• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi (4 Viewers)

  • Chương 39: Dạ Hi bị bắt

Sau khi Quỷ Diện rời đi, tất cả lực chú ý đều chuyển dời đến trên người Hoa Hồ Điệp, một đôi mắt hoa đào không ngừng phóng điện, ý cười trên mặt càng sâu hơn.

Sau một chuỗi dài quảng cáo, Hoa Hồ Điệp cuối cùng cũng nói tới trọng điểm.

“Thẻ hội viên Yên Vũ các chính thức được bán, thẻ vàng mười vạn lượng bạc, thẻ bạc năm vạn lượng bạc, thẻ đồng một vạn lượng bạc...” Hoa Hồ Điệp cười tít mắt nói.

Thẻ khác biệt cấp bậc khác biệt, hưởng thụ phục vụ cũng sẽ khác biệt, Hoa Hồ Điệp phái người phát cho mỗi người bọn họ một quyển sổ nhỏ, bên trong ghi lại rõ ràng chế độ hội viên của Yên Vũ các.

Thẻ hội viên Yên Vũ các vừa bán ra, lập tức dẫn tới mọi người điên cuồng cướp đoạt, cho dù là nam hay nữ cũng đều hy vọng có một tấm thẻ hội viên. Rất nhanh thẻ hội viên đã được mua hết.

Nhưng mà kỳ lạ là, Quân Mặc Lâm lại không tranh được tấm thẻ hội viên nào, ngay cả mấy người bằng hữu bên cạnh hắn cũng không có thẻ hội viên, điều này làm cho hắn cực kỳ buồn bực.

Tới khi hắn tìm đến Hoa Hồ Điệp, nhận được nguyên nhân chính xác bởi vì hắn là thái tử, cho nên muốn có thẻ hội viên nhất định phải chi giá gấp đôi, mà bằng hữu bên cạnh hắn cũng phải ra giá gấp đôi, mới có thể xứng với thân phận địa vị của hắn.

Thái tử có tiền trái lại không sao cả, nhanh chóng đi thanh toán tiền, nhưng bằng hữu bên cạnh hắn lại không nghĩ như vậy. Vô duyên vô cớ phải trả thêm bạc gấp đôi, bọn hắn thật hối hận khi tới cùng thái tử. Nhưng Quân Mặc Lâm là thái tử, bọn hắn không dám oán giận, chỉ có thể giao bạc.

Sau khi làm xong thẻ hội viên, mọi người lần lượt kiếm cớ rời đi, trong lòng thầm nghĩ, sau này nhất định sẽ không ra ngoài cùng thái tử, mẹ nó quá xui xẻo rồi.

Sau khi kết thúc điển lễ khai trương, những khách nhân ở lại Yên Vũ các chơi đùa, điểm tâm tinh tế, món ăn mỹ vị không chỗ nào không làm cho người ta khen không dứt miệng.

Mà bên kia, Vân Thanh Phong nhàm chán đứng ở Vạn Hoa lâu, từ khi Vạn Hoa lâu khai trương đến nay, đây là lần đầu tiên cũng là ngày Vạn Hoa lâu thanh nhàn nhất. Bởi vì Yên Vũ các khai trương, tất cả mọi người đều chạy tới Yên Vũ các, thế nên trong Vạn Hoa lâu không hề có lấy một người khách nào.

Hoa Hồ Điệp đúng không, dám cướp đoạt việc làm ăn của hắn, đáng chết. Vào lúc này, trong lòng Vân Thanh Phong đã hận Hoa Hồ Điệp muốn chết, thế cho nên có nhiều lần, Hoa Hồ Điệp nửa đêm xuất môn tìm hoan đều bị người dùng bao tải bịt đầu lại hung hăng đánh một trận.

Hôm đó sau khi Quân Mặc Dực trở về càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Hoa Hồ Điệp làm sao có thể là bằng hữu của tên ngốc Quân Mặc Hiên được. Vì vậy phân phó thủ hạ tìm hiểu, sau mấy ngày, nhận được tin tức.

Thế nhưng phát hiện Hiên vương phi lại có quan hệ với Huyết Sát mới được thành lập, càng khiến Quân Mặc Dực không ngờ tới, chủ nhân chân chính của Huyết Sát là Dạ Hi.

Biết được tin này, Quân Mặc Dực phái người lấy danh nghĩa Vân Thanh Phong mời Dạ Hi tới Tụ Hiền các dùng trà. Sau khi được thị vệ dẫn đường, Dạ Hi đi tới Tụ Hiền các, khi nàng nhìn thấy Quân Mặc Dực mới biết là mình bị lừa.

“Ta nên gọi nàng là Hiên vương phi? Hay là Huyết Sát minh chủ đây?” Thấy Dạ Hi đã tới, Quân Mặc Dực cũng không vòng vo trực tiếp nói ra mục đích.

“Nhị ca nói đùa, một nữ tử yếu đuối như ta làm sao có thể là Huyết Sát minh chủ được?” Dạ Hi vân đạm phong khinh nói. Trong lòng lại ngầm suy xét: Làm sao Quân Mặc Dực biết được nàng là chủ nhân của Huyết Sát?

Nữ tử yếu đuối, nàng đúng là dám nói, nếu như nàng được coi là nữ tử yếu đuối, không phải tất cả nữ tử ở Thiên Thần đều là nữ tử yếu đuối sao, Quân Mặc Dực oán thầm. Lập tức, bàn tay to vung lên, xung quanh vô số hắc y nhân nhảy ra bao vây quanh Dạ Hi.

“Vậy thì mời vị nữ tử yếu đuối này đi với bản thái tử một chuyến.” Quân Mặc Dực lạnh nhạt nói. Nói xong, dùng ánh mắt ý bảo hắc y nhân động thủ.

Dạ Hi cười lạnh, chỉ bằng bọn họ, muốn bắt nàng, mơ tưởng.

Cảm nhận được công kích của những người kia Dạ Hi rút súng lục ra, bay thẳng đến chỗ hắc y nhân. Tốc độ kia một người một phát, sáu phát đạn vừa bắn đúng mi tâm của sáu người.

“Các ngươi còn muốn lên?” Dạ Hi thổi một hơi vào họng súng, sau đó lạnh lùng nói.

Thấy được lợi hại của Dạ Hi, bốn người còn lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn hắn chưa thấy qua cái vũ khí nào lợi hại như hắc gia hỏa trong tay Dạ Hi.

“Phế vật.” Quân Mặc Dực hừ lạnh một tiếng, bóng dáng thần tốc di chuyển, không biết hắn dùng công phu gì. Dạ Hi chỉ cảm thấy một bóng dáng trắng xẹt qua trước mắt, súng trong tay đã tơi vào tay Quân Mặc Dực.

Đã không còn súng lục, bốn người kia cũng không sợ Dạ Hi, bắt đầu phát động công kích. Bởi vì Quân Mặc Dực nói cho bọn hắn, Dạ Hi không có nội lực. Cho nên ngay từ đầu, bốn người bọn hắn đã huy động toàn bộ nội lực công kích về phía Dạ Hi.

Hết cách, Dạ Hi đành phải rút băng ti ra đối đầu, nhưng tới lúc nàng nghiêm túc đối địch thì, một mùi thơm lạ lùng truyền đến, Dạ Hi không kịp phản ứng, hít vào một ít mùi thơm.

