• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi (4 Viewers)

  • Chương 59: Cướp dâu

Editor: Anh Đào

"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt Quân Mặc Hiên tràn đầy giận dữ không thể tin được mở miệng, nhưng mà hốc mắt đầy nước mắt lại bán đứng tâm tư của hắn.

Một mình Hi Nhi lại phải chiến đấu với mười tuyệt đại cao thủ như vậy, đấy chính là Cửu Tử Nhất Sinh. Mà giờ đây trên đất còn lưu lại một ít máu, càng chứng minh rất tốt cho điều này, Hi Nhi của hắn rất có thể......

"Hi Nhi chết rồi, bị người của Thiên Linh giết chết, ngay cả thi thể cũng bị mang đi rồi." Quân Thiên Dịch lớn tiếng nói. Cặp mắt nhìn chằm chằm Quân Mặc Hiên, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, cần gì phải kích động như thế?

"A....... Ta phải giết chết ngươi......" Quân Mặc Hiên điên cuồng, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng, giơ kiếm trong tay lên đâm về Quân Thiên Dịch.

Thấy thế, trong lòng Quân Thiên Dịch liền đau xót, muốn lên tiếng giải thích nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào.

Nhìn thấy lợi kiếm đang đâm về phía Quân Thiên Dịch, Hoa Hồ Điệp hồi phục lại tinh thần tay chân lanh lẹ kéo Quân Thiên Dịch ra. Mới thoát khỏi một kích trí mạng của Quân Mặc Hiên.

"Quân Mặc Hiên, ngươi điên rồi sao, hắn chính là phụ thân của ngươi!" Hoa Hồ Điệp giận dữ rống lên, lá gan của Quân Mặc Hiên thật đúng là lớn, lại dám giết cả cha mình.

"Phụ thân thì đã sao? Làm thương tổn đến Hi Nhi, thì bất kể là ai ta cũng không buông tha, Hoa Hồ Điệp, tốt nhất là ngươi tránh ra cho ta." Quân Mặc Hiên phách lối nói, quyết tâm muốn Quân Thiên Dịch phải trả giá thật lớn.

Nhưng mà, giờ phút này Quân Thiên Dịch nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn suy sụp của Quân Mặc Hiên, hắn đã hối hận đến xanh cả ruột. Chỉ là, dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho dù biết là mình phạm phải sai lầm, hắn cũng nhất quyết không thừa nhận.

Nhìn thấy như vậy, lửa giận trong lòng của Quân Mặc Hiên càng sâu hơn, nâng kiếm trong tay lên, công kích về phía Quân Thiên Dịch.

Thật là hết cách, Hoa Hồ Điệp không thể làm gì khác hơn là đỡ lấy công kích của Quân Mặc Hiên. Trong lúc nhất thời, hai người đánh nhau. Những người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không rõ chân tướng thế nào, vì vậy dứt khoát đứng sang một bên xem cuộc chiến.

Mà bên này khi Quỷ Diện trên đường đuổi theo đám người hắc y nhân, lại để mất dấu bọn chúng, vì vậy đành nhanh chóng quay trở lại. Khi hắn trở về tới hoàng cung, thì nhìn thấy Quân Mặc Hiên và Hoa Hồ Điệp đang đánh nhau.

"Dừng tay lại, vương phi bị bắt đi rồi mà bây giờ các ngươi còn có tâm trạng ở đây đánh nhau hả?" Quỷ Diện giận đùng đùng nói, hai người này thật là xấu tính, Die nd da nl e q uu ydo nmuốn đánh nhau cũng xem đây là lúc nào chứ?

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên sững sờ tại chỗ, tiến tới nắm lấy Quỷ Diện kích động hỏi: "Ngươi nói cái gì! Hi Nhi không có chết sao?"

"Không có, chỉ là bị thương, rồi bị người của Thiên Linh bắt đi. Lúc mà ta đuổi theo đã không thấy bọn họ nữa." Quỷ Diện lên tiếng giải thích.

Khi hắn nhận được tin tức liền chạy đến hoàng cung thì vừa đúng lúc nhìn thấy đám người hắc y nhân mang Dạ Hi đi, vì thế mới đuổi theo. Không ngờ lại để mất dấu bọn chúng.

Nghe vậy, tảng đá trong lòng Quân Mặc Hiên cuối cùng cũng được hạ xuống, không chết là tốt rồi, hắn nhất định sẽ cứu Hi Nhi ra. Hắn lập tức xoay người lại, mắt lạnh nhìn về Quân Thiên Dịch, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Cứ coi như Dạ Hi bị bắt đi chăng nữa thì trẫm cũng không cho phép ngươi đi cứu, ngươi hãy coi như Hi Nhi đã chết đi." Quân Thiên Dịch lạnh lùng nói. Thiên Linh không thể so sánh với những quốc gia khác, Quân Mặc Hiên mà đi thì chỉ có thể chịu chết thôi.

"Thúi lắm, không phải nương tử của ngươi, đương nhiên là người không lo lắng." Quân Mặc Hiên giận dữ hét lên, rốt cuộc là phụ hoàng bị làm sao vậy, trước đó vài ngày không phải là vẫn rất tốt sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi đến như vậy?

"Trẫm nói không được chính là không được, ngươi đã quên nương của ngươi rồi sao, nàng cũng là họ Nam Cung?" Quân Thiên Dịch lên tiếng nhắc nhở. Dạ Hi hiện giờ đang ở Thiên Linh, nói không chừng có thể tìm được vị trí của Tuyết Nhi.

Mà Quân Thiên Dịch không biết rằng, hắn đối với Dạ Hi như vậy, nàng làm sao có thể đồng ý thay hắn đi tìm Nam Cung Tuyết đây?

Nghe vậy, trong mắt của Quân Mặc Hiên lóe lên một tia hiểu rõ, rồi lại xen lẫn nỗi mất mác nồng đậm, đau lòng nói: "Phụ hoàng, người chính là vì lý do này mà để Hi Nhi rơi vào tay người khác sao?"

Nghe thấy Quân Mặc Hiên chất vấn, trong mắt của Quân Thiên Dịch lóe lên bị thương, tiếp tục lên tiếng giải thích: "Hiên Nhi, mẫu thân của ngươi đang trong tay quốc chủ của Thiên Linh, ta phải giao Hi Nhi ra, làm thành một cuộc trao đổi!" Lần này, Quân Thiên Dịch không dùng từ trẫm, mà tự xưng là ta, có ý hạ mình xin lỗi Quân Mặc Hiên.

Vậy mà, Quân Mặc Hiên vẫn không một chút nể tình, ngược lại càng cười lạnh nói: "Thật sao? Vậy hiện giờ mẫu thân đang ở đâu? Ở nơi nào chính người cũng rất rõ ràng, lấy năng lực của mẫu thân, một Thiên Linh nhỏ bé, có thể làm khó nàng sao. Hơn nữa, coi như mẫu thân thật sự có đang ở Thiên Linh, ta cũng nhất định sẽ cứu Hi Nhi ra, dù có mất mạng cũng không chối từ. Nhưng, ta tuyệt đối sẽ không mang Hi Nhi ra để đổi lấy mẫu thân, phần tâm tư này người có thể hiểu không?"

