Tô Lạc cười nhạt, như cười như không liếc nhìn nàng: “Không cần Dao Trì tiên tử phải hao tâm, Nam Cung Lưu Vân sẽ giúp ta đi qua cầu.”
Dĩ nhiên Tô Lạc biết nói gì là đả kích nhất đến Lý Dao Dao.
Lý Dao Dao nghe được câu này, bàn tay bên người nắm chặt lại, sắc mặt không hề lo lắng mà trừng mắt với Tô Lạc: “Vậy hãy chờ xem!”
“Ừm, hãy chờ xem.” Tô Lạc tủm tỉm cười.
Nói xong câu này, Tô Lạc che miệng lại, ho khan hai tiếng, dường như đã sức cùng lực kiệt.
Nam Cung Lưu Vân đau lòng độ linh khí cho nàng, khó khăn lắm mới điều trị cho cơ thể nàng khá hơn một chút.
“Lý cô nương, lo cho bản thân là được rồi.” Nam Cung Lưu Vân không vui liếc nhìn Lý Dao Dao.
Lý Dao Dao cố gắng kìm nén, suýt chút nữa thì ngạt thở.
Nếu như là người khác nói câu này, Lý Dao Dao còn không biết sẽ như thế nào, nhưng người nói câu này lại chính là Tam sư huynh mà nàng quan tâm nhất.
Có trời biết, mỗi một lời một hành động của hắn, mỗi một ánh mắt của hắn, cũng đủ để hủy diệt nàng.
Hiện tại, hắn nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt tức giận...
Lý Dao Dao cắn môi dưới, suýt chút nữa cắn ra máu.
Tư Đồ Minh muối nói chuyện, thế nhưng, khí thế cường giả tản ra trên người Nam Cung Lưu Vân thực sự quá nồng nặc, đè ép khiến hắn không dám động đậy.
Nam Cung Lưu Vân hừ mạnh một tiếng, thờ ơ chẳng thèm để ý đến Lý Dao Dao nữa.
Sự chú ý của hắn chuyển sang cây cầu Bạch Ngọc.
Bắc Thần Ảnh đứng bên cạnh Nam Cung Lưu Vân nhìn cầu Bạch Ngọc, vẻ mặt nghiêm túc mà ngưng trọng: “Cầu Bạch Ngọc dài đằng đẵng lại xa xôi, nguy hiểm khắp nơi, khó lòng mà phòng bị.”
Nam Cung Lưu Vân lãnh đạm đứng lặng một hồi lâu, thân hình cao lớn rắn rỏi giống như cây tùng.
Hắn đứng chắp tay, khí chất tôn quý phi phàm, khí thế nghiêm nghị.
Hắn nghe Bắc Thần Ảnh nói lải nhải, nhưng không hề lên tiếng, ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng.
“Ai đi trước, ai đi sau cùng?”
Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân hẹp dài mà xinh đẹp, sâu xa khó lường.
“Hai người đi trước đi.” Đôi môi đỏ thắm của Nam Cung Lưu Vân chậm rãi nhếch lên một nụ cười, đôi mắt phát sáng như thủy tinh.
Bắc Thần Ảnh vẫn luôn nghe theo Nam Cung Lưu Vân. Nếu như Nam Cung Lưu Vân đã mở miệng, hắn tự nhiên sẽ tuân theo.
“Được, hai người bọn ta đi trước, còn hai người?” Bắc Thần Ảnh lo lắng nhìn Tô Lạc.
Nam Cung Lưu Vân thần thông quảng đại, cây cầu Bạch Ngọc này làm sao có thể làm khó được hắn? Người duy nhất mà hắn lo lắng chính là Tô Lạc.
“Ngươi hãy yên tâm, ta tự có tính toán.” Đôi mắt đẹp của Nam Cung Lưu Vân tựa như sao sáng, bí hiểm khó lường.
Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên nói một tiếng, hai người liền chuẩn bị bước lên cầu Bạch Ngọc.
“Đợi đã!” Lạc Hạo Thần vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
“Sao vậy? Các người muốn đi đầu tiên sao?” Bắc Thần Ảnh như cười như không nhếch mày.
“Ngươi thật sự đoán đúng rồi đó, chúng ta muốn đi đầu tiên. Bắc Thần huynh có thể nhường không?” Lạc Hạo Thần vẻ mặt tươi cười đi tới trước mặt hai người Bắc Thần Ảnh.
Bắc Thần Ảnh cau mày.
Người đầu tiên qua cầu Bạch Ngọc, có nguy hiểm nhưng cũng có cơ hội.
Bởi vì người đầu tiên đi qua không có kinh nghiệm để tham khảo, có thể nói sẽ là một viên đá thăm dò.
Đương nhiên, nếu như người thứ nhất thông qua thì sẽ tốt hơn nhiều. Mặc dù không biết tiêu chuẩn cho điểm, nhưng người đi đầu tiên sẽ được chiếu cố nhiều hơn.
Lạc Hạo Thần dĩ nhiên sẽ không bỏ qua lợi ích này.
Chỉ có hắn và Lạc Điệp Y mới hiểu được lợi ích của chùm tia sáng kia rốt cuộc nghịch thiên như thế nào?
Lợi ích như vậy, đáng để bọn họ lấy tính mạng ra liều.
“Các ngươi khẳng định đi đầu tiên chứ?” Hai tay Bắc Thần Ảnh chắp sau lưng, cơ thể thon dài rắn rỏi đứng im tại chỗ.
Lông mày của hắn hơi cau lại, rõ ràng không vui vẻ lắm.
“Vẫn mong Bắc Thần huynh thành toàn.” Lạc Hạo Thần vẻ mặt kiên nghị, không cho phép cự tuyệt.
Bình luận facebook