Không bao lâu sau Dạ Hi lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng dùng băng ti mạnh mẽ đâm vào đùi mình một cái. Cảm giác đau đớn làm nàng thức tỉnh trong nháy mắt, mặc dù chỉ thức tỉnh trong thời gian ngắn, nhưng cũng đủ để Dạ Hi xử lí xong bốn hắc y nhân.

Bởi vì mê dược quá mạnh, Dạ Hi cũng chỉ có thể duy trì thanh tỉnh được một lúc mà thôi, cuối cùng vì không thể chống cự mà ngã xuống đất ngất đi.

Quân Mặc Dực tiến lên, ôm Dạ Hi nghênh ngang rời đi.

Khi hắn vừa rời đi, đúng lúc gặp phải Vân Thanh Phong, may mắn Vân Thanh Phong tinh mắt, nhận ra trâm cài tóc trên đầu nữ tử trong lòng Quân Mặc Dực là của Dạ Hi.

Vì vậy, Vân Thanh Phong đuổi theo, nhưng khinh công của Quân Mặc Dực quá tốt, Vân Thanh Phong đuổi theo một đoạn thì mất dấu. Lập tức vận khinh công chạy tới Hiên vương phủ nói chuyện này cho Quân Mặc Hiên biết.

Sau khi biết được tin này Quân Mặc Hiên sầm mặt lại, vội vội vàng vàng theo Vân Thanh Phong rời khỏi vương phủ. Ngay cả thái tử đang chào hỏi cách đó không xa, Quân Mặc Hiên cũng không quan tâm.

Thấy Quân Mặc Hiên không để ý hắn ta, thái tử chuẩn bị tiến lên ngăn Quân Mặc Hiên lại.

“Cút.” Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói, nói xong không để ý tới phản ứng sợ hãi của thái tử, nhanh chóng đi về phía trước. Khi ra khỏi vương phủ, hắn liền điều động mọi người trong Long Môn tìm kiếm tung tích Dạ Hi.

Không bao lâu sau, một phân đà của Long Môn đã truyền đến tin tức của Dạ Hi, nào biết Quân Mặc Lâm không thức thời như vậy, vào lúc Quân Mặc Hiên đang tức giận lại càng muốn dây vào.

Nhìn bóng lưng Quân Mặc Hiên rời đi, trong mắt Quân Mặc Lâm nổi lên tia nghi hoặc.

Mà bên này, Dạ Hi bị Quân Mặc Dực mang tới một sơn trang phía sau núi. Sau khi Dạ Hi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, toàn thân trên dưới hoàn hảo không tổn hại gì, chỉ là mấy thứ đồ gì đó trên người đều bị tịch thu, bao gồm cả vòng tay của nàng.

May mắn, Quân Mặc Dực không biết làm sao để nạp đạn, nếu không thì súng lục và đạn cùng ở trong tay hắn ta, nàng muốn chạy trốn lại càng không dễ dàng. Thật ra, cho dù không có súng lục, vòng tay Dạ Hi không bị tịch thu, nàng cũng trốn không thoát.

Tuy, trong sơn trang không hề có một tên hạ nhân nào, ngay cả Quân Mặc Dực cũng không thấy đâu. Nhưng, nàng đi loanh quanh trong sơn trang cả một buổi chiều mà vẫn không thể tìm được cửa ra.

Dạ Hi nhíu mày, không tốt, sơn trang này có trận pháp, mà nàng đối với trận pháp lại dốt đặc cán mai căn bản không có khả năng chạy đi.

Khi Dạ Hi đang hết sức rối rắm, Quân Mặc Dực xuất hiện.

“Quân Mặc Dực rốt cuộc ngươi bắt ta tới đây để làm gì?” Dạ Hi tức giận nói, trên mặt lại chưa từng biểu hiện ra vẻ sợ hãi và khẩn trương nào.

“Nàng và ta đều là người thông minh há lại không biết mục đích của ta? Nàng có thể cân nhắc tới làm nữ nhân của ta hoặc mang theo Huyết Sát của nàng cùng nhau quy thuận ta.” Quân Mặc Dực tự tin nói.










Gửi thanks


Tìm kiếm với từ khoá:




Tuyển Editor! Tuyển Editor! Luôn hoan nghênh.



Hồng_Nhung↓












Re: [Xuyên không] Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh

07.08.2015, 14:03

Editor: Hồng Nhung

Chương 40: Môn chủ tới cứu

Trước kia hắn ta cảm thấy Dạ Hi xấu nên không có cái tâm tư này, nhưng vừa rồi khi ôm nàng, hắn phát hiện được Dạ Hi dịch dung. Lúc ấy khi nhìn chân dung của Dạ Hi, Quân Mặc Dực đã sửng sốt rất lâu, hắn ta không nghĩ tới thì ra Dạ Hi chính là nữ tử thần bí mê hồn ở Yên Vũ các.

Nếu là mỹ nữ, sao hắn lại không thu vào ngực mình. Bởi vậy, Quân Mặc Dực cho Dạ Hi hai lựa chọn.

“Thật có lỗi, bổn vương phi đối với việc làm nữ nhân hay thủ hạ của ngươi đều không có hứng thú, khuyên ngươi vẫn nên sớm để bổn vương phi rời đi, phải biết rằng Huyết Sát của bổn vương phi cũng không phải là đèn đã cạn dầu.” Dạ Hi lạnh lùng nói.

Nàng cũng không phải kẻ ngốc, từ lúc mình bị dính mê dược, nàng cũng đã lưu lại ám hiệu ở trong phòng, nghĩ tới lúc này hẳn là người của Huyết Sát đã phát hiện ra nàng bị mất tích.

“Bản công tử không hiểu tên ngốc Quân Mặc Hiên kia có chỗ nào tốt, đáng để nàng làm tất cả vì hắn.” Quân Mặc Dực giận dữ nói, Dạ Hi là người thế nào làm sao hắn có thể không biết.

Bởi vì biết, cho nên càng khó hiểu, sao nàng có thể thích một kẻ ngốc.

“Không có đáng giá hay không, chỉ có muốn hay không thôi, động vật máu lạnh giống như nhị ca, cả đời cũng sẽ không biết được?” Dạ Hi thản nhiên nói. Vừa nói vừa nghĩ tới Quân Mặc Hiên, trong mắt nàng lộ ra nồng đậm dịu dàng.

Động vật máu lạnh, nàng dám nói hắn là động vật máu lạnh. Quân Mặc Dực khó thở, đồng thời bắt lấy Dạ Hi, kéo nàng vào trong lòng. Đã không còn băng ti, Dạ Hi ở trước mặt tuyệt đỉnh cao thủ như Quân Mặc Dực, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.

“Động vật máu lạnh, vậy thì để ta cho nàng nhìn thật rõ, động vật máu lạnh như ta làm thế nào khiến nàng nhiệt huyết sôi trào.” Quân Mặc Dực hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó thân thể từ từ áp sát vào Dạ Hi.

“Ngươi... Ngươi muốn làm gì.” Dạ Hi không phải kẻ ngốc, Quân Mặc Dực muốn làm gì nàng biết rất rõ.

“Dĩ nhiên là làm...” Chữ nàng còn chưa kịp nói ra, xa xa, Long Môn môn chủ mặc bộ hắc y đang hừng hực đi tới. Sử dụng nội lực tách Dạ Hi và Quân Mặc Dực ra.

Sau khi Dạ Hi lấy lại tự do, lập tức nhanh chóng chạy đi. Không nên trách nàng không coi nghĩa khí ra gì, không có vũ khí, nàng ở lại chỉ liên lụy Long Môn chủ, còn không bằng đi tìm đồ của nàng ấy.

