khi hắn liên tiếp khẩu xuất cuồng ngôn, hắn toàn thân đều cứng lại rồi.
Nếu Bạch Lang có thể thấy liền sẽ phát hiện Huyết Thanh Châu giờ phút này biểu tình thực phức tạp.
Chính mình một tay sáng lập Huyết Thanh Tông bị Thái Thanh Tông chèn ép nhiều năm như vậy, hắn muốn nói không hận Thái Thanh Tông, không hận Yến Phất Quang là không có khả năng.
Nhưng là...... Trọng điểm tới rồi, hắn cũng chưa từng có nghĩ đến chính mình có một ngày cư nhiên dám chỉ thẳng mặt mắng Yến Phất Quang.
Kia chính là vô tình kiếm đạo đệ nhất nhân Yến Phất Quang a!
Hắn cũng không biết bản thân uống lộn thuốc gì rồi.
Nhưng mà hắn đã là làm được.
Còn dựa theo ngữ khí mà Long Nhật Thiên dạy hắn, mắng thập phần kiêu ngạo thống khoái. Tuy rằng cuối cùng chạy cũng thực mau đi, bất quá này cũng coi như là có đột phá.
Huyết Thanh Châu giờ phút này tâm tình khó nói. Thậm chí đều đã quên việc phải thu thập Long Nhật Thiên. Trong khoảng thời gian ngắn cứ rối rắm vấn đề có cần phải nói cho Long Nhật Thiên hắn thành công rồi hay không, hơn nữa...... Yến Phất Quang còn thật sâu nhớ kỹ tên nàng.
Chính lúc hắn còn đang đấu tranh, Bạch Lang đã nghỉ ngơi đủ tiếp tục leo núi.
Nàng còn đang vừa đi vừa tự hỏi việc tìm Thái Thanh Tông sơn môn này có cái ý nghĩa gì.
Tuy rằng sơn môn có khả năng ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi, nhưng là sau khi nghỉ ngơi xong, trực giác lại nói cho Bạch Lang, vậy thì cũng có chút quá đơn giản đi.
Nếu sơn môn là ở đỉnh núi, còn không bằng nói ai trước bò đến trên núi người đó liền thắng.
Cho nên hẳn là còn có ý tứ khác.
Nàng nhíu mày nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đem ánh mắt dời về phía một bên rừng cây.
Lại nói tiếp, đám cây này hình như từ lúc nàng bắt đầu leo núi liền không có biến hóa a. Từ chân núi đến sườn núi, cho dù là nhân công tu bổ, cũng làm không được hoàn toàn giống nhau như vậy.
Đây tuyệt đối có vấn đề.
Ánh mắt Bạch Lang dừng một chút, quan sát rừng cây kia thật lâu, bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Chờ đến nàng lần nữa mở mắt, quang mang màu thiển kim chợt lóe rồi biến mất, đồng tử xinh đẹp của nàng nhiều thêm chút ám văn.
Long tộc trời sinh có thần thông, hai mắt có thể phá huyền cơ, Bạch Lang thân là quý tộc của Long tộc, đôi mắt tự nhiên cũng không phải chỉ để trang trí.
Nàng dùng long đồng (mắt rồng) nhìn về phía rừng cây, bỗng nhiên đồng tử hơi co lại một chút.
Từ từ, đám cây kia đang...... chuyển động?
Bạch Lang nhìn về phía cái cây mà trên ngọn trụi một mảnh kia, không khỏi sờ sờ mũ rơm trên đỉnh đầu mình.
Đây là cái cây mà nàng ở chân núi vặt lá bện mũ đây sao?
Bạch Lang thực xác định chính mình không có nhận sai.
Cho nên...... Đây là đám cây lúc trước nàng ở chân núi nhìn thấy, trực tiếp theo nàng cùng leo núi, đi lên trên núi?
Đồng tử kim sắc chuyển động, Bạch Lang lại xác nhận một lần.
Quả nhiên......
Không hổ là Thái Thanh Tông!
Nếu không phải nàng tâm huyết dâng trào nhìn một chút, tuyệt đối cũng sẽ xem nhẹ cho qua.
