“Đương nhiên là thật, hơn nữa đã nhốt được một tháng rồi.” Tô Vãn nhíu mày, khó hiểu nhìn Liễu Nhược Hoa, khi thấy cái tay cụt kia của nàng, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường và chán ghét.
Nhưng mà Liễu Nhược Hoa lại cười ha ha, cười đến mức chảy cả nước mắt, nàng còn kích động không ngừng vỗ cái bàn.
Người này chẳng lẽ là điên rồi? Tô Vãn có chút ghét bỏ nhìn bộ dạng điên khùng của nàng, thầm nghĩ trong lòng.
Ngày thường Liễu Nhược Hoa cao quý ưu nhã, tôn quý đến cực điểm, nhưng lần này gặp mặt, sao nàng lại thay đổi lớn như vậy? Có cảm giác như từ đám mây ngã xuống bùn vậy.
“Tô Lạc, ngươi chết chắc rồi! Ngươi chết chắc rồi!” Liễu Nhược Hoa điên khùng kích động chảy nước mắt.
Tô Vãn hơi ngạc nhiên. Nàng cũng vô cùng chờ mong Tô Lạc xui xẻo, nếu Liễu Nhược Hoa có thể tiêu diệt Tô Lạc, nàng đương nhiên giơ hai tay tán thành.
Vì thế, nàng vội hỏi: “Sao lại thế này? Ngươi mau nói.”
Đáy mắt Liễu Nhược Hoa lóe lên ánh sáng ác độc, nàng nhìn chằm chằm Tô Vãn, gằn từng chữ một nói: “Tô Lạc căn bản không ở trong phủ đóng cửa ăn năn, nàng đi đến sơn mạch Lạc Nhật!”
“Không thể nào!” Tô Vãn không chút nghĩ ngợi đã phủ định.” Tô Lạc là trời sinh phế vật, sao nàng lại có thể đi sơn mạch Lạc Nhật chứ, ngươi chắc chắn đã nhận sai người.”
“Là thật! Người nọ tuyệt đối là Tô Lạc, ta tuyệt đối không nhận sai!” Liễu Nhược Hoa kích động đến mức quơ chân múa tay, nàng dữ tợn trừng Tô Vãn: “Nàng đi cùng Tấn Vương điện hạ, tuyệt đối không có sai!”
“Không có khả năng! Nàng căn bản không quen biết Tấn Vương điện hạ, sao có thể đi cùng Tấn Vương điện hạ chứ? Hơn nữa Tấn Vương điện hạ là người nào? Sao hắn có thể cùng đi với Tô Lạc? Ngươi đem trích tiên trên bầu trời ghép cùng bùn lầy trên mặt đất, ngươi có ý gì?” Quả thực quá vớ vẩn!
Tô Vãn không màng hình tượng thục nữ, cũng vỗ cái bàn, lớn tiếng phủ định.
“Ta biết ngươi không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, Tô Lạc thật sự cùng Tấn Vương điện hạ đi sơn mạch Lạc Nhật, hơn nữa, ha ha, ngươi thật cho rằng nàng là phế vật sao?” Liễu Nhược Hoa cười đến âm ngoan độc ác.
Tuy rằng ngay từ đầu nàng cũng cảm thấy Tô Lạc là phế vật, nhưng khi bọn hắn muốn giết Tô Lạc diệt khẩu, một đám người chạy theo đuổi giết nàng, nàng lại nhanh hơn cả con thỏ, ngay cả Lưu Duy Minh đều đuổi không kịp, Tô Lạc như vậy sao có thể là phế vật chứ?
Nha đầu thúi giả heo ăn thịt hổ này, tất cả mọi người đều bị nàng lừa.
Nhưng bởi vì sự tình có liên quan đến Tấn Vương điện hạ, lại còn kéo theo Dao Trì Tiên Tử, cho nên Liễu Nhược Hoa còn biết đúng mực, không có nói bậy.
Tô Vãn nắm chặt tay, nôn nóng đi tới đi lui ở trong phòng, một hồi lâu sau, nàng dừng lại, kiên định nhìn Liễu Nhược Hoa: “Ngươi xác định người mà ngươi nhìn thấy ở sơn mạch Lạc Nhật chính là Tô Lạc? Sẽ không lầm?”
“Tuyệt đối sẽ không! Cổ tay của nàng đã từng bị ta chém qua, vết sẹo vẫn còn đó, hơn nữa Tấn Vương điện hạ rõ ràng kêu nàng Lạc nha đầu, chính nàng cũng thừa nhận nàng chính là Tô Lạc! Cho nên tuyệt đối không sai!” Liễu Nhược Hoa nói chém đinh chặt sắt, kiên định vô cùng.
Tấn Vương điện hạ… Đáy mắt Tô Vãn hiện lên sát ý dữ tợn ác độc. Nha đầu kia tuy rằng bị từ hôn, lại khiến cho Thái tử chú ý, hiện tại lại có người nói nàng và Tấn Vương điện hạ có quan hệ? Tốt, thực tốt, xem ra nàng phải cho Tô Lạc một phần quà hậu hĩnh.
“Hơn nữa, tứ tiểu thư nhà các ngươi còn đắc tội Dao Trì Tiên Tử, các ngươi cũng nên cẩn thận, nếu là Dao Trì cung không chịu bỏ qua, Tô phủ các ngươi cứ chờ bị huỷ diệt đi!”
Bình luận facebook