Mà bên này, Long Môn môn chủ cũng chính là Quân Mặc Hiên thấy Dạ Hi bình yên rời đi, lập tức vận nội công công kích về phía Quân Mặc Dực. Trong phút chốc, hai đại cao thủ đối địch, cây cối chung quanh kịch liệt lay động, phát ra âm thanh chói tai.

Cũng không biết Quân Mặc Dực đã luyện võ công tà môn gì, nội lực vô cùng hùng hậu, mà nội lực của Quân Mặc Hiên cũng rất cường hãn. Hai người cơ hồ sàn sàn như nhau chẳng phân biệt được ai hơn ai.

Sau mấy hiệp, Long Môn chủ nhỉnh hơn chút, song tới khi hắn nhận ra được võ công của Quân Mặc Dực, trong lòng kinh hãi, làm sao hắn ta lại có thể luyện môn võ công ngoan độc như vậy.

Thiên Âm Trảo, chính là võ công độc nhất thiên hạ, nói nó độc, không chỉ có đối với kẻ địch ngoan độc, mà còn phải ác độc đối với chính mình. Mỗi khi tới đêm trăng tròn, nhất định phải dùng máu trinh mới có thể trấn áp được âm khí trong cơ thể người tập võ. Khó trách trong phủ Quân Mặc Dực có nhiều thiếp thất như vậy.

“Không thể tưởng được, đường đường là nhị hoàng tử lại đi luyện Thiên Âm Trảo.” Quân Mặc Hiên cười lạnh, bàn tay không ngừng vung lên, ngăn cản công kích của Quân Mặc Dực.

“Bản hoàng tử cũng không ngờ, Long Môn chủ lại đi léng phéng với Hiên vương phi, bản hoàng tử tra xét lâu như vậy cũng không biết Dạ Hi đang làm gì, thì ra là do ngươi giở trò quỷ.” Quân Mặc Dực cười lạnh, thì ra sau lưng Dạ Hi hậu thuẫn cường hãn như thế.

Khó trách bình thường nàng kiêu ngạo như vậy, có Long Môn chống, không kiêu ngạo mới lạ.

“Đúng thì thế nào, muốn tổn thương Hi nhi, vậy để đầu lại cho bổn tọa.” Quân Mặc Hiên hừ lạnh một tiếng. Lập tức huy động nội lực tấn công về phía Quân Mặc Dực.

Nội lực mạnh mẽ mà bá đạo giống như một con cự long đấu đá lung tung bay về phía Quân Mặc Dực. Đối với nội lực cường hãn như vậy, Thiên Âm Trảo của Quân Mặc Dực cũng không dùng được.

Chỉ có thể né tránh khắp nơi, để tránh công kích mãnh liệt của Quân Mặc Hiên.

Khi Dạ Hi đã tìm thấy vòng tay chạy tới, thì thấy Long Môn chủ công kích như phóng lựu đạn về phía Quân Mặc Dực, mỗi nơi lực công kích đi qua đều xảy ra từng trận nổ mạnh.

Không biết có phải do Quân Mặc Hiên công kích quá mãnh liệt hay do Dạ Hi tới đây, Quân Mặc Dực không muốn để Dạ Hi thấy bộ dạng hiện tại của mình. Vì vậy, ném ra quả đạn mù, nhanh chóng thoát đi.

Kèm theo khói mù, truyền đến giọng nói đã bay xa của Quân Mặc Dực: “Long Môn chủ, Dạ Hi, đây là Mê Huyễn trận bản hoàng tử chuẩn bị cho các người, các người từ từ hưởng thụ đi.”

Mê Huyễn trận, nghe tới từ đó, Quân Mặc Hiên chau mày, mà Dạ Hi mặc dù không biết Mê Huyễn trận này là cái gì, nhưng cũng không ngốc tới nỗi không biết thứ đồ chơi này rất nguy hiểm.

“Đi theo ta.” Quân Mặc Hiên tiến lên kéo Dạ Hi, nhanh chóng đi xuyên qua trang viên. Dựa theo sở học trận pháp của hắn, đã đi rất nhiều lần, vẫn không thể thoát ra ngoài.

Thời gian dần trôi qua, Mê Huyễn trận cũng từ từ lộ ra uy lực của nó, Quân Mặc Hiên có nội lực cường hãn chống đỡ nên vẫn tốt hơn một chút, Dạ Hi thì lại khác, không có nội lực chống đỡ, trong đầu nàng đã bắt đầu sinh ra ảo giác.

“Hi nhi, nàng làm sao vậy.” Quân Mặc Hiên lo lắng hỏi, dùng lực lay Dạ Hi, nhưng Dạ Hi tựa như không nghe thấy, hai mắt trợn to, trong mắt tràn đầy đau đớn.

Bất luận Quân Mặc Hiên gọi như thế nào, Dạ Hi vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, liên tiếp rơi lệ.

“Hi nhi, nói chuyện với ta.” Giọng nói của Quân Mặc Hiên cũng đã run rẩy, cúi đầu hung hăng hôn Dạ Hi, hy vọng có thể lấy lại ý thức của nàng về. Nhưng, cho dù hắn làm như thế nào, Dạ Hi vẫn như cũ không hề nhúc nhích.

Đột nhiên, bàn tay Dạ Hi từ từ nâng lên, nắm băng ti trong tay tính đâm về phía ngực mình.

Quân Mặc Hiên thấy thế, kinh hãi. Đưa tay ra túm lấy băng ti trong tay Dạ Hi. Khi hắn nhận lấy băng ti thì, trong mắt rõ ràng khác biệt, đây là thứ gì, sao nhiệt độ lại thấp như vậy.

Thời điểm Hi nhi dùng nó giết địch chẳng lẽ không cảm thấy lạnh sao? Trong lòng Quân Mặc Hiên không khỏi cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc là ai, huấn luyện Hi nhi của hắn trở nên như vậy.

Quân Mặc Hiên một bên ôm chặt lấy Dạ Hi, hy vọng có thể cho nàng ấm áp, để nàng có thể từ thế giới của mình đi ra. Một bên thì quan sát chung quanh, muốn tìm ra biện pháp phá giải Mê Huyễn trận.

Vừa muốn chăm sóc Dạ Hi, vừa muốn phá Mê Huyễn trận, còn phải dùng nội lực chống đỡ uy lực của Mê Huyễn trận để cho bản thân thời khắc đều giữ vững tỉnh táo. Nói thật trong lòng Quân Mặc Hiên không hề nắm chắc, nhất là hiện tại Dạ Hi lại đang rơi vào cái tình trạng này.

“Chết tiệt.” Quân Mặc Hiên thấp giọng chửi một tiếng, mặc kệ, đánh cuộc, Quân Mặc Hiên hạ quyết tâm, lấy toàn bộ nội lực ngưng tụ ở giữa hai tay, không ngừng phát công kích ra chung quanh.

Nôi lực quân Mặc Hiên cường hãn cơ hồ phá hủy toàn bộ cái trang viên, đương nhiên, trận pháp Quân Mặc Dực thiết lập cũng tự sụp đổ. Trận pháp đã phá, nhưng Dạ Hi vẫn như cũ không hề tỉnh lại, trong mắt vẫn tràn đầy đau khổ không ngừng rơi lệ.

Đột nhiên, trong lòng Quân Mặc Hiên sáng lên, đúng rồi, làm sao hắn lại quên mình còn một thân phận khác chứ.

