Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1034
Chương 1034: Thời khắc sinh từ (6)
“Ừm. Có điều nó bé như vậy.” Nam Cung Lưu Vân khoa tay múa chân về Hồ ly chín đuôi: “Máu cũng không nhiều lắm.”
Hơn nữa, thứ quý giá nhất của Hồ ly chín đuôi chính là máu ở tim. Đó là loại kỳ dược ngàn năm hiếm có.
“Nếu như chúng ta cho nó dùng Sinh Cơ Đan thì sao?” Con ngươi xinh đẹp của Tô Lạc linh hoạt chuyển động, lóe lên tia sáng giảo hoạt.
“Không được, ngươi đâu còn nhiều Sinh Cơ Đan nữa đâu!” Liên quan đến vấn đề sức khỏe của Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân từ trước đến nay vẫn luôn giữ vững nguyên tắc không nhường nửa bước.
“Ô kìa, cho nó dùng Sinh Cơ Đan, ta uống máu của nó, như thế không tốt sao?” Tô Lạc suýt chút nữa thì phẫn nộ.
Nam Cung Lưu Vân ngồi nghiêng bên trong xe ngựa, cánh tay ngọc ngà cầm con Hồ ly chín đuôi đã ngất xỉu.
Chỉ một ý nghĩ của hắn là có thể quyết định đến sự sống chết của con Tiểu hồ ly đã sống mấy trăm năm này.
“Thử trước đã.” Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân lấp lánh như thủy tinh, lóe lên một ánh sáng rực rỡ.
Nếu quả thật như Tô Lạc nói, vậy vẫn có thể coi là một cách hay.
Coi con Hồ ly chín đuôi này như một cái ấm sắc thuốc, thì cũng chẳng tổn thất gì.
Tô Lạc vỗ về em bé đáng thương này: “Nếu như ăn viên thuốc này, ngươi có thể được sống. Còn nếu như ngươi không ăn, thì chỉ còn con đường chết thôi.”
Hồ ly chín đuôi vô cùng thông minh, mặc dù không có khế ước với Tô Lạc, nhưng nó lại hiểu tiếng người.
Sinh Cơ Đan tỏa ra linh lực tràn đầy sức sống, Hồ ly chín đuôi theo bản năng thấy rất thích.
Cho nên không cần ép ăn, tự nó đã xông lên, nó tiến đến gần tay Tô Lạc, nuốt viên thuốc cỡ hạt đậu Hà Lan xuống.
Sinh Cơ Đan, danh như ý nghĩa, chính là nâng cao chức năng sinh lý.
Ăn một viên Sinh Cơ Đan cấp tôn sư.
Con Hồ ly chín đuôi vốn đang run rẩy, trong nháy mắt như được tiêm máu gà (1), tròng mắt đột nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh, toàn thân tản ra linh khí.
Tròng mắt Nam Cung Lưu Vân lóe lên.
Xem ra thật sự hữu dụng.
Hắn không nói hai lời, cầm cái chân nhỏ nhắn của Hồ ly chín đuôi, bổ xuống một đao.
Hồ ly chín đuôi co rúm lại, thấp thỏm lo sợ nhìn con người mạnh mẽ không gì sánh được này, nhưng cũng không dám phản kháng lại chút nào.
Sau khi để máu của Hồ ly chín đuôi vào một cái chén nhỏ, hắn liền quẳng nó đi, rồi bê cái chén về phía Tô Lạc.
Hồ ly chín đuôi bị ném sang một bên, nó nhìn vết thương xấu xí của mình, chực khóc.
Tiểu Thần Long cọ vào nó, rồi liếm mấy phát ở chỗ bị đau, rất nhanh, máu ở vết thương đã ngừng lại.
Khắp người Tiểu Thần Long có chỗ nào mà không quý giá chứ? Đến nước miếng của nó cũng là của báu rồi!
Nước miếng này chính là thần dược trị ngoại thương tốt nhất.
“Trông chừng nó, đừng để cho nó chạy.” Nam Cung Lưu Vân không quay đầu lại mà dặn dò Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long nhìn ai cũng không thấy thuận mắt, luôn luôn mang bộ dạng kiêu ngạo, nhưng đối với Nam Cung Lưu Vân, nó lại có một sự kính sợ ở sâu trong lòng.
Thế cho nên, lời nói của Nam Cung Lưu Vân chính là thánh chỉ đối với nó.
Thế là, Tiểu Thần Long như một cai tù trông coi phạm nhân trong ngục giam, nó cắn đuôi, vây quanh con Hồ ly chín đuôi đáng thương kia.
Hồ ly chín đuôi khóc không ra nước mắt.
Nó chỉ hơi tham ăn thôi mà! Không phải chỉ là một kẻ tham ăn thôi hay sao? Sao lại phải rơi vào tình cảnh làm cái kho máu cho con người chứ?
Hu hu hu!
Sau khi Tô Lạc uống máu của Hồ ly chín đuôi, liền cảm thấy phần bụng lúc ấm lúc lạnh.
Khí huyết vốn đang cuồn cuộn cùng cảm giác ngạt thở dần dần bình thường trở lại.
Cuối cùng, nàng dựa vào lòng Nam Cung Lưu Vân, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Sắc trời vừa tối đã lại sáng.
Tốc độ của Long Lân Mã rất nhanh, bốn vó tung bay, giống như một ánh sáng màu trắng vạch lên trên không trung, tốc độ nhanh như sao băng.
Có điều, đúng lúc trời vừa sáng, tròng mắt của Nam Cung Lưu Vân lại hơi nhíu lại.
