Đó là một tòa cung điện tráng lệ.
Bởi vì nó giấu ở bên trong khe núi, còn bị tuyết rơi phủ lên, nên bọn họ hoàn toàn không phát hiện được.
Nhưng Tô Lạc chỉ tùy tiện nhìn một cái, đã nhìn ra manh mối.
“Đi, đi nơi đó.” Nam Cung Lưu Vân dẫn đường, Tô Lạc đi ở bên người hắn.
Phía sau là mọi người đang vừa đi vừa thở hổn hển.
Một chặng đường ngắn ngủi như vậy, nếu là ngày thường, đám cao thủ này chỉ cần bay cái vèo là đến nơi, nhưng hiện tại bọn họ lại đi suốt nửa canh giờ, mệt đến thở hồng hộc muốn ngất cho xong mới đi tới cửa cung điện.
Trên tấm biển treo trước cửa cung điện có ghi tên.
“Điện U Minh.” Bắc Thần Ảnh chớp chớp mắt: “Chưa từng nghe nói qua.”
Tử Nghiên tức giận nói: “Chúng ta đi vòng vòng trong băng tuyết hai ngày, chỉ có tuyết và tuyết, đây là kiến trúc duy nhất mà chúng ta phát hiện được, mặc kệ thế nào cũng phải vào xem.”
Bỗng nhiên, Tô Lạc cười.
“Vào đi, ở ngay đây.” Tô Lạc khẳng định.
“Ngươi tự tin như vậy sao?” Lạc Điệp Y hừ lạnh một tiếng: “Nếu bên trong toàn là cơ quan ám khí thì sao?”
Tô Lạc ôm Tiểu Thần Long trong lòng ngực, thong thả ung dung mà sờ lớp vảy trên người nó. Tiểu Thần Long của nàng có chức năng tự động tìm bảo vật, vừa rồi sở dĩ nàng bò lên trên cây nhìn khắp nơi cũng là ý kiến của Tiểu Thần Long.
Cửa lớn màu đỏ của điện U Minh có cấm chế.
Sau khi Nam Cung Lưu Vân tháo cấm chế ra, đoàn người mới có thể tiến vào bên trong.
Không gian bên trong điện U Minh rất lớn, nhìn không thấy được phần cuối. Trên mặt đất lát đầy cẩm thạch trắng như tuyết, dường như có ánh huỳnh quanh lấp lánh hiện lên.
Bốn phía yên tĩnh đến mức kì lạ.
“Sao ta lại có cảm giác lạnh như vậy?” Tử Nghiên bỗng cảm thấy da gà nổi đầy người. Hơn nữa sự lạnh lẽo này còn là sự lạnh lẽo khi bị thợ săn ngắm trúng.
“Ta cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.” Bắc Thần Ảnh thấp giọng nói.
Không chỉ có bọn họ đã nhận ra, Tư Đồ Minh cũng phát hiện có khác thường.
Hắn kéo Lý Dao Dao đến phía sau, nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Tuy rằng lại một lần nữa bị thương mất máu, nhưng cũng không thể khinh thường sức chiến đấu của Tư Đồ Minh.
Đúng lúc này, dường như có tiếng sấm truyền đến từ trên bầu trời.
Sau đó, tiếng sấm càng ngày càng gần…
“Ha ha ha ha ha!” Giọng cười điên khùng này, cười đến mức mọi người đều đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Điện chủ Cửu Trùng Điện?
Lão già này rốt cuộc cũng chạy ra!
Tử Nghiên nắm tay, đánh về phía giọng nói đang cười không ngừng trên không trung, lạnh lùng nói: “Ngươi cái đồ bủn xỉn, một tấm bản đồ cũng không cho! Cũng không thèm nhắc nhở một câu!”
Điện chủ Cửu Trùng Điện cười ha ha: “Tiểu nha đầu, muốn sống đâu có dễ dàng như vậy? Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, ngươi hiểu không?”
“Không hiểu!” Tử Nghiên hừ một tiếng: “Hiện tại tính toán đâu ra đấy cũng chỉ còn một ngày, ngươi nói phải làm cái gì bây giờ?”
Điện chủ Cửu Trùng Điện cao cao tại thượng nhìn tất cả mọi người, thực tốt bụng hỏi:“Các ngươi xác định không cần nghỉ ngơi một chút?”
Tô Lạc kéo Nam Cung Lưu Vân, thấp giọng hỏi: “Vị này là Điện chủ có linh hồn màu đen hay linh hồn màu trắng?”
Tô Lạc theo trực giác nghĩ đây là Điện chủ có linh hồn màu đen, nhưng lại có chút lưỡng lự.
Nam Cung Lưu Vân híp nửa đôi mắt, ra hiệu bằng tay.
Hắc Điện chủ, vẫn là vị Hắc Điện chủ kia, nhưng hiện tại hắn lại giả trang rất giống Bạch Điện chủ, hắn muốn làm gì, tiếp tục dụ dỗ bọn họ mắc mưu?
Bình luận facebook