Vì vậy, Quân Mặc Hiên không để ý tới bản thân đang mặc bộ đồ đặc hữu của Long Môn chủ, giả trang thành bộ dáng ngu ngốc, lo lắng kêu: “Nương tử, nương tử, nàng làm sao vậy? Không cần dọa Hiên nhi có được không...”

Quân Mặc Hiên vẫn không ngừng la lên, rất nhanh, ánh mắt Dạ Hi đã từ từ có tiêu cự, trong miệng nỉ non: “Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Mặc Mặc...”

Gửi thanks


Tìm kiếm với từ khoá:






Hồng_Nhung↓












Re: [Xuyên không] Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh

10.08.2015, 14:06

Editor: Hồng Nhung

Chương 41: Lão đầu kỳ quái

Quân Mặc Hiên mừng rỡ, tiếp tục lấy thân phận vương gia ngốc ra thân cận với Dạ Hi. Có lẽ là nghĩ tới ánh mắt chân thật này của Quân Mặc Hiên, hoặc cảm nhận được sự ngây ngốc chỉ có ở Quân Mặc Hiên.

Dạ Hi thật sự tỉnh táo lại, từ trong bi thương của sự chết chóc mà tỉnh lại. Kiếp trước, nàng là cô nhi từ nhỏ đã bị mang tới căn cứ huấn luyện. Năm ấy mười tuổi, nàng và một ngàn đứa trẻ khác cùng nhau tham gia huấn luyện, một ngàn người chỉ có một người được sống, có thể thấy được nàng đã phải trải qua thế nào mới có thể sống tiếp được.

Trong một ngàn đứa trẻ kia, còn có người bạn thân của nàng, nhưng đều đã chết trên tay nàng, nói nàng tàn nhẫn cũng được, nói nàng vô tình cũng được. Lúc ấy, vì để sống, nàng thật sự đã trở nên lãnh huyết vô tình.

Vừa rồi Mê Huyễn trận đưa nàng quay lại lúc trước, nồng đậm bi ai khiến nàng đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình. May mắn giọng nói hồn nhiên của Quân Mặc Hiên đã lôi nàng quay lại hiện thực.

Thế nhưng, tới khi nàng tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Long Môn chủ, bên cạnh nào có bóng dáng của Quân Mặc Hiên.

Nhìn thấy Dạ Hi như vậy, ngay lúc này Quân Mặc Hiên không dám nói cho Dạ Hi biết Long Môn chủ chính là Quân Mặc Hiên. Đồng thời, hắn cũng hiểu được, ngốc tử Quân Mặc Hiên rất có địa vị trong lòng Dạ Hi.

Không nhịn được, Quân Mặc Hiên ghen tị, hơn nữa còn là ăn dấm chua của chính mình.

Quân Mặc Hiên tính toán trong lòng, Dạ Hi cũng không phát hiện, chỉ hỏi một câu kỳ quái: “Quân Mặc Hiên đâu? Vừa rồi rõ ràng ta cảm nhận được chàng ấy ở bên cạnh ta.”

Trong lòng Quân Mặc Hiên lo lắng, bề ngoài lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Tên ngốc kia không có tới, là Mê Huyễn trận làm nàng sản sinh ra ảo giác, nàng nên nhớ, ở bên cạnh nàng vẫn luôn là bổn tọa.” Càng nói về sau, giọng Quân Mặc Hiên càng trở nên ái muội.

Vẻ mặt Dạ Hi tỏ ra chán ghét, không khách khí nói: “Nam nhân đáng ghét, cút xa chừng nào tốt chừng nấy.” Nói xong, để lại vẻ mặt ngu ngơ của Quân Mặc Hiên rồi rời đi.

Có đôi khi Dạ Hi cũng thấy kỳ quái, vì sao mình luôn luôn không muốn gặp nam nhân mặt nạ, tính ra hắn cũng cứu mình rất nhiều lần, nhưng Dạ Hi chính là nhìn hắn không vừa mắt.

“Lão tử đời này phải dính lấy nàng, nàng đừng hòng trốn.” Quân Mặc Hiên nhìn theo bóng lưng Dạ Hi, hắn muốn để Dạ Hi yêu thân phận môn chủ Long Môn của hắn.

Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi hung hăng co giật, đây là môn chủ Long Môn lãnh huyết vô tình như trong truyền thuyết ư? Sao nàng lại thấy hắn giống một lão lưu manh phúc hắc vô sỉ hơn?

Đáng tiếc, Quân Mặc Hiên không có nghe thấy tiếng lòng của Dạ Hi, nếu không chắc chắn hắn sẽ tức chết. Lão lưu manh, hắn giống sao?

Nhìn Dạ Hi rời đi, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên tia kiên định, vì để có thời gian cùng Dạ Hi bồi dưỡng tình cảm, Quân Mặc Hiên đã lợi dụng Long Môn khơi mào chiến tranh giữa thái tử và nhị hoàng tử.

Bên này, bè cánh thái tử cùng bè cánh nhị hoàng tử đấu tới đầu rơi máu chảy, còn Quân Mặc Hiên lại rãnh rỗi vô cùng, thường xuyên ngủ tới nửa đêm tỉnh lại, lợi dụng thân phận môn chủ Long Môn bắt Dạ Hi tới nơi hoang giao dã ngoại bồi dưỡng tình cảm.

Như mọi ngày, một ngày kia ban đêm gió lớn, đột nhiên Quân Mặc Hiên mở mắt ra, nhìn nương tử nhà mình đang ngủ rất bình thản. Đưa tay, điểm huyệt ngủ, trực tiếp bắt Dạ Hi đi.

Tà vương - Hồng Nhung - dienanlequydon.com

Hoang giao dã ngoại, mỗi lần Dạ Hi tỉnh lại đều phát hiện bản thân đang đứng ở hoang giao dã ngoại với Long Môn chủ. Một lần, hai lần, ba lần... Dạ Hi rốt cuộc bạo động, giận dữ hét: “Họ Long, ngươi cả ngày rãnh rỗi không có việc gì làm phải không, mỗi ngày trêu cợt lão nương không thấy mệt sao?”

“Tiểu Hi nhi, làm sao nàng có thể nói như vậy, không phải do ta muốn bồi dưỡng tình cảm với nàng sao, đương nhiên cần phải thường xuyên gặp mặt... Lại nói ta không phải họ Long.” Quân Mặc Hiên tà ác nhìn Dạ Hi, vẻ mặt vô lại nói.

“Gặp mặt, ngươi không thể chọn ban ngày sao, đêm khuya lão nương muốn ôm tướng công ngủ, không rảnh quan tâm tới ngươi.” Dạ Hi híp mắt, dáng vẻ rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ.

Nghe Dạ Hi nói như vậy, Quân Mặc Hiên không biết nên cười hay nên khóc. Áp chế cảm xúc trong lòng, Quân Mặc Hiên cố tình dựa sát Dạ Hi, vẻ mặt ái muội nói: “Ôm tên ngốc ngủ, rất không có ý nghĩa. Đêm khuya gió lớn thích hợp làm chuyện xấu, chẳng lẽ Tiểu Hi nhi không biết làm chút gì đó ở nơi hoang dã là vô cùng kích thích.”

Nói xong, Quân Mặc Hiên càng ngày càng áp sát Dạ Hi, nhất thời, giữa hai người hô hấp quấn quanh, trong nháy mắt không khí trở nên ái muội.

Không biết người nào chủ động trước, Quân Mặc Hiên và Dạ Hi cứ như vậy mà hôn nhau.

Lúc này, xa xa vang lên tiếng trêu đùa, kéo ý chí Dạ Hi trở về.

