“Chuyện này…” Lúc này, Tô Vãn cũng khó có thể tự bào chữa, sau một lúc lâu nàng mới mạnh miệng nói: “Tấn Vương điện hạ có Long Lân Mã, Long Lân Mã ngày đi nghìn dặm, mười ngày qua lại một chuyến cũng không phải là nói chơi.”
“Nếu Tam tỷ tỷ nói đến Long Lân Mã…” Tô Lạc lạnh lùng cười, không hề chớp mắt ngóng nhìn Tô Tử An: “Phụ thân đại nhân, ngài chắc cũng từng nghe nói qua Long Lân Mã, ngài cảm thấy thần thú Long Lân Mã, ngoãi trừ Tấn Vương điện hạ ra sẽ cho phép người khác cưỡi nó sao? Nghe nói lúc trước Thái Tử điện hạ muốn ngồi một chút cũng đã bị đá xuống xe ngựa, xém chút nữa xảy ra chuyện, ngài cảm thấy nữ nhi của ngài có tài đức gì có thể cưỡi Long Lân Mã? May mắn hơn Thái tử tôn quý sao? Võ công cao cường hơn Thái tử ư? Hay là vì lý do gì?”
Tô Lạc nói rất có lý, hơn nữa rất chặt chẽ, không thể cãi lại, căn bản không có chút sai lầm nào.
Trừ phi Dao Trì tiên tử đứng ở trước mặt nàng, nói nàng nói dối, nếu không thì căn bản không ai có thể tin tưởng Tô Lạc sẽ đi cùng Tấn Vương điện hạ, lại còn ngồi chung Long Lân Mã với hắn.
Đây là điều mà ngay cả tưởng tượng cũng không ai dám tưởng tượng.
Ngay cả Thái tử và Dao Trì tiên tử cũng không thể chạm vào Long Lân Mã, sao Tô Lạc có thể cưỡi chứ?
Nếu giả thiết cưỡi Long Lân Mã không tồn tại, như vậy, chuyện Tô Lạc đến sơn mạch Lạc Nhật cũng là giả.
Như vậy, có thể thấy được, người nói dối là Tô Vãn chứ không phải Tô Lạc.
Tô Tử An phỏng đoán xong, ánh mắt tàn nhẫn trừng Tô Vãn, lạnh lùng phun ra một câu: “Trở về sân tự mình suy nghĩ lại, đừng có suốt ngày chạy ra bịa đặt gây chuyện thị phi nữa!”
Nói xong, Tô Tử An Tô Đại Tướng Quân phất tay áo, dứt khoát xoay người quyết đoán rời đi.
Hắn đã hoàn toàn tin lời nói của Tô Lạc, tin tưởng nàng vô tội, tin tưởng Tô Vãn đang gây chuyện thị phi.
Tô Vãn tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, mặt như tro tàn, ngón tay tinh tế của nàng chỉ vào Tô Lạc, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo: “Ta xác thật không biết, cũng không hiểu ngươi làm cách nào để đi lại giữa sơn mạch Lạc Nhật và nhà, nhưng những gì Liễu Nhược Hoa nói, ta tin!”
Nói xong, nàng xoay người bỏ đi.
Nàng nhất định sẽ tìm được bằng chứng, chứng minh tất cả những gì Tô Lạc nói đều là giảo biện.
Nhưng Tô Lạc lại lười biếng dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, thần thái sáng láng, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo: “Tam tỷ tỷ, ngươi cũng thật mau quên, sao chạy nhanh thế?”
Lúc này, Tô Lạc đã không còn bộ dáng mảnh mai nhút nhát khi đối diện với Tô Tử An nữa, giờ phút này nàng thoạt nhìn tự tin vô cùng, ngôn hành cử chỉ phảng phất như đã nắm chắc thắng lợi, không kiêu không ngạo, không nhanh không chậm.
Tô Vãn dừng lại, xoay người ngoái đầu trừng nàng, cười lạnh nói: “Sao? Còn muốn giữ Tam tỷ tỷ ta cùng ngươi ăn bữa tối?”
Nàng đã muốn buông tha Tô Lạc, nàng ta lại còn không hài lòng?
“Vậy thì không cần, chỉ là mới vừa rồi ta mơ hồ nghe Tam tỷ tỷ nói, nếu Tô Lạc ở chỗ này, liền quỳ xuống bưng trà rót nước nhỉ?” Tô Lạc ngoáy ngoáy lỗ tai, một đôi mắt đẹp nhướng lên, mang đầy hương vị mỉa mai.
Cơm có lẽ có thể ăn bậy, nhưng là lời nói lại không thể nói bậy, phải chịu trách nhiệm đấy.
Nhưng Tô Vãn lại lạnh lùng cười: “Ngươi nghe lầm, căn bản không có việc này!”
Nói xong, nàng nhấc váy chạy nhanh, sợ đi chậm sẽ bị Tô Lạc giữ lại, buộc nàng quỳ xuống châm trà tạ tội.
Tô Lạc nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh.
Tô Vãn, ngươi cho rằng một cửa này có thể qua dễ dàng như vậy? Ngươi cảm thấy Tô Lạc ta dễ ức hiếp như vậy sao?
Bình luận facebook