***
(1) Tiêm máu gà: Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Ở đây chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
“Ừm. Có điều nó bé như vậy.” Nam Cung Lưu Vân khoa tay múa chân về Hồ ly chín đuôi: “Máu cũng không nhiều lắm.”
Hơn nữa, thứ quý giá nhất của Hồ ly chín đuôi chính là máu ở tim. Đó là loại kỳ dược ngàn năm hiếm có.
“Nếu như chúng ta cho nó dùng Sinh Cơ Đan thì sao?” Con ngươi xinh đẹp của Tô Lạc linh hoạt chuyển động, lóe lên tia sáng giảo hoạt.
“Không được, ngươi đâu còn nhiều Sinh Cơ Đan nữa đâu!” Liên quan đến vấn đề sức khỏe của Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân từ trước đến nay vẫn luôn giữ vững nguyên tắc không nhường nửa bước.
“Ô kìa, cho nó dùng Sinh Cơ Đan, ta uống máu của nó, như thế không tốt sao?” Tô Lạc suýt chút nữa thì phẫn nộ.
Nam Cung Lưu Vân ngồi nghiêng bên trong xe ngựa, cánh tay ngọc ngà cầm con Hồ ly chín đuôi đã ngất xỉu.
Chỉ một ý nghĩ của hắn là có thể quyết định đến sự sống chết của con Tiểu hồ ly đã sống mấy trăm năm này.
“Thử trước đã.” Đôi mắt của Nam Cung Lưu Vân lấp lánh như thủy tinh, lóe lên một ánh sáng rực rỡ.
Nếu quả thật như Tô Lạc nói, vậy vẫn có thể coi là một cách hay.
Coi con Hồ ly chín đuôi này như một cái ấm sắc thuốc, thì cũng chẳng tổn thất gì.
Tô Lạc vỗ về em bé đáng thương này: “Nếu như ăn viên thuốc này, ngươi có thể được sống. Còn nếu như ngươi không ăn, thì chỉ còn con đường chết thôi.”
Hồ ly chín đuôi vô cùng thông minh, mặc dù không có khế ước với Tô Lạc, nhưng nó lại hiểu tiếng người.
Sinh Cơ Đan tỏa ra linh lực tràn đầy sức sống, Hồ ly chín đuôi theo bản năng thấy rất thích.
Cho nên không cần ép ăn, tự nó đã xông lên, nó tiến đến gần tay Tô Lạc, nuốt viên thuốc cỡ hạt đậu Hà Lan xuống.
Sinh Cơ Đan, danh như ý nghĩa, chính là nâng cao chức năng sinh lý.
Ăn một viên Sinh Cơ Đan cấp tôn sư.
Con Hồ ly chín đuôi vốn đang run rẩy, trong nháy mắt như được tiêm máu gà (1), tròng mắt đột nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh, toàn thân tản ra linh khí.
Tròng mắt Nam Cung Lưu Vân lóe lên.
Xem ra thật sự hữu dụng.
Hắn không nói hai lời, cầm cái chân nhỏ nhắn của Hồ ly chín đuôi, bổ xuống một đao.
Hồ ly chín đuôi co rúm lại, thấp thỏm lo sợ nhìn con người mạnh mẽ không gì sánh được này, nhưng cũng không dám phản kháng lại chút nào.
Sau khi để máu của Hồ ly chín đuôi vào một cái chén nhỏ, hắn liền quẳng nó đi, rồi bê cái chén về phía Tô Lạc.
Hồ ly chín đuôi bị ném sang một bên, nó nhìn vết thương xấu xí của mình, chực khóc.
Tiểu Thần Long cọ vào nó, rồi liếm mấy phát ở chỗ bị đau, rất nhanh, máu ở vết thương đã ngừng lại.
Khắp người Tiểu Thần Long có chỗ nào mà không quý giá chứ? Đến nước miếng của nó cũng là của báu rồi!
Nước miếng này chính là thần dược trị ngoại thương tốt nhất.
“Trông chừng nó, đừng để cho nó chạy.” Nam Cung Lưu Vân không quay đầu lại mà dặn dò Tiểu Thần Long.
Tiểu Thần Long nhìn ai cũng không thấy thuận mắt, luôn luôn mang bộ dạng kiêu ngạo, nhưng đối với Nam Cung Lưu Vân, nó lại có một sự kính sợ ở sâu trong lòng.
Thế cho nên, lời nói của Nam Cung Lưu Vân chính là thánh chỉ đối với nó.
Thế là, Tiểu Thần Long như một cai tù trông coi phạm nhân trong ngục giam, nó cắn đuôi, vây quanh con Hồ ly chín đuôi đáng thương kia.
Hồ ly chín đuôi khóc không ra nước mắt.
Nó chỉ hơi tham ăn thôi mà! Không phải chỉ là một kẻ tham ăn thôi hay sao? Sao lại phải rơi vào tình cảnh làm cái kho máu cho con người chứ?
Hu hu hu!
Sau khi Tô Lạc uống máu của Hồ ly chín đuôi, liền cảm thấy phần bụng lúc ấm lúc lạnh.
Khí huyết vốn đang cuồn cuộn cùng cảm giác ngạt thở dần dần bình thường trở lại.
Cuối cùng, nàng dựa vào lòng Nam Cung Lưu Vân, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Sắc trời vừa tối đã lại sáng.
Tốc độ của Long Lân Mã rất nhanh, bốn vó tung bay, giống như một ánh sáng màu trắng vạch lên trên không trung, tốc độ nhanh như sao băng.
Có điều, đúng lúc trời vừa sáng, tròng mắt của Nam Cung Lưu Vân lại hơi nhíu lại.
***
(1) Tiêm máu gà: Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Ở đây chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
Bình luận facebook