Biết bị phát hiện, lão nhân tóc bạc cũng tiếp tục không che che giấu giấu nữa, ngược lại nhàn nhã đi tới, vẻ mặt cười tới dâm – đãng nói: “Các ngươi cứ tiếp tục, coi như ta không tồn tại, không tồn tại.”

Nghe vậy, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên hoa hoa lệ lệ quẫn bách, người nào đây, bản thân cũng đã bảy tám chục tuổi, lại còn thích trò hôn miệng này, chẳng lẽ nam tử cổ đại nào cũng đều mạnh mẽ như vậy, bảy tám chục tuổi vẫn còn có thể chơi đùa nữ nhân.

“Lão đầu, lớn tuổi rồi còn rình coi cũng không thấy xấu hổ.” Dạ Hi tức giận nói, tuyệt không sợ lão giả tóc trắng. Nhưng Quân Mặc Hiên thì khác, hắn có thể cảm nhận được, võ công của lão đầu này sâu không lường được.

Cho nên, hắn cũng không có tâm tư nghe Dạ Hi trêu chọc, chỉ một lòng một dạ chú ý an toàn của Dạ Hi, sợ lão đầu này ra tay thương tổn Dạ Hi.

“Tiểu nha đầu này ngươi nói gì? Lão đầu ta rình coi khi nào, bản thân làm chuyện xấu cũng không biết tìm một căn phòng che lại, còn bị lão nhân ta phát hiện, thật sự là không biết xấu hổ.” Lão nhân nghĩa chính ngôn từ nói, mảy may thừa nhận chính mình rình coi.

Nghe vậy, Dạ Hi nổi giận, lập tức tức giận mở miệng nói: “Mẹ kiếp, lão đầu, ông thật đúng là biết kiếm cớ cho hành vi của mình? Rình coi thì rình coi có cái gì tốt mà thừa nhận. A! Ta biết rồi, ông là muốn nữ nhân đi, nhưng thứ đồ chơi kia lại không dùng được, đành phải đi rình coi người khác cho đỡ thèm. Lão đầu, đề nghị ông, muốn tìm kích thích thì tới Vạn Hoa lâu, đảm bảo khiến ông huyết mạch bành trướng. Chim chóc ngủ say cũng có thể tỉnh lại.”

Lời này vừa nói ra, gương mặt già nua của lão đầu đỏ lên, không thể không thừa nhận, hắn sống gần trăm năm đây là lần đầu tiên bị người khác đáp lời, hơn nữa còn là bị một tiểu nha đầu đáng ghét đáp lại.

“Ngươi... Ngươi vô sỉ...” Lão đầu tóc bạc run rẩy nói.

“Ông vô sỉ hạ lưu.” Dạ Hi không khách khí phản bác lại.

“A... Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, ngươi không tôn trọng lão nhân...” Lão nhân đầu bạc tức giận xoay quanh tại chỗ. Tiểu nha đầu này quá đáng ghét mà.

“Ông cậy già lên mặt.” Dạ Hi tiếp tục nói.

Thấy lão giả tóc bạc thật sự tức giận tới không kềm được, Quân Mặc Hiên đành phải mở miệng hòa giải, vạn nhất lão đầu kỳ quái này thật sự nổi giận, một chưởng bổ Dạ Hi vậy thảm rồi.

“Tiền bối, Hi nhi chỉ là tiểu nha đầu, người cũng không nên chấp nhặt với nàng ấy.” Quân Mặc Hiên thăm dò hỏi, như là đắn đo xem rốt cuộc lão đầu kỳ quái có cái chủ ý gì không.

Thấy Quân Mặc Hiên đã khiêm tốn với mình như vậy, cơn tức muốn bùng nổ của lão giả tóc bạc rốt cuộc cũng được an ủi một chút, lập tức mở miệng nói: “Tiểu tử, coi như ngươi thức thời. Mang nàng dâu của ngươi đi nhanh đi.”

Nghe vậy, trong lòng Quân Mặc Hiên vui vẻ, kéo Dạ Hi rời đi, để lại lão nhân tóc bạc vẻ mặt cười gian nhìn bóng lưng hai người rời đi.

“Dạ Hi, tiểu bối Dạ gia cũng không có đáng ghét như tiểu tử Dạ Viễn Thiên.” Lão nhân mạc danh kỳ diệu nói một câu rồi lập tức vận khinh công rời khỏi đó.
giống như đã có chuyện lớn gì xảy ra?

----
Màn kịch nhỏ:

Tiểu Hi nhi: Quân Tư Mặc, con ngoại trừ có thể ăn có thể ngủ, con còn có thể làm gì?

Quân Tư Mặc: Mẫu thân, Tiểu Tư Mặc còn có thể làm ấm giường...

Tiểu Mặc Mặc: Cút, ấm giường là công việc của lão tử, trở về chỗ mát mẻ của con đi.

Tiểu Tư Mặc quẫn bách, xám xịt bỏ chạy.

Gửi thanks


Tìm kiếm với từ khoá:



Hồng_Nhung↓












Re: [Xuyên không] Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh

12.08.2015, 14:57

Editor: Hồng Nhung

Chương 42: Sủng thê vô độ

“Mặc, nguy, nguy, Vạn Hoa lâu xảy ra chuyện lớn rồi.” Vân Thanh Phong mang bộ dạng đại sự không xong chạy vào, bưng ly trà trên bàn lên một hơi uống cạn, cũng không quản trà kia đã có người nào uống qua chưa.

Quân Mặc Hiên kinh ngạc, Vạn Hoa lâu vẫn luôn do Vân Thanh Phong quản lý, ngoài mặt là thanh lâu, trên thực tế là trạm thu thập tình báo của Long Môn. Nhiều năm qua, chưa bao giờ gặp bất trắc, lúc này làm sao có thể xảy ra chuyện lớn chứ.

Thấy Quân Mặc Hiên không tin, Vân Thanh Phong tiếp tục nói: “Mặc, thật sự đã xảy ra chuyện không may, sinh ý của Vạn Hoa lâu bị đoạt, hơn nửa tháng nay ngay cả một người khách cũng không có. Nếu còn tiếp tục như vậy, Vạn Hoa lâu phải đóng cửa rồi.”

“Cái gì, lại có người dám cướp đoạt việc làm ăn của Vạn Hoa lâu! Chán sống rồi sao! Tra rõ ràng, rốt cuộc là ai, đêm nay phái người tới đốt hang ổ của hắn.” Quân Mặc Hiên hừ lạnh một tiếng nói.

Nghe vậy, Vân Thanh Phong vui vẻ, vẻ mặt kích động nói: “Mặc, không cần điều tra, chính là Yên Vũ các đối diện cướp đoạt việc làm ăn của chúng ta, huynh không biết Hoa Hồ Điệp kia đáng ghét cỡ nào đâu, nhưng, Mặc huynh yên tâm, đêm nay bản thiếu gia sẽ đi diệt Yên Vũ các.”

Vân Thanh Phong tức giận đầy ngực, cứ tự nhiên nói không hề phát hiện không biết từ lúc nào sắc mặt Quân Mặc Hiên đã thay đổi.

Nghe thấy là Yên Vũ các, tâm tình vốn đang lo lắng của Quân Mặc Hiên cũng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt không quan tâm nói: “Là Yên Vũ các sao, vậy thì đóng cửa Vạn Hoa lâu đi, đừng đoạt việc làm ăn của Yên Vũ các mới đúng.”