Nguyên lai đây mới là mấu chốt thí luyện trận đầu tiên sao?
Bạch Lang trong mắt nóng lòng muốn thử.
Phát hiện chỗ kì lạ của rừng cây, hết thảy liền có chút manh mối.
Bạch Lang không tin ai sẽ rảnh rỗi đến nhàm chán như vậy, chuyên môn làm một cái rừng cây biết di chuyển để dọa người.
Sơn môn tuyệt đối cùng rừng cây này có quan hệ.
Nàng hơi hơi suy tư một chút.
Bỗng nhiên dừng lại lùi về phía sau.
Thần kỳ chính là, rừng cây mắt thường xem không có biến hóa, nhưng là ở dưới long đồng, lại lặng lẽ theo bước chân của Bạch Lang cũng đang biến hóa.
Mà càng khiến người khiếp sợ chính là, ánh sáng mặt trời chiếu lên rừng cây đang di động, nguyên bản nhìn đám cây thẳng tắp nhưng bóng chiếu lúc này cư nhiên lại biến thành nghiêng.
Vì nghiệm chứng suy đoán của bản thân, Bạch Lang lại tiếp tục lui về phía sau.
Sau đó một chút một chút, những cái cây đó lả tả di chuyển bóng cây về phía trước, góc độ hơi thẳng hơn chút.
Bạch Lang:......
Nguyên lai là như thế này a!
Bạch Lang lại lần nữa lui trở lại vị trí cũ.
Vì thế Thái Thanh Tông liền xuất hiện cảnh tượng như vậy, trong rừng cây trước sơn môn, mọi người đều đang nỗ lực leo lên núi, chỉ có một cái Tiểu Bạch Long đang lui trở về.
Cố Xuân Lăng nhìn cảnh tượng trên Huyền Vân Kính, không khỏi lộ ra một mạt ý cười.
Trên đời này đại đa số người đều là thông minh bị thông minh hại, tiểu long này nhưng thật ra thông tuệ, hiểu được quan sát, suy ngẫm.
Một canh giờ sau.
Bạch Lang về tới chân núi nơi Cố Xuân Lăng mang nàng tới lúc trước.
Những cái cây di động đi theo nàng kia đều về tới vị trí cũ.
Lúc này mặt trời xuống núi, hoàng hôn chiếu rọi, những bóng chiếu của đám cây lần này rốt cuộc trở về đúng hình dáng không hề nghiêng.
Bạch Lang nhẹ nhàng thở ra.
"Tìm được rồi."
Mọi người đều biết, ảo cảnh là ỷ vào cảm quan của con người, nhưng là cảm quan có thể bị che dấu, sự vật vỗn dĩ tồn tại lại sẽ không bị thay đổi.
Bóng đám cây đó vẫn luôn nghiêng về phía trước đã nói lên khi Bạch Lang nhìn thấy nó, nó đã bị ảo cảnh thay đổi. Mà chỉ có bóng chiếu thẳng, mới là địa phương chân chính sinh trưởng của nó.
Rừng cây này di động, hay là bóng chiếu, đều chỉ hướng đến một câu "Trở về bản nguyên".
Tất cả đều là đang nhắc nhở các đệ tử.
"Thái Thanh Tông vốn dĩ chính là ở chân núi!"
Theo Bạch Lang ngẩng đầu lên.
"Thái Thanh Tông" ba chữ to xuất hiện ở trên thiên không phiến rừng trúc.
Sau khi đám cây đó xếp hàng chỉnh tề, vách đá đột ngột từ mặt đất mọc lên, trước cửa xuất hiện một viên vấn thạch.
Ngay sau đó trên bầu trời liền truyền đến một đạo thanh âm.
"Trận đầu thí luyện lần này, người đầu tiên tìm được sơn môn—— Vô Sinh Hải Bạch Lang."
Đệ tử quan sát thí luyện đem tên người đứng đầu công bố ra.
Khi những đệ tử tham gia thí luyện khác còn chưa kịp phản ứng lại, cảnh tượng rừng trúc vặn vẹo trong tíc tắc, Bạch Lang một chân bước qua vấn thạch, đi tới một nơi khác.