Nghe vậy, trong mắt Quân Thiên Dịch tản ra nỗi thất vọng, mặc dù là như thế, nhưng mà hắn vẫn kiên trì thủy chung với quan điểm của mình, đạm mạc nói: "Vẫn là câu nói cũ, không cho phép ngươi đi cứu Dạ Hi."

Lời này vừa mới nói ra, Quân Mặc Hiên một lần nữa lại giận dữ, cả người hiện rõ khí phách, hung hăng càn quấy nhìn về Quân Thiên Dịch: "Ta thấy là ngôi vị Hoàng đế này của người cũng không cần ngồi nữa, ngày mai lâm triều, ta không hy vọng nhìn thấy người."

"Ngươi có ý gì?" Quân Thiên Dịch trừng mắt nhìn Quân Mặc Hiên, hắn đây là đang muốn bức vua thoái vị sao? Hắn không nghi ngờ chút nào, nếu hắn không đồng ý, Quân Mặc Hiên tuyệt đối sẽ làm ra loại chuyện giết cha đoạt ngôi này.

"Ý tứ hiện ngay trên mặt chữ, phụ hoàng thực sự không hiểu được sao?" Quân Mặc Hiên cười lạnh, kể từ khi biết Hi Nhi không có chết, hắn liền tỉnh táo lại.

Nhưng mà, chuyện Hi Nhi bị bắt, hắn tuyện đối không cho phép xảy ra lần thứ hai. Chờ khi nào cứu được Hi Nhi về, hắn sẽ quét sạch tất cả các thế lực, vì nàng mà xây dựng một bức tường bảo vệ rắn chắc.

Quân Thiên Dịch thở dài một cái.

Sáng sớm hôm sau, diendanlequyvon.com Quân Thiên Dịch tuyên bố thoái vị truyền ngôi cho Quân Mặc Hiên. Chẳng qua là, bởi vì thời gian eo hẹp gấp gáp hắn cũng không cử hành Đại Điển Đăng Cơ chiêu cáo thiên hạ. Khi hắn vừa ngồi lên long ỷ thì việc đầu tiên làm chính là phái người đi hỏi thăm tin tức của Dạ Hi, việc thứ hai là dọn dẹp đám người Quân Mặc Việt......

Không tới năm ngày, Quân Mặc Hiên đã vững vàng nắm trong tay đại quyền sinh sát của Thiên Thần. Mà Quân Mặc Việt lại lần nữa bị giam ở Ngũ Đài Sơn.

Còn bên này, sau khi Dạ Hi bị đưa đến Thiên Linh, được sắp xếp nằm ở trong biệt viện của Nam Cung Trần. Giờ phút này, Nam Cung Trần đang ngồi ở bên giường nhìn Dạ Hi.

Ngay khi Dạ Hi mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt muốn ăn đấm của Nam Cung Trần.

"Nam Cung Trần, tại sao ngươi lại bắt ta?" Dạ Hi tức giận lên tiếng chất vấn. Lấy tư cách làm người của Nam Cung Trần từ trước tới nay, loại chuyện bẩn thỉu hoành đao đoạt ái chia rẽ gia đình của người khác này, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Mặc dù là, hắn vô cùng thích nữ nhân kia.

"Hi Nhi thật xin lỗi, ta cũng không biết phụ hoàng lại bắt được nàng!" Nam Cung Trần lên tiếng giải thích, lúc ở Long Vương Cốc, hắn cũng không có nghĩ tới việc chia rẽ hai vợ chồng Dạ Hi.

Không biết từ đâu mà phụ hoàng biết được Dạ Hi là nữ nhi dị giới, cũng không biết sao mà phụ hoàng có thể bắt được Hi Nhi đem về Thiên Linh. Lúc hắn nhận được tin thì Dạ Hi đã bị bắt về Thiên Linh rồi. Vì vậy hắn liền chạy đến cầu tình với phụ hoàng, nhưng đổi lấy kết quả lại là.......

"Không biết, ngươi không phải là thái tử sao? Làm sao mà không biết phụ hoàng của ngươi bắt ta về, hai mươi vạn đại quân Thiên Linh đang tiếp sát đến biên giới hai nước, ngươi lại không biết?" Dạ Hi cơ bản là không thể tin được, đường đường là thái tử một nước, lại không biết những chuyện này.

Nhưng trên thực tế, Nam Cung Trần đích thực là không biết gì hết, khi hắn trở về từ Long Vương Cốc, liền bế quan điều dưỡng thân thể, gần đây mới xuất quan. Khi mới vừa nghe thấy Dạ Hi bị bắt tới Thiên Linh, Nam Cung Trần cũng hết sức rối rắm, đúng là hắn thích Dạ Hi, nhưng lại e ngại Quân Mặc Hiên, cho nên Nam Cung Trần chỉ có thể cất kỹ phần tình yêu này ở trong lòng.

Chỉ là, bây giờ phụ hoàng lại tạo cho hắn một cơ hội, có lẽ hắn nên thử một lần, nói không chừng Dạ Hi có thể tiếp nhận hắn?

"Hi Nhi, ta thật sự là không biết, nàng biết không, thân thể của ta vốn không tốt, hàng năm đều cần tu dưỡng, cho nên phụ hoàng không để cho ta nhúng tay vào quốc sự......." Nam Cung Trần kiên nhẫn giải thích, hắn hy vọng Dạ Hi không hiểu lầm về hắn.

Quả nhiên, nghe Nam Cung Trần giải thích, Dạ Hi vốn là đang tức giận tâm tình liền tỉnh táo trở lại, mặc dù đây không là chủ ý của Nam Cung Trần, nhưng chuyện này là bởi vì hắn mà ra.

Vì vậy, Dạ Hi hợp tình hợp lý nói: "Nếu đây không phải là ý của ngươi, vậy ngươi cũng có thể thả ta ra được chứ. Dù sao đây cũng là do phụ thân của ngươi bắt ta tới đây, ngươi cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm."

Nghe vậy, trên mặt Nam Cung Trần chợt lóe lên vẻ lúng túng, thả Dạ Hi, hắn không làm chủ được. Kể từ khi Dạ Hi vào ở trong Phủ Thái Tử, Phủ Thái Tử của hắn liền bị phụ hoàng trong ba tầng ngoài ba tầng vây kín, một con ruồi cũng không bay ra được.

"Hi Nhi, những thứ khác ta đều có thể đáp ứng nàng, nhưng mà thả nàng ra, thật sự là ta hết cách rồi" Nam Cung Trần thở dài nói.

"Rất xin lỗi, trừ việc thả ta ra, những cái khác, ta không cần sự giúp đỡ của ngươi." Dạ Hi lạnh lùng nói. Nói xong, giả vờ ngủ say, không để ý tới Nam Cung Trần nữa.

Thấy Dạ Hi không thèm để ý đến mình, Nam Cung Trần sờ lỗ mũi một cái, rồi ảo não rời đi.

Sau khi Nam Cung Trần rời đi, Dạ Hi nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài dò đường. Nhưng mà, điều khiến Dạ Hi nghi ngờ là, mỗi một bước đi của nàng, cảnh sắc chung quanh lại biến hóa một lần. Đi tới đi lui, nàng cũng không biết là mình đã đi đến chỗ nào nữa.