Nghe vậy, vẻ mặt Vân Thanh Phong khó hiểu nhìn Quân Mặc Hiên, người này đầu bị co rút sao, Vạn Hoa lâu chính là nguồn kinh tế chủ yếu của Long Môn, nếu đóng cửa, vậy một đám người của Long Môn ăn cái gì.

“Mặc, huynh xác định đầu huynh không bị cửa kẹp chứ?” Vân Thanh Phong không tin hỏi.

Sắc mặt Quân Mặc Hiên trầm xuống, mắt híp lại, uy hiếp nhìn Vân Thanh Phong.

Vân Thanh Phong thức thời sờ sờ mũi mình, trong lòng nhịn không được oán thầm: Lão bản Yên Vũ các là Hoa Hồ Điệp, chẳng lẽ trước đó Mặc và Hoa Hồ Điệp có loại quan hệ đặc biệt nào đó.

Bỗng nhiên, Vân Thanh Phong nhớ tới trước kia Long Môn đồn đại, môn chủ Long Môn không gần nữ sắc, có một lần bị hoài nghi là long dương chi hảo, chẳng lẽ lời đồn là thật.

Không nhịn được, ánh mắt Vân Thanh Phong nhìn Quân Mặc Hiên càng ngày càng quỷ dị. Đồng thời, cũng không quên đồng cảm cho Dạ Hi, Quân Mặc Hiên thích nam nhân, vậy Tiểu Hi nhi làm sao bây giờ.

Giống như biết được ý nghĩ của Vân Thanh Phong, Quân Mặc Hiên lên tiếng ngăn cản: “Ngừng ngay cái tưởng tượng xa vời không thực tế của ngươi lại, Hoa Hồ Điệp là người của Long Môn, chức vị hiện nay là người hầu của Hiên vương.”

Cái gì, Vân Thanh Phong hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quân Mặc Hiên, không thể nào, sao hắn lại không biết Hoa Hồ Điệp gia nhập Long Môn, khó trách Yên Vũ các cướp đoạt việc làm ăn, Quân Mặc Hiên không hề sửng sốt.

Nhưng Quân Mặc Hiên cũng quá bất công rồi, không nói cho hắn biết Hoa Hồ Điệp là người một nhà thì thôi, tốt xấu gì hắn cũng là phó môn chủ Long Môn, vậy mà để cho Vạn Hoa lâu của hắn đóng cửa, tránh đoạt việc làm ăn của Yên Vũ các.

Thiên vị rõ ràng như vậy, Vân Thanh Phong không phục, tuyệt không phục.

“Mặc, huynh bất công, nói thế nào thì chúng ta cũng là huynh đệ mười mấy năm, huynh lại vì người ngoài tài giỏi mà bỏ qua tình nghĩa huynh đệ?” Vân Thanh Phong nói cực kỳ uyển chuyển, nhưng giữa những chữ vẫn luôn thể hiện ra bất mãn của hắn với Quân Mặc Hiên.

“Không phục? Chủ nhân phía sau màn của Yên Vũ các là vương phi, ngươi nói bổn vương nên giúp ngươi? Hay là giúp Tiểu Hi nhi hả?” Quân Mặc Hiên nhẹ nhàng nói.

“Chết tiệt.” Vân Thanh Phong nhịn không được nói tục, lão bản của Yên Vũ các là vương phi, làm sao có thể? Sau khi kích động trong giây lát, Vân Thanh Phong bình tĩnh trở lại. Biết đối phương là Dạ Hi, hắn cũng không còn rối rắm nữa.

Dù sao, nghĩ tới thê nô Quân Mặc Hiên này, hắn không để mình đóng cửa Vạn Hoa lâu, trực tiếp đi qua hỗ trợ Yên Vũ các là đã tốt lắm rồi. Vừa lúc, Vạn Hoa lâu đóng cửa, hắn cũng được vui vẻ thoải mái.

Nhưng, hắn còn chưa kịp bắt đầu hướng tới cuộc sống tốt đẹp của hắn, một câu của Quân Mặc Hiên, hoàn toàn đánh vỡ ảo tưởng của hắn.

“Gần đây, người ở Tề quốc bí mật đi tới Thiên Thần, ngươi chú ý nhiều một chút.” Quân Mặc Hiên thu hồi vẻ thờ ơ, sắc mặt nghiêm túc nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Vân Thanh Phong tủi thân nhìn Quân Mặc Hiên, có thể không cần áp bức huynh đệ như vậy không?

“Còn không mau đi, đúng rồi buổi tối cùng đi Yên Vũ các, học hỏi thêm, người ta làm ăn như thế nào?” Nghe vậy, bước chân Vân Thanh Phong dừng lại, hắn thật muốn chửi mẹ nó.

Dùng một câu của Tiểu Hi nhi: Quân Mặc Hiên chết tiệt, học tập muội muội ngươi, muốn hắn đi hỗ trợ Yên Vũ các thì cứ nói rõ ra, còn phải quanh co lòng vòng như vậy.

Vân Thanh Phong tức giận bất bình, thê nô, thê nô mà, thực mất mặt nam nhân.

Quân Mặc Hiên giống như có đôi mắt nhìn thấu, nhìn bóng lưng rời đi của Vân Thanh Phong, vân đạm phong khinh nói: “Tiểu Thanh, không phải ngươi muốn biết Hi nhi lấy hết bạc vương phủ đi để làm gì sao? Ha ha, hiện tại bạc trong Hiên vương phủ gấp mười lần lúc trước luôn đấy.”

Nghe vậy, sắc mặt vốn dĩ đang khó coi của Vân Thanh Phong, càng khó coi hơn, đây không phải là khoe khoang trắng trợn sao? Tìm được một nương tử biết kiếm tiền thì có gì đáng khoe! Trở về hắn cũng đi tìm một nương tử vạn năng, tức chết Quân Mặc Hiên.

…Diễn đàn Lê Quý Đôn

Màn đêm buông xuống, Vân Thanh Phong và Quân Mặc Hiên hai người đã sớm đi tới Yên Vũ các, Quân Mặc Hiên vẫn mang dáng vẻ ngơ ngác ngốc nghếch du đãng trong đại sảnh, thấy người thì chào hỏi.

Bộ dáng kia, thật giống như thường xuyên tới Yên Vũ các, mà sự thật cũng như thế, Quân Mặc Hiên quả thật là thường xuyên đi tới Yên Vũ các với Dạ Hi, dần dà tự nhiên quen biết với những người ở đây.

“Mặc, huynh ngoan ngoãn tìm một chỗ ngồi, ta đi nhà xí một lát sẽ trở lại.” Vân Thanh Phong mở miệng nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu Quân Mặc Hiên quen biết với những người ở đây, vậy mình rời đi một lúc chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Nhưng sự thật lại khéo như vây, Vân Thanh Phong vừa rời khỏi, Quân Mặc Hiên xui xẻo gặp phải Quân Mặc Lâm và đám bằng hữu xấu xa của hắn.

“A, tên ngốc mà cũng đi dạo thanh lâu sao.” Quân Mặc Lâm thấy Quân Mặc Hiên đứng một mình, nhịn không được buông lời sỉ nhục. Trong khoảng thời gian này, mình bị Dạ Hi nhục nhã, đang lo không tìm được nơi báo thù đây? Quân Mặc Hiên đúng lúc đụng phải họng thương.

Quân Mặc Hiên không để ý đến thái tử cười nhạo, chuẩn bị đường vòng rời đi, nhưng khó khăn lắm mới bắt được cơ hội làm sao Quân Mặc Lâm có thể dễ dàng để hắn rời đi.

