Đúng lúc này, trên cầu Bạch Ngọc chợt thấp thoáng bóng người.
Rất nhanh, thân hình Nam Cung Lưu Vân xuất hiện ở đầu cầu.
“Lão Nhị!” Bắc Thần Ảnh bước nhanh đến đón bọn họ, hắn kích động đến nỗi thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.
“Tô Lạc! Các ngươi không có việc gì chứ?” Tử Nhiên cũng nhanh chân xông đến, nàng quan tâm mà nôn nóng hỏi.
Tô Lạc suy yếu mà cười cười: “Còn may, cuối cùng cũng kịp giờ.”
Nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân bình yên vô sự mà đi đến đây, trong lòng Lý Dao Dao thấy vui vẻ, nàng đang muốn tiến lên một bước.
Nhưng mà, nàng vừa ngước lên, thì lập tức bắt gặp ánh mắt của Nam Cung Lưu Vân.
Đáy mắt Nam Cung Lưu Vân âm trầm hung ác, sắc mặt hắn như bị sương lạnh bao phủ. Hắn tàn nhẫn mà liếc Lý Dao Dao một cái.
Tâm tình Lý Dao Dao tức khắc tụt xuống đáy vực.
Nàng đứng yên bất động, sắc mặt nàng khó coi tới cực điểm.
Tam sư huynh… biểu cảm chán ghét và căm hận kia… thật sự là Tam sư huynh sao?
Đúng lúc này, trên cầu Bạch Ngọc đột nhiên xuất hiện một chiếc đĩa quay màu đen.
Ánh mắt mọi người đều bị chiếc đĩa quay màu đen kia thu hút.
Bởi vì đĩa quay màu đen này sẽ cho biết điểm số, rồi dựa vào đó để quyết định ai sẽ được khen thưởng ở cửa này.
Đĩa quay màu đen không ngừng xoay tròn.
Nhưng mà, Tô Lạc đã than ngắn thở dài.
Bởi vì nàng có linh cảm, lần này điểm của đội nàng sẽ không cao.
Cho dù Nam Cung Lưu Vân giết toàn bộ đàn báo săn lưng sắt, trong thời gian ngắn, nhưng cũng không cứu vớt nổi nàng.
Nàng bị chính miệng điện chủ điện Cửu Trung nói rằng, nàng không đáng xét tới.
Tô Lạc cảm giác khóc không ra nước mắt.
Điểm số rất nhanh đã có.
“Năm mươi mốt điểm!”
Tử Nghiên kinh hô một tiếng.
“Tam sư huynh, tốc độ hai người giết đàn báo săn lưng sắt không phải rất nhanh sao? Làm thế nào lại chỉ có… năm mươi mốt điểm vậy?”
Bắc Thần Ảnh cũng nghi ngờ, khó hiểu mà nhìn Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân.
Mặt Tô Lạc nhăn nhúm thành hình trái khổ qua, nàng thở ngắn than dài.
Không chỉ có tốc độ giết báo nhanh, hơn nữa, tất cả đều là báo săn lưng sắt đỉnh cấp chín nữa chứ.
Nam Cung Lưu Vân quả thật là hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, không đúng, hắn làm còn trên mức hoàn hảo.
Nhưng mà Tô Lạc thì… chỉ giết được một con thôi…
Cho nên, Nam Cung Lưu Vân được năm mươi điểm, còn Tô Lạc chỉ được một điểm nhỏ xíu…
Suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, Tô Lạc thật sự muốn khóc.
Tử Nghiên lôi kéo Tô Lạc, không ngừng an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, có thể an toàn đến đây, đã là thắng lợi rồi, còn phải đến trạm kiểm soát nữa, đúng không nào?”
Tô Lạc buồn bực mà chôn cả khuôn mặt trong lồng ngực Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân sủng nịch mà xoa xoa mái tóc của nàng, cười với mọi người: “Không sao đâu, chỉ là Tô Lạc nhà ta thấy xấu hổ thôi.”
Xấu hổ cái đầu ngươi! Tô Lạc đấm một cú vào khuôn ngực gầy nhưng rắn chắc của Nam Cung Lưu Vân.
Trong lúc mọi người đang nói nói cười cười, phần thưởng của cửa thứ hai đã xuất hiện rồi.
Lúc đầu, Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên còn nghĩ rằng, cửa này sẽ giống như cửa thứ nhất, một chùm sáng xuất hiện, nâng tu vi của bọn họ lên.
Nhưng sau khi phần thưởng tới, thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Rất nhanh, trước mặt bọn họ xuất hiện hai quả cầu hình tròn.
“Là Linh Đạn Cầu.” Đôi mắt Tô Lạc lập tức sáng ngời.
“Phải, đó là Linh Đạn Cầu cấp mười.” Nam Cung Lưu Vân chỉ liếc mắt một cái, đã biết.
“Linh Đạn Cầu cấp mười!” Lý Dao Dao ghen ghét đên nỗi hai mắt đỏ lên.
Không ai ngờ rằng, phần thưởng cửa thứ hai lại là hai viên Linh Đạn Cầu cấp mười.
Nếu nàng có Linh Đạn Cầu cấp mười trong tay, thì nàng muốn giết ai chẳng được? Lý Dao Dao nghĩ như vậy, ánh mắt phẫn hận mà trợn mắt nhìn Tô Lạc, đang vùi đầu trong lòng ngực Nam Cung Lưu Vân, liếc mắt một cái.
Nhưng mà mặc kệ Lý Dao Dao ghen ghét như thế nào, thì hai quả Linh Đạn Cầu này vẫn thuộc về Bắc Thần Ảnh và Tử Nghiên.
“Chúc mừng!” Tô Lạc thật lòng mà nói.
Linh Đạn Cầu cấp mười, thứ này có công dụng rất lớn, có nó thì bọn họ có thể thoát chết một lần.
So với cửa thứ nhất, phần thưởng của cửa thứ hai có vẻ tốt hơn nhiều.
Bình luận facebook