"Mẹ nó, lại là trận pháp!" Dạ Hi mắng, trận pháp nơi này lợi hại hơn nhiều so với trận pháp trong phủ của Quân Mặc Dực năm đó. Mà Dạ Hi, trong thời gian năm năm qua, nàng cũng nghiên cứu qua không ít các loại trận pháp, mà trận pháp trong phủ của Nam Cung Trần, nàng hình như là chưa từng thấy qua.

Thấy thế, trong lòng Dạ Hi âm thầm hoảng sợ, hiểu biết trước kia của bọn họ về Thiên Linh, diendanlequyvon.com hình như chỉ là bề ngoài mà thôi. Thiên Linh so với tưởng tượng của bọn họ còn cường đại hơn nhiều. Chỉ là trận pháp này, Thiên Thần bọn họ đánh không lại.

Dạ Hi thở dài, thấy đi ra không được, chỉ có thể theo đường cũ trở về. Khi nàng vất vả lắm mới có thể trở về chỗ cũ thì trời cũng đã tối.

Không ngờ rằng nàng đã đi cả ngày, trận pháp của Thiên Linh cũng thật là kỳ diệu, khó trách những người này lại lớn lối như thế, vũ khí trên người nàng cũng không thèm lấy đi.

Thật ra thì Dạ Hi không biết là, với võ công của nàng ở tại Thiên Linh Quốc này mà nói căn bản là không đủ nhìn. Võ công ở Thiên Linh Quốc nói đến tuyệt đại cao thủ thì có hơn mấy trăm vị, làm sao có thể để mắt đến một tiểu nha đầu một chút nội lực cũng không có.

Hơn nữa Dạ Hi còn bị thương, quốc chủ Thiên Linh càng không tin là nàng có thể chạy thoát.

Mấy ngày kế tiếp, thương thế của nàng cũng đã tốt hơn bảy tám phần, liền bắt đầu kế hoạch tẩu thoát một lần nữa. Nhưng mà, trải qua mấy ngày nay, trừ tỳ nữ đưa cơm ra, Dạ Hi chưa từng nhìn thấy qua những người khác. Bất quá những việc này làm cho nàng hiểu được một đạo lý, chỉ bằng một mình nàng thì không thể đi ra khỏi chỗ này được, phải dựa vào người khác, mà ở Thiên Linh này, đáng tin sợ chỉ có một mình Nam Cung Trần mà thôi.

Vì vậy, buổi trưa ngày hôm sau, d’đ/l/q'dDạ Hi cố tình tức giận, ném toàn bộ thức ăn xuống đất. Quả nhiên, không tới một khắc đồng hồ, Nam Cung Trần liền chạy tới.

"Hi Nhi nàng muốn gặp ta, để cho người truyền lời là được, không cần thiết phải tuyệt thực như thế." Nam Cung Trần trêu ghẹo nói, một chút tâm tư này của Dạ Hi chẳng lẻ hắn đoán không ra.

Bị Nam Cung Trần nhìn thấu tâm tư Dạ Hi cũng không giận, ngược lại còn lên tiếng hỏi: "Nam Cung, ta đã ở đây mấy ngày rồi, các ngươi bắt ta tới đây, không phải muốn là giam giữ ta cả đời chứ?"

"Dĩ nhiên không phải, nơi này về sau sẽ là nhà của nàng, nàng đừng nóng giận, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi." Nam Cung Trần tốt bụng đề nghị, hắn làm sao không biết, Dạ Hi muốn ra ngoài chẳng qua là muốn tìm cơ hội chạy trốn.

Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên một tia vui vẻ, chỉ cần có thể rời khỏi vương phủ, nàng sẽ có biện pháp chạy trốn. Nhưng mà, suy nghĩ của Dạ Hi cũng quá là đơn giản, nếu không có chuẩn bị chu đáo, làm sao mà Nam Cung Trần có thể mang Dạ Hi đi ra ngoài đây.

Hai người đi tới chợ, Dạ Hi liền biết được lần này không thể trốn được rồi. Nàng cảm nhận được ám vệ theo sau nhiều như mây, muốn chạy trốn, căn bản là không thể.

Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Dạ Hi lập tức buông tha ý niệm chạy trốn của mình, chỉ là cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh, chuẩn bị cho lần chạy trốn tiếp theo.

Nhưng mà, đang lúc Dạ Hi bước về phía trước, một đôi mắt quen thuộc đập vào mắt nàng. Mặc dù đã dịch dung cẩn thận, nhưng là Dạ Hi biết, người này chính là Quân Mặc Hiên.
Không ngờ, nhanh như vậy mà Quân Mặc Hiên đã tới Thiên Linh rồi. Trong lòng Dạ Hi âm thầm cảm động, nhưng cũng biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nhận người quen, ngay sau đó, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

"Nam Cung, ta đói rồi, chúng ta vào khách sạn đằng kia ăn gì đi." Dạ Hi cố ý nói thật lớn tiếng, để Quân Mặc Hiên đứng cách đó không xa cũng nghe thấy.

Nghe vậy, Nam Cung Trần không do dự liền dẫn Dạ Hi đi vào khách sạn Hồng Trần.

Ngồi trong khách sạn, Dạ Hi đang lo không tìm được cớ để đi ra ngoài, không ngờ Nam Cung Trần tự dưng đứng lên nói muốn đi nhà xí, kêu Dạ Hi chờ hắn.

Thấy thế, tự nhiên Dạ Hi cảm thấy thật vui mừng, chỉ là nàng thấy có chút kỳ quái, đang ăn ngon lành, vì sao Nam Cung Trần lại đột nhiên muốn đi nhà xí? Đột nhiên, Dạ Hi để ý thấy một nửa trái khổ qua đang nằm trên bàn, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ.

Quân Mặc Hiên suy nghĩ thật chu đáo, hắn biết nàng sẽ không ăn khổ qua liền bỏ vào trong đó ba đậu, lần này Nam Cung Trần không ở trong đó 2-3 canh giờ, sợ là không ra được.

Vì vậy, Dạ Hi yên tâm, tự mình đi lên lầu nghỉ ngơi, lúc lên lầu, vẫn không quên lớn tiếng nhắc nhở: "Tiểu nhị lấy cho ta một phòng, bản cô nương mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."

Lời này của Dạ Hi là cố ý nói cho người bên ngoài nghe. Mặc dù, bọn họ chỉ có nhiệm vụ canh chừng ở bên ngoài, nhưng mà mọi việc có đôi khi xuất hiện một vài trường hợp ngoài ý muốn không phải sao? diendanlequydon Ngộ nhỡ có người nào đó tự dưng nổi điên lên chạy vào, vậy thì không tốt rồi. Vì vậy, vẫn là nên lên tiếng nhắc nhở một chút.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, người ở bên ngoài đều yên tâm, dù thế nào đi nữa thì bọn hắn cũng đã vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài của khách sạn Hồng Trần. Dạ Hi có mọc cánh cũng không bay ra được, nàng muốn nghỉ ngơi tại khách sạn, cứ chiều theo ý nàng vậy.

Vì vậy, trong vòng ba canh giờ tới, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên sẽ không bị ai quấy rầy.

Dạ Hi đi tới phòng của Quân Mặc Hiên, bây giờ, Quân Mặc Hiên đã cởi bỏ lớp hóa trang quay lại diện mạo cũ.

