Nói xong, Lãnh quản gia phẩy tay áo một cái rồi định trở vào.
Đột nhiên, ở chếch một góc xuất hiện một bóng người, đó là một tiểu nha đâu chỉ khoảng năm sáu tuổi có hai bím tóc buộc hai bên chạy lại ôm lấy chân Lãnh quản gia kêu khóc: “Lãnh quản gia, cầu xin ngài, xin ngài cho ta ít thuốc đi, mẹ ta sắp chết rồi… hu hu… cầu xin ngài...”
Lời nói của tiểu cô nương đó như gợi nên sự đồng cảm trong tất cả mọi người, ngay sau đó những tiếng than khóc cứ thế vang lên.
Tiếng than khóc cứ nối tiếp nhau, người này lại càng thảm thương hơn người kia.
Thế nhưng, nét mặt của Lãnh quản gia vẫn lạnh lùng như cũ, một tay kéo tiểu cô nương kia ra, quăng cô xuống như quăng một chiếc giẻ rách, rồi dùng tay phủi phủi quần áo như thể nó đã bị bẩn, giọng lạnh lùng quát lên: “Muốn có thuốc? Trừ phi có thể mang tới món báu vật nào khiến chủ nhân chúng ta nhìn trúng, muốn có thuốc từ nhà chúng ta ư? Nằm mơ đi!”
Nói xong, ông ta lạnh lùng ngạo mạn phất tay đi vào.
Tô Lạc nhíu mày. Đúng là chủ nào tớ nấy, lời nói hành động của Lãnh quản gia này vênh váo hống hách như vậy thì Lãnh dược sư chắc hẳn còn khó đối phó hơn.
Nhưng, cho dù ngươi có là luyện dược sư cao cấp thì làm sao chứ, lẽ nào còn có thể vượt qua cả Tử Hỏa lão nhân trong truyền thuyết sao? Chính lão nhân đó đã dích thân luyện ra “Đơn thuốc vô danh” nổi tiếng, hơn nữa đơn thuốc này đang trong tay mình, hơn nữa còn có cái vạc thuốc trứ danh thiên hạ Tử Hỏa, Lãnh dược sư nhà ngươi có được những thứ này sao?
Tô Lạc nhướng mày ra hiệu cho Tả dược sư.
Trong đáy mắt của Tả dược sư hiện lên nét cười khổ.
Cấp bậc giữa các luyện dược sư rất nghiêm ngặt, một luyện dược sư trung cấp như ông ta trước mặt người khác vẫn có thể khiến người khác kiêng nể, nhưng trước mặt một luyện dược sư cao cao cấp thì chỉ có biết ngoan ngoãn nghe lời.
Hơn nữa mọi người đều biết, Lãnh quản gia từ nhỏ đã bên cạnh đi theo Lãnh dược sư, hai người họ rất tâm đầu ý hợp, Lãnh dược sư chỉ một lòng chuyên tâm tới chuyện nghiên cứu y thuật, còn những chuyện vụn vặt đều giao cho Lãnh quản gia xử lý, cho nên trước giờ đều là Lãnh quản gia kiêu căng ngạo nạn giở trò trước mặt người khác, nhưng không có ai dám xấc xược trước mặt ông ta.
Cho dù người đó là ai, thì gặp Lãnh quản gia cũng phải cúi đầu.
Tả dược sư nở một nụ cười, gọi Lãnh quan gia đang định trở vào trong.
Lãnh quản gia quay đầu lại nhìn thấy Tả dược sư, hơi cau mày, tỏ rõ sự không tôn trọng đối với Tả dược sư: “Tả dược sư, ông lại tới ư? Chủ nhân nhà tôi không có thời gian giải thích những nghi hoặc vớ vẩn của ông đâu.”
Nói xong, Lãnh quản gia liền đi thẳng vào trong, ra hiệu đóng cửa.
Tô Lạc khẽ cười nhạo báng.
Luyện dược sư cấp cao tài giỏi như vậy sao? Chỉ một tên quản gia cũng có thể đối xử với một luyện sư trung cấp như thế sao? Lại còn dám đóng cửa trước mặt ông ấy, thật không coi ông ấy ra gì.
Lại quay sang nhìn Tả dược sư, nhưng ông ta chỉ đang vuốt chòm râu của mình, thần thái vô định không vui cũng không buồn, dường như đã tiên liệu được tình cảnh này, cũng không có thái độ bài xích Lãnh quản gia.
Dường như ông ấy đã quen với tình cảnh này rồi.
Vắng chủ nhà, gà vọc niêu cơm.
Thảo nào mà đến Từ quản gia cũng không thể mời được Lãnh dược sư tới.
Tô Lạc cười lạnh, rồi giữ lấy cánh cửa sắp đóng lại, giọng nói kiên định, nhưng lạnh lùng nói: “Xin dừng bước!”
Rốt cuộc lại có người cả gan lên tiếng ư? Lãnh quản gia không thể tượng tượng nổi lại xảy ra trường hợp này, mặt ông ta nhăn lại, đôi mắt ti hí ngạo mạn của ông ta trừng lên nhìn Tô Lạc, hất cằm về phía nàng, liếc xéo nói: “Con ranh này từ đâu nhảy ra vậy? Chán sống rồi sao?"
Tên quản gia này thật thô lỗ!
Cho dù ông ta không muốn nói đạo lý, nhưng vẫn còn biết bao người quỳ ở đây cầu xin ông ta chọn lấy những lễ vật mà họ phải tán gia bại sản để mua về. Việc này đã chứng minh cho Tô Lạc thấy ở đại lục này luyện dược sư là nghề được người đời vô cùng coi trọng.
Bình luận facebook