“Thái tử ca ca, nương tử nói chó ngoan không cản đường.” Quân Mặc Hiên làm bộ dạng ngu ngốc nói. Ý tứ kia rõ ràng nói Quân Mặc Lâm là chó.

“Ngươi…” Quân Mặc Lâm rất tức giận, sao hắn lại có ảo giác thằng ngốc biến thông minh vậy kìa, đột nhiên, hắn ta nhớ tới khí thế ngày ấy của Quân Mặc Hiên, trong lòng không khỏi hoài nghi.

Vì vậy, thay đổi ý tứ, mở miệng nói: “Tam đệ, nói thế nào thì chúng ta cũng là huynh đệ, đi, đi lên uống một chén.” Nói xong, không quan tâm Quân Mặc Hiên có phản đối hông liền kéo hắn đi lên nhã gian trên lầu.

Vừa vặn bỏ qua đúng lúc Vân Thanh Phong trở về, khi Vân Thanh Phong trở về không thấy Quân Mặc Hiên cũng không lo lắng, dù sao cũng không phải ngốc thật, hắn tin tưởng Quân Mặc Hiên sẽ không để bản thân mình có việc gì!

Nhưng, lần này, Vân Thanh Phong đã đoán sai.

Không quá bao lâu, trong gian phòng trang nhã truyền tới tiếng sợ hãi của Quân Mặc Hiên, bởi vì vào ban đêm Yên Vũ các cực kỳ náo nhiệt, căn bản không có người nào phát hiện trong gian phòng trang nhã đang có một người kêu cứu.

May mắn, nhã gian của Quân Mặc Lâm cách không xa nhã gian của Dạ Hi, mà thính lực của Dạ Hi lại rất tốt. Nên nhận ra tiếng kêu phát ra từ bên kia là của Quân Mặc Hiên.

Dạ Hi khẽ chửi thầm một tiếng, bước chân nhanh chóng đi tới phòng cách vách. Khi nàng đá văng cửa ra, nhìn một màn trong phòng, nhất thời hỏa khí bốc thẳng lên cao.

--- --------
Nhung: Mọi người nghĩ chị Hi nhìn thấy chuyện gì mà lại tức giận như vậy?

Gửi thanks


Tìm kiếm với từ khoá:



Hồng_Nhung↓












Re: [Xuyên không] Tà vương phúc hắc sủng cuồng phi - Nạp Lan Dạ Anh

15.08.2015, 15:37

Editor: Hồng Nhung - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Chương 43: Tắm nước lạnh, rất lạnh

Chỉ thấy, Quân Mặc Hiên, hai má đỏ bừng, bị hai tên đại nam nhân đè xuống giường. Xung quanh còn có mấy nữ nhân, vừa nhìn mặt thôi cũng đủ biết là lão kỹ nữ thanh lâu, cũng không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua rồi.

Mà cách đó không xa, thá tử ngồi một bên, vui sướng khi người gặp họa nói: “Tam đệ, đừng nói ca ca không chiếu cố ngươi, biết ngươi là tên ngốc, không hiểu nữ nhân ảo diệu. Vì vậy, đặc biệt mời người tới dạy ngươi chuyện giường tre hoan ái, ha ha ha… Như thế này sẽ học tốt hơn, đảm bảo khiến ngươi thoải mái ngất trời.”

Thấy vậy, Dạ Hi nổi giận, tiến lên một cước đá văng nam tử nữ nhân trên người Quân Mặc Hiên ra, miệng không ngừng chửi: “Mẹ nó, Quân Mặc Lâm, lão tử không khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, con mẹ nó ta sẽ theo họ ngươi.”

Dạ Hi toàn thân khí phách, hù dọa Quân Mặc Lâm, nhưng rất nhanh Quân Mặc Lâm đã trấn định lại, hung hãn nói: “Dạ Hi, ngươi cho là bản thái tử sẽ sợ ngươi sao, một nữ tử còn bưu hãn hơn cả nam nhân, ta nghĩ trừ Quân Mặc Hiên ra không ai muốn lấy ngươi đâu.”

Nháy mắt, thái tử nghĩ đến Dạ Hồn trên đài hôm ấy, lại nhìn tới khuôn mặt xấu xí của Dạ Hi, chán ghét trong mắt càng tăng thêm. Chỉ là khi hắn ta biết Dạ Hồn chính là Dạ Hi, không biết sẽ có vẻ mặt gì?

“Tốt lắm, còn dám cuồng vọng, người tới trói thái tử lại cho ta.” Dạ Hi cười lạnh, bàn tay chạm phải làn da Quân Mặc Hiên, phát hiện nhiệt độ cơ thể hắn cao khác thường.

Cho nên Dạ Hi cũng không có lập tức xử lí thái tử, mà để cho người ta mang hắn đi. Chính mình lại khiêng Quân Mặc Hiên tới viện của nàng.

Mà Quân Mặc Hiên bị khiêng khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, giữa trán nổi lên tia xấu hổ, lần trước hắn ngất xỉu bị Dạ Hi khiêng đi, hắn còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng lần này hắn đang thanh tỉnh đó.

Trong lúc này, hắn mất bình tĩnh, nhưng cũng không có biện pháp xuống khỏi người Dạ Hi, vừa rồi bị Quân Mặc Hiên chuốc vài ngụm rượu có bỏ mị dược, hiện tại tứ chi của hắn như nhũn ra, Tiểu Tiểu Mặc đã sớm đứng dậy, đang run rẩy sau lưng Dạ Hi đấy.

Khi hai người tới phòng, Dạ Hi cẩn thận đặt Quân Mặc Hiên lên giường, chỉ cho là hắn uống quá nhiều rượu, bởi vậy, cũng không để ý. Lập tức, xoay người chuẩn bị lấy nước cho hắn tắm rửa, nàng cũng không muốn trên người Quân Mặc Hiên còn lưu lại dấu móng của những tiện nữ nhân kia.

Nhưng Dạ Hi vừa quay người, thì bị Quân Mặc Hiên đưa tay kéo lại, sau đó nhanh chóng xoay người đè Dạ Hi xuống dưới. Vừa rồi nhịn lâu như vậy, lại bị Dạ Hi khiêng đi xa như thế, Quân Mặc Hiên sớm đã nhẫn đến cực hạn.

Không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Dạ Hi, Quân Mặc Hiên cúi người xuống, chiếm lấy môi hồng của Dạ Hi, liền bắt đầu công kích. Đồng thời, bàn tay không ngừng di chuyển trên người Dạ Hi, lực đạo rất mạnh, mỗi lần bàn tay dùng lực, đều khiến Dạ Hi cảm thấy đau nhức.

Lúc vào cửa, Dạ Hi vốn dĩ định đi ra ngoài, nên chưa kịp đóng cửa. Mà lúc Vân Thanh Phong đi qua, thấy trường hợp nóng bỏng như vậy, sợ hãi la lên: “Trời ơi, Yên Vũ các thoải mái như vậy, làm việc đều không đóng cửa sao?”

Khó trách việc làm ăn của Yên Vũ các lại tốt như thế, thì ra là có nguyên nhân. Khi Vân Thanh Phong còn đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân, trong phòng, hai đạo ánh sáng bắn tới.

Trong đầu Vân Thanh Phong vang lên một hồi chuông báo động, chết tiệt, hắn ra ngoài không xem hoàng lịch, thế nhưng nhìn thấy Quân Mặc Hiên đang đùa nữ nhân. Không được, hắn phải giúp Tiểu Hi nhi bảo vệ Quân Mặc Hiên, không thể để cho hắn phạm sai lầm.