Khi thấy Dạ Hi đến, Quân Mặc Hiên tiến tới ôm chặt lấy nàng, nức nở nói: "Hi Nhi, ta rất nhớ nàng."

Kể từ khi Dạ Hi bị bắt, Quân Mặc Hiên chưa có đêm nào được ngủ ngon giấc, giờ nào khắc nào cũng lo lắng cho sự an toàn của nàng, hôm nay được nhìn thấy người, Quân Mặc Hiên vẫn cảm thấy không nỡ.

"Mặc, rốt cuộc thì chàng cũng đã tới!" Dạ Hi dịu dàng nhìn Quân Mặc Hiên, tâm trạng căng thẳng mấy ngày qua cũng tỉnh táo lại một chút.

Đứng bên cạnh, Vân Thanh Phong nhất thời im lặng nhìn hai người ôm nhau thật chặt, bọn họ tới là để cứu người, chứ không phải tới để nói chuyện yêu đương, được không?

"Mặc, ôm đủ chưa, ôm đủ rồi thì mau nghĩ biện pháp rời khỏi đây đi." Vân Thanh Phong tốt bụng nhắc nhở, hiện tại Thiên Linh Quốc cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Vân Tộc mặc dù cắm rễ ở Thiên Linh, nhưng lại không có quan hệ gì với Thiên Linh Quốc, hơn nữa bọn họ nằm ở khu vực biên giới của Thiên Linh, đối với kinh đô Thiên Linh, Vân Thanh Phong biết cũng không nhiều.

Nghe vậy, hai người lưu luyến tách ra.

"Hi Nhi, ta dẫn nàng rời khỏi đây." Nói xong, Quân Mặc Hiên liền muốn mang Dạ Hi rời đi. Lại bị nàng ngăn lại.

"Không được, chỉ bằng sức của chúng ta, căn bản là không đi được." Trong mắt Dạ Hi lóe lên vẻ nặng nề, vừa rồi lúc mới ra khỏi cửa, Nam Cung Trần có nhắc nhở nàng, mỗi một ngóc ngách ở Thiên Linh đều có trận pháp, chỉ là bình thường không có khởi động mà thôi.

Một khi phát hiện Dạ Hi chạy trốn, quốc chủ Thiên Linh tuyệt đối sẽ khởi động trận pháp, đến lúc đó không chỉ có nàng, mà ngay cả hai người Quân Mặc Hiên cũng không đi được.

Nghe vậy, hai người Quân Mặc Hiên nghi hoặc nhìn Dạ Hi.

Dạ Hi trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng giải thích: "Còn nhớ trận pháp của Quân Mặc Dực lúc trước không? Trận pháp của Thiên Linh còn tuyệt diệu hơn gấp trăm lần so với trận pháp của Quân Mặc Dực lúc đó, cũng phức tạp gấp trăm lần. Hơn nữa ở đây nơi nơi đều có trận pháp, sở dĩ không phát hiện ra, chính là bởi vì không có khởi động mà thôi."

Lời này vừa nói ra, Quân Mặc Hiên vốn đang kích động mặt liền lạnh xuống. Nơi nơi đều có trận pháp, đây là khái niệm gì, chẳng lẽ Thiên Linh quả nhiên là không phá được sao, không thể chinh phục sao?

Trong lúc nhất thời, Quân Mặc Hiên có chút nhục chí, năm năm qua, hắn vẫn chăm chỉ nghiên cứu trận pháp, vậy mà khi hắn tới Thiên Linh, lại không phát hiện được nơi này được bố trí đầy trận pháp như vậy.

Đồng thời, mặt của Vân Thanh Phong cũng nghiêm túc hẳn ra, hắn đã sống ở Thiên Linh vài chục năm, vậy mà chưa bao giờ biết tới chuyện này. Nhưng mà, vừa nãy khi tới đây, nhìn thấy kiến trúc của kinh đô Thiên Linh, xác thực là rất quỷ dị.

Sau một hồi trầm mặc, Dạ Hi dự định để Nam Cung Trần giúp một tay, tin rằng nếu có hắn trợ giúp, bọn họ sẽ dễ dàng trốn thoát hơn, chỉ không biết là hắn có nguyện ý hay không.

Mà Quân Mặc Hiên và Vân Thanh Phong thì muốn tiếp tục nghiên cứu trận pháp, hắn đã từng nghiên cứu qua rất nhiều loại trận pháp, mặc dù trận pháp Thiên Linh có tuyệt diệu hơn nhiều, nhưng mà nếu cẩn thận nghiên cứu, tin rằng vẫn có thể phá giải, mặt khác âm thầm bố trí thế lực của bọn họ, tùy thời chuẩn bị cùng Thiên Linh cứng đối cứng.

Đúng là vậy, nếu như Nam Cung Trần không chịu giúp một tay, bọn họ chỉ có thể dùng sức mạnh, dù có hy sinh lớn đến đâu đi nữa, hắn sẽ không để Hi Nhi ở lại Thiên Linh làm thái tử phi.

Sau khi thương lượng xong đối sách, còn khoảng hai canh giờ nữa thì Nam Cung Trần sẽ quay trở lại, biết là không thể chạy trốn, Quân Mặc Hiên liền nhanh chóng đuổi Vân Thanh Phong ra ngoài. Hắn muốn cùng Dạ Hi hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào khó có được này.

Thấy thế, Vân Thanh Phong không thể nói gì được nữa, thật là từng giây từng phút đều không bỏ qua cơ hội thân thiết mà. d/đ/l/q/đNgay sau đó lên tiếng trêu ghẹo: "Mặc, các ngươi yên tâm, ở trong này muốn làm gì thì làm, bản thiếu gia đây sẽ giúp các ngươi canh gác cẩn thận."

Nói xong, Vân Thanh Phong nhanh chóng chạy đi, lúc ra tới cửa, còn không quên quăng lại vẻ mặt bỉ ổi dâm đãng, khiến Dạ Hi không thể nói được lời nào.

Sau khi Vân Thanh Phong đi, Quân Mặc Hiên một tay kéo Dạ Hi tới trên giường, dùng thân thể để nói lên cảm giác nhớ nhung. Giường lớn kịch liệt đung đưa phát ra tiếng cọt kẹt, một lúc lâu sau, âm thanh mới dừng lại.

Dạ Hi vô lực nằm trên người Quân Mặc Hiên, sợi tóc bị mồ hôi làm ướt, dính vào cổ nàng. Có thể tưởng tượng được hai người mới vừa rồi chiến đấu kịch liệt cỡ nào.

"Hi Nhi, thích không?" Quân Mặc Hiên vuốt vuốt sợi tóc của nàng, nhẹ giọng hỏi thăm.

"Ừ" Dạ Hi lười biếng trả lời, giờ phút này xương cốt trên người nàng đều muốn rời ra, không muốn cử động, đầu cũng lười nâng lên, tự nhiên cũng không nhìn thấy thâm ý trong mắt của Quân Mặc Hiên.

"Vậy thì thêm một lần nữa đi." Quân Mặc Hiên vô sỉ nói. Nói xong, không đợi Dạ Hi phản ứng, lật người lại, hai người đổi chỗ, bên trong nhà, tiếp tục mập mờ.

