Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy vèo một thanh âm vang lên, một mũi tên như sao băng nhắm thẳng yết hầu của Tô Lạc mà bay đến.
Cầm Ninh khóe miệng cười lạnh tàn khốc, đáy mắt lóe lên tia ác độc tàn nhẫn, trong tay cung tiễn không ngừng phóng tên bắn lén.
“Cẩn thận!” Đám người kia vây quanh Tô Lạc, vị áo đen thủ lĩnh phát hiện không khí khác thường, hắn la lên một tiếng, sau đó đứng che ở trước mặt Tô Lạc.
Vũ khí sở trường của Cầm Ninh chính là cung tiễn.
Khả năng này của nàng là do một tay thần tiễn Ngô Hạo đại nhân truyền dạy, tàn nhẫn mạnh mẽ, khí thế kinh hồn, lực đạo khi giương cung mạnh như muốn kéo gãy cung.
Nếu là giáp mặt đánh nhau, Cầm Ninh có lẽ sẽ thua, nhưng so về lén lút bắn tên, nàng kiêu ngạo cho rằng mình cũng thuộc hàng cao thủ.
Vèo vèo vèo, chín mũi tên rời khỏi cung, chín mũi tên bay đi mang theo sát khí ghê người.
Mười tên áo đen vây quanh bao bọc Tô Lạc, vũ khí trong tay kiên định vững chãi, kín không kẽ hở, bảo hộ nàng vô cùng cẩn trọng.
Những người này… Tô Lạc trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Xem cách bọn họ nện bước, rõ ràng là đang bảo hộ nàng, cho dù đánh bạc tánh mạng cũng muốn hộ nàng chu toàn. Xem cách họ bày thế trận, rõ ràng lấy mục tiêu bảo vệ nàng, dù phải hy sinh tính mạng cũng nhất định phải bảo hộ chu toàn.
Nhưng là vì sao? Là ai chấp nhận việc có thể phải hy sinh sát thủ thực lực cao cường để bảo vệ nàng? Tô Lạc trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Người áo đen phía trước Tô Lạc phóng một tia khói báo hiệu màu lam lên trời.
Khi tín hiệu vang lên, Nam Cung Lưu Vân đang hành công ngay thời điểm mấu chốt nhất bỗng mạnh mẽ thu công. Hắn mở mắt ra, đáy mắt chứa sự thâm sâu.
Hộ vệ Lăng Phong của hắn đứng cách đó không xa, đôi tay ôm kiếm ở ngực, ánh mắt cảnh giác mà chú ý bốn phía, ở vào trạng thái đề phòng.
Nam Cung Lưu Vân đột nhiên đứng lên, mắt ưng sắc bén liếc hướng Lăng Phong, đáy mắt hiện lên sự mừng rỡ điên loạn: “Tìm được người rồi?”
Lăng Phong lo lắng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Điện hạ xin yên tâm, đã có tín hiệu phát ra, có vẻ đã tìm được Tô tiểu thư, hơn nữa Tô tiểu thư bình yên vô sự, tựa hồ vẫn chưa bị thương.”
Nam Cung Lưu Vân môi đỏ như máu, mỹ lệ tà nịnh, nhoẻn miệng cười, tức khắc quyến rũ vô song, mị hoặc, chỉ thấy hắn cười ha hả: “Tốt! Rất tốt! Lạc nha đầu không bị gì là được… Khụ khụ khụ…”
Hắn lớn tiếng ho khan, tiện đà che lại ngực, ngắn chặn khí huyết mạnh mẽ cuồn cuộn, kiên quyết nói: “Đi phía trước dẫn đường!”
Lăng Phong thần sắc lo lắng mà nhìn miệng vết thương của Nam Cung Lưu Vân, chần chờ nói: “Chủ tử, hiện tại đội bảo hộ đang đưa Tô tiểu thư tới nơi này, các đội bên kia cũng đang ở gần đó sẵn sàng bảo hộ, hay là…”
Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân hung ác nham hiểm, gương mặt như hàn băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: “Dẫn đường!”
“Là do…” Lăng Phong thấy điện hạ mạnh mẽ thu công dường như bị thương, thật sự không nên cử động, lại nói Tô tiểu thư lại không phải tìm không thấy, chỉ là đang trên đường tới… Lăng Phong không nghĩ ra.
Trong mắt Nam Cung Lưu Vân lộ sát khí hừng hực, toàn thân như bao phủ một lớp băng vĩnh cửu ngăn cách với người thường.
Ống tay áo giơ lên, một chưởng sắc bén lướt qua, Lăng Phong đột nhiên bay ngược đi, hắn giãy giụa bò lên quỳ xuống đất, một bụm máu tươi theo khóe miệng chảy xuống…
“Dẫn đường!” Nam Cung Lưu Vân trên người lộ ra sự lạnh lẽo nồng đậm, lạnh như băng sương, cả người nhất thời lạnh băng.
Lăng Phong che ngực đau đớn bị xé rách, bất đắc dĩ lại trịnh trọng gật đầu, lảo đảo bò dậy, dẫn đầu đi phía trước.
Bình luận facebook