"Xem đi, ta đã nói trên đời này không có việc gì mà Long Nhật Thiên ta không làm được."
Sau khi đạt được vị trí thứ nhất, Bạch Lang nhịn không được hướng tới đồ vật duy nhất có linh trí ở đây trộm khoe khoang.
Huyết Thanh Châu:......
Hắn do dự thật lâu.
Thấy đối phương lúc này tâm tình thực tốt, không khỏi dừng một chút nói: "Kỳ thật ta có một việc vẫn luôn muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?"
Lúc này Bạch Lang quá mức hưng phấn đến long giác cũng không thèm che giấu, ngữ khí không tự giác có chút cuồng ngạo.
Huyết Thanh Châu: Thôi, vẫn là nói đi.
"Ngươi lúc trước kêu ta truyền lời cho Yến Phất Quang, hắn hiện tại phỏng chừng đang khắp tông tìm kiếm một kẻ tên Long Nhật Thiên."
"Ta cảm thấy, ngươi khả năng phải nghĩ nghĩ biện pháp......"
Huyết Thanh Châu nguyên bản là muốn bỏ đá xuống giếng cười nhạo đối phương, nhưng là bởi vì những lời này là do hắn truyền đi, mà tưởng tượng đến kia chính là Yến Phất Quang, hắn liền héo.
Bạch Lang mới vừa hái được một quả nho trên dây nho bên cạnh bỏ vào trong miệng, liền sặc.
"Ngươi nói cái gì?"
Huyết Thanh Châu: "Nếu ngươi hiện tại ở Thái Thanh Tông, ta khuyên ngươi nhanh trốn đi, chính ngươi mắng cái gì bản thân còn không nhớ rõ sao?"
"Tên Long Nhật Thiên này hiện tại đã trở thành cấm từ."
Mấy câu đó vậy mà truyền đi rồi.
Bạch Lang nắm chặt mũ rơm trong tay, đứng ở cửa tông môn người đến người đi. Tại nơi Huyết Thanh Châu nhìn không tới, yên lặng thu hồi cái chân vừa vươn ra.
Đang lúc nàng do dự, liền thấy một đệ tử mặc trường bào môn phái bị áp giải lại đây.
Ánh mắt đệ tử kia hung thần ác sát, nhưng trên mặt hắn lại mặt mũi bầm dập.
Nhìn thập phần kinh khủng.
Hai tên đệ tử chấp pháp đè chặt người từ trước sơn môn đi qua, khi thấy Bạch Lang hữu hảo lên tiếng chào hỏi.
"Đây là sư muội mới tới đi, nhanh như vậy liền tìm được sơn môn, không tồi không tồi."
"Bất quá chúng ta hiện tại có nhiệm vụ trong người, chỉ sợ không có biện pháp cùng sư muội nói chuyện, hẹn hôm khác nhất định lại nói." Một người khác lên tiếng.
Hắn nói xong lại trấn áp một chút kẻ mũi dập đang không ngừng phản kháng kia, chuẩn bị tiếp tục áp giải hắn đi về phía trước.
Bạch Lang đáy lòng có một cỗ dự cảm không hay, chống đỡ nàng hỏi thêm một câu: "Sư huynh, các ngươi đây là muốn áp giải người đi đâu vậy, vị sư huynh này lại là phạm vào chuyện gì a?"
Những sư huynh của Chấp Sự Đường kia thấy nàng đáng yêu lại là tân đệ tử, không khỏi nhiều thêm vài câu: "Hắn a, ngươi nói hắn làm cái gì không tốt, một hai phải đắc tội Phất Quang chân quân."
"Còn truyền âm khiêu khích Phất Quang chân quân."
Hắn hừ lạnh một tiếng:
"Bất quá hắn cũng quá ngu xuẩn, đến tên cũng không thèm sửa."
"Ngươi cho rằng tên ngươi hợp lại với nhau chúng ta liền nhận không ra ngươi là Long Nhật Thiên sao?"
Cái tên Long Hạo bởi vì phản kháng chấp pháp mà bị đánh mặt mũi bầm dập kia:......
Bình luận facebook