Mà ngoài cửa phòng, vẻ mặt của Vân Thanh Phong đầy kích động, nằm trên cửa nghe lén! Vừa rình coi, còn vừa cảm thán: "Không thể ngờ được, Quân Mặc Hiên không chỉ võ công cao cường, sức bền cũng thật kinh người. Cũng đã hai canh giờ rồi, hai người vẫn còn đang tiếp tục...... "

Đang lúc Vân Thanh Phong lầm bầm lầu bầu thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, mà Quân Mặc Hiên đang cười như không cười nhìn hắn.

"Hắc hắc, Mặc, thời tiết hôm nay thật không tệ!" Vân Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn trời làm bộ không nhìn thấy lửa giận trong mắt của Quân Mặc Hiên.

"Bổn vương cũng cảm thấy thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, thích hợp để đánh người." Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói, cặp mắt uy hiếp nhìn Vân Thanh Phong.

Nghe vậy, vẻ mặt Vân Thanh Phong cứng đờ, cười khan nói: "Mặc, ta bỗng nhiên nhớ tới Vân Tộc có thế lực ở kinh đô, ta sẽ đi sắp xếp, bảo đảm có thể cứu được vương phi ra."

Nói xong, Vân Thanh Phong xoay người nhanh chóng thoát đi, nhưng trong lòng lại vô cùng uy khuất, hắn đây là đã tạo nên nghiệt gì, vì để cho Quân Mặc Hiên có một cơ hội, hắn đã nói ra hết tất cả chuyện cơ mật của Vân Tộc. Không biết khi gia gia biết chuyện, có hủy đi hắn không.

Chỉ là, nếu so ra hắn tình nguyện bị gia gia hủy đi. Bởi vì một khi bị Quân Mặc Hiên chỉnh, thì không phải chỉ đơn giản là bị đánh thôi.

Kinh nghiệm của dĩ vãng nói cho hắn biết, chỉ cần chọc tới Quân Mặc Hiên, kết quả duy nhất chính là bị lột một tầng da, sau đó tâm hồn còn bị tàn phá đến cực độ, khi đó Quân Mặc Hiên mới có thể cho hắn thoải mái một chút.

Suy nghĩ một chút Vân Thanh Phong đã cảm thấy sợ hãi, càng không nói đến là bây giờ còn thêm một Dạ Hi. Cho nên, quyết định lúc này của hắn là hoàn toàn chính xác.

Có Vân Tộc trợ giúp, việc Quân Mặc Hiên an bài thế lực của mình ở Thiên Linh sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Mà hắn cũng có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu trận pháp.

Mà bên này, Dạ Hi đang gian nan đỡ eo bước ra khỏi phòng, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy hai chân của nàng đang run lên. Quân Mặc Hiên đáng chết, chờ đó cho nàng, nàng nhất định phải lật người làm nữ vương, trong lòng Dạ Hi thầm mắng.

Đang lúc ấy thì Nam Cung Trần mang vẻ mặt suy yếu bước vào đại sảnh. Thật may là, hắn đã đi đến nỗi hư nhược rồi, nên mới không phát hiện sự khác thường của Dạ Hi.

Chỉ là, dù sao cũng là người tập võ, lực quan sát cũng mạnh hơn người bình thường, khi thấy trên cổ Dạ Hi xuất hiện dấu vết mờ mờ, trong mắt Nam Cung Trần lóe lên một chút bi thương. Đồng thời, cũng hiểu vì sao mình lại bị đau bụng, thì ra là Quân Mặc Hiên tới.

.......

Sáng sớm hôm sau, Dạ Hi cố ý gọi Nam Cung Trần tới.

"Nam Cung, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta rời khỏi đây." Dạ Hi trực tiếp nói ra ý đồ của mình, nàng không thích quanh co lòng vòng.

"Hi Nhi, nàng cứ như vậy muốn rời đi sao?" Nam Cung Trần bi thương nói.

"Không sai." Dạ Hi kiên định nói. Có đôi khi, do dự ngược lại sẽ tạo thành tổn thương lớn hơn đối với hắn. Thứ cảm tình này, nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước.

"Nàng......" Nam Cung Trần bị sự vô tình của Dạ Hi làm tổn thương, hắn có loại cảm giác không biết nói gì.

Không chịu nổi bộ dáng này Nam Cung Trần, Dạ Hi lên tiếng giải thích: "Nam Cung, trên thế giới này không có quy định, ngươi yêu thích ta, ta nhất định phải thích lại ngươi, hơn nữa ta rất yêu trượng phu của ta, giữa chúng ta còn có một nhi tử. d/đ/l/q/đ Ngươi có từng nghĩ qua, hành động này của các ngươi chính là đang phá hoại gia đình của người khác không?"

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Dạ Hi thì không nghĩ như vậy, mà thầm cầu nguyện cho Nam Cung Trần tìm ra được lương tâm của mình, mau thả nàng ra. Nàng đang rất nhớ tiểu Tư Mặc của nàng.

"Nếu như ta nói, ta nguyện ý xem tiểu Tư Mặc là nhi tử thân sinh của mình, nàng có thể suy nghĩ tiếp nhận ta không?" Nam Cung Trần hỏi dò.

Có thể nói được những lời này, nếu là phụ nữ thì nhất định sẽ bị cảm động. Nhưng mà, Dạ Hi chính là một đóa hoa tuyệt thế, không chỉ không cảm động, ngược lại nàng còn nhìn Nam Cung Trần giống như đang nhìn quái vật.

"Nam Cung, đầu óc của ngươi không phải bị bệnh mà hỏng rồi đấy chứ, lại nguyện ý tiếp nhận tiểu Tư Mặc, chẳng lẽ ngươi muốn mỗi ngày nhìn thấy tiểu Tư Mặc, đều nhắc nhở chính mình đã từng đội một cái nón xanh thật to sao?" Dạ Hi chế nhạo nói.

Nghe vậy, mặt của Nam Cung Trần cứng đờ, rõ ràng là lời nói rất cảm động, đến tai Dạ Hi thì lại biến thành khôi hài!

"Hi Nhi, ta biết nàng hiểu rõ ý tứ của ta mà?" Nam Cung Trần lên tiếng nhắc nhở, nàng cho là nói như vậy, thì hắn sẽ từ bỏ ý định sao?

"Nam Cung Trần" Dạ Hi nổi giận gầm lên một tiếng, thấy Nam Cung Trần vẫn thờ ơ ơ hờ như cũ, vì vậy lời nói xoay chuyển tiếp tục nói: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi yêu thích nơi đó của ta, ta có nên cải tạo lại một chút không."

"Như thế nào ta cũng thích." Nam Cung Trần hào phóng thổ lộ, không hề có một chút bi thương nào vì lời nói của Dạ Hi. Ngược lại, cười đến xuân phong đắc ý.

Dạ Hi tức giận, người này nói thế nào cũng không nghe, hắn cứ thích nhặt đồ của người khác đã dùng qua. Thôi vậy, mặc kệ, làm cho hắn giúp một tay mới là vấn đề quan trọng, còn về phần có thích hay không, không cần rối rắm.

Vì vậy, Dạ Hi mở miệng nói: "Chúng ta không nên thảo luận vấn đề này nữa, hiện tại điều mà ta quan tâm chính là ngươi có thể giúp ta trốn thoát hay không. Nếu yêu thích ta, ngươi nhất định sẽ không để cho ta đau lòng."

Nghe vậy, trong mắt Nam Cung Trần lóe lên một chút áy náy, mở miệng nói: "Hi Nhi, chuyện này ta không thể giúp nàng. Bởi vì, phụ hoàng đã quyết định ba ngày sau sẽ tổ chức đại hôn cho chúng ta."

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi đột nhiên đứng dậy, chất vấn: "Tại sao?"

"Phụ hoàng đã quyết định như vậy." Nam Cung Trần đạm mạc nói. Thật sự đây là phụ hoàng quyết định sao? Hắn không có động lòng với quyết định này sao?

"Lấy cớ, chính ngươi thực sự là nghĩ như vậy, sợ ta hận ngươi, cố ý đem trách nhiệm đẩy lên người phụ hoàng của ngươi." Dạ Hi khinh bỉ nói. Mặc dù biết lời này của mình đả thương người đến cỡ nào, Dạ Hi vẫn lựa chọn nói ra.

"Nàng nghĩ sao thì tùy, nhưng bổn cung thực sự rất muốn biết Quân Mặc Hiên làm thế nào để cứu nàng ra." Nói xong, Nam Cung Trần đứng dậy rời đi. Hắn sợ ở chỗ này thêm nữa, sẽ bị Dạ Hi chọc cho tức chết.

Nghe vậy, trong mắt Dạ Hi lóe lên lo lắng, thì ra là Nam Cung Trần đã biết Quân Mặc Hiên tới. Như vậy Quân Mặc Hiên không phải sẽ gặp nguy hiểm sao! Không được, nàng không thể ngồi chờ chết được. Làm gì đây, chung quanh đều là trận pháp, nàng căn bản là không ra được.

Đột nhiên, trong mắt Dạ Hi lóe lên một chút ánh sáng, ba ngày sau đại hôn đúng không, nàng nhất định sẽ để lại ấn tượng khó quên trong lòng toàn bộ dân chúng ở Thiên Linh này.

Sau khi Nam Cung Trần rời đi không bao lâu, trong hoàng cung Thiên Linh liền truyền ra một tin tức, ba ngày sau sẽ là đại hôn của thái tử, khi nghe được tin này dân chúng đều vui mừng hớn hở. Sau đó cả kinh đô liền bao phủ một bầu không khí vui vẻ.

Vậy mà, trong một sân nhỏ, lại có người đang nổi trận lôi đình.

Giờ phút này, mặt của Quân Mặc Hiên đang đen thui, mắt phóng ra tia lửa nhìn về phía Vân Thanh Phong.

"Mặc, bình tĩnh chút đi, ta chỉ là tới truyền lời, ngươi không nên giận chó đánh mèo như vậy." Mặt của Vân Thanh Phong đầy phòng bị nhìn Quân Mặc Hiên, hắn chỉ sợ Quân Mặc Hiên tức giận không chỗ bộc phát, tìm hắn xả giận, như vậy thì hắn sẽ chết rất thảm.

Quân Mặc Hiên liếc Vân Thanh Phong một cái, đạm mạc nói: "Bổn vương là người như vậy sao?"

Vân Thanh Phong rất muốn nói “Đúng vậy”, nhưng nhìn nét mặt của Quân Mặc Hiên tự tiếu phi tiếu, lời đã đến khóe miệng liền bị hắn cứng rắn nuốt xuống. Thông minh nói sang chuyện khác: "Mặc, ba ngày sau, Hi Nhi sẽ xuất giá, chúng ta phải làm sao?"

"Cướp dâu" Quân Mặc Hiên lạnh lùng khạc ra hai chữ, coi như Thiên Linh có Tường Đồng Vách Sắt bao quanh, hắn cũng sẽ mang Dạ Hi đi.

Cướp dâu, chỉ bằng sức của bọn họ? Vân Thanh Phong làm ra bộ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Quân Mặc Hiên, không phải là hắn không tin, mà sự thật ở trước mắt, bọn họ muốn cứu Dạ Hi ra cơ hồ là không có khả năng.

Chỉ là, nếu như Quân Mặc Hiên đã muốn vậy, làm huynh đệ nhất định sẽ theo hắn đến cùng.

"Ngươi nói xem nếu phá hư đại hôn của đường đường một thái tử Thiên Linh, có thể nổi danh ở đại lục Long Đằng hay không?" Vẻ mặt Vân Thanh Phong đầy thích thú nói. Thiên Linh đã từng tồn tại rất nhiều thần thoại, nhưng chuyện này lại không giống như vậy, hắn Vân Thanh Phong, lại dám phá hư đại hôn của thái tử Thiên Linh, hắn nhất định có thể nổi tiếng.

"Tất nhiên là có thể, một khi khắp nơi trên đại lục Thiên Linh này truy nã ngươi, ngươi sẽ càng nổi nhanh hơn." Quân Mặc Hiên vô tình đả kích nói.

Nghe vậy, nét cười trên gương mặt tuấn tú của Vân Thanh Phong đông cứng lại trong tích tắc, có cần phải đả kích hắn như vậy không.

Sau khi tán gẫu xong, Quân Mặc Hiên đã tìm được cách để cứu Dạ Hi ra. Thiên Linh có một tập tục, chỉ cần là đại hôn của quốc quân tương lai, đều buộc phải tiếp nhận sự triều bái của dân chúng. Mà việc bọn họ phải làm ở đây chính là gây ra hỗn loạn, nhân cơ hội đó mang Dạ Hi đi.

Nhưng mà, khi hai người bọn họ lẫn vào đám đông còn chưa kịp động thủ, dân chúng Thiên Linh đã muốn bạo động.

.......

Rất nhanh, thời gian ba ngày cũng đã tới. Cả kinh đô Thiên Linh đã sớm bao phủ một bầu không khí vui mừng. Bởi vì đây là đại hôn của Thái Tử, người dân ở các thành thị lân cận cũng đã sớm tụ tập về đây để có thể được chiêm ngưỡng dung nhan của thái tử Thiên Linh. Trong nhất thời, kinh đô Thiên Linh đầy ắp người.

Mà đang ở thời khắc kích động lòng người này, đội ngũ đón dâu của Nam Cung Trần cũng đã tới quảng trường.

Thấy thế, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên lửa giận, nhìn thấy nữ nhân của mình vì người khác mà mặc giá y, tư vị kia thật con mẹ nó không dễ chịu tí nào, cho dù biết đó không phải là ý muốn của Hi Nhi.

Quân Mặc Hiên muốn ngay lấp tức liều mạng lao ra ngoài, cũng may là Vân Thanh Phong kịp thời ngăn hắn lại.

"Mặc, bình tĩnh một chút, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ." Trong mắt Vân Thanh Phong thoáng qua vẻ nặng nề, bọn họ chỉ có duy nhất một cơ hội, tuyệt đối không thể thất bại.

Nghe vậy, Quân Mặc Hiên cũng tỉnh táo lại.

Theo tập tục ở Thiên Linh, tân nương phải chờ tân lang tới đá cửa kiệu, sau đó mới bước ra ngoài. Vậy mà, một khắc khi kiệu hoa dừng lại Dạ Hi đã tự mình bước ra.