Vì thế lần đầu Vân Thanh Phong không hề đào tẩu, rất có cốt khí trừng lại Quân Mặc Hiên.

Mà tại khắc này, thấy Vân Thanh Phong không đi, nộ khí trong lòng Quân Mặc Hiên càng ngày càng tăng, lại thêm dược lực trong cơ thể khuếch tán, ý chí của hắn càng ngày càng yếu đi, lúc này Quân Mặc Hiên tựa như con ngựa hoang mất cương, đang gầm thét lao nhanh. Nhưng lại có tiểu tử Vân Thanh Phong này không thức thời cứ đứng ở đó không chịu đi.

Nháy mắt, Quân Mặc Hiên nổi giận, cũng không quản có phải mình còn đang giả ngu không, giận dữ hét: “Cút.”

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi đột nhiên mở to hai mắt đang mê mang, nhìn Quân Mặc Hiên. Trong lòng nghi hoặc: Một người đầy độn mà lại có khí thế bá đạo như vậy sao?

Thấy thế, Quân Mặc Hiên mới ý thức tới chính mình bị lộ tẩy, trong lòng thầm kêu không ổn, may mắn, đầu óc hắn lanh lợi, nháy mắt về phía Vân Thanh Phong. Đồng thời, âm thầm vận nội lực, áp chế đốm lửa trong lòng.

Mà ngoài cửa Vân Thanh Phong thông mình hiểu ý, lập tức lớn tiếng nói: “Ha ha, các người tiếp tục, tiếp tục, ta đóng cửa cho các ngươi.”

Nói xong, Vân Thanh Phong chạy đi nhanh như chớp, đùa, đùa, chuyện tốt của Mặc và Tiểu Hi nhi, thiếu chút nữa bị hắn phá hỏng, vậy phải làm sao bây giờ.

Mà bên này, bị Vân Thanh Phong nháo như vậy, Dạ Hi đã quên nghi hoặc vừa rồi, mà Quân Mặc Hiên cũng khôi phục bộ dáng ngốc nghếch như trước.

“Nương tử, nàng không thích Hiên nhi vuốt ve nàng sao?” Quân Mặc Hiên ngu ngốc nói, vẻ mặt khó hiểu nhìn Dạ Hi. Trong lòng lại oán thầm: Mẹ kiếp, hắn sắp nổ tung, Hi nhi có thể quả quyết một chút, để hắn ăn.

Nghe vậy, sắc mặt Dạ Hi quẫn bách, hơi thở tràn đầy nam tính này cũng khiến nàng say mê mà quên đi nghi ngờ trong lòng. Lập tức, xấu hổ cười, gắt giọng: “Không phải nương tử không thích Hiên nhi vuốt ve? Chỉ là hiện tại Hiên nhi…”

Dạ Hi lắp bắp, lại một lần đối mặt với Quân Mặc Hiên là lắp bắp. Nàng muốn nói cho Quân Mặc Hiên, hắn bị trúng mị dược nên cả người mới nóng lên, đặc biệt muốn cái kia.

“Hu hu… Hiên nhi nghĩ không sai, nương tử chính là không thích Hiên nhi vuốt ve nàng, nhưng Hiên nhi không phải cố ý, chỉ là Hiên nhi nóng quá, muốn sờ sờ mà thôi.” Quân Mặc Hiên tủi thân nói.

Cảm nhận được khao khát của Quân Mặc Hiên, Dạ Hi thật không biết nên nói cái gì, để mặc hắn như vậy, nàng không đành lòng, nhưng giao lần đầu của mình cho nam tử thần chí không rõ, mặc dù người nọ là người mà nàng thích, trong lòng nàng vẫn có vướng mắc.

Vì vậy, Dạ Hi lên tiếng an ủi: “Tiểu Mặc Mặc ngoan, kiên nhẫn một chút, nhẫn nhịn sẽ không khó chịu nữa.” Trừ bỏ như vậy, nàng cũng không biết làm sao bây giờ.

Nhẫn, Quân Mặc Hiên thật muốn chửi mẹ nó, thứ đồ chơi này sao có thể chịu được, trừ phi phương diện kia của hắn có vấn đề, huống chi, hắn còn là một xử nam, chưa từng ăn mặn, cũng không muốn kìm nén tới bệnh.

Vì thế, Quân Mặc Hiên tiếp tục ngu ngốc nói: “Nương tử, nhịn không được, Hiên nhi rất muốn khoan thành động!” Nói xong, Quân Mặc Hiên còn rất phối hợp cọ cọ người.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng kia, cho dù Dạ Hi có ngốc hơn, cũng hiểu được câu nói khoan thành động kia của Quân Mặc Hiên là ý tứ gì? Mẹ kiếp, hình dung thật không phải hình tượng bình thường mà.

Trong lúc này, Dạ Hi phân vân, rốt cuộc có nên làm hay không. Phân vân một hồi, Dạ Hi cắn răng một cái, dậm chân một cái, chuẩn bị đưa bản thân lên đoạn đầu đài.

Đột nhiên, nàng nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, hình như sáng nay dì cả mẹ nhà nàng đã đến thăm nàng. Bởi vì vừa rồi vật lộn kịch liệt, nàng có thể cảm giác một cỗ dinh dính, cực kì không thoải mái.

Vẻ mặt Dạ Hi vô tội nhìn Quân Mặc Hiên, tiếp tục an ủi: “Tiểu Mặc Mặc, ngoan, tới uống nước, uống xong sẽ không nóng nữa.” Quân Mặc Lâm hạ mị dược rất bá đạo, trừ bản thân nhẫn nại ra thì là đi tìm nữ nhân giải quyết. Nàng sẽ không để Quân Mặc Hiên đi tìm nữ nhân khác, vì vậy chỉ có thể nhịn thôi.

Quân Mặc Hiên chán nản, trong lòng không rõ nha đầu kia phân vân cái gì, vừa rồi cảm nhận nàng đã đáp ứng, sao lại trở thành như vậy rồi.

“Nương tử, uống hết nước rồi vẫn rất nóng.” Quân Mặc Hiên không thỏa hiệp, tiếp tục hỏi. Thân thể tiếp tục không ngừng cọ cọ.

Cảm giác được độ nóng trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ hi càng đỏ hơn. Thở sâu một hơi, khó khăn lắm mới ổn định được tâm trạng, Dạ Hi tiếp tục nói: “Tiểu Mặc Mặc ngoan, thân thể của chàng nóng là vì cảm mạo phát sốt, ra ngoài tắm nước lạnh một chút thì tốt rồi.”

Tắm nước lạnh, Dạ Hi cũng không đành lòng, nhưng không làm thế thì biết làm gì bây giờ, chẳng lẽ muốn vượt đèn đỏ? Nghĩ tới hình ảnh đó, Dạ Hi không khỏi sợ, thôi đi, nàng không có cái dũng khí này.

Ghé vào trên người Dạ Hi Quân Mặc Hiên đã nhẫn đến cực hạn, nhưng, lời nói của Dạ Hi như một chậu nước lạnh thiếu chút nữa dập tắt luôn hỏa khí của hắn. Tắm nước lạnh, thua thiệt nàng nói ra miệng được, chẳng lẽ nàng không biết thứ đồ chơi kia nếu kìm nén lâu sẽ nhiễm bệnh à? Hơn nữa tối khuya tắm nước lạnh, rất lạnh.

 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom