Nam Cung Lưu Vân ngượng ngùng sờ cái mũi.
Lúc này hắn không có gì phản bác lại.
Hắn lúc đó cũng giống như Tư Đồ Minh bây giờ, bị vẻ ngoài lương thiện hồn nhiên của Lý Dao Dao che mờ hai mắt.
Thấy Nam Cung Lưu Vân khó xử, Tô Lạc hào phóng vẫy tay: “Thôi bỏ đi, thấy biểu hiện ngày hôm nay của ngươi rất tốt, nên xóa hết nợ cũ trước kia, chuyện cũ không nên nhắc lại.”
Nam Cung Lưu Vân ôm chặt Tô Lạc, bóng dáng nặng nề bao phủ xuống, xâm chiếm đôi môi hồng dụ dỗ người khác...
Khoảng cách giữa lều trại và đống lửa không xa.
Cuộc nói chuyện của Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân không hề né tránh.
Ở đây lại toàn cao thủ trong tu vi, tai thính mắt tinh.
Cho nên, Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân nói chuyện, bên ngoài đều nghe rõ ràng.
Lúc Tư Đồ Minh cứu chữa, thật vất vả mới khiến Lý Dao Dao tỉnh lại, nghe bọn họ nói chuyện như vậy, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Tam sư huynh thế nhưng nói cùng nàng không thân thiết... Không thân thiết...
Lý Dao Dao cảm thấy cả người nhẹ tênh, choáng váng hoa mắt, cực kỳ khó chịu.
“Dao Dao, ngươi...” Trong ánh mắt ôn nhu của Tư Đồ Minh lộ ra tia quan tâm: “Ngươi tính làm thế nào?”
Thái độ Nam Cung Lưu Vân rất rõ ràng.
Hắn thích ai, chán ghét ai, hắn đã nói rõ ràng. Nếu như lại bám riết lấy, vậy...
Lý Dao Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lên, hốc mắt đầy nước mắt, nhìn Tư Đồ Minh khẩn khoản cầu xin: “Nhị sư huynh, chẳng lẽ, ngươi cũng kêu ta từ bỏ sao?”
Lông mi đen nhánh của Lý Dao Dao dày đậm, dính chút nước trong suốt, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy vô cùng thương cảm.
Tư Đồ Minh rất muốn nói không buông tay thì phải làm thế nào?
Nhưng nhìn thấy bộ dạng Lý Dao Dao đáng thương như vậy, lời nói đến miệng lại nuốt vào.
“Nhị sư huynh, từ nhỏ đến lớn, chỉ có ngươi là tốt với ta nhất, bất luận ta muốn cái gì, mặc kệ bao nhiêu khó khăn, Nhị sư huynh đều giúp ta, có đúng không?” Lý Dao Dao nắm chặt tay Tư Đồ Minh, trong đôi mắt óng ánh đều là tia mong chờ.
Ngực Tư Đồ Minh không khỏi nghẹn lại.
“Nhị sư huynh, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?” Lý Dao Dao ôm ngực thống khổ: “Nếu không có Tam sư huynh, vậy ta chết còn hơn.”
“Dao Dao!” Tư Đồ Minh ngữ khí nặng nề.
“Nhị sư huynh... Ta thật sự muốn chết.” Khuôn mặt Lý Dao Dao như vẽ, đôi mắt đều là tia khẩn cầu nan vài.
Tư Đồ Minh yên lặng, chỉ nặng nề thở dài: “Ngươi muốn làm thế nào?”
Vừa rồi Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân nói chuyện nghe rõ ràng như vậy, đây là Nam Cung Lưu Vân cố ý làm vậy.
Nhưng mà Lý Dao Dao nói chuyện với Tư Đồ Minh, lại không bị truyền ra ngoài.
Bởi vì ngay từ đầu Tư Đồ Minh đã lập xung quanh bọn họ một cái vòng cách âm.
Lông mi Lý Dao Dao hơi run lên, nàng yêu kiều nhát gan nhìn Tư Đồ Minh: “Nếu quá khứ có thể quay trở lại thật tốt à.”
Lúc đó, Tam sư huynh đối với nàng rất tốt, chưa từng nói nặng trách cứ nàng một câu nào, đâu giống như bây giờ...
Tư Đồ Minh nghe không hiểu Lý Dao Dao đang ám chỉ điều gì.
Trở lại quá khứ không có khả năng, nhưng trạng thái trở lại quá khứ...
Nếu như nói là Tô Lạc cô nương kia chưa từng xuất hiện...
Nếu như nói là Tô Lạc cô nương biến mất tăm mất tích...
Đáy lòng Tư Đồ Minh dâng lên ngọn sóng, trong đầu vô số suy nghĩ hiện ra.
Lý Dao Dao nhìn Tư Đồ Minh trầm tư suy nghĩ, không ai thấy ở góc độ khác, khóe miệng nàng kéo lên nụ cười lạnh nhạt, môi đỏ quyến rũ như máu, lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhị sư huynh, ngàn vạn ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng à...
Bình luận facebook