Khoảnh khắc khi nàng vừa đi ra mọi người đều trừng to mắt mà nhìn nàng. Trong lòng thầm oán, bộ dạng này của nàng là muốn thành thân sao? So với việc vội về chịu tang thì không có khác biệt lắm.

Chỉ thấy Dạ Hi một thân áo trắng, khuôn mặt hướng lên trời, tóc tùy ý xõa xuống, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện có những sợi tóc rối loạn, đ/d/l/q/đ chắc là khi tháo mũ phượng xuống còn chưa tới kịp chải lại.

Ngày hôm đó quốc chủ Thiên Linh Nam Cung Chấn nhìn thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa ngất đi vì tức giận. Đây là có ý gì, thành thân là một ngày đáng vui mừng, thế nhưng lại mặc bạch y. Đây không phải là làm mất mặt hoàng tộc Thiên Linh bọn họ sao?

Quả nhiên, nhìn Dạ Hi bình tĩnh tiêu sái đi tới trước mặt của quốc chủ Thiên Linh thì đám người bên dưới đã muốn nổ tung rồi.

Nếu Nam Cung Trần không nhìn lầm, tang phục này là làm từ ga giường, nhìn qua cũng biết đây là Dạ Hi tự mình làm. Khó trách mấy ngày nay nàng nghe lời như vậy, lúc đưa cho nàng giá y, thì nàng hớn hở tiếp nhận, thì ra là có chú ý này.

Trong lúc nhất thời, Nam Cung Trần đau đầu nhìn Dạ Hi, nữ nhân này, thật đúng là cái gì cũng dám làm, chẳng lẽ nàng không sợ phụ hoàng sẽ giết nàng trong cơn tức giận sao?

Nhưng mà, cách đó không xa, mặt của Quân Mặc Hiên đầy tán thưởng nhìn Dạ Hi, trong lòng thầm oán: nữ nhân của hắn quả nhiên đủ càn quấy. Đồng thời, mặt Vân Thanh Phong thì lại đầy sợ hãi nhìn Dạ Hi, trong nháy mắt hắn có cảm giác, trước kia tiểu Hi Nhi đối xử với hắn thật là tốt. Mặc dù thường xuyên bị chỉnh, nhưng bây giờ nhìn Nam Cung Trần trước mặt, hắn cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.

Tiếp đó, Vân Thanh Phong còn phát hiện, Dạ Hi chỉnh hắn, thật sự có thể nói là rất dịu dàng rồi.

"Dạ Hi, ngươi đã quá ngạo mạn rồi!" Nam Cung Chấn đứng dậy, mặt tức giận nhìn Dạ Hi, nếu không phải nàng có thể trợ giúp Trần Nhi, hắn đã sớm giết nàng rồi. Mấy chục năm nay, không có một ai dám làm trái ý hắn, Dạ Hi có thể nói là người đầu tiên.

"Ngạo mạn ư, ta không có cảm thấy như vậy. Ta vốn đã có phu quân, bây giờ lại phải gả hai lần, đương nhiên phải mặc bạch y để tỏ lòng tôn trọng đối với phu quân. Ta là người trọng tình trọng, nếu như hoàng thượng người đã bức bách ta gả hai lần, thì cũng phải cho phu quân của ta một công đạo chứ, không phải sao? " Dạ Hi lạnh lùng nói. Âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ làm để mọi người ở đây đều nghe thấy.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, mọi người liền giương mắt nhìn về hoàng thượng của mình. Lời nàng vừa nói không phải là thật đấy chứ, hoàng thượng lại đi bức bách một vị phụ nhân gả cho Thái Tử. Chẳng lẽ Thái Tử của bọn họ lại kém đến như vậy, ngay cả vợ cũng phải đi cướp mới có.

"Ngươi câm miệng lại cho ta!" Nam Cung Chấn thấy thế, tức giận nói.

"Câm miệng? Bổn vương phi ta có nói sai sao? Ta chính là Hiên vương phi của Thiên Thần Quốc, bây giờ lại bị ngươi bắt về làm con dâu của ngươi, ngươi không thể để ta oán trách một tiếng sao?" Dạ Hi giọng mỉa mai nói.

Hiển nhiên, ba ngày nay nàng đã cố gắng phối hợp để diễn tuồng với bọn họ, loại bỏ thành công sự nghi ngờ của Nam Cung Chấn, nếu không, hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không có cơ hội đứng ở chỗ này. Dĩ nhiên, cũng sẽ không thuận lợi mà nói ra những lời nói này, khiến thể diện của hoàng tộc Thiên Linh mất sạch.

Giờ phút này, một trận huyên náo bùng nổ trong dân chúng Thiên Linh, họ rối rít nghị luận xem hoàng thượng của mình làm thế nào lại đi cướp đoạt vương phi nước khác như vậy, điều này so với nhận thức trước đây của bọn họ khác nhau một trời một vực.

Thiên Linh là quốc gia luôn đặt lễ nghi lên hàng đầu, nơi đây không có chiến tranh, quân dân hài hòa, dân chúng giản dị mộc mạc. diendanlequydon Vậy mà, ngày hôm nay, hoàng đế của bọn họ lại đi cướp vương phi nước khác về làm con dâu. Trong lúc nhất thời, dân chúng tràn đầy nỗi thất vọng.

Tại một nơi kín đáo, Quân Mặc Hiên nhìn một màn trước mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười thản nhiên. Khi Vân Thanh Phong nhìn thấy nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt của Quân Mặc Hiên, cái tật tiện miệng của hắn lại bắt đầu nổi lên.

Không khỏi trêu ghẹo nói: "Mặc, tiểu Hi Nhi sao lại mặc bạch y thế kia, là muốn vội về chịu tang ngươi sao? Mà hình như ngươi còn chưa có chết, tiểu Hi Nhi đã vội về chịu tang rồi. Nói không chừng, nàng thật sự hy vọng sẽ tái giá đấy?"

Vân Thanh Phong cố tình vặn vẹo sự thật, thành công nhìn thấy mặt của Quân Mặc Hiên biến sắc.

"Bổn vương nhớ lúc gần đi, đại mụ quét dọn nhà xí ở Long Môn hình như đã xin nghỉ rồi, Thanh Phong, ngươi muốn làm thay công việc của bà ấy sao?" Quân Mặc Hiên nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, Vân Thanh Phong thật muốn quăng cho mình hai cái bạt tay mà, có ai có thể nói cho hắn biết vì sao cái tật tiện miệng này của hắn sửa mãi vẫn không được? Điểm mấu chốt là hắn luôn luôn bị coi thường, nhưng mãi vẫn không bỏ cái tật này.

"Ha ha, Mặc, ta chỉ là nói đùa thôi, ngươi đừng thưởng thật." Vân Thanh Phong lời nói xoay chuyển, chân chó nói.

"Vậy sao, nhưng Bổn vương lại tưởng đó là thật." Quân Mặc Hiên không chút để ý nói, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trên đài, bảo đảm nàng sẽ không gặp nguy hiểm.

Lời này vừa nói ra, mặt của Vân Thanh Phong liền bày ra bộ dạng đau khổ nhìn về Quân Mặc Hiên đang cười ha hả, dọn dẹp nhà xí, đường đường là Môn Chủ Long Môn lại đi quét nhà xí, hắn nhất định sẽ bị cười ngạo đến chết.

Trong khi hai người đang nói chuyện, ở chính giữa quảng trường lớn Dạ Hi đã chọc quốc chủ Thiên Linh giận đến thở không ra hơi. Dân chúng bên dưới rối rít quỳ xuống la lên.

"Thả vương phi của Thiên Thần Quốc, Thiên Linh không phải cường đạo."

"Thả vương phi của Thiên Thần Quốc, Thiên Linh không phải cường đạo."

Thấy tình hình như vậy, đại bộ phận quan viên cũng gia nhập vào hàng ngũ khuyên can, trong lúc nhất thời, tinh thần của dân chúng cũng được đẩy lên cao.

Thấy thế, khóe miệng của Dạ Hi nhếch lên, khuôn mặt lộ ra một nụ cười tự tin, nàng rất hài lòng với hiệu quả mà mình vừa tạo ra, vốn nghĩ là cũng sẽ chỉ chọc giận dân chúng Thiên Linh mà thôi. Không ngờ lại gây chấn động lớn như vậy.

Mà Nam Cung Chấn đang ngồi ngay ở giữa đau đầu nhìn xuống đám người phía dưới, trong lòng căm thù Dạ Hi. Nếu không phải là hắn nghĩ đến cảm nhận của Nam Cung Trần, hắn đã lập tức giết nàng, bởi vì cũng không phải là chỉ có gả nàng cho Trần Nhi, thì mới có thể trị khỏi bệnh của Trần Nhi.

"Dân chúng Thiên Linh hãy yên lặng, Dạ Hi chính là nhi nữ dị giới, thân phận đặc biệt, vốn là Thái Tử Phi Thiên Linh." Hết cách rồi, Nam Cung Chấn không thể làm gì khác hơn là nói ra thân phận này, để bình ổn lửa giận trong lòng dân chúng.

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi đột nhiên nghĩ đến thời điểm khi ở Long Vương Cốc, lúc đó, Nam Cung Trần có phải đã định ra chủ ý này hay không? Vốn là nàng còn có một chút áy náy với hắn, hiện tại, hừ, Nam Cung Trần, đây đều là do ngươi tự chuốc lấy.

Mà dân chúng ở phía dưới nghe thấy Dạ Hi là nhi nữ dị giới, vốn tâm tình đang kích động từ từ bình tĩnh lại. Nếu như là nhi nữ dị giới, vậy thì không tính là cướp, bởi vì ở trong mắt của bọn họ, nhi nữ dị giới, vốn là thuộc về Thiên Linh của bọn họ.

Ở xa xa, nét mặt Quân Mặc Hiên lộ vẻ nặng nề, lúc này hắn vô cùng hối hận vì đã đến Long Vương Cốc, nếu không có đến Long Vương Cốc, thân phận nhi nữ dị giới của Hi Nhi cũng sẽ không bị lộ ra.

Chỉ là, hắn nghĩ mãi vẫn không ra, nhi nữ dị giới rốt cuộc có ý nghĩa gì đối với Thiên Linh. Thấy tạm thời Hi Nhi sẽ không có nguy hiểm, Quân Mặc Hiên cũng không ra tay.

Người của hắn còn chưa xử lý xong các cọc ngầm chung quanh, phải chờ thêm chút nữa.

"Quốc chủ Thiên Linh, cứ coi như bổn vương phi là nhi nữ dị giới thì đã sao? Cũng không thuộc về Thiên Linh Quốc các người, nếu ép buộc ta, bổn vương phi cũng không ngại lưới rách cá chết." Dạ Hi khí thế khắp người nói. Nếu bọn họ vẫn bức bách, vậy thì đừng trách nàng không để ý sự sống chết của tất cả mọi người ở đây.

Dạ Hi nhìn chiếc vòng tay màu đỏ huyết trên cổ tay, trong mắt lóe lên một chút nặng nề. Chiếc vòng tay này có chứa bom, tương đương với một kíp nổ tự động. Lúc trước sư phụ đưa nó cho nàng chắc cũng đã đoán được sẽ có một ngày nàng gặp phải khó khăn không thể nào giải quyết được.

Cho nên, tốt nhất là Thiên Linh không nên ép nàng, nếu không nàng cũng không ngại lưới rách cá chết, mặc dù bom không thể hủy diệt toàn bộ nơi này, nhưng những người trong vòng bán kính mười dặm quanh đây, tuyệt đối trốn không thoát, chẳng hạn như quốc chủ Thiên Linh Nam Cung Chấn cũng vậy.

"Hi Nhi, đây là phương thức phản kháng của nàng sao?" Mặt Nam Cung Trần đầy bi thương nhìn Dạ Hi. Lưới rách cá chết, nàng thật sự đã làm tổn thương hắn. Nhưng điều mà hắn để ý không phải là những việc này, mà là Dạ Hi có nguyện ý gả cho hắn hay không.

Ngày hôm qua, trong lòng hắn còn tràn đầy niềm vui vì hắn cho rằng Dạ Hi nguyện ý gả cho hắn, bởi vì ba ngày này, Dạ Hi không có biểu hiện gì chán ghét, mà ngược lại còn rất vui lòng tiếp nhận hôn sự này. Thì ra là, tất cả đều chỉ là lời nói dối.

"Đúng vậy, Nam Cung Trần, ta đã từng khuyên ngươi, nhưng mà ngươi không chịu nghe, vậy thì cũng đừng trách ta, ta làm người thế nào ngươi cũng biết rõ, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành." Dạ Hi lạnh lùng nhìn Nam Cung Trần, trong mắt đều là lãnh ý.

"Được lắm, hay cho câu thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, Trần Nhi, ngươi đã nghe thấy rồi đấy, Dạ Hi có chết cũng không chịu gả cho ngươi, vậy thì trẫm cũng chỉ có thể dùng một phương thức khác mà thôi." Nam Cung Chấn tức giận nói.

Hừ, tuy rằng Dạ Hi kết hợp với Trần Nhi sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn rất nhiều, nhưng mà, còn có một biện pháp khác có thể sử dụng được, đó chính là đổi máu của hai người. Lấy máu của nữ nhi dị giới thay thế máu đã hoại tử trong cơ thể của Nam Cung Trần.

"Phụ hoàng, không được!" Nam Cung Trần kích động nói. Hắn biết, lúc trước, khi hắn tìm phụ hoàng để cầu xin phụ hoàng bỏ qua cho Dạ Hi, khi đó Nam Cung Chấn đưa ra cho hắn hai lựa chọn, một là cưới nàng, hai là giết nàng.

Và hắn đã lựa chọn cưới nàng, cho dù lời nói của Dạ Hi làm tổn thương hắn, nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ thay đổi thay đổi quyết định của mình. Chỉ là hắn muốn thử một lần, làm cho nàng có thể thay lòng đổi dạ!

"Cũng không đến lượt ngươi quyết định!" Nam Cung Chấn lạnh lùng nói. Cùng lúc đó, mười người áo đen đã từng bắt được Dạ Hi nhanh chóng xuất hiện. Lúc này, tuy rằng bọn họ không có che mặt, nhưng bằng hơi thở, Dạ Hi cũng có thể đoán được bọn họ là ai.

Tại nơi ẩn nấp, Quân Mặc Hiên nhìn thấy có điểm không đúng, lập tức bảo Vân Thanh Phong chuẩn bị hành động.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom